Chương 16
MonicaLy
29/07/2023
Dạo gần đây đêm nào cô cũng nằm mơ, sáng dậy đầu đau như búa bổ, mắt vằn
lên tia máu đỏ. Cũng không hẳn là giấc mơ, mà như là kí ức của chủ thể
dần dần hiện lại trong cơ thể.
Dù sao kí ức của 22 năm cũng rất nhiều, không phải một sớm một chiều là có thể nhớ lại được hết. Đại khái cô cũng biết được rất nhiều chuyện. Ngay cả ngoại ngữ giờ cũng biết được đến mấy ngôn ngữ. Không như cô của kiếp trước, trình độ chỉ ở mức trung bình, chỉ là có chút nhan sắc nên mới được chú ý.
Chủ thể thật sự là người rất giỏi giang, cố gắng, khiến cô thấy rất khâm phục.
Dù lợi nhuận của tập đoàn hàng tháng vẫn gửi đều vào tài khoản của cô, cô ăn sung mặc sướng cả đời cũng không hết, nhưng cứ ở nhà ra ra vào vào mãi cô cũng thấy rất nhàm chán.
Thế nên cô quyết định tìm anh trai Lý Chí Dương của cô, bày tỏ ý định muốn đi làm, trải nghiệm cuộc sống.
''Em hiện giờ sức khoẻ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, còn trí nhớ cũng chưa nhớ lại được. Cứ ở nhà tĩnh dưỡng, buồn chán thì gọi Giang Di ra ngoài ăn uống, mua sắm. Tiền không đủ thì nói anh trai, anh trai cho em, sao phải đi làm vất vả chứ''
Cô khẽ than thở: ''Em không thiếu tiền mà, nhưng cứ ở nhà mãi, người em sắp hỏng rồi, đầu óc cũng muốn hỏng rồi''
Anh khẽ thở dài, giọng nhỏ nhẹ cưng chiều: ''Thừa An có biết em muốn tìm việc làm không. Em nói với cậu ấy, sắp xếp cho em một vị trí trong tập đoàn, có cậu ấy để ý, anh cũng không lo em sẽ bị bắt nạt chốn văn phòng''
''Em cũng chỉ buồn chán quá mà nảy ra ý định vậy thôi, chưa kịp nói gì với anh ấy cả. Em cũng không muốn đến Quý thị. Giờ em chưa nhớ lại được, nếu đến đó làm hỏng việc, người khác biết em là vợ của Quý Thừa An, lúc đó mất mặt lắm''
Cô khẽ thở dài:'' Anh à, anh không có vị trí nào mà không cần động não cũng vẫn làm được à, em chỉ muốn một công việc giết thời gian thôi mà''
''Thôi được rồi, em cứ đến tập đoàn, anh sẽ bảo trợ lý sắp xếp công việc cho em. Nếu nhàm chán quá thì cứ tìm Giang Di. Dạo này cô ấy có tâm sự, anh không có ở nhà, em quan tâm cô ấy thêm một chút giúp anh''
''Hai người cãi nhau à. Hôm trước bọn em gặp nhau, nhìn cậu ấy thất thần lắm. Tính cậu ấy vốn hoạt bát, nhưng lúc đấy lại rất âm trầm, em lo lắm''
''Chỉ hiểu lầm một chút thôi. Đợi xong việc lần này, anh sẽ giải quyết mọi chuyện, phải đưa bằng được cô ấy qua cửa nhà mình''
''Anh cố lên, chị dâu này em đồng ý chắc rồi'
Thời gian này anh quá bận chuyện dự án hợp tác, hai người lại xảy ra mâu thuẫn làm anh vô cùng phiền lòng. Chỉ muốn nhanh kết thúc công việc để bay về gặp cô, anh nhớ cô sắp phát điên rồi, còn cô thì lại tỏ ra thờ ơ quá mức.
Ở góc bên kia, Quý Thừa An cũng đang gấp gáp không kém. Anh đã đi được gần 4 tuần rồi. Công việc cũng đã vào giai đoạn kết thúc.
Hai người mỗi người một tâm tư, cố gắng đẩy nhanh tiến độ để quay về gặp cô gái của mình.
Ngày hôm nay, sau gần một tháng bàn bạc, đưa đến quyết định. Cuối cùng công việc cũng bàn bạc xong.
Không thể đợi thêm một phút nào nữa, hai người nhanh chóng đặt vé máy bay bay về ngay sau đó.
Lý Mộng Nghiên cũng đã đi làm được mấy ngày, đã quen dần với công việc. Nhưng sức khoẻ vừa mới hồi phục nên cơ thể có phần mệt mỏi.
Về đến nhà cô uể oải ăn qua vài miếng cơm, sau đó tắm rửa rồi thay một chiếc váy ngủ lụa đen thoải mái.
Năm trên giường chưa đến 5 phút đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Dù sao kí ức của 22 năm cũng rất nhiều, không phải một sớm một chiều là có thể nhớ lại được hết. Đại khái cô cũng biết được rất nhiều chuyện. Ngay cả ngoại ngữ giờ cũng biết được đến mấy ngôn ngữ. Không như cô của kiếp trước, trình độ chỉ ở mức trung bình, chỉ là có chút nhan sắc nên mới được chú ý.
Chủ thể thật sự là người rất giỏi giang, cố gắng, khiến cô thấy rất khâm phục.
Dù lợi nhuận của tập đoàn hàng tháng vẫn gửi đều vào tài khoản của cô, cô ăn sung mặc sướng cả đời cũng không hết, nhưng cứ ở nhà ra ra vào vào mãi cô cũng thấy rất nhàm chán.
Thế nên cô quyết định tìm anh trai Lý Chí Dương của cô, bày tỏ ý định muốn đi làm, trải nghiệm cuộc sống.
''Em hiện giờ sức khoẻ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, còn trí nhớ cũng chưa nhớ lại được. Cứ ở nhà tĩnh dưỡng, buồn chán thì gọi Giang Di ra ngoài ăn uống, mua sắm. Tiền không đủ thì nói anh trai, anh trai cho em, sao phải đi làm vất vả chứ''
Cô khẽ than thở: ''Em không thiếu tiền mà, nhưng cứ ở nhà mãi, người em sắp hỏng rồi, đầu óc cũng muốn hỏng rồi''
Anh khẽ thở dài, giọng nhỏ nhẹ cưng chiều: ''Thừa An có biết em muốn tìm việc làm không. Em nói với cậu ấy, sắp xếp cho em một vị trí trong tập đoàn, có cậu ấy để ý, anh cũng không lo em sẽ bị bắt nạt chốn văn phòng''
''Em cũng chỉ buồn chán quá mà nảy ra ý định vậy thôi, chưa kịp nói gì với anh ấy cả. Em cũng không muốn đến Quý thị. Giờ em chưa nhớ lại được, nếu đến đó làm hỏng việc, người khác biết em là vợ của Quý Thừa An, lúc đó mất mặt lắm''
Cô khẽ thở dài:'' Anh à, anh không có vị trí nào mà không cần động não cũng vẫn làm được à, em chỉ muốn một công việc giết thời gian thôi mà''
''Thôi được rồi, em cứ đến tập đoàn, anh sẽ bảo trợ lý sắp xếp công việc cho em. Nếu nhàm chán quá thì cứ tìm Giang Di. Dạo này cô ấy có tâm sự, anh không có ở nhà, em quan tâm cô ấy thêm một chút giúp anh''
''Hai người cãi nhau à. Hôm trước bọn em gặp nhau, nhìn cậu ấy thất thần lắm. Tính cậu ấy vốn hoạt bát, nhưng lúc đấy lại rất âm trầm, em lo lắm''
''Chỉ hiểu lầm một chút thôi. Đợi xong việc lần này, anh sẽ giải quyết mọi chuyện, phải đưa bằng được cô ấy qua cửa nhà mình''
''Anh cố lên, chị dâu này em đồng ý chắc rồi'
Thời gian này anh quá bận chuyện dự án hợp tác, hai người lại xảy ra mâu thuẫn làm anh vô cùng phiền lòng. Chỉ muốn nhanh kết thúc công việc để bay về gặp cô, anh nhớ cô sắp phát điên rồi, còn cô thì lại tỏ ra thờ ơ quá mức.
Ở góc bên kia, Quý Thừa An cũng đang gấp gáp không kém. Anh đã đi được gần 4 tuần rồi. Công việc cũng đã vào giai đoạn kết thúc.
Hai người mỗi người một tâm tư, cố gắng đẩy nhanh tiến độ để quay về gặp cô gái của mình.
Ngày hôm nay, sau gần một tháng bàn bạc, đưa đến quyết định. Cuối cùng công việc cũng bàn bạc xong.
Không thể đợi thêm một phút nào nữa, hai người nhanh chóng đặt vé máy bay bay về ngay sau đó.
Lý Mộng Nghiên cũng đã đi làm được mấy ngày, đã quen dần với công việc. Nhưng sức khoẻ vừa mới hồi phục nên cơ thể có phần mệt mỏi.
Về đến nhà cô uể oải ăn qua vài miếng cơm, sau đó tắm rửa rồi thay một chiếc váy ngủ lụa đen thoải mái.
Năm trên giường chưa đến 5 phút đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.