Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt
Chương 22: Trác Thiệu nấu ăn
Quyết Tuyệt
05/11/2022
Trác Thiệu mua nồi là nồi sắt, cần được đun sôi.
Sau khi rửa nồi, đặt nó trên bếp gas để bắt lửa, sau đó dùng mỡ lợn quết trong nồi, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Ngay từ đầu, trong không khí còn có chút mùi lạ, về sau, lại chỉ còn lại mùi mỡ lợn, vì thế Trác Thiệu vừa quay đầu, liền nhìn thấy hai người Lương Thần và Trác Đình đều nhìn hắn nuốt nước miếng.
Sau khi Trác Thiệu đảo mỡ lợn trong nồi mấy lần, mỡ lợn bên trong đều đã biến thành tóp mỡ, nhưng cũng không cho bọn họ ăn mà lãnh khốc vô tình ném nó vào thùng rác.
Lương Thần nhìn thùng rác cực kỳ không nỡ, Trác Thiệu chỉ có thể nói: "Cái này bẩn, hơn nữa lát nữa tôi sẽ làm đồ càng ngon hơn."
Nghe Trác Thiệu nói như vậy, Lương Thần lập tức ngẩng đầu lên, kích động nhìn về phía Trác Thiệu.
Thật ra ngay từ đầu cậu không quá tin tưởng Trác Thiệu biết nấu cơm, nhưng hiện tại, cậu tin.
Sắp được ăn đồ ăn Trác Thiệu nấu! Chỉ cần nghĩ thôi, Lương Thần đã cảm thấy cả người mình, đều muốn bay lên.
Lúc trước Trác Thiệu vì chiếu cố Lương Hâm, chuyên môn đi học nấu ăn, hơn nữa am hiểu nấu canh, nhưng lúc này hắn không cần nấu phải những món ăn phức tạp kia, so sánh ra, vẫn là làm mấy món ăn bình thường ít tốn thời gian tương đối thích hợp.
Cho một ít dầu vào chảo, cắt thành lát mỏng, cho thịt lợn béo ngậy đã lát mỏng vào xào một chút, xào thịt mỡ, dầu trong chảo liền nhiều hơn, lúc này, Trác Thiệu trực tiếp đánh trứng gà bỏ thêm chút hành lá và muối, chưa đến hai phút, một đĩa trứng xào thơm ngon đã làm xong.
Tiếp theo, Trác Thiệu lại làm thịt kho tàu đậu hủ non, xào một chén rau xanh, cuối cùng làm canh cà chua cải bẻ.
Mấy món ăn này, vài phút là có thể làm xong, chẳng qua lúc trước lắp bình ga với rửa nồi mất chút thời gian, lúc này cơm trong nồi cơm điện đã sớm chín.
Trác Thiệu lấy miếng thịt lợn hấp nước tương trên khay hấp ra, sau đó ý bảo Lương Thần và Trác Đình đi múc cơm ăn.
Trác Thiệu nấu ăn rất bình thường, hắn thậm chí không cho bột ngọt vào, nhưng Lương Thần và Trác Đình, lại cực kỳ tâng bốc.
Trác Đình là bởi vì một năm không ăn đồ ăn dầu mỡ nên mới vậy, về phần Lương Thần...
Đây là đồ ăn Trác Thiệu nấu!
Cho dù thức ăn này khó ăn thế nào, Lương Thần cũng sẽ cảm thấy mỹ mãn ăn hết, chứ đừng nói đến hương vị của thức ăn này thật ra đã vô cùng tốt!
Trác Đình đem canh với thịt thái lát ra trộn cơm, một hơi ăn hai chén cơm, Lương Thần cũng muốn làm như vậy, nhưng Trác Thiệu không cho phép cậu dùng canh trộn cơm, chỉ cho phép cậu uống canh cà chua cải bẹ.
Kết quả, canh cà chua cải bệ mang theo vị chua không chỉ ngon mà còn khai vị, Lương Thần một hơi ăn bốn chén cơm.
Trác Thiệu nấu cơm rất nhiều, vốn còn nghĩ nếu có dư, sáng mai có thể làm cơm chiên trứng, kết quả cuối cùng căn bản không còn.
Sau khi ăn xong, Lương Thần giành rửa chén.
Trác Thiệu còn muốn đi tìm Trác Vinh Ngọc, cũng không ngăn cản cậu, mà là mang theo Trác Đình ra cửa.
Lúc Trác Thiệu và Trác Đình đi qua, Trác Vinh Ngọc đang chờ, biết được Trác Thiệu và Trác Đình hai người tính toán sau này ở nhà bạn học Trác Thiệu, Trác Vinh Ngọc liền đề nghị muốn đến xem.
Trác Thiệu đã sớm nói với Lương Thần chuyện muốn dẫn Trác Vinh Ngọc đến xem, cũng được Lương Thần đồng ý, liền mang theo Trác Vinh Ngọc đi tới nhà Lương Thần, lại dùng chìa khóa Lương Thần đưa mở cửa phòng.
Trong nhà Lương Thần, Trác Thiệu nhìn thấy trống rỗng, nhưng ở trong mắt Trác Vinh Ngọc, hoàn toàn không giống.
Trên mặt đất lát một khối gạch men màu trắng lớn, đường chân đá là đá cẩm thạch đen, trên tường sơn tuyết trắng, cơ hồ không nhiễm bụi... Trác Vinh Ngọc cảm thấy nơi này cực kỳ xinh đẹp.
Đối với chuyện không có đồ nội thất... Nhà ở nông thôn, vốn phần lớn đều là trống rỗng.
Những biệt thự nhỏ hai tầng thậm chí ba tầng kia, muốn trang trí tốt phỏng chừng so với xây nhà đẹp còn nhiều hơn! Bình thường cũng chính là con cái trong nhà muốn cưới vợ, bọn họ mới có thể trang trí một chút, trang trí cũng chỉ trang trí vào phòng lớn và phòng mới.
Hơn nữa, nơi này quá sạch sẽ... Trác Vinh Ngọc nhất thời có chút không được tự nhiên, cũng không dám đi vào trong.
"Trác Thiệu, cậu, cậu đã trở lại!" Động tĩnh ở cửa kinh động Lương Thần, cầm một cái chén ướt từ phòng bếp chạy ra.
Nhìn thấy cậu, Trác Thiệu cực kỳ giật mình: "Cậu còn chưa rửa chén xong?" Bọn họ dùng tổng cộng không tới mười cái, lâu như vậy, Lương Thần còn chưa rửa sạch?
"Tợ sợ không, không rửa sạch..." Lương Thần cúi đầu, trước kia cậu luôn bị người khác chê bẩn, sợ Trác Thiệu cũng cảm thấy như vậy, liền dứt khoát tắm lâu một chút.
"Đã rửa rất sạch sẽ rồi." Trác Thiệu cười nói.
"Vậy tớ đi cất." Lương Thần hướng Trác Thiệu cười cười, lập tức trở về cất chén, bởi vì tâm tư toàn bộ ở trên người Trác Thiệu, lại không ai dạy cậu nhìn thấy trưởng bối phải chào hỏi, thế cho nên cũng không chào hỏi Trác Vinh Ngọc.
"Đây là bạn học của cháu?" Trác Vinh Ngọc có chút kinh ngạc nhìn Trác Thiệu.
Trác Thiệu gật gật đầu: "Ba cậu ấy làm việc ở nơi khác, cậu ấy ở đây một mình, có phòng trống, liền để phòng trống cho cháu và Đình Đình ở."
"Đứa nhỏ này nhìn không tệ, cháu ở nhà nó cô cũng yên tâm." Trác Vinh Ngọc nói, đứa nhỏ mập mạp như Lương Thần, bà nhìn liền thích, về phần không chào hỏi... Khi con trai bà ở tuổi này, cũng không thích chào hỏi người khác, bà cũng không thèm để ý.
Trác Vinh Ngọc ở chỗ Lương Thần nhìn một vòng, xem qua phòng Trác Thiệu và Trác Đình, còn cùng Lương Thần tán gẫu vài câu, hỏi Lương Thần quần áo người lớn là mua ở đâu nói muốn mua cho chồng mình hai cái.
Lương Thần rất cao hứng trả lời, Trác Thiệu lại cảm thấy có chút thảm không nỡ nhìn.
Cái quần Lương Thần mặc này...
Trác Vinh Ngọc rất nhanh đã rời đi, lúc đi còn đáp ứng Trác Thiệu không đem địa chỉ của hắn nói cho đám người Khuất Quế Hương.
Sau khi Trác Thiệu đưa Trác Vinh Ngọc rời đi, ở gần tiểu khu mua một ít đồ dùng sinh hoạt mới trở về.
Lúc trước cùng người nhà kia ký hợp đồng thuê nhà, Trác Thiệu trước đó thu tiền thuê nhà một tháng, trên tay có năm trăm tệ, cũng không cần dùng khăn mặt cũ bị rách trước kia và bàn chải đánh răng cũ đã bị mòn, mặt khác, dép lê gì đó, cũng phải mua thêm một ít.
Phòng vệ sinh nhà Lương Thần được trang trí rất tốt, trong phòng vệ sinh chính có bồn tắm, phòng cho khách bên ngoài tuy rằng không có bồn tắm, nhưng cũng có phòng tắm vòi sen, cùng với bồn rửa tay xinh đẹp và bồn cầu tự hoại nhìn chất lượng rất tốt.
Tuy rằng nơi này đồ đạc rất ít, nhưng Trác Thiệu vẫn cảm thấy chất lượng cuộc sống của mình đã được nâng cao.
Trác Thiệu rửa mặt xong, liền đi đến phòng ngủ cho khách hướng bắc kia, hắn đem quần áo của mình bỏ vào tủ quần áo, sau đó ở trên sàn nhà trải chiếu nằm xuống.
Trác Thiệu vừa mới nằm xuống không bao lâu, cửa đã bị gõ, hắn mở cửa ra, sau đó nhìn thấy Lương Thần đang đứng ngoài cửa, ôm một túi nilon màu đen.
"Của cậu... Đồ đạc của cậu." Lương Thần đưa túi nilon màu đen trên tay cho Trác Thiệu, ban ngày Trác Đình vẫn luôn ở đây, thế cho nên cậu cũng không có cơ hội trả lại những thứ Trác Thiệu đặt ở chỗ cậu.
"Cám ơn." Trác Thiệu nói.
"Không cần không cần." Lương Thần liên tục xua tay, cậu muốn nói với Trác Thiệu một chút rồi lại rời đi, hết lần này tới lần khác không biết mình có thể nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể vẻ mặt luyến tiếc rời đi.
Trác Thiệu cười cười, sau khi cậu rời đi, liền lấy đồ trong túi nilon màu đen ra, sau đó bỏ vào trong một cái hộp nhỏ mà hắn mang theo, lại bỏ cái hộp nhỏ vào trong tủ quần áo.
Tuy rằng buổi tối ngủ trên sàn nhà, nhưng Trác Thiệu vẫn ngủ rất ngon, ngày hôm sau lúc thức dậy, thần thanh khí sảng.
Lúc Trác Thiệu thức dậy mới năm giờ, sau khi hắn rửa mặt, liền đi làm bữa sáng.
Sau khi dùng nồi cơm điện làm cơm, Trác Thiệu cũng giống như ngày hôm qua xào trứng gà, lại xào thêm mấy món ăn... Khi hắn bưng một chén thức ăn cuối cùng lên bàn, Lương Thần vừa lúc từ trong phòng đi ra.
Tối hôm qua Lương Thần không ngủ ngon.
Chuyện Trác Thiệu ở nhà cậu khiến cậu vô cùng hưng phấn, cậu nhiều lần nghĩ kế tiếp mình phải làm gì, làm thế nào để Trác Thiệu thích mình, hậu quả cuối cùng chính là đến nửa đêm cũng không ngủ.
Cậu cũng không biết sau đó mình ngủ như thế nào, chỉ biết sáng sớm, cậu bị ánh mặt trời đột nhiên chiếu tới làm bừng tỉnh.
Đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, cậu có chút không phân biệt được đâu là hiện đâu là hư ảo, thậm chí hoài nghi Trác Thiệu có thật sự ở lại nhà cậu hay không.
Bởi vì chuyện này, cậu cũng không rửa mặt, mà vội vàng từ trong phòng vọt ra, sau đó liền nhìn thấy Trác Thiệu đang đặt bữa sáng lên bàn.
Một màn này thoạt nhìn ấm áp mà lại tốt đẹp, Lương Thần cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh.
Trác Thiệu nhíu nhíu mày.
Lương Thần cậu... Chỉ mặc một cái quần lót.
Sau khi rửa nồi, đặt nó trên bếp gas để bắt lửa, sau đó dùng mỡ lợn quết trong nồi, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Ngay từ đầu, trong không khí còn có chút mùi lạ, về sau, lại chỉ còn lại mùi mỡ lợn, vì thế Trác Thiệu vừa quay đầu, liền nhìn thấy hai người Lương Thần và Trác Đình đều nhìn hắn nuốt nước miếng.
Sau khi Trác Thiệu đảo mỡ lợn trong nồi mấy lần, mỡ lợn bên trong đều đã biến thành tóp mỡ, nhưng cũng không cho bọn họ ăn mà lãnh khốc vô tình ném nó vào thùng rác.
Lương Thần nhìn thùng rác cực kỳ không nỡ, Trác Thiệu chỉ có thể nói: "Cái này bẩn, hơn nữa lát nữa tôi sẽ làm đồ càng ngon hơn."
Nghe Trác Thiệu nói như vậy, Lương Thần lập tức ngẩng đầu lên, kích động nhìn về phía Trác Thiệu.
Thật ra ngay từ đầu cậu không quá tin tưởng Trác Thiệu biết nấu cơm, nhưng hiện tại, cậu tin.
Sắp được ăn đồ ăn Trác Thiệu nấu! Chỉ cần nghĩ thôi, Lương Thần đã cảm thấy cả người mình, đều muốn bay lên.
Lúc trước Trác Thiệu vì chiếu cố Lương Hâm, chuyên môn đi học nấu ăn, hơn nữa am hiểu nấu canh, nhưng lúc này hắn không cần nấu phải những món ăn phức tạp kia, so sánh ra, vẫn là làm mấy món ăn bình thường ít tốn thời gian tương đối thích hợp.
Cho một ít dầu vào chảo, cắt thành lát mỏng, cho thịt lợn béo ngậy đã lát mỏng vào xào một chút, xào thịt mỡ, dầu trong chảo liền nhiều hơn, lúc này, Trác Thiệu trực tiếp đánh trứng gà bỏ thêm chút hành lá và muối, chưa đến hai phút, một đĩa trứng xào thơm ngon đã làm xong.
Tiếp theo, Trác Thiệu lại làm thịt kho tàu đậu hủ non, xào một chén rau xanh, cuối cùng làm canh cà chua cải bẻ.
Mấy món ăn này, vài phút là có thể làm xong, chẳng qua lúc trước lắp bình ga với rửa nồi mất chút thời gian, lúc này cơm trong nồi cơm điện đã sớm chín.
Trác Thiệu lấy miếng thịt lợn hấp nước tương trên khay hấp ra, sau đó ý bảo Lương Thần và Trác Đình đi múc cơm ăn.
Trác Thiệu nấu ăn rất bình thường, hắn thậm chí không cho bột ngọt vào, nhưng Lương Thần và Trác Đình, lại cực kỳ tâng bốc.
Trác Đình là bởi vì một năm không ăn đồ ăn dầu mỡ nên mới vậy, về phần Lương Thần...
Đây là đồ ăn Trác Thiệu nấu!
Cho dù thức ăn này khó ăn thế nào, Lương Thần cũng sẽ cảm thấy mỹ mãn ăn hết, chứ đừng nói đến hương vị của thức ăn này thật ra đã vô cùng tốt!
Trác Đình đem canh với thịt thái lát ra trộn cơm, một hơi ăn hai chén cơm, Lương Thần cũng muốn làm như vậy, nhưng Trác Thiệu không cho phép cậu dùng canh trộn cơm, chỉ cho phép cậu uống canh cà chua cải bẹ.
Kết quả, canh cà chua cải bệ mang theo vị chua không chỉ ngon mà còn khai vị, Lương Thần một hơi ăn bốn chén cơm.
Trác Thiệu nấu cơm rất nhiều, vốn còn nghĩ nếu có dư, sáng mai có thể làm cơm chiên trứng, kết quả cuối cùng căn bản không còn.
Sau khi ăn xong, Lương Thần giành rửa chén.
Trác Thiệu còn muốn đi tìm Trác Vinh Ngọc, cũng không ngăn cản cậu, mà là mang theo Trác Đình ra cửa.
Lúc Trác Thiệu và Trác Đình đi qua, Trác Vinh Ngọc đang chờ, biết được Trác Thiệu và Trác Đình hai người tính toán sau này ở nhà bạn học Trác Thiệu, Trác Vinh Ngọc liền đề nghị muốn đến xem.
Trác Thiệu đã sớm nói với Lương Thần chuyện muốn dẫn Trác Vinh Ngọc đến xem, cũng được Lương Thần đồng ý, liền mang theo Trác Vinh Ngọc đi tới nhà Lương Thần, lại dùng chìa khóa Lương Thần đưa mở cửa phòng.
Trong nhà Lương Thần, Trác Thiệu nhìn thấy trống rỗng, nhưng ở trong mắt Trác Vinh Ngọc, hoàn toàn không giống.
Trên mặt đất lát một khối gạch men màu trắng lớn, đường chân đá là đá cẩm thạch đen, trên tường sơn tuyết trắng, cơ hồ không nhiễm bụi... Trác Vinh Ngọc cảm thấy nơi này cực kỳ xinh đẹp.
Đối với chuyện không có đồ nội thất... Nhà ở nông thôn, vốn phần lớn đều là trống rỗng.
Những biệt thự nhỏ hai tầng thậm chí ba tầng kia, muốn trang trí tốt phỏng chừng so với xây nhà đẹp còn nhiều hơn! Bình thường cũng chính là con cái trong nhà muốn cưới vợ, bọn họ mới có thể trang trí một chút, trang trí cũng chỉ trang trí vào phòng lớn và phòng mới.
Hơn nữa, nơi này quá sạch sẽ... Trác Vinh Ngọc nhất thời có chút không được tự nhiên, cũng không dám đi vào trong.
"Trác Thiệu, cậu, cậu đã trở lại!" Động tĩnh ở cửa kinh động Lương Thần, cầm một cái chén ướt từ phòng bếp chạy ra.
Nhìn thấy cậu, Trác Thiệu cực kỳ giật mình: "Cậu còn chưa rửa chén xong?" Bọn họ dùng tổng cộng không tới mười cái, lâu như vậy, Lương Thần còn chưa rửa sạch?
"Tợ sợ không, không rửa sạch..." Lương Thần cúi đầu, trước kia cậu luôn bị người khác chê bẩn, sợ Trác Thiệu cũng cảm thấy như vậy, liền dứt khoát tắm lâu một chút.
"Đã rửa rất sạch sẽ rồi." Trác Thiệu cười nói.
"Vậy tớ đi cất." Lương Thần hướng Trác Thiệu cười cười, lập tức trở về cất chén, bởi vì tâm tư toàn bộ ở trên người Trác Thiệu, lại không ai dạy cậu nhìn thấy trưởng bối phải chào hỏi, thế cho nên cũng không chào hỏi Trác Vinh Ngọc.
"Đây là bạn học của cháu?" Trác Vinh Ngọc có chút kinh ngạc nhìn Trác Thiệu.
Trác Thiệu gật gật đầu: "Ba cậu ấy làm việc ở nơi khác, cậu ấy ở đây một mình, có phòng trống, liền để phòng trống cho cháu và Đình Đình ở."
"Đứa nhỏ này nhìn không tệ, cháu ở nhà nó cô cũng yên tâm." Trác Vinh Ngọc nói, đứa nhỏ mập mạp như Lương Thần, bà nhìn liền thích, về phần không chào hỏi... Khi con trai bà ở tuổi này, cũng không thích chào hỏi người khác, bà cũng không thèm để ý.
Trác Vinh Ngọc ở chỗ Lương Thần nhìn một vòng, xem qua phòng Trác Thiệu và Trác Đình, còn cùng Lương Thần tán gẫu vài câu, hỏi Lương Thần quần áo người lớn là mua ở đâu nói muốn mua cho chồng mình hai cái.
Lương Thần rất cao hứng trả lời, Trác Thiệu lại cảm thấy có chút thảm không nỡ nhìn.
