Kiếp Này Đã Định

Chương 46: Chương 46

Phiền Lạc

09/10/2016

“Chúng ta đi!”

Ta nuốt vào ngọc đan, nói với Tô đại ca một câu, liền nhanh chóng chạy về phía chuồng ngựa cổng thôn, dẫn ra hai con ngựa, đưa dây cương một con cho Tô đại ca nói: “Lên ngựa!”

Tô đại ca không nhúc nhích, đôi mắt thâm thuý của hắn nhìn chăm chú vào ta, hỏi: “Đây là chuyện gì?”

“À, ta chỉ đùa một chút, làm cho bọn họ mê đi mà thôi, ngươi lo lắng làm gì? Đi thôi.”

“Linh châu là vật của Miêu trại, ngươi sao có thể trả lại rồi lại trộm đi ra?”

“Lắm lời!”

Ta không phí lời vô ích với Tô đại ca, tung người lên ngựa, phóng ngựa liền đi.

“Ngọc Kinh!”

Không để ý tới người ở phía sau không ngừng gọi theo, ta chỉ giục ngựa phi nước đại, liên tục chạy đi rất xa, lúc này mới ghìm chặt cương ngựa, chậm rãi dừng lại, ngựa của Tô đại ca cũng theo sát mà phi tới, dừng lại trước mặt ta.

Dưới ánh trăng, ánh mắt Tô đại ca nhìn ta có chút phức tạp, cũng có chút mê hoặc, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi biết cưỡi ngựa?”

“Ta luôn luôn biết, chỉ là ngươi không cho ta cưỡi mà thôi, Tô đại ca, không phải rời khỏi ngươi, thì ta cái gì cũng làm không được!”

Ta lạnh lùng nói, tiếp theo nhảy xuống ngựa.

Tô đại ca phi thân xuống ngựa, hắn tiến lên kéo cánh tay ta nói: “Ta từ trước tới giờ đều chưa từng nghĩ vậy! Nói cho ta biết, vì sao phải làm người của Miêu trại hôn mê?”

Ta gạt ra Tô đại ca lôi kéo, lui về phía sau một bước lạnh lùng nói: “Không đánh hôn mê bọn họ ta làm sao lấy lại linh châu? Vốn đã đem linh châu cho bọn họ rồi, nhưng bọn họ còn không ngừng dây dưa, ngay cả linh châu là thật hay giả cũng không nhận ra, những kẻ ngu dốt như vậy, làm sao có tư cách bảo vệ linh châu? Hạt châu này hấp thụ tinh hoa của trời đất, là linh vật khó có được, giữ ở bên người có thể trợ giúp tu hành, chỉ có kẻ ngu ngốc như ngươi, mới có thể đem tặng cho người khác.”

“Ngọc Kinh, ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Thế nào ngươi đột nhiên giống như đã thay đổi một người?”

Thấy Tô đại ca định tiến lên kéo ta, ta lập tức lách mình tách ra, lạnh lùng nói: “Ta cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, ta vẫn là ta!”



“Thật sao? Vậy vì sao không nói tâm sự trong lòng ngươi cho ta biết? Ngọc Kinh… Có lẽ ta nên gọi ngươi là Tiểu Lục?…”

Tô đại ca nhìn ta hồi lâu, rốt cuộc bất đắc dĩ mà nói ra mấy chữ.

Ta chấn động toàn thân, nhìn đôi mắt có chút đau thương kia, cũng không biết phải nói cái gì cho tốt.

Thì ra Tô đại ca đã biết thân phận ta từ lâu.

Thấy ta không đáp, Tô đại ca cười khổ nói: “Vì sao phải liên tục gạt ta? Là ta không đáng để ngươi tín nhiệm sao?”

“Ngươi làm sao mà biết được?”

“Từ lúc ngươi mới xuất hiện ta đã cảm thấy không thích hợp, ngươi xuất hiện, Tiểu Lục sẽ không còn chủ động tới gần ta, ngược lại là ngươi, giống như Tiểu Lục trước đây cả ngày vây quanh ta, chúng ta rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng nhìn tới ngươi, lại tựa như thấy một người lão hữu lâu năm vậy… Ta luôn luôn cảm thấy ngươi giống ai đó, cho đến lúc tới kinh thành, ngươi cự tuyệt ở chung với thúc thúc của ngươi, thậm chí không đi nhìn bọn họ, ta chỉ biết trong đó tất có cổ quái, cho nên ta lén ngươi, đi một chuyến đến nhà thúc thúc ngươi, thế nhưng nơi đó chỉ là một vùng hoang phế, ta hỏi những người gần đó mới biết được, nơi đó đã nhiều năm không có ai ở, thậm chí trong vòng hơn mười dặm, căn bản không có nhà nào họ Ngọc, khi đó ta đột nhiên nghĩ ra ngươi giống ai, ngươi giống Tiểu Lục, ngươi và Tiểu Lục quả thực như là từ một khuôn đúc đi ra! Ta thực sự là ngốc, ngươi chẳng phải đã nói cho ta ngươi tên gọi Ngọc Kinh, ‘ngọc kinh tử’ không phải là rắn sao?”

Đây xác thực là chuyện xảy ra trước khi chúng ta đi Pháp Hoa tự, cho nên buổi tối ngày hôm đó Tô đại ca mới có thể đột nhiên hôn ta, bởi vì khi đó hắn đã biết ta là Tiểu Lục.

Đôi mắt Tô đại ca nhìn thẳng vào ta thanh lương như nước, mà lại mang theo một nỗi sầu bi nhàn nhạt, hắn tiếp tục nói: “Ta không biết ngươi là như thế nào hoá thành hình người, dù sao việc đó vốn không quan trọng, mặc kệ ngươi là người hay là rắn, ta chỉ biết ngươi là Tiểu Lục của ta! Khi ta biết được ngươi mất tích, ta như muốn phát điên, ta chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện, ta hứa với Ba Thúc, chỉ cần hắn hỗ trợ tìm được ngươi, ta có thể đáp ứng bất luận yêu cầu gì của hắn, khi đó, ta mới biết được ta đối với ngươi không chỉ có thích mà thôi, ta yêu ngươi rồi, Tiểu Lục!”

Không thể khóc, không được khóc! Hiện tại khóc, mọi việc đều sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên, nén xuống!

Ta quay đầu sang một bên, không nhìn tới Tô đại ca, thế nhưng hắn tiến sát lên nắm chặt hai vai ta, nhìn thẳng vào ta nói: “Hạt châu đó có cái gì tốt? Ngươi nếu như thích minh châu, chờ trở về kinh thành, nhiều ít ta đều mua cho ngươi, đem hạt châu trả lại cho người ta có được không? Sau đó chúng ta cùng nhau quay về kinh, ta…”

Ta không dám chống lại ánh mắt chấp nhất đang nhìn chăm chú vào ta, cố sức đẩy ra Tô đại ca, lạnh lùng nói: “Ngươi nếu đã biết ta là Tiểu Lục, vậy nói cho ngươi cũng không sao, viên linh châu này vốn là của ta, ngươi không cần lo lắng Ba Thúc bọn họ sau khi tỉnh lại sẽ tìm ngươi gây phiền toái, lúc nãy ta vừa lấy lại linh châu, đã lợi dụng linh quang của nó làm phép với người của Miêu trại, bọn họ sẽ không nhớ được linh châu bị ai lấy đi, lại càng không nhớ được sự tồn tại của ta và ngươi!”

“Ngươi nói linh châu là của ngươi?”

“Không sai, là ngọc đan của ta, có nó, pháp lực của ta sẽ chậm rãi khôi phục.”

Ta chuyển mắt, nhìn Tô đại ca một chút, lại nói: “Chúng ta đến đây chấm dứt, tin rằng sau này cũng sẽ không gặp lại, ngươi lên ngựa, từ đâu đến, thì quay về đó đi!”

Nói xong, ta xoay người liền đi, ai biết thắt lưng căng thẳng, cả người bị Tô đại ca từ phía sau ôm chặt lấy, hắn thất thanh kêu lên: “Tiểu Lục, ngươi đang nói cái gì? Nói cái gì chấm dứt? Nói cái gì không hẹn gặp lại?”

“Buông ta ra!”



“Ta sẽ không buông! Cả đời này cũng sẽ không buông!”

Tô đại ca siết chặt vòng tay kéo ta vào lòng, khiến sau lưng ta dựa sát vào ***g ngực vững chắc của hắn, ta có thể cảm nhận được nhịp tim đập hoảng loạn cùng thân thể run rẩy, ta biết Tô đại ca đang sợ, hắn sợ ta sẽ rời đi, cho nên mới gắt gao ôm lấy ta không tha như thế.

Đừng như vậy, Tô đại ca, đừng như vậy…

Ta cắn môi, nhắm mắt niệm khẩu quyết, thân hình lập tức nhẹ nhàng lướt ra, quay đầu lại, ta thấy Tô đại ca đang sững sờ nhìn vòng tay trống rỗng của mình, liền cười nói: “Ngươi xem, ngươi căn bản không thể giữ được ta, ta muốn đi, sẽ không người nào ngăn cản được!”

“Tiểu Lục…”

“Đủ rồi! Ta không phải Tiểu Lục, cũng không phải Ngọc Kinh, ta là xà vương Bích Phệ!”

Ta vươn tay, con rắn nhỏ vốn trốn trong lòng Tô đại ca liền bay ra, giữa không trung biến thành một làn khói nhẹ, dung hợp vào thân thể ta.

“Không, ngươi là Tiểu Lục của ta!”

Trước mắt nhoáng lên, Tô đại ca đã đứng trước mặt ta, hắn vươn tay ôm chặt ta, dùng sức mà hôn, nụ hôn của hắn nóng bỏng lại hỗn loạn, giống như đang cật lực bắt lấy thứ gì đó, lưỡi của hắn ở trong miệng ta khẩn thiết chuyển động, thăm dò cảm giác của ta, khuấy động nhiệt tình của ta, cố hết sức muốn ta tiếp nhận nụ hôn của hắn.

Tâm không tự chủ được mà đau nhức, ta biết hiện tại không thể mềm lòng, một khi mềm lòng, sẽ hại Tô đại ca.

“Buông ta ra… Ưm…”

Đôi tay ôm ấp ta ôm thật chặt, ta liên tục đẩy mấy lần vẫn đẩy không ra, đành phải nhẫn tâm, vung tay hướng bên mặt Tô đại ca tát tới, nhưng mà hắn đối với đau đớn hoàn toàn không phản ứng, chỉ không ngừng giữ chặt ta, mong muốn ta đáp lại.

Chát… Chát…

Bàn tay run rẩy vẫn không ngừng tát tới, đánh đến nỗi lòng bàn tay ta đều tê dại, nhưng Tô đại ca không hề có dấu hiệu buông lỏng, giống như người bị đánh căn bản không phải là hắn.

[1] Thần huy: quang huy/ hào quang/ ánh sáng thần thánh

[2] Hương án: bàn thờ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Này Đã Định

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook