Chương 49: Quỷ xuống hành lễ
Phong Dữ Tự Nhiên
07/03/2021
“Ôi, ta cứ tưởng là ai mà còn muốn Diệp tỷ tỷ đích thân đi đón mới chịu vào, hóa ra là công chúa Triêu Dương danh tiếng lừng lẫy
Tả Tây là người đầu tiên nhảy ra làm chim đầu đàn, nàng ta che miệng bật cười: “Ối, suýt nữa quên mất, bây giờ làm gì còn có công chúa Triêu Dương nữa! Chỉ còn có thứ dân Ninh Tương Y thôi”
Ninh Tương Y vừa mới đi vào thì đã nhận được sự căm thù của không ít thiếu nữ trong khóm hoa ở trên dốc núi! Bây giờ nghe Tả Tây nói như vậy, nàng cũng không tức giận, còn tự tìm một chỗ ngồi xuống.
Nàng cũng muốn xem xem đám người này có thể làm gì nàng? Thấy Ninh Tương Y không thèm để ý, Diệp Khuynh Vấn đứng bên cạnh nàng rất sốt ruột, đôi mắt hạnh chớp chớp, nhíu mày khuyên bảo: “Tây Nhi, người ta tới nhà làm khách, sao có thể vô lễ với Ninh muội muội như vậy?”
Phải, hẳn là Ninh Tương Y là người nhỏ tuổi nhất trong đám người ở đây, Tả Tây tức giận nói: “Nàng ta nào phải muội muội của tai”
Đám người nghe vậy đều đang đợi Ninh Tương Y phản kích, ngay cả Diệp Khuynh Vẫn cũng đang chờ nàng phạm sai lầm.
Nhưng kết quả bọn họ chỉ thấy Ninh Tương Y giống như là hoàn toàn không quan tâm tới những ánh mắt này, nàng nhìn lướt đám người trước mắt, nhướng mày lại.
“Không phải nói là tiệc trà xã giao sao? Điểm tâm đâu? Rượu đâu? Diệp Khuynh Văn, không phải là ngươi mời ta tới đây ngồi chơi không thôi chứ.”
Cách nói chuyện của nàng vẫn giống hệt như trước đây, không hề khách sáo chút nào. Nghe nàng dùng giọng điệu sai khiến gọi tên của mình, Diệp Khuynh Vấn sững sờ một lát, chờ khi phản ứng lại được thì cảm giác nhục nhã ngày xưa lại ập tới một lần nữa, đôi mắt to của nàng ta lập tức ngập nước, nhưng vẫn căn răng cười nói: “Là… Là ta sắp xếp không chu đáo, Ninh muội muội chờ một lát…”
Dáng vẻ này của Diệp Khuynh Vãn khiến cho Tả Tây nổi cơn tam bành! Nàng ta đập mạnh lên bàn một cái, cả giận nói: “Ngươi là ai mà dám sai bảo tỷ tỷ như vậy? Tất cả mọi người ở đây đều cao quý hơn ngươi gấp ngàn lần! Ngươi không quỳ xuống hành lễ thì thôi, còn muốn ăn uống? Ta khinh! Đúng là không có giáo dưỡng!” Tả Tây nói rất lớn, cho dù là đám nữ tử đang ngắm hoa ở xa cũng nghe được mà quay đầu lại.
Tần Khả Nhi đỡ trưởng công chúa Ninh Hàm Duyệt, khẽ nhíu mày: “Nghe động tĩnh này, hẳn là nàng ấy tới rồi.” “Nàng ấy?” Ninh Hàm Duyệt sững sờ, suy nghĩ mấy giây mới phản ứng lại được
Đôi mày được chỉnh rất thon khẽ nhếch lên, ánh mắt không chứa chút ý tốt: “Như vậy thì chúng ta cũng qua đó xem đi.” Tần Khả Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ có thể nghe theo nàng ta.
Ninh Tương Y thấy Tả Tây nổi giận, hơi sững sờ một chút. Đột nhiên nàng sờ mặt mình, sao đó vô tư cười hỏi: “Ta nói sai sao?”
Nàng quay đầu, nhìn dáng vẻ chực như sắp khóc của Diệp Khuynh Vấn, vẻ mặt ghét bỏ: “Là ngươi ba lần bốn lượt muốn mời ta đến thưởng trà uống rượu, bây giờ ngươi còn đứng đó không làm gì cả, là muốn tiếp tục xem trò vui sao?…
Ngươi còn mới nói là sẽ đi sắp xếp ngay lập tức vậy mà giờ còn đứng đây mếu máo, chẳng lẽ là vì muốn giả bộ đáng thương, những lời mới nói cũng chỉ là nói chơi thôi sao?”
Mấy câu nói của nàng khiến cho sắc mặt của Diệp Khuynh Vấn trắng bệch, vốn dĩ nàng ta làm ra bộ dạng này là vì khiến người khác nhằm vào Ninh Tương Y, nàng ta cũng vui vẻ xem kịch.
Nhưng bây giờ bị người ta nói thẳng ra là nàng ta giả bộ đáng thương, muốn đẩy người ta ra đứng mũi chịu sào, còn mình thì đứng ngoài xem cuộc vuil Rành rành là vạch trần ý đồ! Nàng ta liên tục khoát tay: “Ninh muội muội… Ta, ta không có…”
Nàng ta còn chưa nói hết, nhưng dáng vẻ lung lay muốn ngã xuống đó khiến cho đám nữ nhân nhìn thấy đều đau lòng, Tả Tây kéo nàng ta ra sau lưng, giận dữ nói: “Khốn kiếp! Ngươi không nghe thấy bản tiểu thư nói gì sao?
Quỳ xuống! Bắt đầu dập đầu theo từng phẩm cấp của tất cả quý nữ ở đây cho ta! Đây là lễ nghi cơ bản mà thứ dân đen thấp hèn như ngươi phải biết!”
Hình như Ninh Tương Y không nhìn thấy đối phương hùng hổ dọa người thế nào, nàng liếc nhìn chung quanh. Các cô gái bên cạnh, hoặc là đứng hoặc là ngồi, tốp năm tốp ba tập trung lại với nhau.
Không hiểu sao mà khi bị nàng mỉm cười liếc nhìn thì đám người này đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Các nàng từng gặp Ninh Tương Y, cũng được người nhà lặp đi lặp lại dặn dò rằng không nên trêu chọc nàng, lúc này đều có chút e ngại.
“Các ngươi cũng muốn ta hành lễ với các ngươi sao?” Nàng bình thản cất giọng nói. Rõ ràng là tuổi còn nhỏ nhưng trong lúc giơ tay nhất chân lại có khí thế khiến cho người ta run sợ.
Vốn Tả Tây còn tưởng rằng những người khác sẽ hùa theo nàng ta, làm cho Ninh Tương Y khó xử, nhưng mà không ngờ bọn họ lại bị Ninh Tương Y làm cho sợ hãi, ai nấy không dám ngẩng đầu đáp lại.
Bây giờ Ninh Tương Y mới nhìn về phía Tả Tây, bỗng nhiên nhếch mép cười to vài tiếng: “Ngươi biết vì sao bọn họ sợ ta không?” Nàng lười biếng ngồi xuống, chỉ về phía đám người đó, bình chân như vại, dáng vẻ không thèm quan tâm.
Tả Tây bối rối, không biết tại sao mà đột nhiên nàng ta cảm thấy thiếu nữ ngồi trước mặt này có được phong thái giống như người ông làm tướng quân của nàng ta, vì thế nàng ta mơ mơ hồ hồ đáp lại.
“Vì sao?” Ninh Tương Y ngẩng đầu cười một tiếng, nụ cười đó dưới ánh mặt trời cực kỳ chói mắt.
“Bởi vì năm ta mười tuổi đã từng giết mười ba tên thích khách ở trước mặt nữ quyến trong hậu cung và các đại thần! Tiểu thư, ngươi từng giết người chưa?”
Khi nói tới mấy chữ cuối thì nàng liếc nàng ta lạnh lẽo, ánh mắt lạnh nhạt và đầy sát khí khiến cho hai chân của Tả Tây mềm nhũn, ngồi phịch xuống dưới đất! Nàng ta chật vật lùi bước, nhưng mà những người ở đây cũng không có ai dám chế giễu nàng ta.
Mà Ninh Tương Y chỉ nhìn xuống nàng ta, khẽ cười: “… Sợ hãi một thứ dân như vậy, ngươi có tư cách gì mà muốn ta quỳ lạy?”
Tả Tây nghe xong mới kịp phản ứng lại, rất không cam tâm! Nhưng mà khi nàng ta ngẩng đầu một cái, sự thương hại và ý muốn giết người lạnh lẽo hiện rõ trong ánh mắt đối phương, tuy chỉ là thoáng qua nhưng lại khiến cho Tả Tây như bị thứ sắc nhọn nào đó sượt qua người, khẽ kêu ré một tiếng! Thế gian này lại có người có ánh mắt đáng sợ đến như vậy sao! Nàng ta vừa ngã xuống, Diệp Khuynh Vấn với vẻ mặt oán độc đang nấp sau lưng nàng ta cũng bị lộ ra.
Thừa dịp người khác không chú ý, nàng ta hung hăng trợn mắt nhìn Tả Tây vẫn đang thất hồn lạc phách một chút. Đúng là phế vật, bình thường tự cao tự đại nhưng hôm nay lại bị một câu nói của đối phương dọa sợi Vốn dĩ nàng ta chỉ muốn làm nhục Ninh Tương Y một chút, không ngờ dù cho Ninh Tương Y chỉ là thứ dân nhưng cũng khó đối phó như vậy! Bàn tay nắm chặt, nàng ta nghiến chặt răng giận dữ.
Ninh Tương Y nhìn gương mặt vặt vẹo của Diệp Khuynh Vẫn trước mặt, trong lòng rất vui vẻ. Nàng rất thích nhìn thấy cảnh những người này giận nhưng lại không làm gì được nàng.
“Nàng ta không có tư cách, vậy không biết là bản cung có không?”
Tả Tây là người đầu tiên nhảy ra làm chim đầu đàn, nàng ta che miệng bật cười: “Ối, suýt nữa quên mất, bây giờ làm gì còn có công chúa Triêu Dương nữa! Chỉ còn có thứ dân Ninh Tương Y thôi”
Ninh Tương Y vừa mới đi vào thì đã nhận được sự căm thù của không ít thiếu nữ trong khóm hoa ở trên dốc núi! Bây giờ nghe Tả Tây nói như vậy, nàng cũng không tức giận, còn tự tìm một chỗ ngồi xuống.
Nàng cũng muốn xem xem đám người này có thể làm gì nàng? Thấy Ninh Tương Y không thèm để ý, Diệp Khuynh Vấn đứng bên cạnh nàng rất sốt ruột, đôi mắt hạnh chớp chớp, nhíu mày khuyên bảo: “Tây Nhi, người ta tới nhà làm khách, sao có thể vô lễ với Ninh muội muội như vậy?”
Phải, hẳn là Ninh Tương Y là người nhỏ tuổi nhất trong đám người ở đây, Tả Tây tức giận nói: “Nàng ta nào phải muội muội của tai”
Đám người nghe vậy đều đang đợi Ninh Tương Y phản kích, ngay cả Diệp Khuynh Vẫn cũng đang chờ nàng phạm sai lầm.
Nhưng kết quả bọn họ chỉ thấy Ninh Tương Y giống như là hoàn toàn không quan tâm tới những ánh mắt này, nàng nhìn lướt đám người trước mắt, nhướng mày lại.
“Không phải nói là tiệc trà xã giao sao? Điểm tâm đâu? Rượu đâu? Diệp Khuynh Văn, không phải là ngươi mời ta tới đây ngồi chơi không thôi chứ.”
Cách nói chuyện của nàng vẫn giống hệt như trước đây, không hề khách sáo chút nào. Nghe nàng dùng giọng điệu sai khiến gọi tên của mình, Diệp Khuynh Vấn sững sờ một lát, chờ khi phản ứng lại được thì cảm giác nhục nhã ngày xưa lại ập tới một lần nữa, đôi mắt to của nàng ta lập tức ngập nước, nhưng vẫn căn răng cười nói: “Là… Là ta sắp xếp không chu đáo, Ninh muội muội chờ một lát…”
Dáng vẻ này của Diệp Khuynh Vãn khiến cho Tả Tây nổi cơn tam bành! Nàng ta đập mạnh lên bàn một cái, cả giận nói: “Ngươi là ai mà dám sai bảo tỷ tỷ như vậy? Tất cả mọi người ở đây đều cao quý hơn ngươi gấp ngàn lần! Ngươi không quỳ xuống hành lễ thì thôi, còn muốn ăn uống? Ta khinh! Đúng là không có giáo dưỡng!” Tả Tây nói rất lớn, cho dù là đám nữ tử đang ngắm hoa ở xa cũng nghe được mà quay đầu lại.
Tần Khả Nhi đỡ trưởng công chúa Ninh Hàm Duyệt, khẽ nhíu mày: “Nghe động tĩnh này, hẳn là nàng ấy tới rồi.” “Nàng ấy?” Ninh Hàm Duyệt sững sờ, suy nghĩ mấy giây mới phản ứng lại được
Đôi mày được chỉnh rất thon khẽ nhếch lên, ánh mắt không chứa chút ý tốt: “Như vậy thì chúng ta cũng qua đó xem đi.” Tần Khả Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ có thể nghe theo nàng ta.
Ninh Tương Y thấy Tả Tây nổi giận, hơi sững sờ một chút. Đột nhiên nàng sờ mặt mình, sao đó vô tư cười hỏi: “Ta nói sai sao?”
Nàng quay đầu, nhìn dáng vẻ chực như sắp khóc của Diệp Khuynh Vấn, vẻ mặt ghét bỏ: “Là ngươi ba lần bốn lượt muốn mời ta đến thưởng trà uống rượu, bây giờ ngươi còn đứng đó không làm gì cả, là muốn tiếp tục xem trò vui sao?…
Ngươi còn mới nói là sẽ đi sắp xếp ngay lập tức vậy mà giờ còn đứng đây mếu máo, chẳng lẽ là vì muốn giả bộ đáng thương, những lời mới nói cũng chỉ là nói chơi thôi sao?”
Mấy câu nói của nàng khiến cho sắc mặt của Diệp Khuynh Vấn trắng bệch, vốn dĩ nàng ta làm ra bộ dạng này là vì khiến người khác nhằm vào Ninh Tương Y, nàng ta cũng vui vẻ xem kịch.
Nhưng bây giờ bị người ta nói thẳng ra là nàng ta giả bộ đáng thương, muốn đẩy người ta ra đứng mũi chịu sào, còn mình thì đứng ngoài xem cuộc vuil Rành rành là vạch trần ý đồ! Nàng ta liên tục khoát tay: “Ninh muội muội… Ta, ta không có…”
Nàng ta còn chưa nói hết, nhưng dáng vẻ lung lay muốn ngã xuống đó khiến cho đám nữ nhân nhìn thấy đều đau lòng, Tả Tây kéo nàng ta ra sau lưng, giận dữ nói: “Khốn kiếp! Ngươi không nghe thấy bản tiểu thư nói gì sao?
Quỳ xuống! Bắt đầu dập đầu theo từng phẩm cấp của tất cả quý nữ ở đây cho ta! Đây là lễ nghi cơ bản mà thứ dân đen thấp hèn như ngươi phải biết!”
Hình như Ninh Tương Y không nhìn thấy đối phương hùng hổ dọa người thế nào, nàng liếc nhìn chung quanh. Các cô gái bên cạnh, hoặc là đứng hoặc là ngồi, tốp năm tốp ba tập trung lại với nhau.
Không hiểu sao mà khi bị nàng mỉm cười liếc nhìn thì đám người này đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Các nàng từng gặp Ninh Tương Y, cũng được người nhà lặp đi lặp lại dặn dò rằng không nên trêu chọc nàng, lúc này đều có chút e ngại.
“Các ngươi cũng muốn ta hành lễ với các ngươi sao?” Nàng bình thản cất giọng nói. Rõ ràng là tuổi còn nhỏ nhưng trong lúc giơ tay nhất chân lại có khí thế khiến cho người ta run sợ.
Vốn Tả Tây còn tưởng rằng những người khác sẽ hùa theo nàng ta, làm cho Ninh Tương Y khó xử, nhưng mà không ngờ bọn họ lại bị Ninh Tương Y làm cho sợ hãi, ai nấy không dám ngẩng đầu đáp lại.
Bây giờ Ninh Tương Y mới nhìn về phía Tả Tây, bỗng nhiên nhếch mép cười to vài tiếng: “Ngươi biết vì sao bọn họ sợ ta không?” Nàng lười biếng ngồi xuống, chỉ về phía đám người đó, bình chân như vại, dáng vẻ không thèm quan tâm.
Tả Tây bối rối, không biết tại sao mà đột nhiên nàng ta cảm thấy thiếu nữ ngồi trước mặt này có được phong thái giống như người ông làm tướng quân của nàng ta, vì thế nàng ta mơ mơ hồ hồ đáp lại.
“Vì sao?” Ninh Tương Y ngẩng đầu cười một tiếng, nụ cười đó dưới ánh mặt trời cực kỳ chói mắt.
“Bởi vì năm ta mười tuổi đã từng giết mười ba tên thích khách ở trước mặt nữ quyến trong hậu cung và các đại thần! Tiểu thư, ngươi từng giết người chưa?”
Khi nói tới mấy chữ cuối thì nàng liếc nàng ta lạnh lẽo, ánh mắt lạnh nhạt và đầy sát khí khiến cho hai chân của Tả Tây mềm nhũn, ngồi phịch xuống dưới đất! Nàng ta chật vật lùi bước, nhưng mà những người ở đây cũng không có ai dám chế giễu nàng ta.
Mà Ninh Tương Y chỉ nhìn xuống nàng ta, khẽ cười: “… Sợ hãi một thứ dân như vậy, ngươi có tư cách gì mà muốn ta quỳ lạy?”
Tả Tây nghe xong mới kịp phản ứng lại, rất không cam tâm! Nhưng mà khi nàng ta ngẩng đầu một cái, sự thương hại và ý muốn giết người lạnh lẽo hiện rõ trong ánh mắt đối phương, tuy chỉ là thoáng qua nhưng lại khiến cho Tả Tây như bị thứ sắc nhọn nào đó sượt qua người, khẽ kêu ré một tiếng! Thế gian này lại có người có ánh mắt đáng sợ đến như vậy sao! Nàng ta vừa ngã xuống, Diệp Khuynh Vấn với vẻ mặt oán độc đang nấp sau lưng nàng ta cũng bị lộ ra.
Thừa dịp người khác không chú ý, nàng ta hung hăng trợn mắt nhìn Tả Tây vẫn đang thất hồn lạc phách một chút. Đúng là phế vật, bình thường tự cao tự đại nhưng hôm nay lại bị một câu nói của đối phương dọa sợi Vốn dĩ nàng ta chỉ muốn làm nhục Ninh Tương Y một chút, không ngờ dù cho Ninh Tương Y chỉ là thứ dân nhưng cũng khó đối phó như vậy! Bàn tay nắm chặt, nàng ta nghiến chặt răng giận dữ.
Ninh Tương Y nhìn gương mặt vặt vẹo của Diệp Khuynh Vẫn trước mặt, trong lòng rất vui vẻ. Nàng rất thích nhìn thấy cảnh những người này giận nhưng lại không làm gì được nàng.
“Nàng ta không có tư cách, vậy không biết là bản cung có không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.