Chương 100: Viêm Bá Nghị dạo một vòng quỷ môn quan
Văn Xán
02/11/2017
Editor: miemei
“Chị Lăng, chị đi nghỉ ngơi một chút đi, bên Lão Đại có tôi đây rồi, không có việc gì đâu.” Mộ Bạch nhìn quầng thâm dưới mắt của Lăng Vi, có chút không đành lòng, nói.
Lăng Vi cười lắc đầu, “Không sao, anh trông chừng một lúc nhé, tôi sẽ về ngay thôi. Chốc nữa anh về tổng bộ Xích Viêm đi. Bên này tự tôi có thể lo liệu được.”
Mộ Bạch muốn nói gì nữa, nhưng Lăng Vi đã bước nhanh đi mất.
Từ biểu hiện của Lăng Vi ngày hôm qua, Mộ Bạch đã hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng với Lăng Vi, anh ta cảm thấy anh ta là người thận trọng, trước kia anh ta từng quan sát Lăng Vi, cảm thấy cô không hề thương Lão Đại, nhưng mà…… lần này xảy ra chuyện đã nói với anh ta rằng, nhìn người không thể xem vẻ bề ngoài, đừng thấy cả ngày Lăng Vi đều mang vẻ lạnh lùng, vậy mà lúc Lão Đại xảy ra chuyện, cô nóng ruột hơn bất cứ ai.
Nhìn chậu nước, khăn lông, và chai rượu cồn bên cạnh giường, Mộ Bạch đi đến bên cạnh Viêm Bá Nghị, vươn tay sờ trán của Viêm Bá Nghị, phát hiện nhiệt độ cơ thể không cao, thở phào một hơi, rồi ngồi xuống lầm bầm lầu bầu: “Lão Đại, chút nữa Sở Phong muốn đến thăm anh đấy, anh tỉnh lại đi.”
Người trên giường đang ngủ rất say, không trả lời anh ta. Mộ Bạch thở dài, lấy di động ra trả lời tin nhắn cho Sở Phong.
Anh ta thà rằng người nằm trên giường là mình, cũng không mong Lão Đại phải chịu tội thế này.
Lúc Lăng Vi trở lại phòng bệnh, thì Mộ Bạch vẫn còn ngồi ở trong nói gì đó. Cô đặt túi truyền dịch lên tủ đầu giường, châm cứu cho Viêm Bá Nghị trước.
“Chị Lăng, tôi bảo thuộc hạ mua chút cháo về rồi, chị ăn một chút đi.” Mộ Bạch đi vòng qua giường bệnh đến cạnh tủ đầu giường, cầm túi truyền dịch lên xem. Đều là thuốc do chính Lăng Vi điều phối, anh ta rất khâm phục.
Lăng Vi gật đầu: “Anh về tổng bộ Xích Viêm đi, mình tôi lo liệu được mà, Niệm Niệm cũng sẽ giúp tôi, Sở Phong còn chưa khỏe hẳn, anh không về đó, tôi cũng không yên tâm lắm.”
Nghe Lăng Vi nói như thế nữa, Mộ Bạch chỉ có thể đồng ý. Anh ta có thể hiểu được tâm trạng của Lăng Vi, bây giờ Lão Đại vẫn chưa tỉnh, cô ấy đang lo nội bộ rối loạn, giặc ngoài dòm ngó.
“Cộc cộc cộc.” Chợt tiếng gõ cửa vang lên. Tiếng của Lăng Dịch Sâm cũng vọng vào.
Cậu kêu khẽ một tiếng: “Mami, daddy vẫn chưa tỉnh ạ? Con với mẹ nuôi có mua bữa sáng cho mẹ nè.” Lăng Vi xoay người lại, Từ Niệm Niệm đã dắt theo Lăng Dịch Sâm đứng trước mặt cô rồi.
“Mình ngủ được một lát thì tỉnh, sau đó dắt Dịch Dịch đi ăn sáng, cậu vẫn chưa hề chợp mắt ư?” Từ Niệm Niệm đã thay một chiếc áo khoác dày, đội nón len.
Lăng Vi giơ tay nhận đồ ăn Từ Niệm Niệm đưa qua, gật đầu một cái.
“Nhìn ra mà, một đêm thôi mà đã tiều tụy biết bao nhiêu, may mà mấy ngày nay mình không bận việc gì, có thể ở bên cạnh cậu. Cậu đi rửa mặt trước đi, mình với Dịch Dịch ngồi trong này.”
Viêm Bá Nghị cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ, có chút chân thật, có chút huyền ảo, một giấc mơ rất dài, rất dài. Anh mơ thấy mình bị trúng đạn, nằm trong một vũng máu, anh mơ thấy vẻ mặt hoảng loạn của Vi Vi lúc nhìn thấy anh, hình như đã khóc lên. Anh mơ thấy Vi Vi tự mình làm phẫu thuật cho anh, còn mơ thấy Vi Vi bày tỏ nữa.
Cảm giác không chân thật, nhưng lại giống như chuyện đã xảy ra vậy. Viêm Bá Nghị muốn dùng sức mở mắt ra, lại cảm thấy cả trái tim đều không thể khống chế mà đập thình thịch, tốc độ càng ngày càng nhanh, nhanh đến nỗi anh không thở được.
Ngay lúc muốn kêu cứu, một giọng nữ lanh lảnh vang lên bên tai.
“Vi Vi, cậu mau đến đây xem thế nào kìa, Vi Vi, cậu qua đây mau lên.” Từ Niệm Niệm nhìn điện tâm đồ dao động thành một đường thẳng, vội vàng thét lên, vừa gào vừa chạy vào nhà vệ sinh.
Lăng Vi vừa nghe thấy tiếng kêu của Từ Niệm Niệm liền chạy ra, cô bước nhanh đến trước mặt Viêm Bá Nghị, nhìn biểu đồ dao động trên điện tâm đồ, trong lòng cũng căng lên.
“Viêm Bá Nghị, Viêm Bá Nghị anh tỉnh lại đi, anh đừng dọa em.” Lăng Vi bắt đầu làm phương pháp cấp cứu, bởi vì dưới ngực Viêm Bá Nghị trúng đạn, cũng không thể dùng máy kích nhịp tim, chỉ có thể dùng kim bạc châm vào các huyệt ở vị trí tim.
Lăng Dịch Sâm đứng một bên đã bị dọa cho khóc lên, kêu mãi: “Mami, mami mau cứu daddy đi, con không muốn daddy có chuyện gì đâu, hu hu hu, mami mau cứu daddy đi, mami, con sợ lắm.”
Từ Niệm Niệm ôm Lăng Dịch Sâm vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Dịch Dịch đừng khóc, daddy con sẽ không có chuyện gì đâu, ngoan nào, đừng khóc nhé.”
“Mẹ nuôi Niệm Niệm, con sợ, con sợ lắm, con không có daddy lâu lắm rồi, cảm giác có daddy thương hạnh phúc lắm, con sợ quá mẹ nuôi ơi, hức hức hức.”
Lăng Vi gọi Viêm Bá Nghị một lần lại một lần, vừa ấn huyệt nhân trung vừa châm vào huyệt vị, qua một lúc lâu mới thấy điện tâm đồ hiển thị bình thường. Lúc này cô mới thở phào một hơi, mồ hôi trên trán lăn xuống, nhỏ xuống mặt của Viêm Bá Nghị.
Viêm Bá Nghị cảm thấy lồng ngực càng ngày càng khó chịu, lúc sắp không thở được nữa, thì một tiếng khóc chói tai, xen lẫn tiếng kêu của Vi Vi xông vào màng nhĩ. Anh nhìn thấy trước mặt có hai cánh cửa, một cánh cửa thì bên trong ánh nắng rực rỡ, một cánh cửa thì bên trong tối đen như mực, nhưng tiếng kêu đó lại vang lên từ cánh cửa tối đen kia.
Anh rất muốn đi vào cánh cửa đầy ánh nắng đó, nhưng vẫn bị tiếng kêu chói tai kia thu hút. Bước từng bước, từng bước vào cánh cửa đó.
Vừa bước vào trong, một luồng sáng hút anh trở về.
Anh dùng sức mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lăng Vi, đôi mắt hơi sưng đỏ đó, hình như đã khóc.
“Vi Vi.” Anh dùng sức vươn tay sờ lên gò má của Lăng Vi, đây là người anh đã nhớ nhung rất lâu, rất lâu. Vào khoảnh khắc anh đi cứu Mộ Bạch rồi bị trúng đạn, anh tưởng đâu mình không thể nào gặp được Lăng Vi nữa. Khoảnh khắc đó, trong tim có một nỗi đau tan nát cõi lòng, còn mãnh liệt hơn nỗi đau ở chỗ bị thương.
Lăng Vi thấy Viêm Bá Nghị mở mắt ra, muốn giơ tay sờ mình, kích động nín khóc mỉm cười. “Anh, anh tỉnh rồi.” Lăng Vi kéo tay của Viêm Bá Nghị đặt lên mặt mình.
Viêm Bá Nghị gật đầu, thì ra anh đã đi một vòng quỷ môn quan. Anh đang nghĩ, nếu như anh đi vào cánh cửa ngập tràn ánh sáng kia, phải chăng sẽ không về được nữa? Ánh nắng rực rỡ đó chỉ là biểu hiện giả dối.
Mấp mấy môi, Viêm Bá Nghị cảm thấy miệng lưỡi khô quắt, đầu lưỡi mới liếm một cái, liền có một muỗng canh đưa tới, anh há miệng ra, nước canh mát lạnh liền chảy vào miệng, chảy từ thực quản xuống dạ dày.
“Anh đã không ăn nhiều bữa rồi, uống một chút đi, có chút sức để nói chuyện.” Lăng Vi giống như đang dỗ con nít, khuyên Viêm Bá Nghị uống canh dinh dưỡng mà thường ngày anh không thích uống nhiều một chút.
Thấy Viêm Bá Nghị uống hết một chén canh, Lăng Dịch Sâm mới cẩn thận đứng trước mặt Viêm Bá Nghị, nhỏ giọng hỏi: “Daddy, ba còn nhớ con là ai không?”
Lăng Vi không biết nói gì nhìn con trai nhà mình, có phải đầu óc bị ngớ ngẩn rồi không, sao lại hỏi vấn đề ngốc nghếch như vậy chứ.
Viêm Bá Nghị yếu ớt nói: “Hình như tôi không nhớ cháu là ai lắm.” Con trai hỏi như thế, ngược lại anh cũng muốn phối hợp một chút.
Từ Niệm Niệm đứng một bên nghẹn cười không nói gì, chẳng qua cô chỉ nhắc qua mấy câu ở bên tai Dịch Dịch, thằng nhóc này liền coi là thật. Cuộc sống cũng đâu phải là kịch phim truyền hình đâu, sao có thể có nhiều tình tiết máu chó như thế.
“Dịch Dịch, con sao vậy? Sao lại hỏi vấn đề kì lạ thế này?” Lăng Vi kéo kéo góc áo của con trai.
Lăng Dịch Sâm có chút không tin được sờ sờ trán của Viêm Bá Nghị, rồi mới tiếc hận nói: “Mami, thật đáng tiếc, vậy mà daddy lại không nhớ được con, đau lòng quá, vậy thì những bí mật con nói cho ba biết trước kia, chắc chắn cũng quên hết luôn rồi. Xem ra tình tiết trong truyền hình cũng sẽ xảy ra trong cuộc sống hiện thực, như vậy có phải bây giờ mami đã mang thai cục cưng của daddy, hoặc là muốn rời khỏi daddy, rồi sau đó daddy lập tức nhớ lại hết, phải vậy không. Con nhớ biện pháp hiệu quả nhất là gõ vào đầu, chúng ta gõ vào đầu của daddy đi, sau khi ba bị thương nặng rồi thì sẽ nhớ lại hết thôi.”
Lăng Vi và Từ Niệm Niệm nhìn nhau một cái, rồi trợn mắt há mồm nhìn vào cái miệng nhỏ bi bô của Lăng Dịch Sâm.
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi nhìn Từ Niệm Niệm, từ kẽ răng nặn ra một câu nói: “Từ Niệm Niệm, cậu thật sự đủ lắm rồi đấy, cậu……”
“Khụ khụ, giây phút một nhà ba người các cậu đoàn tụ, mình không quấy rầy nữa, à ừ, mình còn có việc, mình đi trước nhé, Dịch Dịch, con bán đứng mẹ nuôi, miễn bàn đến bữa ngon đi nhé, bye bye.” Từ Niệm Niệm đi lùi ra ngoài cửa, vẫy tay với cả nhà Lăng Vi.
Từ Niệm Niệm vừa xoay người qua thì đụng vào lồng ngực của một người, cô ấy đang muốn mắng lên, vừa ngẩng đầu thì đối diện với gương mặt anh tuấn của Mộ Bạch, câu mắng tục đến cửa miệng lại nuốt xuống.
“Có thể nào để ý một chút được không?” Từ Niệm Niệm đánh đòn phủ đầu.
Mộ Bạch sửng sốt nhìn Từ Niệm Niệm mặt đỏ ửng, gật đầu, dìu Sở Phong đang đứng bên cạnh xem kịch đi vào trong.
Thấy Từ Niệm Niệm đã đi khỏi, Mộ Bạch quay đầu lại nhìn một cái, liền nghe thấy Sở Phong ở bên cạnh trêu chọc: “Chậc chậc, có ý với người ta phải không, lần đầu tiên thấy cậu đỏ mặt nha Mộ Bạch.”
“Im đi.” Mộ Bạch nhéo Sở Phong một cái, nghe thấy Sở Phong kêu đau, mới thả lỏng tay ra.
Tin tức Lão Đại đã tỉnh là do thuộc hạ canh giữ ngoài cửa nói cho họ biết, Mộ Bạch vốn không muốn để Sở Phong qua chung, nhưng không lay chuyển được cậu ta, liền mang cậu ta qua đây.
Gõ cửa, sau khi nghe thấy một tiếng mời vào, Mộ Bạch dìu Sở Phong đi thẳng đến bên cạnh giường của Viêm Bá Nghị.
Nhìn nét mặt xanh xao của Viêm Bá Nghị, Sở Phong hỏi thăm với giọng hơi nghẹn ngào: “Lão Đại, anh vẫn ổn chứ?”
Lăng Vi nhẹ nhàng đỡ Viêm Bá Nghị dựa vào người cô, bưng ly nước bên tủ đầu giường qua, đút anh uống từng muỗng từng muỗng.
Viêm Bá Nghị nuốt mấy ngụm nước rồi mới trả lời với giọng suy yếu: “Tôi khỏe lắm, không sao rồi Sở Phong, Mộ Bạch, cậu cũng không cần lo lắng nữa.” Giọng tuy nhỏ, nhưng người trong phòng đều nghe thấy.
“Chị Lăng, cám ơn chị, chị là ân nhân lớn của bang Xích Viêm chúng tôi, Sở Phong tôi xin dập đầu với chị.” Sở Phong kích động lên, hất tay Mộ Bạch ra, quỳ xuống đất.
Mộ Bạch cũng quỳ xuống đất theo: “Chị Lăng, trước kia tôi có tâm lý đề phòng chị, là tôi không đúng. Chị cứu Sở Phong, cứu Lão Đại, tốn công tốn sức canh giữ ở đây như thế, tôi thay mặt cho anh em trong bang Xích Viêm chúng tôi cám ơn chị. Lúc trước là tôi đã sai, hi vọng chị có thể đừng so đo chuyện trước kia.” Nói xong cũng dập đầu một cái.
Lăng Vi lập tức khua tay: “Tôi nên làm mà, các anh đừng như vậy, mau đứng lên đi.” Cô phải đỡ Viêm Bá Nghị cho vững, động tác vẫn chậm một chút, nhìn Sở Phong và Mộ Bạch chân thành dập đầu vang dội với mình, bỗng chốc không biết nên nói gì cho phải.
Viêm Bá Nghị nhìn thấy tất cả, nhẹ giọng nói: “Đứng lên đi, tôi đã nói cô ấy là người phụ nữ của tôi, cũng là người của Xích Viêm chúng ta, tôi biết trong lòng các cậu cảm kích, khụ khụ……”
Viêm Bá Nghị vừa ho, Lăng Vi lập tức nhẹ nhàng vuốt lưng cho anh: “Khoan nói chuyện đã, anh phải tịnh dưỡng đó, anh sắp hù chết em rồi đây này, anh có biết không hả.”
Viêm Bá Nghị gật đầu, rồi lại nằm xuống.
Lăng Dịch Sâm vẫn luôn đứng một bên, im lặng không lên tiếng, lúc này nói một câu: “Mami, chú khờ khạo và chú Mộ Bạch đều dập đầu với mẹ, phải chăng mẹ nên bày tỏ chút gì hay không?”
“Chị Lăng, chị đi nghỉ ngơi một chút đi, bên Lão Đại có tôi đây rồi, không có việc gì đâu.” Mộ Bạch nhìn quầng thâm dưới mắt của Lăng Vi, có chút không đành lòng, nói.
Lăng Vi cười lắc đầu, “Không sao, anh trông chừng một lúc nhé, tôi sẽ về ngay thôi. Chốc nữa anh về tổng bộ Xích Viêm đi. Bên này tự tôi có thể lo liệu được.”
Mộ Bạch muốn nói gì nữa, nhưng Lăng Vi đã bước nhanh đi mất.
Từ biểu hiện của Lăng Vi ngày hôm qua, Mộ Bạch đã hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng với Lăng Vi, anh ta cảm thấy anh ta là người thận trọng, trước kia anh ta từng quan sát Lăng Vi, cảm thấy cô không hề thương Lão Đại, nhưng mà…… lần này xảy ra chuyện đã nói với anh ta rằng, nhìn người không thể xem vẻ bề ngoài, đừng thấy cả ngày Lăng Vi đều mang vẻ lạnh lùng, vậy mà lúc Lão Đại xảy ra chuyện, cô nóng ruột hơn bất cứ ai.
Nhìn chậu nước, khăn lông, và chai rượu cồn bên cạnh giường, Mộ Bạch đi đến bên cạnh Viêm Bá Nghị, vươn tay sờ trán của Viêm Bá Nghị, phát hiện nhiệt độ cơ thể không cao, thở phào một hơi, rồi ngồi xuống lầm bầm lầu bầu: “Lão Đại, chút nữa Sở Phong muốn đến thăm anh đấy, anh tỉnh lại đi.”
Người trên giường đang ngủ rất say, không trả lời anh ta. Mộ Bạch thở dài, lấy di động ra trả lời tin nhắn cho Sở Phong.
Anh ta thà rằng người nằm trên giường là mình, cũng không mong Lão Đại phải chịu tội thế này.
Lúc Lăng Vi trở lại phòng bệnh, thì Mộ Bạch vẫn còn ngồi ở trong nói gì đó. Cô đặt túi truyền dịch lên tủ đầu giường, châm cứu cho Viêm Bá Nghị trước.
“Chị Lăng, tôi bảo thuộc hạ mua chút cháo về rồi, chị ăn một chút đi.” Mộ Bạch đi vòng qua giường bệnh đến cạnh tủ đầu giường, cầm túi truyền dịch lên xem. Đều là thuốc do chính Lăng Vi điều phối, anh ta rất khâm phục.
Lăng Vi gật đầu: “Anh về tổng bộ Xích Viêm đi, mình tôi lo liệu được mà, Niệm Niệm cũng sẽ giúp tôi, Sở Phong còn chưa khỏe hẳn, anh không về đó, tôi cũng không yên tâm lắm.”
Nghe Lăng Vi nói như thế nữa, Mộ Bạch chỉ có thể đồng ý. Anh ta có thể hiểu được tâm trạng của Lăng Vi, bây giờ Lão Đại vẫn chưa tỉnh, cô ấy đang lo nội bộ rối loạn, giặc ngoài dòm ngó.
“Cộc cộc cộc.” Chợt tiếng gõ cửa vang lên. Tiếng của Lăng Dịch Sâm cũng vọng vào.
Cậu kêu khẽ một tiếng: “Mami, daddy vẫn chưa tỉnh ạ? Con với mẹ nuôi có mua bữa sáng cho mẹ nè.” Lăng Vi xoay người lại, Từ Niệm Niệm đã dắt theo Lăng Dịch Sâm đứng trước mặt cô rồi.
“Mình ngủ được một lát thì tỉnh, sau đó dắt Dịch Dịch đi ăn sáng, cậu vẫn chưa hề chợp mắt ư?” Từ Niệm Niệm đã thay một chiếc áo khoác dày, đội nón len.
Lăng Vi giơ tay nhận đồ ăn Từ Niệm Niệm đưa qua, gật đầu một cái.
“Nhìn ra mà, một đêm thôi mà đã tiều tụy biết bao nhiêu, may mà mấy ngày nay mình không bận việc gì, có thể ở bên cạnh cậu. Cậu đi rửa mặt trước đi, mình với Dịch Dịch ngồi trong này.”
Viêm Bá Nghị cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ, có chút chân thật, có chút huyền ảo, một giấc mơ rất dài, rất dài. Anh mơ thấy mình bị trúng đạn, nằm trong một vũng máu, anh mơ thấy vẻ mặt hoảng loạn của Vi Vi lúc nhìn thấy anh, hình như đã khóc lên. Anh mơ thấy Vi Vi tự mình làm phẫu thuật cho anh, còn mơ thấy Vi Vi bày tỏ nữa.
Cảm giác không chân thật, nhưng lại giống như chuyện đã xảy ra vậy. Viêm Bá Nghị muốn dùng sức mở mắt ra, lại cảm thấy cả trái tim đều không thể khống chế mà đập thình thịch, tốc độ càng ngày càng nhanh, nhanh đến nỗi anh không thở được.
Ngay lúc muốn kêu cứu, một giọng nữ lanh lảnh vang lên bên tai.
“Vi Vi, cậu mau đến đây xem thế nào kìa, Vi Vi, cậu qua đây mau lên.” Từ Niệm Niệm nhìn điện tâm đồ dao động thành một đường thẳng, vội vàng thét lên, vừa gào vừa chạy vào nhà vệ sinh.
Lăng Vi vừa nghe thấy tiếng kêu của Từ Niệm Niệm liền chạy ra, cô bước nhanh đến trước mặt Viêm Bá Nghị, nhìn biểu đồ dao động trên điện tâm đồ, trong lòng cũng căng lên.
“Viêm Bá Nghị, Viêm Bá Nghị anh tỉnh lại đi, anh đừng dọa em.” Lăng Vi bắt đầu làm phương pháp cấp cứu, bởi vì dưới ngực Viêm Bá Nghị trúng đạn, cũng không thể dùng máy kích nhịp tim, chỉ có thể dùng kim bạc châm vào các huyệt ở vị trí tim.
Lăng Dịch Sâm đứng một bên đã bị dọa cho khóc lên, kêu mãi: “Mami, mami mau cứu daddy đi, con không muốn daddy có chuyện gì đâu, hu hu hu, mami mau cứu daddy đi, mami, con sợ lắm.”
Từ Niệm Niệm ôm Lăng Dịch Sâm vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Dịch Dịch đừng khóc, daddy con sẽ không có chuyện gì đâu, ngoan nào, đừng khóc nhé.”
“Mẹ nuôi Niệm Niệm, con sợ, con sợ lắm, con không có daddy lâu lắm rồi, cảm giác có daddy thương hạnh phúc lắm, con sợ quá mẹ nuôi ơi, hức hức hức.”
Lăng Vi gọi Viêm Bá Nghị một lần lại một lần, vừa ấn huyệt nhân trung vừa châm vào huyệt vị, qua một lúc lâu mới thấy điện tâm đồ hiển thị bình thường. Lúc này cô mới thở phào một hơi, mồ hôi trên trán lăn xuống, nhỏ xuống mặt của Viêm Bá Nghị.
Viêm Bá Nghị cảm thấy lồng ngực càng ngày càng khó chịu, lúc sắp không thở được nữa, thì một tiếng khóc chói tai, xen lẫn tiếng kêu của Vi Vi xông vào màng nhĩ. Anh nhìn thấy trước mặt có hai cánh cửa, một cánh cửa thì bên trong ánh nắng rực rỡ, một cánh cửa thì bên trong tối đen như mực, nhưng tiếng kêu đó lại vang lên từ cánh cửa tối đen kia.
Anh rất muốn đi vào cánh cửa đầy ánh nắng đó, nhưng vẫn bị tiếng kêu chói tai kia thu hút. Bước từng bước, từng bước vào cánh cửa đó.
Vừa bước vào trong, một luồng sáng hút anh trở về.
Anh dùng sức mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lăng Vi, đôi mắt hơi sưng đỏ đó, hình như đã khóc.
“Vi Vi.” Anh dùng sức vươn tay sờ lên gò má của Lăng Vi, đây là người anh đã nhớ nhung rất lâu, rất lâu. Vào khoảnh khắc anh đi cứu Mộ Bạch rồi bị trúng đạn, anh tưởng đâu mình không thể nào gặp được Lăng Vi nữa. Khoảnh khắc đó, trong tim có một nỗi đau tan nát cõi lòng, còn mãnh liệt hơn nỗi đau ở chỗ bị thương.
Lăng Vi thấy Viêm Bá Nghị mở mắt ra, muốn giơ tay sờ mình, kích động nín khóc mỉm cười. “Anh, anh tỉnh rồi.” Lăng Vi kéo tay của Viêm Bá Nghị đặt lên mặt mình.
Viêm Bá Nghị gật đầu, thì ra anh đã đi một vòng quỷ môn quan. Anh đang nghĩ, nếu như anh đi vào cánh cửa ngập tràn ánh sáng kia, phải chăng sẽ không về được nữa? Ánh nắng rực rỡ đó chỉ là biểu hiện giả dối.
Mấp mấy môi, Viêm Bá Nghị cảm thấy miệng lưỡi khô quắt, đầu lưỡi mới liếm một cái, liền có một muỗng canh đưa tới, anh há miệng ra, nước canh mát lạnh liền chảy vào miệng, chảy từ thực quản xuống dạ dày.
“Anh đã không ăn nhiều bữa rồi, uống một chút đi, có chút sức để nói chuyện.” Lăng Vi giống như đang dỗ con nít, khuyên Viêm Bá Nghị uống canh dinh dưỡng mà thường ngày anh không thích uống nhiều một chút.
Thấy Viêm Bá Nghị uống hết một chén canh, Lăng Dịch Sâm mới cẩn thận đứng trước mặt Viêm Bá Nghị, nhỏ giọng hỏi: “Daddy, ba còn nhớ con là ai không?”
Lăng Vi không biết nói gì nhìn con trai nhà mình, có phải đầu óc bị ngớ ngẩn rồi không, sao lại hỏi vấn đề ngốc nghếch như vậy chứ.
Viêm Bá Nghị yếu ớt nói: “Hình như tôi không nhớ cháu là ai lắm.” Con trai hỏi như thế, ngược lại anh cũng muốn phối hợp một chút.
Từ Niệm Niệm đứng một bên nghẹn cười không nói gì, chẳng qua cô chỉ nhắc qua mấy câu ở bên tai Dịch Dịch, thằng nhóc này liền coi là thật. Cuộc sống cũng đâu phải là kịch phim truyền hình đâu, sao có thể có nhiều tình tiết máu chó như thế.
“Dịch Dịch, con sao vậy? Sao lại hỏi vấn đề kì lạ thế này?” Lăng Vi kéo kéo góc áo của con trai.
Lăng Dịch Sâm có chút không tin được sờ sờ trán của Viêm Bá Nghị, rồi mới tiếc hận nói: “Mami, thật đáng tiếc, vậy mà daddy lại không nhớ được con, đau lòng quá, vậy thì những bí mật con nói cho ba biết trước kia, chắc chắn cũng quên hết luôn rồi. Xem ra tình tiết trong truyền hình cũng sẽ xảy ra trong cuộc sống hiện thực, như vậy có phải bây giờ mami đã mang thai cục cưng của daddy, hoặc là muốn rời khỏi daddy, rồi sau đó daddy lập tức nhớ lại hết, phải vậy không. Con nhớ biện pháp hiệu quả nhất là gõ vào đầu, chúng ta gõ vào đầu của daddy đi, sau khi ba bị thương nặng rồi thì sẽ nhớ lại hết thôi.”
Lăng Vi và Từ Niệm Niệm nhìn nhau một cái, rồi trợn mắt há mồm nhìn vào cái miệng nhỏ bi bô của Lăng Dịch Sâm.
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi nhìn Từ Niệm Niệm, từ kẽ răng nặn ra một câu nói: “Từ Niệm Niệm, cậu thật sự đủ lắm rồi đấy, cậu……”
“Khụ khụ, giây phút một nhà ba người các cậu đoàn tụ, mình không quấy rầy nữa, à ừ, mình còn có việc, mình đi trước nhé, Dịch Dịch, con bán đứng mẹ nuôi, miễn bàn đến bữa ngon đi nhé, bye bye.” Từ Niệm Niệm đi lùi ra ngoài cửa, vẫy tay với cả nhà Lăng Vi.
