Chương 71: Lửa ghen của Vưu Na
Văn Xán
18/12/2016
Sau khi Viêm Bá Nghị về đến tổng bộ bang Xích Viêm, thì Mộ Bạch đã sắp xếp hành lý xong rồi, vừa định đi. Thấy Viêm Bá Nghị vội vã chạy về, trong lòng anh ta thoáng cảm động.
“Mộ Bạch, bên phía Sở Phong cậu phải lo lắng nhiều rồi.” Viêm Bá Nghị vỗ vai Mộ Bạch nói. Xem ra nếu không giải quyết dứt điểm thế lực gì kia bên thành phố C, thì thế nào cũng sẽ uy hiếp đến địa vị của bang Xích Viêm ở bên đó.
Mộ Bạch lắc đầu: “Em vốn muốn nhờ cô Lăng chăm sóc anh giúp em. Xem ra không gặp được rồi, Lão Đại, bất kể thế nào, anh phải thương cho sức khỏe của mình đấy.”
Thấy ánh mắt của Mộ Bạch, Viêm Bá Nghị có chút xúc động. Quay đầu đi gật đầu hai cái, không nhìn Mộ Bạch nữa.
Mộ Bạch dự định rời khỏi ba ngày, nên đã chuẩn bị cho Viêm Bá Nghị lượng thuốc cho ba ngày. Vốn đã cất bước muốn lên xe, nhưng lại không yên tâm quay trở lại, bắt mạch cho Viêm Bá Nghị.
Viêm Bá Nghị cũng phối hợp với Mộ Bạch, sau khi mặc cho Mộ Bạch đổi cổ tay tới lui để bắt mạch, khó hiểu hỏi: “Xảy ra vấn đề gì sao?” Anh không muốn bệnh chết đâu, anh mới vừa nhận lại vợ con thôi mà.
Sắc mặt của Mộ Bạch từ từ chuyển sang tốt hơn, anh ta tập trung bắt mạch thêm một lần nữa. Phát hiện trong cơ thể Lão Đại hình như có thứ gì khác nữa, đã khắc chế chất độc tấn công liên tục. “Gần đây vị trí tim có cảm giác gì khác thường không ạ?” Mộ Bạch rút tay về. Nhìn Viêm Bá Nghị chăm chú.
“Không có, chỉ là tối qua, lúc ngủ, cảm thấy có cái gì đó chích vào ở chỗ lồng ngực, tê tê, không tỉnh dậy được. Lúc sáng dậy xem thì không thấy có gì khác thường.” Viêm Bá Nghị giống như một cậu học sinh nghe lời, Mộ Bạch vừa hỏi thì anh trả lời ngay.
Có cái gì đó chích vào, cảm giác tê tê, kim châm ư? Lẽ nào Lăng Vi đã châm cứu cho Lão Đại? Ô, chẳng lẽ cô lén lút chữa bệnh cho Lão Đại mà không muốn để cho Lão Đại biết? Hay là cô có tâm tư hại Lão Đại đây? Mộ Bạch đứng yên tại chỗ nghĩ đông nghĩ tây mãi mà không hiểu, đành phải uyển chuyển hỏi: “Lão Đại, có khi nào cô Lăng……”
Viêm Bá Nghị phất tay, ngăn câu hỏi của Mộ Bạch lại. Anh biết Mộ Bạch không có ấn tượng tốt gì về Lăng Vi, tưởng đâu tiếp xúc vài lần thì sẽ thay đổi, không ngờ trước khi đi thành phố C, vẫn không quên nhắc nhở anh phải đề phòng Lăng Vi một chút.
Biết Mộ Bạch có lòng tốt, Viêm Bá Nghị không hề giận. Chỉ than nhẹ rồi nói: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Tôi tin tưởng cô ấy.” Nếu như Lăng Vi nghe được câu nói này không biết sẽ nghĩ như thế nào, có cảm động không nhỉ. Chỉ là người đối diện là Mộ Bạch, Mộ Bạch chỉ có thể lắc đầu cười nhạt, lại dặn dò mấy câu rồi mới rời đi.
