Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt
Chương 19: Nghênh đón cuộc sống mới
Quyết Tuyệt
01/11/2022
Một giờ sau, tại nhà cũ của Trác Vinh Minh.
Trời đã tối, trong căn phòng nhỏ chen chúc rất nhiều người, có Trác Vinh Minh Trác Gia Bảo, có cảnh sát, đồng thời, cô dượng của Trác Thiệu cũng bị gọi tới.
Ông nội của Trác Thiệu, tổng cộng sinh được hai trai một gái, trong đó cô của Trác Thiệu là Trác Vinh Ngọc lớn tuổi nhất.
Trác Vinh Ngọc người này, so với Trác Vinh Minh khẳng định tốt hơn nhiều, lúc trước cha mẹ Trác Thiệu qua đời, cô chân thành ý thiết khóc thật lâu, sau đó đưa cho Trác Thiệu một trăm đồng.
Nhưng cô cũng là một người phụ nữ rất lợi hại, không muốn chịu thiệt thòi, Trác Thiệu nhớ rõ, lúc tổ chức tang sự Trác Vinh Minh lấy lý do cha mẹ hắn không để lại tiền gì để Trác Vinh Ngọc lấy tiền ra, Trác Vinh Ngọc chính là không chịu, còn mắng Trác Vinh Minh một trận.
Kiếp trước Trác Thiệu xảy ra chuyện muốn cô chiếu cố Trác Đình, bởi vì cảm thấy Trác Đình không phải người Trác gia.
Một người phụ nữ như vậy, có lẽ cô sẽ không mưu đoạt tài sản của Trác Thiệu, nhưng biết được cha mẹ Trác Thiệu để lại một khoản tiền lớn như vậy, còn bị Trác Vinh Minh tham lam, khẳng định không phục.
Mà Trác Thiệu... Nếu không phải đột nhiên phát hiện cha mẹ mình lại để lại cho mình một khoản tiền lớn như vậy, hắn cũng sẽ không nghĩ tới muốn tìm vị cô này.
Sau khi Trác Thiệu nhìn thấy cô, nói một câu "Cô, bác cầm hơn mười vạn ba mẹ cháu để lại, ngay cả cơm cũng không cho chúng cháu ăn no", Trác Vinh Ngọc liền cùng Trác Vinh Minh cãi nhau, còn càng cãi càng lợi hại.
Bên ngoài phòng, loạn thành một đoàn, Trác Thiệu mang theo Trác Đình ở lại trong phòng bọn họ, chưa từng nhúng tay vào.
Hắn kỳ thật cũng không có biện pháp nhúng tay vào, người bên ngoài đều cảm thấy, trẻ con không nên quản những thứ này.
"Anh, sau này chúng ta làm sao bây giờ?" Trác Đình lo lắng nhìn Trác Thiệu.
"Đình Đình, sau này hai người chúng ta cùng nhau sống, chỉ có hai chúng ta." Trác Thiệu nói.
Trác Thiệu ngay từ đầu, chính là muốn đem nhà của cha mẹ mình thu hồi lại, sau đó cùng Trác Đình sống chung.
Hắn còn chưa trưởng thành, thậm chí ngay cả mười sáu tuổi cũng chưa tới, nhưng hắn tin tưởng mình nhất định có thể chiếu cố tốt Trác Đình nuôi Trác Đình.
Mà bây giờ biết trong tay Trác Vinh Minh có tiền, lại có cô của hắn nhúng tay vào... Trác Thiệu cảm thấy mình sắp thoát khỏi Trác Vinh Minh, hẳn là còn có thể lấy được một ít tiền từ tay Trác Vinh Minh.
Chỉ là phòng ốc của Trác Gia Bảo, sợ là không được.
Rốt cuộc hắn vẫn còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện không tiện làm, Trác Vinh Ngọc nguyện ý có thể vì hắn mà cãi nhau với Trác Vinh Minh, nhưng khẳng định sẽ không vì hắn mà kiện Trác Vinh Minh.
Bất quá, tất cả đều là tạm thời, chờ hắn lớn lên, nên là của hắn, hắn nhất định có thể lấy lại!
Trên mặt Trác Thiệu một chút biểu tình cũng không có, cùng Trác Đình chậm rãi thu dọn phòng hai người.
Sau khi tới nơi này, Trác Gia Bảo cảm thấy nói không chừng hắn đem tiền trộm giấu ở chỗ này, liền đem phòng hắn lật một lần, đem đồ đạc của hắn và Trác Đình vứt lung tung, hiện tại trong phòng loạn thành một đoàn... Đương nhiên, Trác Gia Bảo cũng không có lấy được tiền gì, ngược lại lật ra gạo hắn giấu trong phòng, làm cho những cảnh sát kia lại đau lòng hắn một phen.
Chờ Trác Thiệu dọn dẹp phòng xong, bên ngoài đã cãi nhau đến hồi kết.
Trác Vinh Minh kỳ thật không muốn nuôi Trác Thiệu, nhưng ông ta cũng không muốn trả lại tiền cho Trác Thiệu.
Trác Vinh Ngọc thì vẫn luôn mắng Trác Vinh Minh, cô đã làm bà nội, không có khả năng mang Trác Thiệu về nuôi, cũng không định đòi tiền của Trác Thiệu, nhưng cô không muốn thấy Trác Vinh Minh chiếm tiện nghi lớn như vậy.
Cô cảm thấy Trác Vinh Minh nên đưa căn nhà mới cho Trác Thiệu, lại cho Trác Thiệu ba vạn tệ.
Nhờ Trác Gia Bảo báo cảnh sát đến nhà mình điều tra, nên hiện tại bọn họ không chỉ biết lúc trước Trác Vinh Minh lấy của cha mẹ Trác Thiệu hơn mười vạn, còn biết ông ta có một tờ biên lai gửi tiền ba vạn tệ.
Chuyện này ầm ĩ đến chín giờ tối cũng không có kết quả, bất quá bởi vì Khuất Quế Hương không có ở đây, Trác Vinh Minh và Trác Gia Bảo hai người, rõ ràng là rơi vào thế hạ phong.
Cuối cùng, hai bên rốt cục cũng thương lượng ra một kết quả.
Căn nhà mới kia, Trác Vinh Minh sau khi mua để danh nghĩa Trác Gia Bảo, nên không thể lấy về, nhưng nhà ở nông thôn của cha mẹ Trác, phải trả lại cho Trác Thiệu.
Ngoài ra, gia đình Trác Vinh Minh còn phải cho Trác Thiệu năm vạn đồng.
Trác Vinh Minh một mực khẳng định cha mẹ Trác Thiệu không để lại tiền gì, trong sổ tiết kiệm là tiền của mình, chỉ thừa nhận cầm năm vạn tiền bồi thường, những người khác đều không có biện pháp với ông ta, cũng chỉ có thể nhận.
Sau khi thương lượng xong, Trác Thiệu mới bị gọi ra ngoài.
"Trác Thiệu, cậu cảm thấy như vậy được không?" Những cảnh sát kia hỏi, sau đó lại nhắc tới sau này của Trác Thiệu: "Sau này cậu, sẽ ở cùng cô của cậu..."
Trác Vinh Ngọc nghe nói như vậy, có chút không tình nguyện, nhưng không nói gì, ngược lại Trác Thiệu phản đối: "Không cần, em biết nấu cơm giặt quần áo, có thể ở một mình với Đình Đình."
"Cái này... Cậu còn quá nhỏ." Mọi người ở đây đều nhịn không được nhíu mày.
"Em có thể, hơn nữa nhà cô quá xa, đến trường không tiện." Trác Thiệu lại nói.
Trác Thiệu vừa nói ra lời này, mọi người ngược lại cũng không nói gì nữa.
Nhà Trác Vinh Ngọc, thật sự có chút xa, Trác Thiệu và Trác Đình nếu ở nhà cô, đạp xe đến trường mất nửa tiếng, đi bộ mất hơn một tiếng đồng hồ.
Ở thành phố lớn, có xe hơi, quảng đường này thực sự không tính là gì, nhưng lúc này ở huyện Phúc Dương, ngay cả xe buýt cũng không nhiều.
Mà nhà của cha mẹ Trác ở nông thôn, tương đối mà nói thì gần hơn rất nhiều, Trác Thiệu từ nhà đi bộ đến tường, chỉ cần bốn mươi phút, đi xe đạp lại chỉ cần mười lăm phút.
Mọi người lại thương lượng một chút, cuối cùng đều cảm thấy Trác Thiệu ở một mình cũng được.
Để Trác Thiệu ở một mình, so với để hắn tiếp tục ở cùng một chỗ với gia đình Trác Vinh Minh vẫn tốt hơn, ít nhất không cần bị đánh, không được ăn no.
Sau khi Trác Vinh Ngọc tỏ vẻ mình sẽ thường xuyên đi thăm Trác Thiệu, mọi người lại càng không có ý kiến gì.
Trác Thiệu cũng có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tốn không ít công sức, để cho tất cả mọi người đều biết cuộc sống của hắn thảm đến mức nào, hiện tại, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi gia đình Trác Vinh Minh.
Khóe miệng Trác Thiệu hơi nhếch lên, sau đó, hắn liền đối mặt với ánh mắt oán hận của Trác Gia Bảo.
Trác Thiệu hướng gã ta cười cười.
Trác Gia Bảo đứng lên, phẫn nộ nhìn Trác Thiệu, hình như muốn đi đánh Trác Thiệu, nhưng gã ta còn chưa cất bước, đã có cảnh sát ngăn cản gã ta.
Hai người Trác Gia Bảo và Trác Vinh Minh, cuối cùng bị cảnh sát cường ngạnh đưa ra khỏi phòng này, lúc bọn họ rời đi, còn dặn dò Trác Thiệu nhất định phải khóa trái cửa phòng.
Trác Thiệu ngoan ngoãn đáp ứng.
Ngày hôm sau, Trác Thiệu không đi học mà đến đồn cảnh sát.
Tại đồn cảnh sát, Trác Vinh Minh đưa cho Trác Thiệu ba vạn đồng, lại viết một tờ giấy nợ hai vạn đồng, sau đó liền oán hận nhìn Trác Thiệu một cái, mang theo Trác Gia Bảo rời đi.
Sau đó, Trác Vinh Ngọc cầm chứng minh thư của mình và sổ hộ khẩu mà Trác Thiệu vừa mới bổ sung, đến ngân hàng làm một sổ tiết kiệm cho Trác Thiệu, đem tất cả ba vạn đồng gửi vào.
"Sau này cô sẽ thường xuyên đến thăm cháu, đến lúc đó mỗi tháng cho cháu năm trăm đồng làm chi phí sinh hoạt, nộp học phí gì đó, cô cũng sẽ tới đây thăm." Trác Vinh Ngọc nói.
"Cô, cám ơn cô." Trác Thiệu cảm kích nói, lại không khỏi có chút bất đắc dĩ —— tuổi hiện tại của hắn, một mình đi lấy tiền đều không lấy ra được.
Lúc này ở huyện Phúc Dương, còn chưa có máy ATM tự phục vụ, mọi người thậm chí không quen dùng thẻ ngân hàng.
"Cùng cô cảm ơn làm gì?" Trác Vinh Ngọc nói, lại mang theo Trác Thiệu đến nhà ở cha mẹ Trác để lại.
Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại, Trác Thiệu trở lại nơi mình lớn lên... Hắn lúc trước thật sự không rảnh tới nơi này xem một chút.
Ngôi nhà cha mẹ Trác xây dựng, là một tòa nhà nhỏ hai tầng, bên ngoài lát gạch men sứ, mái ngói dùng chính là một khối ngói đỏ lớn, cửa sổ thì màu xanh lam, nhìn từ bên ngoài vô cùng xinh đẹp.
Huyện Phúc Dương bên này nằm ở ven biển, đất ít người nhiều, đất đai trong thôn vẫn rất ít, bởi vậy từ thập niên tám mươi trở đi, mọi người đã bắt đầu xây dựng nhà nhỏ hai tầng, lúc này nhà nào cũng có lầu.
Những tòa nhà hai tầng được xây dựng vào thập niên 80 hoặc đầu thập niên 90, mái ngói đều màu xám đen, tường ngoài chỉ sơn vôi một chút, trên lầu cơ bản chỉ có hai gian phòng, từng tòa nhìn xám xịt, nhưng mấy năm gần đây xây nhà ở, cũng không khác gì nhà Trác Thiệu.
Đương nhiên, những căn nhà này bên ngoài nhìn rất đẹp, nhưng bên trong đều rất bình thường, trang trí còn chưa phổ biến, giống như nhà Trác Thiệu thì không có trang trí, mặt đất đều là xi măng.
Nhưng mà nhà hắn đã tính toán xong —— cha mẹ Trác ở trên lầu lắp một phòng vệ sinh, làm một cái bồn cầu tự hoại.
Vào thời điểm này, có rất nhiều người vẫn dùng nhà xí.
Hiện tại, căn nhà này được Trác Vinh Minh cho một hộ người ngoài nuôi trâu thuê.
Ở Huyện Phúc Dương không có người nuôi trâu, người nhà này hơn nửa năm trước từ nơi khác tới đây, sau đó thỉnh thoảng liền đi mua mấy con trâu về giết bán, hiện tại ở chợ huyện Phúc Dương có một quầy hàng, làm ăn rất tốt.
Bọn họ mỗi lần đi mua trâu, đều là mua bảy tám con, nhiều trâu như vậy không có khả năng một lần giết toàn bộ, phải nuôi...
Muốn nuôi trâu, bọn họ đương nhiên không có khả năng ở trong thành phố, liền thuê nhà Trác Thiệu, dưới lầu dùng để nuôi trâu giết trâu, trên lầu thì dùng để ở.
Bởi vì bọn họ ở chỗ này không tệ, thậm chí còn gọi một ít thân thích ở quê nhà cùng ở, đương nhiên, thân thích của bọn họ không bán thịt trâu, mà đi nhà máy phụ cận làm việc.
Những thứ này, Trác Thiệu kiếp trước khi giao tiếp với bọn họ biết, mà kiếp trước hắn, tức giận đuổi hết những người này đi.
Về phần vì sao hắn lại tức giận...
Trác Thiệu và Trác Vinh Ngọc vừa mới vào cửa, đã ngửi thấy mùi phân trâu hôi thối, đồng thời nhìn thấy từng tấm da trâu bị gấp lại trong nhà để hướng nam, góc trong phòng còn ném một đống sừng trâu...
Lúc trước Trác Thiệu và một nhà Trác Vinh Minh trở mặt chạy về, nhìn thấy một màn này đều bị dọa sợ, cho dù là hiện tại, hắn cũng có chút không tiếp nhận được.
Những người đã từng sống hai mươi năm sau đó, làm thế nào có thể chấp nhận tình cảnh lộn xộn bẩn thỉu, đầy ruồi muỗi ở khắp mọi nơi?
Ngay từ đầu Trác Thiệu, là dự định mang theo Trác Đình, giống như kiếp trước ở lại, nhưng hiện tại, hắn có chút do dự.
Phòng này cho dù hắn thu dọn lại thật tốt, phỏng chừng cũng sẽ giữ lại hương vị.
Biểu cảm của Trác Vinh Ngọc cũng rất khó coi: "Đây là nhà mới! Trác Vinh Minh thế nhưng lại để cho người ta chà đạp như vậy!" Lúc trước khi nhà đã xây xong làm tiệc rượu, em trai cô còn nói phòng này tương lai sẽ cho Trác Thiệu dùng để kết hôn, không nghĩ tới hiện tại lại bị người ta chà đạp thành như vậy!
"Các người đến đây làm gì vậy? Muốn mua thịt trâu?" Một người phụ nữ bước ra khỏi nhà và hỏi ngay lập tức.
Cô là người thuê nhà ở đây, một nhà bọn họ ở chợ có một quầy hàng, nhưng rất nhiều người trong thôn, là trực tiếp đến nhà bọn họ mua thịt trâu... Cô liền cho rằng Trác Vinh Ngọc cùng Trác Thiệu cũng như vậy.
"Không phải, tôi đến xem phòng, ngôi nhà này là của tôi." Trác Thiệu nói.
Người phụ nữ sửng sốt.
Trác Vinh Ngọc gọi người trong thôn tới, xác định căn nhà này là của Trác Thiệu.
"Vậy sau này chúng tôi đưa tiền thuê nhà cho cậu?" Người phụ nữ ôm một bé gái hai ba tuổi hỏi.
"Các người phải dọn ra ngoài mới được, hiện tại nó không có chỗ ở." Trác Vinh Ngọc nói.
"Nhưng chúng ta đã trả tiền thuê nhà tháng này..." Người phụ nữ kia nghe vậy, nhất thời có chút không vui.
Cô không phải là đau lòng về tiền thuê nhà, mà là tiếc ngôi nhà này.
Bọn họ nuôi một đàn trâu, phòng ốc nhỏ căn bản là không ở được, mà cả căn nhà lớn, lại không dễ cho thuê ——trong thôn nhà nào cũng có nhà ở, nhưng những nhà kia, nếu bọn họ muốn vào ở, nào ai nguyện ý cho bọn họ thuê?
"Tiền thuê nhà tháng này, các người có thể đi tìm người thu tiền thuê nhà đòi lại." Trác Vinh Ngọc nói.
"Nhưng cho dù như vậy, chúng ta nhất thời nửa khắc, cũng không tìm được chỗ chuyển đi..."
Trác Thiệu biết người nhà này vẫn có thể tìm được chỗ chuyển đi, đời trước người nhà này sau đó thuê một hộ gia đình trong thôn dựng lều lợn mang theo sân, cộng thêm hai gian phòng hướng bắc ở, tuy rằng chen chúc, nhưng cũng ở lại.
Chỉ là...
Trác Thiệu kéo quần áo Trác Vinh Ngọc.
"Trác Thiệu, có việc gì?" Trác Vinh Ngọc hỏi.
"Cô, nếu không cháu và em gái vẫn không trở về ở."
"Vậy các cháu ở đâu?" Trác Vinh Ngọc nhíu mày.
"Chúng ta có thể lấy tiền bọn họ thuê nhà, đi huyện thành thuê một căn nhà ở." Trác Thiệu nói, sau đó nhìn về phía người phụ nữ kia: "Hai người thuê nhà tôi, một tháng bao nhiêu tiền?"
"Ba trăm năm mươi." Người phụ nữ kia nói, ngay từ đầu bọn họ thuê phòng này, Trác Vinh Minh chỉ nhận hai trăm, nhưng sau đó bọn họ lại gọi một số người đến ở, Trác Vinh Minh liền tăng giá, mỗi tháng thu ba trăm năm mươi.
"Các người sau này một tháng trả năm trăm, tôi sẽ cho các người thuê." Trác Thiệu nói.
Trác Vinh Ngọc nghe được phòng Trác Thiệu này một tháng thuê ba trăm năm mươi, đã rất kinh ngạc, nghe được Trác Thiệu đòi giá năm trăm, càng kinh ngạc hơn.
Bây giờ rất nhiều người lương một tháng cũng chỉ năm sáu trăm!
Kết quả là, người phụ nữ suy nghĩ một chút, đồng ý: "Có thể, nhưng sau này không thể tùy tiện tăng tiền thuê nhà."
Trác Vinh Ngọc bị kinh hãi, Trác Thiệu ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao kiếp trước lúc hắn đuổi người, người nhà này đã nói qua, có thể thuê phòng của hắn một tháng năm trăm.
Lúc này tiền lương của người ta quả thật thấp, nhưng người làm ăn, thu nhập vẫn rất tốt, hơn nữa nhà hắn rất lớn, trên lầu tổng cộng có bảy phòng, có thể để cho bọn họ ở nhiều người, tính ra không lỗ.
Mà đối với Trác Thiệu mà nói, đây cũng là rất có lợi.
Lúc này ở huyện thành thuê một căn nhà nhỏ cũ, một phòng một sảnh, một trăm đồng là đủ, số tiền còn lại, còn đủ để hắn và Trác Đình sinh hoạt rồi.
****
Tác giả có lời muốn nói: sắp bắt đầu ở chung rồi ~
Trời đã tối, trong căn phòng nhỏ chen chúc rất nhiều người, có Trác Vinh Minh Trác Gia Bảo, có cảnh sát, đồng thời, cô dượng của Trác Thiệu cũng bị gọi tới.
Ông nội của Trác Thiệu, tổng cộng sinh được hai trai một gái, trong đó cô của Trác Thiệu là Trác Vinh Ngọc lớn tuổi nhất.
Trác Vinh Ngọc người này, so với Trác Vinh Minh khẳng định tốt hơn nhiều, lúc trước cha mẹ Trác Thiệu qua đời, cô chân thành ý thiết khóc thật lâu, sau đó đưa cho Trác Thiệu một trăm đồng.
Nhưng cô cũng là một người phụ nữ rất lợi hại, không muốn chịu thiệt thòi, Trác Thiệu nhớ rõ, lúc tổ chức tang sự Trác Vinh Minh lấy lý do cha mẹ hắn không để lại tiền gì để Trác Vinh Ngọc lấy tiền ra, Trác Vinh Ngọc chính là không chịu, còn mắng Trác Vinh Minh một trận.
Kiếp trước Trác Thiệu xảy ra chuyện muốn cô chiếu cố Trác Đình, bởi vì cảm thấy Trác Đình không phải người Trác gia.
Một người phụ nữ như vậy, có lẽ cô sẽ không mưu đoạt tài sản của Trác Thiệu, nhưng biết được cha mẹ Trác Thiệu để lại một khoản tiền lớn như vậy, còn bị Trác Vinh Minh tham lam, khẳng định không phục.
Mà Trác Thiệu... Nếu không phải đột nhiên phát hiện cha mẹ mình lại để lại cho mình một khoản tiền lớn như vậy, hắn cũng sẽ không nghĩ tới muốn tìm vị cô này.
Sau khi Trác Thiệu nhìn thấy cô, nói một câu "Cô, bác cầm hơn mười vạn ba mẹ cháu để lại, ngay cả cơm cũng không cho chúng cháu ăn no", Trác Vinh Ngọc liền cùng Trác Vinh Minh cãi nhau, còn càng cãi càng lợi hại.
Bên ngoài phòng, loạn thành một đoàn, Trác Thiệu mang theo Trác Đình ở lại trong phòng bọn họ, chưa từng nhúng tay vào.
Hắn kỳ thật cũng không có biện pháp nhúng tay vào, người bên ngoài đều cảm thấy, trẻ con không nên quản những thứ này.
"Anh, sau này chúng ta làm sao bây giờ?" Trác Đình lo lắng nhìn Trác Thiệu.
"Đình Đình, sau này hai người chúng ta cùng nhau sống, chỉ có hai chúng ta." Trác Thiệu nói.
Trác Thiệu ngay từ đầu, chính là muốn đem nhà của cha mẹ mình thu hồi lại, sau đó cùng Trác Đình sống chung.
Hắn còn chưa trưởng thành, thậm chí ngay cả mười sáu tuổi cũng chưa tới, nhưng hắn tin tưởng mình nhất định có thể chiếu cố tốt Trác Đình nuôi Trác Đình.
Mà bây giờ biết trong tay Trác Vinh Minh có tiền, lại có cô của hắn nhúng tay vào... Trác Thiệu cảm thấy mình sắp thoát khỏi Trác Vinh Minh, hẳn là còn có thể lấy được một ít tiền từ tay Trác Vinh Minh.
Chỉ là phòng ốc của Trác Gia Bảo, sợ là không được.
Rốt cuộc hắn vẫn còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện không tiện làm, Trác Vinh Ngọc nguyện ý có thể vì hắn mà cãi nhau với Trác Vinh Minh, nhưng khẳng định sẽ không vì hắn mà kiện Trác Vinh Minh.
Bất quá, tất cả đều là tạm thời, chờ hắn lớn lên, nên là của hắn, hắn nhất định có thể lấy lại!
Trên mặt Trác Thiệu một chút biểu tình cũng không có, cùng Trác Đình chậm rãi thu dọn phòng hai người.
Sau khi tới nơi này, Trác Gia Bảo cảm thấy nói không chừng hắn đem tiền trộm giấu ở chỗ này, liền đem phòng hắn lật một lần, đem đồ đạc của hắn và Trác Đình vứt lung tung, hiện tại trong phòng loạn thành một đoàn... Đương nhiên, Trác Gia Bảo cũng không có lấy được tiền gì, ngược lại lật ra gạo hắn giấu trong phòng, làm cho những cảnh sát kia lại đau lòng hắn một phen.
Chờ Trác Thiệu dọn dẹp phòng xong, bên ngoài đã cãi nhau đến hồi kết.
Trác Vinh Minh kỳ thật không muốn nuôi Trác Thiệu, nhưng ông ta cũng không muốn trả lại tiền cho Trác Thiệu.
Trác Vinh Ngọc thì vẫn luôn mắng Trác Vinh Minh, cô đã làm bà nội, không có khả năng mang Trác Thiệu về nuôi, cũng không định đòi tiền của Trác Thiệu, nhưng cô không muốn thấy Trác Vinh Minh chiếm tiện nghi lớn như vậy.
Cô cảm thấy Trác Vinh Minh nên đưa căn nhà mới cho Trác Thiệu, lại cho Trác Thiệu ba vạn tệ.
Nhờ Trác Gia Bảo báo cảnh sát đến nhà mình điều tra, nên hiện tại bọn họ không chỉ biết lúc trước Trác Vinh Minh lấy của cha mẹ Trác Thiệu hơn mười vạn, còn biết ông ta có một tờ biên lai gửi tiền ba vạn tệ.
Chuyện này ầm ĩ đến chín giờ tối cũng không có kết quả, bất quá bởi vì Khuất Quế Hương không có ở đây, Trác Vinh Minh và Trác Gia Bảo hai người, rõ ràng là rơi vào thế hạ phong.
Cuối cùng, hai bên rốt cục cũng thương lượng ra một kết quả.
Căn nhà mới kia, Trác Vinh Minh sau khi mua để danh nghĩa Trác Gia Bảo, nên không thể lấy về, nhưng nhà ở nông thôn của cha mẹ Trác, phải trả lại cho Trác Thiệu.
Ngoài ra, gia đình Trác Vinh Minh còn phải cho Trác Thiệu năm vạn đồng.
Trác Vinh Minh một mực khẳng định cha mẹ Trác Thiệu không để lại tiền gì, trong sổ tiết kiệm là tiền của mình, chỉ thừa nhận cầm năm vạn tiền bồi thường, những người khác đều không có biện pháp với ông ta, cũng chỉ có thể nhận.
Sau khi thương lượng xong, Trác Thiệu mới bị gọi ra ngoài.
"Trác Thiệu, cậu cảm thấy như vậy được không?" Những cảnh sát kia hỏi, sau đó lại nhắc tới sau này của Trác Thiệu: "Sau này cậu, sẽ ở cùng cô của cậu..."
Trác Vinh Ngọc nghe nói như vậy, có chút không tình nguyện, nhưng không nói gì, ngược lại Trác Thiệu phản đối: "Không cần, em biết nấu cơm giặt quần áo, có thể ở một mình với Đình Đình."
"Cái này... Cậu còn quá nhỏ." Mọi người ở đây đều nhịn không được nhíu mày.
"Em có thể, hơn nữa nhà cô quá xa, đến trường không tiện." Trác Thiệu lại nói.
Trác Thiệu vừa nói ra lời này, mọi người ngược lại cũng không nói gì nữa.
Nhà Trác Vinh Ngọc, thật sự có chút xa, Trác Thiệu và Trác Đình nếu ở nhà cô, đạp xe đến trường mất nửa tiếng, đi bộ mất hơn một tiếng đồng hồ.
Ở thành phố lớn, có xe hơi, quảng đường này thực sự không tính là gì, nhưng lúc này ở huyện Phúc Dương, ngay cả xe buýt cũng không nhiều.
Mà nhà của cha mẹ Trác ở nông thôn, tương đối mà nói thì gần hơn rất nhiều, Trác Thiệu từ nhà đi bộ đến tường, chỉ cần bốn mươi phút, đi xe đạp lại chỉ cần mười lăm phút.
Mọi người lại thương lượng một chút, cuối cùng đều cảm thấy Trác Thiệu ở một mình cũng được.
Để Trác Thiệu ở một mình, so với để hắn tiếp tục ở cùng một chỗ với gia đình Trác Vinh Minh vẫn tốt hơn, ít nhất không cần bị đánh, không được ăn no.
Sau khi Trác Vinh Ngọc tỏ vẻ mình sẽ thường xuyên đi thăm Trác Thiệu, mọi người lại càng không có ý kiến gì.
Trác Thiệu cũng có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tốn không ít công sức, để cho tất cả mọi người đều biết cuộc sống của hắn thảm đến mức nào, hiện tại, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi gia đình Trác Vinh Minh.
Khóe miệng Trác Thiệu hơi nhếch lên, sau đó, hắn liền đối mặt với ánh mắt oán hận của Trác Gia Bảo.
Trác Thiệu hướng gã ta cười cười.
Trác Gia Bảo đứng lên, phẫn nộ nhìn Trác Thiệu, hình như muốn đi đánh Trác Thiệu, nhưng gã ta còn chưa cất bước, đã có cảnh sát ngăn cản gã ta.
Hai người Trác Gia Bảo và Trác Vinh Minh, cuối cùng bị cảnh sát cường ngạnh đưa ra khỏi phòng này, lúc bọn họ rời đi, còn dặn dò Trác Thiệu nhất định phải khóa trái cửa phòng.
Trác Thiệu ngoan ngoãn đáp ứng.
Ngày hôm sau, Trác Thiệu không đi học mà đến đồn cảnh sát.
Tại đồn cảnh sát, Trác Vinh Minh đưa cho Trác Thiệu ba vạn đồng, lại viết một tờ giấy nợ hai vạn đồng, sau đó liền oán hận nhìn Trác Thiệu một cái, mang theo Trác Gia Bảo rời đi.
Sau đó, Trác Vinh Ngọc cầm chứng minh thư của mình và sổ hộ khẩu mà Trác Thiệu vừa mới bổ sung, đến ngân hàng làm một sổ tiết kiệm cho Trác Thiệu, đem tất cả ba vạn đồng gửi vào.
"Sau này cô sẽ thường xuyên đến thăm cháu, đến lúc đó mỗi tháng cho cháu năm trăm đồng làm chi phí sinh hoạt, nộp học phí gì đó, cô cũng sẽ tới đây thăm." Trác Vinh Ngọc nói.
"Cô, cám ơn cô." Trác Thiệu cảm kích nói, lại không khỏi có chút bất đắc dĩ —— tuổi hiện tại của hắn, một mình đi lấy tiền đều không lấy ra được.
Lúc này ở huyện Phúc Dương, còn chưa có máy ATM tự phục vụ, mọi người thậm chí không quen dùng thẻ ngân hàng.
"Cùng cô cảm ơn làm gì?" Trác Vinh Ngọc nói, lại mang theo Trác Thiệu đến nhà ở cha mẹ Trác để lại.
Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại, Trác Thiệu trở lại nơi mình lớn lên... Hắn lúc trước thật sự không rảnh tới nơi này xem một chút.
Ngôi nhà cha mẹ Trác xây dựng, là một tòa nhà nhỏ hai tầng, bên ngoài lát gạch men sứ, mái ngói dùng chính là một khối ngói đỏ lớn, cửa sổ thì màu xanh lam, nhìn từ bên ngoài vô cùng xinh đẹp.
Huyện Phúc Dương bên này nằm ở ven biển, đất ít người nhiều, đất đai trong thôn vẫn rất ít, bởi vậy từ thập niên tám mươi trở đi, mọi người đã bắt đầu xây dựng nhà nhỏ hai tầng, lúc này nhà nào cũng có lầu.
Những tòa nhà hai tầng được xây dựng vào thập niên 80 hoặc đầu thập niên 90, mái ngói đều màu xám đen, tường ngoài chỉ sơn vôi một chút, trên lầu cơ bản chỉ có hai gian phòng, từng tòa nhìn xám xịt, nhưng mấy năm gần đây xây nhà ở, cũng không khác gì nhà Trác Thiệu.
Đương nhiên, những căn nhà này bên ngoài nhìn rất đẹp, nhưng bên trong đều rất bình thường, trang trí còn chưa phổ biến, giống như nhà Trác Thiệu thì không có trang trí, mặt đất đều là xi măng.
Nhưng mà nhà hắn đã tính toán xong —— cha mẹ Trác ở trên lầu lắp một phòng vệ sinh, làm một cái bồn cầu tự hoại.
Vào thời điểm này, có rất nhiều người vẫn dùng nhà xí.
Hiện tại, căn nhà này được Trác Vinh Minh cho một hộ người ngoài nuôi trâu thuê.
Ở Huyện Phúc Dương không có người nuôi trâu, người nhà này hơn nửa năm trước từ nơi khác tới đây, sau đó thỉnh thoảng liền đi mua mấy con trâu về giết bán, hiện tại ở chợ huyện Phúc Dương có một quầy hàng, làm ăn rất tốt.
Bọn họ mỗi lần đi mua trâu, đều là mua bảy tám con, nhiều trâu như vậy không có khả năng một lần giết toàn bộ, phải nuôi...
Muốn nuôi trâu, bọn họ đương nhiên không có khả năng ở trong thành phố, liền thuê nhà Trác Thiệu, dưới lầu dùng để nuôi trâu giết trâu, trên lầu thì dùng để ở.
Bởi vì bọn họ ở chỗ này không tệ, thậm chí còn gọi một ít thân thích ở quê nhà cùng ở, đương nhiên, thân thích của bọn họ không bán thịt trâu, mà đi nhà máy phụ cận làm việc.
Những thứ này, Trác Thiệu kiếp trước khi giao tiếp với bọn họ biết, mà kiếp trước hắn, tức giận đuổi hết những người này đi.
Về phần vì sao hắn lại tức giận...
Trác Thiệu và Trác Vinh Ngọc vừa mới vào cửa, đã ngửi thấy mùi phân trâu hôi thối, đồng thời nhìn thấy từng tấm da trâu bị gấp lại trong nhà để hướng nam, góc trong phòng còn ném một đống sừng trâu...
Lúc trước Trác Thiệu và một nhà Trác Vinh Minh trở mặt chạy về, nhìn thấy một màn này đều bị dọa sợ, cho dù là hiện tại, hắn cũng có chút không tiếp nhận được.
Những người đã từng sống hai mươi năm sau đó, làm thế nào có thể chấp nhận tình cảnh lộn xộn bẩn thỉu, đầy ruồi muỗi ở khắp mọi nơi?
Ngay từ đầu Trác Thiệu, là dự định mang theo Trác Đình, giống như kiếp trước ở lại, nhưng hiện tại, hắn có chút do dự.
Phòng này cho dù hắn thu dọn lại thật tốt, phỏng chừng cũng sẽ giữ lại hương vị.
Biểu cảm của Trác Vinh Ngọc cũng rất khó coi: "Đây là nhà mới! Trác Vinh Minh thế nhưng lại để cho người ta chà đạp như vậy!" Lúc trước khi nhà đã xây xong làm tiệc rượu, em trai cô còn nói phòng này tương lai sẽ cho Trác Thiệu dùng để kết hôn, không nghĩ tới hiện tại lại bị người ta chà đạp thành như vậy!
"Các người đến đây làm gì vậy? Muốn mua thịt trâu?" Một người phụ nữ bước ra khỏi nhà và hỏi ngay lập tức.
Cô là người thuê nhà ở đây, một nhà bọn họ ở chợ có một quầy hàng, nhưng rất nhiều người trong thôn, là trực tiếp đến nhà bọn họ mua thịt trâu... Cô liền cho rằng Trác Vinh Ngọc cùng Trác Thiệu cũng như vậy.
"Không phải, tôi đến xem phòng, ngôi nhà này là của tôi." Trác Thiệu nói.
Người phụ nữ sửng sốt.
Trác Vinh Ngọc gọi người trong thôn tới, xác định căn nhà này là của Trác Thiệu.
"Vậy sau này chúng tôi đưa tiền thuê nhà cho cậu?" Người phụ nữ ôm một bé gái hai ba tuổi hỏi.
"Các người phải dọn ra ngoài mới được, hiện tại nó không có chỗ ở." Trác Vinh Ngọc nói.
"Nhưng chúng ta đã trả tiền thuê nhà tháng này..." Người phụ nữ kia nghe vậy, nhất thời có chút không vui.
Cô không phải là đau lòng về tiền thuê nhà, mà là tiếc ngôi nhà này.
Bọn họ nuôi một đàn trâu, phòng ốc nhỏ căn bản là không ở được, mà cả căn nhà lớn, lại không dễ cho thuê ——trong thôn nhà nào cũng có nhà ở, nhưng những nhà kia, nếu bọn họ muốn vào ở, nào ai nguyện ý cho bọn họ thuê?
"Tiền thuê nhà tháng này, các người có thể đi tìm người thu tiền thuê nhà đòi lại." Trác Vinh Ngọc nói.
"Nhưng cho dù như vậy, chúng ta nhất thời nửa khắc, cũng không tìm được chỗ chuyển đi..."
Trác Thiệu biết người nhà này vẫn có thể tìm được chỗ chuyển đi, đời trước người nhà này sau đó thuê một hộ gia đình trong thôn dựng lều lợn mang theo sân, cộng thêm hai gian phòng hướng bắc ở, tuy rằng chen chúc, nhưng cũng ở lại.
Chỉ là...
Trác Thiệu kéo quần áo Trác Vinh Ngọc.
"Trác Thiệu, có việc gì?" Trác Vinh Ngọc hỏi.
"Cô, nếu không cháu và em gái vẫn không trở về ở."
"Vậy các cháu ở đâu?" Trác Vinh Ngọc nhíu mày.
"Chúng ta có thể lấy tiền bọn họ thuê nhà, đi huyện thành thuê một căn nhà ở." Trác Thiệu nói, sau đó nhìn về phía người phụ nữ kia: "Hai người thuê nhà tôi, một tháng bao nhiêu tiền?"
"Ba trăm năm mươi." Người phụ nữ kia nói, ngay từ đầu bọn họ thuê phòng này, Trác Vinh Minh chỉ nhận hai trăm, nhưng sau đó bọn họ lại gọi một số người đến ở, Trác Vinh Minh liền tăng giá, mỗi tháng thu ba trăm năm mươi.
"Các người sau này một tháng trả năm trăm, tôi sẽ cho các người thuê." Trác Thiệu nói.
Trác Vinh Ngọc nghe được phòng Trác Thiệu này một tháng thuê ba trăm năm mươi, đã rất kinh ngạc, nghe được Trác Thiệu đòi giá năm trăm, càng kinh ngạc hơn.
Bây giờ rất nhiều người lương một tháng cũng chỉ năm sáu trăm!
Kết quả là, người phụ nữ suy nghĩ một chút, đồng ý: "Có thể, nhưng sau này không thể tùy tiện tăng tiền thuê nhà."
Trác Vinh Ngọc bị kinh hãi, Trác Thiệu ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao kiếp trước lúc hắn đuổi người, người nhà này đã nói qua, có thể thuê phòng của hắn một tháng năm trăm.
Lúc này tiền lương của người ta quả thật thấp, nhưng người làm ăn, thu nhập vẫn rất tốt, hơn nữa nhà hắn rất lớn, trên lầu tổng cộng có bảy phòng, có thể để cho bọn họ ở nhiều người, tính ra không lỗ.
Mà đối với Trác Thiệu mà nói, đây cũng là rất có lợi.
Lúc này ở huyện thành thuê một căn nhà nhỏ cũ, một phòng một sảnh, một trăm đồng là đủ, số tiền còn lại, còn đủ để hắn và Trác Đình sinh hoạt rồi.
****
Tác giả có lời muốn nói: sắp bắt đầu ở chung rồi ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.