Chương 20
Lâm Tử Tự
16/11/2016
CHƯƠNG 20
Đổng Thế Quân vừa bước vào văn phòng liền phát hiện bầu không khí có chút bất thường.
Lưu Hành Nhã, Trương Trạch cùng Quý Diễn Xuyên đều có mặt ở đây, hơn nữa lại nhìn chăm chăm vào mình.
Là một doanh nhân thành đạt, xét trên phương diện nào đó, cũng tương đương là một nam nhân mặt dày, Đổng Thế Quân mặt không đổi sắc, ngồi xuống trước bàn làm việc, một tay bật máy tính lên, đầu cũng không thèm ngẩng hỏi: [Mấy ngày nay không có chuyện gì chứ.]
[Không có.]
[Tốt, các người như thế nào đều ở trong này, đi làm việc của mình đi.]
Lưu Hành Nhã cười nói: [Thế Quân, thật là không phong độ đi, một mình đi hưởng phong lưu khoái hoạt, bỏ lại chúng ta vất vả bán mạng làm việc, kết quả vừa đến đã nói mấy lời này.]
Đổng Thế Quân nghiêng cổ qua trái phải, làm động tác giãn cơ vai một chút, nói: [Ta cũng không có phong lưu vài ngày.]
[Vốn nghĩ “từ nay về sau Quân Vương không còn thiết triều sớm nữa” kết quả ngươi vẫn trở lại.]
Đổng Thế Quân lộ ra tươi cười buồn bực: [Ta thật cũng nghĩ muốn vậy, nhưng là cậu ấy vừa sáng sớm liền đứng dậy đi làm, thực không có cách nào giữ lại a.]
Trương Trạch nói: [Thế Quân, giới thiệu hắn cho chúng ta biết mặt một chút.]
[Không thành vấn đề, chờ ta xếp lịch là được.]
Lưu Hành Nhã hưng phấn hỏi: [Hắn sẽ không đi nữa, đúng không?]
[Này……. Công việc chính của cậu ấy vẫn ở Mĩ, bất quá ta sẽ thương lượng lại, từ giờ không thể để li biệt thêm bất cứ lần nào nữa, hạ sách lắm thì dùng tới ép buộc.]
Quý Diễn Xuyên ở một bên cười, rốt cuộc cô cũng được thấy bộ mặt khác của một Đổng Thế Quân luôn bình bình không biểu lộ thái độ này.
…
Đổng Thế Quân đưa Ninh Viễn về nhà gặp cha mẹ.
Vương Tương Cầm vừa trông thấy Ninh Viễn liền ôm lấy không buông: [Tiểu Xa, con rốt cuộc đã trở lại.]
Có cảm giác giống như người một nhà đoàn tụ, Đổng Hữu An cùng Vương Tương Cầm đều cảm thấy thập phần vui mừng.
Hai đứa con trai của mình, cuối cùng cũng không còn phải cô đơn nữa.
.
Công tác tại đây, Đổng Thế Quân không chịu để cho Ninh Viễn thuê khách sạn, nhất định giữ cậu ở nhà mình.
[Này chỉ sợ không ổn lắm.] Ninh Viễn cau mày nói.
[Không được.]
[Chúng ta có thể gặp mặt mỗi ngày.]
[Không được.]
[Ngươi không cần luôn miệng ‘không được’ được không.]
Con ngươi Đổng Thế Quân đảo một vòng, gật đầu: [Hảo, ta lập tức thu mua lại khách sạn kia.]
[Ngươi……] Nhìn thấy trên mặt Đổng Thế Quân là một nụ cười xấu xa, Ninh Viễn cảm thấy thật bất lực.
Khi còn ở đại học, từ lúc bắt đầu yêu nhau liền luôn đấu không lại khuôn mặt tươi cười này, đã nhiều năm như vậy qua đi, vẫn là không có cách nào thắng được anh.
.
Đổng Thế Quân dẫn theo Ninh Viễn tới dùng cơm cùng đồng bọn đồng nghiệp của mình.
Mọi người rốt cuộc được diện kiến “Tiểu Xa” luôn được đặt ở cửa miệng của Đổng Thế Quân kia, hay còn là Song Tử Tinh nổi tiếng của đại học Hương Đảo.
Kinh ngạc nhìn ngắm dung mạo của nam tử anh tuấn trước mặt, đôi mắt sâu đen phát ra lam quang, còn có, cơn lê xoáy bên khóe miệng.
Tuy rằng đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng mọi người vẫn có thể tưởng tượng được thiếu niên năm đó đã vang danh nổi tiếng khắp đại học đến thế nào.
Đổng Thế Quân hướng mọi người giới thiệu: [Đây là cộng sự của ta, Trương Trạch, Lưu Hành Nhã, thư ký riêng Quý Diễn Xuyên, cũng đều là bạn tốt của ta. Đây là Ninh Viễn.]
Lưu Hành Nhã thấp giọng khen ngợi: [Hảo suất nga!]
Đổng Thế Quân đắc ý cười: [Đương nhiên, Tiểu Xa nhà ta mà.]
Ninh Viễn không khỏi lườm Đổng Thế Quân một cái sắc lẻm.
Đều là những người đã cộng tác nhiều năm, mọi người lại chơi thân, cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, một buổi tối khoái hoạt như vậy qua đi.
…
Khi Đổng Thế Quân biết Ninh Viễn muốn đi nam bộ công tác, anh mãnh liệt phản đối: [Ta nói không được chính là không được!]
[Ngươi không cần độc đoán như vậy.]
[Dù sao cũng không được đi!]
[Ta đi là vì công việc.]
[Công việc cũng không được đi!]
Ninh Viễn kiên nhẫn giải thích: [Lần này ta trở về vốn là để công tác, huy động quyên góp cho quỹ từ thiện; chúng ta đã liên hệ được với một số bệnh viện sẵn sàng cử bác sĩ tới các vùng nghèo khó khám chữa bệnh miễn phí. Ta đến đó cũng là để làm tình nguyện, là việc quan trọng, ngươi không nên như vậy, chẳng lẽ công việc của ngươi là công việc, công việc của ta lại không là công việc hay sao?]
Đổng Thế Quân giận dỗi nói: [Ta chưa từng nói công việc của ngươi không quan trọng, nhưng dù thế nào ta cũng không cho ngươi đi.]
[Ngươi làm sao lại vô lý như vậy?]
[Ta chính là vô lý thế đấy.] Nói xong, Đổng Thế Quân đẩy Ninh Viễn xuống sofa: [Ta chính là người vô lý như thế đấy.]
[Thế Quân……]
Mân mê môi nhìn Ninh Viễn, Đổng Thế Quân mị thu con ngươi, màu màu nói: [Dù thế nào cũng không cho ngươi đi, ngươi nếu dám đi, ta liền đem ngươi cột vào giường.]
Cảm thấy chủ ý của Đổng Thế Quân rất tệ, Ninh Viễn vội đẩy anh ra: [Ngươi đừng ngang bướng như con nít nữa đi, xử lý công việc xong ta sẽ về.]
[Hiện tại ngươi cũng chưa đồng ý với ta sẽ từ bỏ công tác bên Mĩ kia, ta làm sao có thể tin ngươi? Ngươi thực không dễ dàng mới trở lại, ta không muốn để ngươi đi đâu nữa.]
[Đừng có như vậy, Thế Quân.]
[Không được phản kháng, còn phản kháng nữa, ta lột quần áo ngươi nga.]
Ninh Viễn không khỏi cười khổ, sao anh lại có kiểu như vậy chứ.
Đổng Thế Quân nói được thì làm được, thật sự thân thủ trên người Ninh Viễn đông sờ tây mó, bắt đầu ăn đậu hũ. (nhiều bạn sẽ không hiểu ý của cụm từ này. “Ăn đậu hũ” … là cách nói nghệ thuật của “sàm sỡ” )))
[Buông ta ra, Thế Quân.]
[Không buông.]
Ninh Viễn đầu hàng: [Hảo, ta đáp ứng ngươi, chờ tới lúc ta trở lại, ta với ngươi thương lượng chuyện công tác bên kia.]
Đổng Thế Quân mắt sáng lên: [Từ bỏ?]
[Hãy để ta suy nghĩ thêm chút nữa, nếu hội bên đó vẫn tiếp tục hợp tác lâu dài với quỹ bên này, ta có thể xin chuyển qua đây công tác.]
Đổng Thế Quân bất mãn: [A.]
Thật ra cũng không phải là không muốn Ninh Viễn đi làm, chẳng qua là do Đổng Thế Quân lo lắng cho thân thể cậu, anh không muốn cậu phải bôn ba cực nhọc.
Nhưng mà Ninh Viễn cũng có mặt cố chấp, không dễ bị thuyết phục.
[Ngươi thật là cứng đầu, tiểu hài tử luôn ngoan ngoãn nghe lời trước kia đã đi đâu mất rồi?]
Ninh Viễn vươn cằm lên: [Nói ai a, ai là tiểu hài tử, chúng ta bằng tuổi nhau đó nha.]
[Ai nói, ta hơn tháng.]
[Vậy không tính.]
[Dám nói không tính?] Đổng Thế Quân đột nhiên động thủ, tấn công vào nách Ninh Viễn: [Dám nói không tính?]
Ninh Viễn cười lăn lộn, trốn trái tránh phải: [Đừng cù nữa, đừng cù nữa.]
Dừng ở trước mặt Ninh Viễn, Đổng Thế Quân nhìn vào cậu, trong mắt còn lộ ra ánh nhìn không tha: [Dù sao đi nữa, ta cũng không nghĩ để ngươi rời ta một bước.]
Ninh Viễn vuốt ve gương mặt Thế Quân: [Ta sẽ rất nhanh trở lại mà.]
.
Cảm thấy trong lòng có điểm bất an, Đổng Thế Quân bài trí người theo, báo cáo về cho anh mọi tình hình công tác của Ninh Viễn.
Ngay lúc công việc của Ninh Viễn ở phía nam sắp sửa hoàn thành, có thể trở về, cậu đột nhiên ngất xỉu.
Vừa nhận được tin báo, Đổng Thế Quân lập tức bỏ hết công việc trong tay, gọi bác sĩ riêng, bay tới đó.
Màu trắng tang tóc của bệnh viện thực khiến người ta nhức mắt, đáy lòng Đổng Thế Quân khẽ nổi lên từng cơn rét run.
Vương Tương Cầm ôm lấy con trai, thân mình không ngừng run rẩy: [Thế Quân, Tiểu Xa là làm sao vậy, là làm sao……]
Đổng Thế Quân an ủi mẫu thân: [Không có việc gì đâu, sẽ không có việc gì đâu.]
Ninh Viễn đang nằm ở phòng theo dõi, bác sĩ của cậu còn chưa tới.
Đổng Hữu An phát hiện, biểu tình của con trai hiện tại dị thường trấn tĩnh.
Đã tôi luyện qua nhiều năm như vậy, hiện giờ Đổng Thế Quân đã có đủ dũng khí đối mặt, gánh vác mọi chuyện của Ninh Viễn
Anh đã không còn sợ hãi nữa.
[Chúng ta có nên nói cho Thục Trinh cùng Văn Sinh không?]
Đổng Thế Quân vẫn giữ gương mặt bình tĩnh: [Hiện tại không cần.]
Bác sĩ đã tới, ba người vội chạy lại hỏi thăm.
[Cậu ấy không sao cả, chỉ là gần đây làm việc mệt nhọc, quá sức nên mới té xỉu, mọi người không cần lo lắng.]
[A……] Vương Tương Cầm thở phào một cái.
Đổng Thế Quân đứng ở sau phát hiện, kỳ thật tay mình vẫn không ngừng run rẩy, chỉ là vừa rồi chính mình không nhận ra mà thôi.
[Nghỉ ngơi một chút sẽ không có việc gì, bất quá trước mắt hãy nằm viện quan sát hai ngày, mặt khác chúng tôi cũng sẽ kiểm tra tổng quan thân thể bệnh nhân lần nữa.]
[Được, chúng tôi lập tức làm thủ tục nhập viện.]
Đổng Thế Quân an ủi cha mẹ: [Tiểu Xa không có việc gì, Tiểu xa không có việc gì.] Sau đó, anh nói cha mẹ trước quay về Hương Đảo, để mình mình ở lại chăm sóc Ninh Viễn là được rồi.
…
Thời điểm Ninh Viễn mở mắt, Đổng Thế Quân vẫn đang ngồi bên cậu.
[Thế Quân……]
[Tiểu Xa, ngươi tỉnh lại rồi!] Đổng Thế Quân vẻ mặt tràn ngập vui mừng.
[Ta……]
[Ngươi là quá mệt mỏi, cho nên mới té xỉu, không có việc gì. Nằm viện tĩnh dưỡng vài ngày, sau đó ta sẽ đón ngươi về nhà.]
[Thực xin lỗi, Thế Quân.]
[Đừng có nói mấy lời này.]
[Thế Quân, có lẽ ta sẽ vẫn như vậy, vẫn là cái dạng này, tim…..]
Đổng Thế Quân cầm tay Ninh Viễn lên: [Không phải sợ, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi, làm bạn với ngươi, chăm sóc ngươi, yêu thương ngươi, ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi.]
[Nhưng mà, khiến cho ngươi phải lo lắng sợ hãi, ta…]
Đổng Thế Quân lấy tay che miệng Ninh Viễn: [Ta sẽ mãi luôn ở bên ngươi.]
.
Sau khi trở lại Hương Đảo, Đổng Thế Quân thực sự cùng Ninh Viễn bàn bạc về kế hoạch tương lai của hai người.
[Từ chức?]
[Phải, nhất định phải từ chức.]
[Nhưng mà, ngươi cũng biết ta rất thích công việc của mình, ta cũng mong có thể tiếp tục công tác như vậy.]
[Phải, ta hiểu được, nhưng là ta phải ích kỷ một lần.]
[Cái gì?] Ninh Viễn không hiểu ý của Đổng Thế Quân, cậu nhìn nhìn anh.
[Hãy để ta được ích kỷ một lần, lần này vô luận thế nào cũng không thể nghe theo ngươi, không cần cố gắng khiến ta suy nghĩ lại. Ngươi không được tiếp tục làm công việc hiện tại nữa. Ta biết ngươi luôn muốn phục vụ xã hội, vậy ngươi thấy làm nhân viên công vụ thì thế nào?] Này là kết quả Đổng Thế Quân đã lo nghĩ suốt mấy ngày nay.
Bản thân mình không thể nhượng bộ lần này, cũng không phải không muốn để Ninh Viễn được phục vụ lợi ích cộng đồng, nhưng anh thật sự lo lắng về cơ thể của cậu, không muốn cậu phải chịu khổ cực.
Thấy Ninh Viễn đương do dự, Đổng Thế Quân còn nói thêm: [Ta đã cố gắng nhiều năm như vậy, cũng không phải là vì bản thân mình, ta là làm cho ngươi. Tất cả những thành quả ngày hôm nay, đều là vì nghĩ muốn thay ngươi làm nhiều việc tốt một chút, ngươi một người sức lực có hạn, hơn nữa ta cũng có lực lượng hơn, ngươi đã nhiều năm huy động quyên góp vì hội từ thiện, như vậy là đủ rồi, tiếp sau này, hãy làm một nhân viên công vụ làm việc vì thành phố này, cũng rất có ý nghĩa.]
Ninh Viễn thùy hạ mi mắt.
[Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, làm một nhân viên công vụ có gì không tốt? Hơn nữa ta đã nghĩ qua, ngươi sẽ làm kiểm soát bên Cục Bảo vệ Môi trường, thế nào?]
Ninh Viễn nở nụ cười, nắm cằm Đổng Thế Quân, chọn một mi hỏi: [Có ý tứ gì, xem thường ta, sợ ta nuôi không nổi ngươi.?]
[Không phải, ta nói ngươi hiểu sai rồi. Tiểu nhân đáng chết! Ý của ta là, ta nghĩ ngươi sẽ thích được làm công việc bảo vệ môi trường.]
[Ta nghe lời ngươi.]
[Thật tốt quá.]
…
Cuối cùng, Ninh Viễn lưu lại Hương Đảo, không đi đâu nữa.
Có vợ làm bạn bên người, Đổng Thế Quân cảm thấy tràn trề sức sống.
Qua năm, ngân hàng Quân Long bắt đầu tiến công sang Châu Âu, khai thác thị trường mới, sự nghiệp rất nhanh phát triển.
Đổng Thế Quân vô cùng bận rộn, tuy nhiên anh không bao giờ sắp xếp để mình phải đi công tác, hơn nữa mỗi ngày còn đưa đón vợ yêu đi làm.
[Ngươi không cần lúc nào cũng trông chừng ta.] Ninh Viễn sợ mình làm ảnh hưởng tới công tác của Đổng Thế Quân.
[Nhưng là ta muốn mỗi ngày đều được bảo vệ ngươi.]
[Sợ ta chạy mất?]
Đổng Thế Quân hắc hắc cười: [Ngươi sẽ không làm vậy đâu, còn ai có thể suất bằng ta, mạnh mẽ như ta đâu?]
[Thực tự tin quá.]
Đổng Thế Quân ôm lấy Ninh Viễn: [Chỉ có duy nhất một người phải khiến ta thừa nhận hắn so với ta tốt hơn.]
Ninh Viễn vội hỏi: [Ai?]
[Ngươi đoán xem?]
[Ân, tiền bối trong ngành ngân hàng?]
[Không đúng.]
[Học trưởng thời đại học?]
Đổng Thế Quân lắc đầu: [Không đúng.]
[Chính khách?]
[Không đúng.]
Ninh Viễn nhíu mày: [Đoán tới vậy rồi còn không ra.]
[Có chứ, có.]
[Nói đi.]
[Ngươi.]
[Ta?] Ninh Viễn chỉ vào chính mình.
Đổng Thế Quân áp mặt mình sát vào mặt cậu. [Phải, ta thừa nhận, ngươi so với ta suất, cũng mạnh mẽ hơn ta.]
Ninh Viễn suy nghĩ một lát: [Ngươi nói ta so với ngươi suất ta thừa nhận, nhưng là ta cảm thấy năng lực của ngươi ngày càng xuất chúng.]
[Năng lực của ta đều là buộc phải thể hiện thôi.]
[Có ý gì chứ?]
Đổng Thế Quân ôm sát Ninh Viễn, cầm lấy tay cậu.
[Đổng Thế Quân ta cả đời này đều chỉ vì một người, vì Tiểu Xa của ta, hết thảy tất cả đều là vì Tiểu Xa của ta.]
[Thế Quân……] Ninh Viễn nhìn người mình yêu thương trước mắt, lời thổ lộ của anh khiến cho cậu động tâm. Có lẽ cuối cùng cậu cũng có thể buông ra đoạn chuyện tình của Trữ Bạc Ngôn cùng Đổng Quân Võ được rồi, không còn phải luôn canh cánh trong lòng nữa.
Bọn họ là bọn họ, còn hiện tại, là Ninh Viễn cùng Đổng Thế Quân.
Tình cảm của hai bên không hề giống nhau, điểm giống nhau duy nhất là, suốt kiếp này chỉ vì một người, người mà mình yêu thương…..
– Chính văn hoàn –
Đổng Thế Quân vừa bước vào văn phòng liền phát hiện bầu không khí có chút bất thường.
Lưu Hành Nhã, Trương Trạch cùng Quý Diễn Xuyên đều có mặt ở đây, hơn nữa lại nhìn chăm chăm vào mình.
Là một doanh nhân thành đạt, xét trên phương diện nào đó, cũng tương đương là một nam nhân mặt dày, Đổng Thế Quân mặt không đổi sắc, ngồi xuống trước bàn làm việc, một tay bật máy tính lên, đầu cũng không thèm ngẩng hỏi: [Mấy ngày nay không có chuyện gì chứ.]
[Không có.]
[Tốt, các người như thế nào đều ở trong này, đi làm việc của mình đi.]
Lưu Hành Nhã cười nói: [Thế Quân, thật là không phong độ đi, một mình đi hưởng phong lưu khoái hoạt, bỏ lại chúng ta vất vả bán mạng làm việc, kết quả vừa đến đã nói mấy lời này.]
Đổng Thế Quân nghiêng cổ qua trái phải, làm động tác giãn cơ vai một chút, nói: [Ta cũng không có phong lưu vài ngày.]
[Vốn nghĩ “từ nay về sau Quân Vương không còn thiết triều sớm nữa” kết quả ngươi vẫn trở lại.]
Đổng Thế Quân lộ ra tươi cười buồn bực: [Ta thật cũng nghĩ muốn vậy, nhưng là cậu ấy vừa sáng sớm liền đứng dậy đi làm, thực không có cách nào giữ lại a.]
Trương Trạch nói: [Thế Quân, giới thiệu hắn cho chúng ta biết mặt một chút.]
[Không thành vấn đề, chờ ta xếp lịch là được.]
Lưu Hành Nhã hưng phấn hỏi: [Hắn sẽ không đi nữa, đúng không?]
[Này……. Công việc chính của cậu ấy vẫn ở Mĩ, bất quá ta sẽ thương lượng lại, từ giờ không thể để li biệt thêm bất cứ lần nào nữa, hạ sách lắm thì dùng tới ép buộc.]
Quý Diễn Xuyên ở một bên cười, rốt cuộc cô cũng được thấy bộ mặt khác của một Đổng Thế Quân luôn bình bình không biểu lộ thái độ này.
…
Đổng Thế Quân đưa Ninh Viễn về nhà gặp cha mẹ.
Vương Tương Cầm vừa trông thấy Ninh Viễn liền ôm lấy không buông: [Tiểu Xa, con rốt cuộc đã trở lại.]
Có cảm giác giống như người một nhà đoàn tụ, Đổng Hữu An cùng Vương Tương Cầm đều cảm thấy thập phần vui mừng.
Hai đứa con trai của mình, cuối cùng cũng không còn phải cô đơn nữa.
.
Công tác tại đây, Đổng Thế Quân không chịu để cho Ninh Viễn thuê khách sạn, nhất định giữ cậu ở nhà mình.
[Này chỉ sợ không ổn lắm.] Ninh Viễn cau mày nói.
[Không được.]
[Chúng ta có thể gặp mặt mỗi ngày.]
[Không được.]
[Ngươi không cần luôn miệng ‘không được’ được không.]
Con ngươi Đổng Thế Quân đảo một vòng, gật đầu: [Hảo, ta lập tức thu mua lại khách sạn kia.]
[Ngươi……] Nhìn thấy trên mặt Đổng Thế Quân là một nụ cười xấu xa, Ninh Viễn cảm thấy thật bất lực.
Khi còn ở đại học, từ lúc bắt đầu yêu nhau liền luôn đấu không lại khuôn mặt tươi cười này, đã nhiều năm như vậy qua đi, vẫn là không có cách nào thắng được anh.
.
Đổng Thế Quân dẫn theo Ninh Viễn tới dùng cơm cùng đồng bọn đồng nghiệp của mình.
Mọi người rốt cuộc được diện kiến “Tiểu Xa” luôn được đặt ở cửa miệng của Đổng Thế Quân kia, hay còn là Song Tử Tinh nổi tiếng của đại học Hương Đảo.
Kinh ngạc nhìn ngắm dung mạo của nam tử anh tuấn trước mặt, đôi mắt sâu đen phát ra lam quang, còn có, cơn lê xoáy bên khóe miệng.
Tuy rằng đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng mọi người vẫn có thể tưởng tượng được thiếu niên năm đó đã vang danh nổi tiếng khắp đại học đến thế nào.
Đổng Thế Quân hướng mọi người giới thiệu: [Đây là cộng sự của ta, Trương Trạch, Lưu Hành Nhã, thư ký riêng Quý Diễn Xuyên, cũng đều là bạn tốt của ta. Đây là Ninh Viễn.]
Lưu Hành Nhã thấp giọng khen ngợi: [Hảo suất nga!]
Đổng Thế Quân đắc ý cười: [Đương nhiên, Tiểu Xa nhà ta mà.]
Ninh Viễn không khỏi lườm Đổng Thế Quân một cái sắc lẻm.
Đều là những người đã cộng tác nhiều năm, mọi người lại chơi thân, cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, một buổi tối khoái hoạt như vậy qua đi.
…
Khi Đổng Thế Quân biết Ninh Viễn muốn đi nam bộ công tác, anh mãnh liệt phản đối: [Ta nói không được chính là không được!]
[Ngươi không cần độc đoán như vậy.]
[Dù sao cũng không được đi!]
[Ta đi là vì công việc.]
[Công việc cũng không được đi!]
Ninh Viễn kiên nhẫn giải thích: [Lần này ta trở về vốn là để công tác, huy động quyên góp cho quỹ từ thiện; chúng ta đã liên hệ được với một số bệnh viện sẵn sàng cử bác sĩ tới các vùng nghèo khó khám chữa bệnh miễn phí. Ta đến đó cũng là để làm tình nguyện, là việc quan trọng, ngươi không nên như vậy, chẳng lẽ công việc của ngươi là công việc, công việc của ta lại không là công việc hay sao?]
Đổng Thế Quân giận dỗi nói: [Ta chưa từng nói công việc của ngươi không quan trọng, nhưng dù thế nào ta cũng không cho ngươi đi.]
[Ngươi làm sao lại vô lý như vậy?]
[Ta chính là vô lý thế đấy.] Nói xong, Đổng Thế Quân đẩy Ninh Viễn xuống sofa: [Ta chính là người vô lý như thế đấy.]
[Thế Quân……]
Mân mê môi nhìn Ninh Viễn, Đổng Thế Quân mị thu con ngươi, màu màu nói: [Dù thế nào cũng không cho ngươi đi, ngươi nếu dám đi, ta liền đem ngươi cột vào giường.]
Cảm thấy chủ ý của Đổng Thế Quân rất tệ, Ninh Viễn vội đẩy anh ra: [Ngươi đừng ngang bướng như con nít nữa đi, xử lý công việc xong ta sẽ về.]
[Hiện tại ngươi cũng chưa đồng ý với ta sẽ từ bỏ công tác bên Mĩ kia, ta làm sao có thể tin ngươi? Ngươi thực không dễ dàng mới trở lại, ta không muốn để ngươi đi đâu nữa.]
[Đừng có như vậy, Thế Quân.]
[Không được phản kháng, còn phản kháng nữa, ta lột quần áo ngươi nga.]
Ninh Viễn không khỏi cười khổ, sao anh lại có kiểu như vậy chứ.
Đổng Thế Quân nói được thì làm được, thật sự thân thủ trên người Ninh Viễn đông sờ tây mó, bắt đầu ăn đậu hũ. (nhiều bạn sẽ không hiểu ý của cụm từ này. “Ăn đậu hũ” … là cách nói nghệ thuật của “sàm sỡ” )))
[Buông ta ra, Thế Quân.]
[Không buông.]
Ninh Viễn đầu hàng: [Hảo, ta đáp ứng ngươi, chờ tới lúc ta trở lại, ta với ngươi thương lượng chuyện công tác bên kia.]
Đổng Thế Quân mắt sáng lên: [Từ bỏ?]
[Hãy để ta suy nghĩ thêm chút nữa, nếu hội bên đó vẫn tiếp tục hợp tác lâu dài với quỹ bên này, ta có thể xin chuyển qua đây công tác.]
Đổng Thế Quân bất mãn: [A.]
Thật ra cũng không phải là không muốn Ninh Viễn đi làm, chẳng qua là do Đổng Thế Quân lo lắng cho thân thể cậu, anh không muốn cậu phải bôn ba cực nhọc.
Nhưng mà Ninh Viễn cũng có mặt cố chấp, không dễ bị thuyết phục.
[Ngươi thật là cứng đầu, tiểu hài tử luôn ngoan ngoãn nghe lời trước kia đã đi đâu mất rồi?]
Ninh Viễn vươn cằm lên: [Nói ai a, ai là tiểu hài tử, chúng ta bằng tuổi nhau đó nha.]
[Ai nói, ta hơn tháng.]
[Vậy không tính.]
[Dám nói không tính?] Đổng Thế Quân đột nhiên động thủ, tấn công vào nách Ninh Viễn: [Dám nói không tính?]
Ninh Viễn cười lăn lộn, trốn trái tránh phải: [Đừng cù nữa, đừng cù nữa.]
Dừng ở trước mặt Ninh Viễn, Đổng Thế Quân nhìn vào cậu, trong mắt còn lộ ra ánh nhìn không tha: [Dù sao đi nữa, ta cũng không nghĩ để ngươi rời ta một bước.]
Ninh Viễn vuốt ve gương mặt Thế Quân: [Ta sẽ rất nhanh trở lại mà.]
.
Cảm thấy trong lòng có điểm bất an, Đổng Thế Quân bài trí người theo, báo cáo về cho anh mọi tình hình công tác của Ninh Viễn.
Ngay lúc công việc của Ninh Viễn ở phía nam sắp sửa hoàn thành, có thể trở về, cậu đột nhiên ngất xỉu.
Vừa nhận được tin báo, Đổng Thế Quân lập tức bỏ hết công việc trong tay, gọi bác sĩ riêng, bay tới đó.
Màu trắng tang tóc của bệnh viện thực khiến người ta nhức mắt, đáy lòng Đổng Thế Quân khẽ nổi lên từng cơn rét run.
Vương Tương Cầm ôm lấy con trai, thân mình không ngừng run rẩy: [Thế Quân, Tiểu Xa là làm sao vậy, là làm sao……]
Đổng Thế Quân an ủi mẫu thân: [Không có việc gì đâu, sẽ không có việc gì đâu.]
Ninh Viễn đang nằm ở phòng theo dõi, bác sĩ của cậu còn chưa tới.
Đổng Hữu An phát hiện, biểu tình của con trai hiện tại dị thường trấn tĩnh.
Đã tôi luyện qua nhiều năm như vậy, hiện giờ Đổng Thế Quân đã có đủ dũng khí đối mặt, gánh vác mọi chuyện của Ninh Viễn
Anh đã không còn sợ hãi nữa.
[Chúng ta có nên nói cho Thục Trinh cùng Văn Sinh không?]
Đổng Thế Quân vẫn giữ gương mặt bình tĩnh: [Hiện tại không cần.]
Bác sĩ đã tới, ba người vội chạy lại hỏi thăm.
[Cậu ấy không sao cả, chỉ là gần đây làm việc mệt nhọc, quá sức nên mới té xỉu, mọi người không cần lo lắng.]
[A……] Vương Tương Cầm thở phào một cái.
Đổng Thế Quân đứng ở sau phát hiện, kỳ thật tay mình vẫn không ngừng run rẩy, chỉ là vừa rồi chính mình không nhận ra mà thôi.
[Nghỉ ngơi một chút sẽ không có việc gì, bất quá trước mắt hãy nằm viện quan sát hai ngày, mặt khác chúng tôi cũng sẽ kiểm tra tổng quan thân thể bệnh nhân lần nữa.]
[Được, chúng tôi lập tức làm thủ tục nhập viện.]
Đổng Thế Quân an ủi cha mẹ: [Tiểu Xa không có việc gì, Tiểu xa không có việc gì.] Sau đó, anh nói cha mẹ trước quay về Hương Đảo, để mình mình ở lại chăm sóc Ninh Viễn là được rồi.
…
Thời điểm Ninh Viễn mở mắt, Đổng Thế Quân vẫn đang ngồi bên cậu.
[Thế Quân……]
[Tiểu Xa, ngươi tỉnh lại rồi!] Đổng Thế Quân vẻ mặt tràn ngập vui mừng.
[Ta……]
[Ngươi là quá mệt mỏi, cho nên mới té xỉu, không có việc gì. Nằm viện tĩnh dưỡng vài ngày, sau đó ta sẽ đón ngươi về nhà.]
[Thực xin lỗi, Thế Quân.]
[Đừng có nói mấy lời này.]
[Thế Quân, có lẽ ta sẽ vẫn như vậy, vẫn là cái dạng này, tim…..]
Đổng Thế Quân cầm tay Ninh Viễn lên: [Không phải sợ, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi, làm bạn với ngươi, chăm sóc ngươi, yêu thương ngươi, ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi.]
[Nhưng mà, khiến cho ngươi phải lo lắng sợ hãi, ta…]
Đổng Thế Quân lấy tay che miệng Ninh Viễn: [Ta sẽ mãi luôn ở bên ngươi.]
.
Sau khi trở lại Hương Đảo, Đổng Thế Quân thực sự cùng Ninh Viễn bàn bạc về kế hoạch tương lai của hai người.
[Từ chức?]
[Phải, nhất định phải từ chức.]
[Nhưng mà, ngươi cũng biết ta rất thích công việc của mình, ta cũng mong có thể tiếp tục công tác như vậy.]
[Phải, ta hiểu được, nhưng là ta phải ích kỷ một lần.]
[Cái gì?] Ninh Viễn không hiểu ý của Đổng Thế Quân, cậu nhìn nhìn anh.
[Hãy để ta được ích kỷ một lần, lần này vô luận thế nào cũng không thể nghe theo ngươi, không cần cố gắng khiến ta suy nghĩ lại. Ngươi không được tiếp tục làm công việc hiện tại nữa. Ta biết ngươi luôn muốn phục vụ xã hội, vậy ngươi thấy làm nhân viên công vụ thì thế nào?] Này là kết quả Đổng Thế Quân đã lo nghĩ suốt mấy ngày nay.
Bản thân mình không thể nhượng bộ lần này, cũng không phải không muốn để Ninh Viễn được phục vụ lợi ích cộng đồng, nhưng anh thật sự lo lắng về cơ thể của cậu, không muốn cậu phải chịu khổ cực.
Thấy Ninh Viễn đương do dự, Đổng Thế Quân còn nói thêm: [Ta đã cố gắng nhiều năm như vậy, cũng không phải là vì bản thân mình, ta là làm cho ngươi. Tất cả những thành quả ngày hôm nay, đều là vì nghĩ muốn thay ngươi làm nhiều việc tốt một chút, ngươi một người sức lực có hạn, hơn nữa ta cũng có lực lượng hơn, ngươi đã nhiều năm huy động quyên góp vì hội từ thiện, như vậy là đủ rồi, tiếp sau này, hãy làm một nhân viên công vụ làm việc vì thành phố này, cũng rất có ý nghĩa.]
Ninh Viễn thùy hạ mi mắt.
[Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, làm một nhân viên công vụ có gì không tốt? Hơn nữa ta đã nghĩ qua, ngươi sẽ làm kiểm soát bên Cục Bảo vệ Môi trường, thế nào?]
Ninh Viễn nở nụ cười, nắm cằm Đổng Thế Quân, chọn một mi hỏi: [Có ý tứ gì, xem thường ta, sợ ta nuôi không nổi ngươi.?]
[Không phải, ta nói ngươi hiểu sai rồi. Tiểu nhân đáng chết! Ý của ta là, ta nghĩ ngươi sẽ thích được làm công việc bảo vệ môi trường.]
[Ta nghe lời ngươi.]
[Thật tốt quá.]
…
Cuối cùng, Ninh Viễn lưu lại Hương Đảo, không đi đâu nữa.
Có vợ làm bạn bên người, Đổng Thế Quân cảm thấy tràn trề sức sống.
Qua năm, ngân hàng Quân Long bắt đầu tiến công sang Châu Âu, khai thác thị trường mới, sự nghiệp rất nhanh phát triển.
Đổng Thế Quân vô cùng bận rộn, tuy nhiên anh không bao giờ sắp xếp để mình phải đi công tác, hơn nữa mỗi ngày còn đưa đón vợ yêu đi làm.
[Ngươi không cần lúc nào cũng trông chừng ta.] Ninh Viễn sợ mình làm ảnh hưởng tới công tác của Đổng Thế Quân.
[Nhưng là ta muốn mỗi ngày đều được bảo vệ ngươi.]
[Sợ ta chạy mất?]
Đổng Thế Quân hắc hắc cười: [Ngươi sẽ không làm vậy đâu, còn ai có thể suất bằng ta, mạnh mẽ như ta đâu?]
[Thực tự tin quá.]
Đổng Thế Quân ôm lấy Ninh Viễn: [Chỉ có duy nhất một người phải khiến ta thừa nhận hắn so với ta tốt hơn.]
Ninh Viễn vội hỏi: [Ai?]
[Ngươi đoán xem?]
[Ân, tiền bối trong ngành ngân hàng?]
[Không đúng.]
[Học trưởng thời đại học?]
Đổng Thế Quân lắc đầu: [Không đúng.]
[Chính khách?]
[Không đúng.]
Ninh Viễn nhíu mày: [Đoán tới vậy rồi còn không ra.]
[Có chứ, có.]
[Nói đi.]
[Ngươi.]
[Ta?] Ninh Viễn chỉ vào chính mình.
Đổng Thế Quân áp mặt mình sát vào mặt cậu. [Phải, ta thừa nhận, ngươi so với ta suất, cũng mạnh mẽ hơn ta.]
Ninh Viễn suy nghĩ một lát: [Ngươi nói ta so với ngươi suất ta thừa nhận, nhưng là ta cảm thấy năng lực của ngươi ngày càng xuất chúng.]
[Năng lực của ta đều là buộc phải thể hiện thôi.]
[Có ý gì chứ?]
Đổng Thế Quân ôm sát Ninh Viễn, cầm lấy tay cậu.
[Đổng Thế Quân ta cả đời này đều chỉ vì một người, vì Tiểu Xa của ta, hết thảy tất cả đều là vì Tiểu Xa của ta.]
[Thế Quân……] Ninh Viễn nhìn người mình yêu thương trước mắt, lời thổ lộ của anh khiến cho cậu động tâm. Có lẽ cuối cùng cậu cũng có thể buông ra đoạn chuyện tình của Trữ Bạc Ngôn cùng Đổng Quân Võ được rồi, không còn phải luôn canh cánh trong lòng nữa.
Bọn họ là bọn họ, còn hiện tại, là Ninh Viễn cùng Đổng Thế Quân.
Tình cảm của hai bên không hề giống nhau, điểm giống nhau duy nhất là, suốt kiếp này chỉ vì một người, người mà mình yêu thương…..
– Chính văn hoàn –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.