Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 67: Nam nhân nàng nợ nhất

Phong Dữ Tự Nhiên

07/03/2021

Kinh Vân nở nụ cười xinh đẹp: “Lén qua sông thì không thể thực hiện được, bởi vì mặc dù Ngọc Hành bọn ta và người Đại Dục cô chung một dòng nước Hoàng Long, nhưng ở nơi giáp ranh Lạc Châu có trọng binh hai nước trấn giữ, muốn qua lén, khó như lên trời.”

Thế nhưng nàng ta chuyển lời, đôi mày không nén được ý cười: ‘Nhưng bây giờ khác rồi, Đại Dục muốn đào kênh.” “Nước là nguồn sống, cộng thêm quốc thổ Đại Dục bao la, một khi xây công trình diện tích lớn sẽ rất khó quản lý…

Mà vừa khéo ở khu vực xuôi nam, Hoàng Long có không ít đường thủy kéo dài xuống dưới, nếu chúng ta lén đào hai con đường thủy về phía nam, mà các cô ở phía nam cũng phối hợp tu sửa mấy nhánh sông phía bắc, thì không ai biết được…

Đến lúc đó để vụ hợp tác giữa chúng ta có thể tiếp tục, chúng ta có thể đi thuyền của riêng mình đến chỗ giáp ranh trao đổi vật tư, rồi lại tự vận chuyển về nước mình buôn bán, thần không biết quỷ không hay.”

Ninh Tương Y cười cười: “Cô nghĩ rất xa, có điều việc này quá mạo hiểm, ta không thể làm chuyện có tai họa ngầm với quốc gia được…”

Ý của nàng rất rõ ràng, muốn nàng mạo hiểm như vậy, ít nhất cô cũng phải trao một phần tiền cọc chứ? Kinh Vân cắn răng nói: “Đó là đương nhiên, Ngọc Hành đã cần dùng đến mấy con đường sông bí mật này, như vậy ta sẽ tự chịu chi phí khai phá.”

Ninh Tương Y đưa mắt nhìn nàng ta: ‘Dù là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ phong lưu cũng sẽ không có nhiều tiền như vậy…”

Mà lại không chỉ bản thân muốn lén moi móc từ Ngọc Hành, còn bao tiền sửa nhánh sông bên nàng, quyền lực, tài lực, quyết đoán ngần này, không phải một gái bán nghệ nổi danh khắp thiên hạ có thể làm được.

“Cái này không phiền công chúa quan tâm…” Kinh Vân yểu điệu trừng nàng, hờn dỗi như thế, ngược lại khiến Ninh Tương Y sờ lên mũi.

Nàng cúi đầu nói: ‘Sắc đẹp vô dụng với †a thôi.” Kinh Vân nhìn qua nàng, thở dài: “Suýt nữa quên mất cô là tiểu nha đầu, cũng may là nha đầu, nếu là hoàng tử, Ngọc Hành ta buồn rồi.”

Ninh Tương Y suy nghĩ, cất bước đi tới, trực tiếp ngồi xuống bên giường Kinh Vân, quan sát nàng ta từ trên xuống dưới, mỉm cười: “Nhìn như vậy nhưng không vô dụng đến thế đâu… Phải biết tuy ta còn nhỏ nhưng cũng là người thích chưng diện…”



Kinh Vân sững sờ, ngược lại cười nói: “Thật không? Vậy cô thấy ta đẹp không?” Nàng ta vắt chéo hai chân, trắng nõn cân xứng, không có một chút thịt thừa, được lụa mỏng ôm lấy, loáng thoáng hiện lên trước mặt Ninh Tương Y.

Đúng là cực phẩm mài Ninh Tương Y tán thưởng thật lòng: “Đáng tiếc, Kinh Vân cô nương đẹp thì đẹp, song lại thiếu một thứ.”

“Ô?” Nét mặt nàng ta nôn nóng, ai chẳng muốn mình đẹp hơn chứ? Ninh Tương Y nghiêng người về trước, nàng đột nhiên tới gần khiến Kinh Vân không có chuẩn bị lui lại theo bản năng, mà Ninh Tương Y tìm được cổ của nàng ta chính xác, ngửi ngửi, trên khuôn mặt hiện lên vẻ tiếc nuối.

“Bình thường trên người nữ tử có mùi thơm ngát, đó là kết quả của mùi phấn nước thấm vào da thịt, đáng tiếc, trên người tỷ tỷ thơm thì thơm, nhưng…”

Nàng nhăn mặt: ‘Dưới mùi thơm này lại là mùi của nam nhân thối, cô nói sao đây?”

Kinh Vân trừng mắt: “Cô nói ai là nam nhân thối?!” Sau đó nàng ta giật mình lỡ lời, lại liếc mắt đưa tình, oán giận nói: “Cô thấy ta giống nam nhân sao? Quá buồn cười!” Ninh Tương Y cũng cười theo nàng ta, đôi mắt nhìn vào đùi nàng ta, dáng vẻ rất háo sắc.

“Có phải nam nhân hay không… Cô hãy vén váy lụa lên đi?” Lời nói dứt khoát của nàng lại khiến mặt Kinh Vân từ trắng biến thành đen, từ đen thành tím! Cuối cùng nàng ta gượng cười nói.

“Cô muốn trở thành khách quý của ta à? Khó lắm, tỷ tỷ đây không thích con gái đâu.” Mà ánh mắt của Ninh Tương Y lại dần nhìn lên, ánh mắt nóng rực tò mò như thế khiến Kinh Vân cảm giác trên người như có thứ gì bò qua, có chút hối hận vì mặc chiếc váy sa này.

“Không vén phía dưới cũng được, vừa rồi ta rất hiếu kì cô nhét cái gì ở bên trên, vì sao khi múa… Còn lắc lư như thế…”

“Lưu manh!” Kinh Vân nghiến răng nghiến lợi! Hai tay che ngực, đôi mắt đẹp trừng mắt nàng, phản ứng rất nữ tính, nàng ta nhìn tiểu cô nương trước mắt rõ ràng dáng dấp phấn điêu ngọc mài, mà vẻ mặt lại háo sắc, đúng là đau mắt quái! Xem ra cần phải dọa nàng một chút! Kinh Vân híp mắt.

“Tiểu muội muội, rốt cuộc muội có biết câu lễ nghĩa liêm sỉ hay không, nếu ta thật sự là một nam nhân, muội nói vậy sẽ rất nguy hiểm đấy…”



Nàng ta kéo dài chữ “a” vẫn chưa thỏa mãn, nét mặt cũng nghiêm túc, trong rèm, hai người sát gần nhau, một người vươn về trước, một người ngả ra sau, tư thế này thật sự rất nguy hiểm.

Nhưng Ninh Tương Y là ai, nàng liếc nhìn nàng ta: “Cô không đánh lại ta.” Không đợi Kinh Vân hộc máu vì câu nói này, nàng lại chỉ vào ngực Kinh Vân, nở nụ cười xinh đẹp: “Như vậy đi, nếu ngươi nói cho ta biết ngươi nhét gì vào ngực, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi, thế nào?” Lời của nàng khiến Kinh Vân nhìn nàng căm tức, yên lặng nuốt máu vào trong…

Nàng ta thăm dò hỏi: “Cô nói thật chứ? Cho cô xem, cô sẽ đáp ứng?” Ninh Tương Y gật đầu, bộ dạng nghiêm túc.

Kinh Vân đảo mắt lòng vòng, nàng ta cảm thấy buồn cười, không biết bại lộ chỗ nào, nhưng nàng ta cũng muốn lấy lại được một thành, thế là tay nàng ta chỉ vào chỗ vạt áo, chỉ cần kéo ra hai bên, Ninh Tương Y có thể nhìn thấy.

“Vậy ta cởi thật nhé…” Nàng ta không tin Ninh Tương Y thật sự dám nhìn! Ninh Tương Y nhìn nàng ta không chớp mắt, đôi mắt như sắp dán lên ngực nàng ta rồi! Kinh Vân nghiến răng nghiến lợi, đồ háo sắc này! Cuối cùng hắn ta cũng quyết tâm, kéo áo rai Hắn cứ tưởng Ninh Tương Y sẽ quay đầu lại lúc hắn kéo áo ra, nhưng không ngờ đối phương nhìn không thiếu một giây, cảnh này khiến Kinh Vân không được tự nhiên…

Hắn ta… Thật sự là nam nhân.

Có ngực… Bởi vì trước ngực hắn ta buộc hai túi nước…

Ninh Tương Y lập tức cười ha hả!! Vừa cười vừa đập giường! Thật sự hài quá được không? Khi nàng nhìn thấy trên lồng ngực trắng nõn của đối phương dùng lụa trắng buộc hai túi nước màu nâu, như bị đâm trúng chỗ nhột vậy! Nhất là đối phương có khuôn mặt xinh đẹp nữ tính, ngực lại nàn hình phẳng, nhìn sao cũng thấy xấu hổi Không được rồi! Nàng cười vô cùng vui vẻ, chọc đối phương trực tiếp kéo lụa trắng, lộ ra lồng ngực bị buộc hơi đỏ, Ninh Tương Y vẫn chưa cười xong.

“Cười đủ chưa?” Hắn ta khôi phục giọng nam, giọng thật của hắn cũng là kiểu từ tính dịu dàng, vô cùng êm tai. Lúc này hắn liếc mắt, khuôn mặt nữ tính làm động tác như vậy lại khiến Ninh Tương Y muốn cười.

“Tiểu công chúa, cô hãy nói xem, cô phát hiện ta là đàn ông thế nào?” Kinh Vân càng nghĩ càng bó tay, phải biết suốt đoạn đường đến đây, không ai nhìn ra, hắn cảm thấy mình không để lộ sơ hở, vì sao tiểu công chúa này có thể vạch trần chỉ bởi một câu vậy?

Ninh Tương Y lại cười hì hì, rồi dần nhỏ tiếng lại trong ánh mắt ngày càng giận dữ của đối phương, nhưng tầm mắt của nàng lại rơi vào phần cổ để mở của đối phương… Nơi đó có một cái bớt hình cánh hoa màu hồng nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook