Chương 82: Mami, con muốn làm một ngôi sao lớn ăn hết già trẻ lớn bé!
Văn Xán
03/02/2017
Thấy Ưng Lão Tam vẫn
luôn cúi đầu, Ưng Lão Đại hơi mềm lòng, tính ra thì Lão Tam là người
trong dòng tộc, coi như là em trai của hắn, hắn cũng không nhẫn tâm làm
hắn ta khó xử trước mặt bao người. Suy nghĩ một chút, Ưng Lão Đại dặn
dò, “Chú đi mời tên Carrera kia ra đi. Dưỡng thương trong bang chúng ta
lâu như vậy rồi, cũng nên trả ơn cho chúng ta một chút chứ.”
Ưng Lão Tam đứng lên nói cám ơn, rồi xoay người đi vào trong sân dành cho khách tìm Carrera.
Tuy không biết Carrera làm thế nào chạy ra được nhà giam của tổng bộ bang Xích Viêm, nhưng Ưng Lão Tam vẫn rất tò mò, tại sao tên Carrera này lại đến nương nhờ bang Đầu Ưng, chẳng lẽ bên Mafia hết người rồi sao? Chút nữa, phải hỏi cho rõ mới được.
Carrera vừa đi vào sảnh chính của bang Đầu Ưng, nhìn thấy Ưng Lão Đại ngồi trên ghế chủ tọa, dáng vẻ khí thế mạnh mẽ, trong lòng rất khó chịu. Nhớ lại trước kia hắn ta ở bên Mafia nhận được tiếp đãi như thế nào, sau khi đến thành phố Liêu lại bị đối xử như thế này đây.
“Ưng Lão Đại, cám ơn sự tiếp đãi của quý bang, không biết có chỗ nào cần đến Carrera, cứ nói ra.”
Ưng Lão Đại gật đầu, thuộc hạ đi theo sau Carrera liền lui xuống.
Nhìn quanh căn phòng một lần, để ý thấy chỉ có ba người bọn họ, Ưng Lão Đại mới lên tiếng hỏi: “Bấy lâu nay thấy anh đang dưỡng thương, nên không đến làm phiền anh, tôi muốn biết, anh chạy thoát ra tổng bộ Xích Viêm như thế nào?” Đây là chuyện hắn muốn biết nhất.
Carrera biết Ưng Lão Đại sẽ hỏi, nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Anh ta cười nói với vẻ đầy tự tin: “Cái chỗ đó không giữ được tôi, tôi nhân lúc bọn họ canh phòng lơ là, thì trốn ra, nhưng mà vẫn bị thương, phải trả giá đấy.” Người trước đó cứu hắn ta đã cảnh cáo, không cho phép nói là được người ta cứu, về sau chỉ có thể thừa nhận là do bang Đầu Ưng gây ra.
Ưng Lão Đại tỏ vẻ không tin, Ưng Lão Tam cũng không tin. Nhưng cũng không thể dùng hình phạt nghiêm khắc để tra hỏi gã người nước ngoài này được, chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình, âm thầm quan sát hắn ta. Một thủ lĩnh nho nhỏ của Mafia Ý, vậy mà lại trôi dạt đến mức này, không biết là nên vui hay nên buồn đây.
Ưng Lão Đại suy nghĩ rất đơn giản, nhưng suy nghĩ của Ưng Lão Tam lại rất phức tạp. Bọn họ không ai chú ý tới, tên Carrera này đã lặng lẽ đặt một cái camera siêu nhỏ trong căn phòng này.
Kể từ khi Carrera chạy trốn vào bang Đầu Ưng, hắn ta đã phát hiện, bang phái này muốn đối đầu với Xích Viêm, thật sự phải cần thêm một chút can đảm nữa, Xích Viêm vẫn luôn để cho bang Đầu Ưng bình yên vô sự, thì đã coi như là một sự ban ơn rồi.
Trời vừa sáng, Lăng Vi cảm giác được bên cạnh có người, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy Viêm Bá Nghị đang ôm mình, tay đặt trên ngực cô, có chút tức giận, lại có chút buồn cười. Cô thở ra một hơi, dịch tay của Viêm Bá Nghị ra.
