Chương 20: Nhóc con xảo trá đáng yêu
Văn Xán
05/08/2016
“Em……” Vốn muốn hỏi
chút gì đó, Viêm Bá Nghị thay đổi thái độ thường ngày, đột nhiên không
biết nên nói gì, trong đầu anh đã từng ảo tưởng vô số lần, đợi đến lúc
anh tìm được người phụ nữ này, phải trừng phạt cô ấy ra sao. Nhưng hiện
giờ cô ấy đứng trước mặt mình, lại không biết nên biểu hiện như thế nào, để trừng phạt người phụ nữ đã đánh cắp trái tim của mình đây.
Xoay người nhìn chiếc xe Lăng Vi vừa ngồi, Viêm Bá Nghị kéo tay Lăng Vi đi hai bước về phía chiếc xe, lúc này tim của Lăng Vi đều dâng lên đến tận cổ họng rồi, vẫn luôn mặc niệm “Con trai con trai, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện nhé. Nếu như con bị phát hiện ra thì cả đời của mẹ con liền tiêu rồi.”
Mắt thấy Viêm Bá Nghị sắp mở cửa xe ra, Sở Phong ở sau lưng đột nhiên hét lên: “Lão đại, Mộ Bạch gọi điện nói có chuyện gấp, bảo chúng ta nhanh chóng trở về.”
Nghe thấy câu nói của Sở Phong, Viêm Bá Nghị rút tay lại, chống lại ánh mắt hơi trừng to của Lăng Vi, nhìn nhau hai giây, mang theo cô cùng ngồi lên xe rời đi.
Lăng Dịch Sâm đã nương theo gầm xe trốn đến bên dưới một chiếc xe khác nhìn thấy mami bị người ta mang đi, trong lòng thở phào một hơi, may mà không bắt được cậu, cậu còn có thể đi cứu mami được. Chỉ là cậu có chút không hiểu, rõ ràng trên người mami có dao mà, sao không đánh bất ngờ một lần nhỉ?
Thực sự là có chút nghĩ không ra nha, Lăng Dịch Sâm bò ra từ dưới gầm xe, từ trong túi móc ra một tờ khăn giấy, lau lau tay xong, lê cặp chân ngắn ngủn, nhanh chóng chạy về phía lối ra an toàn.
Lúc này mới lấy chiếc di động nhỏ xíu của cậu ra, còn có khẩu súng mà mami đưa cho cậu trước khi xuống xe. Nhìn kĩ một hồi, cũng không nhìn ra nguyên nhân vì sao, sau khi cất kĩ khẩu súng, thì bắt đầu gọi điện tìm viện binh.
Điện thoại vừa vang lên một hai tiếng, liền được bắt máy. Tiếp theo, từ trong loa nghe truyền đến giọng nói chói tai của một người phụ nữ.
Trong khoảnh khắc điện thoại được nhận thì Lăng Dịch Sâm đã đưa di động ra vị trí xa lỗ tai mình, nghe được người phụ nữ kia hét lên hỏi: “Dịch Dịch, sao giờ mới gọi điện cho mẹ nuôi thế, sốt ruột chết người ta mà, điện thoại của mami con sao gọi không được, xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Nếu như Lăng Vi ở đây, nhất định sẽ nói “Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện lớn rồi, mình bị cha của Dịch Dịch bắt được rồi, bây giờ đang bị bắt cóc đến chỗ không biết tên đây này.”
“Ặc…… Nói ra thì dài lắm đó mẹ nuôi Niệm Niệm ơi.” Cái đầu nhỏ của Lăng Dịch Sâm đang suy nghĩ phải nói như thế nào với mẹ nuôi chuyện mami bị người xấu bắt đi rồi.
Người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại khẽ nhả ra một vòng khói, không đợi Lăng Dịch Sâm trả lời, nói tiếp: “Dịch Dịch này, mẹ nuôi vừa nhận một công việc, muốn hỏi mami con có làm không đấy.”
Vừa nghe có tiền để kiếm, Lăng Dịch Sâm lập tức có tinh thần: “Công việc gì thế ạ? Chuyện của mami con có thể làm chủ thay mẹ mà.” Tâm tính ông cụ non bắt đầu quấy phá.
Người ở đầu bên kia điện thoại ngắn ngủi do dự một lúc, rồi mới cực kì thần bí nói: “Là thế này, Xích Viêm bang muốn tìm mami con xem bệnh, tiền thù lao ấy……”
“Tiền thù lao bao nhiêu ạ?” Vừa nghe đến tiền, Lăng Dịch Sâm thoáng chốc liền đem chuyện mami bị bắt đi quăng ra sau đầu, hiện giờ cậu đặc biệt muốn biết, chuyện mẹ nuôi vừa nói rốt cuộc có đáng tin hay không.
“À……” Vừa nghe Lăng Dịch Sâm mắc câu, người ở đầu điện thoại bên kia bắt đầu dùng viên đạn bọc đường tấn công. “Có thể ở trong căn nhà rất lớn rất lớn, cũng có thể mua rất nhiều rất nhiều đồ ăn đó.”
“Wow, con có thể mua một cái siêu thị cực lớn không? Hả mẹ nuôi?” Lăng Dịch Sâm ảo tưởng, nếu như có thể tự do ra vào siêu thị, ăn cái này xách cái kia, thuận tiện ở đó luôn một đêm thế thì tốt biết bao.
Đầu bên kia điện thoại không hề do dự nói “Có thể, xây một khu vui chơi kẹo ngọt cũng không thành vấn đề đâu. Còn có thể cho một đám các chị xinh đẹp đến chăm sóc con nữa.”
“Vậy…… Sau khi chuyện thành công thì con được chia mấy phần?” Lăng Dịch Sâm giơ tay ra, muốn tính xem vấn đề chia hoa hồng, tiếc là cậu thực sự không mấy nhạy cảm với các con số nha.
Xoay người nhìn chiếc xe Lăng Vi vừa ngồi, Viêm Bá Nghị kéo tay Lăng Vi đi hai bước về phía chiếc xe, lúc này tim của Lăng Vi đều dâng lên đến tận cổ họng rồi, vẫn luôn mặc niệm “Con trai con trai, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện nhé. Nếu như con bị phát hiện ra thì cả đời của mẹ con liền tiêu rồi.”
Mắt thấy Viêm Bá Nghị sắp mở cửa xe ra, Sở Phong ở sau lưng đột nhiên hét lên: “Lão đại, Mộ Bạch gọi điện nói có chuyện gấp, bảo chúng ta nhanh chóng trở về.”
Nghe thấy câu nói của Sở Phong, Viêm Bá Nghị rút tay lại, chống lại ánh mắt hơi trừng to của Lăng Vi, nhìn nhau hai giây, mang theo cô cùng ngồi lên xe rời đi.
Lăng Dịch Sâm đã nương theo gầm xe trốn đến bên dưới một chiếc xe khác nhìn thấy mami bị người ta mang đi, trong lòng thở phào một hơi, may mà không bắt được cậu, cậu còn có thể đi cứu mami được. Chỉ là cậu có chút không hiểu, rõ ràng trên người mami có dao mà, sao không đánh bất ngờ một lần nhỉ?
Thực sự là có chút nghĩ không ra nha, Lăng Dịch Sâm bò ra từ dưới gầm xe, từ trong túi móc ra một tờ khăn giấy, lau lau tay xong, lê cặp chân ngắn ngủn, nhanh chóng chạy về phía lối ra an toàn.
Lúc này mới lấy chiếc di động nhỏ xíu của cậu ra, còn có khẩu súng mà mami đưa cho cậu trước khi xuống xe. Nhìn kĩ một hồi, cũng không nhìn ra nguyên nhân vì sao, sau khi cất kĩ khẩu súng, thì bắt đầu gọi điện tìm viện binh.
Điện thoại vừa vang lên một hai tiếng, liền được bắt máy. Tiếp theo, từ trong loa nghe truyền đến giọng nói chói tai của một người phụ nữ.
Trong khoảnh khắc điện thoại được nhận thì Lăng Dịch Sâm đã đưa di động ra vị trí xa lỗ tai mình, nghe được người phụ nữ kia hét lên hỏi: “Dịch Dịch, sao giờ mới gọi điện cho mẹ nuôi thế, sốt ruột chết người ta mà, điện thoại của mami con sao gọi không được, xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Nếu như Lăng Vi ở đây, nhất định sẽ nói “Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện lớn rồi, mình bị cha của Dịch Dịch bắt được rồi, bây giờ đang bị bắt cóc đến chỗ không biết tên đây này.”
“Ặc…… Nói ra thì dài lắm đó mẹ nuôi Niệm Niệm ơi.” Cái đầu nhỏ của Lăng Dịch Sâm đang suy nghĩ phải nói như thế nào với mẹ nuôi chuyện mami bị người xấu bắt đi rồi.
Người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại khẽ nhả ra một vòng khói, không đợi Lăng Dịch Sâm trả lời, nói tiếp: “Dịch Dịch này, mẹ nuôi vừa nhận một công việc, muốn hỏi mami con có làm không đấy.”
Vừa nghe có tiền để kiếm, Lăng Dịch Sâm lập tức có tinh thần: “Công việc gì thế ạ? Chuyện của mami con có thể làm chủ thay mẹ mà.” Tâm tính ông cụ non bắt đầu quấy phá.
Người ở đầu bên kia điện thoại ngắn ngủi do dự một lúc, rồi mới cực kì thần bí nói: “Là thế này, Xích Viêm bang muốn tìm mami con xem bệnh, tiền thù lao ấy……”
“Tiền thù lao bao nhiêu ạ?” Vừa nghe đến tiền, Lăng Dịch Sâm thoáng chốc liền đem chuyện mami bị bắt đi quăng ra sau đầu, hiện giờ cậu đặc biệt muốn biết, chuyện mẹ nuôi vừa nói rốt cuộc có đáng tin hay không.
“À……” Vừa nghe Lăng Dịch Sâm mắc câu, người ở đầu điện thoại bên kia bắt đầu dùng viên đạn bọc đường tấn công. “Có thể ở trong căn nhà rất lớn rất lớn, cũng có thể mua rất nhiều rất nhiều đồ ăn đó.”
“Wow, con có thể mua một cái siêu thị cực lớn không? Hả mẹ nuôi?” Lăng Dịch Sâm ảo tưởng, nếu như có thể tự do ra vào siêu thị, ăn cái này xách cái kia, thuận tiện ở đó luôn một đêm thế thì tốt biết bao.
Đầu bên kia điện thoại không hề do dự nói “Có thể, xây một khu vui chơi kẹo ngọt cũng không thành vấn đề đâu. Còn có thể cho một đám các chị xinh đẹp đến chăm sóc con nữa.”
“Vậy…… Sau khi chuyện thành công thì con được chia mấy phần?” Lăng Dịch Sâm giơ tay ra, muốn tính xem vấn đề chia hoa hồng, tiếc là cậu thực sự không mấy nhạy cảm với các con số nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.