Kiếp Nạn Người Sói

Chương 13: Bug trong quy tắc

Vương Văn Kiệt

04/11/2016

Trong khong gian tối tăm, tiếng gào khóc kinh hãi vang lên, mùi máu tanh nồng tràn ngập khắp nơi. Vương Thành theo sau người đàn ông cao to, anh nhìn thấy mỗi người ở trong này trong tay đều cầm một con dao mổ sắc nhọn, sáng lóa, dùng mũi dao mổ thứ gì đó trên bàn phẫu thuật, phát ra tiếng xương gãy răng rắc.

Người đàn ông cao lớn nói “Tên lùn, giao hàng đi, mau mau xuất hiện.”

“Mau vào đi, hàng đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.” Bên trong phát ra tiếng ruồi nhặng vo ve kèm theo cả tiếng cười lạnh giá như băng.

Người đàn ông cao to dẫn theo Vương Thành đi vào bên trong, tiến vào tận trong cùng.

Đó là một căn phòng màu trắng kín mít, đẩy cửa ra, hai bên trái phải xếp đầy những chiếc hòm lớn màu trắng giống như quan tài. Có một người lùn đứng ở giữa, mặc bộ đồ màu đen, trong tay còn cầm con dao sắc nhọn, lóe sáng.

“Tên lùn, người đâu?” Người đàn ông cao to hỏi.

“Người thứ hai bên trái, trong chiếc hòm màu trắng.”

“Vương Thành, cậu dự định xử lý hắn thế nào?” Người đàn ông cao lớn quay đầu lại hỏi “Cậu muốn thử khoái cảm giết người? Hay là cậu đang sợ?”

“Tôi không sợ, chẳng sợ chút nào, tôi muốn từ từ dày vò hắn cho tới khi nào chết thì thôi.” Vương Thành gần như mất đi lí trí.

Anh lạnh lùng lên tiếng “Được rồi, hiện nay chính là lúc để tôi thi triển khả năng của mình, anh có biết sản phẩm thủ công hoàn mỹ nhất đã ra đời thế nào không? Trong khoa chúng tôi có không ít tiêu bản người hoàn mỹ, đa phần đều do tôi tạo nên, hơn nữa còn được đặt ngay ngắn, lặng lẽ trong phòng thí nghiệm Sinh Vật. Tôi phải khiến họ biết thế nào được gọi là kiệt tác.”

Sự việc càng lúc càng trở nên thú vị, người lùn cau mày rồi nói “Cậu trai trẻ, có cần tôi cung cấp dụng cụ không?”

“Không cần, tự tôi đã mang theo rồi.” Vương Thành nhất thời bị hận thù che mờ hai mắt, anh nói đầy khẳng định “Ông nói xem, tôi nên dùng bao nhiêu nhát dao để dày vò hắn đến chết? Ông hãy ghi lại giúp tôi, ít nhất có thể biết được lúc chết, hắn đã đau khổ đến mức nào.”

Người đàn ông cao lớn nhìn thấy cảnh tượng lúc này, nhoẻn miệng mỉm cười bí hiểm.

Tên lùn nghi hoặc nói “Được, cậu mau ra mở chiếc hòm màu trắng thứ hai phía bên tay trái, hắn đang nằm trong ấy.”

Vương Thành đi thẳng tới chiếc hòm màu trắng thứ hai phía bên tay trái của mình, anh gồng sức mở chiếc nắp quan tài màu trắng, chỉ trong chốc lát, chiếc hòm đã được mở ra.

Trong hòm có một người, toàn thân bị trói chặt bằng dây thừng, trên mặt vẫn còn vết đấm thâm tím, dây thừng thít chặt vào từng thớ thịt của hắn.

Từ đó có thể thấy được, Tôn Lâm đã bị đưa tới đây thế nào, vết thương trên người cũng đã nói rõ tất cả.

“Tên lùn, ông cứ tiếp tục làm đi.” Người đàn ông cao lớn quay người bỏ đi, trước lúc ra đi còn không quên dặn dò “Vương Thành, nhớ kĩ giao hẹn giữa chúng ta, không được để lộ bí mật, nếu không cả tôi và cậu đều phải chết.”

Vương Thành không hề đáp lại, vẫn tiếp tục im lặng.

Anh và người lùn kia liên thủ khiêng Tôn Lâm từ trong chiếc hòm màu trắng ra ngoài, đặt trên đài mổ lợn màu trắng, từ từ tháo dây thừng trên người hắn xuống, anh cảm thấy vẫn chưa đủ kích thích.

Anh quay sang rồi nói với người lùn kia “Này! Mau gọi hắn tỉnh dậy, không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy được, tôi muốn hắn phải chết trong tình trạng tỉnh táo, biến hắn thành đồ thủ công hoàn mỹ nhất. Sau khi lấy ra tất cả những nội tạng kia, nó sẽ trở thành đồ trưng bày tuyệt đẹp nhất của anh.”

“Xem ra, cậu còn thích giết mổ hơn cả tôi.” Người lùn này nói xong liền nắm lấy con dao sắc nhọn đỏ máu trong tay, nhìn vào một tử thi nữ mới giải phẫu được nửa chừng. Hắn cầm con dao đó dí lên làn da trắng trẻo, mịn màng của tử thi nữ này, rồi cắt xuống từng chút từng chút một, từ từ lướt qua phần đùi, không chút sai sót.

Tên lùn còn cẩn thận trang điểm cho tử thi này, hắn vốn dĩ là một người trang điểm cho những người chết tại nhà tang lễ, ngày ngày tiếp xúc với rất nhiều các tử thi, sở thích lớn nhất của hắn chính là trang điểm khuôn mặt cho người chết.

“Nghệ thuật, một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.” Tên lùn lẩm bẩm một mình.

Có thể thấy được rằng, lương tâm của hắn đã bị chó tha từ lâu, hắn coi việc giải phẫu tử thi là một môn nghệ thuật, không sai, hắn là một kẻ điên không hơn không kém.

Chẳng bao lâu sau, tên lùn đã giải phẫu xong, hắn tiến gần tới trước mặt Vương Thành, Vương Thành đang cầm rất nhiều dụng cụ giải phẫu trên tay.

Vương Thành thấy tên lùn đứng đối diện với mình chẳng ngước đầu lên đã nói “Ông xem, hắn ta hiện nay hoàn mỹ biết bao, ông muốn nghe giọng nói của hắn không? Tôi bắt đầu tái diễn màn ‘lăng trì’ phiên bản hiện đại đây, ông có thể cùng tôi lắng nghe.”

“Màn ‘lăng trì’ phiên bản hiện đại?” Tên lùn nghi hoặc lên tiếng “Có cần tôi giúp cậu không, tôi là một người giải phẫu chuyên nghiệp đấy.”

Vương Thành lắc đầu, anh tháo miếng băng dính màu đen trên miệng của Tôn Lâm xuống, nhận lấy thứ mà tên lùn kia đưa cho mình, khiến Tôn Lâm tỉnh dậy.

Tôn Lâm chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, trong tim hiển hiện cảm giác ghê rợn, từ từ mở mắt ra, những gì hiện lên chính là gương mặt hung tợn của Vương Thành và cả thái độ khủng bố của người lùn bên cạnh.



Tôn Lâm run rẩy lên tiếng “Đây… đây là nơi nào, tại sao tao lại ở đây? Vương Thành, mày… mày định làm gì hả?”

Tôn Lâm cảm nhận được mùi tử vong, cũng ngửi được vị máu tanh nồng nặc trong không khí, đã đoán được đây là nơi nào.

Vương Thành cầm một con dao sắc nhọn, sáng lóa, đặt lên khuôn mặt Tôn Lâm rồi nói “Tao đã nói rồi, tao sẽ giết chết mày! Yên tâm, mày sẽ từ từ chết đi, tao còn có thể cho mày nghe thấy được tiếng dao rạch lên làn da của mày cơ.”

***

Tôn Lâm lúc này cảm thấy Vương Thành đã biến thành kẻ điên, trái tim đập mạnh như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hai mắt hắn nhìn chăm chú về phía con dao sắc nhọn kia, cũng nhìn thấy được huyết dịch đang từ từ chảy ra từ phần đùi của mình, chẳng ngờ không hề cảm thấy đau đớn gì hết! Chỉ là máu tanh không ngừng úa ra, nhuộm đỏ cả con dao sắc nhọn, Vương Thành với khuôn mặt ngày càng dữ dằn, đôi mắt tràn đầy thù hận, anh lại lấy một con dao ngắn, nhoẻn miệng mỉm cười với Tôn Lâm.

Tôn Lâm nhớ lại ngày Trương Ngang qua đời, thì ra hung thủ không phải là Chu Thiên, rất có khả năng chính là người đang đứng trước mặt hắn hiện nay. Hắn vội vã thét lớn “Là mày, là mày, chính mày đã giết chết Trương Ngang.”

Vương Thành chẳng thèm bận tâm đến tiếng gào thét của Tôn Lâm, vẫn từ từ nhấc tay trái của mình lên.

Cùng lúc đó, con dao ngắn trong tay nhanh chóng khởi động, nhẹ nhàng rạch lên khuôn mặt của Tôn Lâm.

“Không, hắn không phải do tao giết, từ lâu tao đã muốn giết chết hắn rồi, mày có biết không? Hắn và con tiện nhân Hạ Thiên đã âm thầm làm giao dịch bẩn thỉu, cho nên Triệu Vỹ mới giành được quyền nguyên cứu chất lỏng thần bí, hắn là một tên mặt người dạ thú. Còn mày, mày đã hủy hoại tao và Văn Kỳ, mày là kẻ đáng chết nhất.”

“Cái gì? Mày nói ông ấy có giao dịch bẩn thỉu với Hạ Thiên?”

“Hưm, mày không ngờ tới hả? Hắn chỉ là một tên cặn bã.”

Tôn Lâm cũng hiểu ra, tại sao Vương Thành không giành được quyền nghiên cứu thứ chất lỏng thần bí đó, ngay đến hắn là cháu ruột còn chẳng được đặc quyền, tất cả chỉ vì một người phụ nữ.

Tôn Lâm hiện nay chỉ có thể cầu xin Vương Thành tha cho mình, tên lùn đứng cạnh bỗng nhiên bóp chặt cổ hắn, thét lên đầy dữ tợn “Thằng ranh, những người đã tới đây chẳng một ai sống mà bước ra ngoài đâu.”

Nỗi đau đớn lên đến tận cùng, Tôn Lâm nhìn thấy tên lùn đi thẳng về một đài thí nghiệm khác, lại cầm một con dao điêu khắc sắc nhọn tới. Tên lùn đâm thẳng vào lồng ngực của Tôn Lâm, máu tươi nhanh chóng ứa tràn, bắn cả lên mặt Vương Thành. Tôn Lâm vẫn đang vùng vẫy, dùng hơi sức cuối cùng thét lên “Tha cho tao, xin hãy tha cho tao.”

Tên lùn lại thọc thêm phát nữa, Tôn Lâm thét trong đau đớn, hiện nay hắn quả thực là sống không bằng chết.

Không khí nồng nặc mùi máu tanh, người lùn lại cầm trong tay con dao mổ đẫm máu, khi nãy, Tôn Lâm đau đến mức suýt chút nữa ngất lịm.

Mí mắt của hắn ngày càng nặng trĩu, nhịp tim cũng chậm lại, nhưng vô tình nghe được, Vương Thành thì thầm bên tai mình “Mày đã biết quá nhiều rồi, cho dù mày không làm chuyện đó, tao cũng sẽ giết mày. Hiện nay chỉ còn mình tao biết về thứ chất lỏng bí ẩn đó, tao sẽ nghiên cứu nó rành rọt. Còn mày nhất định phải xuống địa ngục cùng Trương Ngang.”

Tôn lâm ứa trào nước mắt, đôi mắt Vương Thành chứa đầy sát khí, anh đưa con dao mổ vạch nhẹ lên làn da của Tôn Lâm.

Tôn Lâm trợn hai mắt to đến cực độ, hai tay vẫn khôg ngừng vùng vẫy, máu tươi phun ra như suối nguồn, chảy ào ào xuống bàn giải phẫu trắng tinh.

Lần này Tôn Lâm thét lên một tiếng đớn đau rồi ngất lịm đi, vẫn còn nghe thoáng bên tai “Mày đã biết quá nhiều, mày đáng chết!”

Quay về phòng giữ xác tại cục cảnh sát, một tử thi nữ lõa lồ, cứng đờ đứng sau cánh cửa, như thể chết rồi sống lại, hai mắt đỏ rực, tay còn giơ cao quá đầu, miệng không ngừng phát ra tiếng nghiến răng ken két. Hai tay của tử thi nữ này biến thành cánh tay của động vật, toàn thân mọc đầy lớp lông màu trắng bạc, chẳng khác nào một con sói cái.

Đây là một xác nữ biến dị, chết rồi hồi sinh, còn hiện nay là giữa đêm khuya.

Bảy phút sau, mấy bộ tử thi còn lại cùng lúc mở trừng hai mắt đỏ rực như máu, lần lượt nhảy ra khỏi ngăn lạnh của phòng giữ xác.

Tất cả các tử thi này đều có cùng đặc điểm, chúng đều biến dị thành hình dạng loài sói, răng biến thành bộ răng sói màu đỏ, lộ rõ ra bên ngoài.

Nhưng điều khủng bố nhất chính là cảnh tượng trước mắt, đúng vậy, tất cả các tử thi đã chết nay lại hồi sinh, rồi biến thành người sói.

Những tử thi biến dị này tuy rằng đã không còn nội tạng trong người, nhưng vẫn có thể sống lại bởi vì bọn chúng không còn là tử thi, mấy người sói này lần lượt đập vỡ cửa sổ phòng giữ xác, nhảy ra ngoài từ cửa sổ tầng hai.

Tất cả mọi người đều đang ngủ say, chẳng ai phát hiện ra các tử thi đã hồi sinh, bọn chúng đều đi về một hướng, như thể nhận được chỉ thị.

“Vương Thành, anh đang ở nơi nào?”



Văn Kỳ từ từ tỉnh dậy, chỉ cảm thấy sau gáy đau nhức.

Cô mở mắt ra, một đôi mắt tuyệt đẹp đang nhìn mình chằm chằm, Âu Dương Đình nhìn Văn Kỳ chẳng khác nào một quái vật.

“Á!”

Văn Kỳ hãi hùng, bộ dạng của Âu Dương Đình chẳng khác nào là một kẻ điên.

Âu Dương Đình lúc thì bật khóc tu tu, khi lại bật cười lớn tiếng, khi thì đi vòng quanh Văn Kỳ, lúc lại vỗ nhẹ lên đầu cô.

Sau cùng, Văn Kỳ sợ quá, bỏ chạy ra ngoài.

Cũng trong lúc này, trong đại học Thiên Nhai vẫn đang truyền tụng những lời nói ác nghiệt.

“Cậu đã nghe nói chưa, nhà trường đã đuổi học hai người rồi.”

“Phí lời, đã gây ra chuyện như thế, bọn họ còn mặt mũi tiếp tục học tại trưởng sao? Đã thế còn vô liêm sỉ phô những bức ảnh nóng đó ra, vì muốn được nổi tiếng, hay muốn chứng minh điều gì?”

….

Tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện ảnh nóng kia, ai ai cũng đưa lời chỉ trích Vương Thành và Văn Kỳ.

Văn Kỳ sắp sửa phát điên, sau khi chạy ra khỏi nhà Vương Thành bất luận là đi đến đâu, cô đều nghe thấy các sinh viên trên đường chỉ trỏ, bàn tán về mình. Cô thậm chí chẳng kịp suy nghĩ, chỉ nhớ tới những lời đồn thổi khó nghe kia, nhanh chóng chạy ra nghĩa trang.

Cô náu mình trong một nơi yên tĩnh, quỳ xuống trước bia mộ, trên đó có tấm ảnh của một người phụ nữ, đó chính là mẹ cô. Mẹ cô đang mỉm cười điềm tĩnh, cơn gió nhẹ thoảng qua, bỗng nhiên, cơn hoảng loạn đáng sợ tràn ngập trong lòng cô, cô cảm thấy dường như có người dõi theo sau mình.

Bắt đầu từ hai năm đó, dường như người này đã thường bám riết theo cô!

Trong đầu cô bỗng hiện lên những lời nói trong cuốn nhật ký của Hạ Thiên, cô bắt đầu nhớ lại cảnh tượng lần đầu quen biết Hạ Thiên vào hai năm trước. Tuy đó chỉ là những mảnh kí ức vỡ vụn, thế nhưng lại phát sáng điên cuồng trong đầu cô.

Ngay lúc đó, di động của cô bỗng vang lên, là số điện thoại của Hạ Thiên. Sau khi nhấc máy, cô đã nghe thấy.

“Văn Kỳ, cậu còn nhớ tới tôi không? Cậu sẽ xuống cùng tôi thôi, hai năm trước, chúng mình đã từng lập lời thề. Cậu không cần phải hoảng hốt, mau đi đào bí mật đã chôn giấu bấy lâu đó lên đi.”

Không! tuyệt đối không thể nào! Hạ Thiên đã chết rồi, làm sao có thể gọi điện thoại được? Văn Kỳ phẫn nộ thét lớn vào điện thoại.

“Nhất Thổ, xin đừng có giả ma giả quỷ nữa, tôi và Hạ Thiên mới quen biết một năm. Hai năm trước mà anh nói hoàn toàn không hề tồn tại. Tôi không hề sợ anh, rồi có một ngày, tôi sẽ lôi anh ra ánh sáng.”

Thời gian trôi qua rất lâu, mãi cho tới khi nghe thấy tiếng thét thất thanh.

Văn Kỳ định thần lại, phát hiện ở chỗ không xa có mấy cặp mắt đỏ rực, thân hình chuyển động với tốc độ cực nhanh.

“Xoạt… xoạt…”

Văn Kỳ vô cùng hãi hùng, một trong ngững thi thể đó còn phát ra thứ ánh sáng màu xanh lam.

Di động của cô lại rung lên, là một tin nhắn “Văn Kỳ, nếu cô không tin, vậy tôi sẽ khiến cho những người ở quanh cô lần lượt chết đi. Quy tắc này không hề có BUG.”

Đọc được tin nhắn này, Văn Kỳ vô cùng hoang mang, trong lòng cô luôn cảm thấy hỗn loạn, không hiểu rốt cuộc trên thế gian này có ma quỷ không.

Cô bỗng nhiên lại gọi điện thoại cho Chu Thiên, nói trong bất lực “Chu Thiên, anh đang ở đâu? Tôi có việc tìm anh.”

Điện thoại đầu kia truyền lại lời hỏi của Chu Thiên “Làm sao thế? Đang xảy ra chuyện gì?”

Văn Kỳ không giải thích quá nhiều “Mười phút sau, gặp nhau ở bàn số tám tại quán trà sữa đối diện trường đại học Thiên Nhai.”

Cô nói xong liền liếc mắt nhìn về đám tử thi đang nhảy tưng tưng kia, đôi mắt đỏ máu chẳng khác nào tia hồng ngoại quét đi tứ phía, trái tim co rung đập mãnh liệt, sau cùng, bỏ chạy trọng điên loạn.

Các tử thi nhảy vào sâu trong nghĩa trang rồi dừng lại, sau đó bọn chúng phân tán, nhảy về những hướng khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Nạn Người Sói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook