Chương 34
Phong Dữ Tự Nhiên
07/03/2021
Giây phút đó, hoa lá cũng phai sắc, trời đất như biến thành bức tranh màu mực cực lớn, mà nàng là màu sắc duy nhất! Ninh Giác ấn lên vị trí tim, gần đây loại cảm giác kỳ quái này càng ngày càng đồn dập, dồn dập đến nỗi thúc giục hắn tìm đủ mọi lý do để chạy đến hậu cung, nhưng chỉ cần liếc nhìn nàng một cái đã có thể bình phục trong nháy mắt.
Nhưng phần lớn thời điểm lại chỉ cần nàng chủ động, loại cảm giác kỳ quái đó sẽ như dời núi lấp biển muốn nhấn chìm hắn, qua hồi lâu mới dần lắng lại.
Hắn ta thấy chân nàng điểm nhẹ vào một đầu thuyền, đầu thuyền như kiếm lao đến bên bờ, nàng đứng đón gió ở đầu thuyền, sự phong lưu tiêu sái đó như thể sẽ đón gió mà đi bất cứ lúc nào.
Ninh Giác có cảm giác như vậy, hắn nhìn nàng không hề chớp mắt, thấy đối phương cười ngọt ngào với hắn.
Thuyền vừa cập bờ, một nhóm cung nhân Thái Hòa điện thấy vậy, vội tới hành lễ.
“Chào thái tử điện hạ, công chúa điện hạ.” Tiểu thái giám dẫn đầu tên Vĩnh Phúc, hắn ta cười hì hì hành lễ xong, nói với Ninh Tương Y: “Công chúa đi tìm cửu điện hạ đúng không ạ, cửu điện hạ đi chọn chiến mã đi theo vẫn chưa trở về.” Ninh Tương Y không tiếc nuối, vung tay để hắn ta đi xuống.
Sao đi lâu vậy, nàng còn có việc phải dặn dò mà…
Đợi người vừa đi, Ninh Tương Y nhìn Ninh Giác, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nét mặt nàng lại sáng lên lần nữa, mở to đôi mắt sáng rỡ trông mong nhìn đối phương: “Thái tử ca ca có bận về phủ không?”
Cung nhân đi cùng bên cạnh Thái tử đang định nói chuyện, đã thấy Thái tử lắc đầu: “Không vội.” Ninh Tương Y cười cong mắt: “Vậy Thái tử ca ca có bằng lòng đi du ngoạn cùng ta không?”
Nàng chỉ vào thuyền lá liễu dưới chân: “Sen trong hồ đang nở rộ, chúng ta có thể ngồi thuyền đi ngắm cảnh, chẳng phải quá đẹp sao?”
Cung nhân sau lưng Thái tử nhìn qua thuyền kia là biết chỉ có thể cho hai người, làm sao đảm bảo an toàn của Thái tử được, đang định từ chối, lại nhận được ánh nhìn thoáng qua từ Thái tử nhà mình, mới cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Thấy hắn ta đồng ý, Ninh Tương Y hài lòng, tự mình vươn tay ra, lịch sự cúi người. Mà Ninh Giác nhìn thấy bàn tay đó thì hơi sững ra, cuối cùng mới nắm chặt bàn tay trắng trẻo thon dài đó theo bản năng, đạp một chân lên thuyền nhỏ.
Lúc này thân thuyền lay nhẹ, Ninh Giác đứng không vững, mà Ninh Tương Y lại nắm chặt hắn, đứng vững trước mặt hắn, nhiệt độ và sức mạnh truyền đến, vào mùa hè như này, khắc rõ trong đầu Ninh Giác… khiến miệng lưỡi hắn khô khốc.
Ninh Tương Y không phát hiện ra sự bất thường của hắn, chỉ cười điểm mũi chân một cái, thuyền như kiếm lao đến giữa hồn, lúc này trời đã bắt đầu sẩm tối, từng ráng mây nhuộm màu trời, hai người ngồi đối diện nhau, gió thổi nhè nhẹ, thoải mãi đến nỗi buồn ngủ.