Nói thật, cô có chút không quen. Đột nhiên có một người nằm bên cạnh, lại là một người đàn ông đẹp trai, cô…… Haiz, chỉ có thể từ từ thích ứng thôi.
Thật ra Viêm Bá Nghị đã dậy từ sớm rồi, anh nhìn chằm chằm gương mặt của Lăng Vi, nhìn hơn một tiếng đồng hồ, thấy dáng vẻ ngủ say của Lăng Vi, thấy dáng vẻ Lăng Vi mở mắt ra nhìn mình, trái tim của Viêm Bá Nghị đập thình thịch, thình thịch.
“Mami, mami dậy chưa ạ, daddy, daddy dậy chưa, có phải tối qua mệt quá, nên vẫn chưa dậy ạ?” Giọng nói của Lăng Dịch Sâm vang lên ở ngoài cửa.
Lăng Vi nhịn xuống nỗi xúc động nổi gân xanh lên, đắp chăn lên rồi lại ngủ tiếp.
“Mami, daddy, con có em trai em gái chưa ạ?” Lăng Dịch Sâm nói chuyện không làm người ta sợ hết hồn thì không thôi, căng cổ họng lên hỏi.
Lúc này, người đàn ông nằm ở bên kia giường động đậy, cô biết Viêm Bá Nghị đã bị Dịch Dịch ồn ào làm cho thức dậy rồi, trong lòng nghĩ có thể để cho Viêm Bá Nghị đi dỗ con, cô lại ngủ thêm một chút vậy.
Viêm Bá Nghị đứng dậy, mở cửa ra, thấy Lăng Dịch Sâm đang bế bé hamster, muốn giơ tay lên gõ cửa.
“Dịch Dịch, sao dậy sớm vậy con?” Thằng con trai này đúng là Hồng Hài Nhi do Tôn Ngộ Không phái tới, khụ khụ, vào thời khắc quan trọng cứ làm cho người ta muốn nổi điên.
Lăng Dịch Sâm thấy cửa mở ra, thì đi thẳng vào trong, gạt Viêm Bá Nghị sang một bên, chạy vào phòng ngủ tìm mami.
Viêm Bá Nghị bất đắc dĩ đóng cửa lại, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, nhanh chóng thay một bồ đồ mặc ở nhà vào, rồi về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Dịch Dịch cũng bò lên giường, nằm giữa anh và Vi Vi. Lại là hình thức ở chung như trước kia. Viêm Bá Nghị mấp máy môi, không nói gì.
“Dịch Dịch, sao lại dậy sớm vậy?” Lăng Vi ôm cơ thể nhỏ bé của con trai, hỏi.
Viêm Bá Nghị xoay người qua, thấy Lăng Vi ôm Lăng Dịch Sâm, anh cũng nhích qua đó, vươn tay ôm cả hai mẹ con.
Một nhà ba người hòa thuận vui vẻ ở trên giường, khi thì trò chuyện, khi thì thảo luận xem bữa sáng, bữa trưa, bữa tối ăn gì, hết cách, bạn nhỏ Lăng Dịch Sâm nhà họ chỉ chịu cái này, chỉ nói về cái này thôi, muốn ăn thì nhất định phải đi ăn.
Mãi cho đến 9 giờ sáng, Mộ Bạch gọi điện đến nói Sở Phong đã có chuyển biến tốt, chỗ vết thương không còn chảy máu, viêm nhiễm nữa, sắc mặt cũng tốt hơn rồi. Viêm Bá Nghị lại dặn dò mấy câu, sau khi cúp điện thoại, thì nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Lăng Vi, nói: “Vi Vi, cám ơn em, thật đấy, nếu như không có em, có thể Sở Phong…… thật sự rất nguy hiểm.”
Lăng Vi cười lắc đầu: “Tiện tay mà thôi, độc mà anh ta trúng, em đã từng gặp qua. Nên mới giải độc dễ dàng như vậy.”
Viêm Bá Nghị gật đầu, ngồi dậy nhìn sang Dịch Dịch không biết đã ngủ từ lúc nào, giơ tay vuốt ve gương mặt của Lăng Vi.
“Vi Vi……” Anh không biết dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của anh lúc này.
Lăng Vi cũng ngồi dậy, lấy ra một hộp kim châm trong ngăn kéo ở tủ đầu giường, hỏi Viêm Bá Nghị: “Em cảm thấy phương pháp điều trị này của em có thể giúp ích cho anh, anh nằm xuống đi, em châm cứu cho anh một lần.”
Viêm Bá Nghị ngoan ngoãn nằm xuống, Lăng Vi cầm kim châm, châm từng cây kim vào vị trí trái tim của Viêm Bá Nghị. Viêm Bá Nghị nhìn dáng vẻ tập trung tinh thần của Lăng Vi, thật sự rất mê người.
Trong một căn phòng nào đó ở bang Đầu Ưng
Ưng Lão Tam ngồi trên sô pha, nhìn thuộc hạ đang đứng trước mặt hắn ta, vội vàng hỏi: “Thuộc hạ bên thành phố C đều bị bang Xích Viêm tách rời hết rồi sao? Cái thằng vẫn luôn cầm con dao tẩm thuốc quyết sống mái với bọn chúng đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
Tên thuộc hạ cung kính nói: “Thưa Lão Đại, thằng đó đâm Sở Phong hai nhát dao rồi bị giết chết tại chỗ, không biết tại sao Lão Đại lại hỏi chuyện này ạ?”
Ưng Lão Tam là Lão Tam của tổng bộ bang Đầu Ưng, nhưng ở trước mặt thuộc hạ của hắn ta, thì hắn ta chính là lão đại.
“Tốt lắm, tốt lắm, nếu Sở Phong đã bị thương rồi, mày phái người đi hỏi xem hắn có cần thuốc giải không, nếu không thì chờ mất mạng đi. Nghĩ tới chắc Viêm Bá Nghị không đành lòng đâu.” Ưng Lão Tam bật cười, trong mắt chất chứa ánh sáng giết chóc, hắn ta là phần tử hiếu chiến, thích dấy lên tranh chấp giữa các bang phái, nhưng trước mắt bang Đầu Ưng bọn chúng không có đủ thực lực để đấu súng đấu dao với Xích Viêm, bây giờ, chỉ chơi chiến thuật tâm lý thôi. Thuộc hạ gật đầu, lui ra.
Lăng Dịch Sâm mở mắt ra, phát hiện mami đang châm cứu cho daddy, cậu dụi dụi mắt thuận miệng hỏi: “Mami, mẹ nuôi sắp về phải không ạ?”
Lăng Vi thở dài một hơi, nếu như Từ Niệm Niệm muốn về thành phố Liêu, thì hai cô gặp nhau không được tự do cho lắm, thật sự không muốn bị chụp lén đâu. Phóng viên chó săn của thành phố Liêu đều quá trâu bò!
Thấy Lăng Vi gật đầu, Lăng Dịch Sâm hé môi cười: “Hì hì, mẹ nuôi nói nếu như mẹ nuôi về thành phố Liêu thì sẽ mang cho con rất nhiều rất nhiều đồ ăn, còn cho con tiền nữa đó.”
Lúc nhắc đền tiền, cô nhớ ra một chuyện, nhìn sang Viêm Bá Nghị nói: “Khụ khụ, lần đầu tiên em bắt mạch cho anh, chẳng phải em đã kêu anh trả phí khám bệnh sao? Sao đến giờ còn chưa có nữa?”
Viêm Bá Nghị ngạc nhiên nhìn Lăng Vi, lại nhìn sang Lăng Dịch Sâm mang vẻ mặt cứng ngắc, chợt hiểu ra là chuyện gì, con trai đã nuốt riêng thù lao khám bệnh của anh, mà không nói cho Lăng Vi biết.
Lăng Vi nhíu mày nhìn sang Lăng Dịch Sâm vẫn luôn nháy mắt với Viêm Bá Nghị như cầu cứu, hỏi: “Có phải nên trả lại cho mami tiền khám bệnh mà mami đã cực khổ kiếm về không hả?”
