Chương 22
Lâm Tử Tự
17/11/2016
CHƯƠNG 22 PN2
Đại đô hội, 2022
Đại học Hương Đảo là trường đại học lớn nhất thành phố Hương Đảo với đầy đủ các ngành học, tiếng tăm lẫy lừng.
.
Buổi chiều tại căng-tin, lượng sinh viên ăn cơm cũng không nhiều.
Ninh Viễn một mình ngồi một bàn.
Hôm nay Đổng Thế Quân có chút việc riêng, không cùng cậu dùng cơm trưa.
Tình cảnh này thật phi thường hiếm hoi, bình thường chỉ cần anh có thời gian rảnh liền nhất định kè kè ở bên mình.
Ninh Viễn hoàn toàn hiểu Đổng Thế Quân, cậu cũng không để bụng, ấy thế mà những người xung quanh kia, vậy nhưng lại có điểm… không quen mắt.
Vừa định thu dọn bàn ăn, Ninh Viễn đột nhiên nhìn thấy ngồi cách đó không xa có một bạn học đang gục trên bàn.
Chuyện gì vậy, cậu ấy bị bệnh?
Ninh Viễn vội bước tới hỏi thăm xem sao.
[Bạn học, bạn học, cậu làm sao vậy?]
Người nằm úp sấp trên bàn ngẩng mặt lên.
A, vừa nhìn đã biết là đàn em.
Mái tóc đen xõa dài tới cổ, phần tóc mái cắt nham nhở như bị cháy, thực phá cách nhưng cũng rất đẹp, không thể nói rõ có bao nhiêu anh tuấn, mắt to, môi mỏng.
Ninh Viễn trong lòng cười thầm, từ lúc ở bên Đổng Thế Quân, trong mắt liền không còn tuấn nam.
[Học đệ, cậu làm sao vậy?] Ninh Viễn hỏi lại lần nữa.
Đàn em lắc đầu: [Không, không có việc gì.]
[Có phải cảm thấy khó chịu không?]
[Không.]
Mắt thấy đàn em có khuôn mặt ưu sầu, Ninh Viễn ngồi xuống, muốn nghe xem đã xảy ra chuyện gì.
[Có tâm sự gì sao?]
[Ân.]
[Có thể nói cho ta biết không?]
Đàn em chớp chớp đôi mắt to của mình, nhìn vào nam sinh trước mắt.
Rất tuấn tú, cực kỳ tuấn tú, anh tuấn lại mang theo một vẻ đẹp thực cổ điển, phong thái phiêu nhiên, thanh thoát.
Ninh Viễn nở một nụ cười nhẹ, tự giới thiệu một chút: [Ta gọi là Ninh Viễn.]
[A, Song Tử tinh!]
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của đàn em, Ninh Viễn chỉ cười cười.
Bởi vì có Thế Quân, cho nên mới là Song Tử tinh…… Hết thảy, đều là bởi vì có Thế Quân.
[Có thể nói cho ta biết được không?] Ninh Viễn ôn hòa cười, bên khóe miệng thấp thoáng hiện lên một cái lê xoáy.
[Em tên là Trình Nhược Ngôn, năm nhất, hệ Công trình Điện cơ.]
Lúc này, Ninh Viễn đã là sinh viên năm ba.
[Có tâm sự gì? Là chuyện bài vở trường lớp sao? Có lẽ ta có thể giúp được gì đó.] Tuy rằng mình học ở hệ Trung ngữ, không hiểu biết về khoa học kỹ thuật, bất quá Thế Quân quen biết rất nhiều bằng hữu, hệ nào cũng có người quen, nhất định có thể giúp đỡ được học đệ.
[Không phải.] Trình Nhược Ngôn lắc đầu.
[Chuyện tình cảm?]
Nhìn vào Trình Nhược Ngôn: [Là vậy phải không?]
Trình Nhược Ngôn nghĩ ngợi, nói: [Em thực thích người đó, nhưng là lại không biết sau đó nên làm sao mới tốt?]
Ân! Vấn đề này đúng là không phải dễ a.
Nhìn bộ dáng học đệ, biểu tình rất nghiêm túc, đối với đoạn tình cảm này cậu ấy hẳn là cũng nghiêm túc như vậy.
[Thật sự thích người đó chứ?] Ninh Viễn xác nhận lại.
Trình Nhược Ngôn nghiêm trọng gật đầu: [Là thật lòng.]
Ninh Viễn không khỏi nghĩ đến Đổng Thế Quân, người kia, nếu như hỏi anh câu này, chỉ sợ thiếu điều hận không thể moi tâm can ra cấp mình xem tận mắt.
Chính mình cũng như vậy đối với Thế Quân.
Ninh Viễn nói: [Ta nghĩ, sau này, cậu phải làm hai việc.]
[Hai việc?] Trình Nhược Ngôn mở to hai mắt.
[Thứ nhất, cậu nên, không, phải dành tất cả tình cảm cho người đó, đối với đoạn tình cảm này, hãy tìm cách cho nó đâm chồi nảy lộc, hai là, hãy biết trân trọng.]
[Là như vậy sao? Đâm chồi nảy lộc…. Trân trọng……] Trình Nhược Ngôn lặp lại lời Ninh Viễn, nghiêng nghiêng mái đầu.
Ninh Viễn nở nụ cười.
Bản thân mình lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao? Yêu thương mỗi lúc thêm trưởng thành, được yêu thương càng trân trọng gấp bội.
Trình Nhược Ngôn có lẽ còn cần thêm thời gian mới có thể hiểu được, có lẽ cứ để cậu ấy và người yêu dần thấu hiểu nhau sẽ tốt hơn.
Lúc này Ninh Viễn vô tình lướt mắt một cái, a! Đổng Thế Quân đang hướng nơi này đi tới.
Người này mỗi ngày đều từ Học viện Kinh tế và Tài chính chạy tới Học viện Văn học, anh không thấy phiền a?
Sợ mình phải đi xa mệt nhọc, vì thế anh cất công đến đi một chuyến, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh như vậy, chính mình lại đau lòng.
Nhẹ nhàng vỗ lên vai Trình Nhược Ngôn, Ninh Viễn đứng lên.
[Ta nghĩ, tình yêu chính là câu trả lời cho tất thảy vấn đề.]
Lưu lại một câu này, Ninh Viễn hướng ra cửa, bước tới sánh đôi cùng Đổng Thế Quân.
– Hoàn –
♥•.ღ°• ♂♂ ~ TOÀN VĂN HOÀN ~ ♂♂ •.ღ°•♥
Thật hạnh phúc, cuối cùng đã hoàn toàn truyện rồi.
Chúc mọi người thưởng thức vui vẻ hén!
Thương mến!
~ Yuuji ^_^ ~
~ Lucy ~^-^~
Đại đô hội, 2022
Đại học Hương Đảo là trường đại học lớn nhất thành phố Hương Đảo với đầy đủ các ngành học, tiếng tăm lẫy lừng.
.
Buổi chiều tại căng-tin, lượng sinh viên ăn cơm cũng không nhiều.
Ninh Viễn một mình ngồi một bàn.
Hôm nay Đổng Thế Quân có chút việc riêng, không cùng cậu dùng cơm trưa.
Tình cảnh này thật phi thường hiếm hoi, bình thường chỉ cần anh có thời gian rảnh liền nhất định kè kè ở bên mình.
Ninh Viễn hoàn toàn hiểu Đổng Thế Quân, cậu cũng không để bụng, ấy thế mà những người xung quanh kia, vậy nhưng lại có điểm… không quen mắt.
Vừa định thu dọn bàn ăn, Ninh Viễn đột nhiên nhìn thấy ngồi cách đó không xa có một bạn học đang gục trên bàn.
Chuyện gì vậy, cậu ấy bị bệnh?
Ninh Viễn vội bước tới hỏi thăm xem sao.
[Bạn học, bạn học, cậu làm sao vậy?]
Người nằm úp sấp trên bàn ngẩng mặt lên.
A, vừa nhìn đã biết là đàn em.
Mái tóc đen xõa dài tới cổ, phần tóc mái cắt nham nhở như bị cháy, thực phá cách nhưng cũng rất đẹp, không thể nói rõ có bao nhiêu anh tuấn, mắt to, môi mỏng.
Ninh Viễn trong lòng cười thầm, từ lúc ở bên Đổng Thế Quân, trong mắt liền không còn tuấn nam.
[Học đệ, cậu làm sao vậy?] Ninh Viễn hỏi lại lần nữa.
Đàn em lắc đầu: [Không, không có việc gì.]
[Có phải cảm thấy khó chịu không?]
[Không.]
Mắt thấy đàn em có khuôn mặt ưu sầu, Ninh Viễn ngồi xuống, muốn nghe xem đã xảy ra chuyện gì.
[Có tâm sự gì sao?]
[Ân.]
[Có thể nói cho ta biết không?]
Đàn em chớp chớp đôi mắt to của mình, nhìn vào nam sinh trước mắt.
Rất tuấn tú, cực kỳ tuấn tú, anh tuấn lại mang theo một vẻ đẹp thực cổ điển, phong thái phiêu nhiên, thanh thoát.
Ninh Viễn nở một nụ cười nhẹ, tự giới thiệu một chút: [Ta gọi là Ninh Viễn.]
[A, Song Tử tinh!]
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của đàn em, Ninh Viễn chỉ cười cười.
Bởi vì có Thế Quân, cho nên mới là Song Tử tinh…… Hết thảy, đều là bởi vì có Thế Quân.
[Có thể nói cho ta biết được không?] Ninh Viễn ôn hòa cười, bên khóe miệng thấp thoáng hiện lên một cái lê xoáy.
[Em tên là Trình Nhược Ngôn, năm nhất, hệ Công trình Điện cơ.]
Lúc này, Ninh Viễn đã là sinh viên năm ba.
[Có tâm sự gì? Là chuyện bài vở trường lớp sao? Có lẽ ta có thể giúp được gì đó.] Tuy rằng mình học ở hệ Trung ngữ, không hiểu biết về khoa học kỹ thuật, bất quá Thế Quân quen biết rất nhiều bằng hữu, hệ nào cũng có người quen, nhất định có thể giúp đỡ được học đệ.
[Không phải.] Trình Nhược Ngôn lắc đầu.
[Chuyện tình cảm?]
Nhìn vào Trình Nhược Ngôn: [Là vậy phải không?]
Trình Nhược Ngôn nghĩ ngợi, nói: [Em thực thích người đó, nhưng là lại không biết sau đó nên làm sao mới tốt?]
Ân! Vấn đề này đúng là không phải dễ a.
Nhìn bộ dáng học đệ, biểu tình rất nghiêm túc, đối với đoạn tình cảm này cậu ấy hẳn là cũng nghiêm túc như vậy.
[Thật sự thích người đó chứ?] Ninh Viễn xác nhận lại.
Trình Nhược Ngôn nghiêm trọng gật đầu: [Là thật lòng.]
Ninh Viễn không khỏi nghĩ đến Đổng Thế Quân, người kia, nếu như hỏi anh câu này, chỉ sợ thiếu điều hận không thể moi tâm can ra cấp mình xem tận mắt.
Chính mình cũng như vậy đối với Thế Quân.
Ninh Viễn nói: [Ta nghĩ, sau này, cậu phải làm hai việc.]
[Hai việc?] Trình Nhược Ngôn mở to hai mắt.
[Thứ nhất, cậu nên, không, phải dành tất cả tình cảm cho người đó, đối với đoạn tình cảm này, hãy tìm cách cho nó đâm chồi nảy lộc, hai là, hãy biết trân trọng.]
[Là như vậy sao? Đâm chồi nảy lộc…. Trân trọng……] Trình Nhược Ngôn lặp lại lời Ninh Viễn, nghiêng nghiêng mái đầu.
Ninh Viễn nở nụ cười.
Bản thân mình lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao? Yêu thương mỗi lúc thêm trưởng thành, được yêu thương càng trân trọng gấp bội.
Trình Nhược Ngôn có lẽ còn cần thêm thời gian mới có thể hiểu được, có lẽ cứ để cậu ấy và người yêu dần thấu hiểu nhau sẽ tốt hơn.
Lúc này Ninh Viễn vô tình lướt mắt một cái, a! Đổng Thế Quân đang hướng nơi này đi tới.
Người này mỗi ngày đều từ Học viện Kinh tế và Tài chính chạy tới Học viện Văn học, anh không thấy phiền a?
Sợ mình phải đi xa mệt nhọc, vì thế anh cất công đến đi một chuyến, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh như vậy, chính mình lại đau lòng.
Nhẹ nhàng vỗ lên vai Trình Nhược Ngôn, Ninh Viễn đứng lên.
[Ta nghĩ, tình yêu chính là câu trả lời cho tất thảy vấn đề.]
Lưu lại một câu này, Ninh Viễn hướng ra cửa, bước tới sánh đôi cùng Đổng Thế Quân.
– Hoàn –
♥•.ღ°• ♂♂ ~ TOÀN VĂN HOÀN ~ ♂♂ •.ღ°•♥
Thật hạnh phúc, cuối cùng đã hoàn toàn truyện rồi.
Chúc mọi người thưởng thức vui vẻ hén!
Thương mến!
~ Yuuji ^_^ ~
~ Lucy ~^-^~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.