Kiếp Nạn Người Sói

Chương 3: Chương 1.2

Vương Văn Kiệt

04/11/2016

Chu Thiên ngồi trên ghế sô pha ngoài sảnh lớn của trung tâm tẩm quất Kim Ngọc, chờ bà chủ của nơi này bước ra.

Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên mặt trát đầy phấn trắng, lắc lư chiếc mông cùng thân hình phốp pháp đi về phía Chu Thiên.

Chu Thiên đứng dậy rồi nói “Xin chào chị, tôi là Chu Thiên, là đội trưởng cục cảnh sát thành phố Thiên Nhai.”

Chu Thiên vừa tới đã báo rõ lai lịch, anh không muốn có quan hệ thân thiết với những người ở đây, cũng có thể nói là rất phản cảm với những người làm nghề buôn bán xác thịt.

“Ây dô, chỗ nhỏ bé này của chúng tôi rất hiếm khi có cảnh sát ghé thăm, hơn nữa còn là một cậu cảnh sát đẹp trai. Hay để tôi tìm cho cậu một cô bé nhé, tôi mời luôn.”

Chu Thiên cười nhạt rồi nói “Được, tôi muốn tìm cô sinh viên vừa đi học tại trường đại học Thiên Nhai lại vừa đi làm tại đây. Chuyện này không được để lộ ra ngoài đâu đấy.”

Bà chủ gật đầu, lại liếc mắt đưa tình với Chu Thiên.

“Thật không may, vốn dĩ có một sinh viên nữ của trường đại học Thiên Nhai làm việc tại đây, có điều mấy hôm trước, cô ấy đã được một đại gia bao trọn rồi, các đại gia thường thích nuôi mấy cô gái trẻ đẹp như vậy. Cô bé này cũng là đứa không biết tốt xấu, nghe nói nó đem tiền đi nuôi giai bên ngoài, thời buổi này, gái điếm cũng bắt đầu coi trọng tình yêu rồi.”

“Hả? Vậy chị có biết cô ấy hiện nay ở đâu không?” Chu Thiên suy đoán Hạ Thiên nhất định giữ một vài bí mật với người đàn ông bao cô ấy, tuyệt đối không chỉ đơn giản là làm ăn trên xác thịt. Qua lời nói của bà chủ trung tâm tẩm quất Kim Ngọc, Chu Thiên biết được nơi ở mà Hạ Thiên được đại gia bao khi còn sống, và đương nhiên anh cũng biết được người đàn ông mà cô nuôi bên ngoài chính là Triệu Vỹ.

Lúc này, di động của Chu Thiên vang lên, là Thiên Lượng gọi tới.

“Alô, có chuyện gì thế?”

“Cậu quay về đi, có phát hiện mới.”

“Được, mình tới ngay.”

Chu Thiên dập điện thoại, ra ngoài gọi một chiếc taxi rồi phi thẳng về cục cảnh sát.

“Hưm, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì, còn muốn moi tin từ chỗ lão nương ư? Nằm mơ đi!”

Bà chủ nhìn theo bóng dáng của Chu Thiên, lẩm nhẩm mắng vài câu.

***

Mười phút sau, tại nhà xác của cục cảnh sát.

Thiên Lượng và Chu Thiên cùng mặc đồng phục của pháp y, Thiên Lượng đặt chất lỏng màu xanh lục dưới kính hiển vi để hóa nghiệm.

Chu Thiên hỏi “Làm sao thế, có phát hiện gì mới không?”

Thiên Lượng đóng kính hiển vi lại, quay người kéo tấm rèm màu đen sang một bên, mở chiếc đèn trên trần lên.



Hai thi thể nằm trên giường lần lượt là Triệu Vỹ và Hạ Thiên. Thi thể của Triệu Vỹ là kinh khủng nhất, phần cổ bị hung thủ bẻ gãy, đầu cũng vẹo sang một bên, hai mắt trợn to, miệng há rộng đến độ có thể nhét cả quả trứng gà. Phần ngực có năm vết cào cấu màu đỏ, tay chân sưng phù, chẳng khác nào những ngó sen thấm nước, không ngừng trương phình lên.

Khuôn mặt của Hạ Thiên đã bị cào cấu gây thương tích, hủy hoại hoàn toàn, phần ngực cũng bị cắt đi quá nửa, trên cổ cũng có vết xước nhẹ, tất cả các cơ quan trong cơ thể đã bị móc ra, đôi chân trắng trẻo ngọc ngà dính đầy vết máu, phía dưới có chút dị thường.

