Chương 25: Nguy cơ sinh hoá mới bùng phát
Vương Văn Kiệt
14/12/2016
Bốn ngày nữa sẽ đến đêm trăng tròn, người sói đột nhiên sẽ đặc biệt khát máu vào đêm này.
Thiên Lượng mặt mày sầu não nói “Nếu có thể, tôi muốn triệu tập các nhà sinh hóa học trong thành phố tới, cùng nghiên cứu thứ thuốc có thể phá giải được thứ hất lỏng màu xanh lục thần bí kia. Nếu chỉ dựa vào sức lực mình tôi thật khó có thể thành công được.”
Cục trưởng Trịnh không muốn cơn đại nạn mười tám năm trước tái diễn, ông lập tức báo cáo tình hình cụ thể cho lãnh đạo thành phố, dưới sự giúp đỡ của thị trưởng, họ nhanh chóng thành lập đội nghiên cứu nhỏ, tập hợp các nhà sinh hóa có tiếng trong thành phố lại.
Cả nhóm tập trung trong phòng thí nghiệm đặc biệt tại thành phố Thiên Nhai, tất cả bọn họ đều không muốn nguy cơ sinh hóa mười tám năm trước tái diễn, mỗi người đều tích cực phối hợp để điều chế ra thuốc giải.
Cùng lúc này, giáo sư Vương vẫn đang chờ đợi, ký ức vô tình nhiễm phải Wolf trong tiểu đội 731 năm đó lại trỗi dậy, nhờ có Wolf mà ông ta đã sống được hơn sáu mươi năm. Mười tám năm trước, ông ta dùng một thân phận khác, là người giữ nghĩa trang trên núi. Văn Kiện lúc này đã chết. Giờ chẳng còn bất cứ ai có thể chứng minh ông ta chính là chủ mưu đứng sau mọi chuyện.
Khối đá đè nặng trong lòng giáo sư Vương bấy lâu đã biến mất, thế nhưng cơ thể ông ta lại bắt đầu khó chịu “Vương Uy, mau mau quay về cho ta.”
Trước đó, đội nghiên cứu của Thiên Lượng đang mở một cuộc họp nhỏ.
“Các vị, hiện nay đang là lúc nước sôi lửa bỏng, nếu không thể phá giải được thứ chất lỏng màu xanh lục thần bí này, tất cả mọi người trong thành phố Thiên Nhai sẽ nhiễm phải một loại vi rút, rồi vi rút này sẽ lan truyền ra toàn thế giới!” Khuôn mặt Thiên Lượng lạnh lùng, trong khi những người còn lại nghe vậy, sắc mặt tức thì tái nhợt, tất cả đều sợ hãi trước viễn cảnh kinh hoàng đó.
“Anh đã nghiên cứu tới đâu rồi?” Một người lớn tuổi hơn đôi chút cất giọng hỏi.
“Chẳng có chút tiến triển nào.” Thiên Lượng chán nản đáp.
“Thế này đi, hãy đến phòng thí nghiệm của tôi, các vị có thể thấy tận mắt kết quả nghiên cứu mới nhất của tôi. Chỉ là trước khi các vị đi tới đó phải để di dộng lại đây, để tránh tín hiệu điện thoại gây ảnh hưởng không tốt tới quy trình thí nghiệm.”
“Được, nhất định chúng ta phải hóa giải được nguy cơ sinh hóa lần này.” Một người khác lên tiếng.
“Mau để di động lại, tôi sẽ dẫn mọi người đi.” Thiên Lượng đưa lời thúc giục.
Tại một bệnh viện thiết kế hiện đại có 3 tòa nhà sừng sững. Tòa nhà cao nhất chính là khoa ngoại, tòa thấp hơn bên trái là khoa nội, bên phải là các khoa còn lại. Phòng khám của các khoa khác chiếm sáu tầng, các tầng trênn dành cho khoa tai mũi họng, răng hàm mặt.
Thiên Lượng dẫn theo một đoàn người đi vào. Có điều, họ không lên tầng mà vào một căn phòng bí mật dưới mặt đất, hơn nữa còn phải nhập mật mã mới có thể mở ra. Trong căn phòng bí mật, khắp nơi nồng nặc mùi thuốc flo, ngoài bọn họ ra chẳng còn ai khác.
Khoảnh khắc tất cả mọi người bước vào trong, Thiên Lượng liền đóng cửa lại. Đám người thấy vậy kinh hoàng thét lên “Có chuyện gì thế? Mau thả chúng tôi ra ngoài.”
Thiên Lượng chẳng thèm bận tâm, anh ta nhanh chóng bỏ lên tầng sáu, tới một thư phòng rộng, đấy giá sách ra, một gian mật thất lộ ra.
Giáo sư Vương lúc này đang lăn lộn trên mặt đất, mãi cho tới khi nhìn thấy Thiên Lượng, ông ta chẳng khác nào nhìn thấy tia hy vọng, ánh mắt lóe sáng, liên tục nói “Kurukaede, mau lại cứu ta, cứu ta với, mau lên, mau lên.”
Lúc này Thiên Lượng nhìn giáo sư Vương, cong miệng mỉm cười, nét mặt hiện lên tia hung tợn, lúc này là thời cơ tốt để anh ta nắm giữ quyền lực.
“Yên tâm đi, tôi sẽ thay ông hoàn thành bá nghiệp, ông cứ an tâm mà ra đi.” Thiên Lượng ngồi xuống, nghiến răng lên tiếng.
“Mày?” Cơ thể giáo sư Vương không ngừng co giật “Mày… mày cũng biết, Wolf là một loại thuốc, đến tao cũng chỉ hiểu được một phần rất nhỏ thậm chí còn nhiều thứ chưa nghiên cứu hết.”
“Tôi nghĩ ông không cần phải lo lắng nữa, tôi sẽ trở thành bá chủ của cả thế giới này, thậm chí còn có thể phát triển sức mạnh DNA của nhân loại lên đỉnh cao mới, tất cả mọi người sẽ phải quỳ gối xưng thần trước tôi.”
“Mày…” Giáo sư Vương trợn mắt nhìn Thiên Lượng. Màn đêm dần buông, giáo sư Vương lúc này thất khướu chảy máu nằm sóng soài trên sàn, Thiên Lượng tựa vào bức tường lạnh, trong tay cầm một điếu thuốc màu xanh ngọc nghi ngút khói, nở nụ cười tươi tắn. Thời gian từ từ trôi, điếu thuốc đã cháy hết, trước mắt Thiên Lượng hiện lên viễn cảnh bản thân đang làm bá chủ thế giới.
Anh ta đã đợi giây phút này không biết bao lâu, hôm nay lợi dụng việc nghiên cứu phá giải chất màu xanh lục, anh ta đã nhốt tất cả những nhà nghiên cứu sinh hóa có tiếng trong thành phố cùng những vùng lân cận lại. Anh ta phải mở ra một kỉ nguyên mới, trở thành bá chủ của kỉ nguyên mới. Chỉ còn mười phút nữa nguy cơ sinh hóa sẽ bùng phát, Thiên Lượng tắt di động, đứng bên cửa sổ, nhìn vầng trăng trắng sáng tròn vành vạnh, đúng vậy, thời đại của anh ta sắp tới rồi.
***
Khu nghĩa địa của thành phố Thiên Nhai.
Có mấy bộ tử thi bắt đầu bật nhảy, hai mắt đỏ rực quét đi khắp chốn, từ miệng bật ra những tiếng kêu gừ gừ kì quái.
Bỗng có tiếng người thét lớn “Hồn nhập xác rồi… hồn nhập xác rồi… người đâu mau lại đây!”
Người thét lên là một ông già trông giữ nghĩa trang, sau bao nhiêu năm trông giữ nghĩa địa, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Ông vội vã chạy ra khỏi nghĩa trang, vội vã đến thẳng cục cảnh sát thành phố.
Vầng trăng càng lúc càng tròn, giống như một vòng hoa trắng bạc. Cục cảnh sát lúc này đang vô cùng hỗn loạn, Trịnh Thiên vẫn giữ thái độ bình tĩnh như không, giống như thể đã nắm được đại quyền trong tay. Lúc Trịnh Tiểu Quân mở cửa bước vào, khuôn mặt Trịnh Thiên không chút biểu cảm. Cô không biết lúc này cha đang nghĩ gì, cô chỉ biết, bằng cách nào đi nữa, cô cũng không thể để nguy cơ sinh hóa tái diễn.
Ở đầu kia thành phố, những gì cần đến cuối cùng đã đến, người đầu tiên bị lây nhiễm vi rút là một người đi đường.
Cách nghĩa trang không xa, một người say rượu nghiêng ngả đi tới, hắn hiển nhiên không biết nguy hiểm đang rình rập quanh mình. Và hắn chính là người bị hại thứ hai.
Chu Thiên lúc này căng thẳng như ngồi trên đống lửa, không phát hiện được tung tích của Thiên Lượng, bên cạnh đó đám nhà sinh hóa cũng biến mất một cách khác thường. Đương nhiên, anh cũng không biết rằng, có người gọi điện thoại cho mình, càng không biết, mấy nhà sinh hóa kia đều là giả hết.
Trên một con đường lớn, một tử thi đột biến nhảy từ trên mái nhà xuống, kéo theo một cái xác mềm nhũn, miệng không ngừng trào ra thứ chất lỏng màu xanh lục.
Rồi một đôi tình nhân trẻ đang mặn nồng bên ghế đá, một xác sống tiến lại.
Lúc hai người quay đầu nhìn lại, liền tức thì rơi vào hoảng loạn, hãi hùng, còn chưa kịp phản ứng, đôi bàn tay lông lá vươn ra.
Đôi tình nhan bị bóp chặt cổ, hai mắt trợn trừng, hơi thở càng lúc càng chậm, nhịp tim càng lúc càng thưa, chẳng bao lâu thì chết. Bây giờ đã là nửa đêm, rất nhiều người còn đang chìm trong giấc ngủ.
Đôi tình nhân khi nãy lại hồi sinh, lúc này tử thi đột biến càng lúc càng nhiều, hợp thành một đội, mỗi lúc một đông thêm.
Trịnh Thiên đứng bên cửa sổ trầm ngâm một hồi, đầu mẩu thuốc lá vứt đầy bên chân. Hiện nay, đã đến lúc khởi động kế hoạch thứ hai, giới bị toàn thành. Trịnh Thiên liền gọi điện thoại cho thị trưởng, thực ra, từ lâu ông đã chuẩn bị hai phương án hành động, một mặt nếu Thiên Lượng là nội gián, vậy thì phải nhanh chóng bắt giữ anh ta. Mặt khác nếu không thành công, chỉ còn cách áp dụng phương pháp của mười tám năm trước, cố gắng giảm tỷ lệ thương vong xuống mức thấp nhất. Lúc này đang là nửa đêm, đại bộ phận người dân còn đang ngủ, tốc độ truyền nhiễm sẽ không lan đi quá nhanh, dễ dàng khống chế cục diện.
Chu Thiên đang ngồi trong quán internet chui của Lão Trương, ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ với vẻ mặt hoang mang. Người này nhìn chằm chằm về phía Chu Thiên, toàn thân bất động giống như một kẻ điên.
Chu Thiên nhìn người này một hồi lâu, mới nghĩ ra bà chính là Duơng Lâm.
“Ha… ha ha… ha ha ha…”
Bà ta làm sao vậy? Đang đêm hôm thế này tại sao lại tới đây?
Dương Lâm mỉm cười quái dị, nước mắt liên tục lăn dài trên khuôn mặt. Quả thực bà ta đã phát điên.
Chu Thiên hoàn toàn kinh ngạc.
Bàn tay Dương Lâm khẽ run lên, sau đó, giơ tay chỉ về phía Chu Thiên, rồi nói “Người sói… đều sẽ biến dị… tất cả đều sẽ chết…”
Những lời thốt ra từ miệng bà cứ lặp lại liên hồi chẳng khác nào lời chú.
“Hút máu… hút máu… tất cả đều sẽ chết…”
Chu Thiên còn chưa kịp định thần, Dương Lâm lại cười lên điên loạn, bà ta ngẩng đầu nhìn trời, bật cười không dứt.
Sau cùng, Dương Lâm bàng hoàng chạy đi, Chu Thiên vốn dĩ định đuổi theo cuối cùng đành từ bỏ, bà điên này không biết lấy đâu ra sức mạnh, chỉ trong chớp mắt đã chạy mất tăm mất tích.
***
Chu Thiên lại đi vào trong quán internet, bất ngờ gặp được một người mà anh muốn gặp nhất lúc này. Triệu Liên Thành đang ngồi trước máy tính, bộ dạng cực kỳ tập trung. Nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Triệu Liên Thành nhìn Chu Thiên mỉm cười nói “Có lẽ bây giờ cậu còn chưa tin tôi, trong cục cảnh sát của cậu vẫn còn một nội gián nữa.”
Chu Thiên cười đáp “Đúng vậy, tôi chỉ tra ra cậu, còn một nội gián nữa tôi vẫn chưa thể xác định được là ai. Thế nhưng manh mối mà cậu để lại cho tôi rốt cuộc là có ý gì?”
“Bên trong điếu thuốc có một chất, nó có thể phá giải được thứ chất lỏng màu xanh lục thần bí.”
Nói xong Triệu Liên Thành chuyển hết những thông tin cần thiết vào một chiếc USB rồi cùng Chu Thiên rời khỏi quán internet.
Trên đường về cục cảnh sát, Triệu Liên Thành đã kể lại mọi chuyện diễn ra trong vài ngày qua cho Chu Thiên nghe, anh còn tiết lộ Thiên Lượng cũng là một nội gián.
“Thiên Lượng là một nhân viên pháp y, hắn cũng là con trai của giáo sư Vương. Theo như tôi được biết, hắn giống như Vương Uy, đều là con nuôi do giáo sư Vương nuôi lớn, có điều, cả hai người họ đều có dã tâm riêng. Vương Uy cấu kết cùng người trong lò giết mổ tư nhân, buôn lậu nội tạng con người. Còn Thiên Lượng trước nay vẫn luôn âm thầm nghiên cứu thứ chất lỏng màu xanh lục thần bí, tất cả chỉ vì thi hành kế hoạch sinh hóa.”
“Vậy bọn chúng cần nhiều nội tạng con người như vậy làm gì, lại lấy từ đâu ra?” Chu Thiên liền hỏi.
Triệu Liên Thành cười nhạt đáp “Thiên Lượng, Vương Uy và giáo sư Vương đều là những tên nửa người nửa sói, cần phải có huyết dịch và nội tạng người mới có thể duy trì được sự sống. Vì có thể tiếp tục sinh tồn, bọn họ đã chọn những cách khác nhau, giết người vô tội là thủ đoạn thông thường nhất, dùng nick QQ lừa gặp người trên mạng, nói chuyện cùng họ, sau cùng hẹn ra gặp mặt riêng. Mỗi lần đều sẽ hẹn tại công viên nhỏ phía trước lò giết mổ tư nhân, trước đó đã hỏi trước quần áo và giới tính của người gặp mặt, sau đó sẽ có người xuất hiện nhận hàng. Mỗi người giết chết một người trong lò giết mổ tư nhân đều nhận được rất nhiều tiền, ngày tháng tích lũy, cộng lại sẽ thành một con số cực lớn. Hơn nữa nhu cầu càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả Văn Kiện cũng hùa theo những hành động độc ác, vô nhânn tính của chúng.”
“Vậy cậu có thể phá giải được thứ chất lỏng màu xanh thần bí đó không?”
“Chuyện này, tôi cần một trợ thủ, cậu liên hệ với các nhà sinh hóa ở trong thành phố và các vùng lân cận đi.”
“Các nhà sinh hóa? Bọn họ đều đang ở cùng với nhau.”
“Vậy thì mau chóng quay về, bảo bọn họ điều chế thuốc khống chế.”
“Là hắn, nhất định là hắn đã giở trò.”
“Ai?”
“Thiên Lượng! Hắn đã nhốt hết tất cả các nhà sinh hóa lại một chỗ.”
“Cái gì?”
Chu Thiên không nói thêm gì, không ngờ Thiên Lượng chính là nội gián. Nhưng điều quan trọng hơn là không biết những nhà sinh hóa kia bị nhốt ở chỗ nào?
Lúc Chu Thiên và Triệu Liên Thành đến trước mặt Trịnh Thiên, Liên Thành đã chủ động lên tiếng “Tôi biết cách phá giải chất màu xanh lục thần bí. Mau tìm một nhà sinh hóa tới đi.”
Trịnh Thiên nói với Triệu Liên Thành “Vậy cậu hãy nói hết tất cả những gì cậu biết ra đi, tôi sẽ liên hệ với tất cả các nhà sinh hóa.”
Chu Thiên nghe vậy sững sờ lên tiếng “Cục trưởng? Những gì ông nói đều là thật sao?”
“Đương nhiên, Thiên Lượng trúng kế rồi.” Trịnh Thiên mỉm cười đắc ý đáp lại một câu.
Chu Thiên hỏi vặn “Ý của ông là, những nhà sinh hóa mà hắn đã bắt cóc đều là giả?”
“Đúng vậy, tôi đã nghi ngờ hắn từ lâu, bởi vì sau khi cậu rời đi, hắn đã lén lút cầm di động của cậu lên, xóa đi thứ gì đó, sau đó hoang mang chạy ra ngoài. Còn một điểm nữa, hắn tỏ ra quá đỗi căng thẳng, cứ thúc tôi phải liên hệ với tất cả các nhà sinh hóa ở thành phố Thiên Nhai và các vùng lân cận gấp.”
“Cục trưởng, quả nhiên là gừng càng già càng cay.”
Cục trưởng Trịnh đưa di dộng của Chu Thiên lại cho anh, lúc này điện thoại anh bỗng vang lên, là Trịnh Tiểu Quân gọi tới.
“Chu Thiên, anh mau mau tới lò giết mổ tư nhân, nhất định phải nhanh đấy.”
Khoảng mười phút sau, Chu Thiên lái xe tới lò giết mổ, Trịnh Tiểu Quân hóa trang thành một bà lão, cô bước tới trước xe của Chu Thiên, gõ cửa sổ.
“Vương Uy đang ở bên trong lò giết mổ. Anh phải thận trọng mới được.” Trịnh Tiểu Quân nói xong liền chui vào trong xe.
Chu Thiên gật đầu, rút súng ra, từ từ tiến vào lò giết mổ. Vừa vào bên trong, anh liền nghe tiếng dao chặt xương vang lên.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Chu Thiên nhẹ bước vào trong, thì phát hiện Vương Uy đang cầm dao trong tay, giải phẫu thi thể trên bàn phẫu thuật.
“Không được động đậy, mau giơ hai tay lên.” Chu Thiên chỉa súng thẳng về phía Vương Uy.
“Mày? Tại sao mày lại xuất hiện tại đây?” Vương Uy quay người lại, trong tay vẫn còn cầm con dao đồ tể đẫm máu.
Vương Uy thấy tính hình bất ổn, quyết liều một phen, liền phi thẳng con dao về phía ngực Chu Thiên. Nhưng còn chưa phi dao Chu Thiên đã nhắm chuẩn vào tay Vương Uy, bắn hai phát liền. Sau đó còng tay Vương Uy lại, chĩa súng vào đầu hắn, ép ra khỏi lò giết mổ, lên xe về thẳng cục.
Trong xe, Trịnh Tiểu Quân đã tháo bỏ lớp hóa trang.
“Chu Thiên, anh mau hỏi hắn về tung tích của Văn Kỳ.”
Trịnh Tiểu Quân cảm thấy điều quan trọng nhất hiện nay chính là tìm ra Văn Kỳ, tra ra thứ mà từ Giai Thần đã để lại cho cô.
“Mau nói, Văn Kỳ hiện đang ở chỗ nào?” Chu Thiên hỏi.
“Đừng hòng! Ả ta đã biết quá nhiều, đề phòng ả ta phá hỏng kế hoạch, tao đã giết chết ả rồi.” Vương Uy bật cười điên loạn, đáp.
Chu Thiên lại chĩa mũi súng vào đầu Vương Uy nói “Giáo sư Vương có kế hoạch gì? Bọn mày đang định làm gì? Mày và ông ta có quan hệ thế nào?”
Vương Uy im lặng đôi giây “Giáo sư Vương là cha nuôi của tao, cứ cách nửa tháng ông ấy cần có máu và nội tạng của người mới duy trì được tính mạng, nhờ vậy có thể trường sinh bất lão.”
“Vậy hiện giờ lão ta đang ở đâu?” Chu Thiên cảm thấy nghi hoặc, không hiểu tại sao Vương Uy lại xuất hiện tại lò giết mổ tư nhân.
Vương Uy lại trầm tư, tiếp tục nói thêm “Ông ta đang đợi tao cung cấp máu và nội tạng, nếu không đúng giờ, ông ta sẽ chết vì thất khướu chảy máu.”
“Thất khướu chảy máu? Ông ta đang ở đâu? Mau nói kế hoạch của chúng mày ra.”
Vương Uy lạnh lùng đáp “Từ Giai Thần chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của bọn tao. Tất cả mọi chuyện đều do cha nuôi của tao là giáo sư Vương âm thầm thao túng. Ông ta đã liên kết với lò giết mổ tư nhân và trung tâm tẩm quất Kim Ngọc. Lò giết mổ tư nhân nhằm mục đích giấu giếm các nội tạng và thi thể, cũng nhằm mục đích chuyển hướng quan tâm của cảnh sát về phía Văn Kỳ và Từ Giai Thần. Đương nhiên, Văn Kiện đã hợp tác nhiều năm với cha nuôi của tao, chỉ tiếc rằng hắn quá đỗi tham lam, lại biết được quá nhiều chuyện. Cha nuôi tao mượn tay Tần Phụng Trân khiến Văn Kiện mắc bệnh, Văn Kiện đã chết rồi. Ông ta cũng trừ đi được cái gai trong mắt, tất cả mọi người đều bị ông ta giết chết.”
“Thủ đoạn thật là cao minh.”
Chu Thiên nhìn thẳng vào mắt Vương Uy hỏi “Mày có nghe nói đến nguy cơ sinh hóa mười tám năm trước?”
Vương Uy gật đầu “Đương nhiên là biết, tao vô tình phát hiện được trong thư phòng của cha nuôi, mười tám năm trước, ông ta còn một thân phận khác, chính là người giữ nghĩa trang ở nghĩa địa trên núi. Ông ta cũng chính là người may mắn duy nhất còn sống trong tiểu đội 731 năm nào, nguy cơ sinh hóa xảy ra vào mười tám năm trước là do một tay ông ta tạo ra.”
“Vậy mày có biết danh tính thực sự của lão ta không?” Chu Thiên vặn hỏi.
“Biết chứ, tên Nhật của ông ta là Kawabata Shusuke.”
Vương Uy liếc nhìn Chu Thiên, thân hình bỗng không ngừng run rẩy, giống như có một dòng điện mạnh, thét lớn một tiếng “Tối nay! Tối nay nhất định sẽ có trận đại nạn kiếp! Toàn thành phố sẽ bùng phát nguy cơ sinh hóa.”
Hai mắt Chu Thiên sáng lên “Có nghĩa là sao?”
“Ông ta nói với tao, sẽ khởi động nguy cơ sinh hóa cùng lúc tại thành phố Thiên Nhai và các vùng lân cận.” Giọng nói của Vương Uy đã biến đổi. “Cảnh sát Chu, e rằng các người không thể ngăn cản được nữa.”
“Tại sao mày lại khẳng định như vậy? Triệu Liên Thành đã liên hệ với tao, đồng thời còn cung cấp phương pháp hóa giải thứ chất lỏng thần bí, hiện nay đang nghiên cứu thuốc khống chế rồi!”
“Thiên Lượng có quan hệ gì với giáo sư Vương? Mày biết Thiên Lượng hiện đang ở đâu không?” Chu Thiên muốn tìm ra tung tích của Thiên Lượng từ phía Vương Uy.
Thế nhưng bất ngờ Vương Uy ngã xuống, toàn thân cứng đờ, chết vì thất khướu chảy máu.
Trịnh Tiểu Quân kinh hoàng nhìn Vương Uy, thì ra chết cũng có thể kinh khủng đến vậy, Chu Thiên và Trịnh Tiểu Quân nhanh chóng xuống xe, bên trong chỉ còn lại một thi thể.
“Tiểu Quân, em hãy tìm một nơi bí mật trốn đi, tuyệt đối không được ra ngoài. Những chuyện còn lại để anh và cục trưởng Trịnh xử lý.” Chu Thiên nhìn Trịnh Tiểu Quân bằng ánh mắt tràn ngập tình yêu nói.
“Không! Em muốn được ở bên anh, cho dù có chết cũng phải ở bên nhau.” Trịnh Tiểu Quân đột nhiên ôm chặt lấy Chu Thiên, trong lòng cô tràn ngập nỗi bất an.
“Được, dù chết cũng ở bên nhau.” Chu Thiên cảm động trước sự kiên cường của Trịnh Tiểu Quân.
Nhưng khi Trịnh Tiểu Quân lơ là cảnh giác, Chu Thiên liền giơ tay đánh ngất Tiểu Quân. Anh muốn giữ cô ở một nơi an toàn.
Có điều, việc quan trọng nhất trước mắt chính là ngăn chặn nguy cơ sinh hóa xảy ra.
Chu Thiên cầm di động gọi điện thoại cho Trịnh Thiên, đề xuất với ông phát lệnh truy nã Thiên Lượng trong toàn thành phố, sau đó xin Cục trưởng Trịnh một tiểu đội tới bệnh viện nơi giáo sư Vương làm việc.
Sau khi lục soát bệnh viện họ phát hiện ra giáo sư Vương đã chết. Có điều, tướng chết của ông còn kinh khủng hơn Vương Uy gấp trăm ngàn lần, thất khướu chảy máu.
Chu Thiên thở hắt một hơi, chuyện này thật đúng với một câu, gieo nhân nào gặt quả nấy, ác giả ác báo, ông trời sẽ trừng phạt tất cả những kẻ xấu xa.
“Đội trưởng Chu, chúng tôi phát hiện ra một căn phòng bí mật.” Một viên cảnh sát bước ra nói.
Chu Thiên lo lắng đi tới nơi viên cảnh sát nói. Nhìn thấy khóa mã, không hề do dự, Chu Thiên bắn thẳng vài phát về phía chiếc khóa, ổ khóa từ nổ lên một tiếng, cánh cửa từ đồng thời bật mở.
Bên trong căn phòng nhốt rất nhiều người.
Đột nhiên, sau lưng họ truyền tới một tràng cười, Thiên Lượng bước tới, không ngừng vỗ tay, giọng cực kỳ đắc ý “Đội trưởng Chu, rất tốt, không ngờ cậu đã tìm tới đây. Có điều, đã quá muộn rồi, cậu mau nhìn vầng trăng bên ngoài cửa sổ đi, tròn trịa biết bao. Kỉ nguyên mới sắp bắt đầu rồi, ta sẽ là bá chủ của thế giới mới.”
“Hưm! Nằm mơ đi, những người này hoàn toàn không phải là các nhà sinh hóa, bọn họ là do cục trưởng Trịnh tìm tới để đóng kịch với mày mà thôi. Thực ra, chúng tao đã nghi ngờ mày là nội gián còn lại từ lâu rồi. Lúc mày đưa thứ đó cho giáo sư Vương, ông ta cố tình để lộ vẻ kinh hãi, đồng thời đuổi cả tao và mày ra ngoài, mày và ông ta đã thông đồng diễn kịch.”
“Ha ha, mày cũng khá thông minh đấy!”
“Hơn nữa việc mày lén lút xóa đi lịch sử cuộc gọi trên di dộng của tao, đây cũng chính là cái bẫy do tao và cục trưởng Trịnh giăng ra, mày còn tưởng bản thân đã hành động một cách thần không hay quỷ không biết hay sao? Thiên Lương, mày hãy bó tay chịu trói đi! Kỉ nguyên mới của mày là điều không tưởng.”
“Mẹ kiếp! Chẳng có ai biết được liều thuốc khống chế Wolf cả, thời đại của tao nhất định sẽ tới.”
“Thật sao? Mày hình như còn quên mất ai đó thì phải? Triệu Liên Thành đã cung cấp cách sản xuất thuốc khống chế cho chúng tao rồi!”
“Hắn? Hừm! Cho dù là vậy, tao cũng sẽ bắt chúng mày phải xuống địa ngục cùng tao.”
Thiên Lượng đột nhiên biến thành người sói, để lộ ra đôi nanh dài sắc nhọn, Chu Thiên lập tức giơ súng bắn thẳng về phía người sói, đồng thời thét lớn “Chính là bây giờ.” Tiếng súng vang lên liên hồ, đạn bắn ra đầy mặt đất, tất cả đều nhắm thẳng vào phần đầu, người, chân của người sói, máu tươi bắn ra tung tóe, nhưng chỉ có thể ngăn cản được người sói không tiến lên phía trước, chứ không thể hạ gục được nó hoàn toàn.
Chu Thiên thấy vậy lập tức hạ lệnh “Các cậu mau cứu người ra ngoài, số còn lại theo tôi tiêu diệt tên súc sinh này.”
Chu Thiên nhớ cục trưởng Trịnh từng nói pháp bảo đối phó với đám tử thi người sói năm xưa chính là axit và lửa. Nghĩ vậy anh liền đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt lại nói với mấy người xung quanh.
“Mấy người các cậu mau đi tìm axit và chất gây cháy, càng nhiều càng tốt! Tôi sẽ bảo vệ cho các cậu.” Chu Thiên quả quyết ra lệnh.
Dứt lời, mấy viên cảnh sát liền tìm chất đốt và tất cả các thứ có liên quan đến axit, hất thẳng vào người Thiên Lượng. Trong phòng đột nhiên nồng nặc thứ mùi ghê tởm. Quả nhiên hành động vừa rồi có hiệu quả, những viên đạn trước đây chẳng hề hấn gì với người sói, nay đã có thể xuyên thủng. Thiên Lượng nhanh chóng yếu thế, ngã rầm xuống đất, sau cùng phản ứng với axit hóa thành một đám chất lỏng màu xanh lục.
Chu Thiên nhìn ‘đám di cốt’ của người đối tác tốt năm xưa -Thiên Lượng, lòng ngập tràn bi ai…
***
Khi đám người Chu Thiên quay về cục, thuốc khống chế đã được điều chế xong, đồng thời được rải khắp bầu trời bẳng ba chiếc máy bay trực thăng. Nguy cơ sinh hóa cuối cùng đã được ngăn chặn, có điều, Triệu Liên Thành sau khi cung cấp những tư liệu liên quan lại mất tích một cách kì lạ.
Không biết bao lâu sau, Trịnh Tiểu Quân đã tỉnh dậy, nhìn Chu Thiên đứng trước mặt mình, cô không khỏi bật khóc.
“Anh khiến em sợ chết khiếp, em còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp được anh nữa.”
“Được rồi, nguy cơ đã được ngăn chặn, phải chăng chúng ta nên dự liệu xem bao giờ kết hôn? Nghe nói người nào đó đã quyết định hiến thân đền đáp cho anh?” Chu Thiên vuốt nhẹ mái tóc Trịnh Tiểu Quân.
“Nằm mơ, anh đã thực hiện được ba quy ước của ba em chưa mà dám đòi kết hôn?” Trịnh Tiểu Quân chu miệng.
Chu Thiên nhún vai chán nản nói “Được thôi, vậy anh không cưới em nữa.”
“Cậu muốn không cưới cũng không được đâu! Lãnh đạo thành phố đã quyết định, Chu Thiên phá án có công, một tháng sau thăng chức. Cậu chính là con rể tương lai của tôi rồi, chạy không thoát đâu.” Cục trưởng Trịnh bật cười lên tiếng.
“Sao? Em đã nghe thấy chưa? Em chỉ có thể lấy mình anh thôi.” Chu Thiên đáp rồi hôn nhẹ lên môi Trịnh Tiểu Quân.
Cục trưởng Trịnh bật cười lớn tiếng “Được rồi, Tiểu Chu, Quay về tôi se xmowr tiệc mừng công cho cậu, tiện thể cùng bàn bạc chuyện hôn sự cùng Tiểu Quân luôn. Hai đứa cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi, ta không làm phiền hai đứa nữa.”
***
Chu Thiên quyết định lên đường tới nhà Trịnh Tiểu Quân, lúc này khắp không gian đầy gió, lá bạch dương lắc lư trong gió, phát ra những thanh âm rì rào, nghe vô cùng vui tai.
Chu Thiên rút thuốc, đang định châm lửa, bỗng một người xuất hiện với gương mặt tươi tắn.
“Văn Kỳ, cô thoát ra bằng cách nào vậy?” Người đứng trước mặt anh lúc này chính là Văn Kỳ, ánh mắt cô tràn ngập vẻ lạnh nhạt.
“Chu Thiên, tôi phải rời khỏi nơi này.” Văn Kỳ trông có vẻ buồn bã.
“Cô dự định đi đâu?” Chu Thiên đưa mắt nhìn Văn Kỳ đầy nghi hoặc.
“Càng xa càng tốt, nơi này đã chẳng còn thứ gì để tôi lưu luyến. Tất cả đều đã kết thúc, hai người tôi yêu thương nhất đều đã chết rồi. Bọn họ đều chết cả rồi.” Văn Kỳ lạnh lùng nói.
“Người chết chẳng thể nào sống lại, thế nhưng bọn họ vẫn luôn yêu thương cô.”
“Hiện nay nói gì cũng đã muộn rồi, Chu Thiên, tôi phải đi đây, đi tìm mảnh kí ức sau cùng của tôi.”
“Mảnh kí ức sau cùng? Ý cô là gì?” Chu Thiên ngạc nhiên hỏi.
Văn Kỳ không trả lời, chỉ để lại cho Chu Thiên ấn tượng về một bóng dáng cô đơn, lạc lõng, dần dần rời xa.
Chu Thiên nhìn theo bóng Văn Kỳ càng lúc càng xa. Bỗng di động của anh vang lên, là Trịnh Tiểu Quân gọi tới.
“Anh đang ở đâu? Sao còn chưa tới? Anh nhanh nhẹn lên cho em đi.”
“Hả? Tại sao em còn vội vàng hơn anh thế?”
“Hừm, không nói với anh nữa, mau lên đấy.”
“Anh sẽ tới ngay.”
Chu Thiên bất giác than dài một tiếng, thế giới này thực sự là thay đổi quá nhiều, những người liên quan tới vụ án tưởng chừng đơn giản này đều là những người thân thiết ở quanh anh. Ngay đến người huynh đệ tín nhiệm nhất ngày xưa cũng vì tiền mà trở thành tay sai cho kẻ xấu.
Chu Thiên đã tới trước của nhà Trịnh Tiểu Quân, nhấn chuông.
“Đội trưởng Chu, hiện nay anh oai quá rồi nhỉ! Dám để em phải ở đây chờ anh, anh không thấy có lỗi sao? Thế này nhé, dù gì anh cũng đã đến muộn, trước tiên vào đọ rượu với ba em đi.” Chu Thiên còn chưa kịp trả lời, Trịnh Tiểu Quân đã đưa ra quyết định thay anh.
Trên bàn ăn xếp đầy những món mỹ vị, một đĩa cá xào thịt, một bát canh hạt sen, một bát canh gà hầm nhân sâm, không khí tràn ngập mùi thức ăn thơm phức.
“Tôi tiện tay làm vài món ăn gia đình, mau lại thử xem tay nghề của tôi thế nào.” Trịnh Thiên mỉm cười lên tiếng.
“Ha ha, thật không ngờ cục trưởng Trịnh lại là người đàn ông của gia đình.” Chu Thiên vui vẻ đáp.
“Ha ha, mẹ Tiểu Quân qua đời sớm, hàng ngày đều là tôi nấu cơm cả, ai ngờ làm một mạch từ đó đến giờ. Tôi đang phiền muộn vì mình quá bận rộn, may mà cậu đã tới. Tiểu Chu, sau này phải học nấu ăn đấy, nếu không, cậu không làm con rể tôi được đâu.” Trịnh Thiên đặt món ăn sau cùng lênn bàn nói.
“Ba, ba nói gì thế? Rốt cuộc là thế nào đây?” Trịnh Tiểu Quân cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Nhạc phụ nói rất đúng, về chuyện đó, Tiểu Quân, em phải theo anh rồi.” Chu Thiên cười hỉ hả đáp lại.
Ba người lần lượt ngồi xuống, trên bàn có hai chai rượu.
Chu Thiên nếm một hụm canh, vị thuốc bắc ngấm vào tận gan ruột, lửa nấu vừa đủ, thịt cá vừa mềm vừa ngon, ăn vào thực đúng là ngon tuyệt.
Chu Thiên vừa ăn, lại vừa uống rượu cùng cụ trưởng Trịnh. Ngôi nhà này không hề hoa lệ, đồ đạc trang trí đơn giản. Một chiếc tivi đặt trên kệ đen, không có những đồ trang trí xa xỉ. Trên bàn nước là một bộ tách chén, khiến không gian phòng khách thoang thoảng hương trà dịu nhẹ. Qua đây có thể thấy được, chủ nhân căn nhà rất thích thưởng trà.
“Cục trưởng Trịnh, lần tới cháu sẽ tặng bác trà Long Tỉnh thượng hạng.”
“Ồ, Tiểu Chu, làm sao cậu biết tôi thích uống trà thế? Tiểu Quân?” Trịnh Thiên ngán ngẩm nhìn Trịnh Tiểu Quân.
“Ba, ba lại nói gì thế? Không phải con nói cho anh ấy nghe đâu.” “Anh đấy! Còn chưa làm con rể người ta mà đã biết cách mua chuộc nhạc phụ tương lai rồi?”
“Ha ha.” Chu Thiên vội vã giải thích “Không phải Tiểu Quân nói cho cháu đâu, chỉ là cháu thấy trên bàn có bộ pha trà, nên đoán ra mà thôi.”
“Tiểu Chu, đợi cháu thăng chức rồi lập tức kết hôn với Tiểu Quân đi.”
“Dạ vâng, cảm ơn nhạc phụ đại nhân.”
“Ba, ba cũng ăn hiếp con giống như anh ấy.”
Sau khi dùng bữa xong, Chu Thiên quay về cục cảnh sát, trong lòng thầm nghĩ “Vụ án cuối cùng đã kết thúc viên mãn, nguy cơ được khống chế kịp thời.”
Trước sự nỗ lực của tất cả mọi người, họ đã ngăn chặn thành công kế hoạch nguy cơ sinh hóa của cha con nhà Kawabata.
Có điều, Chu Thiên vẫn chẳng thế nào gạt đi cảnh tượng kinh hoàng về cái chết của họ ra khỏi đầu. Tuy cha con nhà Kawabata đã nhận được sự trừng phạt đích đáng, thế nhưng, sự thực luôn quá đỗi tàn khốc. Thiên Lượng và giáo sư Vương liên thủ hoạch định kế hoạch nguy cơ sinh hóa, Thiên Lượng có tên khác là Kawabata Kurukaede. Hắn ta và giáo sư Vương không phải quan hệ thầy trò mà là quan hệ cha con, hắn chính là con trai ruột của giáo sư Vương.
Thiên Lượng rắp tâm trà trộn vào cục cảnh sát vì muốn đảo lộn trắng đen, còn việc hắn thả con chuột bạch biến dị đó khỏi phòng giữ xác hoàn toàn không phải bất cẩn mà là một phần trong kế hoạch, cố tình để con chuột bạch chạy trốn, phát tán vi rút. Cha con nhà Kawabata mưu đồ khởi phát nguy cơ sinh hóa tại Trung Quốc, liền bắt tay với Văn Kiện, buôn lậu nội tạng người, lợi dụng người sống làm thí nghiệm phi pháp, cha Từ Giai Thần chính là một trong những vật thí nghiệm năm xưa. Tuy nhiên, cha con nhà Kawabata không được như ý nguyện, trận đại nạn kiếp – nguy cơ sinh hóa mười tám năm trước không hề tái diễn.
Chu Thiên phá án lập công, được thăng mấy cấp lên làm cục phó, nhận được không ít lời khen và phần thưởng tại thành phố Thiên Nhai, anh cười nhiều tới mức không khép miệng được. Sau cùng lại còn có được mỹ nhân, cưới Trịnh Tiểu Quân làm vợ.
Văn Kỳ quay lại ngôi nhà của Từ Giai Thần, tất cả cảnh tượng của khoảng thời gian tươi đẹp cứ tràn ngập trong đầu cô. Có cảnh Từ Giai Thần và cô mặc nguyên quần áo ôm nhau ngủ, còn cả nụ cười dịu dàng của Từ Giai Thần, tất cả đều khắc sâu trong trái tim cô.
Văn Kỳ ngồi trên đầu giường của Từ Giai Thần, trong tay nắm chặt một bức thư, đó là bức thư từ anh mà cô nhận được mấy hôm trước. Bức thư này sau khi được chuyển đi nhiều nơi, cuối cùng đã tới được tay Văn Kỳ. Đó là một phong thư đầy bụi, bên trên có viết “Văn Kỳ, đây là bí mật sau cùng anh để lại cho em.” Cô từ từ mở bức thư ra, trên mặt giấy là những dòng chữ ngay ngắn, thẳng hàng:
“Kỳ Kỳ.
Xin em hãy tha thứ cho sự ích kỉ của anh. Em có biết không, khi anh biết cha em chính là hung thủ đã hại chết người nhà anh, trái tim anh đã vô cùng đau đớn. Không ngờ người con gái mà anh yêu thương nhất lại là con gái của kẻ thù giết cha. Chuyện tàn nhẫn nhất trên thế gian cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Sau cùng, anh dùng thân phận Nhất Thổ gửi cho em bức thư điện tử có tên ‘Quy tắc’, em còn nhớ không? Chúng ta đã cùng nhau xem bộ phim kinh dị có tên ‘Bảy tội lỗi’, thế nên, anh đã thừa cơ phát triển, định ra những tội lỗi được khắc trong linh hồn. Chỉ là, trên thế gian này hoàn toàn không tồn tại thứ tội lỗi được khắc trong linh hồn, tất cả là do một tay anh tạo ra.
Thực ra, anh làm như vậy cũng vì một mục đích khác, đối với một người cực kỳ yêu thích tiểu thuyết kinh dị như em, đích thân trải qua những sự việc kinh hoàng, khủng bố như vậy, nhất định có thể viết ra những câu chuyện kinh dị đặc sắc hơn, hoàn hảo hơn. Ha ha, lúc này em nhất định cảm thấy anh rất ngốc, đúng không? Thế nhưng vì em, nên mọi thứ đều xứng đáng, anh cam lòng ngốc nghếch vì em.
Anh nghĩ, khi em nhìn thấy món quà cuối cùng này, anh đã mãi mãi rời xa em. Trong những ngày tháng không có anh, em phải học cách tự chăm sóc bản thân, đừng có thức đêm viết truyện, phải nghỉ ngơi và ăn uống đúng giờ. Sau cùng, anh hy vọng em có thể tìm được một người yêu em hơn cả anh, để anh ấy thay thế vị trí của anh, yêu thương em hơn gấp vạn lần. Hãy tha thứ cho anh, người con gái anh yêu thương nhất trong cuộc đời này.
Vương Thành tuyệt bút.”
Văn Kỳ đã chẳng nhớ mình đã đọc bức thư này bao nhiêu lần, khuôn mặt vẫn đầm đìa nước mắt, cuối cùng cô đã hiểu, thì ra anh yêu cô tới mức không tiếc mọi giá. Cảnh tượng trước kia lại thoáng hiện trong đầu, có lúc vui vẻ, có lúc cãi cọ, cũng có lúc khắc cốt ghi tâm. Lúc này, Văn Kỳ cảm thấy trong linh hồn mình thực sự đã khắc ghi một tội lỗi, cô chính là một kẻ ngốc chính hiệu. Cô cất thư đi, xuống nhà vẫy chiếc taxi đi về nhà mình.
Ngồi trong taxi cô bật khóc thành tiếng, trái tim như bị ai đó khoét một lỗ lớn. Đối với cô mà nói, tất cả mọi thứ đều đã kết thúc, đã đến lúc cô phải ra đi, cô trả tiền xe rồi bước vào trong nhà, thu dọn hành trang đơn giản, cầm theo sổ đỏ cùng thẻ ngân hàng của Văn Kiện đi tới ngân hàng và văn phòng bất động sản một chuyến.
Sau cùng, cô mang theo hành trang giản dị, bước vào trạm xe lửa, kể từ đó về sau, chẳng còn ai nhìn thấy Văn Kỳ nữa.
Thiên Lượng mặt mày sầu não nói “Nếu có thể, tôi muốn triệu tập các nhà sinh hóa học trong thành phố tới, cùng nghiên cứu thứ thuốc có thể phá giải được thứ hất lỏng màu xanh lục thần bí kia. Nếu chỉ dựa vào sức lực mình tôi thật khó có thể thành công được.”
Cục trưởng Trịnh không muốn cơn đại nạn mười tám năm trước tái diễn, ông lập tức báo cáo tình hình cụ thể cho lãnh đạo thành phố, dưới sự giúp đỡ của thị trưởng, họ nhanh chóng thành lập đội nghiên cứu nhỏ, tập hợp các nhà sinh hóa có tiếng trong thành phố lại.
Cả nhóm tập trung trong phòng thí nghiệm đặc biệt tại thành phố Thiên Nhai, tất cả bọn họ đều không muốn nguy cơ sinh hóa mười tám năm trước tái diễn, mỗi người đều tích cực phối hợp để điều chế ra thuốc giải.
Cùng lúc này, giáo sư Vương vẫn đang chờ đợi, ký ức vô tình nhiễm phải Wolf trong tiểu đội 731 năm đó lại trỗi dậy, nhờ có Wolf mà ông ta đã sống được hơn sáu mươi năm. Mười tám năm trước, ông ta dùng một thân phận khác, là người giữ nghĩa trang trên núi. Văn Kiện lúc này đã chết. Giờ chẳng còn bất cứ ai có thể chứng minh ông ta chính là chủ mưu đứng sau mọi chuyện.
Khối đá đè nặng trong lòng giáo sư Vương bấy lâu đã biến mất, thế nhưng cơ thể ông ta lại bắt đầu khó chịu “Vương Uy, mau mau quay về cho ta.”
Trước đó, đội nghiên cứu của Thiên Lượng đang mở một cuộc họp nhỏ.
“Các vị, hiện nay đang là lúc nước sôi lửa bỏng, nếu không thể phá giải được thứ chất lỏng màu xanh lục thần bí này, tất cả mọi người trong thành phố Thiên Nhai sẽ nhiễm phải một loại vi rút, rồi vi rút này sẽ lan truyền ra toàn thế giới!” Khuôn mặt Thiên Lượng lạnh lùng, trong khi những người còn lại nghe vậy, sắc mặt tức thì tái nhợt, tất cả đều sợ hãi trước viễn cảnh kinh hoàng đó.
“Anh đã nghiên cứu tới đâu rồi?” Một người lớn tuổi hơn đôi chút cất giọng hỏi.
“Chẳng có chút tiến triển nào.” Thiên Lượng chán nản đáp.
“Thế này đi, hãy đến phòng thí nghiệm của tôi, các vị có thể thấy tận mắt kết quả nghiên cứu mới nhất của tôi. Chỉ là trước khi các vị đi tới đó phải để di dộng lại đây, để tránh tín hiệu điện thoại gây ảnh hưởng không tốt tới quy trình thí nghiệm.”
“Được, nhất định chúng ta phải hóa giải được nguy cơ sinh hóa lần này.” Một người khác lên tiếng.
“Mau để di động lại, tôi sẽ dẫn mọi người đi.” Thiên Lượng đưa lời thúc giục.
Tại một bệnh viện thiết kế hiện đại có 3 tòa nhà sừng sững. Tòa nhà cao nhất chính là khoa ngoại, tòa thấp hơn bên trái là khoa nội, bên phải là các khoa còn lại. Phòng khám của các khoa khác chiếm sáu tầng, các tầng trênn dành cho khoa tai mũi họng, răng hàm mặt.
Thiên Lượng dẫn theo một đoàn người đi vào. Có điều, họ không lên tầng mà vào một căn phòng bí mật dưới mặt đất, hơn nữa còn phải nhập mật mã mới có thể mở ra. Trong căn phòng bí mật, khắp nơi nồng nặc mùi thuốc flo, ngoài bọn họ ra chẳng còn ai khác.
Khoảnh khắc tất cả mọi người bước vào trong, Thiên Lượng liền đóng cửa lại. Đám người thấy vậy kinh hoàng thét lên “Có chuyện gì thế? Mau thả chúng tôi ra ngoài.”
Thiên Lượng chẳng thèm bận tâm, anh ta nhanh chóng bỏ lên tầng sáu, tới một thư phòng rộng, đấy giá sách ra, một gian mật thất lộ ra.
Giáo sư Vương lúc này đang lăn lộn trên mặt đất, mãi cho tới khi nhìn thấy Thiên Lượng, ông ta chẳng khác nào nhìn thấy tia hy vọng, ánh mắt lóe sáng, liên tục nói “Kurukaede, mau lại cứu ta, cứu ta với, mau lên, mau lên.”
Lúc này Thiên Lượng nhìn giáo sư Vương, cong miệng mỉm cười, nét mặt hiện lên tia hung tợn, lúc này là thời cơ tốt để anh ta nắm giữ quyền lực.
“Yên tâm đi, tôi sẽ thay ông hoàn thành bá nghiệp, ông cứ an tâm mà ra đi.” Thiên Lượng ngồi xuống, nghiến răng lên tiếng.
“Mày?” Cơ thể giáo sư Vương không ngừng co giật “Mày… mày cũng biết, Wolf là một loại thuốc, đến tao cũng chỉ hiểu được một phần rất nhỏ thậm chí còn nhiều thứ chưa nghiên cứu hết.”
“Tôi nghĩ ông không cần phải lo lắng nữa, tôi sẽ trở thành bá chủ của cả thế giới này, thậm chí còn có thể phát triển sức mạnh DNA của nhân loại lên đỉnh cao mới, tất cả mọi người sẽ phải quỳ gối xưng thần trước tôi.”
“Mày…” Giáo sư Vương trợn mắt nhìn Thiên Lượng. Màn đêm dần buông, giáo sư Vương lúc này thất khướu chảy máu nằm sóng soài trên sàn, Thiên Lượng tựa vào bức tường lạnh, trong tay cầm một điếu thuốc màu xanh ngọc nghi ngút khói, nở nụ cười tươi tắn. Thời gian từ từ trôi, điếu thuốc đã cháy hết, trước mắt Thiên Lượng hiện lên viễn cảnh bản thân đang làm bá chủ thế giới.
Anh ta đã đợi giây phút này không biết bao lâu, hôm nay lợi dụng việc nghiên cứu phá giải chất màu xanh lục, anh ta đã nhốt tất cả những nhà nghiên cứu sinh hóa có tiếng trong thành phố cùng những vùng lân cận lại. Anh ta phải mở ra một kỉ nguyên mới, trở thành bá chủ của kỉ nguyên mới. Chỉ còn mười phút nữa nguy cơ sinh hóa sẽ bùng phát, Thiên Lượng tắt di động, đứng bên cửa sổ, nhìn vầng trăng trắng sáng tròn vành vạnh, đúng vậy, thời đại của anh ta sắp tới rồi.
***
Khu nghĩa địa của thành phố Thiên Nhai.
Có mấy bộ tử thi bắt đầu bật nhảy, hai mắt đỏ rực quét đi khắp chốn, từ miệng bật ra những tiếng kêu gừ gừ kì quái.
Bỗng có tiếng người thét lớn “Hồn nhập xác rồi… hồn nhập xác rồi… người đâu mau lại đây!”
Người thét lên là một ông già trông giữ nghĩa trang, sau bao nhiêu năm trông giữ nghĩa địa, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Ông vội vã chạy ra khỏi nghĩa trang, vội vã đến thẳng cục cảnh sát thành phố.
Vầng trăng càng lúc càng tròn, giống như một vòng hoa trắng bạc. Cục cảnh sát lúc này đang vô cùng hỗn loạn, Trịnh Thiên vẫn giữ thái độ bình tĩnh như không, giống như thể đã nắm được đại quyền trong tay. Lúc Trịnh Tiểu Quân mở cửa bước vào, khuôn mặt Trịnh Thiên không chút biểu cảm. Cô không biết lúc này cha đang nghĩ gì, cô chỉ biết, bằng cách nào đi nữa, cô cũng không thể để nguy cơ sinh hóa tái diễn.
Ở đầu kia thành phố, những gì cần đến cuối cùng đã đến, người đầu tiên bị lây nhiễm vi rút là một người đi đường.
Cách nghĩa trang không xa, một người say rượu nghiêng ngả đi tới, hắn hiển nhiên không biết nguy hiểm đang rình rập quanh mình. Và hắn chính là người bị hại thứ hai.
Chu Thiên lúc này căng thẳng như ngồi trên đống lửa, không phát hiện được tung tích của Thiên Lượng, bên cạnh đó đám nhà sinh hóa cũng biến mất một cách khác thường. Đương nhiên, anh cũng không biết rằng, có người gọi điện thoại cho mình, càng không biết, mấy nhà sinh hóa kia đều là giả hết.
Trên một con đường lớn, một tử thi đột biến nhảy từ trên mái nhà xuống, kéo theo một cái xác mềm nhũn, miệng không ngừng trào ra thứ chất lỏng màu xanh lục.
Rồi một đôi tình nhân trẻ đang mặn nồng bên ghế đá, một xác sống tiến lại.
Lúc hai người quay đầu nhìn lại, liền tức thì rơi vào hoảng loạn, hãi hùng, còn chưa kịp phản ứng, đôi bàn tay lông lá vươn ra.
Đôi tình nhan bị bóp chặt cổ, hai mắt trợn trừng, hơi thở càng lúc càng chậm, nhịp tim càng lúc càng thưa, chẳng bao lâu thì chết. Bây giờ đã là nửa đêm, rất nhiều người còn đang chìm trong giấc ngủ.
Đôi tình nhân khi nãy lại hồi sinh, lúc này tử thi đột biến càng lúc càng nhiều, hợp thành một đội, mỗi lúc một đông thêm.
Trịnh Thiên đứng bên cửa sổ trầm ngâm một hồi, đầu mẩu thuốc lá vứt đầy bên chân. Hiện nay, đã đến lúc khởi động kế hoạch thứ hai, giới bị toàn thành. Trịnh Thiên liền gọi điện thoại cho thị trưởng, thực ra, từ lâu ông đã chuẩn bị hai phương án hành động, một mặt nếu Thiên Lượng là nội gián, vậy thì phải nhanh chóng bắt giữ anh ta. Mặt khác nếu không thành công, chỉ còn cách áp dụng phương pháp của mười tám năm trước, cố gắng giảm tỷ lệ thương vong xuống mức thấp nhất. Lúc này đang là nửa đêm, đại bộ phận người dân còn đang ngủ, tốc độ truyền nhiễm sẽ không lan đi quá nhanh, dễ dàng khống chế cục diện.
Chu Thiên đang ngồi trong quán internet chui của Lão Trương, ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ với vẻ mặt hoang mang. Người này nhìn chằm chằm về phía Chu Thiên, toàn thân bất động giống như một kẻ điên.
Chu Thiên nhìn người này một hồi lâu, mới nghĩ ra bà chính là Duơng Lâm.
“Ha… ha ha… ha ha ha…”
Bà ta làm sao vậy? Đang đêm hôm thế này tại sao lại tới đây?
Dương Lâm mỉm cười quái dị, nước mắt liên tục lăn dài trên khuôn mặt. Quả thực bà ta đã phát điên.
Chu Thiên hoàn toàn kinh ngạc.
Bàn tay Dương Lâm khẽ run lên, sau đó, giơ tay chỉ về phía Chu Thiên, rồi nói “Người sói… đều sẽ biến dị… tất cả đều sẽ chết…”
Những lời thốt ra từ miệng bà cứ lặp lại liên hồi chẳng khác nào lời chú.
“Hút máu… hút máu… tất cả đều sẽ chết…”
Chu Thiên còn chưa kịp định thần, Dương Lâm lại cười lên điên loạn, bà ta ngẩng đầu nhìn trời, bật cười không dứt.
Sau cùng, Dương Lâm bàng hoàng chạy đi, Chu Thiên vốn dĩ định đuổi theo cuối cùng đành từ bỏ, bà điên này không biết lấy đâu ra sức mạnh, chỉ trong chớp mắt đã chạy mất tăm mất tích.
***
Chu Thiên lại đi vào trong quán internet, bất ngờ gặp được một người mà anh muốn gặp nhất lúc này. Triệu Liên Thành đang ngồi trước máy tính, bộ dạng cực kỳ tập trung. Nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Triệu Liên Thành nhìn Chu Thiên mỉm cười nói “Có lẽ bây giờ cậu còn chưa tin tôi, trong cục cảnh sát của cậu vẫn còn một nội gián nữa.”
Chu Thiên cười đáp “Đúng vậy, tôi chỉ tra ra cậu, còn một nội gián nữa tôi vẫn chưa thể xác định được là ai. Thế nhưng manh mối mà cậu để lại cho tôi rốt cuộc là có ý gì?”
“Bên trong điếu thuốc có một chất, nó có thể phá giải được thứ chất lỏng màu xanh lục thần bí.”
Nói xong Triệu Liên Thành chuyển hết những thông tin cần thiết vào một chiếc USB rồi cùng Chu Thiên rời khỏi quán internet.
Trên đường về cục cảnh sát, Triệu Liên Thành đã kể lại mọi chuyện diễn ra trong vài ngày qua cho Chu Thiên nghe, anh còn tiết lộ Thiên Lượng cũng là một nội gián.
“Thiên Lượng là một nhân viên pháp y, hắn cũng là con trai của giáo sư Vương. Theo như tôi được biết, hắn giống như Vương Uy, đều là con nuôi do giáo sư Vương nuôi lớn, có điều, cả hai người họ đều có dã tâm riêng. Vương Uy cấu kết cùng người trong lò giết mổ tư nhân, buôn lậu nội tạng con người. Còn Thiên Lượng trước nay vẫn luôn âm thầm nghiên cứu thứ chất lỏng màu xanh lục thần bí, tất cả chỉ vì thi hành kế hoạch sinh hóa.”
“Vậy bọn chúng cần nhiều nội tạng con người như vậy làm gì, lại lấy từ đâu ra?” Chu Thiên liền hỏi.
Triệu Liên Thành cười nhạt đáp “Thiên Lượng, Vương Uy và giáo sư Vương đều là những tên nửa người nửa sói, cần phải có huyết dịch và nội tạng người mới có thể duy trì được sự sống. Vì có thể tiếp tục sinh tồn, bọn họ đã chọn những cách khác nhau, giết người vô tội là thủ đoạn thông thường nhất, dùng nick QQ lừa gặp người trên mạng, nói chuyện cùng họ, sau cùng hẹn ra gặp mặt riêng. Mỗi lần đều sẽ hẹn tại công viên nhỏ phía trước lò giết mổ tư nhân, trước đó đã hỏi trước quần áo và giới tính của người gặp mặt, sau đó sẽ có người xuất hiện nhận hàng. Mỗi người giết chết một người trong lò giết mổ tư nhân đều nhận được rất nhiều tiền, ngày tháng tích lũy, cộng lại sẽ thành một con số cực lớn. Hơn nữa nhu cầu càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả Văn Kiện cũng hùa theo những hành động độc ác, vô nhânn tính của chúng.”
“Vậy cậu có thể phá giải được thứ chất lỏng màu xanh thần bí đó không?”
“Chuyện này, tôi cần một trợ thủ, cậu liên hệ với các nhà sinh hóa ở trong thành phố và các vùng lân cận đi.”
“Các nhà sinh hóa? Bọn họ đều đang ở cùng với nhau.”
“Vậy thì mau chóng quay về, bảo bọn họ điều chế thuốc khống chế.”
“Là hắn, nhất định là hắn đã giở trò.”
“Ai?”
“Thiên Lượng! Hắn đã nhốt hết tất cả các nhà sinh hóa lại một chỗ.”
“Cái gì?”
Chu Thiên không nói thêm gì, không ngờ Thiên Lượng chính là nội gián. Nhưng điều quan trọng hơn là không biết những nhà sinh hóa kia bị nhốt ở chỗ nào?
Lúc Chu Thiên và Triệu Liên Thành đến trước mặt Trịnh Thiên, Liên Thành đã chủ động lên tiếng “Tôi biết cách phá giải chất màu xanh lục thần bí. Mau tìm một nhà sinh hóa tới đi.”
Trịnh Thiên nói với Triệu Liên Thành “Vậy cậu hãy nói hết tất cả những gì cậu biết ra đi, tôi sẽ liên hệ với tất cả các nhà sinh hóa.”
Chu Thiên nghe vậy sững sờ lên tiếng “Cục trưởng? Những gì ông nói đều là thật sao?”
“Đương nhiên, Thiên Lượng trúng kế rồi.” Trịnh Thiên mỉm cười đắc ý đáp lại một câu.
Chu Thiên hỏi vặn “Ý của ông là, những nhà sinh hóa mà hắn đã bắt cóc đều là giả?”
“Đúng vậy, tôi đã nghi ngờ hắn từ lâu, bởi vì sau khi cậu rời đi, hắn đã lén lút cầm di động của cậu lên, xóa đi thứ gì đó, sau đó hoang mang chạy ra ngoài. Còn một điểm nữa, hắn tỏ ra quá đỗi căng thẳng, cứ thúc tôi phải liên hệ với tất cả các nhà sinh hóa ở thành phố Thiên Nhai và các vùng lân cận gấp.”
“Cục trưởng, quả nhiên là gừng càng già càng cay.”
Cục trưởng Trịnh đưa di dộng của Chu Thiên lại cho anh, lúc này điện thoại anh bỗng vang lên, là Trịnh Tiểu Quân gọi tới.
“Chu Thiên, anh mau mau tới lò giết mổ tư nhân, nhất định phải nhanh đấy.”
Khoảng mười phút sau, Chu Thiên lái xe tới lò giết mổ, Trịnh Tiểu Quân hóa trang thành một bà lão, cô bước tới trước xe của Chu Thiên, gõ cửa sổ.
“Vương Uy đang ở bên trong lò giết mổ. Anh phải thận trọng mới được.” Trịnh Tiểu Quân nói xong liền chui vào trong xe.
Chu Thiên gật đầu, rút súng ra, từ từ tiến vào lò giết mổ. Vừa vào bên trong, anh liền nghe tiếng dao chặt xương vang lên.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Chu Thiên nhẹ bước vào trong, thì phát hiện Vương Uy đang cầm dao trong tay, giải phẫu thi thể trên bàn phẫu thuật.
“Không được động đậy, mau giơ hai tay lên.” Chu Thiên chỉa súng thẳng về phía Vương Uy.
“Mày? Tại sao mày lại xuất hiện tại đây?” Vương Uy quay người lại, trong tay vẫn còn cầm con dao đồ tể đẫm máu.
Vương Uy thấy tính hình bất ổn, quyết liều một phen, liền phi thẳng con dao về phía ngực Chu Thiên. Nhưng còn chưa phi dao Chu Thiên đã nhắm chuẩn vào tay Vương Uy, bắn hai phát liền. Sau đó còng tay Vương Uy lại, chĩa súng vào đầu hắn, ép ra khỏi lò giết mổ, lên xe về thẳng cục.
Trong xe, Trịnh Tiểu Quân đã tháo bỏ lớp hóa trang.
“Chu Thiên, anh mau hỏi hắn về tung tích của Văn Kỳ.”
Trịnh Tiểu Quân cảm thấy điều quan trọng nhất hiện nay chính là tìm ra Văn Kỳ, tra ra thứ mà từ Giai Thần đã để lại cho cô.
“Mau nói, Văn Kỳ hiện đang ở chỗ nào?” Chu Thiên hỏi.
“Đừng hòng! Ả ta đã biết quá nhiều, đề phòng ả ta phá hỏng kế hoạch, tao đã giết chết ả rồi.” Vương Uy bật cười điên loạn, đáp.
Chu Thiên lại chĩa mũi súng vào đầu Vương Uy nói “Giáo sư Vương có kế hoạch gì? Bọn mày đang định làm gì? Mày và ông ta có quan hệ thế nào?”
Vương Uy im lặng đôi giây “Giáo sư Vương là cha nuôi của tao, cứ cách nửa tháng ông ấy cần có máu và nội tạng của người mới duy trì được tính mạng, nhờ vậy có thể trường sinh bất lão.”
“Vậy hiện giờ lão ta đang ở đâu?” Chu Thiên cảm thấy nghi hoặc, không hiểu tại sao Vương Uy lại xuất hiện tại lò giết mổ tư nhân.
Vương Uy lại trầm tư, tiếp tục nói thêm “Ông ta đang đợi tao cung cấp máu và nội tạng, nếu không đúng giờ, ông ta sẽ chết vì thất khướu chảy máu.”
“Thất khướu chảy máu? Ông ta đang ở đâu? Mau nói kế hoạch của chúng mày ra.”
Vương Uy lạnh lùng đáp “Từ Giai Thần chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của bọn tao. Tất cả mọi chuyện đều do cha nuôi của tao là giáo sư Vương âm thầm thao túng. Ông ta đã liên kết với lò giết mổ tư nhân và trung tâm tẩm quất Kim Ngọc. Lò giết mổ tư nhân nhằm mục đích giấu giếm các nội tạng và thi thể, cũng nhằm mục đích chuyển hướng quan tâm của cảnh sát về phía Văn Kỳ và Từ Giai Thần. Đương nhiên, Văn Kiện đã hợp tác nhiều năm với cha nuôi của tao, chỉ tiếc rằng hắn quá đỗi tham lam, lại biết được quá nhiều chuyện. Cha nuôi tao mượn tay Tần Phụng Trân khiến Văn Kiện mắc bệnh, Văn Kiện đã chết rồi. Ông ta cũng trừ đi được cái gai trong mắt, tất cả mọi người đều bị ông ta giết chết.”
“Thủ đoạn thật là cao minh.”
Chu Thiên nhìn thẳng vào mắt Vương Uy hỏi “Mày có nghe nói đến nguy cơ sinh hóa mười tám năm trước?”
Vương Uy gật đầu “Đương nhiên là biết, tao vô tình phát hiện được trong thư phòng của cha nuôi, mười tám năm trước, ông ta còn một thân phận khác, chính là người giữ nghĩa trang ở nghĩa địa trên núi. Ông ta cũng chính là người may mắn duy nhất còn sống trong tiểu đội 731 năm nào, nguy cơ sinh hóa xảy ra vào mười tám năm trước là do một tay ông ta tạo ra.”
