Kiếp Này Mục Tiêu Là Kiếm Nhiều Tiền
Chương 17
ann đào
22/06/2023
Ủa sao mình lại ở đây?" Lạ quá cảm giác này thật quen thuộc
Bỗng trước mắt cô xuất hiện cảnh tượng, một cô bé đang khóc, bé khóc rất to, từng âm thanh phát ra khiến cho cô ớn lạnh, cảm giác rùng mình càng rợn người hơn cho đến khi bất chợt cô bé đó bỗng xoay đầu mở to còn mắt mà nhìn chằm chằm vào cô mà nói
"Lần này chị có bỏ rơi em không?"
Cô hoảng sợ giật thót người, rồi theo bản năng lùi ra sau muốn bỏ chạy nhưng thật không may cô bước hụt chân khiến cả cơ thể như bị kéo xuống hố sâu
Mộc Lan bàng hoàng bật dậy, khỏi cơn ác mộng cả cơ thể cô như vừa phải chống lại một thứ gì đó rất khủng khiếp đến nỗi mất hết sức lực
"Hộc hộc! Nó là cái gì vậy, đó là Mộc Lan sao? Chẳng lẽ linh hồn cô ấy thực sự chưa tan biến hết nên muốn kéo mình cùng đi vì mình đã chiếm mất thân xác cô ấy" hai tay cô xoa xoa đầu rồi cố gắng dùng sức mà loạng choạng đứng dậy,đi vào phòng tắm
"Sao coa cái vết gì ở cổ thế nhỉ? Muỗi đốt à" cô đưa tay lên xoa xoa một chút, xong cũng thôi
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, nghe thấy tiếng dì giúp việc gọi ăn sáng cô cũng liền chạy xuống đó, khi ngồi vào bàn ăn tự nhiên Văn Hiểu Minh khựng lại, rồi hơi ngước lên nhìn cô,xong lại cúi xuống ăn tiếp
"Trên mặt tôi có cái gì à?" Tên này, nay lại giả vờ làm thanh niên ngại ngùng ư? Eo nhìn nổi cả da gà
"Khô..không có ăn đi nhanh lên còn đi làm"
"Ừ biết rồi biết rồi" cô tỏ vẻ chán nản mà trả lời qua loa
Bỗng nhiên chuông điện thoại của Mộc Lan reo lên, khi vừa nhấc máy thì có một giọng khá to vang lên,nói liến thoắng cái gì đó, rồi cô liền vâng vâng dạ dạ, xong cúp máy, hắn thấy vậy hơi thắc mắc liền hỏi
"Ai vậy"
"Mẹ tôi"
"Mẹ cô? Không phải cô từ mặt gia đình đấy rồi sao?" Hắn càng khó hiểu hơn
"Trả phải chuyện của anh" tên này tọc mạch lắm thế nhỉ, sao mình không phát hiện ra từ khi nào mà hắn nói rõ lắm, thật phiền phức
Hai người cứ thế ngồi ăn trong im lặng,khi ăn uống xong xuôi chuẩn bị đi làm thì cô lại một lần nữa bị hắn lôi vào trong xe
"Từ nay đi làm dùng tôi"
"What? Anh vừa nói cái gì cơ, đang bị mê sảng à?" Tên này lại lên phát bệnh à
"Có mà cô bị ý! Bảo đi thì cứ đi đi, lắm mồm, đã được hời rồi mà cứ kêu lên kêu xuống"
"Ai thèm chứ tôi đây chê" vừa định quay mặt đi thì điện thoại cô lại reo
"Alo sao vậy~"
"Tui mất đời con gái rồi oa oa~"
"Hở cái gì? Có chuyện gì vậy"
"Bé yêu ơi cứu tôi với, tôi bị tên cầm thú Lưu Vãn Dược ăn thịt rồi"
"Ủa sao vậy chuyện gì đang xảy ra thế??" Ăn thịt? Chẳng lẽ là xẻ thịt,khoan đã nhưng nếu bị xẻ thịt thì sao Hân nó còn gọi cho mình đươc. Bỗng bên kia có một giọng trầm cất lên
"Bé con à~ em vừa gọi ai là bé yêu vậy, cúp máy thôi nào ta làm hiệp nữa"
"Khônggg Bíp- bíp" đến đây điện thoại lập tức bị cúp khiến cô giật mình. Nhưng vẫn khó hiểu một chỗ sao Hân nó bảo bị thịt là sao? Bỗng nhiên cô vừa nhớ ra rồi quay qua nói với Văn Hiểu Minh
"Ây nhà anh có muỗi đấy nó to lắm đốt cả xuống cổ tôi đây nè tý có gì nhớ mua nhang muỗi đấy"
"H- hở?? M-.... muỗi ư?" Ôi vãi thật qua lỡ mồm. Mặt hắn bỗng đỏ lên
"Đúng rồi nhưng may là không bị ngứa không tôi khó chịu lắm"
"À- ờm được rồi tôi sẽ mua"
Trong Văn phòng
"Sếp"
"Hở- gì?!"
"Hôm nay anh bị làm sao đấy "
"Tôi có cảm giác mình vừa làm trái cái gì đó"
Trợ lý khó hiểu mà nhìn anh
"Trả lẽ ngài làm việc nhiều quá đâm ra đầu có vấn đề??"
"Cậu thấy cậu chức xao hơn tôi đúng không"
"Dạ không?"
"Thế sao cậu dám nói vậy chê lương nhiều quá nhỉ để tôi trừ bớt" nụ cười của hắn tỏa ra luồng sát khí đáng sợ
"Dạ tôi xin lỗi,lần sau tôi không dám như vậ nữa" hứ! ông mà không cho tôi nhiều lương tôi không thèm công việc này đâu, đồ ác ma, đồ cầm thú
"Tôi cảm thấy những lúc tôi không để ý cậu có thể trèo lên đầu tôi ngồi luôn đấy"
"Dạ tôi đâu dám"đồ sếp biến thái cứu tui với
"làm việc đi ăn nói xà lơ ít thôi, không thì tôi cắt lương"
"Dạ vâng" huhu
______________
"phó tổng sao nhìn chị mất sức vậy, hay là hôm qua mặn nồng với chồng quá hả"
"nghĩ cái gì đấy, qua tôi uống rượu xong ngủ còn gặp ác mộng thành ra mới mệt mỏi như này chứ"
"hóa ra là vậy làm rôi cứ tưởng, à nhưng tôi nghe bảo nếu như ai đó àm gặp nhiều chuyện xui xẻo cùng một lúc thì người đó đang bị nghiệp quật đấy"
"thế hả?? nhưng tôi cũng đâu có tạo nghiệp mấy nhỉ? à hay là gần đây chửi hơi nhiều"
"thế thì chị nên tu tâm dưỡng tính đi không kẻo sau này nghiệp tụ vành môi nhiều quá rồi bị nó quật cho không chừa phát nào đấy"
"chắc tôi lên chùa sống quá, chứ sống với tên chồng kia nghiệp sớm mất hazz"
"hắt xì!! mình như có ai đó vừa nhắc đến mình đến mình, chắc mình đẹp quá khiến người ta nhớ đến là đương nhiên" hắm khịt mũi một cái rồi ra vẻ tự cao
"sếp ơi người ta bảo ảo tưở g cũng là cái bệnh đấy" cậu trợ lý chán nản nói
"cậu ngậm mồm, lo việc của mình đi" xí không biết khi nào mới đổi được cái tên trợ ký đáng ghét này đi nữa, nó ở đây lâu chắc tiền đình mất
Bỗng trước mắt cô xuất hiện cảnh tượng, một cô bé đang khóc, bé khóc rất to, từng âm thanh phát ra khiến cho cô ớn lạnh, cảm giác rùng mình càng rợn người hơn cho đến khi bất chợt cô bé đó bỗng xoay đầu mở to còn mắt mà nhìn chằm chằm vào cô mà nói
"Lần này chị có bỏ rơi em không?"
Cô hoảng sợ giật thót người, rồi theo bản năng lùi ra sau muốn bỏ chạy nhưng thật không may cô bước hụt chân khiến cả cơ thể như bị kéo xuống hố sâu
Mộc Lan bàng hoàng bật dậy, khỏi cơn ác mộng cả cơ thể cô như vừa phải chống lại một thứ gì đó rất khủng khiếp đến nỗi mất hết sức lực
"Hộc hộc! Nó là cái gì vậy, đó là Mộc Lan sao? Chẳng lẽ linh hồn cô ấy thực sự chưa tan biến hết nên muốn kéo mình cùng đi vì mình đã chiếm mất thân xác cô ấy" hai tay cô xoa xoa đầu rồi cố gắng dùng sức mà loạng choạng đứng dậy,đi vào phòng tắm
"Sao coa cái vết gì ở cổ thế nhỉ? Muỗi đốt à" cô đưa tay lên xoa xoa một chút, xong cũng thôi
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, nghe thấy tiếng dì giúp việc gọi ăn sáng cô cũng liền chạy xuống đó, khi ngồi vào bàn ăn tự nhiên Văn Hiểu Minh khựng lại, rồi hơi ngước lên nhìn cô,xong lại cúi xuống ăn tiếp
"Trên mặt tôi có cái gì à?" Tên này, nay lại giả vờ làm thanh niên ngại ngùng ư? Eo nhìn nổi cả da gà
"Khô..không có ăn đi nhanh lên còn đi làm"
"Ừ biết rồi biết rồi" cô tỏ vẻ chán nản mà trả lời qua loa
Bỗng nhiên chuông điện thoại của Mộc Lan reo lên, khi vừa nhấc máy thì có một giọng khá to vang lên,nói liến thoắng cái gì đó, rồi cô liền vâng vâng dạ dạ, xong cúp máy, hắn thấy vậy hơi thắc mắc liền hỏi
"Ai vậy"
"Mẹ tôi"
"Mẹ cô? Không phải cô từ mặt gia đình đấy rồi sao?" Hắn càng khó hiểu hơn
"Trả phải chuyện của anh" tên này tọc mạch lắm thế nhỉ, sao mình không phát hiện ra từ khi nào mà hắn nói rõ lắm, thật phiền phức
Hai người cứ thế ngồi ăn trong im lặng,khi ăn uống xong xuôi chuẩn bị đi làm thì cô lại một lần nữa bị hắn lôi vào trong xe
"Từ nay đi làm dùng tôi"
"What? Anh vừa nói cái gì cơ, đang bị mê sảng à?" Tên này lại lên phát bệnh à
"Có mà cô bị ý! Bảo đi thì cứ đi đi, lắm mồm, đã được hời rồi mà cứ kêu lên kêu xuống"
"Ai thèm chứ tôi đây chê" vừa định quay mặt đi thì điện thoại cô lại reo
"Alo sao vậy~"
"Tui mất đời con gái rồi oa oa~"
"Hở cái gì? Có chuyện gì vậy"
"Bé yêu ơi cứu tôi với, tôi bị tên cầm thú Lưu Vãn Dược ăn thịt rồi"
"Ủa sao vậy chuyện gì đang xảy ra thế??" Ăn thịt? Chẳng lẽ là xẻ thịt,khoan đã nhưng nếu bị xẻ thịt thì sao Hân nó còn gọi cho mình đươc. Bỗng bên kia có một giọng trầm cất lên
"Bé con à~ em vừa gọi ai là bé yêu vậy, cúp máy thôi nào ta làm hiệp nữa"
"Khônggg Bíp- bíp" đến đây điện thoại lập tức bị cúp khiến cô giật mình. Nhưng vẫn khó hiểu một chỗ sao Hân nó bảo bị thịt là sao? Bỗng nhiên cô vừa nhớ ra rồi quay qua nói với Văn Hiểu Minh
"Ây nhà anh có muỗi đấy nó to lắm đốt cả xuống cổ tôi đây nè tý có gì nhớ mua nhang muỗi đấy"
"H- hở?? M-.... muỗi ư?" Ôi vãi thật qua lỡ mồm. Mặt hắn bỗng đỏ lên
"Đúng rồi nhưng may là không bị ngứa không tôi khó chịu lắm"
"À- ờm được rồi tôi sẽ mua"
Trong Văn phòng
"Sếp"
"Hở- gì?!"
"Hôm nay anh bị làm sao đấy "
"Tôi có cảm giác mình vừa làm trái cái gì đó"
Trợ lý khó hiểu mà nhìn anh
"Trả lẽ ngài làm việc nhiều quá đâm ra đầu có vấn đề??"
"Cậu thấy cậu chức xao hơn tôi đúng không"
"Dạ không?"
"Thế sao cậu dám nói vậy chê lương nhiều quá nhỉ để tôi trừ bớt" nụ cười của hắn tỏa ra luồng sát khí đáng sợ
"Dạ tôi xin lỗi,lần sau tôi không dám như vậ nữa" hứ! ông mà không cho tôi nhiều lương tôi không thèm công việc này đâu, đồ ác ma, đồ cầm thú
"Tôi cảm thấy những lúc tôi không để ý cậu có thể trèo lên đầu tôi ngồi luôn đấy"
"Dạ tôi đâu dám"đồ sếp biến thái cứu tui với
"làm việc đi ăn nói xà lơ ít thôi, không thì tôi cắt lương"
"Dạ vâng" huhu
______________
"phó tổng sao nhìn chị mất sức vậy, hay là hôm qua mặn nồng với chồng quá hả"
"nghĩ cái gì đấy, qua tôi uống rượu xong ngủ còn gặp ác mộng thành ra mới mệt mỏi như này chứ"
"hóa ra là vậy làm rôi cứ tưởng, à nhưng tôi nghe bảo nếu như ai đó àm gặp nhiều chuyện xui xẻo cùng một lúc thì người đó đang bị nghiệp quật đấy"
"thế hả?? nhưng tôi cũng đâu có tạo nghiệp mấy nhỉ? à hay là gần đây chửi hơi nhiều"
"thế thì chị nên tu tâm dưỡng tính đi không kẻo sau này nghiệp tụ vành môi nhiều quá rồi bị nó quật cho không chừa phát nào đấy"
"chắc tôi lên chùa sống quá, chứ sống với tên chồng kia nghiệp sớm mất hazz"
"hắt xì!! mình như có ai đó vừa nhắc đến mình đến mình, chắc mình đẹp quá khiến người ta nhớ đến là đương nhiên" hắm khịt mũi một cái rồi ra vẻ tự cao
"sếp ơi người ta bảo ảo tưở g cũng là cái bệnh đấy" cậu trợ lý chán nản nói
"cậu ngậm mồm, lo việc của mình đi" xí không biết khi nào mới đổi được cái tên trợ ký đáng ghét này đi nữa, nó ở đây lâu chắc tiền đình mất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.