“Hai người này trước khi chết đã vô cùng kinh hãi, điều này đã được kiểm nghiệm, người nữ trước khi chết còn bị làm nhục.” Thiên Lượng vuốt bộ râu lởm chởm của mình, tỏ vẻ dâm đãng.

Chu Thiên đấm cho Thiên Lượng một phát rồi phẫn nộ lên tiếng “Mẹ kiếp, cậu cả ngày chỉ nghiên cứu mấy cái này, thực đúng là biến thái. Thứ tôi cần là những gì có ích kia, mau nói đi.”

Thiên Lượng lắc đầu, đặt một ống thủy tinh đựng thứ chất lỏng màu xanh lục kia ra trước mặt Chu Thiên.

“Tôi đã lấy tinh dịch ở phía dưới của Hạ Thiên, phát hiện ra đây không phải tinh dịch của người đàn ông bình thường, mà là một vật chất cực kỳ quái lạ, hoàn toàn khác biệt với DNA của loài người.” Thiên Lượng nói ra phát hiện mới của mình.

Chu Thiên liếc mắt nhìn qua thi thể.

“Tôi vẫn cứ không hiều, tại sao chỉ phần dưới cơ thể cô ấy mới có thứ chất lỏng màu xanh lục thần bí này?”

“Phí lời, cậu là nữ giới thì phía dưới của cậu cũng sẽ có thứ chất lỏng màu xanh lục thần bí đó.”

“…”

Thiên Lượng kéo tấm rèm màu đen lại, dặn dò mấy người đem hai thi thể này vào phòng lạnh bảo quản.

Chu Thiên dự định tới khu dân cư mà bà chủ kia nói, điều tra người thần bí đã bao Hạ Thiên.

Sau khi từ biệt Thiên Lượng, Chu Thiên dẫn theo Trịnh Tiểu Quân cùng tới nơi kia.

***

Cùng lúc đó, do đại học Thiên Nhai xảy ra án mạng, trường học lại không muốn gặp rắc rối, đành phải cho tất cả sinh viên nghỉ ba ngày.

Sau khi thu gọn chiếc laptop của mình, di dộng đột nhiên rung chuông, Văn Kỳ cầm lên xem, là tin nhắn Vương Thành gửi cho cô.

“Văn Kỳ, được nghỉ mấy ngày mình cùng đi chơi nhé!”

Văn Kỳ đáp lại bằng mấy dòng ngắn ngủi “Thôi, em muốn về nhà.”

Văn Kỳ gọi điện thoại cho cha mình, báo ông tới trường đón cô.

Mười phút sau, một chiếc xe hơi xịn màu đen đỗ trước cổng trường.

Trong xe là một người đàn ông trung niên mập mạp cắt đầu đinh, đeo kính râm, trên tay còn kẹp một điếu thuốc. Ông ta đưa thuốc lên miệng rồi hít mạnh vài hơi, sau đó thò ra ngoài để vẩy tàn thuốc.

Không lâu sau, Vương Thành và Văn Kỳ cùng ra ngoài, Vương Thành dắt chiếc xe đạp màu đen đi cạnh bên Văn Kỳ, Văn Kỳ quay người giơ tay tạm biệt Vương Thành, sau đó mở cửa sau rồi bước lên xe.



Người đàn ông trung niên vô tình liếc mắt nhìn Vương Thành, trái tim khẽ run rẩy.

Vương Thành ngồi lên chiếc xe đạp, càng lúc càng đi xa, ánh mặt trời chiếu rọi lên chiếc kính râm của người đàn ông trung niên kia.

“Con quen biết cậu trai khi nãy?”

Văn Kỳ ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô thầm nghĩ không biết có phải cha mình đã phát hiện ra điều gì không.

Cô giả bộ bình tĩnh rồi nói “Anh ấy tên là Vương Thành, chúng con chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

“Ồ, Vương Thành, ta biết ngay mà, trên thế gian này làm sao lại có người giống nhau đến vậy!” Văn Kiện than dài một tiếng, khởi động máy, đạp chân ga cho chiếc xe phi nhanh khỏi đây.

Hai mươi phút sau, họ mới về đến nhà. Văn Kiện bao nhiêu năm nay phát tài phát lộc nhờ sản xuất thuốc, người vợ đầu của ông Hoàng Gia Lệ đã rời bỏ ông đúng sáu năm nay. Ông cũng chẳng thể nào chịu nổi cô đơn, hai năm sau đó lại lấy vợ khác, là một nhân viên bán bất động sản, ông quen biết Thẩm Lăng khi mua nhà. Lần đầu gặp mặt, ông đã ngây ngất trước vẻ đẹp của bà, không phải vì Thẩm Lăng sắc nước hương trời, mà bời vì trông giống y như đúc ra từ cùng một khuôn mặt với người vợ trước của ông, Hoàng Gia Lệ.

Vì muốn làm quen với Thẩm Lăng, ông đã âm thầm kéo cho bà biết bao mối làm ăn, sau cùng còn mua một căn nhà tặng cho bà, thế là thuận lợi rước người đẹp về nhà.

Văn Kỳ vô cùng căm ghét Thẩm Lăng, cô cảm thấy Thẩm Lăng trông chỉ hơi giống Hoàng Gia Lệ, khí chất hoàn toàn không thể nào sánh bằng. Hiện này, người phụ nữ họ Thẩm này đã mang thai, Văn Kiện đưa tới một phòng khám tư chụp X-Quang biết được đó là một bé trai. Ông cảm thấy vô cùng sung sướng.

Chuyện khiến cho tất cả những người đàn ông vui mừng nhất chính là già rồi lại có con, sự nghiệp lên như diều gặp gió, có được một gia đình hạnh phúc, hòa thuận.

Tiếng của dì Lý truyền từ phòng bếp ra “Tiểu thư, ông chủ, bà chủ, dùng bữa thôi.” Vừa nói, dì vừa bê món ăn cuối cùng ra.

Văn Kiện bước ra khỏi buồng tắm, tiến thẳng vào phòng khách.

Văn Kỳ ngồi trong phòng viết cuốn sách mới của mình, cô thực sự không muốn gặp mặt người phụ nữ đáng ghét kia chút nào.

“Dì Lý, tiểu thư đi đâu rồi?” Văn Kiện liếc mắt một vòng rồi hỏi.

Thẩm Lăng kéo lấy Văn Kiện rồi dịu dàng nói “Văn Kỳ quay về phòng rồi, chắc là con chưa thấy đói, chúng ta ăn thôi.”

Văn Kiện nhìn thời gian, đẩy Thẩm Lăng sang một bên rồi nói “Anh còn có chút chuyện, không ăn nữa, công ty đang rất bận.” Nói xong, ông liền cầm chìa khóa rồi bước ra ngoài.

Thẩm Lăng cũng chẳng tỏ ra lạnh lùng, bà hiểu rõ hơn ai hết nhu cầu tình dục của Văn Kiện cao hơn những người bình thường rất nhiều. Hiện nay bà đã có thai rồi, đương nhiên không thể nào đáp ứng đủ nhu cầu của ông, vậy nên đành để ông ra ngoài tìm người phụ nữ khác giải tỏa.

Thẩm Lăng xoa nhẹ phần bụng nhô lên của mình, mím chặt đôi môi, ăn qua loa vài món rồi quay về phòng.

Căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình dì Lý, lặng lẽ thu dọn thức ăn. Dì Lý cũng đã làm việc tại nhà họ Văn được một thời gian, mỗi tháng tiền lương chẳng hậu hĩnh lắm, rõ ràng có thể tìm một nơi có đãi ngộ cao hơn, nhưng dì từ chối, vẫn luôn ở lại nhà họ Văn.

Văn Kiện cũng cảm thấy, nếu dì không muốn đi, vậy thì ông giữ dì lại, cứ như vậy, dì Lý ở lại làm bảo mẫu cho nhà họ Văn. Mỗi ngày ngoài việc chuẩn bị ba bữa cơm, dọn dẹp vệ sinh, xem ra đó cũng là một công việc nhàn hạ. Sau khi dọn dẹp xong, dì Lý xuống nhà vứt rác rồi quay lại phòng tắm nhà họ Văn, đem quần áo Văn Kiện vừa thay ra bỏ vào máy giặt.

Sau đó, dì Lý liền quay về phòng mình, chuẩn bị ngủ trưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Nạn Người Sói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook