Chương 430: Chúng ta cùng đánh cược
Phong Dữ Tự Nhiên
16/06/2021
Ninh Tương Y hạ mí mắt, “Nếu như ta không thả?”
Bạch Khải Du nhe răng cười, “Vậy ngươi cứ đợi người đến soát nhà diệt tộc đi! Nếu như người còn u mê không tỉnh ngộ, đến lúc kinh động đến vương gia, thì người có thể thử một chút mười tám cực hình trong chiêu ngục đó!”
Ninh Tương Y bị hắn kích động có chút tức giận… Nàng cho tới bây giờ không đến chiêu ngục của Ninh Úc, bởi vì đối với chỗ đó, nàng đã thấm sâu trong người là bóng tối.
Nhưng nhìn người dưới mắt, hắn dường như trong lòng thấy may mắn, bởi vì hắn biết Cố Quốc công chúa thân thiết với Tề Vương, nói không chừng lại bởi vì vậy mà tha hắn một lần?
Thấy nàng im lặng, Bạch Khải Du uy hiếp nói, “ biết sợ rồi sao? Nếu biết, còn không mau thả Hà đại nhân ra!”.
Thả hắn?
Bởi vì sợ Ninh Úc?
Ninh Tương Y buồn cười lắc đầu, nụ cười có chút tàn nhẫn, “Đừng nói đến hắn, nếu như phụ thân của hắn là Hà Hâm, chỉ cần ta đồng ý, Ninh Úc cũng sẽ đem hắn đầu chặt xuống cho ta chơi...”
Nàng nói xong, khiến Bạch Khải Du giật mình!
Thiên hạ này, có người dám gọi thẳng tên vương gia, trừ Hoàng đế và Thái tử, cũng chỉ có… Chỉ có vị công chúa trong truyền thuyết kia! Thế nhưng dù gì cũng là một vị công chúa, sao lại lẻ loi đi một mình? Thế là hắn cau mày, rất chú ý cẩn thận hỏi.
“Ngươi… Xin hỏi thân phận của bọn ngươi?” Bạch Khải Du nghiêm túc lại.
Ninh Tương Y cười tươi cười một tiếng, thở dài nhìn lên bầu trời, “… Cũng không phải cái thân phận gì ghê gớm, chỉ là Ninh Úc phải gọi ta một tiếng hoàng tỷ, ngươi nói xem, ta là ai?”
Nàng hiếu kì nhìn sắc mặt Bạch Khải Du, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt hắn bỗng xám xịt! Hắn còn đang không tin, không tin vị này là công chúa.
Lúc này Hà Trạch rốt cục từ bỏ may mắn hô một tiếng.
“Còn không quỳ xuống! Nàng chính là Cố Quốc đại công chúa! Tay cầm kim bài lệnh, như đích thân trẫm đến!”
Bạch Khải Du lúc này mới kinh hãi, quỳ bịch một tiếng xuống, ánh mắt không thể tin!
“Công chúa…”
Hắn chỉ tiện tay nắm một cái, liền bắt trúng một công chúa sao? Thấy hắn như thế, Ninh Tương Y cười, giọng nói trong veo động lòng người, nàng liếc qua đối phương, đắc ý hỏi, “Thế nào tên râu quai nón, có phải là rất vui vẻ lại thật bất ngờ không?”
Bạch Khải Du trong lòng như còi báo động! Từ xưa nữ tử tiểu nhân khó chiều, coi như người trước mắt này là công chúa, chỉ sợ cũng là nữ nhân lòng dạ nhỏ mọn! Bây giờ hắn thù lớn chưa trả xong liền gây chuyện trong tay nữ nhân này, quả nhiên là hắn làm ác quá nhiều, gặp báo ứng rồi sao?
“Vi thần… Không biết là công chúa giá lâm, mong rằng công chúa – thứ tội!” Bạch Khải Du suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định xin lỗi trước, trên trán hắn chảy ra mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng suy nghĩ dùng cách gì thoát thân.
“Ờ…” Ninh Tương Y nhíu mày, mũi tay gõ gõ trên bàn trà,”… Nếu ta không tha tội thì sao?”
Câu nói của nàng làm cho tim Bạch Khải Du lạnh một nửa, hắn biết nữ nhân là loại khó dây dưa nhất, cũng không chịu từ bỏ ý đồ nhất.
Hắn vốn đã có thành kiến với nữ nhân, lúc này thấy Ninh Tương Y không chịu thả hắn, hắn thẳng lưng trên lạnh lùng nói. .
||||| Truyện đề cử: Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim) |||||
“Muốn chém giết muốn róc thịt, cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được!”
Ninh Tương Y nghe thấy, vui vẻ nhưng mặt mày cứng ngắc!
Nàng trực tiếp ném một con dao đến trước mặt Bạch Khải Du.
“Đây, nhặt lên.”
Lời Ninh Tương Y truyền đến, Bạch Khải Du không hề động đậy, chẳng lẽ công chúa một lời không hợp ý liền bắt hắn phải tự sát?
Thấy hắn bất động, Ninh Tương Y đưa tay lên nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, yếu ớt nói, “ không phải nói muốn chém giết muốn róc thịt đều có thể sao? Sao không nhặt lên?”
Hà Trạch quỳ gối bên cạnh chân hắn đã sớm bị dọa đến không dám nhìn! Xem ra công chúa này là nữ nhân có thù phải báo báo rồi, đợi lát nữa cũng không biết sẽ làm gì hắn! Trong lòng của hắn đang mắng chửi Bạch Khải Du cả ngàn lần, nhưng càng muốn cho mình đường lui.
Bạch Khải Du nghe vậy có chút tức giận, hắn nhặt con dao lên, trong lòng lại nghĩ, hắn dựa vào cái gì phải nghe nữ nhân này? Công chúa thì có thể ép người tự sát à?
Bị hắn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm, Ninh Tương Y thản nhiên phân phó nói, “ cũng không cần người phải róc thịt mình, chúng ta tới chơi một trò chơi đi…”
Bạch Khải Du nhíu mày, không biết nàng trong thâm tâm nàng làm được gì.
Ninh Tương Y cười nhìn hắn, “Chỉ cần ngươi cạo sạch sẽ bộ râu quai nón của ngươi, nếu như ta thấy đẹp mắt hơn tên đang nằm dưới chân này, ta liền thả ngươi, giữ hắn. Nếu như ngươi không đẹp mắt hơn hắn, thật đáng tiếc, ta cũng chỉ có bắt ngươi!”
Nàng phách lối vô đạo đức liền khiến Bạch Khải Du phản cảm! Tự dưng cảm nhận không khuất nhục!
Nhưng bây giờ, đối phương võ nghệ cao hơn hẳn, thân phận cao hơn hẳn, ngay cả Hà Trạch cũng nằm bên chân nàng, hắn có lý do gì để từ chối?
Cho dù hắn lòng tràn đầy phẫn nộ!
Thế nhưng cầm đao trong tay, hắn sâu xa nhìn Ninh Tương Y, phần khuất nhục này, hắn không muốn nhận! Ngược lại Hà Trạch càng thêm vội vàng, “Mau ra tay đi, Bạch Khải Du, bản quan lệnh người nhanh chóng ra tay!”
Hà Trạch trong lòng nghĩ rất hay, cái Bạch Khải Du ở bên ngoài, lại một mặt đầy râu quai nón, khẳng định rất khó coi, tuyệt đối so ra luôn kém hắn! Đến lúc đó cái công chúa này bắt giữ Bạch Khải Du, hắn cũng đem trách nhiệm đấy lên người Bạch Khải Du, đem mình thoát thân.
Bạch Khải Du tất nhiên biết Hà Trạch đang nghĩ gì, hắn mắt nhìn Ninh Tương Y, lại mắt nhìn Hà Trạch, đột nhiên thay đổi chủ ý.
Dù sao hắn muốn bắt nam nhân này, nhưng giờ hắn vội vã như vậy muốn chết, vậy thì thử một chút đi!
“Cầm cái gương tới đây.”
Bạch Khải Du thẳng người lên, thong dong nói với Ninh Tương Y.
Có Ninh Tương Y tùy tiện chỉ vào một tỳ nữ, “Ngươi, đi lấy cái gương tới.”
Người kia vội vàng nhận mệnh đi, ở hậu viện, gương rất nhanh liền cầm tới, Ninh Tương Y để tỳ nữ kia bưng tấm gương đứng ở trước mặt Bạch Khải Du, còn Bạch Khải Du liền dùng dao sắc bén, cạo râu cho mình. Trong lúc chờ đợi, Ninh Tương Y có chút nhàm chán, liền thẳng chân đá Hà Trạch một cái.
