Chương 73: Những khó khăn trắc trở trong cuộc đời này của em, đều là vì để gặp được anh.
Văn Xán
27/12/2016
Viêm Bá Nghị vừa dỗ Lăng Dịch Sâm, vừa tìm hướng đi của Vi Vi. Một tay anh
bế Lăng Dịch Sâm, một tay cầm di động gọi điện cho người trong bang.
Sở Phong và Mộ Bạch đều không có ở đây, anh tùy tiện tìm đại một người, bảo người đó dẫn theo một vài thuộc hạ ra ngoài tìm Lăng Vi.
Anh thì bế Lăng Dịch Sâm lên phòng trung tâm điều khiển của tòa nhà, muốn xem camera giá sát.
“Daddy, mami sẽ không sao chứ?” Lần đầu tiên Lăng Dịch Sâm thấy có người buộc thuốc nổ lên người, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lúc này Viêm Bá Nghị đã không để tâm hỏi han hay là giải thích gì với con trai nữa, cánh tay anh ôm con trai thật chặt, nhẹ giọng nói: “Dịch Dịch, đừng lo, mami con sẽ không sao đâu, bây giờ ngoan ngoãn đi theo daddy nhé, đừng chạy lung tung có được không nào?”
Lăng Dịch Sâm gật đầu, muốn tự mình đi. Cậu đã lớn rồi, không thể để ba mẹ bế trên tay mãi được. Viêm Bá Nghị cúi người thả con trai xuống đất, vươn tay nắm bàn tay mập mạp của cậu. Hai người cùng đi vào phòng trung tâm điều khiển, tìm nhân viên bảo vệ phát lại hình ảnh lúc Lăng Vi bị bắt đi.
“Tên này hơi quen mắt.” Viêm Bá Nghị kêu người dừng hình ảnh lại.
Lăng Dịch Sâm nhảy tới chiếc ghế bên cạnh, sau khi nhìn thấy người mà daddy chỉ vào thì lập tức nói: “Daddy, lúc daddy mang mami đi ở dưới bãi đậu xe tầng hầm đó, chính là người đàn ông này muốn bắt cóc con với mami.”
Viêm Bá Nghị gật đầu, bỗng chốc lại quay sang nhìn Lăng Dịch Sâm, do dự hỏi: “Sao con biết lần trước daddy mang mẹ con đi ở bãi đậu xe tầng hầm, con ở đó phải không?”
Lăng Dịch Sâm cũng phát hiện mình lỡ lời, cậu vội vàng dời đề tài: “Haiz, không biết mami thế nào rồi, daddy, ba cứu mẹ về, thì ba chính là anh hùng của con đó.”
Khụ, Viêm Bá Nghị nói không nên lời.
Thời gian không lâu, thuộc hạ đã gọi điện đến, đã điều tra được một chút dấu vết. Bang Xích Viêm muốn tìm một người ở thành phố Liêu không hề khó. Khó ở chỗ người mà bọn họ tìm thế mà lại bị giấu ở bang Đầu Ưng, bọn họ không sợ đọ sức chính diện, sợ là người của bang Đầu Ưng sẽ lấy sự an toàn của Lăng Vi để uy hiếp.
“Đã xác định vị trí chưa?” Viêm Bá Nghị hỏi.
Đầu bên kia điện thoại lại vội vàng trả lời anh, dường như tình hình có chút nghiêm trọng.
Viêm Bá Nghị cúp điện thoại, bế Lăng Dịch Sâm trên ghế lên, sải bước như bay đi vào thang máy. Không ngờ người lần trước là người của bang Đầu Ưng, nếu biết sớm thì đã giải quyết luôn rồi, lúc đó chỉ để ý Vi Vi thôi, thật là tai họa chưa diệt trừ mà, y như là cái gai trong mắt vậy.
Lúc Viêm Bá Nghị xuống lầu đi đến chỗ đậu xe của mình, thì những anh em ở gần đây đã đến rồi. Anh phân tích tình hình hiện tại một cách đơn giản, bố trí phòng thủ cho tổng bộ bang Xích Viêm ổn thỏa. Nếu như bang Đầu Ưng muốn đối phó với bang Xích Viêm của anh, thì đây là một cơ hội tốt, có thể chơi trò giương đông kích tây, vậy nên phòng thủ của tổng bộ bang Xích Viêm nhất định phải chắc chắn.
“Dịch Dịch, ngoan ngoãn đi theo daddy được không? Chuyện hơi khó giải quyết, con phải phối hợp với daddy đấy.”
Thấy Lăng Dịch Sâm gật đầu liên tục, Viêm Bá Nghị khởi động xe, chạy thẳng về phía mục tiêu. Anh muốn để Dịch Dịch về tổng bộ bang Xích Viêm, nhưng Mộ Bạch và Sở Phong đều không có ở đó, tuy phải đối diện với chuyện này thì hơi nguy hiểm, nhưng anh sẽ bảo vệ cho con trai thật tốt, nên vẫn là mang Dịch Dịch theo bên người thì yên tâm hơn.
Lúc này, Lý Canh đưa Lăng Vi đến khu vực quản lý của bang Đầu Ưng, thì rời khỏi. Hắn không đành lòng nhìn người khác làm khó Lăng Vi, nhưng lại không giúp được gì cho cô. Chỉ có thể rời đi. Thực ra hắn tan nhà nát cửa, đều do hắn tự gây ra, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân hắn. Nhưng vì muốm giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình, liền đẩy thù hận lên người Lăng Vi hết, bây giờ con gái còn đang đợi hắn đi cứu, người phụ nữ đã từng yêu thích cũng không thể tính là gì.
Lăng Vi bị bịt mắt, không nhìn thấy gì cả. Cô hỏi một câu thăm dò: “Có ai không?”
Kết quả không có ai trả lời, cô lại hét lên hai tiếng, sau khi tiếng nói vang ra, nghe thấy tiếng vọng, Lăng Vi cảm thấy hình như mình đang nằm trong một biển lửa vậy.
Bởi vì trong căn phòng càng ngày càng nóng lên, không biết là đã bốc cháy, hay chỗ này vốn là một phòng xông hơi.
Qua một lúc lâu, nghe thấy tiếng mở cửa, Lăng Vi dừng một chút, lại lên tiếng hỏi: “Tôi nói này, rốt cuộc là ai muốn bắt cóc tôi hả, có chuyện gì thì nói mau đi, ở trong này nóng quá rồi đấy.”
Đây là lần đầu tiên cô bị bắt cóc thành công, hãy tha thứ cho cô không biết phải đối mặt thế nào nhé. Trong lòng cô cực kỳ căng thẳng, lời nói bên miệng lại tỏ vẻ rất thoải mái.
“Câm miệng, còn ồn nữa là xử mày liền đó.” Một giọng nam trầm thấp vang lên ở phía đối diện, Lăng Vi lắc đầu, miếng vải trước mắt vẫn không rớt xuống.
“Tao nói này Lão Tam, mày không ngơ ngác ở bang Đầu Ưng cho tốt đi, chạy đến đây hóng hớt náo nhiệt gì hả?” Một giọng nói vang dội vang lên, ở phía bên phải Lăng Vi. Có thể đoán ra khoảng chừng 30 tuổi.
Người được gọi là Lão Tam kia, cười nhạo nói: “Tao ngơ ngác ở đó? Ngày nào cũng ngồi ăn rồi chờ chết à? Chẳng phải mày cũng đến đây nhận mua bán đó sao?”
“Lão Tam, nghe nói người phụ nữ này có chút quan hệ với bang Xích Viêm đấy, mày đưa cô ta tới đây, bang Đầu Ưng chịu nổi công kích của bang Xích Viêm à?”
Lão Tam không kiên nhẫn phất tay nói: “Tao chỉ nhận mối riêng thôi, Lão Đại không biết, người thuê bảo mang đến đây, nếu mày cũng nhận mối này, thì giữ bí mật cho tao đi, thật không ngờ, một người phụ nữ mà thôi, vậy mà lại tìm tới hai nhóm người để bắt cô ta.”
Lăng Vi im lặng, nghe ý của hai tên này nói, thì có người trả tiền thuê bọn họ bắt mình đến đây, hai người này đều biết nhau.
Nghe hai người nọ nhỏ giọng bàn bạc gì đó, Lăng Vi mở miệng nói: “Tôi nói này, rốt cuộc là ai muốn gặp tôi hả?”
“Yên lặng chút đi, thật là phiền mà.” Lão Tam quát lên, lúc nhận mối hàng này, hắn cũng đã say lắm rồi, thấy thù lao kếch xù thì đồng ý ngay, nào ngờ người phụ nữ này lại có quan hệ với bang Xích Viêm. Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa.
Lăng Vi im miệng, may mà Dịch Dịch không bị bắt đến đây chung với cô, nếu không cô thật sự kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay. Cô có thể khẳng định, chắc chắn Dịch Dịch đã tìm được Viêm Bá Nghị để cầu cứu rồi.
Trong phòng giám sát
Vưu Na nhìn Lăng Vi bị trói trên ghế, không nhúc nhích được, chân mày nhướn lên, mỉm cười. Mấy ngày trước người phụ nữ này còn là tổng giám sát Monica ở trên cao, tỏ vẻ ra oai trước mặt cô ta. Bây giờ, chẳng phải cũng trở thành một cái bia sống mặc cho người ta chém giết thôi sao.
“Cô Long, cô đã đến rồi.” Lão Tam vừa đi vào phòng giám sát thì nhìn thấy Vưu Na đeo mặt nạ, nếu người thuê đã không muốn để người khác biết cô ta là ai, thì đoán chừng cái tên này cũng là giả thôi.
Vưu Na gật đầu, đè thấp giọng nói: “Hi vọng Ưng Lão Tam đừng ngại, không phải tôi không tin tưởng năng lực của anh, kêu một nhóm người khác đến thì tôi tự có ý của tôi.”
Ưng Lão Tam gật đầu ngồi xuống một bên không nói gì nữa, trong lòng bắt đầu thấp thỏm. 5 năm trước, bang Đầu Ưng, bang Xích Viêm và Bạch Hổ Đường là ba bang phái tạo thành thế chân vạc, kiềm chế nhau ở thành phố Liêu , nhưng không bao lâu sau thì Bạch Hổ Đường bị bang Xích Viêm nuốt chửng, tuy bang Đầu Ưng có lòng muốn giành địa bàn, nhưng không đủ thực lực, vẫn luôn bị đánh trở về.
Lão Đại biết bình thường hắn có nhận một vài mối làm ăn riêng bên ngoài, nhưng không ngờ hắn lại mang đến phiền phức cho bang Đầu Ưng, nghĩ đến tin tức mà thuộc hạ vừa nghe ngóng được, Ưng Lão Tam có chút đứng ngồi không yên.
Vưu Na thì không lo chuyện này, sau khi cô ta đeo mặt nạ vào, thì từ từ đi về phía căn phòng giam Lăng Vi. Nơi nhốt Lăng Vi là một căn phòng bằng hợp kim nhôm, bên ngoài khoét một cái rãnh, liên tục đốt lửa than. Một bên khác còn đổ nước nóng vào, bên trong cực kỳ nóng.
Đứng ngoài cửa, nhìn dáng vẻ hơi nước sắp bao phủ mù mịt, Vưu Na xác định Lăng Vi sẽ không nhận ra mình, cô ta mở cửa ra, chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Vi.
Đối điện vừa có người đến thì Lăng Vi đã phát hiện ra ngay, trong phòng nóng quá, toàn thân cô đều là mồ hôi. Cái mũi cũng không dùng được nữa, không thể ngửi ra là mùi gì.
Hôm nay Vưu Na cố tình ngụy trang, nên không xịt nước hoa. Cô ta đứng cách khoảng mười bước, lạnh lùng nhìn Lăng Vi.
“Ai đó? Bắt tôi đến đây có mục đích gì? Nếu muốn tiền, cũng xin đưa ra con số đi.” Lăng Vi thật sự khó chịu quá rồi, không muốn quanh co lòng vòng nữa, cô động đậy thân thể, dây thừng siết chặt cô đến cả hít thở cũng khó khăn.
Vưu Na không nói gì, cô ta cực kỳ cẩn thận. Cất bước đi đến trước mặt Lăng Vi, giơ tay nâng cằm cô lên.
Chính là người phụ nữ này, vẫn luôn chiếm giữ trái tim của Viêm Bá Nghị. Cô ta yên lặng ở bên cạnh Viêm Bá Nghị 8 năm rồi, một người phụ nữ có thể có bao nhiêu cái 8 năm chứ. Cô ta một lòng một dạ giúp đỡ Viêm Bá Nghị kinh doanh công ty, nghĩ rằng đã sắp trở thành người một nhà rồi, không ngờ, nửa đường lại có một kẻ phá đám xông ra!
Nghĩ đến đây, bàn tay nắm cằm của Lăng Vi siết chặt, nghe tiếng Lăng Vi khẽ thở ra tiếng vì bị đau, Vưu Na hài lòng rút tay về. Thực ra cô ta muốn tát Lăng Vi một cái, nhưng lại cảm thấy mất thân phận. Suy nghĩ một chút, thôi vậy. Nhìn thấy Lăng Vi trở thành bộ dáng tù nhân thế này, thì cô ta thấy thật sảng khoái. Dáng vẻ của Lăng Vi bây giờ, cô ta muốn xử lý thế nào thì xử lý như vậy, muốn giết chết cô, cũng sẽ khiến cô im hơi lặng tiếng mà chết.
Phù, cảm thấy trong phòng càng ngày càng nóng, Vưu Na cất bước, lại đi trở ra.
Người đối diện không nói chuyện, nhưng Lăng Vi cảm giác được đó là phụ nữ. Động tác giơ tay nắm cằm của cô ta, dường như đã biết mình từ trước rồi, chỉ vì muốn trút giận thôi.
Nhiệt độ trong phòng giống như là đặt người lên lò than để nướng vậy, cổ họng Lăng Vi khô cạn, muốn nói chuyện, một luồng hơi nóng ập tới, cô bắt đầu choáng váng.
Vưu Na về đến phòng giám sát, thấy Lăng Vi hơi lắc lư cơ thể, ra lệnh bảo người tăng thêm lửa. Thấy Lăng Vi cả người lẫn ghế đều ngã xuống, mới hài lòng rời khỏi.
Viêm Bá Nghị mang theo Lăng Dịch Sâm lái xe đến địa điểm mà thuộc hạ nói, thì đã là một tiếng sau đó rồi. Không ngờ chỉ trong chốc lát thế này, mà tên Lý Canh kia đã đưa Lăng Vi đi xa đến thế. Khả năng không lớn lắm, càng nghĩ càng thấy không đúng, Viêm Bá Nghị lấy di động ra xem cuộc gọi tên thuộc hạ vừa gọi đến, gọi lại qua đó thì đã tắt máy rồi.
Shit, bị lừa rồi ư?
Đang lúc tức giận, di động lại vang lên. Nghe giọng thì chính là tên thuộc hạ kia, người đó vội vàng giải thích tiếng chuông chờ của mình chính là tiếng tắt máy. Làm hiểu nhầm lộn xộn ~
Từ xa có một chiếc xe chạy tới, thấy bóng người trong đó hơi quen mắt, nhưng biển số xe lại từ vùng khác, Viêm Bá Nghị không nghĩ nhiều, bế Lăng Dịch Sâm rồi chạy về hướng Vi Vi bị nhốt. Trong lòng anh cực kỳ sốt ruột, không biết bây giờ Vi Vi ra sao rồi.
Sở Phong và Mộ Bạch đều không có ở đây, anh tùy tiện tìm đại một người, bảo người đó dẫn theo một vài thuộc hạ ra ngoài tìm Lăng Vi.
Anh thì bế Lăng Dịch Sâm lên phòng trung tâm điều khiển của tòa nhà, muốn xem camera giá sát.
“Daddy, mami sẽ không sao chứ?” Lần đầu tiên Lăng Dịch Sâm thấy có người buộc thuốc nổ lên người, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lúc này Viêm Bá Nghị đã không để tâm hỏi han hay là giải thích gì với con trai nữa, cánh tay anh ôm con trai thật chặt, nhẹ giọng nói: “Dịch Dịch, đừng lo, mami con sẽ không sao đâu, bây giờ ngoan ngoãn đi theo daddy nhé, đừng chạy lung tung có được không nào?”
Lăng Dịch Sâm gật đầu, muốn tự mình đi. Cậu đã lớn rồi, không thể để ba mẹ bế trên tay mãi được. Viêm Bá Nghị cúi người thả con trai xuống đất, vươn tay nắm bàn tay mập mạp của cậu. Hai người cùng đi vào phòng trung tâm điều khiển, tìm nhân viên bảo vệ phát lại hình ảnh lúc Lăng Vi bị bắt đi.
“Tên này hơi quen mắt.” Viêm Bá Nghị kêu người dừng hình ảnh lại.
Lăng Dịch Sâm nhảy tới chiếc ghế bên cạnh, sau khi nhìn thấy người mà daddy chỉ vào thì lập tức nói: “Daddy, lúc daddy mang mami đi ở dưới bãi đậu xe tầng hầm đó, chính là người đàn ông này muốn bắt cóc con với mami.”
Viêm Bá Nghị gật đầu, bỗng chốc lại quay sang nhìn Lăng Dịch Sâm, do dự hỏi: “Sao con biết lần trước daddy mang mẹ con đi ở bãi đậu xe tầng hầm, con ở đó phải không?”
Lăng Dịch Sâm cũng phát hiện mình lỡ lời, cậu vội vàng dời đề tài: “Haiz, không biết mami thế nào rồi, daddy, ba cứu mẹ về, thì ba chính là anh hùng của con đó.”
Khụ, Viêm Bá Nghị nói không nên lời.
Thời gian không lâu, thuộc hạ đã gọi điện đến, đã điều tra được một chút dấu vết. Bang Xích Viêm muốn tìm một người ở thành phố Liêu không hề khó. Khó ở chỗ người mà bọn họ tìm thế mà lại bị giấu ở bang Đầu Ưng, bọn họ không sợ đọ sức chính diện, sợ là người của bang Đầu Ưng sẽ lấy sự an toàn của Lăng Vi để uy hiếp.
“Đã xác định vị trí chưa?” Viêm Bá Nghị hỏi.
Đầu bên kia điện thoại lại vội vàng trả lời anh, dường như tình hình có chút nghiêm trọng.
Viêm Bá Nghị cúp điện thoại, bế Lăng Dịch Sâm trên ghế lên, sải bước như bay đi vào thang máy. Không ngờ người lần trước là người của bang Đầu Ưng, nếu biết sớm thì đã giải quyết luôn rồi, lúc đó chỉ để ý Vi Vi thôi, thật là tai họa chưa diệt trừ mà, y như là cái gai trong mắt vậy.
Lúc Viêm Bá Nghị xuống lầu đi đến chỗ đậu xe của mình, thì những anh em ở gần đây đã đến rồi. Anh phân tích tình hình hiện tại một cách đơn giản, bố trí phòng thủ cho tổng bộ bang Xích Viêm ổn thỏa. Nếu như bang Đầu Ưng muốn đối phó với bang Xích Viêm của anh, thì đây là một cơ hội tốt, có thể chơi trò giương đông kích tây, vậy nên phòng thủ của tổng bộ bang Xích Viêm nhất định phải chắc chắn.
“Dịch Dịch, ngoan ngoãn đi theo daddy được không? Chuyện hơi khó giải quyết, con phải phối hợp với daddy đấy.”
Thấy Lăng Dịch Sâm gật đầu liên tục, Viêm Bá Nghị khởi động xe, chạy thẳng về phía mục tiêu. Anh muốn để Dịch Dịch về tổng bộ bang Xích Viêm, nhưng Mộ Bạch và Sở Phong đều không có ở đó, tuy phải đối diện với chuyện này thì hơi nguy hiểm, nhưng anh sẽ bảo vệ cho con trai thật tốt, nên vẫn là mang Dịch Dịch theo bên người thì yên tâm hơn.
Lúc này, Lý Canh đưa Lăng Vi đến khu vực quản lý của bang Đầu Ưng, thì rời khỏi. Hắn không đành lòng nhìn người khác làm khó Lăng Vi, nhưng lại không giúp được gì cho cô. Chỉ có thể rời đi. Thực ra hắn tan nhà nát cửa, đều do hắn tự gây ra, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân hắn. Nhưng vì muốm giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình, liền đẩy thù hận lên người Lăng Vi hết, bây giờ con gái còn đang đợi hắn đi cứu, người phụ nữ đã từng yêu thích cũng không thể tính là gì.
Lăng Vi bị bịt mắt, không nhìn thấy gì cả. Cô hỏi một câu thăm dò: “Có ai không?”
Kết quả không có ai trả lời, cô lại hét lên hai tiếng, sau khi tiếng nói vang ra, nghe thấy tiếng vọng, Lăng Vi cảm thấy hình như mình đang nằm trong một biển lửa vậy.
Bởi vì trong căn phòng càng ngày càng nóng lên, không biết là đã bốc cháy, hay chỗ này vốn là một phòng xông hơi.
Qua một lúc lâu, nghe thấy tiếng mở cửa, Lăng Vi dừng một chút, lại lên tiếng hỏi: “Tôi nói này, rốt cuộc là ai muốn bắt cóc tôi hả, có chuyện gì thì nói mau đi, ở trong này nóng quá rồi đấy.”
Đây là lần đầu tiên cô bị bắt cóc thành công, hãy tha thứ cho cô không biết phải đối mặt thế nào nhé. Trong lòng cô cực kỳ căng thẳng, lời nói bên miệng lại tỏ vẻ rất thoải mái.
“Câm miệng, còn ồn nữa là xử mày liền đó.” Một giọng nam trầm thấp vang lên ở phía đối diện, Lăng Vi lắc đầu, miếng vải trước mắt vẫn không rớt xuống.
“Tao nói này Lão Tam, mày không ngơ ngác ở bang Đầu Ưng cho tốt đi, chạy đến đây hóng hớt náo nhiệt gì hả?” Một giọng nói vang dội vang lên, ở phía bên phải Lăng Vi. Có thể đoán ra khoảng chừng 30 tuổi.
Người được gọi là Lão Tam kia, cười nhạo nói: “Tao ngơ ngác ở đó? Ngày nào cũng ngồi ăn rồi chờ chết à? Chẳng phải mày cũng đến đây nhận mua bán đó sao?”
“Lão Tam, nghe nói người phụ nữ này có chút quan hệ với bang Xích Viêm đấy, mày đưa cô ta tới đây, bang Đầu Ưng chịu nổi công kích của bang Xích Viêm à?”
Lão Tam không kiên nhẫn phất tay nói: “Tao chỉ nhận mối riêng thôi, Lão Đại không biết, người thuê bảo mang đến đây, nếu mày cũng nhận mối này, thì giữ bí mật cho tao đi, thật không ngờ, một người phụ nữ mà thôi, vậy mà lại tìm tới hai nhóm người để bắt cô ta.”
Lăng Vi im lặng, nghe ý của hai tên này nói, thì có người trả tiền thuê bọn họ bắt mình đến đây, hai người này đều biết nhau.
Nghe hai người nọ nhỏ giọng bàn bạc gì đó, Lăng Vi mở miệng nói: “Tôi nói này, rốt cuộc là ai muốn gặp tôi hả?”
“Yên lặng chút đi, thật là phiền mà.” Lão Tam quát lên, lúc nhận mối hàng này, hắn cũng đã say lắm rồi, thấy thù lao kếch xù thì đồng ý ngay, nào ngờ người phụ nữ này lại có quan hệ với bang Xích Viêm. Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa.
Lăng Vi im miệng, may mà Dịch Dịch không bị bắt đến đây chung với cô, nếu không cô thật sự kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay. Cô có thể khẳng định, chắc chắn Dịch Dịch đã tìm được Viêm Bá Nghị để cầu cứu rồi.
Trong phòng giám sát
Vưu Na nhìn Lăng Vi bị trói trên ghế, không nhúc nhích được, chân mày nhướn lên, mỉm cười. Mấy ngày trước người phụ nữ này còn là tổng giám sát Monica ở trên cao, tỏ vẻ ra oai trước mặt cô ta. Bây giờ, chẳng phải cũng trở thành một cái bia sống mặc cho người ta chém giết thôi sao.
“Cô Long, cô đã đến rồi.” Lão Tam vừa đi vào phòng giám sát thì nhìn thấy Vưu Na đeo mặt nạ, nếu người thuê đã không muốn để người khác biết cô ta là ai, thì đoán chừng cái tên này cũng là giả thôi.
Vưu Na gật đầu, đè thấp giọng nói: “Hi vọng Ưng Lão Tam đừng ngại, không phải tôi không tin tưởng năng lực của anh, kêu một nhóm người khác đến thì tôi tự có ý của tôi.”
Ưng Lão Tam gật đầu ngồi xuống một bên không nói gì nữa, trong lòng bắt đầu thấp thỏm. 5 năm trước, bang Đầu Ưng, bang Xích Viêm và Bạch Hổ Đường là ba bang phái tạo thành thế chân vạc, kiềm chế nhau ở thành phố Liêu , nhưng không bao lâu sau thì Bạch Hổ Đường bị bang Xích Viêm nuốt chửng, tuy bang Đầu Ưng có lòng muốn giành địa bàn, nhưng không đủ thực lực, vẫn luôn bị đánh trở về.
Lão Đại biết bình thường hắn có nhận một vài mối làm ăn riêng bên ngoài, nhưng không ngờ hắn lại mang đến phiền phức cho bang Đầu Ưng, nghĩ đến tin tức mà thuộc hạ vừa nghe ngóng được, Ưng Lão Tam có chút đứng ngồi không yên.
Vưu Na thì không lo chuyện này, sau khi cô ta đeo mặt nạ vào, thì từ từ đi về phía căn phòng giam Lăng Vi. Nơi nhốt Lăng Vi là một căn phòng bằng hợp kim nhôm, bên ngoài khoét một cái rãnh, liên tục đốt lửa than. Một bên khác còn đổ nước nóng vào, bên trong cực kỳ nóng.
Đứng ngoài cửa, nhìn dáng vẻ hơi nước sắp bao phủ mù mịt, Vưu Na xác định Lăng Vi sẽ không nhận ra mình, cô ta mở cửa ra, chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Vi.
Đối điện vừa có người đến thì Lăng Vi đã phát hiện ra ngay, trong phòng nóng quá, toàn thân cô đều là mồ hôi. Cái mũi cũng không dùng được nữa, không thể ngửi ra là mùi gì.
Hôm nay Vưu Na cố tình ngụy trang, nên không xịt nước hoa. Cô ta đứng cách khoảng mười bước, lạnh lùng nhìn Lăng Vi.