Lần này Viêm Bá Nghị về phòng sách, định gọi điện cho Sở Dụ, hỏi xem công ty đã xảy ra chuyện gì, lại muốn anh phải tự đi đến đó một chuyến.
Tầng cao nhất của tập đoàn Thượng Lạc
Sở Dụ ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc nhìn Vưu Na khiển trách thư ký Tô. Lúc Lăng Vi, cũng tức là Monica đến nhận chức, thư ký Tiểu Tô khá nhiệt tình với cô, đã nói với cô thêm mấy câu, cười với cô thêm mấy lần, nên đã chướng mắt của Vưu Na.
“Tôi hỏi cô, lúc Monica đến có nói gì với cô không?” Hôm nay Vưu Na mặc một chiếc váy liền cúp ngực màu xanh gợi cảm, vốn nghĩ rằng Viêm Bá Nghị về đây, còn muốn xum xoe săn đón, kết quả người ta không đến. Trực tiếp đi về tổng bộ Xích Viêm.
Thư ký Tiểu Tô nơm nớp lo sợ đứng ngay giữa phòng làm việc, cúi đầu không dám nói chuyện. Đến tập đoàn Thượng Lạc đã được một năm rồi, tính tình của tổng giám đốc Vưu thế nào, cô đã được nghe rồi.
Sở Dụ nhìn dáng vẻ cả người tức giận đùng đùng của Vưu Na, nhếch môi cười nhạt. Thành phố Liêu đã vào đông rồi, nhưng lúc vừa thấy Vưu Na vẫn cứ cảm thấy như đương lúc mùa hạ đang nồng vậy.
Chết tiệt, kể từ khi Lăng Vi đến, Viêm Bá Nghị càng không đến công ty nữa. Vưu Na vươn tay lấy sơ yếu lý lịch của Lăng Vi ở trên bàn, dùng ngón tay rạch trầy tấm hình vốn đã có chút mơ hồ trên đó. Vo thành một cục rồi ném về phía thư ký Tiểu Tô.
“Từ ngày hôm nay trở đi không cần đến làm việc nữa, cái gì cũng không biết, đã đi xum xoe bợ đỡ, nếu bí mật công ty bị trộm đi, tôi sẽ kiện cô đấy.” Vưu Na lạnh mặt, không nhìn thư ký Tiểu Tô nữa.
Sở Dụ thấy Vưu Na đùa quá rồi, lập tức đứng lên ngăn cản, nói: “Bỏ đi, cô ấy cũng đâu phải cố ý, dù sao cũng còn trẻ mà, ai mà không có lúc lầm lỗi chứ, tôi thấy chuyện này cứ thế cho qua đi.”
Thấy thư ký Tiểu Tô đáng thương nhìn qua đây, gương mặt nhỏ cỡ bàn tay đầy vẻ biết ơn, trước khi Vưu Na nổi bão, lại bồi thêm một câu: “Cô là lãnh đạo ba tốt mà trong công ty ai cũng biết, đừng khiến người ta thất vọng, mất lòng người không tốt đâu.”
“Anh……” Vưu Na vừa ngồi xuống, lại bị lời nói của Sở Dụ làm cho tức đến nhảy dựng lên.
Mắt thấy cơn giận của tổng giám đốc Vưu càng ngày càng lớn, nước mắt của thư ký Tiểu Tô càng chảy càng nhiều. Qua làn nước mắt, trông thấy trợ lý Sở nháy mắt với mình, lại phất phất tay, lại nhìn sang tổng giám đốc không nói tiếng nào, chân của Tiểu Tô giống như gắn bánh xe lửa vậy, chạy như bay ra ngoài.
“Sau này anh bớt trông nom chuyện của tôi đi.” Vưu Na giơ món tay dài ra, kiểm tra bộ móng tay đính kim cương mình vừa làm xong, những viên kim cương này là do cô ta tự mình chọn lựa trong kho hàng của công ty, làm thành kiểu dáng nho nhỏ, khảm lên móng tay, thật sự đẹp cực kỳ.
Sở Dụ cười lắc đầu, tiếc thay nói: “Chậc chậc, ăn vận kĩ càng như thế, đáng tiếc quá, chính chủ lại không đến, không bằng cô chụp lại đi, bữa khác đưa cho chủ tịch Viêm coi.”
