Chương 99
Phong Dữ Tự Nhiên
07/03/2021
Con thuyền thắng tiến phương Bắc, trên đường bọn họ đi qua Thiên Khải, Hoa Nghi, Trở Ý, cuối cùng đến được Hành Thủy!
Dọc đường, số học trò cùng gia nhập nhiều không kể xiết, bọn họ đều mặc nho sam xanh thẩm viền trắng, chậm rãi thay thế vị trí bộ đội chính yếu. Không lâu sau thì dân chúng cũng tự giác lùi về phía sau đội ngũ, sau đó, cấm quân cũng lùi về sau, phía trước chỉ còn lại mấy vạn học trò vẻ mặt thành kính bảo vệ thuyền lớn, thắng tiến về trước!
Tuy công chúa hứa rằng sau khi đến Hành Thủy thì đường sẽ thông, nhưng khi đến nơi thật thì bọn họ không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình, rốt cuộc có bao nhiêu người làm việc cùng lúc mới có thể hoàn thành con kênh phải làm trong một tháng trong bảy, tám ngày được?
Nhưng vì ở phía trước vẫn còn đang thi công, đường vẫn chưa thông hoàn toàn cho nên mực nước dưới kênh rất cạn, thuyền lớn chạy đến đây thì tốc độ bị chậm lại.
Mà việc làm cho Thường Thịnh khó có thể tin là khi bọn họ đi qua hai bên bờ sông Hành Thủy, những đội ngũ đang thi công phía trước nhận được tin tức thì lập tức tăng nhanh tốc độ hơn! Mà dân chúng đang làm công tác tu sửa ở phía sau nhìn thấy chiếc thuyền lớn, biết là công chúa và Thái tử tới thì đều rối rít lui lại nhường đường cho đám học trò, sau đó cung kính quỳ xuống lạy!
“Cung nghênh thái tử! Cung nghênh công chúa!”
“Cung nghênh thái tử! Cung nghênh công chúa!”
Cảnh tượng này làm đám học trò kinh hãi, bởi vì là kênh đào trời sửa nên Thái thú ở địa phương điều động gần như toàn bộ người của cả thành đến để tu sửa đoạn kênh đào cuối cùng này, bởi vì người nhiều cho nên khi quỳ xuống cùng hộ, âm thanh chấn động cả đất trời! Cảnh tượng hoành tráng này, cả đời này bọn họ đều chưa từng được nhìn thấy!
Không ít học trò mắt đã ươn ướt, dây kéo thuyền trên tay cũng trở nên nặng nề, bọn họ cảm thấy mình không phải chỉ đang kéo thuyền mà là đang giúp đỡ chính nghĩa!
Cũng bởi vì là chính nghĩa cho nên mới có thể được nhiều người ủng hộ như vậy, còn hơn cả việc đế vương đi dạo!
Thuyền chạy càng lúc càng khó khăn, bởi vì nơi này mới được đá thông chưa tới một ngày, Thái thú địa phương cũng sửa từ hai bên vào trong, mà tiến độ của con sông Long Đảng này còn thiếu một bước cuối cùng, nước dưới chân bọn họ là do dân từ con sông bên cạnh vào, cho nên bây giờ bọn họ đang kéo thuyền thật!
Đám học trò này thì có bao nhiêu sức mạnh? Tốc độ của thuyền bắt đầu chậm lại, không ít dân chúng đi theo tới đây hầm hè xoa tay! Cuối cùng cũng có việc cho bọn họ làm rồi! Rồi tính cả các nông dân hai bên bờ cũng sôi nổi chạy qua giúp bọn học trò kéo thuyền!
Sức của bọn họ rất lớn, cơ hồ là vừa bắt tay vào làm thì đã làm giảm bớt phần lớn áp lực của các học trò, thuyền lại tiếp tục chạy!
Nếu như là ngày thường thì không ít người trong đám học trò ở đây đều là con nhà giàu có, học sách thánh hiền, tất nhiên là sẽ coi thường những người dân chân lấm tay bùn này. Nhưng bây giờ, cho dù là khi bàn tay ngăm đen của đối phương chạm vào tay họ, nước bùn trên người đối phương làm dơ nho sam xanh thẫm viền trắng của họ thì họ cũng không ghét chút nào.
Nhất là khi bàn tay của đám dân chúng bình thường này đã bị dây thừng siết đến phát tím nhưng miệng vẫn cứ quan tâm hỏi thăm bàn tay mới nổi vài bọc nước chẳng rõ ràng của bọn họ, không ít học trò đều bật khóc, nhất là một số học trò gia đình không được giàu có, tình cảnh này khiến họ nhớ đến cha mình. me của
Sinh chung một cây, uống chung một nguồn, người không có cao thấp sang hèn, chỉ có lòng người mới phân biệt.
Giờ khắc này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được những lời mà thánh hiền ngày xưa để lại, cùng với thâm ý mà trước đây bọn họ không bao giờ hiểu.
Trong lúc bọn họ nghĩ rằng mình cứ như vậy mà kéo thuyền đi thẳng tới kinh thành thì đột nhiên xuất hiện một người cưỡi ngựa, tay giơ cao một cây cờ, vẻ mặt hưng phấn, vừa reo hò vừa chạy tới!
Hắn vừa chạy đến, mặt đỏ lừ vừa hô to. “Nước tới! Nước tới! Kênh lớn đã thông! Kênh lớn hoàn thành rồi!
Kênh lớn hoàn thành rồi!
Theo tiếng kêu của hắn, không ít người lòng sục sôi cũng hồ theo!
“Nước tới! Kênh lớn hoàn thành! Kênh lớn hoàn thành rồi!”
Trong lúc dân chúng đang hoan hồ cùng với sự chờ đợi của mọi người.
Một con sóng lớn đục ngầu, thế như lôi đình, cuộn trào mãnh liệt ập đến! Nó như nghìn ngựa cùng chạy! Như Hoàng Long vỡ đê! Đồ sộ
như thế, to lớn như thế, thần thánh đến không thể xâm phạm!
Nước! Vốn là vật trời ban, nó được người người kính ngưỡng, không ai có thể chống lại! Là vật chí thiện, cũng là vật vô tình nhất!
Nhưng bọn họ thành công rồi! Xây dựng kênh lớn, không phải chỉ là thay đổi nước mà càng giống như thuần phục nước hơn! Giờ khắc này, con người nhỏ bé dường như đã đứng ở trên đầu của tự nhiên! Cảm giác thành tựu này không gì sánh kịp, làm lòng người say, khiến người trầm mê!
Rồng nước bay đến rất nhanh nhưng học trò hai bên bờ sông cũng không vội tránh đi, mặc cho nước chảy xiết làm ướt quần áo, bọn họ cũng không giận mà lại cười phá lên!
Người hai bên sông ai cũng vui mừng, sợ là tiếng hò reo cùng
tiếng cười vui sướng này sẽ truyền tới cả kinh thành! Có người còn chi nước sông, ngẫu hứng làm thơ: “Nộ thủy khu hàn khí, như lôi tản đại âm. Lãng cao phong canh khởi, ba cấp thạch nan thẩm.”
Sau đó, trong tiếng reo kinh ngạc của mọi người, thuyền lớn lại được nước nâng lên. Nó như một con thú bị nhốt đang vùng vẫy trên dòng nước cuộn trào!
Mọi người hùng hổ, nắm chặt lấy dây kéo thuyền, hai mắt nhìn về hướng kinh thành, đi tiếp! Đi thẳng về hướng Bắc! ***
“Bệ hạ! Bọn họ… Đã trở về!”
Có người run bần bật nói xong câu đó thi im lặng núp ở một bên, chỉ hận không thể biến mất khỏi chỗ này.
Hắn tưởng rằng hoàng đế sẽ tức giận, nhưng không ngờ đợi một
hồi mà hoàng đế vẫn yên tĩnh lạ thường.
Hai ngày trước, Ninh Kham nhận được tin Ninh Giác và Ninh Tương Y sẽ đi thuyền lớn hồi kinh, đồng thời có vô số dân chúng vì để thuyền lớn có thể đi tới cho nên ngày đêm tu sửa. Đến sáng nay đã đả thông được sông Long Đẳng ở kinh thành, để thuyền lớn có thể chạy thắng vào kinh!
Còn có vô số học trò đến để kéo thuyền, người đến hưởng ứng nhiều vô số kể.
Lòng dân và sức kêu gọi thế này, thay vì nói điều này là ông ta kiêng kị thì chi bằng nói điều này là điều khiến ông ta chấn động!
Ninh Kham không khỏi nhớ tới khi ông ta vừa mới nghe được tin tức này, người đến bẩm báo còn cho là mình cẩn thận, thêm mắm dặm muối thì ông ta đã hoàn toàn ngẩn ngơ, trong óc chí có một câu nói đang vang vọng!
“Con của ông… Đã vượt qua ông thật rồi!
Một loại cảm xúc kiêu ngạo xen lần sợ hãi và những tâm trạng phức tạp khác nhấn chìm ông ta, giống như ông ta già rồi, vô dụng rồi, có thể bị người lật đổ bất cứ lúc nào. Lúc này, khi nghe bọn họ gióng trống khua chiêng trở về, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải là tức giận, mà là muốn cười!
Đây là con của ông… Chuyện này chắc chắn là do chủ ý của nữ tử đó!
Mà lúc này, cửa điện mở, một mỹ nhân mặc cung trang nhẹ nhàng đi vào, nàng ta bưng một chén thuốc, yểu điệu như liễu rũ trong gió đi tới trước mặt để vương.
“Bệ hạ… Tới giờ uống thuốc rồi.”
Nàng ta nhẹ nhàng nâng cánh tay trắng nõn, nhưng lại bị Ninh Kham một tay đẩy ra.
“Bệ hạ?”
“Trẫm không muốn uống”
Đôi mắt đẹp của nàng ta đảo qua, thu lại tay, không lâu sau thì có cung nhân đi đến đón lấy chén thuốc rồi lui xuống, nàng ta nhìn hoàng đế, cười dịu dàng: “Nghe nói Thái tử đã hồi kinh, bệ hạ đang ưu sầu vì không biết xử trí Thái tử thế nào?”
Lúc nói những lời này, nàng ta còn ho nhẹ vài tiếng, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.
Trong mắt Ninh Kham lóe lên một tia thương tiếc: “Long Nhi, việc này nàng không cần bận tâm, cơ thể nàng không khỏe, cho nên đừng quan tâm những chuyện thế này.”
Dọc đường, số học trò cùng gia nhập nhiều không kể xiết, bọn họ đều mặc nho sam xanh thẩm viền trắng, chậm rãi thay thế vị trí bộ đội chính yếu. Không lâu sau thì dân chúng cũng tự giác lùi về phía sau đội ngũ, sau đó, cấm quân cũng lùi về sau, phía trước chỉ còn lại mấy vạn học trò vẻ mặt thành kính bảo vệ thuyền lớn, thắng tiến về trước!
Tuy công chúa hứa rằng sau khi đến Hành Thủy thì đường sẽ thông, nhưng khi đến nơi thật thì bọn họ không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình, rốt cuộc có bao nhiêu người làm việc cùng lúc mới có thể hoàn thành con kênh phải làm trong một tháng trong bảy, tám ngày được?
Nhưng vì ở phía trước vẫn còn đang thi công, đường vẫn chưa thông hoàn toàn cho nên mực nước dưới kênh rất cạn, thuyền lớn chạy đến đây thì tốc độ bị chậm lại.
Mà việc làm cho Thường Thịnh khó có thể tin là khi bọn họ đi qua hai bên bờ sông Hành Thủy, những đội ngũ đang thi công phía trước nhận được tin tức thì lập tức tăng nhanh tốc độ hơn! Mà dân chúng đang làm công tác tu sửa ở phía sau nhìn thấy chiếc thuyền lớn, biết là công chúa và Thái tử tới thì đều rối rít lui lại nhường đường cho đám học trò, sau đó cung kính quỳ xuống lạy!
“Cung nghênh thái tử! Cung nghênh công chúa!”
“Cung nghênh thái tử! Cung nghênh công chúa!”
Cảnh tượng này làm đám học trò kinh hãi, bởi vì là kênh đào trời sửa nên Thái thú ở địa phương điều động gần như toàn bộ người của cả thành đến để tu sửa đoạn kênh đào cuối cùng này, bởi vì người nhiều cho nên khi quỳ xuống cùng hộ, âm thanh chấn động cả đất trời! Cảnh tượng hoành tráng này, cả đời này bọn họ đều chưa từng được nhìn thấy!
Không ít học trò mắt đã ươn ướt, dây kéo thuyền trên tay cũng trở nên nặng nề, bọn họ cảm thấy mình không phải chỉ đang kéo thuyền mà là đang giúp đỡ chính nghĩa!
Cũng bởi vì là chính nghĩa cho nên mới có thể được nhiều người ủng hộ như vậy, còn hơn cả việc đế vương đi dạo!
Thuyền chạy càng lúc càng khó khăn, bởi vì nơi này mới được đá thông chưa tới một ngày, Thái thú địa phương cũng sửa từ hai bên vào trong, mà tiến độ của con sông Long Đảng này còn thiếu một bước cuối cùng, nước dưới chân bọn họ là do dân từ con sông bên cạnh vào, cho nên bây giờ bọn họ đang kéo thuyền thật!
Đám học trò này thì có bao nhiêu sức mạnh? Tốc độ của thuyền bắt đầu chậm lại, không ít dân chúng đi theo tới đây hầm hè xoa tay! Cuối cùng cũng có việc cho bọn họ làm rồi! Rồi tính cả các nông dân hai bên bờ cũng sôi nổi chạy qua giúp bọn học trò kéo thuyền!
Sức của bọn họ rất lớn, cơ hồ là vừa bắt tay vào làm thì đã làm giảm bớt phần lớn áp lực của các học trò, thuyền lại tiếp tục chạy!
Nếu như là ngày thường thì không ít người trong đám học trò ở đây đều là con nhà giàu có, học sách thánh hiền, tất nhiên là sẽ coi thường những người dân chân lấm tay bùn này. Nhưng bây giờ, cho dù là khi bàn tay ngăm đen của đối phương chạm vào tay họ, nước bùn trên người đối phương làm dơ nho sam xanh thẫm viền trắng của họ thì họ cũng không ghét chút nào.
Nhất là khi bàn tay của đám dân chúng bình thường này đã bị dây thừng siết đến phát tím nhưng miệng vẫn cứ quan tâm hỏi thăm bàn tay mới nổi vài bọc nước chẳng rõ ràng của bọn họ, không ít học trò đều bật khóc, nhất là một số học trò gia đình không được giàu có, tình cảnh này khiến họ nhớ đến cha mình. me của
Sinh chung một cây, uống chung một nguồn, người không có cao thấp sang hèn, chỉ có lòng người mới phân biệt.
Giờ khắc này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được những lời mà thánh hiền ngày xưa để lại, cùng với thâm ý mà trước đây bọn họ không bao giờ hiểu.
Trong lúc bọn họ nghĩ rằng mình cứ như vậy mà kéo thuyền đi thẳng tới kinh thành thì đột nhiên xuất hiện một người cưỡi ngựa, tay giơ cao một cây cờ, vẻ mặt hưng phấn, vừa reo hò vừa chạy tới!
Hắn vừa chạy đến, mặt đỏ lừ vừa hô to. “Nước tới! Nước tới! Kênh lớn đã thông! Kênh lớn hoàn thành rồi!
Kênh lớn hoàn thành rồi!
Theo tiếng kêu của hắn, không ít người lòng sục sôi cũng hồ theo!
“Nước tới! Kênh lớn hoàn thành! Kênh lớn hoàn thành rồi!”
Trong lúc dân chúng đang hoan hồ cùng với sự chờ đợi của mọi người.
Một con sóng lớn đục ngầu, thế như lôi đình, cuộn trào mãnh liệt ập đến! Nó như nghìn ngựa cùng chạy! Như Hoàng Long vỡ đê! Đồ sộ
như thế, to lớn như thế, thần thánh đến không thể xâm phạm!
Nước! Vốn là vật trời ban, nó được người người kính ngưỡng, không ai có thể chống lại! Là vật chí thiện, cũng là vật vô tình nhất!
Nhưng bọn họ thành công rồi! Xây dựng kênh lớn, không phải chỉ là thay đổi nước mà càng giống như thuần phục nước hơn! Giờ khắc này, con người nhỏ bé dường như đã đứng ở trên đầu của tự nhiên! Cảm giác thành tựu này không gì sánh kịp, làm lòng người say, khiến người trầm mê!
Rồng nước bay đến rất nhanh nhưng học trò hai bên bờ sông cũng không vội tránh đi, mặc cho nước chảy xiết làm ướt quần áo, bọn họ cũng không giận mà lại cười phá lên!
Người hai bên sông ai cũng vui mừng, sợ là tiếng hò reo cùng
tiếng cười vui sướng này sẽ truyền tới cả kinh thành! Có người còn chi nước sông, ngẫu hứng làm thơ: “Nộ thủy khu hàn khí, như lôi tản đại âm. Lãng cao phong canh khởi, ba cấp thạch nan thẩm.”
Sau đó, trong tiếng reo kinh ngạc của mọi người, thuyền lớn lại được nước nâng lên. Nó như một con thú bị nhốt đang vùng vẫy trên dòng nước cuộn trào!
Mọi người hùng hổ, nắm chặt lấy dây kéo thuyền, hai mắt nhìn về hướng kinh thành, đi tiếp! Đi thẳng về hướng Bắc! ***
“Bệ hạ! Bọn họ… Đã trở về!”
Có người run bần bật nói xong câu đó thi im lặng núp ở một bên, chỉ hận không thể biến mất khỏi chỗ này.
Hắn tưởng rằng hoàng đế sẽ tức giận, nhưng không ngờ đợi một
hồi mà hoàng đế vẫn yên tĩnh lạ thường.
Hai ngày trước, Ninh Kham nhận được tin Ninh Giác và Ninh Tương Y sẽ đi thuyền lớn hồi kinh, đồng thời có vô số dân chúng vì để thuyền lớn có thể đi tới cho nên ngày đêm tu sửa. Đến sáng nay đã đả thông được sông Long Đẳng ở kinh thành, để thuyền lớn có thể chạy thắng vào kinh!
Còn có vô số học trò đến để kéo thuyền, người đến hưởng ứng nhiều vô số kể.
Lòng dân và sức kêu gọi thế này, thay vì nói điều này là ông ta kiêng kị thì chi bằng nói điều này là điều khiến ông ta chấn động!
Ninh Kham không khỏi nhớ tới khi ông ta vừa mới nghe được tin tức này, người đến bẩm báo còn cho là mình cẩn thận, thêm mắm dặm muối thì ông ta đã hoàn toàn ngẩn ngơ, trong óc chí có một câu nói đang vang vọng!
“Con của ông… Đã vượt qua ông thật rồi!
Một loại cảm xúc kiêu ngạo xen lần sợ hãi và những tâm trạng phức tạp khác nhấn chìm ông ta, giống như ông ta già rồi, vô dụng rồi, có thể bị người lật đổ bất cứ lúc nào. Lúc này, khi nghe bọn họ gióng trống khua chiêng trở về, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải là tức giận, mà là muốn cười!
Đây là con của ông… Chuyện này chắc chắn là do chủ ý của nữ tử đó!
Mà lúc này, cửa điện mở, một mỹ nhân mặc cung trang nhẹ nhàng đi vào, nàng ta bưng một chén thuốc, yểu điệu như liễu rũ trong gió đi tới trước mặt để vương.
“Bệ hạ… Tới giờ uống thuốc rồi.”
Nàng ta nhẹ nhàng nâng cánh tay trắng nõn, nhưng lại bị Ninh Kham một tay đẩy ra.
“Bệ hạ?”
“Trẫm không muốn uống”
Đôi mắt đẹp của nàng ta đảo qua, thu lại tay, không lâu sau thì có cung nhân đi đến đón lấy chén thuốc rồi lui xuống, nàng ta nhìn hoàng đế, cười dịu dàng: “Nghe nói Thái tử đã hồi kinh, bệ hạ đang ưu sầu vì không biết xử trí Thái tử thế nào?”
Lúc nói những lời này, nàng ta còn ho nhẹ vài tiếng, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.
Trong mắt Ninh Kham lóe lên một tia thương tiếc: “Long Nhi, việc này nàng không cần bận tâm, cơ thể nàng không khỏe, cho nên đừng quan tâm những chuyện thế này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.