Chương 12: Vào khách sạn ở
Văn Xán
26/06/2018
Editor: miemei
“Đứng lại, thằng nhóc kia, mày đứng lại cho bà, là mày phá đám phải không hả?” Sau lưng vang lên tiếng thét của bà cô già kia.
Lăng Vi và Lăng Dịch Sâm nhìn nhau một cái, chột dạ cúi đầu, sau đó nhân lúc xung quanh không ai để ý liền cụp đuôi chạy ra khỏi đại sảnh.
“Dịch Dịch, mami đã nói với con bao nhiêu lần rồi, từ nay về sau không được huênh hoang như vậy nữa, ở đây là thành phố Liêu, không phải ở Mỹ, nếu con còn như vậy, mẹ sẽ bảo mẹ nuôi Niệm Niệm đến đón con về đó.” Lăng Vi nghiêm túc, nói. Lần này trở về, cô đã quyết tâm rất nhiều, nếu lại bị người đó phát hiện, có khi nào cô muốn trốn cũng trốn không được nữa không? Nhưng bất kể ra sao, cũng không thể nào sống những ngày tháng trốn chui trốn nhủi nữa.
“Vi Vi, ôm con đi, lâu lắm rồi con không cảm nhận được vòng tay ấm áp của mami rồi đó.” Lăng Dịch Sâm nhìn mami nhà mình với vẻ mặt đáng thương.
Lăng Vi vươn tay bế Lăng Dịch Sâm đặt lên vali, thản nhiên nói: “Con ôm nó trước đi, con phải nhớ những lời những lời mami nói đó, nếu không, mẹ sẽ kêu mẹ nuôi Niệm Niệm……”
“Biết rồi mà, mẹ cứ lảm nhảm như vậy, hèn gì không gả đi được, liên lụy mẹ nuôi Niệm Niệm cũng bị mẹ ảnh hưởng luôn, thế giới người lớn thiệt là……” Cắt ngang lời mami nói, Lăng Dịch Sâm bắt đầu oán than.
Trước cửa đại sảnh, những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều muốn rớt hết mắt kính, một cô gái trẻ vứt con trên vali hành lí, kéo ra ngoài như đang kéo một con khỉ không đuôi, cậu bé đó cực kỳ xinh xắn, cứ lầm bầm lầu bầu gì đó với cô gái trẻ kia mãi.
Ngồi lên xe taxi, Lăng Vi nhìn ra bên ngoài qua lớp kính thủy tinh.
“Mami.”
“Cuối cùng cũng kêu mami rồi hả?” Lăng Vi quay đầu lại nhìn con trai.
Lăng Dịch Sâm cười tươi như hoa: “Ôi chao, thật đúng là so đo từng li từng tí mà, chẳng trách đám đàn ông đều sợ mẹ hết, chậc chậc. Con nói này……” Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Lăng Dịch Sâm che miệng mình lại, sợ sẽ đụng chạm tới uy nghiêm của mami.
Trên đầu không hề vang lên tiếng bất mãn nào, lúc này Lăng Dịch Sâm mới ngẩng đầu lên nhìn mami, cậu phát hiện ánh mắt của mami rất phức tạp, có đau thương, có một chút kích động, dường như còn có mong đợi nữa. Đúng, là mong đợi, không sai đâu.
Xe chạy được hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại trước cổng một khách sạn năm sao, qua lớp cửa sổ xe, Lăng Vi nhìn thấy biển hiện “Khách sạn Sheraton”.
“Dịch Dịch, đến rồi.” Lăng Vi xuống xe trước, kêu con trai mấy lần cũng không có phản ứng.
Cô mở cửa xe ra lần nữa, phát hiện nhóc con kia đã ngủ mất rồi.
“Dịch Dịch, chúng ta đến rồi, mau xuống thôi nào.” Lăng Vi lay lay cánh tay nhỏ của con trai, giơ tay nhéo gương mặt mũm mĩm của cậu nhóc một cái.
Lúc này, Lăng Dịch Sâm mới từ từ “tỉnh lại”. Ngoác to miệng, mở to mắt ra, rất vô tội, hỏi: “Mami, cục cưng không còn hơi sức nữa, mẹ bế cục cưng được không? Cục cưng đói lắm, đói lắm, công nhân trong bụng không làm việc nữa rồi, mami dắt cục cưng đi ăn bữa ngon có được không, lỡ như……”
“Nếu như con đã không còn sức bước xuống xe, vậy thì mami lên lầu trước nhé, lúc nào con có sức rồi xuống xe cũng được.” Lăng Vi đi vào khách sạn, không thèm quay đầu lại.
Vốn Lăng Dịch Sâm còn đang mặc sức tưởng tượng sắp ăn món ngon gì, mắt thấy mami đã đi xa, cậu lập tức nhảy xuống taxi, nhớ lại thái độ của mami đối với mình gần đây, hốc mắt liền cay cay. Chẳng phải chỉ là không đưa tiền tiêu vặt cho mẹ thôi sao, khụ, còn có, còn có tiền khám bệnh và thiết kế trang sức của mami nữa, sau khi cậu lấy về từ chỗ mẹ nuôi, đã lén lút giữ lại một ít…… bất, bất kể thế nào đi nữa, cậu cũng là con trai của mami mà, không thể ngược đãi trẻ con đúng không nào? Mami còn hay nói, trẻ con bây giờ nhất định phải biết lí lẽ, phân biệt đúng sai, trẻ con càng phải yêu cầu bản thân nghiêm khắc hơn, xì, sống những ngày tháng như vậy vô vị biết bao.
“Đứng lại, thằng nhóc kia, mày đứng lại cho bà, là mày phá đám phải không hả?” Sau lưng vang lên tiếng thét của bà cô già kia.
Lăng Vi và Lăng Dịch Sâm nhìn nhau một cái, chột dạ cúi đầu, sau đó nhân lúc xung quanh không ai để ý liền cụp đuôi chạy ra khỏi đại sảnh.
“Dịch Dịch, mami đã nói với con bao nhiêu lần rồi, từ nay về sau không được huênh hoang như vậy nữa, ở đây là thành phố Liêu, không phải ở Mỹ, nếu con còn như vậy, mẹ sẽ bảo mẹ nuôi Niệm Niệm đến đón con về đó.” Lăng Vi nghiêm túc, nói. Lần này trở về, cô đã quyết tâm rất nhiều, nếu lại bị người đó phát hiện, có khi nào cô muốn trốn cũng trốn không được nữa không? Nhưng bất kể ra sao, cũng không thể nào sống những ngày tháng trốn chui trốn nhủi nữa.
“Vi Vi, ôm con đi, lâu lắm rồi con không cảm nhận được vòng tay ấm áp của mami rồi đó.” Lăng Dịch Sâm nhìn mami nhà mình với vẻ mặt đáng thương.
Lăng Vi vươn tay bế Lăng Dịch Sâm đặt lên vali, thản nhiên nói: “Con ôm nó trước đi, con phải nhớ những lời những lời mami nói đó, nếu không, mẹ sẽ kêu mẹ nuôi Niệm Niệm……”
“Biết rồi mà, mẹ cứ lảm nhảm như vậy, hèn gì không gả đi được, liên lụy mẹ nuôi Niệm Niệm cũng bị mẹ ảnh hưởng luôn, thế giới người lớn thiệt là……” Cắt ngang lời mami nói, Lăng Dịch Sâm bắt đầu oán than.
Trước cửa đại sảnh, những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều muốn rớt hết mắt kính, một cô gái trẻ vứt con trên vali hành lí, kéo ra ngoài như đang kéo một con khỉ không đuôi, cậu bé đó cực kỳ xinh xắn, cứ lầm bầm lầu bầu gì đó với cô gái trẻ kia mãi.
Ngồi lên xe taxi, Lăng Vi nhìn ra bên ngoài qua lớp kính thủy tinh.
“Mami.”
“Cuối cùng cũng kêu mami rồi hả?” Lăng Vi quay đầu lại nhìn con trai.
Lăng Dịch Sâm cười tươi như hoa: “Ôi chao, thật đúng là so đo từng li từng tí mà, chẳng trách đám đàn ông đều sợ mẹ hết, chậc chậc. Con nói này……” Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Lăng Dịch Sâm che miệng mình lại, sợ sẽ đụng chạm tới uy nghiêm của mami.
Trên đầu không hề vang lên tiếng bất mãn nào, lúc này Lăng Dịch Sâm mới ngẩng đầu lên nhìn mami, cậu phát hiện ánh mắt của mami rất phức tạp, có đau thương, có một chút kích động, dường như còn có mong đợi nữa. Đúng, là mong đợi, không sai đâu.
Xe chạy được hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại trước cổng một khách sạn năm sao, qua lớp cửa sổ xe, Lăng Vi nhìn thấy biển hiện “Khách sạn Sheraton”.
“Dịch Dịch, đến rồi.” Lăng Vi xuống xe trước, kêu con trai mấy lần cũng không có phản ứng.
Cô mở cửa xe ra lần nữa, phát hiện nhóc con kia đã ngủ mất rồi.
“Dịch Dịch, chúng ta đến rồi, mau xuống thôi nào.” Lăng Vi lay lay cánh tay nhỏ của con trai, giơ tay nhéo gương mặt mũm mĩm của cậu nhóc một cái.
Lúc này, Lăng Dịch Sâm mới từ từ “tỉnh lại”. Ngoác to miệng, mở to mắt ra, rất vô tội, hỏi: “Mami, cục cưng không còn hơi sức nữa, mẹ bế cục cưng được không? Cục cưng đói lắm, đói lắm, công nhân trong bụng không làm việc nữa rồi, mami dắt cục cưng đi ăn bữa ngon có được không, lỡ như……”
“Nếu như con đã không còn sức bước xuống xe, vậy thì mami lên lầu trước nhé, lúc nào con có sức rồi xuống xe cũng được.” Lăng Vi đi vào khách sạn, không thèm quay đầu lại.
Vốn Lăng Dịch Sâm còn đang mặc sức tưởng tượng sắp ăn món ngon gì, mắt thấy mami đã đi xa, cậu lập tức nhảy xuống taxi, nhớ lại thái độ của mami đối với mình gần đây, hốc mắt liền cay cay. Chẳng phải chỉ là không đưa tiền tiêu vặt cho mẹ thôi sao, khụ, còn có, còn có tiền khám bệnh và thiết kế trang sức của mami nữa, sau khi cậu lấy về từ chỗ mẹ nuôi, đã lén lút giữ lại một ít…… bất, bất kể thế nào đi nữa, cậu cũng là con trai của mami mà, không thể ngược đãi trẻ con đúng không nào? Mami còn hay nói, trẻ con bây giờ nhất định phải biết lí lẽ, phân biệt đúng sai, trẻ con càng phải yêu cầu bản thân nghiêm khắc hơn, xì, sống những ngày tháng như vậy vô vị biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.