Vưu Na giơ tay lấy một cái hộp nhỏ ở trên bàn ném về phía Sở Dụ, quát to một tiếng: “Cút.”
Sở Dụ hậm hực đi ra phòng làm việc của Vưu Na, lấy di động ra gọi điện cho Mộ Bạch, muốn hỏi thăm chuyện của Sở Phong, vốn vết thương của thằng nhóc kia vừa khỏi, bây giờ lại chạy đến thành phố C kia, thật là…… nguy hiểm quá đi. Tuy tình cảm giữa anh em họ vẫn chưa hòa hoãn lại, nhưng nhà họ Sở chỉ còn lại hai anh em họ thôi, người làm anh trai như anh ta nếu còn không nhường bước, thì con lừa bướng bỉnh kia cũng sẽ không động não đâu.
Đang gọi điện thoại, còn chưa kết nối, đã nhìn thấy số điện thoại của bên hợp tác chen vào, Sở Dụ lập tức bắt cuộc gọi của bên công ty hợp tác.
“Cái gì? Cartier đã quyết đinh ngày mốt mở cuộc đấu thầu à? Tin tức nội bộ của anh có chính xác không đó?” Công ty hợp tác này là của một người bạn hợp tác lâu năm, có quan hệ rất tốt với Sở Dụ.
Công ty Cartier đã thay đổi thời gian đấu thầu một lần rồi, bây giờ đột nhiên lại quyết định vào ngày mốt, nếu như lần cạnh tranh đấu thầu này của bọn họ không được chuẩn bị tốt, thì sẽ bị đào thải trước mất.
Nghĩ đến đây, Sở Dụ lại chạy đến phòng làm việc của tổng giám sát, vừa đẩy cửa vào đã thấy thư ký Tiểu Tô ở phòng thư ký bên ngoài đang dọn đồ của mình, hình như muốn rời khỏi vậy.
“Thư ký Tô, cô đừng buồn quá, tổng giám đốc Vưu không có ý đó đâu.” Anh ta lập tức khuyên nhủ, trong lòng nghĩ, còn cần thư ký Tiểu Tô liên lạc với Monica nữa đấy.
Thư ký Tiểu Tô lau nước mắt, sau đó bưng thùng giấy mình đã sắp xếp xong lên, buồn bã nói: “Nếu tổng giám đốc Vưu đã nói như vậy, tôi cũng không cần phải ở lại đây nữa. Tuy kinh nghiệm của tôi không nhiều, nhưng tôi biết làm người phải có tự trọng, trợ lý Sở, cám ơn anh đã giúp đỡ, tôi đi đây.”
Sở Dụ đi lên trước một bước ngăn thư ký Tô lại, mặt đầy tươi cười nói: “Tôi thấy cô đừng nên đi, bây giờ tình hình tìm việc không tốt, cô lại không phải là người bản xứ, bây giờ tôi cho cô một nhiệm vụ, nếu như cô làm tốt, thì tôi cho cô lên chức, tăng lương, chuyển qua làm trợ lý ở chỗ tôi.”
Lúc này viên đạn bọc đường đã không có tác dụng nữa, lên chức tăng lương mới là đạo lí cứng. Sở Dụ hiểu điều này, thư ký Tô cũng hiểu điều này, cô ta là người tốt nghiệp đại học chính quy, còn đang học thạc sĩ, chắc chắc là có dã tâm này.
Quả nhiên, vừa nghe Sở Dụ nói thế, thư ký Tô cũng không khóc nữa. Động tác trên tay dừng lại, ngẩng đầu nhìn Sở dụ, không chắc hỏi: “Thật sao? Trợ lý Sở.”
Thấy Sở Dụ gật đầu, cô ta đặt đồ trên tay xuống, lấy khăn tay lau khóe mắt: “Nhiệm vụ gì ạ?”
Sở Dụ thấy thư ký Tiểu Tô đồng ý, chỉ vào cánh cửa phòng làm việc tổng giám sát, nói: “Mời cô Monica về. Cô làm được không?”
Thư ký Tô gật đầu: “Tôi thử xem sao.”
Sở Dụ dặn dò thư ký Tô mấy câu, rồi mới về phòng làm việc của mình. Nhớ ra phải gọi điện cho Mộ Bạch, sau khi lấy di động ra, nhấn một dãy số, nhìn màn hình điện thoại do dự một lúc lại bỏ di động vào túi lại. Quan hệ giữa anh ta với Mộ Bạch cũng hời hợt thôi, không có sâu sắc như giữa Mộ Bạch và Sở Phong, cứ thế gọi điện cho Mộ Bạch, hình như không được tốt lắm. Nghĩ như thế, cũng bỏ ý định đó đi.
Vưu Na không biết Sở Dụ bảo thư ký Tô đi tìm Monica, nếu như cô ta biết thì nhất định sẽ ngăn cản. Monica có tiếng ở nước ngoài, ở trong nước thì rất ít người biết tên tuổi của cô, ai có thể ngờ tới nhà thiết kế trang sức lừng lẫy, lại là một sinh viên tốt nghiệp đại học từng rời xa quê hương, không có chút danh tiếng nào ở thánh phố Liêu chứ.
Lúc cô ta điều tra ra những tin tức này, cũng có chút kinh ngạc. Một cô gái trưởng thành trong một gia đình đơn thân, lại có sở trường trên mảng thiết kế trang sức, có thể thiết kế ra phong cách độc đáo riêng biệt, gặt hái nhiều giải thưởng như thế. Nếu như là người khác, cô ta còn có thể nể phục. Nhưng là Lăng Vi, thì cô ta làm không được.
Mấy năm nay, Vưu Na vẫn luôn si mê canh giữ bên cạnh Viêm Bá Nghị, muốn đi vào cuộc sống của anh. Lại phát hiện trong lòng của Viêm Bá Nghị chỉ có Lăng Vi thôi.
Cô ta vốn muốn giấu Viêm Bá Nghị, lén lút tìm Lăng Vi. Nhưng ai ngờ được cô đã ra nước ngoài rồi, khi trở về lại mang theo một thằng nhóc nữa.
Sau lần tiếp xúc trước đó, cô ta đã cho người đi điều tra Lăng Vi, phát hiện cô làm tổng giám đốc của công ty thiết kế trang sức Thái Đạt, nhớ đến cô em họ Ngô Mỹ Mỹ cũng làm việc ở đó, trong đầu của Vưu Na có tia sáng vụt qua, liền quyết định kéo em họ qua đây, còn những người khác nữa, có thể kéo được thì đều kéo qua hết, khiến cho Lăng Vi khó xử. Không ngờ em họ lại không chịu nhảy sào, cũng không biết Lăng Vi đã dùng chiêu gì nữa.
Nhìn thời gian, cầm di động đi đến bên cửa sổ sát đất, nhấn một dãy số. Tiếng tút tút vang lên, đã được bắt máy ngay.
Đầu bên kia “a lô” một tiếng.
Vưu Na lập tức dặn dò: “Nói với Lý Canh, có thể ra tay rồi, nếu như lần này còn làm hư chuyện nữa, thì tôi cũng không cần giữ mạng của con gái anh ta nữa đâu.”
Đầu bên kia điện thoại cung kính nói một tiếng “Dạ.”
Vưu Na lại không yên tâm dặn dò tiếp: “Đừng để người khác điều tra ra tôi, bằng không, tôi mà gặp phiền phức, thì cũng sẽ lôi các người theo đấy, bảo Lý Canh cẩn thận một chút.”
Cúp điện thoại, Vưu Na nhìn móng tay lấp lánh một cái, giơ tay ra chỗ có ánh sáng mặt trời, những viên đá trên móng tay tản ra ánh sáng chói mắt.
Cái lần mà Lý Canh chặn đường dưới công ty của Lăng Vi, thực ra là Vưu Na nói cho Lý Canh biết. Cô ta là người Viêm Bá Nghị tin tưởng, nghe ngóng chút chuyện ở bang Xích Viêm không có gì khó khăn. Cô ta nói với Lý Canh, Lăng Vi về thành phố Liêu, là để kích động nỗi căm hận của Lý Canh, không ngờ sau khi con người bị dồn đến đường cùng, sẽ trở nên hoàn toàn không giống trước kia như vậy. Đương nhiên, không phải bao gồm tất cả mọi người, chỉ là một bộ phận nhỏ xíu giống như Lý Canh vậy thôi.
“Mộ Bạch, bên phía Sở Phong cậu phải lo lắng nhiều rồi.” Viêm Bá Nghị vỗ vai Mộ Bạch nói. Xem ra nếu không giải quyết dứt điểm thế lực gì kia bên thành phố C, thì thế nào cũng sẽ uy hiếp đến địa vị của bang Xích Viêm ở bên đó.
Mộ Bạch lắc đầu: “Em vốn muốn nhờ cô Lăng chăm sóc anh giúp em. Xem ra không gặp được rồi, Lão Đại, bất kể thế nào, anh phải thương cho sức khỏe của mình đấy.”
Thấy ánh mắt của Mộ Bạch, Viêm Bá Nghị có chút xúc động. Quay đầu đi gật đầu hai cái, không nhìn Mộ Bạch nữa.
Mộ Bạch dự định rời khỏi ba ngày, nên đã chuẩn bị cho Viêm Bá Nghị lượng thuốc cho ba ngày. Vốn đã cất bước muốn lên xe, nhưng lại không yên tâm quay trở lại, bắt mạch cho Viêm Bá Nghị.
Viêm Bá Nghị cũng phối hợp với Mộ Bạch, sau khi mặc cho Mộ Bạch đổi cổ tay tới lui để bắt mạch, khó hiểu hỏi: “Xảy ra vấn đề gì sao?” Anh không muốn bệnh chết đâu, anh mới vừa nhận lại vợ con thôi mà.
Sắc mặt của Mộ Bạch từ từ chuyển sang tốt hơn, anh ta tập trung bắt mạch thêm một lần nữa. Phát hiện trong cơ thể Lão Đại hình như có thứ gì khác nữa, đã khắc chế chất độc tấn công liên tục. “Gần đây vị trí tim có cảm giác gì khác thường không ạ?” Mộ Bạch rút tay về. Nhìn Viêm Bá Nghị chăm chú.
“Không có, chỉ là tối qua, lúc ngủ, cảm thấy có cái gì đó chích vào ở chỗ lồng ngực, tê tê, không tỉnh dậy được. Lúc sáng dậy xem thì không thấy có gì khác thường.” Viêm Bá Nghị giống như một cậu học sinh nghe lời, Mộ Bạch vừa hỏi thì anh trả lời ngay.
Có cái gì đó chích vào, cảm giác tê tê, kim châm ư? Lẽ nào Lăng Vi đã châm cứu cho Lão Đại? Ô, chẳng lẽ cô lén lút chữa bệnh cho Lão Đại mà không muốn để cho Lão Đại biết? Hay là cô có tâm tư hại Lão Đại đây? Mộ Bạch đứng yên tại chỗ nghĩ đông nghĩ tây mãi mà không hiểu, đành phải uyển chuyển hỏi: “Lão Đại, có khi nào cô Lăng……”
Viêm Bá Nghị phất tay, ngăn câu hỏi của Mộ Bạch lại. Anh biết Mộ Bạch không có ấn tượng tốt gì về Lăng Vi, tưởng đâu tiếp xúc vài lần thì sẽ thay đổi, không ngờ trước khi đi thành phố C, vẫn không quên nhắc nhở anh phải đề phòng Lăng Vi một chút.
Biết Mộ Bạch có lòng tốt, Viêm Bá Nghị không hề giận. Chỉ than nhẹ rồi nói: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Tôi tin tưởng cô ấy.” Nếu như Lăng Vi nghe được câu nói này không biết sẽ nghĩ như thế nào, có cảm động không nhỉ. Chỉ là người đối diện là Mộ Bạch, Mộ Bạch chỉ có thể lắc đầu cười nhạt, lại dặn dò mấy câu rồi mới rời đi.
Lần này Viêm Bá Nghị về phòng sách, định gọi điện cho Sở Dụ, hỏi xem công ty đã xảy ra chuyện gì, lại muốn anh phải tự đi đến đó một chuyến.