“Vậy mày có biết danh tính thực sự của lão ta không?” Chu Thiên vặn hỏi.
“Biết chứ, tên Nhật của ông ta là Kawabata Shusuke.”
Vương Uy liếc nhìn Chu Thiên, thân hình bỗng không ngừng run rẩy, giống như có một dòng điện mạnh, thét lớn một tiếng “Tối nay! Tối nay nhất định sẽ có trận đại nạn kiếp! Toàn thành phố sẽ bùng phát nguy cơ sinh hóa.”
Hai mắt Chu Thiên sáng lên “Có nghĩa là sao?”
“Ông ta nói với tao, sẽ khởi động nguy cơ sinh hóa cùng lúc tại thành phố Thiên Nhai và các vùng lân cận.” Giọng nói của Vương Uy đã biến đổi. “Cảnh sát Chu, e rằng các người không thể ngăn cản được nữa.”
“Tại sao mày lại khẳng định như vậy? Triệu Liên Thành đã liên hệ với tao, đồng thời còn cung cấp phương pháp hóa giải thứ chất lỏng thần bí, hiện nay đang nghiên cứu thuốc khống chế rồi!”
“Thiên Lượng có quan hệ gì với giáo sư Vương? Mày biết Thiên Lượng hiện đang ở đâu không?” Chu Thiên muốn tìm ra tung tích của Thiên Lượng từ phía Vương Uy.
Thế nhưng bất ngờ Vương Uy ngã xuống, toàn thân cứng đờ, chết vì thất khướu chảy máu.
Trịnh Tiểu Quân kinh hoàng nhìn Vương Uy, thì ra chết cũng có thể kinh khủng đến vậy, Chu Thiên và Trịnh Tiểu Quân nhanh chóng xuống xe, bên trong chỉ còn lại một thi thể.
“Tiểu Quân, em hãy tìm một nơi bí mật trốn đi, tuyệt đối không được ra ngoài. Những chuyện còn lại để anh và cục trưởng Trịnh xử lý.” Chu Thiên nhìn Trịnh Tiểu Quân bằng ánh mắt tràn ngập tình yêu nói.
“Không! Em muốn được ở bên anh, cho dù có chết cũng phải ở bên nhau.” Trịnh Tiểu Quân đột nhiên ôm chặt lấy Chu Thiên, trong lòng cô tràn ngập nỗi bất an.
“Được, dù chết cũng ở bên nhau.” Chu Thiên cảm động trước sự kiên cường của Trịnh Tiểu Quân.
Nhưng khi Trịnh Tiểu Quân lơ là cảnh giác, Chu Thiên liền giơ tay đánh ngất Tiểu Quân. Anh muốn giữ cô ở một nơi an toàn.
Có điều, việc quan trọng nhất trước mắt chính là ngăn chặn nguy cơ sinh hóa xảy ra.
Chu Thiên cầm di động gọi điện thoại cho Trịnh Thiên, đề xuất với ông phát lệnh truy nã Thiên Lượng trong toàn thành phố, sau đó xin Cục trưởng Trịnh một tiểu đội tới bệnh viện nơi giáo sư Vương làm việc.
Sau khi lục soát bệnh viện họ phát hiện ra giáo sư Vương đã chết. Có điều, tướng chết của ông còn kinh khủng hơn Vương Uy gấp trăm ngàn lần, thất khướu chảy máu.
Chu Thiên thở hắt một hơi, chuyện này thật đúng với một câu, gieo nhân nào gặt quả nấy, ác giả ác báo, ông trời sẽ trừng phạt tất cả những kẻ xấu xa.
“Đội trưởng Chu, chúng tôi phát hiện ra một căn phòng bí mật.” Một viên cảnh sát bước ra nói.
Chu Thiên lo lắng đi tới nơi viên cảnh sát nói. Nhìn thấy khóa mã, không hề do dự, Chu Thiên bắn thẳng vài phát về phía chiếc khóa, ổ khóa từ nổ lên một tiếng, cánh cửa từ đồng thời bật mở.
Bên trong căn phòng nhốt rất nhiều người.
Đột nhiên, sau lưng họ truyền tới một tràng cười, Thiên Lượng bước tới, không ngừng vỗ tay, giọng cực kỳ đắc ý “Đội trưởng Chu, rất tốt, không ngờ cậu đã tìm tới đây. Có điều, đã quá muộn rồi, cậu mau nhìn vầng trăng bên ngoài cửa sổ đi, tròn trịa biết bao. Kỉ nguyên mới sắp bắt đầu rồi, ta sẽ là bá chủ của thế giới mới.”
“Hưm! Nằm mơ đi, những người này hoàn toàn không phải là các nhà sinh hóa, bọn họ là do cục trưởng Trịnh tìm tới để đóng kịch với mày mà thôi. Thực ra, chúng tao đã nghi ngờ mày là nội gián còn lại từ lâu rồi. Lúc mày đưa thứ đó cho giáo sư Vương, ông ta cố tình để lộ vẻ kinh hãi, đồng thời đuổi cả tao và mày ra ngoài, mày và ông ta đã thông đồng diễn kịch.”
“Ha ha, mày cũng khá thông minh đấy!”
“Hơn nữa việc mày lén lút xóa đi lịch sử cuộc gọi trên di dộng của tao, đây cũng chính là cái bẫy do tao và cục trưởng Trịnh giăng ra, mày còn tưởng bản thân đã hành động một cách thần không hay quỷ không biết hay sao? Thiên Lương, mày hãy bó tay chịu trói đi! Kỉ nguyên mới của mày là điều không tưởng.”
“Mẹ kiếp! Chẳng có ai biết được liều thuốc khống chế Wolf cả, thời đại của tao nhất định sẽ tới.”
“Thật sao? Mày hình như còn quên mất ai đó thì phải? Triệu Liên Thành đã cung cấp cách sản xuất thuốc khống chế cho chúng tao rồi!”
“Hắn? Hừm! Cho dù là vậy, tao cũng sẽ bắt chúng mày phải xuống địa ngục cùng tao.”
Thiên Lượng đột nhiên biến thành người sói, để lộ ra đôi nanh dài sắc nhọn, Chu Thiên lập tức giơ súng bắn thẳng về phía người sói, đồng thời thét lớn “Chính là bây giờ.” Tiếng súng vang lên liên hồ, đạn bắn ra đầy mặt đất, tất cả đều nhắm thẳng vào phần đầu, người, chân của người sói, máu tươi bắn ra tung tóe, nhưng chỉ có thể ngăn cản được người sói không tiến lên phía trước, chứ không thể hạ gục được nó hoàn toàn.
Chu Thiên thấy vậy lập tức hạ lệnh “Các cậu mau cứu người ra ngoài, số còn lại theo tôi tiêu diệt tên súc sinh này.”
Chu Thiên nhớ cục trưởng Trịnh từng nói pháp bảo đối phó với đám tử thi người sói năm xưa chính là axit và lửa. Nghĩ vậy anh liền đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt lại nói với mấy người xung quanh.
“Mấy người các cậu mau đi tìm axit và chất gây cháy, càng nhiều càng tốt! Tôi sẽ bảo vệ cho các cậu.” Chu Thiên quả quyết ra lệnh.
Dứt lời, mấy viên cảnh sát liền tìm chất đốt và tất cả các thứ có liên quan đến axit, hất thẳng vào người Thiên Lượng. Trong phòng đột nhiên nồng nặc thứ mùi ghê tởm. Quả nhiên hành động vừa rồi có hiệu quả, những viên đạn trước đây chẳng hề hấn gì với người sói, nay đã có thể xuyên thủng. Thiên Lượng nhanh chóng yếu thế, ngã rầm xuống đất, sau cùng phản ứng với axit hóa thành một đám chất lỏng màu xanh lục.
Chu Thiên nhìn ‘đám di cốt’ của người đối tác tốt năm xưa -Thiên Lượng, lòng ngập tràn bi ai…
***
Khi đám người Chu Thiên quay về cục, thuốc khống chế đã được điều chế xong, đồng thời được rải khắp bầu trời bẳng ba chiếc máy bay trực thăng. Nguy cơ sinh hóa cuối cùng đã được ngăn chặn, có điều, Triệu Liên Thành sau khi cung cấp những tư liệu liên quan lại mất tích một cách kì lạ.
Không biết bao lâu sau, Trịnh Tiểu Quân đã tỉnh dậy, nhìn Chu Thiên đứng trước mặt mình, cô không khỏi bật khóc.
“Anh khiến em sợ chết khiếp, em còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp được anh nữa.”
“Được rồi, nguy cơ đã được ngăn chặn, phải chăng chúng ta nên dự liệu xem bao giờ kết hôn? Nghe nói người nào đó đã quyết định hiến thân đền đáp cho anh?” Chu Thiên vuốt nhẹ mái tóc Trịnh Tiểu Quân.
“Nằm mơ, anh đã thực hiện được ba quy ước của ba em chưa mà dám đòi kết hôn?” Trịnh Tiểu Quân chu miệng.
Chu Thiên nhún vai chán nản nói “Được thôi, vậy anh không cưới em nữa.”
“Cậu muốn không cưới cũng không được đâu! Lãnh đạo thành phố đã quyết định, Chu Thiên phá án có công, một tháng sau thăng chức. Cậu chính là con rể tương lai của tôi rồi, chạy không thoát đâu.” Cục trưởng Trịnh bật cười lên tiếng.
“Sao? Em đã nghe thấy chưa? Em chỉ có thể lấy mình anh thôi.” Chu Thiên đáp rồi hôn nhẹ lên môi Trịnh Tiểu Quân.
Cục trưởng Trịnh bật cười lớn tiếng “Được rồi, Tiểu Chu, Quay về tôi se xmowr tiệc mừng công cho cậu, tiện thể cùng bàn bạc chuyện hôn sự cùng Tiểu Quân luôn. Hai đứa cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi, ta không làm phiền hai đứa nữa.”
***
Chu Thiên quyết định lên đường tới nhà Trịnh Tiểu Quân, lúc này khắp không gian đầy gió, lá bạch dương lắc lư trong gió, phát ra những thanh âm rì rào, nghe vô cùng vui tai.
Chu Thiên rút thuốc, đang định châm lửa, bỗng một người xuất hiện với gương mặt tươi tắn.
“Văn Kỳ, cô thoát ra bằng cách nào vậy?” Người đứng trước mặt anh lúc này chính là Văn Kỳ, ánh mắt cô tràn ngập vẻ lạnh nhạt.
“Chu Thiên, tôi phải rời khỏi nơi này.” Văn Kỳ trông có vẻ buồn bã.
“Cô dự định đi đâu?” Chu Thiên đưa mắt nhìn Văn Kỳ đầy nghi hoặc.
“Càng xa càng tốt, nơi này đã chẳng còn thứ gì để tôi lưu luyến. Tất cả đều đã kết thúc, hai người tôi yêu thương nhất đều đã chết rồi. Bọn họ đều chết cả rồi.” Văn Kỳ lạnh lùng nói.
“Người chết chẳng thể nào sống lại, thế nhưng bọn họ vẫn luôn yêu thương cô.”
“Hiện nay nói gì cũng đã muộn rồi, Chu Thiên, tôi phải đi đây, đi tìm mảnh kí ức sau cùng của tôi.”
“Mảnh kí ức sau cùng? Ý cô là gì?” Chu Thiên ngạc nhiên hỏi.
Văn Kỳ không trả lời, chỉ để lại cho Chu Thiên ấn tượng về một bóng dáng cô đơn, lạc lõng, dần dần rời xa.
Chu Thiên nhìn theo bóng Văn Kỳ càng lúc càng xa. Bỗng di động của anh vang lên, là Trịnh Tiểu Quân gọi tới.
“Anh đang ở đâu? Sao còn chưa tới? Anh nhanh nhẹn lên cho em đi.”
“Hả? Tại sao em còn vội vàng hơn anh thế?”
“Hừm, không nói với anh nữa, mau lên đấy.”
“Anh sẽ tới ngay.”
Chu Thiên bất giác than dài một tiếng, thế giới này thực sự là thay đổi quá nhiều, những người liên quan tới vụ án tưởng chừng đơn giản này đều là những người thân thiết ở quanh anh. Ngay đến người huynh đệ tín nhiệm nhất ngày xưa cũng vì tiền mà trở thành tay sai cho kẻ xấu.
Chu Thiên đã tới trước của nhà Trịnh Tiểu Quân, nhấn chuông.
“Đội trưởng Chu, hiện nay anh oai quá rồi nhỉ! Dám để em phải ở đây chờ anh, anh không thấy có lỗi sao? Thế này nhé, dù gì anh cũng đã đến muộn, trước tiên vào đọ rượu với ba em đi.” Chu Thiên còn chưa kịp trả lời, Trịnh Tiểu Quân đã đưa ra quyết định thay anh.
Trên bàn ăn xếp đầy những món mỹ vị, một đĩa cá xào thịt, một bát canh hạt sen, một bát canh gà hầm nhân sâm, không khí tràn ngập mùi thức ăn thơm phức.
“Tôi tiện tay làm vài món ăn gia đình, mau lại thử xem tay nghề của tôi thế nào.” Trịnh Thiên mỉm cười lên tiếng.
“Ha ha, thật không ngờ cục trưởng Trịnh lại là người đàn ông của gia đình.” Chu Thiên vui vẻ đáp.
“Ha ha, mẹ Tiểu Quân qua đời sớm, hàng ngày đều là tôi nấu cơm cả, ai ngờ làm một mạch từ đó đến giờ. Tôi đang phiền muộn vì mình quá bận rộn, may mà cậu đã tới. Tiểu Chu, sau này phải học nấu ăn đấy, nếu không, cậu không làm con rể tôi được đâu.” Trịnh Thiên đặt món ăn sau cùng lênn bàn nói.
“Ba, ba nói gì thế? Rốt cuộc là thế nào đây?” Trịnh Tiểu Quân cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Nhạc phụ nói rất đúng, về chuyện đó, Tiểu Quân, em phải theo anh rồi.” Chu Thiên cười hỉ hả đáp lại.
Ba người lần lượt ngồi xuống, trên bàn có hai chai rượu.
Chu Thiên nếm một hụm canh, vị thuốc bắc ngấm vào tận gan ruột, lửa nấu vừa đủ, thịt cá vừa mềm vừa ngon, ăn vào thực đúng là ngon tuyệt.
Chu Thiên vừa ăn, lại vừa uống rượu cùng cụ trưởng Trịnh. Ngôi nhà này không hề hoa lệ, đồ đạc trang trí đơn giản. Một chiếc tivi đặt trên kệ đen, không có những đồ trang trí xa xỉ. Trên bàn nước là một bộ tách chén, khiến không gian phòng khách thoang thoảng hương trà dịu nhẹ. Qua đây có thể thấy được, chủ nhân căn nhà rất thích thưởng trà.
“Cục trưởng Trịnh, lần tới cháu sẽ tặng bác trà Long Tỉnh thượng hạng.”
“Ồ, Tiểu Chu, làm sao cậu biết tôi thích uống trà thế? Tiểu Quân?” Trịnh Thiên ngán ngẩm nhìn Trịnh Tiểu Quân.
“Ba, ba lại nói gì thế? Không phải con nói cho anh ấy nghe đâu.” “Anh đấy! Còn chưa làm con rể người ta mà đã biết cách mua chuộc nhạc phụ tương lai rồi?”
“Ha ha.” Chu Thiên vội vã giải thích “Không phải Tiểu Quân nói cho cháu đâu, chỉ là cháu thấy trên bàn có bộ pha trà, nên đoán ra mà thôi.”
“Tiểu Chu, đợi cháu thăng chức rồi lập tức kết hôn với Tiểu Quân đi.”
“Dạ vâng, cảm ơn nhạc phụ đại nhân.”
“Ba, ba cũng ăn hiếp con giống như anh ấy.”
Sau khi dùng bữa xong, Chu Thiên quay về cục cảnh sát, trong lòng thầm nghĩ “Vụ án cuối cùng đã kết thúc viên mãn, nguy cơ được khống chế kịp thời.”
Trước sự nỗ lực của tất cả mọi người, họ đã ngăn chặn thành công kế hoạch nguy cơ sinh hóa của cha con nhà Kawabata.
Có điều, Chu Thiên vẫn chẳng thế nào gạt đi cảnh tượng kinh hoàng về cái chết của họ ra khỏi đầu. Tuy cha con nhà Kawabata đã nhận được sự trừng phạt đích đáng, thế nhưng, sự thực luôn quá đỗi tàn khốc. Thiên Lượng và giáo sư Vương liên thủ hoạch định kế hoạch nguy cơ sinh hóa, Thiên Lượng có tên khác là Kawabata Kurukaede. Hắn ta và giáo sư Vương không phải quan hệ thầy trò mà là quan hệ cha con, hắn chính là con trai ruột của giáo sư Vương.
Thiên Lượng rắp tâm trà trộn vào cục cảnh sát vì muốn đảo lộn trắng đen, còn việc hắn thả con chuột bạch biến dị đó khỏi phòng giữ xác hoàn toàn không phải bất cẩn mà là một phần trong kế hoạch, cố tình để con chuột bạch chạy trốn, phát tán vi rút. Cha con nhà Kawabata mưu đồ khởi phát nguy cơ sinh hóa tại Trung Quốc, liền bắt tay với Văn Kiện, buôn lậu nội tạng người, lợi dụng người sống làm thí nghiệm phi pháp, cha Từ Giai Thần chính là một trong những vật thí nghiệm năm xưa. Tuy nhiên, cha con nhà Kawabata không được như ý nguyện, trận đại nạn kiếp – nguy cơ sinh hóa mười tám năm trước không hề tái diễn.
Chu Thiên phá án lập công, được thăng mấy cấp lên làm cục phó, nhận được không ít lời khen và phần thưởng tại thành phố Thiên Nhai, anh cười nhiều tới mức không khép miệng được. Sau cùng lại còn có được mỹ nhân, cưới Trịnh Tiểu Quân làm vợ.
Văn Kỳ quay lại ngôi nhà của Từ Giai Thần, tất cả cảnh tượng của khoảng thời gian tươi đẹp cứ tràn ngập trong đầu cô. Có cảnh Từ Giai Thần và cô mặc nguyên quần áo ôm nhau ngủ, còn cả nụ cười dịu dàng của Từ Giai Thần, tất cả đều khắc sâu trong trái tim cô.
Văn Kỳ ngồi trên đầu giường của Từ Giai Thần, trong tay nắm chặt một bức thư, đó là bức thư từ anh mà cô nhận được mấy hôm trước. Bức thư này sau khi được chuyển đi nhiều nơi, cuối cùng đã tới được tay Văn Kỳ. Đó là một phong thư đầy bụi, bên trên có viết “Văn Kỳ, đây là bí mật sau cùng anh để lại cho em.” Cô từ từ mở bức thư ra, trên mặt giấy là những dòng chữ ngay ngắn, thẳng hàng:
“Kỳ Kỳ.
Xin em hãy tha thứ cho sự ích kỉ của anh. Em có biết không, khi anh biết cha em chính là hung thủ đã hại chết người nhà anh, trái tim anh đã vô cùng đau đớn. Không ngờ người con gái mà anh yêu thương nhất lại là con gái của kẻ thù giết cha. Chuyện tàn nhẫn nhất trên thế gian cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Sau cùng, anh dùng thân phận Nhất Thổ gửi cho em bức thư điện tử có tên ‘Quy tắc’, em còn nhớ không? Chúng ta đã cùng nhau xem bộ phim kinh dị có tên ‘Bảy tội lỗi’, thế nên, anh đã thừa cơ phát triển, định ra những tội lỗi được khắc trong linh hồn. Chỉ là, trên thế gian này hoàn toàn không tồn tại thứ tội lỗi được khắc trong linh hồn, tất cả là do một tay anh tạo ra.
Thực ra, anh làm như vậy cũng vì một mục đích khác, đối với một người cực kỳ yêu thích tiểu thuyết kinh dị như em, đích thân trải qua những sự việc kinh hoàng, khủng bố như vậy, nhất định có thể viết ra những câu chuyện kinh dị đặc sắc hơn, hoàn hảo hơn. Ha ha, lúc này em nhất định cảm thấy anh rất ngốc, đúng không? Thế nhưng vì em, nên mọi thứ đều xứng đáng, anh cam lòng ngốc nghếch vì em.
Anh nghĩ, khi em nhìn thấy món quà cuối cùng này, anh đã mãi mãi rời xa em. Trong những ngày tháng không có anh, em phải học cách tự chăm sóc bản thân, đừng có thức đêm viết truyện, phải nghỉ ngơi và ăn uống đúng giờ. Sau cùng, anh hy vọng em có thể tìm được một người yêu em hơn cả anh, để anh ấy thay thế vị trí của anh, yêu thương em hơn gấp vạn lần. Hãy tha thứ cho anh, người con gái anh yêu thương nhất trong cuộc đời này.
Vương Thành tuyệt bút.”
Văn Kỳ đã chẳng nhớ mình đã đọc bức thư này bao nhiêu lần, khuôn mặt vẫn đầm đìa nước mắt, cuối cùng cô đã hiểu, thì ra anh yêu cô tới mức không tiếc mọi giá. Cảnh tượng trước kia lại thoáng hiện trong đầu, có lúc vui vẻ, có lúc cãi cọ, cũng có lúc khắc cốt ghi tâm. Lúc này, Văn Kỳ cảm thấy trong linh hồn mình thực sự đã khắc ghi một tội lỗi, cô chính là một kẻ ngốc chính hiệu. Cô cất thư đi, xuống nhà vẫy chiếc taxi đi về nhà mình.
Ngồi trong taxi cô bật khóc thành tiếng, trái tim như bị ai đó khoét một lỗ lớn. Đối với cô mà nói, tất cả mọi thứ đều đã kết thúc, đã đến lúc cô phải ra đi, cô trả tiền xe rồi bước vào trong nhà, thu dọn hành trang đơn giản, cầm theo sổ đỏ cùng thẻ ngân hàng của Văn Kiện đi tới ngân hàng và văn phòng bất động sản một chuyến.
Sau cùng, cô mang theo hành trang giản dị, bước vào trạm xe lửa, kể từ đó về sau, chẳng còn ai nhìn thấy Văn Kỳ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.