Chương 10: Chương: 10
SEN
15/09/2024
Khoảng một lát ngắn sau con Bông đã vội vả chạy vào, trán nó lấm tấm mồ hôi vẻ mặt lại chả thể che giấu sự xanh xao tím tái tràn đầy sự hoang mang lẫn lo sợ, nó níu lấy tay cô hơi thở hỗn hển dần gấp gáp do sự hoạt động quá độ.
- Mợ...mợ ơi...mợ Thảo mợ ấy....ăn chè xong tự nhiên lăn đùng ra đau bụng giờ thầy lang trong làng đương ở bển.
Trúc nghe xong thì tá hỏa không tin lắm vào tai mình, rõ là món chè cô nấu như thường lệ có sai sót chỗ nào đâu chả nhẽ mợ ta ăn không được, dứt câu cô cùng nó chạy vội qua buồng mợ hai, xung quanh khá đông người, có bà cả bà hai lẫn bà ba và tôi tớ trong nhà, mỗi người một vẻ mặt ai cũng ảo não làm không khí dường như có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào, cô với con Bông không dám động chỉ biết đứng im nép mình sang một góc ngó vào gian buồng kia mà chả dám thở mạnh, cô biết nếu việc này vỡ lẽ cô có trăm miệng cũng không thể làm trôi sạch tội.
Tầm một lúc lâu từ trong cũng đã mở cửa, kẽo kẹt tiếng kéo dài bước ra là một vị thầy lang già mặc bộ bà ba nâu tay xách hộp gỗ đã cũ, ông vuốt nhẹ chòm râu trắng vẻ u buồn nhìn vào bà cả, tiếng nói khàn khàn chậm rãi cất kéo theo đó là sự cúi đầu.
- Thưa bà, mợ nhà đã đỡ hơn phần nào nhưng đứa trẻ...không thể giữ được...mong bà chớ đau buồn.
Câu nói của thầy lang như sét đánh làm bà cả ngã quỵ xuống may mắn được con hầu bên cạnh đỡ lấy, bà có vẻ không tin vào việc đang diễn ra trước mắt mình mà vội lại chỗ thầy lang móc ra từ túi áo một xâu tiền dài đặt vào tay ông.
- Thầy....cháu tui nó còn mà đúng không thầy, xin thầy cứu giúp nó, nó là đứa cháu đầu của tui nó sắp ra đời rồi mà thầy..
Đáp lại sự van nài của bà cả thầy lang chỉ đưa tay xua đi xâu tiền bà đưa tỏ vẻ không quan tâm che lấp sự áy náy ông nói.
- Mợ nhà nuốt phải miểng tuy chỉ một chút nhưng tai họa khó lường đối với người đương có mang thì lại càng nguy hiểm, nay giữ được mạng cũng là may rồi.
Tất cả những người ở đó đều bất ngờ trước lời thầy lang, bà cả nghe xong thì hỏi ngay.
- Miểng? sao nó lại nuốt phải miểng chứ? Rõ ràng thức ăn nước uống của nó tui đều cho người coi sóc kĩ càng thì làm chi có chuyện đó.
Bà hai im lặng nãy giờ cũng không nhịn được trước màn thảm hại của người mình không ưa lắm mà lên giọng chọc ngoáy.
- Chao ôi, chị cả à, con cái là lộc của trời chị có muốn canh mà ông trời ổng không cho thì mần sao được, có khi con Thảo nó ăn lén ăn ơ ở đâu rồi cũng nên.
Mặc tiếng nói qua lại, Kim Trúc tỉ mỉ lướt nhìn từng gương mặt đang hiện hữu bà cả thì không cần bàn bởi đây là đứa cháu đầu của bà ai mà không biết bà cưng nựng hơi bao giờ hết, còn bà hai khi nãy cô để ý bà ta có sự hoang mang cũng có hả hê nhưng quy chung há phải đều đúng lẽ thường tình, riêng bà ba cô lại không nhìn ra, bà ta im lặng không nói lời nào biểu cảm cũng hời hợt. Đang mãi suy nghĩ thì con Tâm đằng sau bà ba đã lao ra nó quỳ rạp xuống giữ trung tâm chỗ bà cả cất chất giọng eo éo tội nghiệp mà tâu.
- Bà ơi...hồi sớm con có thấy mợ cả nấu chè cho mợ hai, lúc con lại thấy mợ với con Bông lấm la lấm lét diện cớ đuổi con nữa, này là con thấy, giờ mợ hai bị vậy con nghi lắm...
Nói xong nó trào ra hai hàng nước mắt dập đầu rồi nói tiếp.
- Con không muốn mợ hai bị hại oan với cả con không thù với mợ cả lời con nói đều là thật, con xin thề với trời đất.
- Mợ...mợ ơi...mợ Thảo mợ ấy....ăn chè xong tự nhiên lăn đùng ra đau bụng giờ thầy lang trong làng đương ở bển.
Trúc nghe xong thì tá hỏa không tin lắm vào tai mình, rõ là món chè cô nấu như thường lệ có sai sót chỗ nào đâu chả nhẽ mợ ta ăn không được, dứt câu cô cùng nó chạy vội qua buồng mợ hai, xung quanh khá đông người, có bà cả bà hai lẫn bà ba và tôi tớ trong nhà, mỗi người một vẻ mặt ai cũng ảo não làm không khí dường như có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào, cô với con Bông không dám động chỉ biết đứng im nép mình sang một góc ngó vào gian buồng kia mà chả dám thở mạnh, cô biết nếu việc này vỡ lẽ cô có trăm miệng cũng không thể làm trôi sạch tội.
Tầm một lúc lâu từ trong cũng đã mở cửa, kẽo kẹt tiếng kéo dài bước ra là một vị thầy lang già mặc bộ bà ba nâu tay xách hộp gỗ đã cũ, ông vuốt nhẹ chòm râu trắng vẻ u buồn nhìn vào bà cả, tiếng nói khàn khàn chậm rãi cất kéo theo đó là sự cúi đầu.
- Thưa bà, mợ nhà đã đỡ hơn phần nào nhưng đứa trẻ...không thể giữ được...mong bà chớ đau buồn.
Câu nói của thầy lang như sét đánh làm bà cả ngã quỵ xuống may mắn được con hầu bên cạnh đỡ lấy, bà có vẻ không tin vào việc đang diễn ra trước mắt mình mà vội lại chỗ thầy lang móc ra từ túi áo một xâu tiền dài đặt vào tay ông.
- Thầy....cháu tui nó còn mà đúng không thầy, xin thầy cứu giúp nó, nó là đứa cháu đầu của tui nó sắp ra đời rồi mà thầy..
Đáp lại sự van nài của bà cả thầy lang chỉ đưa tay xua đi xâu tiền bà đưa tỏ vẻ không quan tâm che lấp sự áy náy ông nói.
- Mợ nhà nuốt phải miểng tuy chỉ một chút nhưng tai họa khó lường đối với người đương có mang thì lại càng nguy hiểm, nay giữ được mạng cũng là may rồi.
Tất cả những người ở đó đều bất ngờ trước lời thầy lang, bà cả nghe xong thì hỏi ngay.
- Miểng? sao nó lại nuốt phải miểng chứ? Rõ ràng thức ăn nước uống của nó tui đều cho người coi sóc kĩ càng thì làm chi có chuyện đó.
Bà hai im lặng nãy giờ cũng không nhịn được trước màn thảm hại của người mình không ưa lắm mà lên giọng chọc ngoáy.
- Chao ôi, chị cả à, con cái là lộc của trời chị có muốn canh mà ông trời ổng không cho thì mần sao được, có khi con Thảo nó ăn lén ăn ơ ở đâu rồi cũng nên.
Mặc tiếng nói qua lại, Kim Trúc tỉ mỉ lướt nhìn từng gương mặt đang hiện hữu bà cả thì không cần bàn bởi đây là đứa cháu đầu của bà ai mà không biết bà cưng nựng hơi bao giờ hết, còn bà hai khi nãy cô để ý bà ta có sự hoang mang cũng có hả hê nhưng quy chung há phải đều đúng lẽ thường tình, riêng bà ba cô lại không nhìn ra, bà ta im lặng không nói lời nào biểu cảm cũng hời hợt. Đang mãi suy nghĩ thì con Tâm đằng sau bà ba đã lao ra nó quỳ rạp xuống giữ trung tâm chỗ bà cả cất chất giọng eo éo tội nghiệp mà tâu.
- Bà ơi...hồi sớm con có thấy mợ cả nấu chè cho mợ hai, lúc con lại thấy mợ với con Bông lấm la lấm lét diện cớ đuổi con nữa, này là con thấy, giờ mợ hai bị vậy con nghi lắm...
Nói xong nó trào ra hai hàng nước mắt dập đầu rồi nói tiếp.
- Con không muốn mợ hai bị hại oan với cả con không thù với mợ cả lời con nói đều là thật, con xin thề với trời đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.