Từ Niệm Niệm vừa xoay người qua thì đụng vào lồng ngực của một người, cô ấy đang muốn mắng lên, vừa ngẩng đầu thì đối diện với gương mặt anh tuấn của Mộ Bạch, câu mắng tục đến cửa miệng lại nuốt xuống.
“Có thể nào để ý một chút được không?” Từ Niệm Niệm đánh đòn phủ đầu.
Mộ Bạch sửng sốt nhìn Từ Niệm Niệm mặt đỏ ửng, gật đầu, dìu Sở Phong đang đứng bên cạnh xem kịch đi vào trong.
Thấy Từ Niệm Niệm đã đi khỏi, Mộ Bạch quay đầu lại nhìn một cái, liền nghe thấy Sở Phong ở bên cạnh trêu chọc: “Chậc chậc, có ý với người ta phải không, lần đầu tiên thấy cậu đỏ mặt nha Mộ Bạch.”
“Im đi.” Mộ Bạch nhéo Sở Phong một cái, nghe thấy Sở Phong kêu đau, mới thả lỏng tay ra.
Tin tức Lão Đại đã tỉnh là do thuộc hạ canh giữ ngoài cửa nói cho họ biết, Mộ Bạch vốn không muốn để Sở Phong qua chung, nhưng không lay chuyển được cậu ta, liền mang cậu ta qua đây.
Gõ cửa, sau khi nghe thấy một tiếng mời vào, Mộ Bạch dìu Sở Phong đi thẳng đến bên cạnh giường của Viêm Bá Nghị.
Nhìn nét mặt xanh xao của Viêm Bá Nghị, Sở Phong hỏi thăm với giọng hơi nghẹn ngào: “Lão Đại, anh vẫn ổn chứ?”
Lăng Vi nhẹ nhàng đỡ Viêm Bá Nghị dựa vào người cô, bưng ly nước bên tủ đầu giường qua, đút anh uống từng muỗng từng muỗng.
Viêm Bá Nghị nuốt mấy ngụm nước rồi mới trả lời với giọng suy yếu: “Tôi khỏe lắm, không sao rồi Sở Phong, Mộ Bạch, cậu cũng không cần lo lắng nữa.” Giọng tuy nhỏ, nhưng người trong phòng đều nghe thấy.
“Chị Lăng, cám ơn chị, chị là ân nhân lớn của bang Xích Viêm chúng tôi, Sở Phong tôi xin dập đầu với chị.” Sở Phong kích động lên, hất tay Mộ Bạch ra, quỳ xuống đất.
Mộ Bạch cũng quỳ xuống đất theo: “Chị Lăng, trước kia tôi có tâm lý đề phòng chị, là tôi không đúng. Chị cứu Sở Phong, cứu Lão Đại, tốn công tốn sức canh giữ ở đây như thế, tôi thay mặt cho anh em trong bang Xích Viêm chúng tôi cám ơn chị. Lúc trước là tôi đã sai, hi vọng chị có thể đừng so đo chuyện trước kia.” Nói xong cũng dập đầu một cái.
Lăng Vi lập tức khua tay: “Tôi nên làm mà, các anh đừng như vậy, mau đứng lên đi.” Cô phải đỡ Viêm Bá Nghị cho vững, động tác vẫn chậm một chút, nhìn Sở Phong và Mộ Bạch chân thành dập đầu vang dội với mình, bỗng chốc không biết nên nói gì cho phải.
Viêm Bá Nghị nhìn thấy tất cả, nhẹ giọng nói: “Đứng lên đi, tôi đã nói cô ấy là người phụ nữ của tôi, cũng là người của Xích Viêm chúng ta, tôi biết trong lòng các cậu cảm kích, khụ khụ……”
Viêm Bá Nghị vừa ho, Lăng Vi lập tức nhẹ nhàng vuốt lưng cho anh: “Khoan nói chuyện đã, anh phải tịnh dưỡng đó, anh sắp hù chết em rồi đây này, anh có biết không hả.”
Viêm Bá Nghị gật đầu, rồi lại nằm xuống.
Lăng Dịch Sâm vẫn luôn đứng một bên, im lặng không lên tiếng, lúc này nói một câu: “Mami, chú khờ khạo và chú Mộ Bạch đều dập đầu với mẹ, phải chăng mẹ nên bày tỏ chút gì hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.