“Nói đi, ngươi muốn ta xử trí ngươi thế nào?”
Hà Trạch giật mình, hắn nhìn Bạch Khải Du một chút, lớn tiếng nói, “công chúa, tất cả chuyện này đều là chủ ý của Bạch Khải Du tự tiện, hắn vì muốn lấy lòng thần, mới dùng cách này, thần không tốt vì nể mặt mũi của hắn mới nhận những mỹ nhân kia, viện này… Cũng là của Thái Thú đời trước lưu lại, thần hoàn toàn không biết rõ tình hình ạ!”
Ninh Tương Y nhìn hắn quỳ trên mặt đất, nói bộ dạng thành khẩn, không quan tâm nói.
“Nói cách khác, là người vô tội?”
“Đúng đúng!” Hắn gật đầu như giã tỏi.
Ninh Tương Y cười chỉ một chỗ có người rên rỉ, “Vậy ngươi để bọn hắn vậy lại tấn công ta, cũng là vô tội?”
Hà Trạch giật mình, vừa muốn nói gì đó, Ninh Tương Y không kiên nhẫn chặn miệng hắn, “Được thôi, coi như là ngươi vô tội cũng không có quan trọng, nếu như dung mạo ngươi không bằng Bạch Khải Du kia, thì không may, ta chắc chắn sẽ xử lý người thật tốt.”
Ninh Tương Y có ý nghĩ ác ý, nàng cũng không có cam đoan, hắn đẹp mắt hơn so Bạch Khải Du, thì sẽ bỏ qua cho hắn.
Hà Trạch nghe xong, vội vàng nhìn Bạch Khải Du, lúc này, Bạch Khải Du dường như cũng dừng động tác lại, thị nữ ôm tấm gương rút lui, lộ ra khuôn mặt hắn.
Chỉ nghe giọng nói trầm thấp lạnh lùng của hắn nói.
“Chỉ sợ phải khiến đại nhân thất vọng.”
Hà Trạch nhìn thấy mặt hắn bỗng nhiên nổi giận! Không thể bào, Bạch Khải Du không thể đẹp mắt như vậy!
- ---------------------------
Bạch Khải Du nhe răng cười, “Vậy ngươi cứ đợi người đến soát nhà diệt tộc đi! Nếu như người còn u mê không tỉnh ngộ, đến lúc kinh động đến vương gia, thì người có thể thử một chút mười tám cực hình trong chiêu ngục đó!”
Ninh Tương Y bị hắn kích động có chút tức giận… Nàng cho tới bây giờ không đến chiêu ngục của Ninh Úc, bởi vì đối với chỗ đó, nàng đã thấm sâu trong người là bóng tối.
Nhưng nhìn người dưới mắt, hắn dường như trong lòng thấy may mắn, bởi vì hắn biết Cố Quốc công chúa thân thiết với Tề Vương, nói không chừng lại bởi vì vậy mà tha hắn một lần?
Thấy nàng im lặng, Bạch Khải Du uy hiếp nói, “ biết sợ rồi sao? Nếu biết, còn không mau thả Hà đại nhân ra!”.
Thả hắn?
Bởi vì sợ Ninh Úc?
Ninh Tương Y buồn cười lắc đầu, nụ cười có chút tàn nhẫn, “Đừng nói đến hắn, nếu như phụ thân của hắn là Hà Hâm, chỉ cần ta đồng ý, Ninh Úc cũng sẽ đem hắn đầu chặt xuống cho ta chơi...”
Nàng nói xong, khiến Bạch Khải Du giật mình!
Thiên hạ này, có người dám gọi thẳng tên vương gia, trừ Hoàng đế và Thái tử, cũng chỉ có… Chỉ có vị công chúa trong truyền thuyết kia! Thế nhưng dù gì cũng là một vị công chúa, sao lại lẻ loi đi một mình? Thế là hắn cau mày, rất chú ý cẩn thận hỏi.
“Ngươi… Xin hỏi thân phận của bọn ngươi?” Bạch Khải Du nghiêm túc lại.
Ninh Tương Y cười tươi cười một tiếng, thở dài nhìn lên bầu trời, “… Cũng không phải cái thân phận gì ghê gớm, chỉ là Ninh Úc phải gọi ta một tiếng hoàng tỷ, ngươi nói xem, ta là ai?”
