Kiến Sắc Khởi Ý

Chương 52: (H)

Phong Tử Mao

04/11/2023

 

Hai người lo lắng lái xe về nhà. Khi mở cửa ra, họ phát hiện Lang Yên đang cắn xé cái ghế sô pha, xung quanh nó rải rác vụn da và bông của ghế.Phương Diệc Dược xông tới nhấc bổng nó lên, Thẩm Tông vội vàng chạy đi tìm túi thức ăn cho chó rồi đổ đầy vào bát của đại ca bốn chân này.

Lang Yên dúi mặt vào bát gặm rào rạo.

“Toi rồi, thế là toi mất cái ghế sô pha da thật của ông rồi.” Phương Diệc Dược ngán ngẩm nhìn tàn tích mà Lang Yên để lại.

Thẩm Tông vội nói: “Không sao, ngày mai anh sẽ ra cửa hàng mua cho em một cái tốt hơn.”

Phương Diệc Dược gườm anh ta: “Lỗi của đứa nào quên cho chó ăn ấy nhỉ?”

“Anh xin lỗi mà, vậy nên anh mới muốn mua cho em cái mới.”

“Thôi bỏ đi, để hôm nào tôi đi với anh, tôi cũng đang cần mua vài thứ.”

“Hở? Em vừa nói em muốn đi mua nội thất cùng với anh à?” Mắt Thẩm Tông sáng rực như hai cái đèn pha ô tô

“Vẻ mặt gì đây?”

“Bình thường vợ chồng mới cưới ai cũng đi ngắm mua đồ nội thất cùng nhau em nhỉ?”

“Anh nghĩ linh tinh gì cả ngày hôm nay vậy?”

“Anh nghĩ… Anh đang liệt kê mấy món mình cần mua. À, đến đó mình sẽ mua vài món trang trí nha em.” Thẩm Tông hí hửng.

“Đây là nhà tôi hay nhà anh?” Phương Diệc Dược buột miệng.

“Nhà của chúng mình… Ấy không phải, nhà em.” Thẩm Tông nói được một nửa, vội sửa lại, cười híp tịt mắt không thấy mặt trời đâu: “Theo anh thì Diệc Dược trang trí nhà lạnh quá, nên mua thêm vài thứ màu sắc rực rỡ có sức sống.”

Phương Diệc Dược nhíu mày nhìn anh ta: “Vốn tôi cũng định mua thêm ít đồ trang trí.”

“Thật ư? Vậy thì tốt quá rồi, chúng mình đi chọn cùng nhau nha?” Thẩm Tông nhìn hắn thiết tha.

Lúc này Lang Yên ăn uống no nê, ngẩng đầu liếm tay chủ nhân. Sau khi liếm lấy liếm để được một lúc, nó chạy ra cọ đầu vào chân Thẩm Tông. Tính nó vốn đã hay nghịch, thích chơi đùa nhưng hôm nay không biết do đâu mà đặc biệt nghịch tợn. Cọ qua cọ lại, bỗng nó nhảy cẫng lên húc đầu vào ngay háng Thẩm Tông.

“Ối!” Thẩm Tông hét toáng lên, giơ hai tay che háng lùi về phía sau, nhưng Lang Yên như chó dại, nó đuổi theo không thả, liên tiếp nhảy lên vồ.

Rất may Phương Diệc Dược đã kịp thời bắt lấy Lang Yên, quát cho nó một trận nên thân, nếu không thì cậu em của Thẩm Tông sẽ phải hứng chịu thêm một lần “yêu” nữa từ nó.

“Ra ban công!” Phương Diệc Dược nhốt nó ngoài ban công, quát.

Lang Yên hậm hực giũ lông, chống hai chân lên cửa kính ngó vào trong nhà.

Lúc này Phương Diệc Dược đã quay trở lại bên cạnh Thẩm Tông. Hắn xoay người Thẩm Tông lại, hỏi: “Sao rồi?”

“Không bị gì, chỉ là… Chỗ này đau quá.” Thẩm Tông che háng lúng túng nói.

“Chỗ này đau mà bảo không bị gì? Bỏ tay ra tôi xem nào.”

Lập tức mặt Thẩm Tông đỏ bừng: “Đừng, đừng mà, không cần đâu.”

“Lỡ bị thương thật thì sao? ĐCM anh định nửa đời sau không sử dụng tới nó nữa hả?!”

“Anh muốn, nhưng mà…” Tay Thẩm Tông vẫn khư khư che háng: “Chuyện này xấu hổ quá, chờ một lúc nữa đi, chắc một lúc nữa là khỏi thôi…”

“Cũng được.” Phương Diệc Dược gật đầu, đỡ Thẩm Tông lên ghế sô pha

Lát sau.



“Hết đau chưa?”

“Vẫn còn… Hơi đau.” Tiếng trả lời bé như muỗi kêu.

“Đau ở đâu?”

“Ở chỗ… hai quả trứng ấy.” Thẩm Tông xấu hổ muốn chui xuống đất.

Phương Diệc Dược quả quyết cởi quần Thẩm Tông ra.

“Á! Diệc, Diệc Dược… Đừng mà!” Thẩm Tông giữ chặt quần, kêu la như bị hiếp.

“Làm cái trò gì vậy? Bỏ ra cho ông!” Phương Diệc Dược hạn hán lời.

“Đừng, đừng nhìn, lỡ bị sao thật thì xấu lắm…”

“Có cái bộ dạng xấu xí nào của mi mà ông chưa nhìn qua à?!”

“Nhưng mà như vậy sẽ càng xấu hơn!” Thẩm Tông uất ức, “Em, em để anh tự mình nhìn trước đã, đi mà…”

Phương Diệc Dược đồng ý. Thẩm Tông vội quay lưng về phía hắn kéo khóa cần ra nhìn kỹ, đưa tay sờ thử. Anh ta im lặng hồi lâu.

“… Diệc Dược.”

“Nói.”

“Hình như nó… Nó không phản ứng.”

Phương Diệc Dược kéo Thẩm Tông lại, chỉ thấy Thẩm Tông mặt mày trắng bệch ôm lấy cậu em, đôi mắt to đầy hoảng sợ.

“Thế nào là không phản ứng? Để tôi xem.”

“Anh, anh sờ nó nhưng không cảm thấy gì…”

Phương Diệc Dược giật mạnh tay thẩm Tông ra, phía dưới là dương vật Thẩm Tông, không sứt mẻ miếng nào, nguyên đai nguyên kiện.

Thẩm Tông ôm mặt, xấu hổ đến mức hai tai cũng phải đỏ: “Đừng nhìn mà…”

“Bày đặt che che cái gì,” Phương Diệc Dược cười nói: “Lúc gạ tôi chịch sao không bao giờ biết ngại?”

“Không giống nhau, xấu lắm…” Giọng nói rầu rĩ của Thẩm Tông truyền qua kẽ tay.

“Thôi thôi vào việc chính đi, không phản ứng là sao?”

“Bình thường anh vuốt hai cái là nó đã lên rồi…”

Cũng đúng, dựa trên độ dâm đãng thường ngày của Thẩm Tông, Phương Diệc Dược chỉ cần vuốt nhẹ vài cái là con chim hót ngay, nhưng bây giờ hắn đã cầm nó trong tay nắn vuốt đến mấy lần mà nó vẫn mềm oặt.

“Chắc chỉ tạm thời thôi, vừa nãy nó bị đập mạnh quá.”

“Thật, thật không?” Thẩm Tông xuyên qua khe hở ngón tay nhìn cậu em mình. Tuy vẻ mặt anh ta bị hai bàn tay che mất nhưng Phương Diệc Dược cũng đoán được nó trông như thế nào: “Nhưng mà em sờ đến vậy rồi mà vẫn không có cảm giác gì… Hay là anh bị bất lực rồi?”

“Đậu má, đừng phóng đại như vậy, chỉ bị chó vồ có một lần chứ mấy.”

“Nhưng mà anh không cảm thấy gì, ngay cả được em chạm vào mà vẫn không cảm thấy gì…” Thẩm Tông tiếp tục khủng hoảng.

Phương Diệc Dược im lặng nhìn Thẩm Tông hồi lâu, đột nhiên hắn vòng tay qua đầu gối Thẩm Tông bế anh ta nằm xuống ghế sô pha rồi banh rộng hai chân anh ta ra.

“Diệc Dược? Em làm gì vậy?”

“Chữa bệnh cho mi.” Phương Diệc Dược vô cảm nắm chặt cậu em Thẩm dặt dẹo, bình tĩnh đáp.



“Không… Không cần đâu mà… Cảm giác lạ quá… Á… Nhẹ thôi em…” Mặt Thẩm Tông đỏ muốn rỉ máu.

Phương Diệc Dược trợn trắng mắt, hắn mới là người thấy lạ đây. Bình thường chỉ cần đụng nhẹ vào quần Thẩm Tông cái là anh ta đã vội quấn quít lấy hắn, dâm đãng như chó cái. Sao hôm nay lại đâm ra e ấp như chim non mới nở vậy?

Nhưng thôi, hắn cũng đã thấy đủ trình độ lật mặt và đa nhân cách của tên này rồi, chẳng việc gì phải ngạc nhiên hết, việc ta ta cứ làm. Hắn chăm chú xóc lọ cho Thẩm Tông. Trong tay hắn hiện giờ là cây hàng của Thẩm Tông, màu sắc trắng trẻo, sạch sẽ giống như xử nam, dễ dàng nhận thấy chưa được bóc tem lần nào. Nó run rẩy theo mỗi lần vuốt của hắn.

“Ưm…” Thẩm Tông bất giác dựa vào vai hắn, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ phương Diệc Dược.

“Có cảm giác rồi?”

“Hơi hơi”

Đúng là chỉ hơi hơi thật, bình thường được vuốt như này nó đã sớm chảy nước.

“Vậy bây giờ thì sao?” Phương Diệc Dược nhéo hai quả trứng.

“Ối! Em đừng, đừng làm thế, cảm giác lạ quá, đau đau…”

Phương Diệc Dược ngắm Thẩm Tông đôi mắt ngập nước, gương mặt ửng đỏ cúi đầu e lệ vì của quý bị mình nắm trong lòng bàn tay, ngọn lửa tình dục của hắn lập tức phừng phừng.

“Nâng eo lên.” Hắn ra lệnh, sau đó giật phăng quần Thẩm Tông ra trong ánh mắt hoang mang của anh ta.

“Diệc, Diệc Dược?”

“Ngồi lên chịch phát là khỏi.” Phương Diệc Dược kéo eo Thẩm Tông lại, banh chân Thẩm Tông ra bế lên người mình.

“Hả? Tại… Tại sao?”

“Không kích thích được mặt trước ta kích thích mặt sau.”

“Cũng đúng…” Thẩm Tông đần độn gật đầu, “Vậy bây giờ chúng mình làm tình?”

“Hỏi thừa.”

“Sao, sao tự dưng lại thế…” Thẩm Tông chưa kịp chuẩn bị tinh thần, biểu cảm vui mừng xen lẫn xấu hổ.

“Tự dưng cái gì mà tự dưng, tụt quần ra rồi chẳng lẽ đéo làm một phát?” Phương Diệc Dược khí thế hùng hồn.

“Dạ, dạ…” Thẩm Tông vuốt ve vành tai đỏ ửng, sau đó kéo khóa quần giúp Phương Diệc Dược theo thói quen.

Quả nhiên vừa chuyển sang giao diện ân ái, Thẩm Tông đã đứt dây thần kinh xấu hổ. Anh ta thành thạo vuốt lên vuốt xuống dương vật Phương Diệc Dược, say mê ngắm nhìn cây hàng khiến mình lên đỉnh, sung sướng bay bổng không biết bao nhiêu lần.

Phương Diệc Dược thấy Thẩm Tông đã nhập tâm bèn nắm cằm anh ta, đút hai ngón tay vào khoang miệng nóng ướt ngoáy qua ngoáy lại. Lát sau, hắn rút ngón tay ra chọc vào lỗ đít anh ta mở rộng.

Thẩm Tông cố gắng chổng mông, giang rộng hai chân, thả lỏng cơ thể để lỗ đít mở to cực hạn nghênh đón xâm phạm. Đồng thời, anh ta ra sức chăm sóc dương vật Phương Diệc Dược, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp, dáng vẻ dâm đãng khác hẳn vừa rồi, dường như đã hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của làm tình là để chữa cái gì.

Chưa đến một phút, lỗ nhỏ sớm quen thuộc với xâm phạm đã mở rộng, phát ra tiếng nước nhóp nhép. Phương Diệc Dược rút ngón tay ướt sũng ra, sờ lên ngực Thẩm Tông, cách quần áo nắn bóp đầu vú bên trái.

“Á á…” Thẩm Tông cong lưng như con tôm, ăn ý ngồi quỳ chân, cầm dương vật thô to tới lỗ đít ướt át của mình. Dưới sự kích thích nắn bóp đầu vú không ngừng của Phương Diệc Dược, anh ta ngồi thẳng xuống, để cây hàng rắn chắc thọc toàn bộ vào trong.

Khoái cảm giao hợp khiến Phương Diệc Dược hít sâu, hai tay liên tục xoa bóp cặp mông trắng nõn mềm mại của Thẩm Tông, thô bạo véo mạnh nó rồi nâng lên hạ xuống. Quy đầu hắn xâm nhập, cọ xát đường ruột nóng ướt, nhắm điểm dâm của Thẩm Tông thẳng tiến, đâm chọc với tần suất nhanh và mạnh. Thẩm Tông bị chơi sướng đến mức rên rỉ lầm bầm, ngón chân co quắp.

“Thế nào? Có cảm giác chưa?” Phương Diệc Dược nắc hông.

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiến Sắc Khởi Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook