Chương 1
Lâm Tử Tự
16/11/2016
CHƯƠNG 1
Đại Đô Hội, 2019.
Hương Đảo, đầu thu; trời tháng chín, mùa khai giảng.
Tháng sáu, đại học Hương Đảo tiễn bước một đám sinh viên tốt nghiệp, đầu mùa thu lại mở cổng nghênh đón một lứa sinh viên mới, những thanh niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết lý tưởng bước chân tới cao đẳng học phủ này, lòng háo hức mở ra một trang mới trong cuộc sống.
Hôm nay đã là ngày thứ bảy sau khai giảng, xuống xe bus, Đổng Thế Quân lưng đeo ba lô, chân dắt bóng đá, đi dọc theo con đường hướng tới cổng trường. Năm nay trở thành sinh viên năm nhất, là tân sinh của Đại học Hương Đảo, ngành Tiền tệ và Ngân hàng, cũng bởi từ nhỏ yêu thích bóng đá, lại từng học qua một trường thể thao công lập nên kỹ xảo khá tốt, vì thế vừa tới trường, anh đã vội vã đến câu lạc bộ báo danh.
Dưới chân thuần thục dẫn dắt bóng, Đổng Thế Quân thấy cách đó không xa dần xuất hiện cổng trường Đại học, trên môi lộ ra một tia mỉm cười.
Một cơn gió mạnh đột ngột thổi tới, cuốn theo nhè nhẹ khói bụi, tạo nên một màn sương mù trước mắt, Đổng Thế Quân theo bản năng nhắm hai mắt lại, quay đầu tránh gió bụi.
Bão cát qua đi, Thế Quân từ từ mở mắt. Đúng lúc ấy, bắt gặp một thoáng có người đang đứng đối diện phía bên kia đường.
Đổng Thế Quân nhãn lực thực tốt, ngay cả người đứng ở mãi bên kia đường cũng có thể trông rõ tướng mạo: người kia mặc một cái áo sơmi trắng, quần tây tối màu, mái tóc đen nhánh và làn da trắng mịn, đôi mắt lớn, mũi cao thẳng, đôi môi mọng nước thanh tú màu hạt dẻ, toàn thân toát lên một nét quyến rũ rất cổ điển: hình ảnh trông thực đơn giản, dáng đứng thẳng người mảnh mai, ít nhất cũng cao trên mét tám.
Thanh niên nọ, hai tay buông song song chỉ quần, vali đặt bên chân, ánh mắt đương hướng tới cổng trường phía bên này.
Thu mang đượm sắc vàng của nắng, bầu trời cao trong xanh ngắt, người thanh niên anh tuấn đứng dưới gốc cây, ánh dương tỏa sáng lên gương mặt tràn ngập một sắc vàng tươi tắn…, cảnh tượng tuyệt mĩ này dường như chỉ có trong những bức tranh sơn dầu.
Đổng Thế Quân chăm chú nhìn, không khỏi ngây ngốc.
.
[Hey!] Bên tai vang lên một tiếng gọi.
Đổng Thế Quân bị kéo trở lại với suy nghĩ thực tại, hồi lâu thần trí mới nhận thức bóng của mình đã rời khỏi chân lăn đến tít đằng xa, hãy còn chưa nhận ra người kia là đồng học, mà đối phương là đang gọi chính mình.
[Tiếp bóng đi! Đứng ngốc tại đó làm cái gì?!] Vừa nói, bóng đã bị đá trở lại.
Đổng Thế Quân vội vàng nhấc chân tiếp được bóng, lộ ra một nụ cười xin lỗi. Sau đó quay lại, nhìn đến người thanh niên đối diện đường dường như đã muốn cất bước rời đi.
Cậu hẳn cũng là học đệ, như thế nào chiều muộn như vậy mới đến báo danh. Đổng Thế Quân ở trong lòng thầm nghĩ.
Thanh niên kia vẫn cứ chăm chú nhìn Đổng Thế Quân, anh cũng nhìn cậu một chút.
Đột nhiên bị một đôi mắt trong suốt nhìn đến chăm chú, giữa hai ánh nhìn dường như phát ra một điện quang rực lửa, Đổng Thế Quân đáy lòng đột nhiên trào dâng một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt.
Cậu trai trước mắt có cảm giác vô cùng quen thuộc, hẳn là đã gặp mặt, cậu là ai? Tên gọi là gì? Ở nơi nào gặp được? Nói cũng kỳ quái, cảm nhận của chính mình lại không thể nhớ ra.
Đổng Thế Quân không khỏi nhăn lại mi, gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên xa lạ.
Thanh niên kia cũng chăm chú nhìn Đổng Thế Quân, trong đáy mắt hiện lên một tia nhìn vô cùng phức tạp.
Hai thanh niên không biết đứng đó nhìn nhau bao lâu, cuối cùng người kia trước ngắt đi loạt sóng mắt, cúi đầu kéo hành lí đi vào giáo môn.
Đổng Thế Quân sau hồi lâu ngăn chặn cuồng phong tình tự trong lòng, một bên thăm dò trí nhớ một bên theo bước đi vào trường học.
Này ở giáo môn vô tình gặp gỡ thanh niên kia khiến trong lòng Đổng Thế Quân để lại vô hạn nghi hoặc cùng ấn tượng sâu sắc, thẳng đến giờ tự học tối vẫn đương hãm lại loại cảm xúc này, sống chết suy tư chính mình rốt cuộc có phải hay không gặp qua cậu ta, có phải hay không nhận thấy cậu có vấn đề.
…
Lúc Đổng Thế Quân quay về ký túc xá, ba người cùng phòng đều nhìn cậu cười cười: [Hảo! Chúng ta đều đang đợi ngươi.]
[Sao vậy, tìm ta có việc gì?]
Người nằm giường phía trên Đổng Thế Quân – Trịnh Sĩ Trác vẻ mặt hưng phấn tiến tới: [Ta hỏi ngươi có cái gì… tài nghệ đặc biệt không?]
Đổng Thế Quân lộ ra tia nhìn khó hiểu, sau lại làm ra biểu tình buồn cười: [Aha! Tuyển mĩ?]
Hàn Ngâm Thần gật đầu nói: [Không sai, tuyển giáo thảo.]
Đổng Thế Quân đẩy Hàn Ngâm Thần một phen nói: [Để làm chi? Hãm hại ta cũng không nên dùng cách đó, ta không thích này.]
Trịnh Sĩ Trác vội hỏi: [Trước đừng vội thích hay không thích, chỉ cần nói cho chúng ta biết ngươi có thể ca hát khiêu vũ không? Nhạc khí có biết qua không? Diễn trò có thể hay không?]
Đổng Thế Quân lắc đầu: [Đá bóng không có vấn đề, những cái khác thì miễn.]
Lí Á Quân vỗ đùi, phóng đại thở dài một tiếng: [Ai. . . . . .]
Trịnh Sĩ Trác cũng bắt chước thở dài một tiếng: [Ai. . . . . .]
Đổng Thế Quân nháy nháy mắt, vô pháp nhìn ba người bọn họ: [Sao vậy!? Sao lại hỏi ta biết ca vũ hay không?]
Hàn Ngâm Thần thu hồi biểu tình vui đùa, nghiêm mặt nói: [Tiệc tối đón tân sinh viên, ngươi biết không?]
Đổng Thế Quân gật đầu: [Biết, làm sao vậy? Không phải năm tuần tới mới tổ chức sao?]
[Nghe các đàn anh nói, thông thường tại buổi tiệc này sẽ chọn ra hoa khôi giảng đường cùng giáo thảo năm nhất, từ nay về sau có thể coi như đã là lãnh đạo của tân sinh, oai phong một cõi….] Nói đoạn, Hàn Ngâm Thần giơ tay chỉ về phía trước, hất đầu nhìn về khung cảnh phía xa.
Đổng Thế Quân đánh gãy mấy lời khoa trương miêu tả của Hàn Ngâm Thần, lắc lắc đầu: [Ai thèm để ý này, ta thà rằng đi nghe diễn thuyết hay tham gia mấy cuộc thi, ngươi muốn chém gió cũng nên nhìn nhận thực tế một chút, nhìn xem mấy học trưởng tiền nhiệm của Học viện Tài chính và Kinh tế còn hoãn tốt nghiệp để công khai tìm chi phí trợ cấp, kia mới xứng đáng là những nhà lãnh đạo, mới là oai phong một cõi.]
[Yêu! Tiểu tử ngươi có tham vọng thực không nhỏ a.]
Đổng Thế Quân hất tóc mái, cố tình tỏ vẻ đẹp trai nói: [Chính tại hạ.]
Lí Á Quân ép hỏi: [Thật sự ko tham gia?]
[Không phải không tham gia tiệc tối, chỉ là mấy việc khác không có hứng thú, ta chỉ muốn đi xem biểu diễn, lân la làm quen tân sinh mới ghi danh năm nay của các ngành học khác.]
Trịnh Sĩ Trác cúi đầu, thở dài: [Vốn đang nghĩ đến Học viện Tài chính và Kinh tế năm nay có ngươi đại soái ca, nhất định có thể nổi bật một chút, hảo hảo vẻ vang một chút. Chính thời điểm tân sinh đương nhập học, ngươi xem Học viện Hàng hải, xem dáng điệu của Học viện Công nghệ đó, năm nay Học viện Kinh tế và Tài chính có thể thành công được hay ko? Phải cho họ biết rằng, ngày nay kinh tế mới là bá vương đạo chủ.]
Đổng Thế Quân cười cười đánh gục Trịnh Sĩ Trác: [Đi chết đi!!]
Hàn Ngâm Thần lắc lắc cánh tay Đổng Thế Quân , ngẩng đầu nhìn anh, dùng giọng điệu khẩn thiết cầu xin, nói: [Thế Quân, Thế Quân, năm nay Học viện Kinh tế và Tài chính có thể nổi bật giữa các trường cao đẳng khác được hay không đều trông cậy hết ở ngươi, ngươi đẹp trai như vậy cũng đủ ưu tú, nhất định có thể trở thành tâm điểm của buổi tiệc tối đón tân sinh.]
Đổng Thế Quân lắc đầu, bất vi sở động: [Ta không cần.]
[Thôi mà, thôi mà, Thế Quân, ngươi là hy vọng của chúng ta, là ánh sáng của Học viện Kinh tế và Tài chính…]
Lúc nhập học, Đổng Thế Quân ngoại trừ dung mạo xuất chúng còn có kết quả nhập học rất cao, gây ra một cơn oanh động nho nhỏ khắp trong trường, thậm chí lan rộng ra bên ngoài, tên tuổi có thể sánh với đại minh tinh, hiện vẫn không hết những cô gái khoa hệ khác tìm đến Học viện Kinh tế và Tài chính để xem mặt anh.
Học viện Kinh tế và Tài chính năm nay quyết định tung ra một nhân vật có sức hút như siêu sao thần tượng, điều này khiến tất thảy tân sinh năm nhất lẫn tiền bối học trưởng đều thật hài lòng, đặt cao kỳ vọng lên Đổng Thế Quân.
[Ngươi thực sự không định xuất hiện tối thượng trong tiệc tối kia?] Trịnh Sĩ Trác chưa từ bỏ hy vọng, lại một lần nữa truy vấn.
[Không.]
Ba người còn lại nhất loạt thở dài.
[Bất quá nếu tiệc tối kia cần có người phụ giúp, ta có thể tới hỗ trợ.]
Nghe Đổng Thế Quân nói vậy, Lí Á Quân nhãn quang lóe sáng, việc chuẩn bị tiệc tối đòi hỏi năng lực phối hợp cao cùng quan hệ xã hội rộng rãi, nếu làm tốt còn có thể gia nhập Hội sinh viên, tỉ lệ giáo thảo năm nhất tham gia Hội sinh viên cao hơn so với sinh viên những năm sau… nếu Đổng Thế Quân có thể nhân cơ hội này tham gia Hội sinh viên sẽ mang lại vẻ vang cho Học viện Kinh tế và Tài chính, chẳng phải rất tốt sao? Hắn vội vàng gật gật đầu: [Hảo, hảo, chúng ta tới Mao Toại tự đề cử mình.]
Ngày hôm sau, Đổng Thế Quân tham gia ban trù bị tiệc tối chào đón tân sinh viên, cùng các đàn anh tham gia thiết kế sân khấu, sắp xếp chương trình, giúp các hệ phối hợp diễn tập, cùng rất rất nhiều những chi tiết vụn vặt nhỏ nhặt cần phải hợp tác gìn giữ hòa khí quan hệ giữa mọi người, Đổng Thế Quân đều làm rất tốt.
Chỉ sau mấy ngày làm công tác chuẩn bị cho tiệc tối chào đón tân sinh, mọi người đều nhận thấy rõ kỹ năng lãnh đạo cùng tuyên truyền của Đổng Thế Quân, tất cả đều hết lời khen ngợi tân sinh năm nhất này, không chỉ có thành tích nhập học tuyệt vời khiến kẻ khác kinh diễm, còn am hiểu thể thao, thoạt nhìn cũng thấy khả năng lãnh đạo tuyệt vời, có tố chất và sức hấp dẫn tự nhiên của một nhà lãnh đạo. Những người khác đều thầm nhận định trong lòng tân nam sinh này chính là người thích hợp để bầu vào Hội sinh viên.
Đổng Thế Quân trở thành trung tâm trong mắt mọi người, nội tâm đan xen hai loại cảm xúc đối lập, một bên anh đã rõ con đường sắp tới phải đi, tự nói với mình đối với lời ‘gương mặt ưu tú’ không được kiêu ngạo đặt ở trong lòng, một bên lại hưởng thụ những lời khen ngợi ấy, cảm thấy năng lực của mình đã được nhận định.
…
Hôm nay, Trầm Lị Phương mang bảng chương trình đến cho Đổng Thế Quân , đồng thời trên tay là mấy phong thư tình thay sinh viên khác gửi cho anh.
[Ngươi làm cái gì vậy?] Đổng Thế Quân một tay nhận bảng chương trình, một tay tiếp nhận tín thư, cười hỏi.
Trầm Lị Phương chọn mi mỉm cười: [Ngươi tỉnh tỉnh lại đi! Thư này không phải do ta viết, là thay họ gửi tới ngươi thôi.]
Đổng Thế Quân vừa vào trường đã vô cùng tiêu sái, dễ dàng mở lòng cùng Trầm Lị Phương kết thành bằng hữu, hai người chơi thân giống như huynh muội.
Trầm Lị Phương nhìn thân hình cao lớn trước mắt này, lông mày rậm tham kiệt, ánh mắt lợi hại sắc bén, khóe miệng kiên nghị, da ngăm rám nắng, một thân ảnh tỏa hào quang siêu dễ nhìn, Trầm Lị Phương rất rõ ràng mình không phải là type người Đổng Thế Quân thích, mau mắn thông minh sớm quay đầu thiết lập mối quan hệ giữa hai người, chỉ làm bằng hữu, tránh được mấy cuộc chiến tranh giành giật của đám nữ sinh, nghĩ không thể làm người yêu anh nhưng có Đổng Thế Quân làm bằng hữu như vậy, thế cũng đủ rồi.
[Này! Thư gửi cho ngươi, ngươi thậm chí còn ko xem sao?] Thấy Đổng Thế Quân xoay người bước đi, Trầm Lị Phương vội vàng hỏi.
Đổng Thế Quân quay đầu lại, đối Trầm Lị Phương nở nụ cười, phất phất mấy lá thư trong tay, sau đó tiếp tục rời đi.
…
Hội trường lớn của trường được sử dụng tiến hành diễn tập lần cuối, Đổng Thế Quân lặng lẽ đứng ở cánh gà, nhìn đồng học khiêu vũ trên sân khấu, phía bên kia còn có người chủ trì.
[Thế Quân !]
Nghe được có người gọi mình, Đổng Thế Quân quay đầu lại, là Lí Á Quân đang đi tới.
[Các tiết mục đều an bài rất tốt đi.] Lí Á Quân hỏi.
[Ân, đều định ra rất tốt, cả phương diện thời gian cũng không vấn đề gì.]
[Ta nghe nói sẽ có thêm tiết mục diễn.]
Đổng Thế Quân gật đầu: [Có mấy hệ đã thông báo cho chúng ta biết họ sẽ chuẩn bị một số tiết mục đặc biệt, thời gian cũng đã sắp xếp êm đẹp, sẽ không phá vỡ nhịp điệu của chương trình.]
Lí Á Quân có chút hứng khởi, nói: [Không biết chương trình đặc biệt là dạng gì?]
[Đến lúc đó khác biết.]
[Lần này, ngươi thực khả thành người lãnh đạo của Học viện Kinh tế và Tài chính chúng ta rồi.]
Đổng Thế Quân cười cười khiêm tốn nói: [Sao có thể, chủ yếu vẫn là mọi người cùng nhau phối hợp rất tốt.]
…
Buổi tối ngày hôm đó, hơn ba ngàn tân sinh viên có mặt đã khiến đại lễ đường chật cứng không còn chỗ ngồi.
Xem qua mấy màn biểu diễn lần lượt lên sân khấu, Đổng Thế Quân mới phát hiện mình đích thực là ngọa hổ tàng long, nghĩ chính mình đã hơi coi nhẹ kết quả thực tế này, không khỏi lặng lẽ cười.
Dưới khán đài, Lí Á Quân cùng Hàn Ngâm Thần kề tai nhau thì thầm: [Nhìn xem! Năm nay nhiều sắc thái mới mẻ tuyệt vời như vậy, lãnh đạo kiệt xuất Đổng Thế Quân của chúng ta đương nhiên chiếm vai trò quan trọng nhất.]
[Có điều, mấy người bên hệ Mĩ thuật, hệ Thể chất, hệ Sinh học, thẳng thắn mà nói cũng không phải là tệ.]
[Kể cả thế đi, họ tất không có khả năng thắng được Thế Quân, năm nay Học viện Kinh tế và Tài chính hẳn là mũi nhọn rồi!]
Đang lúc bọn họ đương bàn luận, người dẫn chương trình lên tuyên bố tiết mục đặc biệt của hệ Trung ngữ.
Đây đích thời điểm tất thảy mọi người đều trông đợi, khu vực tân sinh hệ Trung ngữ ngồi đã vang lên những tiếng vỗ tay nhịp nhàng, cả khán phòng lập tức dâng lên một bầu không khí ấm nóng.
Sinh viên hệ Trung ngữ vừa vỗ tay đều nhịp vừa bắt đầu hô lớn một cái tên: [Ninh Viễn! Ninh Viễn!…]
Giữa đám đông có một thanh niên đứng dậy đi lên sân khấu.
Đèn sân khấu lập tức tập trung tại người cậu.
Ở bên góc tối của sân khấu, Đổng Thế Quân mở to mắt…
——- là cậu ta.!.
Đèn dần hạ xuống, một thân ảnh từ từ hướng tới sân khấu.
Mọi người nhất loạt chú ý theo từng bước cậu ấy.
Ninh Viễn mặc bộ y phục trắng, thêm ánh đèn huỳnh quang sân khấu chiếu tới trông giống như một thiên thần, cậu khoan thai bước đi, tiến tới trung tâm sân khấu nơi đặt chiếc dương cầm lớn.
Tiếp đó tiếng đàn vút lên ——-
Âm thanh mê hoặc trong trẻo như làn nước theo đầu ngón tay cậu ngân vang, cả khán phòng liền trầm mặc yên tĩnh, dưới ánh đèn sân khấu ngời sáng, ngoại hình thanh nhã ấy thoáng chốc trở nên thật nổi bật. Tiếng dương cầm của Ninh Viễn như phảng phất một loại ma thuật, hấp dẫn, thu hút toàn bộ thính giả trong khán phòng. Rõ ràng là một nhạc khúc sôi nổi, lại thoang thoảng mơ hồ gợn gợn buồn, giống như khát khao được yêu thương, khát khao được rơi lệ.
Đổng Thế Quân lặng lẽ lắng nghe, phút chốc chợt quên đi hết thảy xung quanh.
.
Một khúc kết thúc, Ninh Viễn đứng lên đi đến bên sân khấu cúi chào cảm ơn.
Im lặng một chút, cả khán phòng lại rộn vang những tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hò thét chói tai của các cô gái.
Ninh Viễn gương mặt thực điềm tĩnh, như thể không nghe không để ý, mái tóc đen láy, ánh mắt như phát ra lam quang trong suốt như nước, bình thản quét sáng toàn bộ khán phòng, khiến cho mọi người đều cảm thấy như mình vừa bị cậu nhìn đến, khí tiết mười phần khoan thai cùng tư thế như một ngôi sao.
Một người nào đó hét lên: [Trung ngữ hệ tối thượng! Trung ngữ hệ tối thượng!…] liền sau đó, mọi người nhất loạt đồng thanh hô vang.
Nguyên lai sau mỗi buổi diễn chào mừng tân sinh sẽ có một loạt cuộc thi thẩm định, chẳng hạn như tiết mục tốt nhất, tiết mục hài hước nhất, nhân vật nam và nữ chính để trở thành hoa khôi cùng giáo thảo,… nhưng từ lúc đó, tất cả đều bị Ninh Viễn nắm giữ toàn bộ bầu không khí, tiệc tối trở về sau, đều bị mọi người xem nhẹ.
.
Sắp sửa đi xuống sân khấu quay về chỗ ngồi, Ninh Viễn chợt quay đầu lại đem ánh mắt dừng ở trên người Đổng Thế Quân .
Đổng Thế Quân bị thần quang kia làm cho cả kinh, dường như không thể di chuyển, nhưng chỉ rất nhanh chóng, thân ảnh Ninh Viễn liền biến mất ở ngọn đèn nơi góc tối phòng, Đổng Thế Quân nhất thời cảm thấy một chút mất mát.
…
Buổi tối trở lại ký túc xá, Lí Á Quân cùng mấy người khác nhiệt liệt thảo luận.
[Thật không nghĩ tới Trung ngữ hệ còn có chiêu thức ấy.]
[Tiểu tử kia là ai? Hôm nhập học không có thấy hắn ta.]
Trịnh Sĩ Trác rất nhanh đã theo kịp chủ đề: [Ta đã điều tra kỹ về hắn, tên đó tên gọi Ninh Viễn, là thi đỗ từ phía Nam mà tới đây, bởi vì trong nhà có sự cho nên báo chiều tới muộn vài ngày, không nghĩ tới Trung ngữ hệ đương giữ vũ khí bí mật, hôm nay mới công bố.”
Hàn Ngâm Thần nhổ nước bọt, nói: [Tiểu tử kia! Con mẹ nó thực sự đẹp trai, khiến mấy đứa con gái ngồi gần ta đều sớm đã hồn bay phách lạc.]
[Đẹp trai thực đẹp trai, cũng rất sáng tạo, cư nhiên lại mang trung phục cổ điển, tay áo thanh nhã, vừa vặn, ngay cả trang phục nổi bật của người chủ trì cũng bị lu mờ.]
[Đôi mắt đen dường như phát ra lam quang.] Đổng Thế Quân ở một bên nghe, trong lòng âm thầm trào dâng dư vị cũ.
Lí Á Quân nói: [Lần này Thế Quân có thêm một kình địch.]
Trịnh Sĩ Trác lắc đầu: [Ta không nghĩ vậy, không thể chơi piano, nhưng Thế Quân chơi bóng rất tốt! Hơn nữa, Thế Quân còn có tài cùng kỹ năng tổ chức, ta thấy tiểu tử kia yếu không thể ra gió, không thể làm cái gì tốt được.]
[Ta nghe nói điểm nhập học của hắn rất tốt.]
[Điểm Thế Quân của chúng ta cũng không kém.]
….
.
Tân sinh đi học được 2 tuần, nhà trường liền tổ chức một bài kiểm tra chất lượng, bởi vì sở học chuyên nghiệp khác nhau, lần này tổ chức một bài test IQ toàn diện, kết quả đều vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người —– thành tích cao nhất thuộc về tân sinh hệ Trung ngữ – Ninh Viễn.
Từ đó về sau, các giáo sư tựa hồ đều thực thiên vị cậu ấy, đồng học lại càng không ngừng nói: đôi mắt Ninh Viễn ngây thơ trong sáng, ánh nhìn trong trẻo nhưng lại mang khí chất u buồn tịch mịch, làm dấy lên lòng yêu thương của nữ sinh, chỉ một đêm đó khiến không ít các cô nương say đổ.
.
[Chỉ riêng khuôn mặt cậu ta cũng có khả năng này.] Đổng Thế Quân âm thầm nói trong lòng.
Ninh Viễn ở trường học làm việc gì cũng thập phần thâm trầm, giống như đang ăn năn hối lỗi sự cố phát sinh tại tiệc tối hôm đó, biết rằng rất nhiều nam sinh xem cậu như cái gai trong mắt, nên cậu càng cố không khiến người ta chú ý mình, bởi vậy mỗi ngày trừ bỏ học chính ở trên lớp, cậu đều trốn ở thư viện.
Tuy nhiên, sự trầm tĩnh tao nhã ấy không giúp cậu ẩn thân, ngược lại càng khiến các giáo sư quý mến cùng các nữ sinh yêu thích, đến ngay cả thời gian cậu luyện đàn cũng sẽ bị quấy rầy.
Ninh Viễn lựa chọn luyện đàn tại phòng nhạc ở chỗ khuất rẽ nơi lầu một, cậu thường xuyên ngồi một mình trong phòng, yên tĩnh luyện đàn, chính là mỗi khi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy ở ngoài cửa không ít nữ sinh đang đứng si mê. Các cô dường như đối với việc có nghe được tiếng đàn cậu hay không đều cho không quan trọng, miễn là có thể ngắm Ninh Viễn như vậy, dù sao ‘tú màu khả thực’ (sắc đẹp trước mắt biết phải biết thưởng thức).
Ninh Viễn cảm thấy thực bất đắc dĩ, khả dĩ đi học cũng không được yên ổn như vậy.
Tuy nói Học viện Cao đẳng nghệ thuật có nhiều con gái, khác hẳn với thế giới chỉ toàn đàn ông của viện Công nghệ, nam sinh ở Học viện Văn học có chút may mắn cùng ưu thế hơn, nhưng điều này ở hệ Trung ngữ lại diễn ra quá nghiêm trọng rồi, cậu đi tới phòng học nào nơi ấy liền chật kín người, phải học hay không phải học mọi người cũng đều lên lớp, đông đến mức khiến các giảng viên cảm thấy sợ.
.
Đổng Thế Quân ở Học viện Kinh tế Tài chính cũng thường được nghe đến tên tuổi của Ninh Viễn, đối với người không làm gì cũng khiến tất thảy mọi người xôn xao này, Đổng Thế Quân thập phần kinh ngạc.
Trịnh Sĩ Trác tựa hồ hiểu được nguyên do sâu xa trong đó, trong một lần bốn người đang nói chuyện phiếm, cậu nói: [Cái này các người sẽ không thể hiểu, này gọi là tuyên truyền ngược.]
[Cái gì?]
[Bình thường thương phẩm muốn bán đắt hàng phải tuyên truyền mạnh mẽ, khiến cho người ta nhớ kỹ tên tuổi món hàng đó, một lần lại một lần lặp lại nhịp điệu, mới có thể tăng thêm ấn tượng; tuyên truyền ngược chính là không tuyên truyền gì cả, cái gì cũng không thể hiện ra, khiến cho mọi người tò mò, chủ động đi tìm hiểu, nếu như kết quả tìm được khiến kẻ khác vừa lòng, sẽ càng thêm tai miệng truyền tụng.]
[Có thể như ngươi vừa nói sao?] Hàn Ngâm Thần không tin.
[Ta nhớ rõ học lý thương mại có.]
[Ít nói loạn đi, ta sao có thể không nhớ.]
[Dù cậu ta không tuyên truyền vẫn vô cùng cuốn hút, phải là nói trường hợp này rất hiếm.] Trịnh Sĩ Trác không cam lòng nói.
Hàn Ngâm Thần lắc đầu: [Như vậy không ấn tượng.]
[Tóm lại! Trung ngữ hệ hiện tại phải chịu mọi sự chú ý, đại danh của Ninh Viễn cả trường này đều biết.]
Lí Á Quân lắc đầu: [Thực khiến người ta không tâm phục, cái tên tiểu tử thoạt nhìn yếu đuối kia thì có thể có năng lực gì chứ?]
[Ngươi ta thực rất mạnh đấy.] Hàn Ngâm Thần biểu tình khoa trương nói.
Đổng Thế Quân chỉ ngồi một bên không tham gia, nhớ tới lời Trầm Lị Phương từng bảo anh rằng: [Trên đời có rất nhiều nam nhân tốt, nhưng lại chỉ có thể làm bằng hữu hoặc chỉ có thể làm tình nhân, tức là chỉ có thể đảm nhận một trong hai vai trò trên khi ở bên cạnh con gái. Ninh Viễn không thế, cậu ấy có thể làm cho người ta cảm thấy đương là bằng hữu lại như có người yêu ở bên cạnh, đối với mỗi người đều có thể sắm nhiều vai trò cùng lúc, cùng cậu ấy nói chuyện ngươi sẽ cảm thấy giống như có một người anh trai trưởng thành mà lại như có một tiểu đệ đáng yêu, có bằng hữu quan tâm khuyên nhủ lại vừa có tình nhân chăm lo săn sóc, loại cảm giác đó vô cùng đặc biệt, Ninh Viễn chính là có loại mị lực kinh người ấy.]
Nghĩ đến chiến hữu tốt của mình cũng nói như vậy, Đổng Thế Quân thầm nghĩ: Ninh Viễn này quả thực không hề giống người bình thường.
Đổng Thế Quân thi thoảng lại dâng lên một cỗ xúc động, muốn đến Học viện Văn học một lần, gặp mặt nam tử khoác màu áo thần bí kia, nhưng một lần lại một lần xua tan suy nghĩ ngớ ngẩn này, mang tâm tư đấu tranh với lý trí.
Đại Đô Hội, 2019.
Hương Đảo, đầu thu; trời tháng chín, mùa khai giảng.
Tháng sáu, đại học Hương Đảo tiễn bước một đám sinh viên tốt nghiệp, đầu mùa thu lại mở cổng nghênh đón một lứa sinh viên mới, những thanh niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết lý tưởng bước chân tới cao đẳng học phủ này, lòng háo hức mở ra một trang mới trong cuộc sống.
Hôm nay đã là ngày thứ bảy sau khai giảng, xuống xe bus, Đổng Thế Quân lưng đeo ba lô, chân dắt bóng đá, đi dọc theo con đường hướng tới cổng trường. Năm nay trở thành sinh viên năm nhất, là tân sinh của Đại học Hương Đảo, ngành Tiền tệ và Ngân hàng, cũng bởi từ nhỏ yêu thích bóng đá, lại từng học qua một trường thể thao công lập nên kỹ xảo khá tốt, vì thế vừa tới trường, anh đã vội vã đến câu lạc bộ báo danh.
Dưới chân thuần thục dẫn dắt bóng, Đổng Thế Quân thấy cách đó không xa dần xuất hiện cổng trường Đại học, trên môi lộ ra một tia mỉm cười.
Một cơn gió mạnh đột ngột thổi tới, cuốn theo nhè nhẹ khói bụi, tạo nên một màn sương mù trước mắt, Đổng Thế Quân theo bản năng nhắm hai mắt lại, quay đầu tránh gió bụi.
Bão cát qua đi, Thế Quân từ từ mở mắt. Đúng lúc ấy, bắt gặp một thoáng có người đang đứng đối diện phía bên kia đường.
Đổng Thế Quân nhãn lực thực tốt, ngay cả người đứng ở mãi bên kia đường cũng có thể trông rõ tướng mạo: người kia mặc một cái áo sơmi trắng, quần tây tối màu, mái tóc đen nhánh và làn da trắng mịn, đôi mắt lớn, mũi cao thẳng, đôi môi mọng nước thanh tú màu hạt dẻ, toàn thân toát lên một nét quyến rũ rất cổ điển: hình ảnh trông thực đơn giản, dáng đứng thẳng người mảnh mai, ít nhất cũng cao trên mét tám.
Thanh niên nọ, hai tay buông song song chỉ quần, vali đặt bên chân, ánh mắt đương hướng tới cổng trường phía bên này.
Thu mang đượm sắc vàng của nắng, bầu trời cao trong xanh ngắt, người thanh niên anh tuấn đứng dưới gốc cây, ánh dương tỏa sáng lên gương mặt tràn ngập một sắc vàng tươi tắn…, cảnh tượng tuyệt mĩ này dường như chỉ có trong những bức tranh sơn dầu.
Đổng Thế Quân chăm chú nhìn, không khỏi ngây ngốc.
.
[Hey!] Bên tai vang lên một tiếng gọi.
Đổng Thế Quân bị kéo trở lại với suy nghĩ thực tại, hồi lâu thần trí mới nhận thức bóng của mình đã rời khỏi chân lăn đến tít đằng xa, hãy còn chưa nhận ra người kia là đồng học, mà đối phương là đang gọi chính mình.
[Tiếp bóng đi! Đứng ngốc tại đó làm cái gì?!] Vừa nói, bóng đã bị đá trở lại.
Đổng Thế Quân vội vàng nhấc chân tiếp được bóng, lộ ra một nụ cười xin lỗi. Sau đó quay lại, nhìn đến người thanh niên đối diện đường dường như đã muốn cất bước rời đi.
Cậu hẳn cũng là học đệ, như thế nào chiều muộn như vậy mới đến báo danh. Đổng Thế Quân ở trong lòng thầm nghĩ.
Thanh niên kia vẫn cứ chăm chú nhìn Đổng Thế Quân, anh cũng nhìn cậu một chút.
Đột nhiên bị một đôi mắt trong suốt nhìn đến chăm chú, giữa hai ánh nhìn dường như phát ra một điện quang rực lửa, Đổng Thế Quân đáy lòng đột nhiên trào dâng một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt.
Cậu trai trước mắt có cảm giác vô cùng quen thuộc, hẳn là đã gặp mặt, cậu là ai? Tên gọi là gì? Ở nơi nào gặp được? Nói cũng kỳ quái, cảm nhận của chính mình lại không thể nhớ ra.
Đổng Thế Quân không khỏi nhăn lại mi, gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên xa lạ.
Thanh niên kia cũng chăm chú nhìn Đổng Thế Quân, trong đáy mắt hiện lên một tia nhìn vô cùng phức tạp.
Hai thanh niên không biết đứng đó nhìn nhau bao lâu, cuối cùng người kia trước ngắt đi loạt sóng mắt, cúi đầu kéo hành lí đi vào giáo môn.
Đổng Thế Quân sau hồi lâu ngăn chặn cuồng phong tình tự trong lòng, một bên thăm dò trí nhớ một bên theo bước đi vào trường học.
Này ở giáo môn vô tình gặp gỡ thanh niên kia khiến trong lòng Đổng Thế Quân để lại vô hạn nghi hoặc cùng ấn tượng sâu sắc, thẳng đến giờ tự học tối vẫn đương hãm lại loại cảm xúc này, sống chết suy tư chính mình rốt cuộc có phải hay không gặp qua cậu ta, có phải hay không nhận thấy cậu có vấn đề.
…
Lúc Đổng Thế Quân quay về ký túc xá, ba người cùng phòng đều nhìn cậu cười cười: [Hảo! Chúng ta đều đang đợi ngươi.]
[Sao vậy, tìm ta có việc gì?]
Người nằm giường phía trên Đổng Thế Quân – Trịnh Sĩ Trác vẻ mặt hưng phấn tiến tới: [Ta hỏi ngươi có cái gì… tài nghệ đặc biệt không?]
Đổng Thế Quân lộ ra tia nhìn khó hiểu, sau lại làm ra biểu tình buồn cười: [Aha! Tuyển mĩ?]
Hàn Ngâm Thần gật đầu nói: [Không sai, tuyển giáo thảo.]
Đổng Thế Quân đẩy Hàn Ngâm Thần một phen nói: [Để làm chi? Hãm hại ta cũng không nên dùng cách đó, ta không thích này.]
Trịnh Sĩ Trác vội hỏi: [Trước đừng vội thích hay không thích, chỉ cần nói cho chúng ta biết ngươi có thể ca hát khiêu vũ không? Nhạc khí có biết qua không? Diễn trò có thể hay không?]
Đổng Thế Quân lắc đầu: [Đá bóng không có vấn đề, những cái khác thì miễn.]
Lí Á Quân vỗ đùi, phóng đại thở dài một tiếng: [Ai. . . . . .]
Trịnh Sĩ Trác cũng bắt chước thở dài một tiếng: [Ai. . . . . .]
Đổng Thế Quân nháy nháy mắt, vô pháp nhìn ba người bọn họ: [Sao vậy!? Sao lại hỏi ta biết ca vũ hay không?]
Hàn Ngâm Thần thu hồi biểu tình vui đùa, nghiêm mặt nói: [Tiệc tối đón tân sinh viên, ngươi biết không?]
Đổng Thế Quân gật đầu: [Biết, làm sao vậy? Không phải năm tuần tới mới tổ chức sao?]
[Nghe các đàn anh nói, thông thường tại buổi tiệc này sẽ chọn ra hoa khôi giảng đường cùng giáo thảo năm nhất, từ nay về sau có thể coi như đã là lãnh đạo của tân sinh, oai phong một cõi….] Nói đoạn, Hàn Ngâm Thần giơ tay chỉ về phía trước, hất đầu nhìn về khung cảnh phía xa.
Đổng Thế Quân đánh gãy mấy lời khoa trương miêu tả của Hàn Ngâm Thần, lắc lắc đầu: [Ai thèm để ý này, ta thà rằng đi nghe diễn thuyết hay tham gia mấy cuộc thi, ngươi muốn chém gió cũng nên nhìn nhận thực tế một chút, nhìn xem mấy học trưởng tiền nhiệm của Học viện Tài chính và Kinh tế còn hoãn tốt nghiệp để công khai tìm chi phí trợ cấp, kia mới xứng đáng là những nhà lãnh đạo, mới là oai phong một cõi.]
[Yêu! Tiểu tử ngươi có tham vọng thực không nhỏ a.]
Đổng Thế Quân hất tóc mái, cố tình tỏ vẻ đẹp trai nói: [Chính tại hạ.]
Lí Á Quân ép hỏi: [Thật sự ko tham gia?]
[Không phải không tham gia tiệc tối, chỉ là mấy việc khác không có hứng thú, ta chỉ muốn đi xem biểu diễn, lân la làm quen tân sinh mới ghi danh năm nay của các ngành học khác.]
Trịnh Sĩ Trác cúi đầu, thở dài: [Vốn đang nghĩ đến Học viện Tài chính và Kinh tế năm nay có ngươi đại soái ca, nhất định có thể nổi bật một chút, hảo hảo vẻ vang một chút. Chính thời điểm tân sinh đương nhập học, ngươi xem Học viện Hàng hải, xem dáng điệu của Học viện Công nghệ đó, năm nay Học viện Kinh tế và Tài chính có thể thành công được hay ko? Phải cho họ biết rằng, ngày nay kinh tế mới là bá vương đạo chủ.]
Đổng Thế Quân cười cười đánh gục Trịnh Sĩ Trác: [Đi chết đi!!]
Hàn Ngâm Thần lắc lắc cánh tay Đổng Thế Quân , ngẩng đầu nhìn anh, dùng giọng điệu khẩn thiết cầu xin, nói: [Thế Quân, Thế Quân, năm nay Học viện Kinh tế và Tài chính có thể nổi bật giữa các trường cao đẳng khác được hay không đều trông cậy hết ở ngươi, ngươi đẹp trai như vậy cũng đủ ưu tú, nhất định có thể trở thành tâm điểm của buổi tiệc tối đón tân sinh.]
Đổng Thế Quân lắc đầu, bất vi sở động: [Ta không cần.]
[Thôi mà, thôi mà, Thế Quân, ngươi là hy vọng của chúng ta, là ánh sáng của Học viện Kinh tế và Tài chính…]
Lúc nhập học, Đổng Thế Quân ngoại trừ dung mạo xuất chúng còn có kết quả nhập học rất cao, gây ra một cơn oanh động nho nhỏ khắp trong trường, thậm chí lan rộng ra bên ngoài, tên tuổi có thể sánh với đại minh tinh, hiện vẫn không hết những cô gái khoa hệ khác tìm đến Học viện Kinh tế và Tài chính để xem mặt anh.
Học viện Kinh tế và Tài chính năm nay quyết định tung ra một nhân vật có sức hút như siêu sao thần tượng, điều này khiến tất thảy tân sinh năm nhất lẫn tiền bối học trưởng đều thật hài lòng, đặt cao kỳ vọng lên Đổng Thế Quân.
[Ngươi thực sự không định xuất hiện tối thượng trong tiệc tối kia?] Trịnh Sĩ Trác chưa từ bỏ hy vọng, lại một lần nữa truy vấn.
[Không.]
Ba người còn lại nhất loạt thở dài.
[Bất quá nếu tiệc tối kia cần có người phụ giúp, ta có thể tới hỗ trợ.]
Nghe Đổng Thế Quân nói vậy, Lí Á Quân nhãn quang lóe sáng, việc chuẩn bị tiệc tối đòi hỏi năng lực phối hợp cao cùng quan hệ xã hội rộng rãi, nếu làm tốt còn có thể gia nhập Hội sinh viên, tỉ lệ giáo thảo năm nhất tham gia Hội sinh viên cao hơn so với sinh viên những năm sau… nếu Đổng Thế Quân có thể nhân cơ hội này tham gia Hội sinh viên sẽ mang lại vẻ vang cho Học viện Kinh tế và Tài chính, chẳng phải rất tốt sao? Hắn vội vàng gật gật đầu: [Hảo, hảo, chúng ta tới Mao Toại tự đề cử mình.]
Ngày hôm sau, Đổng Thế Quân tham gia ban trù bị tiệc tối chào đón tân sinh viên, cùng các đàn anh tham gia thiết kế sân khấu, sắp xếp chương trình, giúp các hệ phối hợp diễn tập, cùng rất rất nhiều những chi tiết vụn vặt nhỏ nhặt cần phải hợp tác gìn giữ hòa khí quan hệ giữa mọi người, Đổng Thế Quân đều làm rất tốt.
Chỉ sau mấy ngày làm công tác chuẩn bị cho tiệc tối chào đón tân sinh, mọi người đều nhận thấy rõ kỹ năng lãnh đạo cùng tuyên truyền của Đổng Thế Quân, tất cả đều hết lời khen ngợi tân sinh năm nhất này, không chỉ có thành tích nhập học tuyệt vời khiến kẻ khác kinh diễm, còn am hiểu thể thao, thoạt nhìn cũng thấy khả năng lãnh đạo tuyệt vời, có tố chất và sức hấp dẫn tự nhiên của một nhà lãnh đạo. Những người khác đều thầm nhận định trong lòng tân nam sinh này chính là người thích hợp để bầu vào Hội sinh viên.
Đổng Thế Quân trở thành trung tâm trong mắt mọi người, nội tâm đan xen hai loại cảm xúc đối lập, một bên anh đã rõ con đường sắp tới phải đi, tự nói với mình đối với lời ‘gương mặt ưu tú’ không được kiêu ngạo đặt ở trong lòng, một bên lại hưởng thụ những lời khen ngợi ấy, cảm thấy năng lực của mình đã được nhận định.
…
Hôm nay, Trầm Lị Phương mang bảng chương trình đến cho Đổng Thế Quân , đồng thời trên tay là mấy phong thư tình thay sinh viên khác gửi cho anh.
[Ngươi làm cái gì vậy?] Đổng Thế Quân một tay nhận bảng chương trình, một tay tiếp nhận tín thư, cười hỏi.
Trầm Lị Phương chọn mi mỉm cười: [Ngươi tỉnh tỉnh lại đi! Thư này không phải do ta viết, là thay họ gửi tới ngươi thôi.]
Đổng Thế Quân vừa vào trường đã vô cùng tiêu sái, dễ dàng mở lòng cùng Trầm Lị Phương kết thành bằng hữu, hai người chơi thân giống như huynh muội.
Trầm Lị Phương nhìn thân hình cao lớn trước mắt này, lông mày rậm tham kiệt, ánh mắt lợi hại sắc bén, khóe miệng kiên nghị, da ngăm rám nắng, một thân ảnh tỏa hào quang siêu dễ nhìn, Trầm Lị Phương rất rõ ràng mình không phải là type người Đổng Thế Quân thích, mau mắn thông minh sớm quay đầu thiết lập mối quan hệ giữa hai người, chỉ làm bằng hữu, tránh được mấy cuộc chiến tranh giành giật của đám nữ sinh, nghĩ không thể làm người yêu anh nhưng có Đổng Thế Quân làm bằng hữu như vậy, thế cũng đủ rồi.
