Chương 8
MonicaLy
29/07/2023
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào cũng đúng giờ ý, anh sẽ xuất hiện trong khuôn
viên bệnh viện, đứng từ xa nhìn cô gái hồn nhiên, trong trẻo như sướng
sớm cười đùa ở phía xa.
Có những khi cô chỉ đi dạo xung quanh với mẹ Lý. Có lúc cô chạy chơi đùa cùng vài bé con nít ở trong sân. Hay có lúc cô nhiệt tình ngồi đọc sách cho một bà cụ lớn tuổi không quen biết.
Hình ảnh cô gái nhỏ xinh đẹp, nhiệt tình đó cứ luẩn quẩn trong đầu anh. Có khi anh chợt nhớ đến cô rồi bật cười một mình khiến cho anh chàng trợ lý sợ thót tim.
Ông chủ của hắn thật đúng là lần đầu có biểu cảm giống người bình thường như vậy. Liệu có phải mua xuân đến với ông chủ rồi không nhỉ, phải báo ngay cho cậu út biết để cùng hóng hớt mới được.
Hôm nay như thường lệ, anh lại mặc bộ quần áo đen, đeo khẩu trang và mũ, đứng phía xa nhìn về một cô gái trong khuôn viên bệnh viện.
Cô đang ngồi một mình trên băng ghế dưới gốc caya long não đã già. Mặt đăm chiều nhìn xa xa, có vẻ như đang có tâm sự. Cô vẫn xinh đẹp, cùng với nét hiền lành, đáng yêu riêng biệt của cô.
Anh không kìm lòng được mà tiếng về hướng cô đang ngồi. Anh ngồ xuống cách cô một đoạn, lên giọng gọi cô, không giấu nổi vẻ vui mừng: ''Này bé con, sao nay em chỉ có một mình vậy?''
Cô giật mình quay sang nhìn, một thoáng ngạc nhiên, sau đó chuyển sang vui mừng:''Anh trai này, sao anh lại xuất hiện ở đây nữa vậy. Hay anh bị thương rồi, đau chỗ nào. Đám người kia còn tìm anh nữa không?''
Sự quan tâm của cô làm anh càng thêm vui vẻ:'' Bọn đó bị còng lại hêt rồi, anh không sao cả. Sao nào bé con, em lo lắng cho anh hả?''
''Em quan tâm anh như bạn bè quan tâm nhau thôi mà, dù sao cũng được tính là vào sinh ra tử với nhau đó.''
''Khái niệm vào sinh ra tử của em chỉ đơn giản vậy thôi à?''
''Nếu hôm đó họ tìm được chúng ta, biết đâu họ lại giết ngườ diệt khẩu cũng nên, chúng ta là thoát chết trong gang tâc đó, anh không thấy kích thích à. Đó không phải vào sinh ra tử thì lad cái gì nữa.''
Ha, anh chợt bật cười một tiếng thật vui vẻ, cô nhóc vẫn còn rất ngây thơ. Trải qua tai nạn suýt nguy hiểm đến tính mạng, trí nhớ cũng bị mất, vậy là vẫn có thể lạc quan, tốt bụng như vậy thật hiếm thấy.
Anh càng ngày càng cảm thấy trong lòng rung động. Mỗi ngày ma sui quỷ khiến thế nào, xe anh luôn chạy một hướng đến bệnh viện.
Sau đó anh lại như thằng ngốc si tình mà đứng từ xa ngắm nhìn cô. Tưởng tượng đến ngày anh và cô về chung một nhà.
Đúng vậy, anh và cô còn có hôn ước, cô sớm muộn gì cũng là của anh.
Cứ vậy, mỗi tối anh sẽ lại đến đứng ngắm cô, khi mẹ Lý không ở đó, anh se xuất hiện, nghe cô kể về cuộc sống nhàm chán ngày qua ngày ở trong viện, nhưng anh nghe từ miệng cô, anh lại thấy dù cuộc sống có nhàm chán thế nào, chỉ cần qua lời của cô, anh không hề thấy tẻ nhạt nữa. Anh thích được nghe cô kể những điều bình thường nhất trong cuộc sống,thích được ngắm nhìn hình bóng của cô.
Anh biết, anh đã càng ngày càng thích cô, càng nhớ cô. Cái thích đó đã dần dần chuyển thành yêu từ lúc nào.
''Anh trai, sao anh không cho em nhìn thấy mặt anh. Sau này gặp sao em nhận ra anh được''
''Anh nhận ra em là được rồi mà''
''Nhỡ đâu lúc đó anh không muốn gặp em nữa, sao em tìm được anh, đúng là chẳng công bằng gì cả''
''Không có chuyện anh không muốn gặp em nữa, rồi sẽ đến lúc anh cho em biết thôi, đừng tò mò quá nhé''
''Em không thèm''
Thấy cô giận dỗi như trẻ con, ánh mắt anh ánh lên vẻ cưng chiều.
''Hai hôm nữa em xuất viện rồi, đến lúc đó anh không được gặp em nữa đâu.''
''Vậy hả, chưa chắc''
'Sao cơ''
''Không có gì, đến giờ đi nghỉ rồi bé con''
''Xì''
Có những khi cô chỉ đi dạo xung quanh với mẹ Lý. Có lúc cô chạy chơi đùa cùng vài bé con nít ở trong sân. Hay có lúc cô nhiệt tình ngồi đọc sách cho một bà cụ lớn tuổi không quen biết.
Hình ảnh cô gái nhỏ xinh đẹp, nhiệt tình đó cứ luẩn quẩn trong đầu anh. Có khi anh chợt nhớ đến cô rồi bật cười một mình khiến cho anh chàng trợ lý sợ thót tim.
Ông chủ của hắn thật đúng là lần đầu có biểu cảm giống người bình thường như vậy. Liệu có phải mua xuân đến với ông chủ rồi không nhỉ, phải báo ngay cho cậu út biết để cùng hóng hớt mới được.
Hôm nay như thường lệ, anh lại mặc bộ quần áo đen, đeo khẩu trang và mũ, đứng phía xa nhìn về một cô gái trong khuôn viên bệnh viện.
Cô đang ngồi một mình trên băng ghế dưới gốc caya long não đã già. Mặt đăm chiều nhìn xa xa, có vẻ như đang có tâm sự. Cô vẫn xinh đẹp, cùng với nét hiền lành, đáng yêu riêng biệt của cô.
Anh không kìm lòng được mà tiếng về hướng cô đang ngồi. Anh ngồ xuống cách cô một đoạn, lên giọng gọi cô, không giấu nổi vẻ vui mừng: ''Này bé con, sao nay em chỉ có một mình vậy?''
Cô giật mình quay sang nhìn, một thoáng ngạc nhiên, sau đó chuyển sang vui mừng:''Anh trai này, sao anh lại xuất hiện ở đây nữa vậy. Hay anh bị thương rồi, đau chỗ nào. Đám người kia còn tìm anh nữa không?''
Sự quan tâm của cô làm anh càng thêm vui vẻ:'' Bọn đó bị còng lại hêt rồi, anh không sao cả. Sao nào bé con, em lo lắng cho anh hả?''
''Em quan tâm anh như bạn bè quan tâm nhau thôi mà, dù sao cũng được tính là vào sinh ra tử với nhau đó.''
''Khái niệm vào sinh ra tử của em chỉ đơn giản vậy thôi à?''
''Nếu hôm đó họ tìm được chúng ta, biết đâu họ lại giết ngườ diệt khẩu cũng nên, chúng ta là thoát chết trong gang tâc đó, anh không thấy kích thích à. Đó không phải vào sinh ra tử thì lad cái gì nữa.''
Ha, anh chợt bật cười một tiếng thật vui vẻ, cô nhóc vẫn còn rất ngây thơ. Trải qua tai nạn suýt nguy hiểm đến tính mạng, trí nhớ cũng bị mất, vậy là vẫn có thể lạc quan, tốt bụng như vậy thật hiếm thấy.
Anh càng ngày càng cảm thấy trong lòng rung động. Mỗi ngày ma sui quỷ khiến thế nào, xe anh luôn chạy một hướng đến bệnh viện.
Sau đó anh lại như thằng ngốc si tình mà đứng từ xa ngắm nhìn cô. Tưởng tượng đến ngày anh và cô về chung một nhà.
Đúng vậy, anh và cô còn có hôn ước, cô sớm muộn gì cũng là của anh.
Cứ vậy, mỗi tối anh sẽ lại đến đứng ngắm cô, khi mẹ Lý không ở đó, anh se xuất hiện, nghe cô kể về cuộc sống nhàm chán ngày qua ngày ở trong viện, nhưng anh nghe từ miệng cô, anh lại thấy dù cuộc sống có nhàm chán thế nào, chỉ cần qua lời của cô, anh không hề thấy tẻ nhạt nữa. Anh thích được nghe cô kể những điều bình thường nhất trong cuộc sống,thích được ngắm nhìn hình bóng của cô.
Anh biết, anh đã càng ngày càng thích cô, càng nhớ cô. Cái thích đó đã dần dần chuyển thành yêu từ lúc nào.
''Anh trai, sao anh không cho em nhìn thấy mặt anh. Sau này gặp sao em nhận ra anh được''
''Anh nhận ra em là được rồi mà''
''Nhỡ đâu lúc đó anh không muốn gặp em nữa, sao em tìm được anh, đúng là chẳng công bằng gì cả''
''Không có chuyện anh không muốn gặp em nữa, rồi sẽ đến lúc anh cho em biết thôi, đừng tò mò quá nhé''
''Em không thèm''
Thấy cô giận dỗi như trẻ con, ánh mắt anh ánh lên vẻ cưng chiều.
''Hai hôm nữa em xuất viện rồi, đến lúc đó anh không được gặp em nữa đâu.''
''Vậy hả, chưa chắc''
'Sao cơ''
''Không có gì, đến giờ đi nghỉ rồi bé con''
''Xì''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.