Chương 77
Phong Dữ Tự Nhiên
07/03/2021
“Vì sao chỉ có nửa ngày?
Hai mươi đồng mua một ngày cũng đủ.” Ninh Giác lắc đầu: “Bây giờ đã sắp tới giai đoạn mùa vụ bận rộn, dù sao cũng không thể để cho dân chúng bỏ ruộng hoang được…” Thái thú nghĩ thầm, đúng là người ngốc tiền nhiều, nếu làm như hăn thì hẳn là người tới hưởng ứng lệnh triệu tập sẽ nhiều không đếm xuểl Dù trong lòng gã không ủng hộ nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thái tử nhân nghĩa, hạ thần thay mặt dân chúng Tinh thành tạ ơn người.” Ninh Giác gật đầu, rồi lệnh Thái thú mau chóng dẫn người đi tuần tra hai bên bờ sông, xem xét tình huống cụ thể rồi quay lại báo cáo. Thái thú đáp lời, tới lúc này Ninh Giác mới khế day day vùng giữa lông mày, quay trở về.
Khi đi ngang qua tiểu viện mà Ninh Tương Y đang ở… Hắn dừng lại rất lâu, cuối cùng vẫn không thể bước chân vào.
Nếu đã là muội muội thì cần gì phải thường xuyên gặp mặt để thêm muộn phiền? Ánh mắt Ninh Giác thoáng chút đau đớn, sau đó hắn quay về chỗ ở của mình.
Giờ Ninh Tương Y đang rất bận rộn.
Kiếp trước, nàng đã từng điều chế thuốc nổ, tuy suýt chút nữa đã bị nổ chết nhưng dù sao cũng coi như có kinh nghiệm. Giờ chỉ cần cẩn thận hơn một chút thì sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Chỉ đáng tiếc… Kiếp trước, những loại thuốc nổ đó đều được dùng để giết người, vậy nên số người chết trong tay nàng, dù trực tiếp hay gián tiếp đều không thể kể hết. Khó trách, cuối cùng Ninh Giác lại nói rằng nàng là kẻ lòng dạ độc ác…
Vứt bỏ hết những suy nghĩ dư thừa đó ra khỏi đầu, Ninh Tương Y bắt đầu nghiêm túc điều chế. Thật ra thì ở thời đại này họ cũng đã có khái niệm về thuốc nổ, chỉ là không sử dụng nhiều. Họ chủ yếu dùng các loại thuốc nổ đen này để luyện đạn dược, hoặc làm mồi dẫn lửa, pháo hoa. Cho dù được dùng trên chiến trường thì chỉ khi nào sử dụng tới hỏa công nó mới được phát huy tác dụng, tuy nhiên lực sát thương không lớn.
Nhưng sau khi được Ninh Tương Y sửa đổi thì những loại thuốc nổ này đã có uy lực đúng với cái tên của nó, lực sát thương khiến cho người ta kinh hãi.
Dù sao, bùn đất và cát đá chất đống dưới sông cũng không biết đã hình thành được bao nhiêu năm, nếu muốn dựa vào sức người để đào, nạo thật thì không biết phải đào tới khi nào. Hơn nữa, muốn đào một đường sông trên mặt đất bằng phẳng mà dùng thuốc nổ để nổ tung mặt đất lên trước thì việc đào xới cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đang lúc Ninh Tương Y bận xoay như chong chóng, một người lặng lẽ đi vào, ghé tai nói nhỏ với Ninh Tương Y.
“Công chúa, có thư từ Tây Châu gửi tới.” Mắt Ninh Tương Y sáng lên! Cuối cùng Ninh Úc cũng đã tới Tây Châu rồi sao? Sao lại mất nhiều thời gian như thế? Nàng vội vàng mở thư, vừa nhìn thì biết đúng là thư do chính tay Ninh Úc viết! Dù sao cũng là đứa trẻ tự tay mình nuôi lớn, Ninh Tương Y không ngờ rằng, một khoảng thời gian không gặp, nàng cũng sẽ nhớ nó.
Trong thư không hề nói gì, xem ra Trấn Tây Vương che giấu rất tốt, chắc chắn hắn không biết chuyện ở đây. Nhớ tới dáng vẻ quan tâm chăm sóc của Ninh Úc, nàng bật cười hì hì, tới khi nhìn thấy hai dòng cuối cùng thì vẻ mặt nàng mới trở nên hơi kỳ quái.
Hắn muốn nắm toàn bộ cửa hàng ở kinh thành trong tay? Chẳng lẽ Tây Châu đã xảy ra chuyện gì? Hắn thiếu tiền sao? Mà lúc này, Trấn Tây Vương cũng rất khiếp sợ, ông ta nhìn Ninh Úc, không nói lên lời.
“Cháu nói cháu muốn khế ước bán thân của những ông chủ ở kinh thành đó?” Vẻ mặt ông ta hơi quái lạ. Vốn dĩ trong khoảng thời gian này mọi người vẫn luôn bận rộn với việc cứu tế người dân khỏi thiên tai, dịch bệnh, kết quả vừa rảnh rỗi được một chút thì cháu ngoại của ông ta lại nói tới chuyện này, giống như không hề tin tưởng ông ta, chuyện này khiến ông ta cảm thấy hơi đau lòng.
Ninh Úc ngồi trước bàn, lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông ngoại, cháu chỉ không muốn bị mọi người hợp tác với nhau giấu giếm một lần nữa thôi!”
Nghe hắn nói vậy, Trấn Tây Vương hơi khó xử, tất cả đều là ý của công chúa nhưng không ngờ người chịu tội lại là ông ta.
“Chúng ta cũng chỉ sợ cháu biết, ảnh hưởng tới tâm trạng của cháu… Cháu phải biết rằng, giữa đường mà bỏ về là tội lớn, sẽ bị chém đầu!”
“Ông cũng biết cháu muốn bỏ về giữa chừng à…” Ninh Úc cụp mi mắt mỉm cười: “Vậy ông có biết vì sao cháu không bỏ về không?” Đôi mắt hổ của Trấn Tây Vương nhìn thẳng vào hắn, hơi khó hiểu.
Vẻ mặt Ninh Úc thờ ơ nhưng nhìn kỹ lại có vẻ hơi đau khổ…
“Cháu chính là một tên nhóc vô dụng như vậy, bây giờ ngay cả ông và hoàng tỷ cháu cũng không thể áp chế nổi, quay về thì có thể làm gì chứ?” Lời hắn nói làm trong lòng Trấn Tây Vương vừa thương vừa áy náy, ông không khỏi nghĩ liệu có phải hành động trước đó đã làm tổn thương lòng tự trọng của đứa nhỏ này hay không.
Ninh Úc nở nụ cười tự giễu, thờ ơ nhìn ông ta nhưng giọng điệu dần trở nên kiên quyết.
“Vậy nên những ngày này cháu vẫn luôn nghĩ phải làm sao mới có thể không bị chỉ phối.” Dường như Trấn Tây Vương có thể hiểu được sự tức giận và khổ sở trong lòng Ninh Úc: “Cháu muốn vậy cũng được, nhưng tốt nhất là cháu nên nói với công chúa một tiếng.” Ninh Úc cầm chén trà lên, thản nhiên nói: “Đã nói rồi.” Những lời này khiến Trấn Tây Vương dở khóc dở cười, hắn đã hạ quyết tâm chuyên quyền rồi, muốn lấy thì cứ lấy đi, dù sao trong hai năm qua thì hai đứa trẻ này đã giúp ông kiếm được không ít tiền! Nói xong, ông ta liền bảo phu nhân đi lấy hộp khế ước bán thân.
Khi Ninh Úc nhận lấy cái hộp, trong một khoảnh khắc vẻ mặt biến đổi sâu xa.
Hắn không khỏi bật cười.
Hóa ra, chỉ khi nắm hết mọi thứ trong tay thì mới có quyền nói chuyện sao.
Hắn ngẩng đầu nói với Trấn Tây Vương: “Ông ngoại yên tâm, trước đây lợi nhuận phân chia như thế nào thì sau này vẫn sẽ tiếp tục phân chia như vậy. Về sau, mong ông ngoại chỉ dạy nhiều hơn.” Vì đã xóa bỏ hết những uất ức trong lòng nên nụ cười của hắn trở nên vô cùng rực rỡ.
Rõ ràng mới chỉ mười một tuổi nhưng hắn lại rất chín chắn, kiên quyết, làm việc một cách dứt khoát. Trấn Tây Vương không khỏi thở dài, đứa con gái vốn từ nhỏ đã mảnh mai yếu đuối của ông mà lại sinh ra một đứa con trai có tính cách như vậy.
Ông ta võ vỗ bả vai Ninh Úc: “Được, bây giờ ông đưa cháu đi tham gia tiệc mừng trước. Vốn dĩ tình hình thiên tai rất nghiêm trọng, lại có thêm đại dịch bùng phát trên diện rộng, mà cháu vừa tới đã cứu được dân chúng qua cơn khó khăn, hoạn nạn, mọi người đều rất nhớ mong cháu! Họ nói phải cùng cháu chúc mừng, tên nhóc cháu bây giờ đã trở thành tâm điểm của sự chú ý rồi, phải cố gắng lợi dụng cơ hội này!”
Ninh Úc ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ở một góc độ Trấn Tây Vương không thấy được thì ánh mắt hán lại trở nên lạnh lão, u ám! Tình hình thiên tai ở Tây Châu là bước đầu tiên trong việc tạo lập sự nghiệp, phô trương danh tiếng của hắn, hắn sẽ lợi dụng nó thật tốt, lợi dụng triệt để…
Sự bận rộn vô ý cộng thêm cố ý bỏ lỡ, tới khi Ninh Tương Y nhận ra thì cũng đã qua nửa tháng nàng không gặp Ninh Giác rồi.
Không bao lâu thì đã tuyển được tám mươi ngàn người nông công, Ninh Tương Y cảm thấy nhân số đã đủ, vậy nên sai người xé tờ thông cáo đi.
Chọn ngày tốt để động thổ, ngày khởi công sẽ tiến hành sau ngày đó một ngày, đích thân Ninh Tương Y và đoàn người đi tới bờ sông Trường Giang vào đúng ngày tốt đó.
Nơi đây là điểm cuối cùng của kênh đào Ngọc Long, nơi hợp lưu với dòng Trường Giang, dõi mắt nhìn ra chỉ thấy nước sông cưồn cuộn.
Khi xưa, nước sông rất trong, hơn nữa vì là nơi hợp lưu nên lượng nước đồi dào, cuồn cuồn không ngừng như muôn ngựa rong ruổi.
Họ tới đây, bởi Ninh Tương Y nói, nàng muốn thực hành cách đào sông mà nàng đã nói tới…
Dù Ninh Giác không biết nàng đã mua những gì trên đường đi, nhưng đối với sự tin tưởng mù quáng mà hắn dành cho Ninh Tương Y, hắn không hề lo lắng ý tưởng của nàng sẽ không thành công.
Ngược lại, khi đám người Lý Kha biết rõ Ninh Tương Y đã mua những thứ gì thì rất xem thường.
Bọn họ không hề cảm thấy những thứ bột đen sì đó có tác dụng gì, nhiều lắm là tạo ra chút ánh lửa, không… Ở đây nhiều nước như vậy thì đến cả ánh lửa cũng không thể tạo ra nổi.
Lý Kha nhìn Ninh Tương Y đầy nghỉ ngờ, mỗi lần ra ngoài mua đồ, Ninh Tương Y đều đi một mình. Cũng có thể là nàng muốn trộn thứ gì đó vào trong thuốc nổ, không biết thuốc nổ đã bị nàng cải tạo sẽ thành như thế nào…
Hai mươi đồng mua một ngày cũng đủ.” Ninh Giác lắc đầu: “Bây giờ đã sắp tới giai đoạn mùa vụ bận rộn, dù sao cũng không thể để cho dân chúng bỏ ruộng hoang được…” Thái thú nghĩ thầm, đúng là người ngốc tiền nhiều, nếu làm như hăn thì hẳn là người tới hưởng ứng lệnh triệu tập sẽ nhiều không đếm xuểl Dù trong lòng gã không ủng hộ nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thái tử nhân nghĩa, hạ thần thay mặt dân chúng Tinh thành tạ ơn người.” Ninh Giác gật đầu, rồi lệnh Thái thú mau chóng dẫn người đi tuần tra hai bên bờ sông, xem xét tình huống cụ thể rồi quay lại báo cáo. Thái thú đáp lời, tới lúc này Ninh Giác mới khế day day vùng giữa lông mày, quay trở về.
Khi đi ngang qua tiểu viện mà Ninh Tương Y đang ở… Hắn dừng lại rất lâu, cuối cùng vẫn không thể bước chân vào.
Nếu đã là muội muội thì cần gì phải thường xuyên gặp mặt để thêm muộn phiền? Ánh mắt Ninh Giác thoáng chút đau đớn, sau đó hắn quay về chỗ ở của mình.
Giờ Ninh Tương Y đang rất bận rộn.
Kiếp trước, nàng đã từng điều chế thuốc nổ, tuy suýt chút nữa đã bị nổ chết nhưng dù sao cũng coi như có kinh nghiệm. Giờ chỉ cần cẩn thận hơn một chút thì sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Chỉ đáng tiếc… Kiếp trước, những loại thuốc nổ đó đều được dùng để giết người, vậy nên số người chết trong tay nàng, dù trực tiếp hay gián tiếp đều không thể kể hết. Khó trách, cuối cùng Ninh Giác lại nói rằng nàng là kẻ lòng dạ độc ác…
Vứt bỏ hết những suy nghĩ dư thừa đó ra khỏi đầu, Ninh Tương Y bắt đầu nghiêm túc điều chế. Thật ra thì ở thời đại này họ cũng đã có khái niệm về thuốc nổ, chỉ là không sử dụng nhiều. Họ chủ yếu dùng các loại thuốc nổ đen này để luyện đạn dược, hoặc làm mồi dẫn lửa, pháo hoa. Cho dù được dùng trên chiến trường thì chỉ khi nào sử dụng tới hỏa công nó mới được phát huy tác dụng, tuy nhiên lực sát thương không lớn.
Nhưng sau khi được Ninh Tương Y sửa đổi thì những loại thuốc nổ này đã có uy lực đúng với cái tên của nó, lực sát thương khiến cho người ta kinh hãi.
Dù sao, bùn đất và cát đá chất đống dưới sông cũng không biết đã hình thành được bao nhiêu năm, nếu muốn dựa vào sức người để đào, nạo thật thì không biết phải đào tới khi nào. Hơn nữa, muốn đào một đường sông trên mặt đất bằng phẳng mà dùng thuốc nổ để nổ tung mặt đất lên trước thì việc đào xới cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đang lúc Ninh Tương Y bận xoay như chong chóng, một người lặng lẽ đi vào, ghé tai nói nhỏ với Ninh Tương Y.
“Công chúa, có thư từ Tây Châu gửi tới.” Mắt Ninh Tương Y sáng lên! Cuối cùng Ninh Úc cũng đã tới Tây Châu rồi sao? Sao lại mất nhiều thời gian như thế? Nàng vội vàng mở thư, vừa nhìn thì biết đúng là thư do chính tay Ninh Úc viết! Dù sao cũng là đứa trẻ tự tay mình nuôi lớn, Ninh Tương Y không ngờ rằng, một khoảng thời gian không gặp, nàng cũng sẽ nhớ nó.
Trong thư không hề nói gì, xem ra Trấn Tây Vương che giấu rất tốt, chắc chắn hắn không biết chuyện ở đây. Nhớ tới dáng vẻ quan tâm chăm sóc của Ninh Úc, nàng bật cười hì hì, tới khi nhìn thấy hai dòng cuối cùng thì vẻ mặt nàng mới trở nên hơi kỳ quái.
Hắn muốn nắm toàn bộ cửa hàng ở kinh thành trong tay? Chẳng lẽ Tây Châu đã xảy ra chuyện gì? Hắn thiếu tiền sao? Mà lúc này, Trấn Tây Vương cũng rất khiếp sợ, ông ta nhìn Ninh Úc, không nói lên lời.
“Cháu nói cháu muốn khế ước bán thân của những ông chủ ở kinh thành đó?” Vẻ mặt ông ta hơi quái lạ. Vốn dĩ trong khoảng thời gian này mọi người vẫn luôn bận rộn với việc cứu tế người dân khỏi thiên tai, dịch bệnh, kết quả vừa rảnh rỗi được một chút thì cháu ngoại của ông ta lại nói tới chuyện này, giống như không hề tin tưởng ông ta, chuyện này khiến ông ta cảm thấy hơi đau lòng.
Ninh Úc ngồi trước bàn, lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông ngoại, cháu chỉ không muốn bị mọi người hợp tác với nhau giấu giếm một lần nữa thôi!”
Nghe hắn nói vậy, Trấn Tây Vương hơi khó xử, tất cả đều là ý của công chúa nhưng không ngờ người chịu tội lại là ông ta.
“Chúng ta cũng chỉ sợ cháu biết, ảnh hưởng tới tâm trạng của cháu… Cháu phải biết rằng, giữa đường mà bỏ về là tội lớn, sẽ bị chém đầu!”
“Ông cũng biết cháu muốn bỏ về giữa chừng à…” Ninh Úc cụp mi mắt mỉm cười: “Vậy ông có biết vì sao cháu không bỏ về không?” Đôi mắt hổ của Trấn Tây Vương nhìn thẳng vào hắn, hơi khó hiểu.
Vẻ mặt Ninh Úc thờ ơ nhưng nhìn kỹ lại có vẻ hơi đau khổ…
“Cháu chính là một tên nhóc vô dụng như vậy, bây giờ ngay cả ông và hoàng tỷ cháu cũng không thể áp chế nổi, quay về thì có thể làm gì chứ?” Lời hắn nói làm trong lòng Trấn Tây Vương vừa thương vừa áy náy, ông không khỏi nghĩ liệu có phải hành động trước đó đã làm tổn thương lòng tự trọng của đứa nhỏ này hay không.
Ninh Úc nở nụ cười tự giễu, thờ ơ nhìn ông ta nhưng giọng điệu dần trở nên kiên quyết.
“Vậy nên những ngày này cháu vẫn luôn nghĩ phải làm sao mới có thể không bị chỉ phối.” Dường như Trấn Tây Vương có thể hiểu được sự tức giận và khổ sở trong lòng Ninh Úc: “Cháu muốn vậy cũng được, nhưng tốt nhất là cháu nên nói với công chúa một tiếng.” Ninh Úc cầm chén trà lên, thản nhiên nói: “Đã nói rồi.” Những lời này khiến Trấn Tây Vương dở khóc dở cười, hắn đã hạ quyết tâm chuyên quyền rồi, muốn lấy thì cứ lấy đi, dù sao trong hai năm qua thì hai đứa trẻ này đã giúp ông kiếm được không ít tiền! Nói xong, ông ta liền bảo phu nhân đi lấy hộp khế ước bán thân.
Khi Ninh Úc nhận lấy cái hộp, trong một khoảnh khắc vẻ mặt biến đổi sâu xa.
Hắn không khỏi bật cười.
Hóa ra, chỉ khi nắm hết mọi thứ trong tay thì mới có quyền nói chuyện sao.
Hắn ngẩng đầu nói với Trấn Tây Vương: “Ông ngoại yên tâm, trước đây lợi nhuận phân chia như thế nào thì sau này vẫn sẽ tiếp tục phân chia như vậy. Về sau, mong ông ngoại chỉ dạy nhiều hơn.” Vì đã xóa bỏ hết những uất ức trong lòng nên nụ cười của hắn trở nên vô cùng rực rỡ.
Rõ ràng mới chỉ mười một tuổi nhưng hắn lại rất chín chắn, kiên quyết, làm việc một cách dứt khoát. Trấn Tây Vương không khỏi thở dài, đứa con gái vốn từ nhỏ đã mảnh mai yếu đuối của ông mà lại sinh ra một đứa con trai có tính cách như vậy.
Ông ta võ vỗ bả vai Ninh Úc: “Được, bây giờ ông đưa cháu đi tham gia tiệc mừng trước. Vốn dĩ tình hình thiên tai rất nghiêm trọng, lại có thêm đại dịch bùng phát trên diện rộng, mà cháu vừa tới đã cứu được dân chúng qua cơn khó khăn, hoạn nạn, mọi người đều rất nhớ mong cháu! Họ nói phải cùng cháu chúc mừng, tên nhóc cháu bây giờ đã trở thành tâm điểm của sự chú ý rồi, phải cố gắng lợi dụng cơ hội này!”
Ninh Úc ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ở một góc độ Trấn Tây Vương không thấy được thì ánh mắt hán lại trở nên lạnh lão, u ám! Tình hình thiên tai ở Tây Châu là bước đầu tiên trong việc tạo lập sự nghiệp, phô trương danh tiếng của hắn, hắn sẽ lợi dụng nó thật tốt, lợi dụng triệt để…
Sự bận rộn vô ý cộng thêm cố ý bỏ lỡ, tới khi Ninh Tương Y nhận ra thì cũng đã qua nửa tháng nàng không gặp Ninh Giác rồi.
Không bao lâu thì đã tuyển được tám mươi ngàn người nông công, Ninh Tương Y cảm thấy nhân số đã đủ, vậy nên sai người xé tờ thông cáo đi.
Chọn ngày tốt để động thổ, ngày khởi công sẽ tiến hành sau ngày đó một ngày, đích thân Ninh Tương Y và đoàn người đi tới bờ sông Trường Giang vào đúng ngày tốt đó.
Nơi đây là điểm cuối cùng của kênh đào Ngọc Long, nơi hợp lưu với dòng Trường Giang, dõi mắt nhìn ra chỉ thấy nước sông cưồn cuộn.
Khi xưa, nước sông rất trong, hơn nữa vì là nơi hợp lưu nên lượng nước đồi dào, cuồn cuồn không ngừng như muôn ngựa rong ruổi.
Họ tới đây, bởi Ninh Tương Y nói, nàng muốn thực hành cách đào sông mà nàng đã nói tới…
Dù Ninh Giác không biết nàng đã mua những gì trên đường đi, nhưng đối với sự tin tưởng mù quáng mà hắn dành cho Ninh Tương Y, hắn không hề lo lắng ý tưởng của nàng sẽ không thành công.
Ngược lại, khi đám người Lý Kha biết rõ Ninh Tương Y đã mua những thứ gì thì rất xem thường.
Bọn họ không hề cảm thấy những thứ bột đen sì đó có tác dụng gì, nhiều lắm là tạo ra chút ánh lửa, không… Ở đây nhiều nước như vậy thì đến cả ánh lửa cũng không thể tạo ra nổi.
Lý Kha nhìn Ninh Tương Y đầy nghỉ ngờ, mỗi lần ra ngoài mua đồ, Ninh Tương Y đều đi một mình. Cũng có thể là nàng muốn trộn thứ gì đó vào trong thuốc nổ, không biết thuốc nổ đã bị nàng cải tạo sẽ thành như thế nào…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.