Chương 280: Hắn đã buông xuống
Phong Dữ Tự Nhiên
16/06/2021
Ninh Giác…
Ninh Tương Y không nói ra được cảm giác như thế nào, chỉ là cảnh tượng này tựa như trùng hợp với kiếp trước, một yến tiệc đông người như vậy, một cảnh tượng như vậy…
Nàng thật ra là thích Ninh Giác ôn nhu như ngọc, cho nên kiếp trước lúc nhìn thấy hắn, nàng mới có thể liều lĩnh như vậy nhưng hắn cũng đã dạy cho nàng một chân lý, đó là kẻ mơ tưởng đơn phương thì không thể nào giữ được người khác. Cho nên nàng mới rơi vào một kết cục như vậy và tuyên lời thề đó.
Khoảnh khắc Ninh Giác bước vào, ánh mắt hắn ngay lập tức va vào người người Ninh Tương Y, cái va chạm kịch liệt của ánh mắt đó chỉ có chính hắn mới có thể hiểu được!
Hắn che lại sau trong đáy mắt sự nhiệt huyết cùng khát vọng, dù chỉ liếc mắt một chút, hắn cũng không dám nhìn lại, chỉ nhìn phía hoàng hậu.
“Mẫu hậu, xa người mấy năm nay, là hài nhi bất hiếu!”
Vừa nói hắn vừa quỳ xuống trước hoàng hậu, lúc này mọi người có mặt cũng như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng quỳ xuống hành lễ với Thái tử!
Hoàng hậu trong mắt ứa lệ, tự đến đỡ hắn lên, nức nở nói.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, lần này trở về, cũng không cần lại đi nữa!”
Ninh Giác cũng xúc động nói, “ không đi, về sau Nhi thần sẽ luôn luôn phụng dưỡng bên cạnh mẫu hậu, sẽ không đi xa người!”
“Được được!” Hoàng hậu liên tục gật đầu, nghĩ đến gì đó, lại hỏi nói, “vậy bệ hạ biết người trở về rồi sao?”
Ninh Giác vỗ vỗ vào tay của nàng trấn an nói, “ mẫu hậu yên tâm, phụ hoàng đã biết rồi.”
Trấn an hoàng hậu xong, hắn lúc này mới quay người, vạt áo màu đen khẽ động, hắn cười quay lưng lại với đám người phía sau lưng lại với đám người phía sau nói.
“Đây là yến tiệc, không cần đa lễ, đứng dậy đi.” Giọng nói của hắn vẫn ôn hoà giống như lúc trước, nhưng bây giờ, hắn không còn là vị Thái tử bấp bênh như trước kia.
“Tạ ơn Thái tử ———”
Tất cả mọi người vừa đứng dậy, có vài cô nương đều lén lút liếc nhìn khuôn mặt Ninh Giác, từ ánh mắt này tràn đầy kinh ngạc, trong lòng thầm ghen tị với Diệp Khuynh Vãn may mắn kia.
Ninh Giác cả người thật sự khác biệt, giống như mặt đá bị phá vỡ, tạo ra viên ngọc bích tuyệt mỹ, khí chất cả người dường như đã đạt tới một trình độ hơn người, nội tâm ôn nhu mà hướng tới thế nhân.
Mái tóc đen vẻn vẹn chi cắm một cây ngọc trầm, mặc bộ áo bào màu đen, đai lưng cũng thắt nhẹ nhàng, lộ ra dáng người thon dài, phong thái thanh mảnh.
Rõ ràng là ăn mặc tuỳ ý, lại cảm giác quần áo vô cùng chỉnh tề, cảm thấy cách ăn mặc của hắn rất phù hợp. Đơn giản nhưng không kém phần thu hút.
Khuôn mặt tinh xảo kia toát ra sự ôn hòa, cả người tựa như một hơi ấm nhẹ, triệt để lộ ra nét riêng của con người hắn.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về hắn, nhưng hắn lại nhìn về phía Ninh Tương Y.
Lúc này, Ninh Tương Y mới đứng dậy, bưng chén rượu hướng đến hắn cười một tiếng.
“Thái tử ca ca, chúng ta lại gặp nhau.”
Khi Ninh Tương Y cười, vẻ đẹp mỹ lệ đó lập tức làm bầu không khí nặng nề bao trùm tan ra, khiến người ta chỉ kinh ngạc trước vẻ đẹp và sự lộng lẫy của nàng, chứ không cảm thấy bị uy hiếp.
Nhưng lúc này, nàng tuy tươi cười nhưng lại cảm thấy một chút chua xót, có chút xúc động, trong một nháy mắt, nàng hi vọng bọn họ đều chưa từng lớn lên.
Mà Ninh Giác vì một nụ cười của nàng mất hồn, trong lòng lại một lần nữa rung động mãnh liệt!
Hắn cùng Y nhi lớn lên, quả nhiên như hắn đoán trước, xinh đẹp nghiên thành, tự tin lộng lẫy. Hắn luôn tiếc nuối không thể chứng kiến nàng trưởng thành, bây giờ lại hạnh phúc khi thấy nàng trưởng thành.
“Y nhi…”
Câu nói của hắn tựa như đã nằm trên đầu lưỡi rất lâu, một ánh mắt ôn nhu lưu luyến! Nhưng ngón tay tại lòng bàn tay nắm thật chặt vào nhau, hắn tuy trên mặt không thể hiện, nhưng chỉ có trời mới biết, hắn đã vất vả kiên nhẫn cỡ nào!
Hắn hít một hơi thật sâu, rất lâu mới lộ ra một nụ cười nhìn như mây gió nhẹ nhàng, lúc này, hắn từ lấy từ tay cung nhân một chén rượu cùng Ninh Tương Y đứng xa xa nâng chén.
“Đã qua nhiều năm không gặp, Y nhi lớn lên nhiều rồi!”
Hắn hàng mi run rẩy, che giấu cảm xúc ở đáy mắt, bức bách quay mặt đi chỗ khác.
“Lúc trước ta tuổi nhỏ, nếu có làm cái gì không đúng, mong rằng hoàng muội rộng lòng tha thứ! Một chén này, kính nàng, tất cả chuyện trước đây, hãy để cho nó qua đi…Chúc mừng nàng trở về nước!”
Hắn nói xong cũng không rõ lời nói này là ý gì, liền ngửa đầu uống rượu, mà Ninh Tương Y hơi bất ngờ, sau đó nở nụ cười.
Ninh Tương Y không nói ra được cảm giác như thế nào, chỉ là cảnh tượng này tựa như trùng hợp với kiếp trước, một yến tiệc đông người như vậy, một cảnh tượng như vậy…
Nàng thật ra là thích Ninh Giác ôn nhu như ngọc, cho nên kiếp trước lúc nhìn thấy hắn, nàng mới có thể liều lĩnh như vậy nhưng hắn cũng đã dạy cho nàng một chân lý, đó là kẻ mơ tưởng đơn phương thì không thể nào giữ được người khác. Cho nên nàng mới rơi vào một kết cục như vậy và tuyên lời thề đó.
Khoảnh khắc Ninh Giác bước vào, ánh mắt hắn ngay lập tức va vào người người Ninh Tương Y, cái va chạm kịch liệt của ánh mắt đó chỉ có chính hắn mới có thể hiểu được!
Hắn che lại sau trong đáy mắt sự nhiệt huyết cùng khát vọng, dù chỉ liếc mắt một chút, hắn cũng không dám nhìn lại, chỉ nhìn phía hoàng hậu.
“Mẫu hậu, xa người mấy năm nay, là hài nhi bất hiếu!”
Vừa nói hắn vừa quỳ xuống trước hoàng hậu, lúc này mọi người có mặt cũng như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng quỳ xuống hành lễ với Thái tử!
Hoàng hậu trong mắt ứa lệ, tự đến đỡ hắn lên, nức nở nói.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, lần này trở về, cũng không cần lại đi nữa!”
Ninh Giác cũng xúc động nói, “ không đi, về sau Nhi thần sẽ luôn luôn phụng dưỡng bên cạnh mẫu hậu, sẽ không đi xa người!”
“Được được!” Hoàng hậu liên tục gật đầu, nghĩ đến gì đó, lại hỏi nói, “vậy bệ hạ biết người trở về rồi sao?”
Ninh Giác vỗ vỗ vào tay của nàng trấn an nói, “ mẫu hậu yên tâm, phụ hoàng đã biết rồi.”
Trấn an hoàng hậu xong, hắn lúc này mới quay người, vạt áo màu đen khẽ động, hắn cười quay lưng lại với đám người phía sau lưng lại với đám người phía sau nói.
“Đây là yến tiệc, không cần đa lễ, đứng dậy đi.” Giọng nói của hắn vẫn ôn hoà giống như lúc trước, nhưng bây giờ, hắn không còn là vị Thái tử bấp bênh như trước kia.
“Tạ ơn Thái tử ———”
Tất cả mọi người vừa đứng dậy, có vài cô nương đều lén lút liếc nhìn khuôn mặt Ninh Giác, từ ánh mắt này tràn đầy kinh ngạc, trong lòng thầm ghen tị với Diệp Khuynh Vãn may mắn kia.
Ninh Giác cả người thật sự khác biệt, giống như mặt đá bị phá vỡ, tạo ra viên ngọc bích tuyệt mỹ, khí chất cả người dường như đã đạt tới một trình độ hơn người, nội tâm ôn nhu mà hướng tới thế nhân.
Mái tóc đen vẻn vẹn chi cắm một cây ngọc trầm, mặc bộ áo bào màu đen, đai lưng cũng thắt nhẹ nhàng, lộ ra dáng người thon dài, phong thái thanh mảnh.
Rõ ràng là ăn mặc tuỳ ý, lại cảm giác quần áo vô cùng chỉnh tề, cảm thấy cách ăn mặc của hắn rất phù hợp. Đơn giản nhưng không kém phần thu hút.
Khuôn mặt tinh xảo kia toát ra sự ôn hòa, cả người tựa như một hơi ấm nhẹ, triệt để lộ ra nét riêng của con người hắn.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về hắn, nhưng hắn lại nhìn về phía Ninh Tương Y.
Lúc này, Ninh Tương Y mới đứng dậy, bưng chén rượu hướng đến hắn cười một tiếng.
“Thái tử ca ca, chúng ta lại gặp nhau.”
Khi Ninh Tương Y cười, vẻ đẹp mỹ lệ đó lập tức làm bầu không khí nặng nề bao trùm tan ra, khiến người ta chỉ kinh ngạc trước vẻ đẹp và sự lộng lẫy của nàng, chứ không cảm thấy bị uy hiếp.
Nhưng lúc này, nàng tuy tươi cười nhưng lại cảm thấy một chút chua xót, có chút xúc động, trong một nháy mắt, nàng hi vọng bọn họ đều chưa từng lớn lên.
Mà Ninh Giác vì một nụ cười của nàng mất hồn, trong lòng lại một lần nữa rung động mãnh liệt!
Hắn cùng Y nhi lớn lên, quả nhiên như hắn đoán trước, xinh đẹp nghiên thành, tự tin lộng lẫy. Hắn luôn tiếc nuối không thể chứng kiến nàng trưởng thành, bây giờ lại hạnh phúc khi thấy nàng trưởng thành.
“Y nhi…”
Câu nói của hắn tựa như đã nằm trên đầu lưỡi rất lâu, một ánh mắt ôn nhu lưu luyến! Nhưng ngón tay tại lòng bàn tay nắm thật chặt vào nhau, hắn tuy trên mặt không thể hiện, nhưng chỉ có trời mới biết, hắn đã vất vả kiên nhẫn cỡ nào!
Hắn hít một hơi thật sâu, rất lâu mới lộ ra một nụ cười nhìn như mây gió nhẹ nhàng, lúc này, hắn từ lấy từ tay cung nhân một chén rượu cùng Ninh Tương Y đứng xa xa nâng chén.
“Đã qua nhiều năm không gặp, Y nhi lớn lên nhiều rồi!”
Hắn hàng mi run rẩy, che giấu cảm xúc ở đáy mắt, bức bách quay mặt đi chỗ khác.
“Lúc trước ta tuổi nhỏ, nếu có làm cái gì không đúng, mong rằng hoàng muội rộng lòng tha thứ! Một chén này, kính nàng, tất cả chuyện trước đây, hãy để cho nó qua đi…Chúc mừng nàng trở về nước!”
Hắn nói xong cũng không rõ lời nói này là ý gì, liền ngửa đầu uống rượu, mà Ninh Tương Y hơi bất ngờ, sau đó nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.