Chương 57
Phong Tử Mao
04/11/2023
“Tôi có hơi thích anh.”Thẩm Tông ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên lắc đầu.
“… Họ Thẩm, phản ứng gì đây?”
Thẩm Tông dụi mắt, tiếp tục lắc đầu.
Phương Diệc Dược bất mãn nhéo gáy anh ta, giật giật dương vật còn cắm trong người Thẩm Tông, khiến anh ta run rẩy: “Lắc đầu làm gì thế?”
“Không thể nào, không thể nào…” Thẩm Tông cúi đầu nhìn chằm chằm nơi hai người kết hợp, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phương Diệc Dược, môi mấp máy: “Anh đang nằm mơ đúng không? Sao giấc mơ này chân thực quá vậy?”
“Thử xem là mơ hay thực.” Phương Diệc Dược đảo mắt, tiếp tục nhấp hông.
Trải qua bao nhiêu lần đấu tranh tâm lý hắn mới thổ lộ được, cứ tưởng Thẩm Tông sẽ òa lên sung sướng, ai dè phản ứng của anh ta lại như vậy. Điều này khiến hắn rất tức giận.
Thốt nhiên Thẩm Tông quàng tay ôm chặt hắn, vừa khát khao vừa lo âu nói: “Diệc Dược… Em nói lại một lần nữa được không?”
“Chưa nghe rõ à?”
“Nghe rõ rồi, nhưng mà anh không tin được… Đi mà em, nói với anh đây không phải là mơ đi.” Thẩm Tông siết chặt tay hắn, cố chấp muốn hắn nhắc lại.
Phương Diệc Dược nhéo lỗ tai Thẩm Tông, ghé vào đó gằn từng chữ: “ĐÂY, KHÔNG, PHẢI, LÀ, MƠ!”
Thẩm Tông cứng đờ như khúc gỗ, ánh mắt ngưng trệ. Thời gian như đọng lại với Thẩm Tông. Mất một lúc lâu sau anh ta mới hoàn hồn, tha thiết ngắm nhìn Phương Diệc Dược, òa khóc.
“Sao lại khóc nữa rồi?”
Thẩm Tông lắc đầu nguầy nguậy, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Phương Diệc Dược, nước mắt từng gọt từng giọt tuôn rơi. Nức nở không thốt nên lời.
“Diệc Dược… Diệc Dược…” Thẩm Tông ôm cổ Phương Diệc Dược, chôn mặt vào đó khóc thút thít, mềm nhẹ gọi tên hắn. Dường như Thẩm Tông quá cảm động, hoặc cũng có thể là do cả chuyện sáng nay dồn nén lại mà thành.
Có lẽ đối với Thẩm Tông, chuyện Phương Diệc Dược thích lại mình chỉ là ước ao xa vời, chưa bao giờ anh ta dám mơ tới sẽ thật sự có ngày này.
Phương Diệc Dược không biết phải làm sao. Hắn muốn nói vài lời âu yếm, nhưng đến lúc thốt ra miệng lại vẫn là cách nói phũ phàng thường ngày: “Họ Thẩm, đừng có khóc nữa, nước mũi dây vào áo của tôi rồi, nghe không?”
“À, ừ… Hức… Em chờ anh bình tĩnh lại chút…” Thẩm Tông nức nở.
“… Cho anh một phút.”
Nhưng phải đến mấy phút sau Thẩm Tông mới bình tĩnh lại được. Anh ta chậm chạp ló đầu lên khỏi cổ Phương Diệc Dược, đôi mắt đỏ hoe, lông mi ướt đẫm.
“Diệc Dược, anh, anh… bây giờ anh không biết nên nói gì.” Thẩm Tông sụt sịt, mũi đỏ ửng: “Anh… anh… anh yêu em!”
Phương Diệc Dược lấy khăn giấy ra lau mặt cho Thẩm Tông: “Rồi rồi, nói nhiều lần lắm rồi… Đứng lên nào .”
Thẩm Tông lắc đầu, giọng run run: “Em cho anh ngồi thêm một lúc nữa đi… Anh muốn được tận hưởng giây phút tuyệt đẹp này, giây phút cả thể xác và tinh thần hai ta hòa làm một…”
Thôi bó tay, lại lên cơn rồi.
Phương Diệc Dược vỗ cái bép lên mông Thẩm Tông: “Tưởng mình nhẹ lắm à? Đi xuống khỏi người ông ngay, về nhà cho hòa hợp làm một đến khi nào chán thì thôi.”
“Nhưng mà về nhà thì giây phút tốt đẹp này sẽ bị cắt nga— Á á…” Thẩm Tông chưa kịp dứt lời, Phương Diệc Được đã nhấp thêm vài phát nữa cho bõ ghét. Thẩm Tông bị kích thích, lỗ đít kẹp chặt dương vật Phương Diệc Dược.
“Đừng kẹp chặt thế!” Phương Diệc Dược cố định lại eo Thẩm Tông, chưa tận hứng nên nhấp thêm vài phát nữa, cuối cùng mới rút chim ra, vỗ mông Thẩm Tông hất hàm sai khiến: “Đứng lên.”
Thẩm Tông vội chống vai Phương Diệc Dược lẩy bẩy đứng dậy, sau đó ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh mặc quần. Phương Diệc Dược điều chỉnh nhịp thở rồi mặc quần lót, đè cậu em hư hỏng của mình xuống, cúi người nhặt ví tiền vừa nãy không cẩn thận làm rơi lên.
Thẩm Tông gấp rút thắt dây lưng, xoa mắt, cười nói: “Diệc Dược…”
“Đi thôi chứ, còn gì cần dọn nữa không?”
“Anh… À, còn phải vứt mấy chậu cây héo này đi đã…” Thẩm Tông sực nhớ mục đích ban đầu hai người đến tiệm hoa, vội vàng dọn dẹp.
Phương Diệc Dược cũng lại gần giúp anh ta bỏ chậu hoa vào túi rác.
Thẩm Tông dừng lại nhìn hắn.
“Nhìn gì vậy? Vứt vào đi.”
Thẩm Tông vẫn ngơ ngác nhìn hắn, lát sau mới nói: “Diệc Dược, anh vẫn không thể tin nổi… Em thực sự thích anh sao?”
“Tôi nói là ‘hơi thích” thôi đấy, anh đừng có tự mãn quá.” Phương Diệc Dược phũ phàng, ý muốn cho Thẩm Tông bình thường trở lại.
“Hơi thích chính là thích còn gì.” Thẩm Tông cứng đầu đáp: “Em có thể nói cho anh vì sao em lại thích anh được không… Sao em lại có thể thích một kẻ như anh, vừa nghèo vừa xấu, lại còn là đàn ông…” Giọng Thẩm Tông nhỏ dần, không dám đối mặt với chính lời nói của mình.
Phương Diệc Dược nhìn trên dưới, trái phải, nhìn một vòng quanh mặt Thẩm Tông, nhìn muốn thủng con mắt mà vẫn không nhìn ra chỗ nào xấu. Từ lâu hắn đã thấy chuyện Thẩm Tông tự ti mặc cảm đến độ bi quan về cuộc đời này rất khó hiểu, đến hôm nay thì hắn đã biết được vì sao, ra là do anh ta có một ông cha dị hợm.
Hắn chưa kịp đáp đã thấy Thẩm Tông cười thê thảm, hỏi hắn: “Thực ra vừa nãy anh nghĩ, có phải vì hôm nay Diệc Dược thấy anh đáng thương quá… Nên mới nói thích anh đúng không?”
“Nói linh tinh gì vậy?”
“Anh nói,” Giọng Thẩm Tông nghèn nghẹn, đôi mắt ửng đỏ: “Diệc Dược thấy anh bị ba đánh như vậy nên thương hại anh, nói thích anh để an ủi đúng không?”
“Họ Thẩm, anh nghĩ tôi thánh thiện thế à?” Phương Diệc Dược giơ ngón tay dính bùn đất lên búng vào gáy Thẩm Tông. Nơi đó lập tức bị dính đầy nước bùn, kết hợp với gương mặt lo lắng thấp thỏm của Thẩm Tông, hắn nhìn mà thấy tức cười lạ thường.
“Đối với anh, Diệc Dược lương thiện lắm, mặc dù em hay nói mấy lời châm chọc nhưng thực sự rất tốt bụng.” Thẩm Tông cố gắng giữ giọng mình bình thường: “Nếu không thì anh cũng sẽ không càng ngày càng yêu em…”
“Đệt sao lại khóc nữa rồi?” Phương Diệc Dược hết cách, nắm cằm Thẩm Tông véo một cái: “Họ Thẩm, ông nói cho mi biết, nếu không phải ông đây thích mi thì ông đã đánh mi một trận rồi, gì mít ướt như con gái vậy…”
Thẩm Tông sà vào lòng hắn, bùn đất trên tay dính đầy áo hắn. Anh ta ôm thật chặt như đang xác định lần cuối xem đây là mơ hay thực.
Phương Diệc Dược rất bất đắc dĩ. Hắn lắc đầu vỗ lưng anh ta an ủi, định nói thêm vài câu thì bỗng cái bụng reo vang.
“Diệc Dược… Em đói bụng à?”
“Ông đây chưa kịp ăn trưa đã lao đến, anh đoán xem có đói không?”
“Anh xin lỗi.” Thẩm Tông luống cuống.
------oOo------
“… Họ Thẩm, phản ứng gì đây?”
Thẩm Tông dụi mắt, tiếp tục lắc đầu.
Phương Diệc Dược bất mãn nhéo gáy anh ta, giật giật dương vật còn cắm trong người Thẩm Tông, khiến anh ta run rẩy: “Lắc đầu làm gì thế?”
“Không thể nào, không thể nào…” Thẩm Tông cúi đầu nhìn chằm chằm nơi hai người kết hợp, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phương Diệc Dược, môi mấp máy: “Anh đang nằm mơ đúng không? Sao giấc mơ này chân thực quá vậy?”
“Thử xem là mơ hay thực.” Phương Diệc Dược đảo mắt, tiếp tục nhấp hông.
Trải qua bao nhiêu lần đấu tranh tâm lý hắn mới thổ lộ được, cứ tưởng Thẩm Tông sẽ òa lên sung sướng, ai dè phản ứng của anh ta lại như vậy. Điều này khiến hắn rất tức giận.
Thốt nhiên Thẩm Tông quàng tay ôm chặt hắn, vừa khát khao vừa lo âu nói: “Diệc Dược… Em nói lại một lần nữa được không?”
“Chưa nghe rõ à?”
“Nghe rõ rồi, nhưng mà anh không tin được… Đi mà em, nói với anh đây không phải là mơ đi.” Thẩm Tông siết chặt tay hắn, cố chấp muốn hắn nhắc lại.
Phương Diệc Dược nhéo lỗ tai Thẩm Tông, ghé vào đó gằn từng chữ: “ĐÂY, KHÔNG, PHẢI, LÀ, MƠ!”
Thẩm Tông cứng đờ như khúc gỗ, ánh mắt ngưng trệ. Thời gian như đọng lại với Thẩm Tông. Mất một lúc lâu sau anh ta mới hoàn hồn, tha thiết ngắm nhìn Phương Diệc Dược, òa khóc.
“Sao lại khóc nữa rồi?”
Thẩm Tông lắc đầu nguầy nguậy, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Phương Diệc Dược, nước mắt từng gọt từng giọt tuôn rơi. Nức nở không thốt nên lời.
“Diệc Dược… Diệc Dược…” Thẩm Tông ôm cổ Phương Diệc Dược, chôn mặt vào đó khóc thút thít, mềm nhẹ gọi tên hắn. Dường như Thẩm Tông quá cảm động, hoặc cũng có thể là do cả chuyện sáng nay dồn nén lại mà thành.
Có lẽ đối với Thẩm Tông, chuyện Phương Diệc Dược thích lại mình chỉ là ước ao xa vời, chưa bao giờ anh ta dám mơ tới sẽ thật sự có ngày này.
Phương Diệc Dược không biết phải làm sao. Hắn muốn nói vài lời âu yếm, nhưng đến lúc thốt ra miệng lại vẫn là cách nói phũ phàng thường ngày: “Họ Thẩm, đừng có khóc nữa, nước mũi dây vào áo của tôi rồi, nghe không?”
“À, ừ… Hức… Em chờ anh bình tĩnh lại chút…” Thẩm Tông nức nở.
“… Cho anh một phút.”
Nhưng phải đến mấy phút sau Thẩm Tông mới bình tĩnh lại được. Anh ta chậm chạp ló đầu lên khỏi cổ Phương Diệc Dược, đôi mắt đỏ hoe, lông mi ướt đẫm.
“Diệc Dược, anh, anh… bây giờ anh không biết nên nói gì.” Thẩm Tông sụt sịt, mũi đỏ ửng: “Anh… anh… anh yêu em!”
Phương Diệc Dược lấy khăn giấy ra lau mặt cho Thẩm Tông: “Rồi rồi, nói nhiều lần lắm rồi… Đứng lên nào .”
Thẩm Tông lắc đầu, giọng run run: “Em cho anh ngồi thêm một lúc nữa đi… Anh muốn được tận hưởng giây phút tuyệt đẹp này, giây phút cả thể xác và tinh thần hai ta hòa làm một…”
Thôi bó tay, lại lên cơn rồi.
Phương Diệc Dược vỗ cái bép lên mông Thẩm Tông: “Tưởng mình nhẹ lắm à? Đi xuống khỏi người ông ngay, về nhà cho hòa hợp làm một đến khi nào chán thì thôi.”
“Nhưng mà về nhà thì giây phút tốt đẹp này sẽ bị cắt nga— Á á…” Thẩm Tông chưa kịp dứt lời, Phương Diệc Được đã nhấp thêm vài phát nữa cho bõ ghét. Thẩm Tông bị kích thích, lỗ đít kẹp chặt dương vật Phương Diệc Dược.