[Này! Thư gửi cho ngươi, ngươi thậm chí còn ko xem sao?] Thấy Đổng Thế Quân xoay người bước đi, Trầm Lị Phương vội vàng hỏi.
Đổng Thế Quân quay đầu lại, đối Trầm Lị Phương nở nụ cười, phất phất mấy lá thư trong tay, sau đó tiếp tục rời đi.
…
Hội trường lớn của trường được sử dụng tiến hành diễn tập lần cuối, Đổng Thế Quân lặng lẽ đứng ở cánh gà, nhìn đồng học khiêu vũ trên sân khấu, phía bên kia còn có người chủ trì.
[Thế Quân !]
Nghe được có người gọi mình, Đổng Thế Quân quay đầu lại, là Lí Á Quân đang đi tới.
[Các tiết mục đều an bài rất tốt đi.] Lí Á Quân hỏi.
[Ân, đều định ra rất tốt, cả phương diện thời gian cũng không vấn đề gì.]
[Ta nghe nói sẽ có thêm tiết mục diễn.]
Đổng Thế Quân gật đầu: [Có mấy hệ đã thông báo cho chúng ta biết họ sẽ chuẩn bị một số tiết mục đặc biệt, thời gian cũng đã sắp xếp êm đẹp, sẽ không phá vỡ nhịp điệu của chương trình.]
Lí Á Quân có chút hứng khởi, nói: [Không biết chương trình đặc biệt là dạng gì?]
[Đến lúc đó khác biết.]
[Lần này, ngươi thực khả thành người lãnh đạo của Học viện Kinh tế và Tài chính chúng ta rồi.]
Đổng Thế Quân cười cười khiêm tốn nói: [Sao có thể, chủ yếu vẫn là mọi người cùng nhau phối hợp rất tốt.]
…
Buổi tối ngày hôm đó, hơn ba ngàn tân sinh viên có mặt đã khiến đại lễ đường chật cứng không còn chỗ ngồi.
Xem qua mấy màn biểu diễn lần lượt lên sân khấu, Đổng Thế Quân mới phát hiện mình đích thực là ngọa hổ tàng long, nghĩ chính mình đã hơi coi nhẹ kết quả thực tế này, không khỏi lặng lẽ cười.
Dưới khán đài, Lí Á Quân cùng Hàn Ngâm Thần kề tai nhau thì thầm: [Nhìn xem! Năm nay nhiều sắc thái mới mẻ tuyệt vời như vậy, lãnh đạo kiệt xuất Đổng Thế Quân của chúng ta đương nhiên chiếm vai trò quan trọng nhất.]
[Có điều, mấy người bên hệ Mĩ thuật, hệ Thể chất, hệ Sinh học, thẳng thắn mà nói cũng không phải là tệ.]
[Kể cả thế đi, họ tất không có khả năng thắng được Thế Quân, năm nay Học viện Kinh tế và Tài chính hẳn là mũi nhọn rồi!]
Đang lúc bọn họ đương bàn luận, người dẫn chương trình lên tuyên bố tiết mục đặc biệt của hệ Trung ngữ.
Đây đích thời điểm tất thảy mọi người đều trông đợi, khu vực tân sinh hệ Trung ngữ ngồi đã vang lên những tiếng vỗ tay nhịp nhàng, cả khán phòng lập tức dâng lên một bầu không khí ấm nóng.
Sinh viên hệ Trung ngữ vừa vỗ tay đều nhịp vừa bắt đầu hô lớn một cái tên: [Ninh Viễn! Ninh Viễn!…]
Giữa đám đông có một thanh niên đứng dậy đi lên sân khấu.
Đèn sân khấu lập tức tập trung tại người cậu.
Ở bên góc tối của sân khấu, Đổng Thế Quân mở to mắt…
——- là cậu ta.!.
Đèn dần hạ xuống, một thân ảnh từ từ hướng tới sân khấu.
Mọi người nhất loạt chú ý theo từng bước cậu ấy.
Ninh Viễn mặc bộ y phục trắng, thêm ánh đèn huỳnh quang sân khấu chiếu tới trông giống như một thiên thần, cậu khoan thai bước đi, tiến tới trung tâm sân khấu nơi đặt chiếc dương cầm lớn.
Tiếp đó tiếng đàn vút lên ——-
Âm thanh mê hoặc trong trẻo như làn nước theo đầu ngón tay cậu ngân vang, cả khán phòng liền trầm mặc yên tĩnh, dưới ánh đèn sân khấu ngời sáng, ngoại hình thanh nhã ấy thoáng chốc trở nên thật nổi bật. Tiếng dương cầm của Ninh Viễn như phảng phất một loại ma thuật, hấp dẫn, thu hút toàn bộ thính giả trong khán phòng. Rõ ràng là một nhạc khúc sôi nổi, lại thoang thoảng mơ hồ gợn gợn buồn, giống như khát khao được yêu thương, khát khao được rơi lệ.
Đổng Thế Quân lặng lẽ lắng nghe, phút chốc chợt quên đi hết thảy xung quanh.
.
Một khúc kết thúc, Ninh Viễn đứng lên đi đến bên sân khấu cúi chào cảm ơn.
Im lặng một chút, cả khán phòng lại rộn vang những tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hò thét chói tai của các cô gái.
Ninh Viễn gương mặt thực điềm tĩnh, như thể không nghe không để ý, mái tóc đen láy, ánh mắt như phát ra lam quang trong suốt như nước, bình thản quét sáng toàn bộ khán phòng, khiến cho mọi người đều cảm thấy như mình vừa bị cậu nhìn đến, khí tiết mười phần khoan thai cùng tư thế như một ngôi sao.
Một người nào đó hét lên: [Trung ngữ hệ tối thượng! Trung ngữ hệ tối thượng!…] liền sau đó, mọi người nhất loạt đồng thanh hô vang.
Nguyên lai sau mỗi buổi diễn chào mừng tân sinh sẽ có một loạt cuộc thi thẩm định, chẳng hạn như tiết mục tốt nhất, tiết mục hài hước nhất, nhân vật nam và nữ chính để trở thành hoa khôi cùng giáo thảo,… nhưng từ lúc đó, tất cả đều bị Ninh Viễn nắm giữ toàn bộ bầu không khí, tiệc tối trở về sau, đều bị mọi người xem nhẹ.
.
Sắp sửa đi xuống sân khấu quay về chỗ ngồi, Ninh Viễn chợt quay đầu lại đem ánh mắt dừng ở trên người Đổng Thế Quân .
Đổng Thế Quân bị thần quang kia làm cho cả kinh, dường như không thể di chuyển, nhưng chỉ rất nhanh chóng, thân ảnh Ninh Viễn liền biến mất ở ngọn đèn nơi góc tối phòng, Đổng Thế Quân nhất thời cảm thấy một chút mất mát.
…
Buổi tối trở lại ký túc xá, Lí Á Quân cùng mấy người khác nhiệt liệt thảo luận.
[Thật không nghĩ tới Trung ngữ hệ còn có chiêu thức ấy.]
[Tiểu tử kia là ai? Hôm nhập học không có thấy hắn ta.]
Trịnh Sĩ Trác rất nhanh đã theo kịp chủ đề: [Ta đã điều tra kỹ về hắn, tên đó tên gọi Ninh Viễn, là thi đỗ từ phía Nam mà tới đây, bởi vì trong nhà có sự cho nên báo chiều tới muộn vài ngày, không nghĩ tới Trung ngữ hệ đương giữ vũ khí bí mật, hôm nay mới công bố.”
Hàn Ngâm Thần nhổ nước bọt, nói: [Tiểu tử kia! Con mẹ nó thực sự đẹp trai, khiến mấy đứa con gái ngồi gần ta đều sớm đã hồn bay phách lạc.]
[Đẹp trai thực đẹp trai, cũng rất sáng tạo, cư nhiên lại mang trung phục cổ điển, tay áo thanh nhã, vừa vặn, ngay cả trang phục nổi bật của người chủ trì cũng bị lu mờ.]
[Đôi mắt đen dường như phát ra lam quang.] Đổng Thế Quân ở một bên nghe, trong lòng âm thầm trào dâng dư vị cũ.
Lí Á Quân nói: [Lần này Thế Quân có thêm một kình địch.]
Trịnh Sĩ Trác lắc đầu: [Ta không nghĩ vậy, không thể chơi piano, nhưng Thế Quân chơi bóng rất tốt! Hơn nữa, Thế Quân còn có tài cùng kỹ năng tổ chức, ta thấy tiểu tử kia yếu không thể ra gió, không thể làm cái gì tốt được.]
[Ta nghe nói điểm nhập học của hắn rất tốt.]
[Điểm Thế Quân của chúng ta cũng không kém.]
….
.
Tân sinh đi học được 2 tuần, nhà trường liền tổ chức một bài kiểm tra chất lượng, bởi vì sở học chuyên nghiệp khác nhau, lần này tổ chức một bài test IQ toàn diện, kết quả đều vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người —– thành tích cao nhất thuộc về tân sinh hệ Trung ngữ – Ninh Viễn.
Từ đó về sau, các giáo sư tựa hồ đều thực thiên vị cậu ấy, đồng học lại càng không ngừng nói: đôi mắt Ninh Viễn ngây thơ trong sáng, ánh nhìn trong trẻo nhưng lại mang khí chất u buồn tịch mịch, làm dấy lên lòng yêu thương của nữ sinh, chỉ một đêm đó khiến không ít các cô nương say đổ.
.
[Chỉ riêng khuôn mặt cậu ta cũng có khả năng này.] Đổng Thế Quân âm thầm nói trong lòng.
Ninh Viễn ở trường học làm việc gì cũng thập phần thâm trầm, giống như đang ăn năn hối lỗi sự cố phát sinh tại tiệc tối hôm đó, biết rằng rất nhiều nam sinh xem cậu như cái gai trong mắt, nên cậu càng cố không khiến người ta chú ý mình, bởi vậy mỗi ngày trừ bỏ học chính ở trên lớp, cậu đều trốn ở thư viện.
Tuy nhiên, sự trầm tĩnh tao nhã ấy không giúp cậu ẩn thân, ngược lại càng khiến các giáo sư quý mến cùng các nữ sinh yêu thích, đến ngay cả thời gian cậu luyện đàn cũng sẽ bị quấy rầy.
Ninh Viễn lựa chọn luyện đàn tại phòng nhạc ở chỗ khuất rẽ nơi lầu một, cậu thường xuyên ngồi một mình trong phòng, yên tĩnh luyện đàn, chính là mỗi khi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy ở ngoài cửa không ít nữ sinh đang đứng si mê. Các cô dường như đối với việc có nghe được tiếng đàn cậu hay không đều cho không quan trọng, miễn là có thể ngắm Ninh Viễn như vậy, dù sao ‘tú màu khả thực’ (sắc đẹp trước mắt biết phải biết thưởng thức).
Ninh Viễn cảm thấy thực bất đắc dĩ, khả dĩ đi học cũng không được yên ổn như vậy.
Tuy nói Học viện Cao đẳng nghệ thuật có nhiều con gái, khác hẳn với thế giới chỉ toàn đàn ông của viện Công nghệ, nam sinh ở Học viện Văn học có chút may mắn cùng ưu thế hơn, nhưng điều này ở hệ Trung ngữ lại diễn ra quá nghiêm trọng rồi, cậu đi tới phòng học nào nơi ấy liền chật kín người, phải học hay không phải học mọi người cũng đều lên lớp, đông đến mức khiến các giảng viên cảm thấy sợ.
.
Đổng Thế Quân ở Học viện Kinh tế Tài chính cũng thường được nghe đến tên tuổi của Ninh Viễn, đối với người không làm gì cũng khiến tất thảy mọi người xôn xao này, Đổng Thế Quân thập phần kinh ngạc.
Trịnh Sĩ Trác tựa hồ hiểu được nguyên do sâu xa trong đó, trong một lần bốn người đang nói chuyện phiếm, cậu nói: [Cái này các người sẽ không thể hiểu, này gọi là tuyên truyền ngược.]
[Cái gì?]
[Bình thường thương phẩm muốn bán đắt hàng phải tuyên truyền mạnh mẽ, khiến cho người ta nhớ kỹ tên tuổi món hàng đó, một lần lại một lần lặp lại nhịp điệu, mới có thể tăng thêm ấn tượng; tuyên truyền ngược chính là không tuyên truyền gì cả, cái gì cũng không thể hiện ra, khiến cho mọi người tò mò, chủ động đi tìm hiểu, nếu như kết quả tìm được khiến kẻ khác vừa lòng, sẽ càng thêm tai miệng truyền tụng.]
[Có thể như ngươi vừa nói sao?] Hàn Ngâm Thần không tin.
[Ta nhớ rõ học lý thương mại có.]
[Ít nói loạn đi, ta sao có thể không nhớ.]
[Dù cậu ta không tuyên truyền vẫn vô cùng cuốn hút, phải là nói trường hợp này rất hiếm.] Trịnh Sĩ Trác không cam lòng nói.
Hàn Ngâm Thần lắc đầu: [Như vậy không ấn tượng.]
[Tóm lại! Trung ngữ hệ hiện tại phải chịu mọi sự chú ý, đại danh của Ninh Viễn cả trường này đều biết.]
Lí Á Quân lắc đầu: [Thực khiến người ta không tâm phục, cái tên tiểu tử thoạt nhìn yếu đuối kia thì có thể có năng lực gì chứ?]
[Ngươi ta thực rất mạnh đấy.] Hàn Ngâm Thần biểu tình khoa trương nói.
Đổng Thế Quân chỉ ngồi một bên không tham gia, nhớ tới lời Trầm Lị Phương từng bảo anh rằng: [Trên đời có rất nhiều nam nhân tốt, nhưng lại chỉ có thể làm bằng hữu hoặc chỉ có thể làm tình nhân, tức là chỉ có thể đảm nhận một trong hai vai trò trên khi ở bên cạnh con gái. Ninh Viễn không thế, cậu ấy có thể làm cho người ta cảm thấy đương là bằng hữu lại như có người yêu ở bên cạnh, đối với mỗi người đều có thể sắm nhiều vai trò cùng lúc, cùng cậu ấy nói chuyện ngươi sẽ cảm thấy giống như có một người anh trai trưởng thành mà lại như có một tiểu đệ đáng yêu, có bằng hữu quan tâm khuyên nhủ lại vừa có tình nhân chăm lo săn sóc, loại cảm giác đó vô cùng đặc biệt, Ninh Viễn chính là có loại mị lực kinh người ấy.]
Nghĩ đến chiến hữu tốt của mình cũng nói như vậy, Đổng Thế Quân thầm nghĩ: Ninh Viễn này quả thực không hề giống người bình thường.
Đổng Thế Quân thi thoảng lại dâng lên một cỗ xúc động, muốn đến Học viện Văn học một lần, gặp mặt nam tử khoác màu áo thần bí kia, nhưng một lần lại một lần xua tan suy nghĩ ngớ ngẩn này, mang tâm tư đấu tranh với lý trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.