Bên này trời chiều đẹp vô cùng, mà trên bờ Hinh Nhi hé miệng cười một tiếng, nhìn thoáng qua cung nhân của Thái tử đang vô cùng lo lắng, không khỏi bực bội nghĩ, bọn họ căng thẳng quá vậy, đi theo công chúa có thể có vấn đề gì được chứ?
“Có hoa có nước sao có thể không có rượu được?” Thuyền đi dần ổn, Ninh Tương Y cười một tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, nàng lấy ra một cái túi từ trong tay áo, mở nút rượu ra, mùi rượu mê người bay tới. Ninh Giác vừa ngửi đã biết là rượu trong hầm của Hoàng đế, ủ hơn tám mươi năm.
Nàng không kịp chờ đợi ngửa đầu uống một ngụm, động tác đó tiêu sái tùy ý, lúc nuốt cổ họng hơi chuyển động, chất lỏng màu vàng chảy xuống bên khóa môi mê hoặc ánh mắt của Ninh Giác dưới áng chiều ửng hồng, thậm chí hắn có cảm giác khát khô.
Đúng lúc này, Ninh Tương Y cảm thán một tiếng: “Rượu ngon!” Nàng lau miệng, giảo hoạt nhìn Ninh Giác: ‘Đây chính là rượu ủ lâu năm mà ta phải tốn bao công sức mới trộm được dưới mắt Thường Thịnh công công đấy, thế nào, Thái tử ca ca có muốn thử không?”
Lúc nàng nói chuyện, trang sức cánh bướm trên đầu cũng run lên theo, như muốn bay đi, lanh lợi không gì bằng.
Nhìn bàn tay như ngọc của nàng vuốt ve túi rượu, Ninh Giác như bị ma xui quỷ khiến nhận lấy, dưới tình huống chính hắn cũng không ý thức được, hắn uống một ngụm.
Rượu này hiển nhiên là cho nữ nhân uống, không cay nồng, nhưng vị ngọt vương vấn, thơm đến tận xương.
Nhưng đây là túi rượu nàng vừa uống…
Bọn họ dùng chung một túi rượu! Phản ứng này khiến khuôn mặt Ninh Giác chợt ửng đỏ, uống thêm ngụm giấu đi mới nói: “Quả nhiên là rượu ngon!” Ninh Tương Y mỉm cười, xoa xoa bàn tay.
“Thái tử ca ca, có câu nói rất hay, cắn người miệng mềm, hoàng muội ta lừa huynh lên thuyền này, thật sự là có việc muốn nhờ.”
“Ồ?” Lúc này Ninh Giác không chú ý tới nàng nói gì, chỉ trả lời một câu theo bản năng: “Chuyện gì vậy?” Thấy hắn trực tiếp, Ninh Tương Y cũng không quanh co lòng vòng.
“Thực không dám giấu, ở kinh thành, mặc dù hoàng muội ta chưa từng xuất cung, song nhờ tay người khác nên có không ít cửa hàng, Thái tử có biết không?”
Ninh Giác nhìn nàng, hơi bất ngờ, trên thực tế, trong tay người như bọn họ có nhiều tài sản, dù sao có quá nhiều chỗ cần tiền, nhưng Ninh Tương Y chỉ là một công chúa, cho dù thông minh song không có nhà ngoại của mẫu phi mưu toan cho nàng, có thể có hành động có tầm nhìn xa như vậy khiến Ninh Giác không khỏi đánh giá cao nàng hơn.
Lúc này Ninh Tương Y lại nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Vấn đề chính là ở đây, hôm nay, lúc thuộc hạ của ta đến báo, nói xung quanh kinh thành có một chuyện lạ, chắc hẳn Thái tử ca ca cũng nghe qua rồi.”
Nàng nhíu mày nói tiếp: “Khoảng từ tháng trước, trong xung quanh tiệm lương thực kinh thành, thứ rẻ nhất như lúa, cốc lương trở nên cung không đủ cầu, mà lại, ngay cả gạo cũ cũng bị người ta mua với giá thấp, số lượng rất lớn, cho dù bọn họ hành động bí mật, song ta vẫn nhận ra.”
Nàng vừa nói đến chuyện này, nét mặt của Ninh Giác liền nghiêm túc.
Ban đầu hắn tưởng vị hoàng muội này của hắn cùng lắm là mở mấy cửa hàng son phấn thôi, cho dù có, chuyện làm ăn cũng sẽ không quá lớn, nhưng ngày hôm qua thuộc hạ của hắn mới báo chuyện này, hôm nay hoàng muội đã nói với hắn, xem ra bản lĩnh vị hoàng muội này của hắn không nhỏ, tài sản dồi dào.
Bị hắn ta nhìn chăm chằm, Ninh Tương Y vẫn cười hì hì, bây giờ tuổi nàng còn nhỏ, cười ngọt ngào một tiếng, vô cùng Vô hại.
Thời gian càng dài, càng ngày càng ít có người nhớ tới vẻ gai góc lúc mới gặp nàng, chỉ nhớ rõ dáng vẻ phách lối ngông nghênh của nàng bây giờ, ngay cả cảnh giác cũng buông lỏng… Thật sự không nên nha.
Thấy Ninh Giác tiêu hóa tin tức này, nàng mới chậm rãi mở miệng.
“Tây Chu khô hạn cần cứu trợ thiên tai đã thành thường lệ, nếu có người quan tâm, biết nhìn xa trước rồi truyền tin khẩn cấp tám trăm dặm, người kinh thành thực sự có thể chuẩn bị sớm.”
Trên thực tế đây cũng không phải lần đầu tiên, vật chất cứu trợ thiên tai bị ăn bớt đã là chuyện thường, đất đai vương triều Đại Dục bao la, cho nên việc quản lý rất khó, mặc dù Hoàng đế là minh quân, song cũng không thể xử tử hết tham quan được, nhiều khi chỉ cần không quá đáng, đều mắt nhắm mắt mở.
Nhưng phần lớn thời điểm lại chỉ cần nàng chủ động, loại cảm giác kỳ quái đó sẽ như dời núi lấp biển muốn nhấn chìm hắn, qua hồi lâu mới dần lắng lại.
Hắn ta thấy chân nàng điểm nhẹ vào một đầu thuyền, đầu thuyền như kiếm lao đến bên bờ, nàng đứng đón gió ở đầu thuyền, sự phong lưu tiêu sái đó như thể sẽ đón gió mà đi bất cứ lúc nào.
Ninh Giác có cảm giác như vậy, hắn nhìn nàng không hề chớp mắt, thấy đối phương cười ngọt ngào với hắn.
Thuyền vừa cập bờ, một nhóm cung nhân Thái Hòa điện thấy vậy, vội tới hành lễ.
“Chào thái tử điện hạ, công chúa điện hạ.” Tiểu thái giám dẫn đầu tên Vĩnh Phúc, hắn ta cười hì hì hành lễ xong, nói với Ninh Tương Y: “Công chúa đi tìm cửu điện hạ đúng không ạ, cửu điện hạ đi chọn chiến mã đi theo vẫn chưa trở về.” Ninh Tương Y không tiếc nuối, vung tay để hắn ta đi xuống.
Sao đi lâu vậy, nàng còn có việc phải dặn dò mà…
Đợi người vừa đi, Ninh Tương Y nhìn Ninh Giác, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nét mặt nàng lại sáng lên lần nữa, mở to đôi mắt sáng rỡ trông mong nhìn đối phương: “Thái tử ca ca có bận về phủ không?”
Cung nhân đi cùng bên cạnh Thái tử đang định nói chuyện, đã thấy Thái tử lắc đầu: “Không vội.” Ninh Tương Y cười cong mắt: “Vậy Thái tử ca ca có bằng lòng đi du ngoạn cùng ta không?”
Nàng chỉ vào thuyền lá liễu dưới chân: “Sen trong hồ đang nở rộ, chúng ta có thể ngồi thuyền đi ngắm cảnh, chẳng phải quá đẹp sao?”
Cung nhân sau lưng Thái tử nhìn qua thuyền kia là biết chỉ có thể cho hai người, làm sao đảm bảo an toàn của Thái tử được, đang định từ chối, lại nhận được ánh nhìn thoáng qua từ Thái tử nhà mình, mới cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Thấy hắn ta đồng ý, Ninh Tương Y hài lòng, tự mình vươn tay ra, lịch sự cúi người. Mà Ninh Giác nhìn thấy bàn tay đó thì hơi sững ra, cuối cùng mới nắm chặt bàn tay trắng trẻo thon dài đó theo bản năng, đạp một chân lên thuyền nhỏ.
Lúc này thân thuyền lay nhẹ, Ninh Giác đứng không vững, mà Ninh Tương Y lại nắm chặt hắn, đứng vững trước mặt hắn, nhiệt độ và sức mạnh truyền đến, vào mùa hè như này, khắc rõ trong đầu Ninh Giác… khiến miệng lưỡi hắn khô khốc.
Ninh Tương Y không phát hiện ra sự bất thường của hắn, chỉ cười điểm mũi chân một cái, thuyền như kiếm lao đến giữa hồn, lúc này trời đã bắt đầu sẩm tối, từng ráng mây nhuộm màu trời, hai người ngồi đối diện nhau, gió thổi nhè nhẹ, thoải mãi đến nỗi buồn ngủ.
Bên này trời chiều đẹp vô cùng, mà trên bờ Hinh Nhi hé miệng cười một tiếng, nhìn thoáng qua cung nhân của Thái tử đang vô cùng lo lắng, không khỏi bực bội nghĩ, bọn họ căng thẳng quá vậy, đi theo công chúa có thể có vấn đề gì được chứ?
“Có hoa có nước sao có thể không có rượu được?” Thuyền đi dần ổn, Ninh Tương Y cười một tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, nàng lấy ra một cái túi từ trong tay áo, mở nút rượu ra, mùi rượu mê người bay tới. Ninh Giác vừa ngửi đã biết là rượu trong hầm của Hoàng đế, ủ hơn tám mươi năm.
Nàng không kịp chờ đợi ngửa đầu uống một ngụm, động tác đó tiêu sái tùy ý, lúc nuốt cổ họng hơi chuyển động, chất lỏng màu vàng chảy xuống bên khóa môi mê hoặc ánh mắt của Ninh Giác dưới áng chiều ửng hồng, thậm chí hắn có cảm giác khát khô.
Đúng lúc này, Ninh Tương Y cảm thán một tiếng: “Rượu ngon!” Nàng lau miệng, giảo hoạt nhìn Ninh Giác: ‘Đây chính là rượu ủ lâu năm mà ta phải tốn bao công sức mới trộm được dưới mắt Thường Thịnh công công đấy, thế nào, Thái tử ca ca có muốn thử không?”
Lúc nàng nói chuyện, trang sức cánh bướm trên đầu cũng run lên theo, như muốn bay đi, lanh lợi không gì bằng.
Nhìn bàn tay như ngọc của nàng vuốt ve túi rượu, Ninh Giác như bị ma xui quỷ khiến nhận lấy, dưới tình huống chính hắn cũng không ý thức được, hắn uống một ngụm.
Rượu này hiển nhiên là cho nữ nhân uống, không cay nồng, nhưng vị ngọt vương vấn, thơm đến tận xương.