Nàng hiếu kì nhìn sắc mặt Bạch Khải Du, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt hắn bỗng xám xịt! Hắn còn đang không tin, không tin vị này là công chúa.
Lúc này Hà Trạch rốt cục từ bỏ may mắn hô một tiếng.
“Còn không quỳ xuống! Nàng chính là Cố Quốc đại công chúa! Tay cầm kim bài lệnh, như đích thân trẫm đến!”
Bạch Khải Du lúc này mới kinh hãi, quỳ bịch một tiếng xuống, ánh mắt không thể tin!
“Công chúa…”
Hắn chỉ tiện tay nắm một cái, liền bắt trúng một công chúa sao? Thấy hắn như thế, Ninh Tương Y cười, giọng nói trong veo động lòng người, nàng liếc qua đối phương, đắc ý hỏi, “Thế nào tên râu quai nón, có phải là rất vui vẻ lại thật bất ngờ không?”
Bạch Khải Du trong lòng như còi báo động! Từ xưa nữ tử tiểu nhân khó chiều, coi như người trước mắt này là công chúa, chỉ sợ cũng là nữ nhân lòng dạ nhỏ mọn! Bây giờ hắn thù lớn chưa trả xong liền gây chuyện trong tay nữ nhân này, quả nhiên là hắn làm ác quá nhiều, gặp báo ứng rồi sao?
“Vi thần… Không biết là công chúa giá lâm, mong rằng công chúa – thứ tội!” Bạch Khải Du suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định xin lỗi trước, trên trán hắn chảy ra mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng suy nghĩ dùng cách gì thoát thân.
“Ờ…” Ninh Tương Y nhíu mày, mũi tay gõ gõ trên bàn trà,”… Nếu ta không tha tội thì sao?”
Câu nói của nàng làm cho tim Bạch Khải Du lạnh một nửa, hắn biết nữ nhân là loại khó dây dưa nhất, cũng không chịu từ bỏ ý đồ nhất.
Hắn vốn đã có thành kiến với nữ nhân, lúc này thấy Ninh Tương Y không chịu thả hắn, hắn thẳng lưng trên lạnh lùng nói. .
||||| Truyện đề cử: Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim) |||||
“Muốn chém giết muốn róc thịt, cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được!”
Ninh Tương Y nghe thấy, vui vẻ nhưng mặt mày cứng ngắc!
Nàng trực tiếp ném một con dao đến trước mặt Bạch Khải Du.
“Đây, nhặt lên.”
Lời Ninh Tương Y truyền đến, Bạch Khải Du không hề động đậy, chẳng lẽ công chúa một lời không hợp ý liền bắt hắn phải tự sát?
Thấy hắn bất động, Ninh Tương Y đưa tay lên nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, yếu ớt nói, “ không phải nói muốn chém giết muốn róc thịt đều có thể sao? Sao không nhặt lên?”
Hà Trạch quỳ gối bên cạnh chân hắn đã sớm bị dọa đến không dám nhìn! Xem ra công chúa này là nữ nhân có thù phải báo báo rồi, đợi lát nữa cũng không biết sẽ làm gì hắn! Trong lòng của hắn đang mắng chửi Bạch Khải Du cả ngàn lần, nhưng càng muốn cho mình đường lui.
Bạch Khải Du nghe vậy có chút tức giận, hắn nhặt con dao lên, trong lòng lại nghĩ, hắn dựa vào cái gì phải nghe nữ nhân này? Công chúa thì có thể ép người tự sát à?
Bị hắn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm, Ninh Tương Y thản nhiên phân phó nói, “ cũng không cần người phải róc thịt mình, chúng ta tới chơi một trò chơi đi…”
Bạch Khải Du nhíu mày, không biết nàng trong thâm tâm nàng làm được gì.
Ninh Tương Y cười nhìn hắn, “Chỉ cần ngươi cạo sạch sẽ bộ râu quai nón của ngươi, nếu như ta thấy đẹp mắt hơn tên đang nằm dưới chân này, ta liền thả ngươi, giữ hắn. Nếu như ngươi không đẹp mắt hơn hắn, thật đáng tiếc, ta cũng chỉ có bắt ngươi!”
Nàng phách lối vô đạo đức liền khiến Bạch Khải Du phản cảm! Tự dưng cảm nhận không khuất nhục!
Nhưng bây giờ, đối phương võ nghệ cao hơn hẳn, thân phận cao hơn hẳn, ngay cả Hà Trạch cũng nằm bên chân nàng, hắn có lý do gì để từ chối?
Cho dù hắn lòng tràn đầy phẫn nộ!
Thế nhưng cầm đao trong tay, hắn sâu xa nhìn Ninh Tương Y, phần khuất nhục này, hắn không muốn nhận! Ngược lại Hà Trạch càng thêm vội vàng, “Mau ra tay đi, Bạch Khải Du, bản quan lệnh người nhanh chóng ra tay!”
Hà Trạch trong lòng nghĩ rất hay, cái Bạch Khải Du ở bên ngoài, lại một mặt đầy râu quai nón, khẳng định rất khó coi, tuyệt đối so ra luôn kém hắn! Đến lúc đó cái công chúa này bắt giữ Bạch Khải Du, hắn cũng đem trách nhiệm đấy lên người Bạch Khải Du, đem mình thoát thân.
Bạch Khải Du tất nhiên biết Hà Trạch đang nghĩ gì, hắn mắt nhìn Ninh Tương Y, lại mắt nhìn Hà Trạch, đột nhiên thay đổi chủ ý.
Dù sao hắn muốn bắt nam nhân này, nhưng giờ hắn vội vã như vậy muốn chết, vậy thì thử một chút đi!
“Cầm cái gương tới đây.”
Bạch Khải Du thẳng người lên, thong dong nói với Ninh Tương Y.
Có Ninh Tương Y tùy tiện chỉ vào một tỳ nữ, “Ngươi, đi lấy cái gương tới.”
Người kia vội vàng nhận mệnh đi, ở hậu viện, gương rất nhanh liền cầm tới, Ninh Tương Y để tỳ nữ kia bưng tấm gương đứng ở trước mặt Bạch Khải Du, còn Bạch Khải Du liền dùng dao sắc bén, cạo râu cho mình. Trong lúc chờ đợi, Ninh Tương Y có chút nhàm chán, liền thẳng chân đá Hà Trạch một cái.
“Nói đi, ngươi muốn ta xử trí ngươi thế nào?”
Hà Trạch giật mình, hắn nhìn Bạch Khải Du một chút, lớn tiếng nói, “công chúa, tất cả chuyện này đều là chủ ý của Bạch Khải Du tự tiện, hắn vì muốn lấy lòng thần, mới dùng cách này, thần không tốt vì nể mặt mũi của hắn mới nhận những mỹ nhân kia, viện này… Cũng là của Thái Thú đời trước lưu lại, thần hoàn toàn không biết rõ tình hình ạ!”
Ninh Tương Y nhìn hắn quỳ trên mặt đất, nói bộ dạng thành khẩn, không quan tâm nói.
“Nói cách khác, là người vô tội?”
“Đúng đúng!” Hắn gật đầu như giã tỏi.
Ninh Tương Y cười chỉ một chỗ có người rên rỉ, “Vậy ngươi để bọn hắn vậy lại tấn công ta, cũng là vô tội?”
Hà Trạch giật mình, vừa muốn nói gì đó, Ninh Tương Y không kiên nhẫn chặn miệng hắn, “Được thôi, coi như là ngươi vô tội cũng không có quan trọng, nếu như dung mạo ngươi không bằng Bạch Khải Du kia, thì không may, ta chắc chắn sẽ xử lý người thật tốt.”
Ninh Tương Y có ý nghĩ ác ý, nàng cũng không có cam đoan, hắn đẹp mắt hơn so Bạch Khải Du, thì sẽ bỏ qua cho hắn.
Hà Trạch nghe xong, vội vàng nhìn Bạch Khải Du, lúc này, Bạch Khải Du dường như cũng dừng động tác lại, thị nữ ôm tấm gương rút lui, lộ ra khuôn mặt hắn.
Chỉ nghe giọng nói trầm thấp lạnh lùng của hắn nói.
“Chỉ sợ phải khiến đại nhân thất vọng.”
Hà Trạch nhìn thấy mặt hắn bỗng nhiên nổi giận! Không thể bào, Bạch Khải Du không thể đẹp mắt như vậy!
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.