Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 4: Giúp hay không giúp

Phong Dữ Tự Nhiên

07/03/2021

Nó thật sự đã sợ rồi, trong lãnh cung này, mỗi người đều muốn giết chết nó để được thưởng, nhưng lại không dám giết nó trắng trợn, cộng thêm người bên cạnh chết, chạy trốn, phản bội, cho nên nó sợ hãi bất cứ ai tới gần!

Nhưng nó thật sự rất khó chịu, xương cốt toàn thân như vỡ ra, cổ họng như bị lửa thiêu đốt! Nó không muốn biến thành người câm! “Nào, thả lỏng tay ra!”

Giọng nữ non nớt vô cùng không khách khí, hơn nữa thái độ thực sự không tốt lắm, nhưng nghe thấy là giọng con gái, Tiểu Ninh Úc híp mắt nhanh chóng liếc nhìn nàng một cái, trong lòng lại bỗng nhiên thả lỏng.

Nhất định nàng chính là “hoàng tỷ” lúc trước bị đày vào lãnh cung không rõ sống chết! Nàng cũng là đối tượng bị hại, bởi vì không có giá trị lợi dụng, không thuộc về bất cứ thế lực nào, nàng không có lý do hại nó!

Hai năm bị đày vào lãnh cung này, nó chưa từng thấy vị hoàng tỷ này, nghe đồn nàng bị bệnh nằm liệt giường quanh năm, nó cho rằng đối phương đã chết, không ngờ vẫn còn sống.

Ninh Tương Y thấy nó buông tay, lôi nó nằm lên đầu gối của mình, sau đó không nói câu nào đã cạy miệng nó ra, ra sức móc cổ họng nó thúc nó nôn! Dù sao Ninh Úc vẫn còn nhỏ, cổ họng yếu ớt chịu không nổi kích thích, nó nhanh chóng nôn thuốc ra, nhưng vẫn chưa xong việc, Ninh Tương Y lấy nước lúc trước trộm được ra cho nó uống, sau khi uống xong lại tiếp tục thúc nôn! Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, mặt bé trai đã trắng như tờ giấy, bờ môi không có chút hồng hào nào.

Nhìn thấy nó thảm như vậy, Ninh Tương Y cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng khi Ninh Úc mở đôi mắt ngập nước ra nhìn nàng, trong đôi mắt kia có một tia phòng bị và cảm kích, như con nai nhỏ lấp lánh nhìn nàng, lại khiến cho nàng thấy thương thương.

Vừa rồi khi thúc cho nó nôn, xương cốt trên người nó đè nàng phát đau, rõ ràng nó sống còn thảm hại hơn nàng, nhưng vẫn chỉn chu sạch sẽ, tuy mặc y phục không thích hợp, nhưng cũng tắm rửa sạch sẽ trắng trẻo, đứa bé như vậy thực sự khiến người ta khó mà chán ghét.

Thương cảm chỉ trong thoáng chốc, lúc đầu nàng định cứ mặc kệ nó như thế, dù sao việc nên làm nàng cũng làm rồi, nếu như nó vẫn là người câm thì đó chính là ý trời.

Nhưng vừa nghĩ tới việc sau này ngày nào Diệp Khuynh Vãn cũng hầm canh sơn trà, nàng nhắm mắt, lại đau lòng lấy viên tiêu độc và siro nhuận họng ra từ trong không gian, nghĩ rồi vẫn cắn răng để lại một chút nước và thức ăn tìm rất lâu mới thấy.

Đồ trong không gian cứ ít dần đi, quả là hời cho đồ tai họa này rồi! Tiểu Ninh Úc bị đánh đập, ép uống thuốc, lại bị giày vò một lúc, cộng thêm cổ họng đau nhức kịch liệt, hoàn toàn không nói ra lời, nó chỉ ngồi dưới đất, nhìn vị hoàng tỷ nhỏ gầy này móc ra không ít đồ vật từ trong tay áo như làm ảo thuật rồi đặt trước mặt nó, sau đó bảo nó nuốt viên thuốc màu trắng kỳ lạ và uống nước đường màu đen.

Không hiểu sao, rõ ràng khi người khác tới gần nó rất chán ghét, cũng tuyệt đối không ăn đồ không rõ lai lịch, nhưng khi nàng vô cùng không khách khí đưa thuốc qua để nó uống, dáng vẻ đau lòng và ánh mắt không kiên nhẫn đó khiến nó cảm nhận được một chút niềm vui, vậy mà nó không chút do dự nhận lấy ăn.

Kỳ lạ là, nước đường ngọt ngào đó vừa chảy xuống cổ, cảm giác thiêu đốt trong cổ lập tức rút đi, nó thử một chút, mơ hồ có thể phát ra được mấy âm thanh vỡ vụn.

“Được rồi, khoan hãng nói gì!” Vẻ mặt cô bé vô cùng rối rắm, cứ nhìn ngó xung quanh chứ không chịu nhìn nó, chỉ thấy nàng nhét cả bình nước đường vào trong tay đối phương, nói bằng tốc độ rất nhanh.



“Nếu như cảm thấy cổ họng khó chịu thì uống! Không được phép nói chuyện của ta cho bất cứ kẻ nào! Đồ ăn ta để ở đây, cứ như vậy nhé, không gặp nhau nữa!” Nàng nói mấy chữ cuối cùng một cách đầy tức giận!

“Ưml” Tiểu Ninh Úc vội vàng kêu ú ớ, Ninh Tương Y quay đầu, cực kỳ không kiên nhẫn nhíu mày: “Còn có chuyện gì?” Ninh Úc mở to đôi mắt như ngọc huyền, sốt ruột đến độ khuôn mặt nhỏ tái nhợt đổ mồ hôi, nó chỉ Ninh Tương Y, lại chỉ chính mình, khó khăn mở miệng: “Tên…” Tên, tên tỷ…

Lúc trước khi Ninh Tương Y bị đày vào lãnh cung Ninh Úc mới hai tuổi, nó hoàn toàn không biết vị hoàng tỷ này tên là gì, bây giờ vô cùng bức thiết, nó muốn biết người cứu nó tên là gì! Ngày mai? (*) (*) Chữ tên và ngày mai đồng âm.

Ninh Tương Y nhăn khuôn mặt nhỏ vàng vọt, thăng nhóc này đang hỏi ngày mai nàng có tới hay không à? Nàng lập tức nhíu mày, lúc đầu định mở miệng mỉa mai nó được voi đòi tiên, nhưng thấy đối phương rụt rè kéo ống tay áo của mình, người chằng chịt vết thương ngồi dưới đất, lại mở to đôi mắt mong chờ nhìn mình, dáng vẻ muốn tới gần nhưng lại sợ… Quả thực khiến cho người ta không hung ác không nhẫn tâm được.

Ninh Tương Y muốn đẩy tay nó ra, nhưng nâng tay lên lại buông xuống, cuối cùng lại hận không thể vả cho mình một cái! “Ngày mai ta lại đến!”

Nói xong nàng kéo mạnh ống tay áo quay đầu chạy, Tiểu Ninh Úc vừa cử động đã cảm thấy toàn thân đau nhức, kêu cũng không kêu được, chỉ có thể nhìn vị hoàng tỷ gầy yếu này chạy như bay như bị ma đuổi! Hết cách rồi, nàng chỉ vừa nghĩ tới việc mình tái sinh trở về, chuyện đầu tiên làm lại là cứu kẻ xấu kiếp trước hành mình chết thì nỗi bực tức trong lòng không sao nguôi ngoai được, nàng hận không thể bóp chết mình!

Rế bảy tám lượt tìm hồi lâu mới tới được phòng mình, nàng tức giận ném mình lên giường, bỏ đi, chuyện nghĩ không thông thì ngủ một giấc sẽ tốt thôi! Nửa đêm, nàng bị tiếng sấm rền vang làm bừng tỉnh.

Ninh Tương Y híp mắt sờ bả vai lạnh lẽo của mình, ý thức dần dần tỉnh táo, cái chăn này quá mỏng mà lại dùng quá lâu, không hề có hiệu quả giữ ấm, nhưng trong không gian của nàng cái gì cũng có, chỉ không có chăn bông! Trời đổ mưa rào rào, đầu xuân lạnh lẽo, toàn bộ cung điện bao trùm trong vẻ tiêu điều và giá lạnh, quả đúng là lãnh cung…

Nàng không khỏi thương cho cơ thể này của mình… Ba tuổi bị bỏ ở đây, nơi mà hoàng đế không chú ý, cung nhân không quan tâm, nếu thật sự là trẻ con thì làm sao chịu được? Chẳng trách đổ bệnh một phát là kéo dài bốn năm liền.

Nhưng nàng coi như là vẫn ổn, một công chúa bị đày vào lãnh cung, không có nhà ngoại thì sẽ không tạo thành nguy hại đối với lợi ích của bất kỳ ai, người trong cung cũng không để ý đến sự sống chết của nàng, nhưng hoàng tử thì khác.

Nhà ngoại Ninh Úc là Trấn Tây vương ở Tây Bắc xa xôi, hầu như không có lui tới kinh thành, Lý Thanh Hoa là con gái của Trấn Tây vương, cũng là mẫu phi của Ninh Úc, bà dung mạo xinh đẹp, dịu dàng hiền thục, khi đó mặc dù kém xa Tuyết phi nhưng cũng có được chút sủng ái, nghe nói bà từng có giao hảo với Tuyết phi, không ngờ rằng lại là người đoản mệnh giống Tuyết phi, nói chết là chết, để lại một đứa bé còn chưa trưởng thành, nhà ngoại ở Tây Bắc xa xôi, ngoài tầm với.

Cho nên đối với một số phi tần có hoàng tử mà nói, cho dù Ninh Úc bị đày vào lãnh cung vẫn không đủ, tàn phế cũng không được, tốt nhất… là chết một cách thần không biết quỷ không hay ở lãnh cung, như vậy đến lúc đó, cho dù Trấn Tây vương trở về, không tìm thấy hung thủ, chẳng lẽ còn có thể hỏi tội hoàng đế sao?

Không biết ở kiếp trước, Ninh Úc sống qua năm mười ba tuổi rồi mới rời khỏi lãnh cung như thế nào, tâm trí cứng cỏi quả là đáng sợ, chẳng trách sau này hăn lại biến thái như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook