Chương 1
Phong Tử Mao
04/11/2023
Phương Diệc Dược cảm thấy mình bị theo dõi.
Chuyện này hơi kì quái, người ái mộ hắn rất nhiều nhưng chưa ai to gan như thế. Phương Diệc Dược năm nay 25 tuổi, nhìn kiểu gì cũng là một mỹ nam tiền đồ vô lượng. Tốt nghiệp thạc sĩ ở học viện Thường Đằng với bằng xuất sắc, làm việc trong một ngân hàng đầu tư vốn nước ngoài nằm tại khu đầu tàu tài chính Lục Gia Chủy, có bạn gái xinh đẹp, anh em bạn bè đều tài giỏi, trẻ tuổi nhưng đã có nhà có xe, quan trọng nhất là đẹp trai như người mẫu.
Chính là cái loại nhân sinh người thắng mà nói ra ai cũng ghen tị đỏ cả mắt.
Có lẽ bởi vì sinh hoạt quá hoàn mỹ thuận buồm xuôi gió nên đôi lúc hắn cảm thấy trống rỗng, nhàm chán. May mà chuyện này xuất hiện.
Mở đầu là đêm thất tịch nọ, lúc Phương Diệc Dược về nhà thì phát hiện có bóng người lén lút cạnh xe hắn.
“Kẻ nào? Đang làm gì?”
Người nọ giật bắn lên như bị điện giật, co cẳng chạy, chó cưng lập tức sủa đuổi theo. Phương Diệc Dược không dám liều, cẩn thận đi ra ngó, ngoài ý muốn phát hiện bó hoa hồng thả ở đầu xe. Hắn xem xét một lúc, khẳng định đây không phải bom mới dám cầm lên. Hoa hồng nhỏ đỏ tươi, thơm ngát, nhìn là biết không phải hoa hồng lề đường mà là giống hồng nhập từ Pháp về. Trong bó hoa còn có một tấm thiệp, bên trên viết nắn nót dòng chữ: For My Love Phương Diệc Dược.
“Đúng là đồ điên.” Phương Diệc Dược cười khẩy định vứt vào thùng rác, lại cân nhắc một lát có nên giữ lại để điều tra phòng trừ. Đúng lúc này chó của hắn chạy về, miệng còn ngậm mảnh áo rách. Vì vậy hắn quyết định ném bó hoa với thiệp vào ga-ra làm đồ dự phòng.
Sự thật chứng minh lựa chọn này là chính xác. Sau lần đó Phương Diệc Dược bắt đầu cảnh giác xung quanh, có khi còn cố ý đi vào ngõ nhỏ đường vắng. Chết thì hắn cũng không sợ, hắn còn tin mình có thể đánh kẻ đó tơi bời ý chứ.
Hắn phát hiện kẻ này vẫn tiếp tục theo dõi mình, đặc biệt vào cuối tuần. Thỉnh thoảng hắn đột nhiên quay đầu lại kiểm tra nhưng đều thất bại, kẻ này rất khôn ngoan giảo hoạt, rẽ đông rẽ tây phát liền biến mất. Hắn may mắn thấy qua đối phương, người nọ mặc đồ màu đen, mũ kéo che nửa mặt, đeo khẩu trang, hoàn toàn không thấy rõ mặt.
Cơ bản xác định được kẻ này là nam, tay chân nhanh nhẹn thế không thể nào là nữ được.
Có lần Phương Diệc Dược đuổi theo người nọ đến tận bờ sông, suýt thì bắt được, ai ngờ hắn ta không một chút do dự lao mình xuống sông bơi đi như điên.
“Được lắm.” Phương Diệc Dược hướng mặt sông chửi ầm lên “Dám nhảy xuống sông mà không dám đánh nhau với ông à?!!”
Đối phương tất nhiên không quan tâm, tiếp tục bơi về phía xa. Phương Diệc Dược tức điên châm thuốc lá, bấm số gọi điện.
“Alo chị dâu à, có việc cần nhờ.”
“Phương Diệc Dược thằng nhãi này, dám gọi ông đây là chị dâu à?!” Giọng đối phương hùng hồn, tức giận mắng.
“Tùng, tôi thật sự gặp chuyện,” Phương Diệc Dược bình tĩnh, “Điều tra giúp tôi, hai tháng nay tôi bị người theo dõi.”
“Chuyện của mình tự đi mà lo nhé, ông đây đang bận bù đầu ở Bắc Kinh đây.”
“Tìm thám tử phiền phức lắm, coi như là tôi làm phiền anh đi.” Phương Diệc Dược nheo mắt, “Nếu mà không đồng ý thì tôi sẽ bảo với Đường, đằng nào anh chả phải làm.”
“…Được rồi, thế có chuyện gì? Có manh mối gì rồi?”
“Áo mặc nhãn hiệu nước ngoài, bó hoa hồng, thiệp có chữ viết, mới có thế thôi chị dâu.”
Mười ngày sau tư liệu hoàn chỉnh về kẻ theo dõi đã đến tay Phương Diệc Dược.
Phương Diệc Dược vui vẻ mở tư liệu, hắn đã sớm nhận thức trình độ lăn lộn tìm tòi của xã hội đen, tìm mấy cái này có mà dễ như bỡn.
Bìa của tư liệu ghi rõ Đằng Qua đã tìm thấy cửa hàng, đã trả tiền bưu điện, thông qua các manh mối có sẵn: hoa hồng, thiệp chữ, hành tung của kẻ theo dõi để khoanh vùng phạm vi.
“Vốn không hiểu sao tên này bị chó cắn mà không đến bệnh viện, hóa ra là làm bác sĩ thú y.”
Nhìn chú giải của thám tử, Phương Diệc Dược lật trang đầu tiên, ánh mắt lập tức bị tấm ảnh rực rỡ của người đàn ông ấy hút mất.
Hắn từng tưởng tượng bộ dạng kẻ theo dõi này vô số lần, chắc hẳn sẽ lôi thôi, diện mạo tầm thường xấu xí, chính là kiểu mặt ném vào đám đông nhìn phát là quên, tóm lại là diện mạo của một loser chân chính. Nhưng mà trái lại hoàn toàn có thể dùng từ đẹp trai để miêu tả người đàn ông trong tấm ảnh.
Đôi mắt người này như mắt của trẻ thơ, u buồn lại thần thái, làm cho người ta nhìn một lần liền khó quên. Ngũ quan hắn tuấn tú, lông mày mỏng, mũi cao nhỏ, da mịn màng như da em bé, gương mặt trắng nõn làm Phương Diệc Dực cảm thấy hơi quen quen. Hắn mặc áo blouse trắng, ôm một chú gấu nhỏ nhìn thẳng vào máy ảnh, đem lại cảm giác hiền lành cùng tự tin.
Phản ứng đầu tiên của Phương Diệc Dược là: Hình như có gì đấy sai sai?
Hắn lật sang trang hai, thấy được tư liệu chi tiết: Thẩm Tông, 27 tuổi, bác sĩ thú ý tư nhân vườn bách thú, tại chức hai năm, tốt nghiệp thạc sĩ ngành thú y đại học Melbourne, tự thân mở một cửa hàng kinh doanh hoa tươi ( hoa hồng chính là từ đây mà ra ), là thanh niên có đời sống sinh hoạt văn nghệ thú vị. Vị thám tử này rất tài giỏi, cũng rất không có chức nghiệp đạo đức, đem các loại thông tin riêng tư như số CMND, giấy khám sức khỏe, số điện thoại di động, địa chỉ công tác, thời gian làm việc của con người ta điều tra ra hết, viết kĩ càng lên giấy.
“Thám tử à hình như có nhầm lẫn gì phải không? Tôi không quen người này, cũng không biết sao người này lại quen tôi.” Phương Diệc Dược gọi điện thoại hỏi.
“Tôi thề trên uy tín danh dự của anh Tùng, tuyệt đối không có nhầm lẫn gì.” Thám tử thề son sắt khiến Phương Diệc Dược hết nghi ngờ, “Lúc đầu tôi cũng bất ngờ lắm, tôi còn theo dõi hắn vài ngày để xác định không có sai sót gì, phát hiện hắn đích thực là kẻ đã theo dõi anh, chắc như đinh đóng cột luôn.”
Phương Diệc Dược không thể không tin, “Được rồi, thế làm thế nào mà anh ta biết tôi?”
“Chắc là do anh hay đi sở thú?”
Câu nói khiến Phương Diệc Dược tỉnh ngộ, hắn xem lại tên của sở thú tên kia đang làm việc, phát hiện mình đúng là từng đến chơi mấy lần. Hắn rất thích động vật, nhà hắn còn nuôi một con chó to giống chăn cừu border collie, hẹn hò với bạn gái cũng hay ra sở thú.
Nhưng mà tính thế, đối phương cũng chỉ gặp mình vài lần thôi, thế mà cũng theo dõi được á???
Đây là nhất kiến chung tình hay là vừa gặp đã cương nhỉ? Khéo lại là cả hai không biết chừng
“Cậu mau lên trang Blog của hắn đọc, đảm bảo không hay không lấy tiền.”
Phương Diệc Dược lật tiếp trang sau, phát hiện thám tử còn đào ra được cả blog riêng của Thẩm Tông. Blog tên là SZ, hắn tra tên blog, đống chữ hiện lên khiến hắn hoa cả mắt, não đứng hình mấy giây ——- văn chương thâm tình buồn nôn giống kiểu “For my love” lặp đi lặp lại, dày di dày đặc trên màn hình máy tính.
Hạnh phúc là vật xa xỉ đối với anh. Anh không ước mong gì nhiều, chỉ mong mãi mãi được ngắm nhìn em vào những ngày cuối tuần, thế là anh đã thỏa mãn rồi.
Anh đê tiện hèn mọn như con kiến con chuột dưới chân em, ngay cả ánh mắt em anh cũng không dám nhìn thẳng.
Lúc em đuổi theo anh, trái tim anh đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, như muốn phá vỡ cái lồng giam này để bay về phía em, em có biết anh hưng phấn sung sướng đến nhường nào không!
Ngay cả tiếng mắng nhiếc chửi bậy thốt ra từ miệng em cũng thật thánh thót dễ nghe làm sao.
Thánh thót dễ nghe như tên em vậy, bao nhiêu lần anh gọi tên em trong lòng, tưởng tượng mình được dương vật nóng bỏng cương cứng của em xỏ xuyên, ở dưới thân em rên rỉ hò hét cầu được yêu như phụ nữ.
Phương Diệc Dược đọc mà cười sằng sặc, một bên dương dương tự đắc về bản thân, một bên bị Thẩm Tông chấn động.
“Quả nhiên là biến thái.” Hắn đọc lướt xuống phía dưới, phát hiện blog bắt đầu viết bài từ lúc hắn quay trở lại Thượng Hải công tác, viết lại từng ly từng tí tình cảm thầm mến trong hai năm.Hắn đọc xong còn không quên để lại bình luận: “Cách hành văn cũng được đấy.”
Hành văn thực sự rất tốt, Phương Diệc Dược đọc xong còn tưởng tượng ra được bộ dạng thẩm du của người này. Lại nhìn lại ảnh chụp, người đàn ông ấy mặc áo blouse, gương mặt thanh tú, miệng cười ấm áp, thật giống như một thiên sứ, căn bản không nhìn ra được chính là người viết mấy lời lẽ bỉ ổi hạ lưu kia. Hắn đọc bài viết trên blog, bắt đầu tượng tượng bộ dáng Thẩm Tông vừa thủ dâm vừa kêu rên tên mình —– con mẹ nó, hình như phía dưới cưng cứng??!!
Hai mươi mấy năm sống trên đời này hắn từng có bạn gái cũng có bạn trai, tính ra chính là bisexual. Chán ghét ban đầu đối với Thẩm Tông người ái mộ kiêm cuồng theo dõi này nay chuyển thành tò mò cùng hứng thú.
Quả nhiên là một thế giới xem trọng ngoại hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.