Tầng cao nhất của tập đoàn Thượng Lạc
Sở Dụ ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc nhìn Vưu Na khiển trách thư ký Tô. Lúc Lăng Vi, cũng tức là Monica đến nhận chức, thư ký Tiểu Tô khá nhiệt tình với cô, đã nói với cô thêm mấy câu, cười với cô thêm mấy lần, nên đã chướng mắt của Vưu Na.
“Tôi hỏi cô, lúc Monica đến có nói gì với cô không?” Hôm nay Vưu Na mặc một chiếc váy liền cúp ngực màu xanh gợi cảm, vốn nghĩ rằng Viêm Bá Nghị về đây, còn muốn xum xoe săn đón, kết quả người ta không đến. Trực tiếp đi về tổng bộ Xích Viêm.
Thư ký Tiểu Tô nơm nớp lo sợ đứng ngay giữa phòng làm việc, cúi đầu không dám nói chuyện. Đến tập đoàn Thượng Lạc đã được một năm rồi, tính tình của tổng giám đốc Vưu thế nào, cô đã được nghe rồi.
Sở Dụ nhìn dáng vẻ cả người tức giận đùng đùng của Vưu Na, nhếch môi cười nhạt. Thành phố Liêu đã vào đông rồi, nhưng lúc vừa thấy Vưu Na vẫn cứ cảm thấy như đương lúc mùa hạ đang nồng vậy.
Chết tiệt, kể từ khi Lăng Vi đến, Viêm Bá Nghị càng không đến công ty nữa. Vưu Na vươn tay lấy sơ yếu lý lịch của Lăng Vi ở trên bàn, dùng ngón tay rạch trầy tấm hình vốn đã có chút mơ hồ trên đó. Vo thành một cục rồi ném về phía thư ký Tiểu Tô.
“Từ ngày hôm nay trở đi không cần đến làm việc nữa, cái gì cũng không biết, đã đi xum xoe bợ đỡ, nếu bí mật công ty bị trộm đi, tôi sẽ kiện cô đấy.” Vưu Na lạnh mặt, không nhìn thư ký Tiểu Tô nữa.
Sở Dụ thấy Vưu Na đùa quá rồi, lập tức đứng lên ngăn cản, nói: “Bỏ đi, cô ấy cũng đâu phải cố ý, dù sao cũng còn trẻ mà, ai mà không có lúc lầm lỗi chứ, tôi thấy chuyện này cứ thế cho qua đi.”
Thấy thư ký Tiểu Tô đáng thương nhìn qua đây, gương mặt nhỏ cỡ bàn tay đầy vẻ biết ơn, trước khi Vưu Na nổi bão, lại bồi thêm một câu: “Cô là lãnh đạo ba tốt mà trong công ty ai cũng biết, đừng khiến người ta thất vọng, mất lòng người không tốt đâu.”
“Anh……” Vưu Na vừa ngồi xuống, lại bị lời nói của Sở Dụ làm cho tức đến nhảy dựng lên.
Mắt thấy cơn giận của tổng giám đốc Vưu càng ngày càng lớn, nước mắt của thư ký Tiểu Tô càng chảy càng nhiều. Qua làn nước mắt, trông thấy trợ lý Sở nháy mắt với mình, lại phất phất tay, lại nhìn sang tổng giám đốc không nói tiếng nào, chân của Tiểu Tô giống như gắn bánh xe lửa vậy, chạy như bay ra ngoài.
“Sau này anh bớt trông nom chuyện của tôi đi.” Vưu Na giơ món tay dài ra, kiểm tra bộ móng tay đính kim cương mình vừa làm xong, những viên kim cương này là do cô ta tự mình chọn lựa trong kho hàng của công ty, làm thành kiểu dáng nho nhỏ, khảm lên móng tay, thật sự đẹp cực kỳ.
Sở Dụ cười lắc đầu, tiếc thay nói: “Chậc chậc, ăn vận kĩ càng như thế, đáng tiếc quá, chính chủ lại không đến, không bằng cô chụp lại đi, bữa khác đưa cho chủ tịch Viêm coi.”
Vưu Na giơ tay lấy một cái hộp nhỏ ở trên bàn ném về phía Sở Dụ, quát to một tiếng: “Cút.”
Sở Dụ hậm hực đi ra phòng làm việc của Vưu Na, lấy di động ra gọi điện cho Mộ Bạch, muốn hỏi thăm chuyện của Sở Phong, vốn vết thương của thằng nhóc kia vừa khỏi, bây giờ lại chạy đến thành phố C kia, thật là…… nguy hiểm quá đi. Tuy tình cảm giữa anh em họ vẫn chưa hòa hoãn lại, nhưng nhà họ Sở chỉ còn lại hai anh em họ thôi, người làm anh trai như anh ta nếu còn không nhường bước, thì con lừa bướng bỉnh kia cũng sẽ không động não đâu.
Đang gọi điện thoại, còn chưa kết nối, đã nhìn thấy số điện thoại của bên hợp tác chen vào, Sở Dụ lập tức bắt cuộc gọi của bên công ty hợp tác.
“Cái gì? Cartier đã quyết đinh ngày mốt mở cuộc đấu thầu à? Tin tức nội bộ của anh có chính xác không đó?” Công ty hợp tác này là của một người bạn hợp tác lâu năm, có quan hệ rất tốt với Sở Dụ.
Công ty Cartier đã thay đổi thời gian đấu thầu một lần rồi, bây giờ đột nhiên lại quyết định vào ngày mốt, nếu như lần cạnh tranh đấu thầu này của bọn họ không được chuẩn bị tốt, thì sẽ bị đào thải trước mất.
Nghĩ đến đây, Sở Dụ lại chạy đến phòng làm việc của tổng giám sát, vừa đẩy cửa vào đã thấy thư ký Tiểu Tô ở phòng thư ký bên ngoài đang dọn đồ của mình, hình như muốn rời khỏi vậy.
“Thư ký Tô, cô đừng buồn quá, tổng giám đốc Vưu không có ý đó đâu.” Anh ta lập tức khuyên nhủ, trong lòng nghĩ, còn cần thư ký Tiểu Tô liên lạc với Monica nữa đấy.
Thư ký Tiểu Tô lau nước mắt, sau đó bưng thùng giấy mình đã sắp xếp xong lên, buồn bã nói: “Nếu tổng giám đốc Vưu đã nói như vậy, tôi cũng không cần phải ở lại đây nữa. Tuy kinh nghiệm của tôi không nhiều, nhưng tôi biết làm người phải có tự trọng, trợ lý Sở, cám ơn anh đã giúp đỡ, tôi đi đây.”
Sở Dụ đi lên trước một bước ngăn thư ký Tô lại, mặt đầy tươi cười nói: “Tôi thấy cô đừng nên đi, bây giờ tình hình tìm việc không tốt, cô lại không phải là người bản xứ, bây giờ tôi cho cô một nhiệm vụ, nếu như cô làm tốt, thì tôi cho cô lên chức, tăng lương, chuyển qua làm trợ lý ở chỗ tôi.”
Lúc này viên đạn bọc đường đã không có tác dụng nữa, lên chức tăng lương mới là đạo lí cứng. Sở Dụ hiểu điều này, thư ký Tô cũng hiểu điều này, cô ta là người tốt nghiệp đại học chính quy, còn đang học thạc sĩ, chắc chắc là có dã tâm này.
Quả nhiên, vừa nghe Sở Dụ nói thế, thư ký Tô cũng không khóc nữa. Động tác trên tay dừng lại, ngẩng đầu nhìn Sở dụ, không chắc hỏi: “Thật sao? Trợ lý Sở.”
Thấy Sở Dụ gật đầu, cô ta đặt đồ trên tay xuống, lấy khăn tay lau khóe mắt: “Nhiệm vụ gì ạ?”
Sở Dụ thấy thư ký Tiểu Tô đồng ý, chỉ vào cánh cửa phòng làm việc tổng giám sát, nói: “Mời cô Monica về. Cô làm được không?”
Thư ký Tô gật đầu: “Tôi thử xem sao.”
Sở Dụ dặn dò thư ký Tô mấy câu, rồi mới về phòng làm việc của mình. Nhớ ra phải gọi điện cho Mộ Bạch, sau khi lấy di động ra, nhấn một dãy số, nhìn màn hình điện thoại do dự một lúc lại bỏ di động vào túi lại. Quan hệ giữa anh ta với Mộ Bạch cũng hời hợt thôi, không có sâu sắc như giữa Mộ Bạch và Sở Phong, cứ thế gọi điện cho Mộ Bạch, hình như không được tốt lắm. Nghĩ như thế, cũng bỏ ý định đó đi.
Vưu Na không biết Sở Dụ bảo thư ký Tô đi tìm Monica, nếu như cô ta biết thì nhất định sẽ ngăn cản. Monica có tiếng ở nước ngoài, ở trong nước thì rất ít người biết tên tuổi của cô, ai có thể ngờ tới nhà thiết kế trang sức lừng lẫy, lại là một sinh viên tốt nghiệp đại học từng rời xa quê hương, không có chút danh tiếng nào ở thánh phố Liêu chứ.
Lúc cô ta điều tra ra những tin tức này, cũng có chút kinh ngạc. Một cô gái trưởng thành trong một gia đình đơn thân, lại có sở trường trên mảng thiết kế trang sức, có thể thiết kế ra phong cách độc đáo riêng biệt, gặt hái nhiều giải thưởng như thế. Nếu như là người khác, cô ta còn có thể nể phục. Nhưng là Lăng Vi, thì cô ta làm không được.
Mấy năm nay, Vưu Na vẫn luôn si mê canh giữ bên cạnh Viêm Bá Nghị, muốn đi vào cuộc sống của anh. Lại phát hiện trong lòng của Viêm Bá Nghị chỉ có Lăng Vi thôi.
Cô ta vốn muốn giấu Viêm Bá Nghị, lén lút tìm Lăng Vi. Nhưng ai ngờ được cô đã ra nước ngoài rồi, khi trở về lại mang theo một thằng nhóc nữa.
Sau lần tiếp xúc trước đó, cô ta đã cho người đi điều tra Lăng Vi, phát hiện cô làm tổng giám đốc của công ty thiết kế trang sức Thái Đạt, nhớ đến cô em họ Ngô Mỹ Mỹ cũng làm việc ở đó, trong đầu của Vưu Na có tia sáng vụt qua, liền quyết định kéo em họ qua đây, còn những người khác nữa, có thể kéo được thì đều kéo qua hết, khiến cho Lăng Vi khó xử. Không ngờ em họ lại không chịu nhảy sào, cũng không biết Lăng Vi đã dùng chiêu gì nữa.
Nhìn thời gian, cầm di động đi đến bên cửa sổ sát đất, nhấn một dãy số. Tiếng tút tút vang lên, đã được bắt máy ngay.
Đầu bên kia “a lô” một tiếng.
Vưu Na lập tức dặn dò: “Nói với Lý Canh, có thể ra tay rồi, nếu như lần này còn làm hư chuyện nữa, thì tôi cũng không cần giữ mạng của con gái anh ta nữa đâu.”
Đầu bên kia điện thoại cung kính nói một tiếng “Dạ.”
Vưu Na lại không yên tâm dặn dò tiếp: “Đừng để người khác điều tra ra tôi, bằng không, tôi mà gặp phiền phức, thì cũng sẽ lôi các người theo đấy, bảo Lý Canh cẩn thận một chút.”
Cúp điện thoại, Vưu Na nhìn móng tay lấp lánh một cái, giơ tay ra chỗ có ánh sáng mặt trời, những viên đá trên móng tay tản ra ánh sáng chói mắt.
Cái lần mà Lý Canh chặn đường dưới công ty của Lăng Vi, thực ra là Vưu Na nói cho Lý Canh biết. Cô ta là người Viêm Bá Nghị tin tưởng, nghe ngóng chút chuyện ở bang Xích Viêm không có gì khó khăn. Cô ta nói với Lý Canh, Lăng Vi về thành phố Liêu, là để kích động nỗi căm hận của Lý Canh, không ngờ sau khi con người bị dồn đến đường cùng, sẽ trở nên hoàn toàn không giống trước kia như vậy. Đương nhiên, không phải bao gồm tất cả mọi người, chỉ là một bộ phận nhỏ xíu giống như Lý Canh vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.