“Ai đó? Bắt tôi đến đây có mục đích gì? Nếu muốn tiền, cũng xin đưa ra con số đi.” Lăng Vi thật sự khó chịu quá rồi, không muốn quanh co lòng vòng nữa, cô động đậy thân thể, dây thừng siết chặt cô đến cả hít thở cũng khó khăn.
Vưu Na không nói gì, cô ta cực kỳ cẩn thận. Cất bước đi đến trước mặt Lăng Vi, giơ tay nâng cằm cô lên.
Chính là người phụ nữ này, vẫn luôn chiếm giữ trái tim của Viêm Bá Nghị. Cô ta yên lặng ở bên cạnh Viêm Bá Nghị 8 năm rồi, một người phụ nữ có thể có bao nhiêu cái 8 năm chứ. Cô ta một lòng một dạ giúp đỡ Viêm Bá Nghị kinh doanh công ty, nghĩ rằng đã sắp trở thành người một nhà rồi, không ngờ, nửa đường lại có một kẻ phá đám xông ra!
Nghĩ đến đây, bàn tay nắm cằm của Lăng Vi siết chặt, nghe tiếng Lăng Vi khẽ thở ra tiếng vì bị đau, Vưu Na hài lòng rút tay về. Thực ra cô ta muốn tát Lăng Vi một cái, nhưng lại cảm thấy mất thân phận. Suy nghĩ một chút, thôi vậy. Nhìn thấy Lăng Vi trở thành bộ dáng tù nhân thế này, thì cô ta thấy thật sảng khoái. Dáng vẻ của Lăng Vi bây giờ, cô ta muốn xử lý thế nào thì xử lý như vậy, muốn giết chết cô, cũng sẽ khiến cô im hơi lặng tiếng mà chết.
Phù, cảm thấy trong phòng càng ngày càng nóng, Vưu Na cất bước, lại đi trở ra.
Người đối diện không nói chuyện, nhưng Lăng Vi cảm giác được đó là phụ nữ. Động tác giơ tay nắm cằm của cô ta, dường như đã biết mình từ trước rồi, chỉ vì muốn trút giận thôi.
Nhiệt độ trong phòng giống như là đặt người lên lò than để nướng vậy, cổ họng Lăng Vi khô cạn, muốn nói chuyện, một luồng hơi nóng ập tới, cô bắt đầu choáng váng.
Vưu Na về đến phòng giám sát, thấy Lăng Vi hơi lắc lư cơ thể, ra lệnh bảo người tăng thêm lửa. Thấy Lăng Vi cả người lẫn ghế đều ngã xuống, mới hài lòng rời khỏi.
Viêm Bá Nghị mang theo Lăng Dịch Sâm lái xe đến địa điểm mà thuộc hạ nói, thì đã là một tiếng sau đó rồi. Không ngờ chỉ trong chốc lát thế này, mà tên Lý Canh kia đã đưa Lăng Vi đi xa đến thế. Khả năng không lớn lắm, càng nghĩ càng thấy không đúng, Viêm Bá Nghị lấy di động ra xem cuộc gọi tên thuộc hạ vừa gọi đến, gọi lại qua đó thì đã tắt máy rồi.
Shit, bị lừa rồi ư?
Đang lúc tức giận, di động lại vang lên. Nghe giọng thì chính là tên thuộc hạ kia, người đó vội vàng giải thích tiếng chuông chờ của mình chính là tiếng tắt máy. Làm hiểu nhầm lộn xộn ~
Từ xa có một chiếc xe chạy tới, thấy bóng người trong đó hơi quen mắt, nhưng biển số xe lại từ vùng khác, Viêm Bá Nghị không nghĩ nhiều, bế Lăng Dịch Sâm rồi chạy về hướng Vi Vi bị nhốt. Trong lòng anh cực kỳ sốt ruột, không biết bây giờ Vi Vi ra sao rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.