Chương 384: Dưới mặt đất
Phong Dữ Tự Nhiên
16/06/2021
Tại sao lại kỳ lạ? Bởi vì bị hư hỏng lâu ngày, lớp sơn trên người của Bồ tát có chút bong tróc và mờ đi, nhưng chu sa trên trán của người vẫn rất lộng lẫy, giống như được đính một hạt …
Ninh Tương Y sau khi cảm giác mình tốt hơn một chút, ma xui quỷ khiến lại tiến lên, bò lên trên ghế hoa sen, đưa tay chạm vào cái nhô lên kia.
Ninh Úc còn có chút không kịp phản ứng đứng ở phía dưới, hắn vẫn cho rằng Hoàng tỷ chuyển ánh mắt chú ý tới Bồ Tát là vì tránh hắn, nhưng tại sao …
Hắn rõ ràng không làm gì, vì sao hoàng tỷ có đôi khi lại sợ hắn? Hắn chỉ muốn... yêu thương nàng thật tốt!
Ninh Tương Y tim bỗng nhảy loạn, không phải là vì Bồ Tát trước mặt, mà mới nhìn thấy cảnh tượng quá kinh dị, nàng không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với Ninh Úc, giờ khắc này, nàng hi vọng Ninh Úc cách nàng càng xa càng tốt.
Ngay lúc đang lơ đễnh, nàng đưa tay ấn vào điểm chu sa xuống một cái trên Bồ Tát, kết quả, có chuyện kỳ lạ xảy ra!
“Cẩn thận”
Ninh Úc ngay lập tức nhảy lên trước ôm lấy Tương Y, thế nhưng cũng muốn một bước, hai người cùng nhau rơi xuống trong địa đạo, bọn họ vừa rơi xuống tượng Bồ Tát lại đậy lại, giống như không người đến.
Cả hai rơi thẳng đứng, cuối cùng đáp xuống một sườn dốc, rồi lăn xuống dưới …
Ninh Úc vội vàng dùng thân thể bảo vệ Ninh Tương Y, còn Ninh Tương Y càng nhanh bảo vệ đầu hắn, đến mức sau khi hai người rơi xuống cũng không có bị thương gì.
“Ngươi không sao chứ?”
Ninh Tương Y liền vội hỏi, trên đường lăn xuống này có rất nhiều đá nhô lên, Ninh Úc vì bảo vệ nàng chắc chắn chịu rất nhiều vết thương.
“Ta không sao.” Trong bóng tối, Ninh Úc lẳng lặng nhìn Ninh Tương Y một chút, mặc dù không thấy rõ, nhưng thấy cặp mắt linh động của nàng chứng tỏ nàng không bị thương, điểm này, khiến Ninh Úc nhẹ là nhàng thở ra, đang ôm nàng lại không muốn buông tay.
Nhưng Ninh Tương Y chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, nàng buông Ninh Úc ra đứng lên, sau đó trong người lấy ra đèn pin.
Thứ vô dụng này nàng vô ý cất vào, không ngờ hôm nay có việc dùng.
Ánh sáng bất ngờ khiến Ninh Úc có chút bối rối, khi còn bé vẫn không cảm giác được, bây giờ nhìn thấy Ninh Tương Y lôi ra đồ vật không thuộc về thời đại này, hắn càng lo lắng! Giống như hắn căn bản sẽ không giữ được nàng.
Cho nên Ninh Úc nắm thật chặt tay Ninh Tương Y, hai người ở đó quan sát một chút, quyết định đi về phía trước.
Đường hành lang đen tối này nhìn qua kiến trúc lịch sử vô cùng lâu đời, Ninh Tương Y thở, “Chẳng lẽ thật sự ngươi nói đúng, chúng ta vừa rớt xuống bảo tàng gì đó?”
Bởi vì lúc nãy rơi thẳng đứng xuống, cho nên đi lên theo đường cũ là không thể nào, Ninh Tương Y thầm than là xui xẻo, nên nói đùa với Ninh Úc.
Ninh Úc từ từ nhắm hai mắt cảm nhận một chút, “Có gió, chúng ta có thể ra hoa ngoài.
Hắn nói vậy, Ninh Tương Y trong lòng an tâm không ít, Ninh Úc vẫn bình tĩnh không sợ hãi chút nào, thế nhưng đối với loại không gian giam cầm nàng có chút sợ hãi.
Đường hầm này dường như không có điểm kết thúc, tường đá trơn bóng, trên đó như có một ít chất nhờn màu đen khiến Ninh Tương Y rất chán ghét, không muốn sờ vào, chỗ quỷ quái này làm sao có thể trông kỳ lạ như vậy?
Có lẽ là lăng mộ của nhà ai đó? Cung điện dưới lòng đất sao?
Nhưng nàng không có ý nghĩ muốn trộm mộ…
Đột nhiên nàng trượt chân, được Ninh Úc một tay đỡ lấy, “Cẩn thận.”
Ninh Tương Y xem xét, trên mặt đất giống như cũng là loại dịch nhờn màu đen kia, nàng có chút buồn nôn, nhưng vẫn vừa cười vừa nói.
“Không sao, cái này đóng cửa lâu vậy, cũng không có người, ta không sợ.”
Ninh Úc nhẹ nhàng nói, “ nơi này có chút kỳ lạ, nàng nhìn, nơi này không có bất kỳ thực vật gì, quái dị như vậy vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
Khi hắn nói lời này, Ninh Tương Y đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, sau đó nàng dùng đèn pin chiếu nhiều lần, phát hiện thật sự không có cây cỏ, thậm chí không có rong rêu, thật là không đúng … Chẳng lẽ là do chất lỏng màu đen gây ra?
Dưới lòng đất rất yên tĩnh, vốn dĩ Ninh Tương Y chỉ coi nơi này như một địa cung bình thường, nhưng khi Ninh Úc nói ra lời đó, trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác rợn người.
Lúc này, ánh sáng của nàng đột nhiên quét đến một cái gì đó! Ninh Tương Y giật mình, nhìn qua giống như là người!
Ninh Úc liền vội vàng kéo Ninh Tương Y bảo vệ ở sau lưng, từ từ đi lên phía trước.
Đúng là một người… Chẳng qua chuẩn xác mà nói, là một bộ thây khô.
Ninh Tương Y vừa định nhìn liền bị Ninh Úc che mặt, “Đừng nhìn.”
“Làm sao vậy?” Nàng ngạc nhiên trước sự nghiêm túc của hắn, nhưng đó chỉ là một cái xác mà thôi, có lẽ đây là một địa cung. người này là nô lệ phải chết theo? Nàng không muốn nghĩ mọi chuyện quá phức tạp..
Ninh Úc nhìn kỹ thi thể, sau đó kéo Ninh Tương Y đi tiếp về phía trước.
“Chúng ta không phải xông lầm lăng mộ.” Vừa đi, Ninh Úc chăm chú kéo nàng vừa nói, “Nghe đồn người tuyết quốc rất hay tế tự, nơi này có thể là một vùng đất tế tự bị vứt bỏ, giống như người kia, hắn trước khi chết đang sống sờ sờ lại bị móc trái tim.”
Đến mức trở thành thây khô, sắc mặt dữ tợn cũng có thể thấy rõ ràng, cho nên hắn không muốn Ninh Tương Y nhìn thấy, sợ nàng nhìn thấy trong lòng sẽ không thoải mái.
Hắn nói lời này, khiến sắc mặt Ninh Tương Y nặng nề thêm một chút, nhưng nghĩ lại, nơi này bao nhiêu năm không có người đến, coi như trước kia nơi này xảy ra chuyện gì cực kỳ bi thảm, thì có gì ghê gớm? Chẳng lẽ có quỷ sao?
Đột nhiên, Ninh Tương Y ngừng lại!
Ninh Úc quay đầu nhìn nàng, “Nàng làm sao vậy?”
Bởi vì đèn pin chiếu vào phía trước, hắn không thấy được Ninh Tương Y lúc này sắc mặt vô cùng tái nhợt.
“Không có... Không có việc gì.” Ninh Tương Y rất lâu mới nói ra câu này.
Nàng có thể nói nàng vừa rồi cảm giác như có một bàn tay vỗ vào mắt cá chân nàng sao?
Chắc chắn là ảo giác đi, nàng nghĩ.
Hai người tiếp tục đi lên phía trước, trên đường đi cũng gặp phải mấy thấy khô, nhưng tất cả Ninh Úc không chịu để nàng nhìn, cho nên Ninh Tương Y cũng chỉ biết những thi thể này đều bị móc trái tim.
Đi đến đường hành lang, chính là một gian phòng bằng đá rất lớn, vẫn vô cùng đơn sơ, chỉ có sáu cái bệ đá, hướng về ở giữa, bố trí giống như mặt trời, trên bệ đá mỗi một cái đều có một người nằm, mà đều là thây khô... Cái này địa đạo rất kỳ quái, vì sao những thi thể này đều không có hư thối chỉ giống hút hết nước vậy?
Lần này Ninh Úc không thể che được mắt Ninh Tương Y nữa, nàng phát hiện những người này đều bị trói ở trên bệ đá, mà lại, trên người đều bị lưỡi đao xé ra, chỉ là vị trí cắt không giống nhau thôi.
Ninh Tương Y chậc chậc, “Không phát triển thật đáng sợ, may mà ta không phải lớn lên ở tuyết quốc...”
Vừa nghĩ nếu Tuyết quốc vẫn còn, cái lão bà bà kia lại là Tuyết Tộc vương, nàng còn không biết sẽ bị ép làm những chuyện kỳ quái gì!
- ---------------------------
Ninh Tương Y sau khi cảm giác mình tốt hơn một chút, ma xui quỷ khiến lại tiến lên, bò lên trên ghế hoa sen, đưa tay chạm vào cái nhô lên kia.
Ninh Úc còn có chút không kịp phản ứng đứng ở phía dưới, hắn vẫn cho rằng Hoàng tỷ chuyển ánh mắt chú ý tới Bồ Tát là vì tránh hắn, nhưng tại sao …
Hắn rõ ràng không làm gì, vì sao hoàng tỷ có đôi khi lại sợ hắn? Hắn chỉ muốn... yêu thương nàng thật tốt!
Ninh Tương Y tim bỗng nhảy loạn, không phải là vì Bồ Tát trước mặt, mà mới nhìn thấy cảnh tượng quá kinh dị, nàng không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với Ninh Úc, giờ khắc này, nàng hi vọng Ninh Úc cách nàng càng xa càng tốt.
Ngay lúc đang lơ đễnh, nàng đưa tay ấn vào điểm chu sa xuống một cái trên Bồ Tát, kết quả, có chuyện kỳ lạ xảy ra!
“Cẩn thận”
Ninh Úc ngay lập tức nhảy lên trước ôm lấy Tương Y, thế nhưng cũng muốn một bước, hai người cùng nhau rơi xuống trong địa đạo, bọn họ vừa rơi xuống tượng Bồ Tát lại đậy lại, giống như không người đến.
Cả hai rơi thẳng đứng, cuối cùng đáp xuống một sườn dốc, rồi lăn xuống dưới …
Ninh Úc vội vàng dùng thân thể bảo vệ Ninh Tương Y, còn Ninh Tương Y càng nhanh bảo vệ đầu hắn, đến mức sau khi hai người rơi xuống cũng không có bị thương gì.
“Ngươi không sao chứ?”
Ninh Tương Y liền vội hỏi, trên đường lăn xuống này có rất nhiều đá nhô lên, Ninh Úc vì bảo vệ nàng chắc chắn chịu rất nhiều vết thương.
“Ta không sao.” Trong bóng tối, Ninh Úc lẳng lặng nhìn Ninh Tương Y một chút, mặc dù không thấy rõ, nhưng thấy cặp mắt linh động của nàng chứng tỏ nàng không bị thương, điểm này, khiến Ninh Úc nhẹ là nhàng thở ra, đang ôm nàng lại không muốn buông tay.
Nhưng Ninh Tương Y chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, nàng buông Ninh Úc ra đứng lên, sau đó trong người lấy ra đèn pin.
Thứ vô dụng này nàng vô ý cất vào, không ngờ hôm nay có việc dùng.
Ánh sáng bất ngờ khiến Ninh Úc có chút bối rối, khi còn bé vẫn không cảm giác được, bây giờ nhìn thấy Ninh Tương Y lôi ra đồ vật không thuộc về thời đại này, hắn càng lo lắng! Giống như hắn căn bản sẽ không giữ được nàng.
Cho nên Ninh Úc nắm thật chặt tay Ninh Tương Y, hai người ở đó quan sát một chút, quyết định đi về phía trước.
Đường hành lang đen tối này nhìn qua kiến trúc lịch sử vô cùng lâu đời, Ninh Tương Y thở, “Chẳng lẽ thật sự ngươi nói đúng, chúng ta vừa rớt xuống bảo tàng gì đó?”
Bởi vì lúc nãy rơi thẳng đứng xuống, cho nên đi lên theo đường cũ là không thể nào, Ninh Tương Y thầm than là xui xẻo, nên nói đùa với Ninh Úc.
Ninh Úc từ từ nhắm hai mắt cảm nhận một chút, “Có gió, chúng ta có thể ra hoa ngoài.
Hắn nói vậy, Ninh Tương Y trong lòng an tâm không ít, Ninh Úc vẫn bình tĩnh không sợ hãi chút nào, thế nhưng đối với loại không gian giam cầm nàng có chút sợ hãi.
Đường hầm này dường như không có điểm kết thúc, tường đá trơn bóng, trên đó như có một ít chất nhờn màu đen khiến Ninh Tương Y rất chán ghét, không muốn sờ vào, chỗ quỷ quái này làm sao có thể trông kỳ lạ như vậy?
Có lẽ là lăng mộ của nhà ai đó? Cung điện dưới lòng đất sao?
Nhưng nàng không có ý nghĩ muốn trộm mộ…
Đột nhiên nàng trượt chân, được Ninh Úc một tay đỡ lấy, “Cẩn thận.”
Ninh Tương Y xem xét, trên mặt đất giống như cũng là loại dịch nhờn màu đen kia, nàng có chút buồn nôn, nhưng vẫn vừa cười vừa nói.
“Không sao, cái này đóng cửa lâu vậy, cũng không có người, ta không sợ.”
Ninh Úc nhẹ nhàng nói, “ nơi này có chút kỳ lạ, nàng nhìn, nơi này không có bất kỳ thực vật gì, quái dị như vậy vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
Khi hắn nói lời này, Ninh Tương Y đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, sau đó nàng dùng đèn pin chiếu nhiều lần, phát hiện thật sự không có cây cỏ, thậm chí không có rong rêu, thật là không đúng … Chẳng lẽ là do chất lỏng màu đen gây ra?
Dưới lòng đất rất yên tĩnh, vốn dĩ Ninh Tương Y chỉ coi nơi này như một địa cung bình thường, nhưng khi Ninh Úc nói ra lời đó, trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác rợn người.
Lúc này, ánh sáng của nàng đột nhiên quét đến một cái gì đó! Ninh Tương Y giật mình, nhìn qua giống như là người!
Ninh Úc liền vội vàng kéo Ninh Tương Y bảo vệ ở sau lưng, từ từ đi lên phía trước.
Đúng là một người… Chẳng qua chuẩn xác mà nói, là một bộ thây khô.
Ninh Tương Y vừa định nhìn liền bị Ninh Úc che mặt, “Đừng nhìn.”
“Làm sao vậy?” Nàng ngạc nhiên trước sự nghiêm túc của hắn, nhưng đó chỉ là một cái xác mà thôi, có lẽ đây là một địa cung. người này là nô lệ phải chết theo? Nàng không muốn nghĩ mọi chuyện quá phức tạp..
Ninh Úc nhìn kỹ thi thể, sau đó kéo Ninh Tương Y đi tiếp về phía trước.
“Chúng ta không phải xông lầm lăng mộ.” Vừa đi, Ninh Úc chăm chú kéo nàng vừa nói, “Nghe đồn người tuyết quốc rất hay tế tự, nơi này có thể là một vùng đất tế tự bị vứt bỏ, giống như người kia, hắn trước khi chết đang sống sờ sờ lại bị móc trái tim.”
Đến mức trở thành thây khô, sắc mặt dữ tợn cũng có thể thấy rõ ràng, cho nên hắn không muốn Ninh Tương Y nhìn thấy, sợ nàng nhìn thấy trong lòng sẽ không thoải mái.
Hắn nói lời này, khiến sắc mặt Ninh Tương Y nặng nề thêm một chút, nhưng nghĩ lại, nơi này bao nhiêu năm không có người đến, coi như trước kia nơi này xảy ra chuyện gì cực kỳ bi thảm, thì có gì ghê gớm? Chẳng lẽ có quỷ sao?
Đột nhiên, Ninh Tương Y ngừng lại!
Ninh Úc quay đầu nhìn nàng, “Nàng làm sao vậy?”
Bởi vì đèn pin chiếu vào phía trước, hắn không thấy được Ninh Tương Y lúc này sắc mặt vô cùng tái nhợt.
“Không có... Không có việc gì.” Ninh Tương Y rất lâu mới nói ra câu này.
Nàng có thể nói nàng vừa rồi cảm giác như có một bàn tay vỗ vào mắt cá chân nàng sao?
Chắc chắn là ảo giác đi, nàng nghĩ.
Hai người tiếp tục đi lên phía trước, trên đường đi cũng gặp phải mấy thấy khô, nhưng tất cả Ninh Úc không chịu để nàng nhìn, cho nên Ninh Tương Y cũng chỉ biết những thi thể này đều bị móc trái tim.
Đi đến đường hành lang, chính là một gian phòng bằng đá rất lớn, vẫn vô cùng đơn sơ, chỉ có sáu cái bệ đá, hướng về ở giữa, bố trí giống như mặt trời, trên bệ đá mỗi một cái đều có một người nằm, mà đều là thây khô... Cái này địa đạo rất kỳ quái, vì sao những thi thể này đều không có hư thối chỉ giống hút hết nước vậy?
Lần này Ninh Úc không thể che được mắt Ninh Tương Y nữa, nàng phát hiện những người này đều bị trói ở trên bệ đá, mà lại, trên người đều bị lưỡi đao xé ra, chỉ là vị trí cắt không giống nhau thôi.
Ninh Tương Y chậc chậc, “Không phát triển thật đáng sợ, may mà ta không phải lớn lên ở tuyết quốc...”
Vừa nghĩ nếu Tuyết quốc vẫn còn, cái lão bà bà kia lại là Tuyết Tộc vương, nàng còn không biết sẽ bị ép làm những chuyện kỳ quái gì!
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.