Nhưng đây là túi rượu nàng vừa uống…
Bọn họ dùng chung một túi rượu! Phản ứng này khiến khuôn mặt Ninh Giác chợt ửng đỏ, uống thêm ngụm giấu đi mới nói: “Quả nhiên là rượu ngon!” Ninh Tương Y mỉm cười, xoa xoa bàn tay.
“Thái tử ca ca, có câu nói rất hay, cắn người miệng mềm, hoàng muội ta lừa huynh lên thuyền này, thật sự là có việc muốn nhờ.”
“Ồ?” Lúc này Ninh Giác không chú ý tới nàng nói gì, chỉ trả lời một câu theo bản năng: “Chuyện gì vậy?” Thấy hắn trực tiếp, Ninh Tương Y cũng không quanh co lòng vòng.
“Thực không dám giấu, ở kinh thành, mặc dù hoàng muội ta chưa từng xuất cung, song nhờ tay người khác nên có không ít cửa hàng, Thái tử có biết không?”
Ninh Giác nhìn nàng, hơi bất ngờ, trên thực tế, trong tay người như bọn họ có nhiều tài sản, dù sao có quá nhiều chỗ cần tiền, nhưng Ninh Tương Y chỉ là một công chúa, cho dù thông minh song không có nhà ngoại của mẫu phi mưu toan cho nàng, có thể có hành động có tầm nhìn xa như vậy khiến Ninh Giác không khỏi đánh giá cao nàng hơn.
Lúc này Ninh Tương Y lại nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Vấn đề chính là ở đây, hôm nay, lúc thuộc hạ của ta đến báo, nói xung quanh kinh thành có một chuyện lạ, chắc hẳn Thái tử ca ca cũng nghe qua rồi.”
Nàng nhíu mày nói tiếp: “Khoảng từ tháng trước, trong xung quanh tiệm lương thực kinh thành, thứ rẻ nhất như lúa, cốc lương trở nên cung không đủ cầu, mà lại, ngay cả gạo cũ cũng bị người ta mua với giá thấp, số lượng rất lớn, cho dù bọn họ hành động bí mật, song ta vẫn nhận ra.”
Nàng vừa nói đến chuyện này, nét mặt của Ninh Giác liền nghiêm túc.
Ban đầu hắn tưởng vị hoàng muội này của hắn cùng lắm là mở mấy cửa hàng son phấn thôi, cho dù có, chuyện làm ăn cũng sẽ không quá lớn, nhưng ngày hôm qua thuộc hạ của hắn mới báo chuyện này, hôm nay hoàng muội đã nói với hắn, xem ra bản lĩnh vị hoàng muội này của hắn không nhỏ, tài sản dồi dào.
Bị hắn ta nhìn chăm chằm, Ninh Tương Y vẫn cười hì hì, bây giờ tuổi nàng còn nhỏ, cười ngọt ngào một tiếng, vô cùng Vô hại.
Thời gian càng dài, càng ngày càng ít có người nhớ tới vẻ gai góc lúc mới gặp nàng, chỉ nhớ rõ dáng vẻ phách lối ngông nghênh của nàng bây giờ, ngay cả cảnh giác cũng buông lỏng… Thật sự không nên nha.
Thấy Ninh Giác tiêu hóa tin tức này, nàng mới chậm rãi mở miệng.
“Tây Chu khô hạn cần cứu trợ thiên tai đã thành thường lệ, nếu có người quan tâm, biết nhìn xa trước rồi truyền tin khẩn cấp tám trăm dặm, người kinh thành thực sự có thể chuẩn bị sớm.”
Trên thực tế đây cũng không phải lần đầu tiên, vật chất cứu trợ thiên tai bị ăn bớt đã là chuyện thường, đất đai vương triều Đại Dục bao la, cho nên việc quản lý rất khó, mặc dù Hoàng đế là minh quân, song cũng không thể xử tử hết tham quan được, nhiều khi chỉ cần không quá đáng, đều mắt nhắm mắt mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.