Chương 29
Phong Tử Mao
04/11/2023
Lộ trình của hai người mất một ngày, đầu tiên đi máy bay từ Thượng Hải đến Hạ Môn, sau đó ngồi tàu hỏa tới Nam Tĩnh, cuối cùng mới bắt xe khách đến lối vào thổ lâu ở thị trấn Thư Dương.
“Đi chết đi họ Thẩm, sao lại chọn lộ trình xóc nảy như này hả?!” Phương Diệc Dược ngồi ăn sáng trong phòng chờ khoang hạng nhất, nhận xét lộ trình Thẩm Tông sắp xếp.
“Tại vì chỗ đấy ở trong núi mà, anh đã chọn cách nhanh nhất, thoải mái nhất rồi đó.” Thẩm Tông hớn hở ăn bánh mì, cười nói: “Với lại nếu chúng mình nói chuyện phiếm trên đường đi thì thời gian trôi qua nhanh lắm.”
“Chỉ mong vậy, dù sao cả ngày hôm nay cũng phải mài đít trên đường.”
“Không sao đâu, lúc mình tới đó mới là buổi chiều thôi em, mình có thể đi dạo thổ lâu, cảnh đêm ở đó đẹp lắm,” Thẩm Tông uống một ngụm sữa bò, “Được đi với Diệc Dược anh vui lắm, thời thời khắc khắc đều nhìn thấy em, anh đỡ phải lôi ảnh nền điện thoại ra ngắm…”
“Ờ, đỡ phải gửi tin nhắn nữa nhỉ.” Phương Diệc Dược cười nhạo.
“Chuẩn luôn, sao Diệc Dược lại hiểu anh thế cơ chứ lị.” Thẩm Tông mừng rỡ.
Phương Diệc Dược gườm nụ cười tươi rói của anh ta, thấy khóe miệng dính sữa trắng hếu thì vội đảo mắt nhìn lên trời: “Ăn nhanh lên, chuẩn bị đi thôi.”
Hai người là nhóm hành khách lên máy bay sớm nhất, sau khi thắt chặt dây an toàn, Phương Diệc Dược hỏi xin tiếp viên cái chăn lông, đeo bịt mắt vào chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Diệc Dược buồn ngủ lắm à?” Thẩm Tông ngồi bên cạnh chọt chọt người hắn.
Phương Diệc Dược kéo bịt mắt lên, thấy anh ta phấn chấn như muốn làm ba trăm hiệp, mắt phát sáng nhìn hắn.
“Nói nhảm, chưa tới năm giờ sáng ông đây đã phải dậy, sao? Có chuyện gì?”
“À, anh muốn cho em ngắm mặt trời mọc ngoài cửa sổ,” Thẩm tông dịch người, hé ra cảnh quang ngoài cửa số máy bay: ánh nắng ban mai hòa giữa màu hồng cam và màu vàng nhạt, bóng trăng khuyết thấp thoáng giữa làn mây mờ ảo.
“Mặt trời đã mọc rồi à,” Phương Diệc Dược ngắm cảnh, nói: “Hiếm khi bầu trời Thượng Hải trong lành như này.”
“Báo trước hôm nay nhất định là một ngày tuyệt đẹp,” Thẩm Tông say mê giải thích.
“…Ông đây muốn đi ngủ.”
“Hả? Chờ cất cánh đã em, em uống cốc nước ép này đi, vừa rồi em ăn xong chưa uống gì cả.” Thẩm Tông đưa cốc nước ép trong tay cô tiếp viên đang cười híp mắt cho Phương Diệc Dược, “Chúng mình trò chuyện với nhau đi.”
Phương Diệc Dược câm lặng nhận cốc nước ép, nhìn Thẩm Tông móc ra từ trong túi một cái máy ảnh.
“Nè, anh đặc biệt mượn một cái máy cơ cho lần này đó, có cả lens góc rộng, ảnh chụp ra chắc phải đẹp lắm.”
Phương Diệc Dược cầm qua xem, là hãng xịn, được bọc da bò cao cấp. Hắn không hiểu biết nhiều về máy ảnh, chỉ biết mấy cái cơ bản như chọn góc, chỉnh sáng, thỉnh thoảng hắn mới chụp vài bức phong cảnh.
“Anh mượn ai?”
“Bạn học cũ của anh, đấy chính là tâm can bảo bối của anh ấy đấy.” Thẩm Tông tự hào nói, “Diệc Dược chụp thử đi, hiệu ứng đẹp cực.”
Dù gì cũng đang nhàn rỗi, mà chắc là Thẩm Tông định làm phiền không cho hắn ngủ nên Phương Diệc Dược bèn hý hoáy nghịch cái máy ảnh, chụp vài bức ảnh trong khoang và vài bức phong cảnh bên ngoài.
Lúc này nhiều hành khách bắt đầu lục tục đi vào, trong đó có một người đàn ông cao ráo, lưng đeo hai cái ba lô đi ngang qua hai người họ, anh ta nhìn thấy máy ảnh trên tay Phương Diệc Dược thì sáng mắt lên.
“Người anh em,” Anh ta ngắm máy ảnh, vẫy tay chào Phương Diệc Dược: “Máy ảnh xịn đấy, hai ta thật có duyên, máy của tôi cũng cùng dòng đấy.”
Phương Diệc Dược bỏ máy ảnh xuống, thấy anh ta lấy từ trong ba lô ra một cái máy khác giống y hệt. Anh ta mặc quần áo thoải mái, gương mặt anh tuấn, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, có vẻ là một nhiếp ảnh gia.
Phương Diệc Dược cười cười, chỉ vào Thẩm tông: “Anh ta mượn đấy.”
“Thì ra là vậy, nhưng tư thế cầm máy vừa rồi của cậu chuyên nghiệp lắm.” Anh ta khen ngợi.
“Tôi biết anh!” Thẩm tông đột nhiên xích lại gần, hưng phấn nhìn người đàn ông kia: “Anh là Chương Hoằng phải không? Anh hay chụp trang bìa tạp chí cho các ngôi sao, xuất bản tập ảnh phong cảnh, tôi mua nhiều tác phẩm của anh lắm đó! Nhưng sao mấy năm nay anh không xuất bản tiếp nữa vậy? Thật đáng tiếc…”
Thẩm Tông kích động như thiếu nữ gặp thần tượng, chen qua Phương Diệc Dược, ra lối đi nói chuyện với Chương Hoằng.
“Chào anh, tôi đúng là Chương Hoằng.” Anh ta thân thiện cười nói: “Không ngờ tôi tới bây giờ còn có fan hâm mộ trung thành như vậy ha ha ha!”
“Tên tôi là Thẩm Tông…Ngại quá vừa rồi tôi hơi kích động, tại tôi rất thích các tác phẩm của anh, còn có bài luận về kỹ xảo chụp ảnh của anh nữa, tôi coi nó như sách dạy vỡ lòng đấy.” Thẩm Tông hớn hở, mắt lấp lánh sùng bái nhìn anh ta.
Phương Diệc Dược thấy vậy thì nhíu mày, quay mặt đi nhìn về cửa sổ.
“Cảm ơn sự ủng hộ của anh, chuyến đi này chính là chuyến đi tìm tư liệu quay chụp của tôi, tác phẩm mới sẽ xuất bản sau ít lâu nữa, mong anh ủng hộ nhiều hơn.”
“Tất nhiên tôi sẽ mua rồi… À, anh Chương có thể chụp với tôi một kiểu không?” Thẩm Tông ngại ngùng hỏi.
“Đương nhiên có thể rồi, nào, ta dùng luôn máy ảnh của anh!”
Chương Hoằng đồng ý dứt khoát khiến Thẩm Tông rất vui mừng, tung tăng cầm máy ảnh đưa cho Phương Diệc Dược: “Diệc Dược Diệc Dược, em chụp cho bọn anh một tấm với.”
Phương Diệc Dược bất đắc dĩ cầm máy ảnh, nheo lại một mắt chỉnh tiêu cự, trong tiềm thức quyết định cứ căn góc xấu nhất của tên Chương Hoằng này mà chụp.
“Xong rồi.”
Thẩm Tông vui vẻ nhận lấy máy ảnh xem xét, đá lông nheo liếc mắt đưa tình với hắn: “Kỹ thuật chụp ảnh của Diệc Dược tốt ghê.”
Phương Diệc Dược quay mặt về phía cửa sổ trợn trắng mắt, đeo bịt mắt lại không thèm để ý nữa.
Còn Thẩm Tông thì vẫn chưa hết hứng thú, anh bắt đầu bàn tán về kỹ xảo chụp ảnh, phong cảnh nơi nào đẹp, v.v rồi tới triết học nhân sinh với Chương Hoằng, nói mãi đến lúc máy bay cất cánh, tiếp viên hàng không phải lịch sự nhắc nhở hai người về chỗ thắt dây an toàn.
“Diệc Dược đổi chỗ với anh được không?”
“Để làm gì?”
“Anh muốn nói chuyện một lúc với nhiếp ảnh gia Chương.”
Phương Diệc Dược giật bịt mắt xuống, mặt vô cảm nhìn anh ta chằm chằm: “Anh không muốn ngồi yên cho tôi ngủ đúng không?”
Thẩm Tông rốt cuộc nhận ra tâm trạng hỏng bét của Phương Diệc Dược, lập tức ngoan ngoãn lại, cười tiếc nuối với Chương Hoằng rồi về chỗ cũ của mình ngồi yên xuống.
Chương Hoằng này cũng là người nhanh nhạy hiểu chuyện, thấy vậy liền lấy máy ảnh của mình ra ngắm hai người họ, cười nói: “Như vậy đi, tôi chụp cho hai người một bức trên máy bay làm kỷ niệm nhé, khó lắm mới được nghỉ phép đi du lịch mà.”
“Hả? Anh muốn chụp cho chúng tôi á?” Thẩm Tông ngạc nhiên mừng rỡ, “Tất nhiên là được rồi…Diệc Dược, chúng mình chụp một bức đi.”
Phương Diệc Dược nhìn gương mặt mừng rỡ của Thẩm Tông, còn chưa kịp ừ Chương Hoằng đã chụp nhanh như chớp, lúc hai người quay đầu nhìn về phía ống kính anh ta đã xong vài pô.
“Vừa rồi tôi chụp vài pô tự nhiên, bây giờ chúng ta chụp một cái nghiêm túc nhé, nào, cười tươi ~ ” Chương Hoằng điều chỉnh tiêu cự, nhấn lên tiếp mấy phát, xong việc vội vàng trở lại chỗ thắt dây an toàn trong cái nhìn không mấy thân thiện của cô tiếp viên, “Cho tôi xin mail, sau khi hạ cánh tôi sẽ gửi ảnh cho hai anh.”
“Được rồi, cảm ơn anh Chương!” Thẩm Tông sung sướng rút giấy ra viết địa chỉ mail.
Phương Diệc Dược cũng cảm ơn qua loa, sau đó kéo bịt mắt lên, dưới bầu không khí yên tĩnh nhanh chóng vào giấc.
Trong cơn mê hắn mơ hồ cảm thấy Thẩm Tông chỉnh chăn cho mình, còn cố nói nhỏ hết cỡ với tiếp viên. Về sau hắn hoàn toàn ngủ say, không biết trời trăng gì nữa.
***
“Dậy đi Diệc Dược, hạ cánh rồi.”
Phương Diệc Dược tỉnh lại từ giấc ngủ ngon, chậm rãi cởi bịt mắt. Máy bay đã dừng hẳn. Xung quanh hắn, hành khách trong khoang đều đứng dậy sửa soạn hành lý, bầu trời Hạ Môn xanh thăm thẳm ngoài cửa sổ, Thẩm Tông thì dịu dàng cười nhìn hắn.
“Nhanh nhỉ.”
“Đúng vậy, em ngủ say quá, lúc hạ cánh rung lắc như vậy mà em cũng không bị đánh thức.”
“Anh không ngủ tí nào?”
“Ừ,” Thẩm Tông lắc đầu, cười: “Anh vui quá nên không ngủ được.”
“Đồ ngốc.” Phương Diệc Dược chọc cái đầu dí sát vào người hắn của anh ta, “Mau xuống máy bay, còn phải ngồi tàu hỏa đấy.”
Hai người xuống máy bay lại gặp Chương Hoằng, anh ta nhiệt tình nhường taxi cho bọn họ, cười cười ngoắc tay chào.
“Quả nhiên hôm nay là một ngày đẹp tuyệt vời,” Thẩm Tông nhìn bóng lưng càng lúc càng mơ hồ của Chương Hoằng, thốt ra, “Chẳng những được đi du lịch cùng Diệc Dược, mà anh còn được gặp nhiếp ảnh gia anh thích nhất nữa chứ.”
“Họ Thẩm anh giỏi lắm, đàn ông phải đẹp mới lọt vào mắt anh.”
“Diệc Dược đừng hiểu nhầm anh.” Thẩm Tông vội vàng phân bua, “Anh chỉ thích ảnh anh ta chụp thôi, người anh yêu nhất là em mà!”
“Khụ khụ.” Tài xế taxi bị lời của anh ta dọa sợ, ho khan liên tục.”
Phương Diệc Dược trừng mắt lườm Thẩm Tông, “Mi không có tế bào hài hước hả?!”
“Ngại quá, hình như anh nói hơi to…” Thẩm Tông che miệng áy náy nhìn ghế lái.
Lái xe đi tới con đường ven biển, bãi biển mênh mông lập tức thu hút sự chú ý của Thẩm Tông. Anh ngồi thẳng người, nhìn chằm chắm nước biển xanh ngắt, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
“Diệc Dược, anh luôn muốn mở một cửa hàng hoa ở ven biển.”
“Ờ.” Phương Diệc Dược nhớ anh ta từng nói qua.
“Thật lãng man, mỗi sáng sớm tỉnh dậy mở tiệm đều có thể nhìn thấy biển, ôi, đẹp và nên thơ làm sao.”
“Sao anh không chuyển cửa hàng ra cạnh sông Hoàng Phổ?”
“Tiền thuê chỗ đó đắt quá, với cả Thượng Hải không đủ lãng mạn, không phải thứ anh hằng ao ước,” Thẩm Tông thì thầm, “Hạ Môn rất đẹp, nếu ở trên đảo thì còn đẹp nữa.”
“Đúng là con nghiện văn vở.” Phương Diệc Dược nhận xét.
“Vậy à.” Thẩm Tông cười, “Đúng rồi, nếu chúng mình dạo xong thổ lâu còn thừa thời gian thì đi tiếp mấy thành phố lân cận nhá, ví dụ như Phúc Châu, Tuyền Châu, Tấn Giang ý…”
“Con nghiện văn vở như anh sao không chọn đi Cổ Lãng Tự?”
“Anh đi chỗ đấy rồi nên muốn đi nơi khác.”
“Ờ, thừa thời gian thì nói tiếp.”
“Chắc chắn sẽ thừa, Đường Kiệt cho em nghỉ hẳn một tuần cơ mà.”
“Đúng là hiếm khi ông ta hào phòng như vậy.”
“Nhờ anh thuyết phục đó.”
“Biến, bình thường tôi mà không xuất sắc, chắc ông ta thèm cho nghỉ đấy.”
“Đó là một nguyên nhân, nhưng công lao của anh cũng không nhỏ mà hihi.” Nói tới chuyện mình giúp Phương Diệc Dược được nghỉ, Thẩm Tông cực kỳ tự hào, đoán chừng đây là chuyện mà anh ta có thể nhai đi nhai lại, kiêu ngạo cả đời được ấy chứ.
------oOo------
“Đi chết đi họ Thẩm, sao lại chọn lộ trình xóc nảy như này hả?!” Phương Diệc Dược ngồi ăn sáng trong phòng chờ khoang hạng nhất, nhận xét lộ trình Thẩm Tông sắp xếp.
“Tại vì chỗ đấy ở trong núi mà, anh đã chọn cách nhanh nhất, thoải mái nhất rồi đó.” Thẩm Tông hớn hở ăn bánh mì, cười nói: “Với lại nếu chúng mình nói chuyện phiếm trên đường đi thì thời gian trôi qua nhanh lắm.”
“Chỉ mong vậy, dù sao cả ngày hôm nay cũng phải mài đít trên đường.”
“Không sao đâu, lúc mình tới đó mới là buổi chiều thôi em, mình có thể đi dạo thổ lâu, cảnh đêm ở đó đẹp lắm,” Thẩm Tông uống một ngụm sữa bò, “Được đi với Diệc Dược anh vui lắm, thời thời khắc khắc đều nhìn thấy em, anh đỡ phải lôi ảnh nền điện thoại ra ngắm…”
“Ờ, đỡ phải gửi tin nhắn nữa nhỉ.” Phương Diệc Dược cười nhạo.
“Chuẩn luôn, sao Diệc Dược lại hiểu anh thế cơ chứ lị.” Thẩm Tông mừng rỡ.
Phương Diệc Dược gườm nụ cười tươi rói của anh ta, thấy khóe miệng dính sữa trắng hếu thì vội đảo mắt nhìn lên trời: “Ăn nhanh lên, chuẩn bị đi thôi.”
Hai người là nhóm hành khách lên máy bay sớm nhất, sau khi thắt chặt dây an toàn, Phương Diệc Dược hỏi xin tiếp viên cái chăn lông, đeo bịt mắt vào chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Diệc Dược buồn ngủ lắm à?” Thẩm Tông ngồi bên cạnh chọt chọt người hắn.
Phương Diệc Dược kéo bịt mắt lên, thấy anh ta phấn chấn như muốn làm ba trăm hiệp, mắt phát sáng nhìn hắn.
“Nói nhảm, chưa tới năm giờ sáng ông đây đã phải dậy, sao? Có chuyện gì?”
“À, anh muốn cho em ngắm mặt trời mọc ngoài cửa sổ,” Thẩm tông dịch người, hé ra cảnh quang ngoài cửa số máy bay: ánh nắng ban mai hòa giữa màu hồng cam và màu vàng nhạt, bóng trăng khuyết thấp thoáng giữa làn mây mờ ảo.
“Mặt trời đã mọc rồi à,” Phương Diệc Dược ngắm cảnh, nói: “Hiếm khi bầu trời Thượng Hải trong lành như này.”
“Báo trước hôm nay nhất định là một ngày tuyệt đẹp,” Thẩm Tông say mê giải thích.
“…Ông đây muốn đi ngủ.”
“Hả? Chờ cất cánh đã em, em uống cốc nước ép này đi, vừa rồi em ăn xong chưa uống gì cả.” Thẩm Tông đưa cốc nước ép trong tay cô tiếp viên đang cười híp mắt cho Phương Diệc Dược, “Chúng mình trò chuyện với nhau đi.”
Phương Diệc Dược câm lặng nhận cốc nước ép, nhìn Thẩm Tông móc ra từ trong túi một cái máy ảnh.
“Nè, anh đặc biệt mượn một cái máy cơ cho lần này đó, có cả lens góc rộng, ảnh chụp ra chắc phải đẹp lắm.”
Phương Diệc Dược cầm qua xem, là hãng xịn, được bọc da bò cao cấp. Hắn không hiểu biết nhiều về máy ảnh, chỉ biết mấy cái cơ bản như chọn góc, chỉnh sáng, thỉnh thoảng hắn mới chụp vài bức phong cảnh.
“Anh mượn ai?”
“Bạn học cũ của anh, đấy chính là tâm can bảo bối của anh ấy đấy.” Thẩm Tông tự hào nói, “Diệc Dược chụp thử đi, hiệu ứng đẹp cực.”
Dù gì cũng đang nhàn rỗi, mà chắc là Thẩm Tông định làm phiền không cho hắn ngủ nên Phương Diệc Dược bèn hý hoáy nghịch cái máy ảnh, chụp vài bức ảnh trong khoang và vài bức phong cảnh bên ngoài.
Lúc này nhiều hành khách bắt đầu lục tục đi vào, trong đó có một người đàn ông cao ráo, lưng đeo hai cái ba lô đi ngang qua hai người họ, anh ta nhìn thấy máy ảnh trên tay Phương Diệc Dược thì sáng mắt lên.
“Người anh em,” Anh ta ngắm máy ảnh, vẫy tay chào Phương Diệc Dược: “Máy ảnh xịn đấy, hai ta thật có duyên, máy của tôi cũng cùng dòng đấy.”
Phương Diệc Dược bỏ máy ảnh xuống, thấy anh ta lấy từ trong ba lô ra một cái máy khác giống y hệt. Anh ta mặc quần áo thoải mái, gương mặt anh tuấn, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, có vẻ là một nhiếp ảnh gia.
Phương Diệc Dược cười cười, chỉ vào Thẩm tông: “Anh ta mượn đấy.”
“Thì ra là vậy, nhưng tư thế cầm máy vừa rồi của cậu chuyên nghiệp lắm.” Anh ta khen ngợi.
“Tôi biết anh!” Thẩm tông đột nhiên xích lại gần, hưng phấn nhìn người đàn ông kia: “Anh là Chương Hoằng phải không? Anh hay chụp trang bìa tạp chí cho các ngôi sao, xuất bản tập ảnh phong cảnh, tôi mua nhiều tác phẩm của anh lắm đó! Nhưng sao mấy năm nay anh không xuất bản tiếp nữa vậy? Thật đáng tiếc…”
Thẩm Tông kích động như thiếu nữ gặp thần tượng, chen qua Phương Diệc Dược, ra lối đi nói chuyện với Chương Hoằng.
“Chào anh, tôi đúng là Chương Hoằng.” Anh ta thân thiện cười nói: “Không ngờ tôi tới bây giờ còn có fan hâm mộ trung thành như vậy ha ha ha!”
“Tên tôi là Thẩm Tông…Ngại quá vừa rồi tôi hơi kích động, tại tôi rất thích các tác phẩm của anh, còn có bài luận về kỹ xảo chụp ảnh của anh nữa, tôi coi nó như sách dạy vỡ lòng đấy.” Thẩm Tông hớn hở, mắt lấp lánh sùng bái nhìn anh ta.
Phương Diệc Dược thấy vậy thì nhíu mày, quay mặt đi nhìn về cửa sổ.
“Cảm ơn sự ủng hộ của anh, chuyến đi này chính là chuyến đi tìm tư liệu quay chụp của tôi, tác phẩm mới sẽ xuất bản sau ít lâu nữa, mong anh ủng hộ nhiều hơn.”
“Tất nhiên tôi sẽ mua rồi… À, anh Chương có thể chụp với tôi một kiểu không?” Thẩm Tông ngại ngùng hỏi.
“Đương nhiên có thể rồi, nào, ta dùng luôn máy ảnh của anh!”
Chương Hoằng đồng ý dứt khoát khiến Thẩm Tông rất vui mừng, tung tăng cầm máy ảnh đưa cho Phương Diệc Dược: “Diệc Dược Diệc Dược, em chụp cho bọn anh một tấm với.”
Phương Diệc Dược bất đắc dĩ cầm máy ảnh, nheo lại một mắt chỉnh tiêu cự, trong tiềm thức quyết định cứ căn góc xấu nhất của tên Chương Hoằng này mà chụp.
“Xong rồi.”
Thẩm Tông vui vẻ nhận lấy máy ảnh xem xét, đá lông nheo liếc mắt đưa tình với hắn: “Kỹ thuật chụp ảnh của Diệc Dược tốt ghê.”
Phương Diệc Dược quay mặt về phía cửa sổ trợn trắng mắt, đeo bịt mắt lại không thèm để ý nữa.
Còn Thẩm Tông thì vẫn chưa hết hứng thú, anh bắt đầu bàn tán về kỹ xảo chụp ảnh, phong cảnh nơi nào đẹp, v.v rồi tới triết học nhân sinh với Chương Hoằng, nói mãi đến lúc máy bay cất cánh, tiếp viên hàng không phải lịch sự nhắc nhở hai người về chỗ thắt dây an toàn.
“Diệc Dược đổi chỗ với anh được không?”
“Để làm gì?”
“Anh muốn nói chuyện một lúc với nhiếp ảnh gia Chương.”
Phương Diệc Dược giật bịt mắt xuống, mặt vô cảm nhìn anh ta chằm chằm: “Anh không muốn ngồi yên cho tôi ngủ đúng không?”
Thẩm Tông rốt cuộc nhận ra tâm trạng hỏng bét của Phương Diệc Dược, lập tức ngoan ngoãn lại, cười tiếc nuối với Chương Hoằng rồi về chỗ cũ của mình ngồi yên xuống.
Chương Hoằng này cũng là người nhanh nhạy hiểu chuyện, thấy vậy liền lấy máy ảnh của mình ra ngắm hai người họ, cười nói: “Như vậy đi, tôi chụp cho hai người một bức trên máy bay làm kỷ niệm nhé, khó lắm mới được nghỉ phép đi du lịch mà.”
“Hả? Anh muốn chụp cho chúng tôi á?” Thẩm Tông ngạc nhiên mừng rỡ, “Tất nhiên là được rồi…Diệc Dược, chúng mình chụp một bức đi.”
Phương Diệc Dược nhìn gương mặt mừng rỡ của Thẩm Tông, còn chưa kịp ừ Chương Hoằng đã chụp nhanh như chớp, lúc hai người quay đầu nhìn về phía ống kính anh ta đã xong vài pô.
“Vừa rồi tôi chụp vài pô tự nhiên, bây giờ chúng ta chụp một cái nghiêm túc nhé, nào, cười tươi ~ ” Chương Hoằng điều chỉnh tiêu cự, nhấn lên tiếp mấy phát, xong việc vội vàng trở lại chỗ thắt dây an toàn trong cái nhìn không mấy thân thiện của cô tiếp viên, “Cho tôi xin mail, sau khi hạ cánh tôi sẽ gửi ảnh cho hai anh.”
“Được rồi, cảm ơn anh Chương!” Thẩm Tông sung sướng rút giấy ra viết địa chỉ mail.
Phương Diệc Dược cũng cảm ơn qua loa, sau đó kéo bịt mắt lên, dưới bầu không khí yên tĩnh nhanh chóng vào giấc.
Trong cơn mê hắn mơ hồ cảm thấy Thẩm Tông chỉnh chăn cho mình, còn cố nói nhỏ hết cỡ với tiếp viên. Về sau hắn hoàn toàn ngủ say, không biết trời trăng gì nữa.
***
“Dậy đi Diệc Dược, hạ cánh rồi.”
Phương Diệc Dược tỉnh lại từ giấc ngủ ngon, chậm rãi cởi bịt mắt. Máy bay đã dừng hẳn. Xung quanh hắn, hành khách trong khoang đều đứng dậy sửa soạn hành lý, bầu trời Hạ Môn xanh thăm thẳm ngoài cửa sổ, Thẩm Tông thì dịu dàng cười nhìn hắn.
“Nhanh nhỉ.”
“Đúng vậy, em ngủ say quá, lúc hạ cánh rung lắc như vậy mà em cũng không bị đánh thức.”
“Anh không ngủ tí nào?”
“Ừ,” Thẩm Tông lắc đầu, cười: “Anh vui quá nên không ngủ được.”
“Đồ ngốc.” Phương Diệc Dược chọc cái đầu dí sát vào người hắn của anh ta, “Mau xuống máy bay, còn phải ngồi tàu hỏa đấy.”
Hai người xuống máy bay lại gặp Chương Hoằng, anh ta nhiệt tình nhường taxi cho bọn họ, cười cười ngoắc tay chào.
“Quả nhiên hôm nay là một ngày đẹp tuyệt vời,” Thẩm Tông nhìn bóng lưng càng lúc càng mơ hồ của Chương Hoằng, thốt ra, “Chẳng những được đi du lịch cùng Diệc Dược, mà anh còn được gặp nhiếp ảnh gia anh thích nhất nữa chứ.”
“Họ Thẩm anh giỏi lắm, đàn ông phải đẹp mới lọt vào mắt anh.”
“Diệc Dược đừng hiểu nhầm anh.” Thẩm Tông vội vàng phân bua, “Anh chỉ thích ảnh anh ta chụp thôi, người anh yêu nhất là em mà!”
“Khụ khụ.” Tài xế taxi bị lời của anh ta dọa sợ, ho khan liên tục.”
Phương Diệc Dược trừng mắt lườm Thẩm Tông, “Mi không có tế bào hài hước hả?!”
“Ngại quá, hình như anh nói hơi to…” Thẩm Tông che miệng áy náy nhìn ghế lái.
Lái xe đi tới con đường ven biển, bãi biển mênh mông lập tức thu hút sự chú ý của Thẩm Tông. Anh ngồi thẳng người, nhìn chằm chắm nước biển xanh ngắt, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
“Diệc Dược, anh luôn muốn mở một cửa hàng hoa ở ven biển.”
“Ờ.” Phương Diệc Dược nhớ anh ta từng nói qua.
“Thật lãng man, mỗi sáng sớm tỉnh dậy mở tiệm đều có thể nhìn thấy biển, ôi, đẹp và nên thơ làm sao.”
“Sao anh không chuyển cửa hàng ra cạnh sông Hoàng Phổ?”
“Tiền thuê chỗ đó đắt quá, với cả Thượng Hải không đủ lãng mạn, không phải thứ anh hằng ao ước,” Thẩm Tông thì thầm, “Hạ Môn rất đẹp, nếu ở trên đảo thì còn đẹp nữa.”
“Đúng là con nghiện văn vở.” Phương Diệc Dược nhận xét.
“Vậy à.” Thẩm Tông cười, “Đúng rồi, nếu chúng mình dạo xong thổ lâu còn thừa thời gian thì đi tiếp mấy thành phố lân cận nhá, ví dụ như Phúc Châu, Tuyền Châu, Tấn Giang ý…”
“Con nghiện văn vở như anh sao không chọn đi Cổ Lãng Tự?”
“Anh đi chỗ đấy rồi nên muốn đi nơi khác.”
“Ờ, thừa thời gian thì nói tiếp.”
“Chắc chắn sẽ thừa, Đường Kiệt cho em nghỉ hẳn một tuần cơ mà.”
“Đúng là hiếm khi ông ta hào phòng như vậy.”
“Nhờ anh thuyết phục đó.”
“Biến, bình thường tôi mà không xuất sắc, chắc ông ta thèm cho nghỉ đấy.”
“Đó là một nguyên nhân, nhưng công lao của anh cũng không nhỏ mà hihi.” Nói tới chuyện mình giúp Phương Diệc Dược được nghỉ, Thẩm Tông cực kỳ tự hào, đoán chừng đây là chuyện mà anh ta có thể nhai đi nhai lại, kiêu ngạo cả đời được ấy chứ.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.