Lăng Dịch Sâm chu miệng, xoay người định không để ý đến daddy với mami nữa. Cha mẹ gì thế này, vậy mà lại đòi tiền con trai, hừ hừ, thật là không xứng chức mà.
Từ miệng Viêm Bá Nghị vang lên một tiếng kêu đau, tốc độ trên tay Lăng Vi thoáng chậm lại, sau khi châm xong cây kim cuối cùng, thì lấy ra một cái chăn lông mỏng, đắp lên người anh.
“Vi Vi, tối mấy hôm trước em đã châm cứu cho anh phải không?” Viêm Bá Nghị nhìn Lăng Vi đang xuống giường chuẩn bị đi tắm rửa, nhẹ giọng hỏi.
Lăng Vi xoay người lại, đối diện với ánh mắt của Viêm Bá Nghị, mỉm cười gật đầu.
“Còn phải cần một khoảng thời gian nữa, mới có thể khỏi hẳn.” Nói xong, Lăng Vi cầm quần áo của mình, đi ra phòng ngủ.
Lăng Dịch Sâm thấy mami đã ra ngoài, lập tức chạy đến bên cạnh Viêm Bá Nghị, vẻ mặt như là con biết hết rồi chỉ muốn hỏi ba một chút thôi, cười hì hì hỏi: “Daddy, mami sắp sinh em trai hoặc là em gái cho con phải không?”
Trên đầu Viêm Bá Nghị có một bầy quạ bay qua, anh lắc đầu.
Nhóc con không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: “Vậy, daddy, mami không sinh, lẽ nào ba sinh hả? Con cô đơn lắm, không có ai chơi với con hết, ba sinh em trai ra chơi với con là được rồi.”
Lúc Lăng Vi thay đồ xong đi vào, phát hiện con trai đang nằm bò bên tai Viêm Bá Nghị, nhỏ giọng thì thầm cái gì đó, thấy con trai không phát hiện ra mình, Lăng Vi nhón chân, lặng lẽ đi đến bên cạnh giường.
Cục cưng họ Lăng hồn nhiên không hay biết, vẫn đang nói: “Daddy, ba đừng nói với mami nhé, số tiền đó con để dành cho sau này cưới vợ mới dùng đó, được không, daddy, nếu như ba nói cho mami nghe, thì ba không phải là daddy tốt nữa, con sẽ mang mami bỏ đi đó nha.”
Lăng Vi giơ tay bắt lấy bàn chân nhỏ của Lăng Dịch Sâm, nghiến răng cười nói: “Con trai, con nói gì với daddy vậy? Nói cho mami nghe với?”
Nhìn thấy mami gần trong gang tấc, cục cưng họ Lăng suýt chút nữa bị dọa đến bật khóc, cậu muốn rút chân về, tiếc là sức của mami mạnh quá, xoay qua nhìn sang daddy cầu cứu.
Viêm Bá Nghị vốn muốn lên tiếng giúp con trai, nhưng vừa đối diện với ánh mắt của Lăng Vi, anh liền im lặng. Trong một gia đình, nhất định phải có một người đóng vai hiền, một người đóng vai dữ. Anh nghĩ, anh chắc là vai hiền rồi, nhưng mà ở mức độ nào đó thôi, có lẽ là trong tình huống vai dữ không có ở đây, anh mới là một vai hiền tốt. Khụ khụ, bởi vì lúc vai dữ nổi bão, vai hiền như anh đây cũng không dám xông lên trước nha.
Từng trận gào khóc thảm thiết, cuối cùng Lăng Dịch Sâm cũng được rút bàn chân nhỏ của mình về. Cậu cực kỳ đáng thương nhìn đôi vợ chồng có miếng không có tiếng, lấy chuyện bắt nạt trẻ con làm niềm vui, nói: “Mami, con đã thừa nhận rồi, là con lấy phí khám bệnh của daddy trước, nhưng vừa nãy mẹ dọa con như vậy là không đúng, cẩn thận con kiện mẹ ngược đãi trẻ em đó, hu hu, đau quá, mami, số tiền đó coi như là tiền bồi thường, chi phí tổn thất tinh thần của con, chi phí làm chậm quá trình trưởng thành của con, mami, mẹ kéo mấy cái như thế, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến vóc dáng của con đó, hu hu hu hu, con còn muốn làm ngôi sao, làm một ngôi sao lớn, ăn hết già trẻ lớn bé nữa mà!”
Ưng Lão Tam đứng lên nói cám ơn, rồi xoay người đi vào trong sân dành cho khách tìm Carrera.
Tuy không biết Carrera làm thế nào chạy ra được nhà giam của tổng bộ bang Xích Viêm, nhưng Ưng Lão Tam vẫn rất tò mò, tại sao tên Carrera này lại đến nương nhờ bang Đầu Ưng, chẳng lẽ bên Mafia hết người rồi sao? Chút nữa, phải hỏi cho rõ mới được.
Carrera vừa đi vào sảnh chính của bang Đầu Ưng, nhìn thấy Ưng Lão Đại ngồi trên ghế chủ tọa, dáng vẻ khí thế mạnh mẽ, trong lòng rất khó chịu. Nhớ lại trước kia hắn ta ở bên Mafia nhận được tiếp đãi như thế nào, sau khi đến thành phố Liêu lại bị đối xử như thế này đây.
“Ưng Lão Đại, cám ơn sự tiếp đãi của quý bang, không biết có chỗ nào cần đến Carrera, cứ nói ra.”
Ưng Lão Đại gật đầu, thuộc hạ đi theo sau Carrera liền lui xuống.
Nhìn quanh căn phòng một lần, để ý thấy chỉ có ba người bọn họ, Ưng Lão Đại mới lên tiếng hỏi: “Bấy lâu nay thấy anh đang dưỡng thương, nên không đến làm phiền anh, tôi muốn biết, anh chạy thoát ra tổng bộ Xích Viêm như thế nào?” Đây là chuyện hắn muốn biết nhất.
Carrera biết Ưng Lão Đại sẽ hỏi, nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Anh ta cười nói với vẻ đầy tự tin: “Cái chỗ đó không giữ được tôi, tôi nhân lúc bọn họ canh phòng lơ là, thì trốn ra, nhưng mà vẫn bị thương, phải trả giá đấy.” Người trước đó cứu hắn ta đã cảnh cáo, không cho phép nói là được người ta cứu, về sau chỉ có thể thừa nhận là do bang Đầu Ưng gây ra.
Ưng Lão Đại tỏ vẻ không tin, Ưng Lão Tam cũng không tin. Nhưng cũng không thể dùng hình phạt nghiêm khắc để tra hỏi gã người nước ngoài này được, chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình, âm thầm quan sát hắn ta. Một thủ lĩnh nho nhỏ của Mafia Ý, vậy mà lại trôi dạt đến mức này, không biết là nên vui hay nên buồn đây.
Ưng Lão Đại suy nghĩ rất đơn giản, nhưng suy nghĩ của Ưng Lão Tam lại rất phức tạp. Bọn họ không ai chú ý tới, tên Carrera này đã lặng lẽ đặt một cái camera siêu nhỏ trong căn phòng này.
Kể từ khi Carrera chạy trốn vào bang Đầu Ưng, hắn ta đã phát hiện, bang phái này muốn đối đầu với Xích Viêm, thật sự phải cần thêm một chút can đảm nữa, Xích Viêm vẫn luôn để cho bang Đầu Ưng bình yên vô sự, thì đã coi như là một sự ban ơn rồi.
Trời vừa sáng, Lăng Vi cảm giác được bên cạnh có người, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy Viêm Bá Nghị đang ôm mình, tay đặt trên ngực cô, có chút tức giận, lại có chút buồn cười. Cô thở ra một hơi, dịch tay của Viêm Bá Nghị ra.
Nói thật, cô có chút không quen. Đột nhiên có một người nằm bên cạnh, lại là một người đàn ông đẹp trai, cô…… Haiz, chỉ có thể từ từ thích ứng thôi.
Thật ra Viêm Bá Nghị đã dậy từ sớm rồi, anh nhìn chằm chằm gương mặt của Lăng Vi, nhìn hơn một tiếng đồng hồ, thấy dáng vẻ ngủ say của Lăng Vi, thấy dáng vẻ Lăng Vi mở mắt ra nhìn mình, trái tim của Viêm Bá Nghị đập thình thịch, thình thịch.
“Mami, mami dậy chưa ạ, daddy, daddy dậy chưa, có phải tối qua mệt quá, nên vẫn chưa dậy ạ?” Giọng nói của Lăng Dịch Sâm vang lên ở ngoài cửa.
Lăng Vi nhịn xuống nỗi xúc động nổi gân xanh lên, đắp chăn lên rồi lại ngủ tiếp.
“Mami, daddy, con có em trai em gái chưa ạ?” Lăng Dịch Sâm nói chuyện không làm người ta sợ hết hồn thì không thôi, căng cổ họng lên hỏi.
Lúc này, người đàn ông nằm ở bên kia giường động đậy, cô biết Viêm Bá Nghị đã bị Dịch Dịch ồn ào làm cho thức dậy rồi, trong lòng nghĩ có thể để cho Viêm Bá Nghị đi dỗ con, cô lại ngủ thêm một chút vậy.
Viêm Bá Nghị đứng dậy, mở cửa ra, thấy Lăng Dịch Sâm đang bế bé hamster, muốn giơ tay lên gõ cửa.
“Dịch Dịch, sao dậy sớm vậy con?” Thằng con trai này đúng là Hồng Hài Nhi do Tôn Ngộ Không phái tới, khụ khụ, vào thời khắc quan trọng cứ làm cho người ta muốn nổi điên.
Lăng Dịch Sâm thấy cửa mở ra, thì đi thẳng vào trong, gạt Viêm Bá Nghị sang một bên, chạy vào phòng ngủ tìm mami.
Viêm Bá Nghị bất đắc dĩ đóng cửa lại, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, nhanh chóng thay một bồ đồ mặc ở nhà vào, rồi về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Dịch Dịch cũng bò lên giường, nằm giữa anh và Vi Vi. Lại là hình thức ở chung như trước kia. Viêm Bá Nghị mấp máy môi, không nói gì.
“Dịch Dịch, sao lại dậy sớm vậy?” Lăng Vi ôm cơ thể nhỏ bé của con trai, hỏi.
Viêm Bá Nghị xoay người qua, thấy Lăng Vi ôm Lăng Dịch Sâm, anh cũng nhích qua đó, vươn tay ôm cả hai mẹ con.
Một nhà ba người hòa thuận vui vẻ ở trên giường, khi thì trò chuyện, khi thì thảo luận xem bữa sáng, bữa trưa, bữa tối ăn gì, hết cách, bạn nhỏ Lăng Dịch Sâm nhà họ chỉ chịu cái này, chỉ nói về cái này thôi, muốn ăn thì nhất định phải đi ăn.
Mãi cho đến 9 giờ sáng, Mộ Bạch gọi điện đến nói Sở Phong đã có chuyển biến tốt, chỗ vết thương không còn chảy máu, viêm nhiễm nữa, sắc mặt cũng tốt hơn rồi. Viêm Bá Nghị lại dặn dò mấy câu, sau khi cúp điện thoại, thì nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Lăng Vi, nói: “Vi Vi, cám ơn em, thật đấy, nếu như không có em, có thể Sở Phong…… thật sự rất nguy hiểm.”
Lăng Vi cười lắc đầu: “Tiện tay mà thôi, độc mà anh ta trúng, em đã từng gặp qua. Nên mới giải độc dễ dàng như vậy.”
Viêm Bá Nghị gật đầu, ngồi dậy nhìn sang Dịch Dịch không biết đã ngủ từ lúc nào, giơ tay vuốt ve gương mặt của Lăng Vi.
“Vi Vi……” Anh không biết dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của anh lúc này.
Lăng Vi cũng ngồi dậy, lấy ra một hộp kim châm trong ngăn kéo ở tủ đầu giường, hỏi Viêm Bá Nghị: “Em cảm thấy phương pháp điều trị này của em có thể giúp ích cho anh, anh nằm xuống đi, em châm cứu cho anh một lần.”
Viêm Bá Nghị ngoan ngoãn nằm xuống, Lăng Vi cầm kim châm, châm từng cây kim vào vị trí trái tim của Viêm Bá Nghị. Viêm Bá Nghị nhìn dáng vẻ tập trung tinh thần của Lăng Vi, thật sự rất mê người.
Trong một căn phòng nào đó ở bang Đầu Ưng
Ưng Lão Tam ngồi trên sô pha, nhìn thuộc hạ đang đứng trước mặt hắn ta, vội vàng hỏi: “Thuộc hạ bên thành phố C đều bị bang Xích Viêm tách rời hết rồi sao? Cái thằng vẫn luôn cầm con dao tẩm thuốc quyết sống mái với bọn chúng đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
Tên thuộc hạ cung kính nói: “Thưa Lão Đại, thằng đó đâm Sở Phong hai nhát dao rồi bị giết chết tại chỗ, không biết tại sao Lão Đại lại hỏi chuyện này ạ?”
Ưng Lão Tam là Lão Tam của tổng bộ bang Đầu Ưng, nhưng ở trước mặt thuộc hạ của hắn ta, thì hắn ta chính là lão đại.
“Tốt lắm, tốt lắm, nếu Sở Phong đã bị thương rồi, mày phái người đi hỏi xem hắn có cần thuốc giải không, nếu không thì chờ mất mạng đi. Nghĩ tới chắc Viêm Bá Nghị không đành lòng đâu.” Ưng Lão Tam bật cười, trong mắt chất chứa ánh sáng giết chóc, hắn ta là phần tử hiếu chiến, thích dấy lên tranh chấp giữa các bang phái, nhưng trước mắt bang Đầu Ưng bọn chúng không có đủ thực lực để đấu súng đấu dao với Xích Viêm, bây giờ, chỉ chơi chiến thuật tâm lý thôi. Thuộc hạ gật đầu, lui ra.
Lăng Dịch Sâm mở mắt ra, phát hiện mami đang châm cứu cho daddy, cậu dụi dụi mắt thuận miệng hỏi: “Mami, mẹ nuôi sắp về phải không ạ?”
Lăng Vi thở dài một hơi, nếu như Từ Niệm Niệm muốn về thành phố Liêu, thì hai cô gặp nhau không được tự do cho lắm, thật sự không muốn bị chụp lén đâu. Phóng viên chó săn của thành phố Liêu đều quá trâu bò!
Thấy Lăng Vi gật đầu, Lăng Dịch Sâm hé môi cười: “Hì hì, mẹ nuôi nói nếu như mẹ nuôi về thành phố Liêu thì sẽ mang cho con rất nhiều rất nhiều đồ ăn, còn cho con tiền nữa đó.”
Lúc nhắc đền tiền, cô nhớ ra một chuyện, nhìn sang Viêm Bá Nghị nói: “Khụ khụ, lần đầu tiên em bắt mạch cho anh, chẳng phải em đã kêu anh trả phí khám bệnh sao? Sao đến giờ còn chưa có nữa?”
Viêm Bá Nghị ngạc nhiên nhìn Lăng Vi, lại nhìn sang Lăng Dịch Sâm mang vẻ mặt cứng ngắc, chợt hiểu ra là chuyện gì, con trai đã nuốt riêng thù lao khám bệnh của anh, mà không nói cho Lăng Vi biết.
Lăng Vi nhíu mày nhìn sang Lăng Dịch Sâm vẫn luôn nháy mắt với Viêm Bá Nghị như cầu cứu, hỏi: “Có phải nên trả lại cho mami tiền khám bệnh mà mami đã cực khổ kiếm về không hả?”
Lăng Dịch Sâm chu miệng, xoay người định không để ý đến daddy với mami nữa. Cha mẹ gì thế này, vậy mà lại đòi tiền con trai, hừ hừ, thật là không xứng chức mà.
Từ miệng Viêm Bá Nghị vang lên một tiếng kêu đau, tốc độ trên tay Lăng Vi thoáng chậm lại, sau khi châm xong cây kim cuối cùng, thì lấy ra một cái chăn lông mỏng, đắp lên người anh.
“Vi Vi, tối mấy hôm trước em đã châm cứu cho anh phải không?” Viêm Bá Nghị nhìn Lăng Vi đang xuống giường chuẩn bị đi tắm rửa, nhẹ giọng hỏi.
Lăng Vi xoay người lại, đối diện với ánh mắt của Viêm Bá Nghị, mỉm cười gật đầu.
“Còn phải cần một khoảng thời gian nữa, mới có thể khỏi hẳn.” Nói xong, Lăng Vi cầm quần áo của mình, đi ra phòng ngủ.
Lăng Dịch Sâm thấy mami đã ra ngoài, lập tức chạy đến bên cạnh Viêm Bá Nghị, vẻ mặt như là con biết hết rồi chỉ muốn hỏi ba một chút thôi, cười hì hì hỏi: “Daddy, mami sắp sinh em trai hoặc là em gái cho con phải không?”
Trên đầu Viêm Bá Nghị có một bầy quạ bay qua, anh lắc đầu.
Nhóc con không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: “Vậy, daddy, mami không sinh, lẽ nào ba sinh hả? Con cô đơn lắm, không có ai chơi với con hết, ba sinh em trai ra chơi với con là được rồi.”
Lúc Lăng Vi thay đồ xong đi vào, phát hiện con trai đang nằm bò bên tai Viêm Bá Nghị, nhỏ giọng thì thầm cái gì đó, thấy con trai không phát hiện ra mình, Lăng Vi nhón chân, lặng lẽ đi đến bên cạnh giường.
Cục cưng họ Lăng hồn nhiên không hay biết, vẫn đang nói: “Daddy, ba đừng nói với mami nhé, số tiền đó con để dành cho sau này cưới vợ mới dùng đó, được không, daddy, nếu như ba nói cho mami nghe, thì ba không phải là daddy tốt nữa, con sẽ mang mami bỏ đi đó nha.”
Lăng Vi giơ tay bắt lấy bàn chân nhỏ của Lăng Dịch Sâm, nghiến răng cười nói: “Con trai, con nói gì với daddy vậy? Nói cho mami nghe với?”
Nhìn thấy mami gần trong gang tấc, cục cưng họ Lăng suýt chút nữa bị dọa đến bật khóc, cậu muốn rút chân về, tiếc là sức của mami mạnh quá, xoay qua nhìn sang daddy cầu cứu.
Viêm Bá Nghị vốn muốn lên tiếng giúp con trai, nhưng vừa đối diện với ánh mắt của Lăng Vi, anh liền im lặng. Trong một gia đình, nhất định phải có một người đóng vai hiền, một người đóng vai dữ. Anh nghĩ, anh chắc là vai hiền rồi, nhưng mà ở mức độ nào đó thôi, có lẽ là trong tình huống vai dữ không có ở đây, anh mới là một vai hiền tốt. Khụ khụ, bởi vì lúc vai dữ nổi bão, vai hiền như anh đây cũng không dám xông lên trước nha.
Từng trận gào khóc thảm thiết, cuối cùng Lăng Dịch Sâm cũng được rút bàn chân nhỏ của mình về. Cậu cực kỳ đáng thương nhìn đôi vợ chồng có miếng không có tiếng, lấy chuyện bắt nạt trẻ con làm niềm vui, nói: “Mami, con đã thừa nhận rồi, là con lấy phí khám bệnh của daddy trước, nhưng vừa nãy mẹ dọa con như vậy là không đúng, cẩn thận con kiện mẹ ngược đãi trẻ em đó, hu hu, đau quá, mami, số tiền đó coi như là tiền bồi thường, chi phí tổn thất tinh thần của con, chi phí làm chậm quá trình trưởng thành của con, mami, mẹ kéo mấy cái như thế, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến vóc dáng của con đó, hu hu hu hu, con còn muốn làm ngôi sao, làm một ngôi sao lớn, ăn hết già trẻ lớn bé nữa mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.