“Đừng kẹp chặt thế!” Phương Diệc Dược cố định lại eo Thẩm Tông, chưa tận hứng nên nhấp thêm vài phát nữa, cuối cùng mới rút chim ra, vỗ mông Thẩm Tông hất hàm sai khiến: “Đứng lên.”
Thẩm Tông vội chống vai Phương Diệc Dược lẩy bẩy đứng dậy, sau đó ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh mặc quần. Phương Diệc Dược điều chỉnh nhịp thở rồi mặc quần lót, đè cậu em hư hỏng của mình xuống, cúi người nhặt ví tiền vừa nãy không cẩn thận làm rơi lên.
Thẩm Tông gấp rút thắt dây lưng, xoa mắt, cười nói: “Diệc Dược…”
“Đi thôi chứ, còn gì cần dọn nữa không?”
“Anh… À, còn phải vứt mấy chậu cây héo này đi đã…” Thẩm Tông sực nhớ mục đích ban đầu hai người đến tiệm hoa, vội vàng dọn dẹp.
Phương Diệc Dược cũng lại gần giúp anh ta bỏ chậu hoa vào túi rác.
Thẩm Tông dừng lại nhìn hắn.
“Nhìn gì vậy? Vứt vào đi.”
Thẩm Tông vẫn ngơ ngác nhìn hắn, lát sau mới nói: “Diệc Dược, anh vẫn không thể tin nổi… Em thực sự thích anh sao?”
“Tôi nói là ‘hơi thích” thôi đấy, anh đừng có tự mãn quá.” Phương Diệc Dược phũ phàng, ý muốn cho Thẩm Tông bình thường trở lại.
“Hơi thích chính là thích còn gì.” Thẩm Tông cứng đầu đáp: “Em có thể nói cho anh vì sao em lại thích anh được không… Sao em lại có thể thích một kẻ như anh, vừa nghèo vừa xấu, lại còn là đàn ông…” Giọng Thẩm Tông nhỏ dần, không dám đối mặt với chính lời nói của mình.
Phương Diệc Dược nhìn trên dưới, trái phải, nhìn một vòng quanh mặt Thẩm Tông, nhìn muốn thủng con mắt mà vẫn không nhìn ra chỗ nào xấu. Từ lâu hắn đã thấy chuyện Thẩm Tông tự ti mặc cảm đến độ bi quan về cuộc đời này rất khó hiểu, đến hôm nay thì hắn đã biết được vì sao, ra là do anh ta có một ông cha dị hợm.
Hắn chưa kịp đáp đã thấy Thẩm Tông cười thê thảm, hỏi hắn: “Thực ra vừa nãy anh nghĩ, có phải vì hôm nay Diệc Dược thấy anh đáng thương quá… Nên mới nói thích anh đúng không?”
“Nói linh tinh gì vậy?”
“Anh nói,” Giọng Thẩm Tông nghèn nghẹn, đôi mắt ửng đỏ: “Diệc Dược thấy anh bị ba đánh như vậy nên thương hại anh, nói thích anh để an ủi đúng không?”
“Họ Thẩm, anh nghĩ tôi thánh thiện thế à?” Phương Diệc Dược giơ ngón tay dính bùn đất lên búng vào gáy Thẩm Tông. Nơi đó lập tức bị dính đầy nước bùn, kết hợp với gương mặt lo lắng thấp thỏm của Thẩm Tông, hắn nhìn mà thấy tức cười lạ thường.
“Đối với anh, Diệc Dược lương thiện lắm, mặc dù em hay nói mấy lời châm chọc nhưng thực sự rất tốt bụng.” Thẩm Tông cố gắng giữ giọng mình bình thường: “Nếu không thì anh cũng sẽ không càng ngày càng yêu em…”
“Đệt sao lại khóc nữa rồi?” Phương Diệc Dược hết cách, nắm cằm Thẩm Tông véo một cái: “Họ Thẩm, ông nói cho mi biết, nếu không phải ông đây thích mi thì ông đã đánh mi một trận rồi, gì mít ướt như con gái vậy…”
Thẩm Tông sà vào lòng hắn, bùn đất trên tay dính đầy áo hắn. Anh ta ôm thật chặt như đang xác định lần cuối xem đây là mơ hay thực.
Phương Diệc Dược rất bất đắc dĩ. Hắn lắc đầu vỗ lưng anh ta an ủi, định nói thêm vài câu thì bỗng cái bụng reo vang.
“Diệc Dược… Em đói bụng à?”
“Ông đây chưa kịp ăn trưa đã lao đến, anh đoán xem có đói không?”
“Anh xin lỗi.” Thẩm Tông luống cuống.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.