Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu
Chương 91: Nguyên tắc trong tình yêu: Cho bảy/Nhận ba
hynh Yên
04/01/2021
Có một nguyên tắc trong tình yêu giúp tình cảm được lâu dài, mà không phải cặp đôi nào cũng biết được \- Đó chính là nguyên tắc Bảy /Ba.
Thực ra nguyên tắc này nó cũng rất dễ hiểu thôi, chỉ là có nhiều người cố tình không hiểu để thực hiện nó. Hoặc chẳng qua là họ quá ích kỉ, chỉ muốn nhận mà không muốn cho lại.
Nói cụ thể ra, đây chính là nguyên tắc "Cho bảy, nhận ba". Bất cứ thứ gì trong cuộc sống, không chỉ riêng về tình cảm, nếu chúng ta cho đi quá nhiều mà không nhận lại được gì cho mình trong mối quan hệ đó, thì nó mãi mãi chẳng lâu bền.
Người đời nói đúng không nên yêu thương ai quá nhiều, vì chẳng phải cho đi bao nhiêu thì nhận lại được từng đấy. Tình yêu là hiện thực, chẳng phải phim ảnh hay truyện tranh, kiếm người biết thân trọng mình thật sự rất khó.
...
Huỳnh Minh Tuệ hiểu rõ nguyên tắc đó, nhưng có lẽ vì yêu Lâm Ân Tú quá nhiều, mà đôi lúc cô quên đi, mình cũng cần được yêu thương, cũng cần được nhận lại tình cảm và một chút gì đó gọi là sự quan tâm "đặc biệt" từ chị.
Năm năm qua, có lẽ thứ Minh Tuệ nhận lại được từ Lâm Ân Tú nhiều nhất chính là sự vô tâm của chị. Con người ta rất dễ dịu dàng và đối xử tốt với người dưng, nhưng người thân yêu bên cạnh họ mỗi ngày thì họ lại vô tâm đến kì lạ.
Cuộc sống của Lâm Ân Tú đã có tất cả. Chị có gia đình, có sự nghiệp, có bạn bè, có vật chất lẫn tinh thần, còn Huỳnh Minh Tuệ chỉ có mỗi chị mà thôi.
Một cô gái vừa ra trường làm việc chỉ gần một năm, bị gia đình phát hiện ra xu hướng tính dục mà ra sức ngăn cản. Bỏ đi để sống ở một tỉnh thành xa lắc, xa lơ để trốn gia đình mà theo đuổi người cô yêu. Thì đối với Minh Tuệ, Lâm Ân Tú chính là cuộc sống của cô.
Những ngày qua, Huỳnh Minh Tuệ đã bắt bản thân phải tin tưởng chị để cuộc sống hạnh phúc của cả hai được trọn vẹn, nhưng hóa ra chị lại nói dối cô như thế.
Có phải Minh Tuệ bị ngốc rồi không? Cô yêu Ân Tú đến ngốc rồi đúng không?
Không kiềm chế được những suy nghĩ cứ bủa vây lấy mình. Minh Tuệ nhắn tin zalo ngay cho Lâm Ân Tú với giọng điệu tức giận:
“Lâm Ân Tú, chị xem tôi là cái gì? Tại sao lại nói dối tôi? Chị bảo đi tăng ca nhưng lại là đi uống nước với người ta. Cả một tuần chị không ngó ngàng đến tôi. Nhưng chị vẫn có thể vui vẻ đi ăn uống như vậy? Rốt cuộc chị muốn như thế nào hả?”
Huỳnh Minh Tuệ từ sau sự việc trước, cô trở nên nhạy cảm hơn hết thảy. Cảm giác bắt bản thân mình tin tưởng chị tuyệt đối như lúc trước thật sự rất khó. Ở Ân Tú còn điều gì đó mà cô không hiểu nổi, cảm giác như ở chị vẫn có bí mật gì giấu diếm cô.
Yêu nhau gần năm năm, Minh Tuệ cứ ngỡ cô là người hiểu rõ Ân Tú nhất nhưng hóa ra không phải như vậy.
Nhớ lần cô ra Nha Trang gặp chị. Lần đó Lâm Ân Tú quên ví ở nhà, chị đã gọi điện ngay cho Thúy An nhờ qua nhà cô ba của chị để lấy giúp chiếc ví.
Huỳnh Minh Tuệ lúc đó đã đặt ra nghi vấn tại sao chị Thúy An đó có vẻ hiểu rõ gia đình, người thân, từng đường đi nước bước nơi chị ở đến như vậy? Tại sao chị ấy lại có vẻ quen thuộc, hiểu rõ đến như thế?
Cô còn nhớ rất rõ, câu trả lời lúc đó của Ân Tú nguyên văn là như vầy:
“Thúy An nó quê Phú Yên á, khi chị kêu nó vào làm cho chị, nó chưa có chỗ ở, chị cho nó ở nhờ nhà cô ba với chị vài tháng á.”
Huỳnh Minh Tuệ thời điểm đó cũng không nghĩ gì nhiều, vì cô vẫn còn rất tin tưởng chị. Nhưng giờ đây, khi chợt nghĩ đến, có lẽ chị gái ấy còn hiểu rõ người yêu cô và có thời gian ở gần với người yêu cô còn nhiều hơn Minh Tuệ.
Họ thân thiết đến nỗi mà Minh Tuệ không dám hình dung tiếp. Nước mắt dâng đầy trong khóe mắt. Minh Tuệ thở dài, ngước mặt lên nhìn trần nhà ngăn nước mắt chảy xuống, cô sợ bản thân lại yếu đuối.
Tiếng tin nhắn "Ting, ting" cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, là tin nhắn trả lời lại của Ân Tú:
“Chị xin lỗi vì không nói với em, nhưng chị đi bốn người lận, có sếp chị nữa, không có đi riêng với An đâu.”
“Chị làm trưởng phòng mà, tại sao ngày nào cũng tăng ca đến khuya? Công việc chị bận đến vậy sao?”
Huỳnh Minh Tuệ quyết tâm hỏi rõ những khúc mắt trong lòng cô, nếu tiếp tục im lặng, cô sẽ chết mất.
“Không có, sếp tổng chị là người nước ngoài, ông ấy không được mở công ty ở Việt Nam nên mới thuê người khác để lấy danh nghĩa.
Anh đó tên Lí, là người Sài Gòn, ảnh mới ra đây là dẫn dắt chị, Thúy An, với Anh A làm việc cho ảnh, có gì là cả nhóm cùng làm.
Nay Anh Lí nhận thêm cắt nhãn cho công ty, nên chị với hai người kia ngày nào cũng ở lại cắt. Tiền không nhiều nhưng chị muốn có ít đồng để lo cho cuộc sống sau này của em với chị nữa.”
Huỳnh Minh Tuệ đọc tin nhắn mà mắt nhòe đi, có lẽ cô cũng hơi xiêu lòng vì những lời này rồi, nhưng có thật là thế không? Có thật là vì cuộc sống của cô sau này cùng chị không?
\- HẾT CHƯƠNG 90 \-
Thực ra nguyên tắc này nó cũng rất dễ hiểu thôi, chỉ là có nhiều người cố tình không hiểu để thực hiện nó. Hoặc chẳng qua là họ quá ích kỉ, chỉ muốn nhận mà không muốn cho lại.
Nói cụ thể ra, đây chính là nguyên tắc "Cho bảy, nhận ba". Bất cứ thứ gì trong cuộc sống, không chỉ riêng về tình cảm, nếu chúng ta cho đi quá nhiều mà không nhận lại được gì cho mình trong mối quan hệ đó, thì nó mãi mãi chẳng lâu bền.
Người đời nói đúng không nên yêu thương ai quá nhiều, vì chẳng phải cho đi bao nhiêu thì nhận lại được từng đấy. Tình yêu là hiện thực, chẳng phải phim ảnh hay truyện tranh, kiếm người biết thân trọng mình thật sự rất khó.
...
Huỳnh Minh Tuệ hiểu rõ nguyên tắc đó, nhưng có lẽ vì yêu Lâm Ân Tú quá nhiều, mà đôi lúc cô quên đi, mình cũng cần được yêu thương, cũng cần được nhận lại tình cảm và một chút gì đó gọi là sự quan tâm "đặc biệt" từ chị.
Năm năm qua, có lẽ thứ Minh Tuệ nhận lại được từ Lâm Ân Tú nhiều nhất chính là sự vô tâm của chị. Con người ta rất dễ dịu dàng và đối xử tốt với người dưng, nhưng người thân yêu bên cạnh họ mỗi ngày thì họ lại vô tâm đến kì lạ.
Cuộc sống của Lâm Ân Tú đã có tất cả. Chị có gia đình, có sự nghiệp, có bạn bè, có vật chất lẫn tinh thần, còn Huỳnh Minh Tuệ chỉ có mỗi chị mà thôi.
Một cô gái vừa ra trường làm việc chỉ gần một năm, bị gia đình phát hiện ra xu hướng tính dục mà ra sức ngăn cản. Bỏ đi để sống ở một tỉnh thành xa lắc, xa lơ để trốn gia đình mà theo đuổi người cô yêu. Thì đối với Minh Tuệ, Lâm Ân Tú chính là cuộc sống của cô.
Những ngày qua, Huỳnh Minh Tuệ đã bắt bản thân phải tin tưởng chị để cuộc sống hạnh phúc của cả hai được trọn vẹn, nhưng hóa ra chị lại nói dối cô như thế.
Có phải Minh Tuệ bị ngốc rồi không? Cô yêu Ân Tú đến ngốc rồi đúng không?
Không kiềm chế được những suy nghĩ cứ bủa vây lấy mình. Minh Tuệ nhắn tin zalo ngay cho Lâm Ân Tú với giọng điệu tức giận:
“Lâm Ân Tú, chị xem tôi là cái gì? Tại sao lại nói dối tôi? Chị bảo đi tăng ca nhưng lại là đi uống nước với người ta. Cả một tuần chị không ngó ngàng đến tôi. Nhưng chị vẫn có thể vui vẻ đi ăn uống như vậy? Rốt cuộc chị muốn như thế nào hả?”
Huỳnh Minh Tuệ từ sau sự việc trước, cô trở nên nhạy cảm hơn hết thảy. Cảm giác bắt bản thân mình tin tưởng chị tuyệt đối như lúc trước thật sự rất khó. Ở Ân Tú còn điều gì đó mà cô không hiểu nổi, cảm giác như ở chị vẫn có bí mật gì giấu diếm cô.
Yêu nhau gần năm năm, Minh Tuệ cứ ngỡ cô là người hiểu rõ Ân Tú nhất nhưng hóa ra không phải như vậy.
Nhớ lần cô ra Nha Trang gặp chị. Lần đó Lâm Ân Tú quên ví ở nhà, chị đã gọi điện ngay cho Thúy An nhờ qua nhà cô ba của chị để lấy giúp chiếc ví.
Huỳnh Minh Tuệ lúc đó đã đặt ra nghi vấn tại sao chị Thúy An đó có vẻ hiểu rõ gia đình, người thân, từng đường đi nước bước nơi chị ở đến như vậy? Tại sao chị ấy lại có vẻ quen thuộc, hiểu rõ đến như thế?
Cô còn nhớ rất rõ, câu trả lời lúc đó của Ân Tú nguyên văn là như vầy:
“Thúy An nó quê Phú Yên á, khi chị kêu nó vào làm cho chị, nó chưa có chỗ ở, chị cho nó ở nhờ nhà cô ba với chị vài tháng á.”
Huỳnh Minh Tuệ thời điểm đó cũng không nghĩ gì nhiều, vì cô vẫn còn rất tin tưởng chị. Nhưng giờ đây, khi chợt nghĩ đến, có lẽ chị gái ấy còn hiểu rõ người yêu cô và có thời gian ở gần với người yêu cô còn nhiều hơn Minh Tuệ.
Họ thân thiết đến nỗi mà Minh Tuệ không dám hình dung tiếp. Nước mắt dâng đầy trong khóe mắt. Minh Tuệ thở dài, ngước mặt lên nhìn trần nhà ngăn nước mắt chảy xuống, cô sợ bản thân lại yếu đuối.
Tiếng tin nhắn "Ting, ting" cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, là tin nhắn trả lời lại của Ân Tú:
“Chị xin lỗi vì không nói với em, nhưng chị đi bốn người lận, có sếp chị nữa, không có đi riêng với An đâu.”
“Chị làm trưởng phòng mà, tại sao ngày nào cũng tăng ca đến khuya? Công việc chị bận đến vậy sao?”
Huỳnh Minh Tuệ quyết tâm hỏi rõ những khúc mắt trong lòng cô, nếu tiếp tục im lặng, cô sẽ chết mất.
“Không có, sếp tổng chị là người nước ngoài, ông ấy không được mở công ty ở Việt Nam nên mới thuê người khác để lấy danh nghĩa.
Anh đó tên Lí, là người Sài Gòn, ảnh mới ra đây là dẫn dắt chị, Thúy An, với Anh A làm việc cho ảnh, có gì là cả nhóm cùng làm.
Nay Anh Lí nhận thêm cắt nhãn cho công ty, nên chị với hai người kia ngày nào cũng ở lại cắt. Tiền không nhiều nhưng chị muốn có ít đồng để lo cho cuộc sống sau này của em với chị nữa.”
Huỳnh Minh Tuệ đọc tin nhắn mà mắt nhòe đi, có lẽ cô cũng hơi xiêu lòng vì những lời này rồi, nhưng có thật là thế không? Có thật là vì cuộc sống của cô sau này cùng chị không?
\- HẾT CHƯƠNG 90 \-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.