Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt
Chương 6: Người trước và người sau
Quyết Tuyệt
20/10/2022
Nhà của Trác Vinh Minh rất nhỏ, kiểu trang trí lại càng là của rất nhiều năm về trước, đương nhiên không có khả năng là tủ bát giống vài năm
sau.
Bàn phòng bếp, là dùng gạch xây ra mấy bức tường thấp, sau đó trải đá cẩm thạch lên trên làm thành, phía dưới bàn đặt bình khí hóa lỏng còn có thùng đựng dầu đựng gạo vân vân, tủ bát đũa và tủ để thức ăn, thì trực tiếp đặt trên mặt bàn.
Bây giờ, cái tủ bát đó ngã.
Khuất Quế Hương lúc mới bắt đầu, còn muốn khắc chế trước mặt thầy giáo, nhưng lúc này nhìn thấy mảnh sứ vỡ trên mặt đất, bà ta rốt cuộc không khắc chế được: "Tao đánh chết tiểu súc sinh mày!"
Trong một khoảnh thời gian, cảnh tượng thậm chí còn lộn xộn hơn, và tại thời điểm này, hai giáo viên cuối cùng đã nổi giận: "Dừng lại!"
Ngay sau đó.
Trong một tiệm ăn nhỏ ở huyện Phúc Dương, Trác Thiệu và Trác Đình cầm cặp sách của bọn họ, đang ăn cơm.
Lúc trước nhà họ Trác loạn thành một đoàn, thầy Dương và thầy Trương không có biện pháp khuyên Khuất Quế Hương, dứt khoát đem hai đứa nhỏ từ Trác gia mang ra trước, hỏi Trác Thiệu sau khi biết bọn họ còn chưa ăn cơm tối, còn dẫn bọn họ vào một tiệm ăn nhỏ.
Tiệm ăn nhỏ là do một đôi vợ chồng khoảng ba mươi tuổi mở ra, buổi sáng bán mì, buổi trưa và buổi tối bán cơm, giá cả không đắt, thầy Dương gọi thịt kho tàu, cá trích chua ngọt, giá đỗ dưa muối, trứng xào cà chua cộng với canh bí đao tổng cộng năm món, cộng lại hết ba mươi đồng.
Đây đều là đồ ăn gia đình, hai thầy giáo bình thường ở nhà ăn không kém hơn thế này, cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, ngay từ đầu cũng không động đũa, nhưng Trác Thiệu và Trác Đình...
Trác Thiệu kiếp trước trước khi chết, không thiếu ăn uống, ngược lại bởi vì tâm tình uất ức, cả ngày ăn không thấy vị cái gì cũng không muốn ăn... Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi vỏ của mình.
Tiểu mập mạp cho hắn chân gà hắn muốn để lại cho Trác Đình, không ăn vào buổi chiều, lúc này rất đói, lại muốn tận lực ở trước mặt hai thầy giáo biểu hiện sự đáng thương của mình, nên ăn rất nhiều.
Về phần Trác Đình... Một năm nay cô bé chưa từng ăn ngon, tài nấu nướng của Khuất Quế Hương còn rất kém cỏi, hiện tại có cơ hội ăn được đồ ăn ngon như vậy...
Trác Đình gần như muốn vùi đầu mình vào bát cơm.
Hai đứa nhỏ này thêm hai lần cơm, bộ dáng chưa thỏa mãn, bọn họ đều đói bụng như vậy, lúc ăn đồ ăn lại còn thật cẩn thận không dám gắp...
Chủ nhiệm lớp của Trác Thiệu họ Dương, tên là Dương Kiến Hoa, năm nay đã ba mươi sáu tuổi, có một đứa con gái đang học lớp sáu.
Nghĩ đến con gái của mình rất kén ăn, cá trích chỉ ăn thịt trên bụng cá không có xương nhỏ, thịt chỉ ăn thịt nạc, khổ qua đụng cũng không đụng, lại nhìn hai người trước mặt này...
Trác Thiệu đã ăn ba chén cơm, Trác Đình cũng ăn hai chén, mà bọn họ ăn nhiều cơm như vậy, thịt kho tàu trên bàn thế nhưng chỉ thiếu một phần ba, cá trích chỉ không có đầu và đuôi, mấy món ăn khác, cũng còn lại hơn phân nửa.
Dương Kiến Hoa lại nhớ tới chuyện trước đó.
Con gái anh đừng nói là không cẩn thận làm rơi mấy cái chén trị giá mấy đồng, cho dù có làm vỡ bình hoa mấy trăm đồng anh mua về trang trí, anh nhiều nhất cũng chỉ đau lòng một chút, sau đó giáo dục con gái vài câu, tuyệt đối không nỡ đánh, nhưng Trác Thiệu...
Dương Kiến Hoa nhìn thiếu niên gầy gò luống cuống ngồi trước mặt mình, trong lòng dâng lên một cỗ đồng tình, lại có chút áy náy —— lúc trước anh, thế nhưng cũng không chú ý tới tình huống của Trác Thiệu.
"Thầy Dương, em ăn no rồi." Trác Thiệu buông bát xuống, thật cẩn thận nhìn thoáng qua Dương Kiến Hoa, lại cúi đầu.
"Các em ăn thêm một chút." Dương Kiến Hoa phục hồi tinh thần lại, sau đó gắp cho Trác Thiệu và Trác Đình mỗi người một miếng thịt.
"Cám ơn." Trác Thiệu nói, cúi đầu chậm rãi ăn, tựa như luyến tiếc đem thịt lập tức ăn sạch, mà Trác Đình, cũng ngay sau đó nói cảm ơn.
Dương Kiến Hoa lại gắp cho bọn họ chút thịt cá, sau đó mới tự mình ăn cơm, đồng thời cũng có chút rối rắm: "Trác Thiệu, trong nhà em..."
Nhìn bộ dáng của người phụ nữ kia, hai đứa nhỏ Trác Thiệu và Trác Đình trở về, hơn phân nửa là sẽ bị đánh, nhưng anh lại không có khả năng đem hai đứa nhỏ này mang đi...
Dương Kiến Hoa ít nhiều có chút lo lắng.
"Thấy Dương, bà ấy nổi giận rồi thì không sao, em đã quen rồi." Trác Thiệu nhu thuận nói.
Nếu hắn có đủ năng lực, tuyệt đối sẽ giáo huấn đôi vợ chồng kia thật tốt, nhưng mà hắn hiện tại chỉ là một thiếu niên mới mười lăm tuổi, gầy luống, hắn còn không muốn giống như kiếp trước, sa đọa, dựa vào mình là côn đồ để đạt được lực lượng phản kháng.
Hắn chỉ có thể nhận được sự đồng tình của một số người, đặt mình vào vị trí nạn nhân, sau đó mới nghĩ biện pháp quang minh chính đại thoát khỏi đôi vợ chồng kia.
"Chờ em ăn xong, thầy sẽ cùng bà ấy trao đổi một chút." Dương Kiến Hoa nói.
Dương Kiến Hoa nói được làm được, sau khi ăn cơm xong, liền mang theo Trác Thiệu và Trác Đình trở về Trác gia, mà lúc này, Trác Vinh Minh cũng trở về.
Trác Thiệu sau khi sống lại, lần đầu tiên nhìn thấy Trác Vinh Minh, kiếp trước chết trên tay hắn, khiến hắn trở thành kẻ giết người mà mọi người đều tránh không kịp.
Tổ tiên Trác gia từng là gia đình giàu có ở địa phương, mãi cho đến thế hệ gia gia của Trác gia, mới bởi vì vị lão tổ tông này đánh cuộc không tốt mà bại trận.
Đến thời ông nội Trác Thiệu, nhà họ Trác đã rất nghèo, thậm chí bởi vậy mà may mắn ở thời đại hỗn loạn kia có thành phần tốt, hoàn toàn không bị các loại hoạt động ảnh hưởng.
Nhưng ông nội Trác vẫn có chỗ khác so với những người khác trong thôn, ví dụ như ông biết chữ, còn đẹp trai.
Ông nội Trác đẹp trai cưới được bà nội Trác cũng xinh đẹp như nhau, bọn họ sinh ra ba đứa con, người nào người nấy đều đẹp.
Trác Vinh Minh tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn vẫn rất anh tuấn, chính là quanh năm uống rượu làm cho ông ta luôn là bộ dáng không tỉnh táo, đôi mắt cũng đỏ hồng, vĩnh viễn say mắt buồn bực.
Ban đầu ông ta làm việc trong nhà máy phân bón, sau khi bị sa thải thì dựa vào công việc lặt vặt xung quanh để sống qua ngày, kiếm được tiền còn chưa đủ để ông ta tự mình tiêu xài. Trác Thiệu nhớ rõ, trước khi cha mẹ mình qua đời, ông ta thường vay tiền cha mình, Khuất Quế Hương thì luôn nhận rất nhiều công việc thủ công có thể làm ở nhà để kiếm tiền trợ cấp gia đình, ví dụ như khâu hạt châu trên một ít quần áo, khâu những mảnh sáng lấp lánh gì đó.
Trác Thiệu nhìn ông ta một cái, liền cúi đầu, che giấu sự tàn nhẫn trên mặt mình.
Nếu không phải sợ lặp lại vết xe đổ lại hủy hoại cả đời mình, lúc này hắn hận không thể đi lên tẩn người này một trận.
"Ông là bác của Trác Thiệu? Tôi là giáo viên của Trác Thiệu, hôm nay là đến thăm nhà." Dương Kiến Hoa nói, anh đem chuyện trước đó nói một chút, lại hỏi: "Ông có biết đánh đứa nhỏ là phạm pháp không?"
"Hai vị thầy giáo, xin lỗi, vợ tôi tính tình cô ấy không tốt..." Trác Vinh Minh cười bồi tội, lại trừng mắt nhìn Khuất Quế Hương một cái: "Tôi bận rộn công việc, cũng không biết vợ tôi thì ra còn đánh con, thật sự xin lỗi cha của hai đứa nhỏ."
Trác Vinh Minh có đọc sách, nói chuyện rất dễ nghe, có ông ta ở Khuất Quế Hương biểu hiện rất an phận, bởi vậy hai giáo viên dặn dò vài câu, liền rời đi.
Trác Thiệu đưa mắt nhìn hai giáo viên rời đi, quay đầu lại, liền đối mặt với ánh mắt tràn đầy ác ý của Trác Vinh Minh: "Thằng nhóc, lá gan thật to!"
Thanh âm Trác Vinh Minh rất âm trầm, ông ta và Khuất Quế Hương không phải người một nhà không vào một nhà, cũng không phải thứ gì tốt, hôm nay Trác Thiệu không nghe lời còn trêu chọc tới hai giáo viên, không thể nghi ngờ làm cho ông ta rất tức giận, cũng hạ quyết tâm muốn giáo dục Trác Thiệu một chút.
Hắn cũng không thể để cho thằng nhóc này trèo lên đầu mình!
Trác Vinh Minh tiến lên vài bước, liền muốn bắt Trác Thiệu đánh một trận, nhưng Trác Thiệu né tránh, còn vọt vào phòng bếp.
"Mày muốn gì?" Trác Vinh Minh hỏi, đột nhiên có chút bất an.
Trác Thiệu cầm một con dao nhà bếp từ trong phòng bếp đi ra.
Nhìn thấy con dao trên tay Trác Thiệu dù không đặc biệt sắc bén, nhưng cũng có lực sát thương, biểu tình Trác Vinh Minh thay đổi: "Rốt cuộc mày muốn làm gì? Bỏ con dao xuống!"
"Tôi không muốn làm gì." Trác Thiệu mặt không chút thay đổi nhìn Trác Vinh Minh, lại lắc lắc dao trên tay: "Bất quá, nếu các người lại đánh tôi, tôi cũng sẽ không khách khí! Tôi đánh không lại các người, liền cùng các người liều mạng!"
"Nhãi ranh, mày còn dám uy hiếp tao?" Trác Vinh Minh giận dữ: "Lão tử quất chết mày!" Ông ta nhìn thì cực kỳ hung hãn, nhưng trong mắt rõ ràng có sợ hãi.
"Ông cứ việc ra tay. Ông đánh tôi bị thương, tôi liền chạy đến đồn cảnh sát, nói ông ngược đãi tôi, nếu ông đánh chết tôi..." Trên mặt Trác Thiệu vẫn như trước một chút biểu tình cũng không có: "Ông đánh chết tôi cũng là chuyện tốt, dù sao tôi cũng không muốn sống, đến lúc đó liền biến thành lệ quỷ chờ ông bị bắn chết."
Lúc Trác Thiệu nói lời này giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, một chút phập phồng cũng không có, nhưng Trác Vinh Minh nhìn thấy ánh mắt tối đen một mảnh, bên trong tựa như không có cái gì, lại không hiểu sao có chút sợ hãi.
"Nhóc thúi, mày là ánh mắt gì vậy?" Khuất Quế Hương giận dữ nói, dù bà ta ồn ào vài câu, nhưng cũng không dám thật sự đi đánh Trác Thiệu.
Trác Thiệu cười nhạo một tiếng, ném dao nhà bếp về phía bọn họ, sau khi nhìn thấy bọn họ sợ hãi lùi lại vài bước, mới lôi kéo Trác Đình vào phòng bọn họ.
Hắn kiếp trước lúc này, cảm thấy một nhà bác căn bản không có biện pháp đối phó, nhưng hiện tại hắn đã ba mươi lăm tuổi, lại rõ ràng biết, đôi vợ chồng kia kỳ thật cũng không thể đối xử với hắn như thế nào.
Nói như thế nào, hiện tại cũng là xã hội pháp quyền, Trác Vinh Minh chẳng lẽ còn dám giết chết bọn họ?
Trác Vinh Minh tuyệt đối không dám làm chuyện như vậy, ngược lại hắn dám.
"Anh?" Vừa về phòng, Trác Đình liền có chút lo lắng nhìn Trác Thiệu.
"Đình Đình, không có việc gì, đừng sợ, cũng đừng lo lắng." Trác Thiệu sờ sờ đầu Trác Đình, cười rộ lên: "Có muốn ăn đùi gà không?"
Nói xong, Trác Thiệu liền từ trong túi lấy ra đùi gà Lương Thần cho lắc lắc.
Trác Đình nuốt nước miếng, nó đã lâu không ăn vặt...
Trác Thiệu chia đùi gà thành hai nửa, cùng Trác Đình mỗi người một nửa ăn, lại bảo Trác Đình làm bài tập về nhà, chính mình cũng lấy sách ra đọc.
Bài tập tiểu học rất đơn giản, Trác Đình rất nhanh đã hoàn thành, sau khi làm xong, nó lại len lén nhìn thoáng qua Trác Thiệu.
Hôm nay anh trai thay đổi rất nhiều.
Nhưng mà, nó thích anh trai như vậy.
Con bé rất vui vẻ, Trác Thiệu lại đột nhiên phát hiện ra một chuyện tương đối rối rắm.
Hắn và Trác Đình ngủ chung một phòng, không chỉ như thế, phòng bọn họ còn chỉ có một cái giường...
Bàn phòng bếp, là dùng gạch xây ra mấy bức tường thấp, sau đó trải đá cẩm thạch lên trên làm thành, phía dưới bàn đặt bình khí hóa lỏng còn có thùng đựng dầu đựng gạo vân vân, tủ bát đũa và tủ để thức ăn, thì trực tiếp đặt trên mặt bàn.
Bây giờ, cái tủ bát đó ngã.
Khuất Quế Hương lúc mới bắt đầu, còn muốn khắc chế trước mặt thầy giáo, nhưng lúc này nhìn thấy mảnh sứ vỡ trên mặt đất, bà ta rốt cuộc không khắc chế được: "Tao đánh chết tiểu súc sinh mày!"
Trong một khoảnh thời gian, cảnh tượng thậm chí còn lộn xộn hơn, và tại thời điểm này, hai giáo viên cuối cùng đã nổi giận: "Dừng lại!"
Ngay sau đó.
Trong một tiệm ăn nhỏ ở huyện Phúc Dương, Trác Thiệu và Trác Đình cầm cặp sách của bọn họ, đang ăn cơm.
Lúc trước nhà họ Trác loạn thành một đoàn, thầy Dương và thầy Trương không có biện pháp khuyên Khuất Quế Hương, dứt khoát đem hai đứa nhỏ từ Trác gia mang ra trước, hỏi Trác Thiệu sau khi biết bọn họ còn chưa ăn cơm tối, còn dẫn bọn họ vào một tiệm ăn nhỏ.
Tiệm ăn nhỏ là do một đôi vợ chồng khoảng ba mươi tuổi mở ra, buổi sáng bán mì, buổi trưa và buổi tối bán cơm, giá cả không đắt, thầy Dương gọi thịt kho tàu, cá trích chua ngọt, giá đỗ dưa muối, trứng xào cà chua cộng với canh bí đao tổng cộng năm món, cộng lại hết ba mươi đồng.
Đây đều là đồ ăn gia đình, hai thầy giáo bình thường ở nhà ăn không kém hơn thế này, cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, ngay từ đầu cũng không động đũa, nhưng Trác Thiệu và Trác Đình...
Trác Thiệu kiếp trước trước khi chết, không thiếu ăn uống, ngược lại bởi vì tâm tình uất ức, cả ngày ăn không thấy vị cái gì cũng không muốn ăn... Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi vỏ của mình.
Tiểu mập mạp cho hắn chân gà hắn muốn để lại cho Trác Đình, không ăn vào buổi chiều, lúc này rất đói, lại muốn tận lực ở trước mặt hai thầy giáo biểu hiện sự đáng thương của mình, nên ăn rất nhiều.
Về phần Trác Đình... Một năm nay cô bé chưa từng ăn ngon, tài nấu nướng của Khuất Quế Hương còn rất kém cỏi, hiện tại có cơ hội ăn được đồ ăn ngon như vậy...
Trác Đình gần như muốn vùi đầu mình vào bát cơm.
Hai đứa nhỏ này thêm hai lần cơm, bộ dáng chưa thỏa mãn, bọn họ đều đói bụng như vậy, lúc ăn đồ ăn lại còn thật cẩn thận không dám gắp...
Chủ nhiệm lớp của Trác Thiệu họ Dương, tên là Dương Kiến Hoa, năm nay đã ba mươi sáu tuổi, có một đứa con gái đang học lớp sáu.
Nghĩ đến con gái của mình rất kén ăn, cá trích chỉ ăn thịt trên bụng cá không có xương nhỏ, thịt chỉ ăn thịt nạc, khổ qua đụng cũng không đụng, lại nhìn hai người trước mặt này...
Trác Thiệu đã ăn ba chén cơm, Trác Đình cũng ăn hai chén, mà bọn họ ăn nhiều cơm như vậy, thịt kho tàu trên bàn thế nhưng chỉ thiếu một phần ba, cá trích chỉ không có đầu và đuôi, mấy món ăn khác, cũng còn lại hơn phân nửa.
Dương Kiến Hoa lại nhớ tới chuyện trước đó.
Con gái anh đừng nói là không cẩn thận làm rơi mấy cái chén trị giá mấy đồng, cho dù có làm vỡ bình hoa mấy trăm đồng anh mua về trang trí, anh nhiều nhất cũng chỉ đau lòng một chút, sau đó giáo dục con gái vài câu, tuyệt đối không nỡ đánh, nhưng Trác Thiệu...
Dương Kiến Hoa nhìn thiếu niên gầy gò luống cuống ngồi trước mặt mình, trong lòng dâng lên một cỗ đồng tình, lại có chút áy náy —— lúc trước anh, thế nhưng cũng không chú ý tới tình huống của Trác Thiệu.
"Thầy Dương, em ăn no rồi." Trác Thiệu buông bát xuống, thật cẩn thận nhìn thoáng qua Dương Kiến Hoa, lại cúi đầu.
"Các em ăn thêm một chút." Dương Kiến Hoa phục hồi tinh thần lại, sau đó gắp cho Trác Thiệu và Trác Đình mỗi người một miếng thịt.
"Cám ơn." Trác Thiệu nói, cúi đầu chậm rãi ăn, tựa như luyến tiếc đem thịt lập tức ăn sạch, mà Trác Đình, cũng ngay sau đó nói cảm ơn.
Dương Kiến Hoa lại gắp cho bọn họ chút thịt cá, sau đó mới tự mình ăn cơm, đồng thời cũng có chút rối rắm: "Trác Thiệu, trong nhà em..."
Nhìn bộ dáng của người phụ nữ kia, hai đứa nhỏ Trác Thiệu và Trác Đình trở về, hơn phân nửa là sẽ bị đánh, nhưng anh lại không có khả năng đem hai đứa nhỏ này mang đi...
Dương Kiến Hoa ít nhiều có chút lo lắng.
"Thấy Dương, bà ấy nổi giận rồi thì không sao, em đã quen rồi." Trác Thiệu nhu thuận nói.
Nếu hắn có đủ năng lực, tuyệt đối sẽ giáo huấn đôi vợ chồng kia thật tốt, nhưng mà hắn hiện tại chỉ là một thiếu niên mới mười lăm tuổi, gầy luống, hắn còn không muốn giống như kiếp trước, sa đọa, dựa vào mình là côn đồ để đạt được lực lượng phản kháng.
Hắn chỉ có thể nhận được sự đồng tình của một số người, đặt mình vào vị trí nạn nhân, sau đó mới nghĩ biện pháp quang minh chính đại thoát khỏi đôi vợ chồng kia.
"Chờ em ăn xong, thầy sẽ cùng bà ấy trao đổi một chút." Dương Kiến Hoa nói.
Dương Kiến Hoa nói được làm được, sau khi ăn cơm xong, liền mang theo Trác Thiệu và Trác Đình trở về Trác gia, mà lúc này, Trác Vinh Minh cũng trở về.
Trác Thiệu sau khi sống lại, lần đầu tiên nhìn thấy Trác Vinh Minh, kiếp trước chết trên tay hắn, khiến hắn trở thành kẻ giết người mà mọi người đều tránh không kịp.
Tổ tiên Trác gia từng là gia đình giàu có ở địa phương, mãi cho đến thế hệ gia gia của Trác gia, mới bởi vì vị lão tổ tông này đánh cuộc không tốt mà bại trận.
Đến thời ông nội Trác Thiệu, nhà họ Trác đã rất nghèo, thậm chí bởi vậy mà may mắn ở thời đại hỗn loạn kia có thành phần tốt, hoàn toàn không bị các loại hoạt động ảnh hưởng.
Nhưng ông nội Trác vẫn có chỗ khác so với những người khác trong thôn, ví dụ như ông biết chữ, còn đẹp trai.
Ông nội Trác đẹp trai cưới được bà nội Trác cũng xinh đẹp như nhau, bọn họ sinh ra ba đứa con, người nào người nấy đều đẹp.
Trác Vinh Minh tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn vẫn rất anh tuấn, chính là quanh năm uống rượu làm cho ông ta luôn là bộ dáng không tỉnh táo, đôi mắt cũng đỏ hồng, vĩnh viễn say mắt buồn bực.
Ban đầu ông ta làm việc trong nhà máy phân bón, sau khi bị sa thải thì dựa vào công việc lặt vặt xung quanh để sống qua ngày, kiếm được tiền còn chưa đủ để ông ta tự mình tiêu xài. Trác Thiệu nhớ rõ, trước khi cha mẹ mình qua đời, ông ta thường vay tiền cha mình, Khuất Quế Hương thì luôn nhận rất nhiều công việc thủ công có thể làm ở nhà để kiếm tiền trợ cấp gia đình, ví dụ như khâu hạt châu trên một ít quần áo, khâu những mảnh sáng lấp lánh gì đó.
Trác Thiệu nhìn ông ta một cái, liền cúi đầu, che giấu sự tàn nhẫn trên mặt mình.
Nếu không phải sợ lặp lại vết xe đổ lại hủy hoại cả đời mình, lúc này hắn hận không thể đi lên tẩn người này một trận.
"Ông là bác của Trác Thiệu? Tôi là giáo viên của Trác Thiệu, hôm nay là đến thăm nhà." Dương Kiến Hoa nói, anh đem chuyện trước đó nói một chút, lại hỏi: "Ông có biết đánh đứa nhỏ là phạm pháp không?"
"Hai vị thầy giáo, xin lỗi, vợ tôi tính tình cô ấy không tốt..." Trác Vinh Minh cười bồi tội, lại trừng mắt nhìn Khuất Quế Hương một cái: "Tôi bận rộn công việc, cũng không biết vợ tôi thì ra còn đánh con, thật sự xin lỗi cha của hai đứa nhỏ."
Trác Vinh Minh có đọc sách, nói chuyện rất dễ nghe, có ông ta ở Khuất Quế Hương biểu hiện rất an phận, bởi vậy hai giáo viên dặn dò vài câu, liền rời đi.
Trác Thiệu đưa mắt nhìn hai giáo viên rời đi, quay đầu lại, liền đối mặt với ánh mắt tràn đầy ác ý của Trác Vinh Minh: "Thằng nhóc, lá gan thật to!"
Thanh âm Trác Vinh Minh rất âm trầm, ông ta và Khuất Quế Hương không phải người một nhà không vào một nhà, cũng không phải thứ gì tốt, hôm nay Trác Thiệu không nghe lời còn trêu chọc tới hai giáo viên, không thể nghi ngờ làm cho ông ta rất tức giận, cũng hạ quyết tâm muốn giáo dục Trác Thiệu một chút.
Hắn cũng không thể để cho thằng nhóc này trèo lên đầu mình!
Trác Vinh Minh tiến lên vài bước, liền muốn bắt Trác Thiệu đánh một trận, nhưng Trác Thiệu né tránh, còn vọt vào phòng bếp.
"Mày muốn gì?" Trác Vinh Minh hỏi, đột nhiên có chút bất an.
Trác Thiệu cầm một con dao nhà bếp từ trong phòng bếp đi ra.
Nhìn thấy con dao trên tay Trác Thiệu dù không đặc biệt sắc bén, nhưng cũng có lực sát thương, biểu tình Trác Vinh Minh thay đổi: "Rốt cuộc mày muốn làm gì? Bỏ con dao xuống!"
"Tôi không muốn làm gì." Trác Thiệu mặt không chút thay đổi nhìn Trác Vinh Minh, lại lắc lắc dao trên tay: "Bất quá, nếu các người lại đánh tôi, tôi cũng sẽ không khách khí! Tôi đánh không lại các người, liền cùng các người liều mạng!"
"Nhãi ranh, mày còn dám uy hiếp tao?" Trác Vinh Minh giận dữ: "Lão tử quất chết mày!" Ông ta nhìn thì cực kỳ hung hãn, nhưng trong mắt rõ ràng có sợ hãi.
"Ông cứ việc ra tay. Ông đánh tôi bị thương, tôi liền chạy đến đồn cảnh sát, nói ông ngược đãi tôi, nếu ông đánh chết tôi..." Trên mặt Trác Thiệu vẫn như trước một chút biểu tình cũng không có: "Ông đánh chết tôi cũng là chuyện tốt, dù sao tôi cũng không muốn sống, đến lúc đó liền biến thành lệ quỷ chờ ông bị bắn chết."
Lúc Trác Thiệu nói lời này giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, một chút phập phồng cũng không có, nhưng Trác Vinh Minh nhìn thấy ánh mắt tối đen một mảnh, bên trong tựa như không có cái gì, lại không hiểu sao có chút sợ hãi.
"Nhóc thúi, mày là ánh mắt gì vậy?" Khuất Quế Hương giận dữ nói, dù bà ta ồn ào vài câu, nhưng cũng không dám thật sự đi đánh Trác Thiệu.
Trác Thiệu cười nhạo một tiếng, ném dao nhà bếp về phía bọn họ, sau khi nhìn thấy bọn họ sợ hãi lùi lại vài bước, mới lôi kéo Trác Đình vào phòng bọn họ.
Hắn kiếp trước lúc này, cảm thấy một nhà bác căn bản không có biện pháp đối phó, nhưng hiện tại hắn đã ba mươi lăm tuổi, lại rõ ràng biết, đôi vợ chồng kia kỳ thật cũng không thể đối xử với hắn như thế nào.
Nói như thế nào, hiện tại cũng là xã hội pháp quyền, Trác Vinh Minh chẳng lẽ còn dám giết chết bọn họ?
Trác Vinh Minh tuyệt đối không dám làm chuyện như vậy, ngược lại hắn dám.
"Anh?" Vừa về phòng, Trác Đình liền có chút lo lắng nhìn Trác Thiệu.
"Đình Đình, không có việc gì, đừng sợ, cũng đừng lo lắng." Trác Thiệu sờ sờ đầu Trác Đình, cười rộ lên: "Có muốn ăn đùi gà không?"
Nói xong, Trác Thiệu liền từ trong túi lấy ra đùi gà Lương Thần cho lắc lắc.
Trác Đình nuốt nước miếng, nó đã lâu không ăn vặt...
Trác Thiệu chia đùi gà thành hai nửa, cùng Trác Đình mỗi người một nửa ăn, lại bảo Trác Đình làm bài tập về nhà, chính mình cũng lấy sách ra đọc.
Bài tập tiểu học rất đơn giản, Trác Đình rất nhanh đã hoàn thành, sau khi làm xong, nó lại len lén nhìn thoáng qua Trác Thiệu.
Hôm nay anh trai thay đổi rất nhiều.
Nhưng mà, nó thích anh trai như vậy.
Con bé rất vui vẻ, Trác Thiệu lại đột nhiên phát hiện ra một chuyện tương đối rối rắm.
Hắn và Trác Đình ngủ chung một phòng, không chỉ như thế, phòng bọn họ còn chỉ có một cái giường...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.