Chương 43
Phong Tử Mao
04/11/2023
Phương Diệc Dược rối rắm đánh răng rửa mặt, ăn qua loa bữa sáng rồi đi làm. Bước vào công ty, người đầu tiên hắn gặp phải là Đường Kiệt. Hai người nhìn nhau muốn nói lại thôi.
“Buổi sáng tốt lành, Đường SIR, ờ… Xin hỏi, anh có biết Thẩm Tông hiện giờ ở đâu không ạ? Từ khi em đi công tác về không liên lạc được với anh ấy.”
“Ồ, cậu muốn hỏi về chuyện tiệm hoa đúng không, Nhị Nhị kể cho anh hôm ấy nó bị dọa khóc… Người phá tiệm hình như là cha Thẩm Tông.”
“Vậy, nguyên do là gì?”
Đường Kiệt lắc đầu, “Anh không biết, chuyện nhà người ta mình cũng ngại hỏi nhiều, tóm lại sau hôm đó cậu ấy đóng cửa tiệm mất liên lạc.”
“À vâng, cảm ơn anh.”
Phương Diệc Dược đang định rời đi, Đường Kiệt bỗng gọi hắn lại.
“Diệc Dược này,” ông ta dùng giọng điệu cô chú trong nhà ân cần dạy bảo hắn, “Cậu Thẩm là người tốt, nếu hai đứa hợp nhau thì đừng bỏ lỡ.”
Phương Diệc Dược không biết đáp lại như nào, đành nói tiếng cảm ơn rồi rời đi.
Có lẽ, có lẽ thôi nhé, hắn thích Thẩm Tông thiệt, một sự thật mà lúc trước có đánh chết hắn cũng không chịu thừa nhận.
Hắn tìm một phòng nghỉ vắng người đặng vào đó gọi điện thoại.
“Văn phòng thám tử phải không, nhờ tìm giúp tôi một người, chính là người lần trước tôi yêu cầu tra xét thân phận.”
“Sao vậy, gã ta lại quấy rối cậu à? Tôi bảo nhé, gặp phải chuyện này mình nên báo cảnh sát ngay lập tức…”
“Giúp tôi tra xem anh ta đang ở đâu, tra được tôi gửi tiền.”
“Ủa cậu không định báo cảnh sát thật hả?”
“Hỏi thêm nữa tôi tìm chỗ khác.”
Cúp điện thoại, cơn bực bội và lo lắng trong lòng Phương Diệc Dược không hề được giảm bớt. Hắn muốn hút thuốc lá cho vơi đi muộn phiền, sau cùng hắn vẫn nhịn được, bởi trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ lẩm bẩm hút thuốc không tốt cho sức khỏe của Thẩm Tông, cùng với giọng nói dịu dàng say chết người của anh ta.
Hắn như người đi trên mây, thẫn thờ thơ thẩn. Hắn cần một điểm tựa để tỉnh táo lại.
Phương Diệc Dược ngây ngẩn, quyết định gọi điện thoại.
“Mẹ, mẹ có ở nhà không, mai con qua ăn dimsum với bố mẹ nhé.”
***
Lần gần nhất hắn thảnh thơi ăn dimsum với bố mẹ là tít từ hồi hắn mới du học Mỹ về lận, nhoáng cái đã hết hai năm, trong hai năm này hắn ngoại trừ làm việc ra chỉ có bồi bạn gái, lại thêm bố mẹ hắn sống rất thoải mái hạnh phúc nên hắn ít khi về nhà.
Hôm nay hắn chủ động đề nghị ăn dimsum, bố mẹ hắn mừng rỡ cười toe toét.
“Sao tự dưng Diệc Dược nhà ta lại biết đường nhớ tới bố mẹ vậy? Hôm nay không phải đi làm à con?” Mẹ Phương cắn hạt dưa hỏi.
“Nay là cuối tuần mà mẹ.” Phương Diệc Dược ngán ngẩm cầm đũa chọc chọc vỏ sủi cảo.
“Công ty con cuối tuần nào cũng bắt nhân viên tăng ca còn gì, đúng là tư bản chủ nghĩa, hạng bóc lột sức lao động của công nhân!” Bố Phương căm phẫn, “Đấy con tự nghĩ đi, bao lâu con chưa ngồi quây quần ăn dimsum với bố mẹ rồi hả?”
“Bố nó bình tĩnh lại nào,” mẹ Phương đẩy nhẹ bố Phương, “Diệc Dược vất vả lắm mới có thời gian ngồi với mình… Ấy đúng rồi Diệc Dược, thằng nhóc Tông đâu sao con không đưa nó tới cùng?”
“Ừ đúng,” bố Phương dễ dàng bị dẫn sang chuyện khác, “Thằng cu này được đấy, con, chẳng lẽ con lại chia tay với người ta rồi?”
Phương Diệc Dược im lặng hồi lâu, đáp: “… Con không thấy anh ta đâu nữa.”
“Không thấy đâu nữa? Sao lại có chuyện này được.” Mẹ Phương không tin, rút từ trong túi ra một món đồ, “Diệc Dược, tí thì mẹ quên nói… Lần trước gặp mẹ thấy nhóc Tông quen mắt lắm, thế là đến cuối tuần trước mẹ xếp lại đống tranh ảnh hồi bé của con, phát hiện ra bức này, con mau nhìn! Ngày xưa nhà nó ở ngay cạnh nhà mình đấy! Cái nhà cũ trước khi mình chuyển tới đây ấy, đôi mắt to này mẹ nhìn thoáng qua là nhận ra ngay lập tức, con còn nhớ không?”
Phương Diệc Dược hoảng hốt nhìn bức ảnh đã hơi úa vàng nọ, chụp lúc nhà hắn vẫn chưa chuyển đi, trong đó hắn mới có năm sáu tuổi, đứng cạnh là bố mẹ, hai cô chú lạ mặt cùng với một thằng bé khoảng sáu bảy tuổi, đôi mắt long lanh, nụ cười ngại ngùng.
Chính là người mà có hóa thành tro Phương Diệc Dược cũng nhận ra – Thẩm Tông.
“Ờ đúng rồi, con trai của chú Thẩm cạnh nhà mình đó mà, vợ ổng rất có phong thái phụ nữ,” bố Phương nhớ lại, “Sau đấy nhà mình dọn đi nên dần dần mất liên lạc.”
“Ông già mắc dịch này, nói vợ người khác có phong thái phụ nữ là ý gì hở?” mẹ Phương bất mãn cằn nhằn.
“Ai da vợ à anh có ý gì đâu…”
Phương Diệc Dược không có tâm trạng nghe đôi vợ chồng già giận dỗi nhau, toàn bộ suy nghĩ của hắn đã bị tin tức động trời nọ chiếm cứ.
Tầm năm tuổi hắn chuyển nhà, ký ức về khoảng thời gian trước đó rất mơ hồ, không rõ hàng xóm có những ai.
Vậy còn Thẩm Tông? Anh ta lớn hơn mình hai tuổi, phải chăng anh ta còn nhớ rõ? Phải chăng anh ta đã quen biết mình từ lâu?
“Chắc lúc ấy Diệc Dược bé quá nên không nhớ rõ đấy,” mẹ Phương cãi cọ với bố phương xong mới nhớ ra thằng con, say sưa hồi ức: “Mẹ nhìn thấy ảnh này là nhớ lại hết, hồi đấy cu Tông kia rất thích sang nhà mình chơi với con, mà con thắng nhóc thúi này chẳng bao giờ để ý tới nó cả, chỉ biết chơi xếp hình với đống gỗ thôi, cu Tông đành phải ngồi bên cạnh ngoan ngoãn xem con chơi, thật là đáng yêu ~ “
Tính hắn bây giờ giống y đúc hồi bé, thường xuyên khiến người ta cảm thấy mình bị hắn xa lánh. Theo như lời mẹ nói, chắc chắn Thẩm Tông biết mình từ khi đó rồi.
Nhưng tại sao anh ta không hề nhắc tới? Hắn cố gắng nhớ lại mấy chuyện Thẩm Tông từng kể, hi vọng tìm thấy chút đầu mối.
“Ờ bố cũng nhớ ra rồi,” lúc này bố Phương cất lời, “Trước khi dọn thằng bé còn chạy sang hỏi bố nhà mình chuyển tới đâu, Diệc Dược định học ở trường nào nữa.”
“Bố nói cho anh ta à?” Phương Diệc Dược hỏi.
“Ờ, bố bảo con học ở trường tiểu học số một Thượng Hải.”
Lượng tin tức này quá lớn rồi. Phương Diệc Dược hỗn loạn suy nghĩ, cố gắng ăn để xoa dịu cảm giác khó chịu và mờ mịt trong người.
Diệc Dược. . . Anh yêu em, vô cùng, cực kỳ yêu em, luôn yêu em. . . Yêu em từ lâu. . . Hức, từ lâu lắm rồi. . .
Những lời Thẩm Tông say rượu thủ thỉ hiện lên trong đầu hắn, bây giờ nghĩ lại, mỗi câu mỗi từ đều có lý.
Tuy nói như này thì hơi tự luyến, nhưng Phương Diệc Dược cho rằng lời yêu của Thẩm Tông là thật, anh ta đã thích hắn từ rất lâu trước rồi, thích từ đó cho tới tận bây giờ.
***
Hắn vừa về tới nhà riêng thì có cuộc gọi tới, là văn phòng thám tử nọ.
“Chào anh, người anh cần tìm về rồi, tôi vừa thấy anh ta vào trong nhà!”
Phương Diệc Dược gấp rút phóng xe tới nhà Thẩm Tông. Lúc xuống xe hắn thấy cửa sổ vốn đóng chặt nay đã được mở ra, Thẩm Tông thực sự đã về. Hắn vội bước nhanh lên lầu.
Ấn chuông, không ai trả lời. Thẩm Tông ra ngoài mua đồ, hay chưa nghe thấy? Phương Diệc Dược mất kiên nhẫn đi vòng quanh, bấm số gọi Thẩm Tông. Vẫn tắt máy.
Đương lúc hắn sốt ruột đi tới đi lui trước cửa nhà, dưới tầng vang lên tiếng bước chân. Hắn ngó xuống nhìn, là Thẩm Tông đang xách theo túi đồ của cửa hàng tiện lợi đi tới.
“Họ Thẩm, làm trò gì mà tắt máy suốt thế?”
Thẩm Tông kinh hãi đánh rơi túi đồ, luống cuống tay chân cúi người nhặt lại. Phương Diệc Dược lại gần giúp anh ta, tiện đường đánh giá Thẩm Tông sau hơn một tuần lễ không gặp.
Gầy đi, sắc mặt không tốt, hai mắt thâm xì, tròng mắt vương tơ máu. Phương Diệc Dược một lần nữa ý thức được mình đã thích Thẩm Tông. Trước kia không gặp Thẩm Tông hơn nửa tháng hắn vẫn thấy bình thường, còn bây giờ mới một tuần chưa gặp hắn đã thấy nôn nao.
“… Cảm ơn Diệc Dược.” Thẩm Tông vừa nhặt đồ vừa nói.
“Nhát chết, có thế mà cũng bị dọa sợ.”
Thẩm Tông ngẩn ngơ hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Diệc Dược tìm anh… Có chuyện gì không?”
“Không có việc gì thì không được tới tìm anh?” Phương Diệc Dược khó chịu trước phản ứng kỳ lạ của anh ta, “Anh đi đâu một tuần nay? Mất hút con mẹ hàng lươn chẳng ai liên lạc được.”
“Anh… Về quê,” Thẩm Tông đáp, “Diệc Dược, chúng mình trong khoảng thời gian này… Tạm thời đừng gặp mặt có được không.”
“Hả?” Phương Diệc Dược tưởng tai mình hỏng.
“Trạng thái của anh đang không được ổn, anh sợ ảnh hưởng đến em…” Thẩm Tông cúi gằm mặt xuống.
Phương Diệc Dược trầm mặc nhìn con người mảnh mai yếu đuối ấy, hắn biết Thẩm Tông đang run rẩy lo sợ muốn đè nén cảm xúc tiêu cực nào đó.
“Đến cùng xảy ra chuyện gì? Vào nhà nói rõ.”
Thẩm Tông sững người: “Không có chuyện gì đâu, Diệc Dược không cần biết đâu mà… Thật đó em, chỉ là chuyện nhà anh thôi, không phải chuyện vui gì…”
“Vào nhà trước đã.”
Thẩm Tông do dự lấy chìa khóa ra, lần khần hồi lâu không cắm được vào ổ khóa, sau cùng dừng lại.
“Lại sao nữa.”
“Diệc Dược… Em có thể… Em có thể cho anh vào ngồi một mình một lúc được không? Anh… Anh không biết phải nói như nào với em…”
Anh ta dựa đầu vào cửa buông thõng tay xuống, chùm chìa khóa kêu “leng keng”.
Phương Diệc Dược nắm tay Thẩm Tông cắm chìa khóa vào ổ, cứng rắn mở cửa ra kéo Thẩm Tông vào trong.
“Bây giờ không biết nói như nào, một lúc nữa khác biết.”
Hắn nhìn Thẩm Tông luống cuống tay chân định gầm gừ, bỗng lại thấy ngữ khí của mình có chút hung dữ bèn thôi.
Thẩm Tông rút cục ngẩng đầu giương đôi mắt ướt át nhìn hắn, môi mấp máy muốn nói gì đó.
Phương Diệc Dược yên tĩnh nhìn Thẩm Tông, kiên nhẫn chờ anh ta mở miệng.
“… Diệc Dược, anh sắp chuyển đi.”
“Sao chuyển?”
“Ba anh biết anh ở chỗ này, anh không muốn ổng tới quấy rầy cuộc sống anh.”
“Ông ta là người phá tiệm hoa phải không?”
Thẩm Tông sửng sốt, nụ cười nở bừng trên gương mặt vốn đang ủ dột, “Hóa ra Diệc Dược còn đến cả tiệm hoa tìm anh.”
“Mấy ngày nay anh ở cũng ông ta?”
“Ừ, ông nội anh qua đời, ổng tới Thượng hải gọi anh về bảo anh dự tang lễ.”
“Dùng cách phá tiệm hoa để gọi con trai về ấy hở?”
Nụ cười Thẩm Tông cứng đơ: “Anh với ổng không hòa thuận, anh lên đại học ít khi về nhà lắm, tìm công việc xong cũng không gặp lại ổng nữa… Ổng tìm anh vay tiền, thấy anh mở tiệm hoa thì cáu lắm, cho rằng anh thích ba cái trò vô dụng như mẹ anh.”
“Lão định vay tiền làm gì?”
“Con trai ổng và mẹ kế anh học trường quốc tế nên cần tiền học phí.”
“Vậy liên quan gì đến anh?”
“Anh không muốn cho ổng mượn. Tiệm hoa của anh còn phải mở rộng kinh doanh, tiền lương của anh cũng không cao, cho ổng mượn chắc chắn ổng không trả… Nên anh cãi nhau với ổng, trong lúc tranh chấp ổng quăng luôn cái điện thoại của anh, điện thoại anh mới mua chưa tới một tháng…”
“Sao lão lại quăng điện thoại của anh? Bị động kinh à?”
“Lúc nào ổng cũng vậy hết, anh đang cãi nhau dở với ổng thì bên sở thú gọi điện tới, anh bắt buộc phải tiếp, thế là ổng tức điên lên…” Thẩm Tông cười cười, “Kết thúc tang lễ ba không cho anh đi, nói tiền và người lưu lại một trong hai, nửa đêm anh thừa dịp ổng không chú ý trốn ra.”
“Họ Thẩm bố anh là biến thái đúng không, cái này là giam giữ người trái phép rồi đấy!”
Thẩm Tông mỉa mai cười, anh ta rất ít khi như này, Phương Diệc Dược cảm thấy đôi chút lạ lẫm: “Ổng thèm tiền quá mà… Thực ra tháng nào anh cũng gửi một phần tiền lương cho ba, tự dưng đùng phát ổng đòi mấy chục triệu anh đâu có mà cho được… Ba biết chỗ làm của anh nên anh không dám đi, ổng điên rồi.”
… Thỉnh thoảng anh cũng giống người điên lắm, Phương Diệc Dược nghĩ thầm, cha nào con nấy.
“Vậy anh định làm thế nào?”
Thẩm Tông cúi đầu, suy nghĩ lâm vào tuyệt cảnh.
“Anh định dọn đi, tiệm hoa không thể mở ở chỗ cũ được nữa, sở thú cũng tạm thời không đến… Thật sự hết cách thì anh tìm việc khác.”
“Đến mức đó không?” Phương Diệc Dược nhíu mày, “Vì tránh bố mà anh bỏ việc, đóng cửa tiệm hoa? Ước mơ mở tiệm hoa bên bờ biển đón ánh mặt trời của anh thì định như nào?”
“Cũng… Chỉ là ước mơ mà thôi.” Thẩm Tông ôm mặt, run rẩy nói.
------oOo------
“Buổi sáng tốt lành, Đường SIR, ờ… Xin hỏi, anh có biết Thẩm Tông hiện giờ ở đâu không ạ? Từ khi em đi công tác về không liên lạc được với anh ấy.”
“Ồ, cậu muốn hỏi về chuyện tiệm hoa đúng không, Nhị Nhị kể cho anh hôm ấy nó bị dọa khóc… Người phá tiệm hình như là cha Thẩm Tông.”
“Vậy, nguyên do là gì?”
Đường Kiệt lắc đầu, “Anh không biết, chuyện nhà người ta mình cũng ngại hỏi nhiều, tóm lại sau hôm đó cậu ấy đóng cửa tiệm mất liên lạc.”
“À vâng, cảm ơn anh.”
Phương Diệc Dược đang định rời đi, Đường Kiệt bỗng gọi hắn lại.
“Diệc Dược này,” ông ta dùng giọng điệu cô chú trong nhà ân cần dạy bảo hắn, “Cậu Thẩm là người tốt, nếu hai đứa hợp nhau thì đừng bỏ lỡ.”
Phương Diệc Dược không biết đáp lại như nào, đành nói tiếng cảm ơn rồi rời đi.
Có lẽ, có lẽ thôi nhé, hắn thích Thẩm Tông thiệt, một sự thật mà lúc trước có đánh chết hắn cũng không chịu thừa nhận.
Hắn tìm một phòng nghỉ vắng người đặng vào đó gọi điện thoại.
“Văn phòng thám tử phải không, nhờ tìm giúp tôi một người, chính là người lần trước tôi yêu cầu tra xét thân phận.”
“Sao vậy, gã ta lại quấy rối cậu à? Tôi bảo nhé, gặp phải chuyện này mình nên báo cảnh sát ngay lập tức…”
“Giúp tôi tra xem anh ta đang ở đâu, tra được tôi gửi tiền.”
“Ủa cậu không định báo cảnh sát thật hả?”
“Hỏi thêm nữa tôi tìm chỗ khác.”
Cúp điện thoại, cơn bực bội và lo lắng trong lòng Phương Diệc Dược không hề được giảm bớt. Hắn muốn hút thuốc lá cho vơi đi muộn phiền, sau cùng hắn vẫn nhịn được, bởi trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ lẩm bẩm hút thuốc không tốt cho sức khỏe của Thẩm Tông, cùng với giọng nói dịu dàng say chết người của anh ta.
Hắn như người đi trên mây, thẫn thờ thơ thẩn. Hắn cần một điểm tựa để tỉnh táo lại.
Phương Diệc Dược ngây ngẩn, quyết định gọi điện thoại.
“Mẹ, mẹ có ở nhà không, mai con qua ăn dimsum với bố mẹ nhé.”
***
Lần gần nhất hắn thảnh thơi ăn dimsum với bố mẹ là tít từ hồi hắn mới du học Mỹ về lận, nhoáng cái đã hết hai năm, trong hai năm này hắn ngoại trừ làm việc ra chỉ có bồi bạn gái, lại thêm bố mẹ hắn sống rất thoải mái hạnh phúc nên hắn ít khi về nhà.
Hôm nay hắn chủ động đề nghị ăn dimsum, bố mẹ hắn mừng rỡ cười toe toét.
“Sao tự dưng Diệc Dược nhà ta lại biết đường nhớ tới bố mẹ vậy? Hôm nay không phải đi làm à con?” Mẹ Phương cắn hạt dưa hỏi.
“Nay là cuối tuần mà mẹ.” Phương Diệc Dược ngán ngẩm cầm đũa chọc chọc vỏ sủi cảo.
“Công ty con cuối tuần nào cũng bắt nhân viên tăng ca còn gì, đúng là tư bản chủ nghĩa, hạng bóc lột sức lao động của công nhân!” Bố Phương căm phẫn, “Đấy con tự nghĩ đi, bao lâu con chưa ngồi quây quần ăn dimsum với bố mẹ rồi hả?”
“Bố nó bình tĩnh lại nào,” mẹ Phương đẩy nhẹ bố Phương, “Diệc Dược vất vả lắm mới có thời gian ngồi với mình… Ấy đúng rồi Diệc Dược, thằng nhóc Tông đâu sao con không đưa nó tới cùng?”
“Ừ đúng,” bố Phương dễ dàng bị dẫn sang chuyện khác, “Thằng cu này được đấy, con, chẳng lẽ con lại chia tay với người ta rồi?”
Phương Diệc Dược im lặng hồi lâu, đáp: “… Con không thấy anh ta đâu nữa.”
“Không thấy đâu nữa? Sao lại có chuyện này được.” Mẹ Phương không tin, rút từ trong túi ra một món đồ, “Diệc Dược, tí thì mẹ quên nói… Lần trước gặp mẹ thấy nhóc Tông quen mắt lắm, thế là đến cuối tuần trước mẹ xếp lại đống tranh ảnh hồi bé của con, phát hiện ra bức này, con mau nhìn! Ngày xưa nhà nó ở ngay cạnh nhà mình đấy! Cái nhà cũ trước khi mình chuyển tới đây ấy, đôi mắt to này mẹ nhìn thoáng qua là nhận ra ngay lập tức, con còn nhớ không?”
Phương Diệc Dược hoảng hốt nhìn bức ảnh đã hơi úa vàng nọ, chụp lúc nhà hắn vẫn chưa chuyển đi, trong đó hắn mới có năm sáu tuổi, đứng cạnh là bố mẹ, hai cô chú lạ mặt cùng với một thằng bé khoảng sáu bảy tuổi, đôi mắt long lanh, nụ cười ngại ngùng.
Chính là người mà có hóa thành tro Phương Diệc Dược cũng nhận ra – Thẩm Tông.
“Ờ đúng rồi, con trai của chú Thẩm cạnh nhà mình đó mà, vợ ổng rất có phong thái phụ nữ,” bố Phương nhớ lại, “Sau đấy nhà mình dọn đi nên dần dần mất liên lạc.”
“Ông già mắc dịch này, nói vợ người khác có phong thái phụ nữ là ý gì hở?” mẹ Phương bất mãn cằn nhằn.
“Ai da vợ à anh có ý gì đâu…”
Phương Diệc Dược không có tâm trạng nghe đôi vợ chồng già giận dỗi nhau, toàn bộ suy nghĩ của hắn đã bị tin tức động trời nọ chiếm cứ.
Tầm năm tuổi hắn chuyển nhà, ký ức về khoảng thời gian trước đó rất mơ hồ, không rõ hàng xóm có những ai.
Vậy còn Thẩm Tông? Anh ta lớn hơn mình hai tuổi, phải chăng anh ta còn nhớ rõ? Phải chăng anh ta đã quen biết mình từ lâu?
“Chắc lúc ấy Diệc Dược bé quá nên không nhớ rõ đấy,” mẹ Phương cãi cọ với bố phương xong mới nhớ ra thằng con, say sưa hồi ức: “Mẹ nhìn thấy ảnh này là nhớ lại hết, hồi đấy cu Tông kia rất thích sang nhà mình chơi với con, mà con thắng nhóc thúi này chẳng bao giờ để ý tới nó cả, chỉ biết chơi xếp hình với đống gỗ thôi, cu Tông đành phải ngồi bên cạnh ngoan ngoãn xem con chơi, thật là đáng yêu ~ “
Tính hắn bây giờ giống y đúc hồi bé, thường xuyên khiến người ta cảm thấy mình bị hắn xa lánh. Theo như lời mẹ nói, chắc chắn Thẩm Tông biết mình từ khi đó rồi.
Nhưng tại sao anh ta không hề nhắc tới? Hắn cố gắng nhớ lại mấy chuyện Thẩm Tông từng kể, hi vọng tìm thấy chút đầu mối.
“Ờ bố cũng nhớ ra rồi,” lúc này bố Phương cất lời, “Trước khi dọn thằng bé còn chạy sang hỏi bố nhà mình chuyển tới đâu, Diệc Dược định học ở trường nào nữa.”
“Bố nói cho anh ta à?” Phương Diệc Dược hỏi.
“Ờ, bố bảo con học ở trường tiểu học số một Thượng Hải.”
Lượng tin tức này quá lớn rồi. Phương Diệc Dược hỗn loạn suy nghĩ, cố gắng ăn để xoa dịu cảm giác khó chịu và mờ mịt trong người.
Diệc Dược. . . Anh yêu em, vô cùng, cực kỳ yêu em, luôn yêu em. . . Yêu em từ lâu. . . Hức, từ lâu lắm rồi. . .
Những lời Thẩm Tông say rượu thủ thỉ hiện lên trong đầu hắn, bây giờ nghĩ lại, mỗi câu mỗi từ đều có lý.
Tuy nói như này thì hơi tự luyến, nhưng Phương Diệc Dược cho rằng lời yêu của Thẩm Tông là thật, anh ta đã thích hắn từ rất lâu trước rồi, thích từ đó cho tới tận bây giờ.
***
Hắn vừa về tới nhà riêng thì có cuộc gọi tới, là văn phòng thám tử nọ.
“Chào anh, người anh cần tìm về rồi, tôi vừa thấy anh ta vào trong nhà!”
Phương Diệc Dược gấp rút phóng xe tới nhà Thẩm Tông. Lúc xuống xe hắn thấy cửa sổ vốn đóng chặt nay đã được mở ra, Thẩm Tông thực sự đã về. Hắn vội bước nhanh lên lầu.
Ấn chuông, không ai trả lời. Thẩm Tông ra ngoài mua đồ, hay chưa nghe thấy? Phương Diệc Dược mất kiên nhẫn đi vòng quanh, bấm số gọi Thẩm Tông. Vẫn tắt máy.
Đương lúc hắn sốt ruột đi tới đi lui trước cửa nhà, dưới tầng vang lên tiếng bước chân. Hắn ngó xuống nhìn, là Thẩm Tông đang xách theo túi đồ của cửa hàng tiện lợi đi tới.
“Họ Thẩm, làm trò gì mà tắt máy suốt thế?”
Thẩm Tông kinh hãi đánh rơi túi đồ, luống cuống tay chân cúi người nhặt lại. Phương Diệc Dược lại gần giúp anh ta, tiện đường đánh giá Thẩm Tông sau hơn một tuần lễ không gặp.
Gầy đi, sắc mặt không tốt, hai mắt thâm xì, tròng mắt vương tơ máu. Phương Diệc Dược một lần nữa ý thức được mình đã thích Thẩm Tông. Trước kia không gặp Thẩm Tông hơn nửa tháng hắn vẫn thấy bình thường, còn bây giờ mới một tuần chưa gặp hắn đã thấy nôn nao.
“… Cảm ơn Diệc Dược.” Thẩm Tông vừa nhặt đồ vừa nói.
“Nhát chết, có thế mà cũng bị dọa sợ.”
Thẩm Tông ngẩn ngơ hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Diệc Dược tìm anh… Có chuyện gì không?”
“Không có việc gì thì không được tới tìm anh?” Phương Diệc Dược khó chịu trước phản ứng kỳ lạ của anh ta, “Anh đi đâu một tuần nay? Mất hút con mẹ hàng lươn chẳng ai liên lạc được.”
“Anh… Về quê,” Thẩm Tông đáp, “Diệc Dược, chúng mình trong khoảng thời gian này… Tạm thời đừng gặp mặt có được không.”
“Hả?” Phương Diệc Dược tưởng tai mình hỏng.
“Trạng thái của anh đang không được ổn, anh sợ ảnh hưởng đến em…” Thẩm Tông cúi gằm mặt xuống.
Phương Diệc Dược trầm mặc nhìn con người mảnh mai yếu đuối ấy, hắn biết Thẩm Tông đang run rẩy lo sợ muốn đè nén cảm xúc tiêu cực nào đó.
“Đến cùng xảy ra chuyện gì? Vào nhà nói rõ.”
Thẩm Tông sững người: “Không có chuyện gì đâu, Diệc Dược không cần biết đâu mà… Thật đó em, chỉ là chuyện nhà anh thôi, không phải chuyện vui gì…”
“Vào nhà trước đã.”
Thẩm Tông do dự lấy chìa khóa ra, lần khần hồi lâu không cắm được vào ổ khóa, sau cùng dừng lại.
“Lại sao nữa.”
“Diệc Dược… Em có thể… Em có thể cho anh vào ngồi một mình một lúc được không? Anh… Anh không biết phải nói như nào với em…”
Anh ta dựa đầu vào cửa buông thõng tay xuống, chùm chìa khóa kêu “leng keng”.
Phương Diệc Dược nắm tay Thẩm Tông cắm chìa khóa vào ổ, cứng rắn mở cửa ra kéo Thẩm Tông vào trong.
“Bây giờ không biết nói như nào, một lúc nữa khác biết.”
Hắn nhìn Thẩm Tông luống cuống tay chân định gầm gừ, bỗng lại thấy ngữ khí của mình có chút hung dữ bèn thôi.
Thẩm Tông rút cục ngẩng đầu giương đôi mắt ướt át nhìn hắn, môi mấp máy muốn nói gì đó.
Phương Diệc Dược yên tĩnh nhìn Thẩm Tông, kiên nhẫn chờ anh ta mở miệng.
“… Diệc Dược, anh sắp chuyển đi.”
“Sao chuyển?”
“Ba anh biết anh ở chỗ này, anh không muốn ổng tới quấy rầy cuộc sống anh.”
“Ông ta là người phá tiệm hoa phải không?”
Thẩm Tông sửng sốt, nụ cười nở bừng trên gương mặt vốn đang ủ dột, “Hóa ra Diệc Dược còn đến cả tiệm hoa tìm anh.”
“Mấy ngày nay anh ở cũng ông ta?”
“Ừ, ông nội anh qua đời, ổng tới Thượng hải gọi anh về bảo anh dự tang lễ.”
“Dùng cách phá tiệm hoa để gọi con trai về ấy hở?”
Nụ cười Thẩm Tông cứng đơ: “Anh với ổng không hòa thuận, anh lên đại học ít khi về nhà lắm, tìm công việc xong cũng không gặp lại ổng nữa… Ổng tìm anh vay tiền, thấy anh mở tiệm hoa thì cáu lắm, cho rằng anh thích ba cái trò vô dụng như mẹ anh.”
“Lão định vay tiền làm gì?”
“Con trai ổng và mẹ kế anh học trường quốc tế nên cần tiền học phí.”
“Vậy liên quan gì đến anh?”
“Anh không muốn cho ổng mượn. Tiệm hoa của anh còn phải mở rộng kinh doanh, tiền lương của anh cũng không cao, cho ổng mượn chắc chắn ổng không trả… Nên anh cãi nhau với ổng, trong lúc tranh chấp ổng quăng luôn cái điện thoại của anh, điện thoại anh mới mua chưa tới một tháng…”
“Sao lão lại quăng điện thoại của anh? Bị động kinh à?”
“Lúc nào ổng cũng vậy hết, anh đang cãi nhau dở với ổng thì bên sở thú gọi điện tới, anh bắt buộc phải tiếp, thế là ổng tức điên lên…” Thẩm Tông cười cười, “Kết thúc tang lễ ba không cho anh đi, nói tiền và người lưu lại một trong hai, nửa đêm anh thừa dịp ổng không chú ý trốn ra.”
“Họ Thẩm bố anh là biến thái đúng không, cái này là giam giữ người trái phép rồi đấy!”
Thẩm Tông mỉa mai cười, anh ta rất ít khi như này, Phương Diệc Dược cảm thấy đôi chút lạ lẫm: “Ổng thèm tiền quá mà… Thực ra tháng nào anh cũng gửi một phần tiền lương cho ba, tự dưng đùng phát ổng đòi mấy chục triệu anh đâu có mà cho được… Ba biết chỗ làm của anh nên anh không dám đi, ổng điên rồi.”
… Thỉnh thoảng anh cũng giống người điên lắm, Phương Diệc Dược nghĩ thầm, cha nào con nấy.
“Vậy anh định làm thế nào?”
Thẩm Tông cúi đầu, suy nghĩ lâm vào tuyệt cảnh.
“Anh định dọn đi, tiệm hoa không thể mở ở chỗ cũ được nữa, sở thú cũng tạm thời không đến… Thật sự hết cách thì anh tìm việc khác.”
“Đến mức đó không?” Phương Diệc Dược nhíu mày, “Vì tránh bố mà anh bỏ việc, đóng cửa tiệm hoa? Ước mơ mở tiệm hoa bên bờ biển đón ánh mặt trời của anh thì định như nào?”
“Cũng… Chỉ là ước mơ mà thôi.” Thẩm Tông ôm mặt, run rẩy nói.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.