Cái quần Lương Thần mặc này...
Trác Vinh Ngọc rất nhanh đã rời đi, lúc đi còn đáp ứng Trác Thiệu không đem địa chỉ của hắn nói cho đám người Khuất Quế Hương.
Sau khi Trác Thiệu đưa Trác Vinh Ngọc rời đi, ở gần tiểu khu mua một ít đồ dùng sinh hoạt mới trở về.
Lúc trước cùng người nhà kia ký hợp đồng thuê nhà, Trác Thiệu trước đó thu tiền thuê nhà một tháng, trên tay có năm trăm tệ, cũng không cần dùng khăn mặt cũ bị rách trước kia và bàn chải đánh răng cũ đã bị mòn, mặt khác, dép lê gì đó, cũng phải mua thêm một ít.
Phòng vệ sinh nhà Lương Thần được trang trí rất tốt, trong phòng vệ sinh chính có bồn tắm, phòng cho khách bên ngoài tuy rằng không có bồn tắm, nhưng cũng có phòng tắm vòi sen, cùng với bồn rửa tay xinh đẹp và bồn cầu tự hoại nhìn chất lượng rất tốt.
Tuy rằng nơi này đồ đạc rất ít, nhưng Trác Thiệu vẫn cảm thấy chất lượng cuộc sống của mình đã được nâng cao.
Trác Thiệu rửa mặt xong, liền đi đến phòng ngủ cho khách hướng bắc kia, hắn đem quần áo của mình bỏ vào tủ quần áo, sau đó ở trên sàn nhà trải chiếu nằm xuống.
Trác Thiệu vừa mới nằm xuống không bao lâu, cửa đã bị gõ, hắn mở cửa ra, sau đó nhìn thấy Lương Thần đang đứng ngoài cửa, ôm một túi nilon màu đen.
"Của cậu... Đồ đạc của cậu." Lương Thần đưa túi nilon màu đen trên tay cho Trác Thiệu, ban ngày Trác Đình vẫn luôn ở đây, thế cho nên cậu cũng không có cơ hội trả lại những thứ Trác Thiệu đặt ở chỗ cậu.
"Cám ơn." Trác Thiệu nói.
"Không cần không cần." Lương Thần liên tục xua tay, cậu muốn nói với Trác Thiệu một chút rồi lại rời đi, hết lần này tới lần khác không biết mình có thể nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể vẻ mặt luyến tiếc rời đi.
Trác Thiệu cười cười, sau khi cậu rời đi, liền lấy đồ trong túi nilon màu đen ra, sau đó bỏ vào trong một cái hộp nhỏ mà hắn mang theo, lại bỏ cái hộp nhỏ vào trong tủ quần áo.
Tuy rằng buổi tối ngủ trên sàn nhà, nhưng Trác Thiệu vẫn ngủ rất ngon, ngày hôm sau lúc thức dậy, thần thanh khí sảng.
Lúc Trác Thiệu thức dậy mới năm giờ, sau khi hắn rửa mặt, liền đi làm bữa sáng.
Sau khi dùng nồi cơm điện làm cơm, Trác Thiệu cũng giống như ngày hôm qua xào trứng gà, lại xào thêm mấy món ăn... Khi hắn bưng một chén thức ăn cuối cùng lên bàn, Lương Thần vừa lúc từ trong phòng đi ra.
Tối hôm qua Lương Thần không ngủ ngon.
Chuyện Trác Thiệu ở nhà cậu khiến cậu vô cùng hưng phấn, cậu nhiều lần nghĩ kế tiếp mình phải làm gì, làm thế nào để Trác Thiệu thích mình, hậu quả cuối cùng chính là đến nửa đêm cũng không ngủ.
Cậu cũng không biết sau đó mình ngủ như thế nào, chỉ biết sáng sớm, cậu bị ánh mặt trời đột nhiên chiếu tới làm bừng tỉnh.
Đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, cậu có chút không phân biệt được đâu là hiện đâu là hư ảo, thậm chí hoài nghi Trác Thiệu có thật sự ở lại nhà cậu hay không.
Bởi vì chuyện này, cậu cũng không rửa mặt, mà vội vàng từ trong phòng vọt ra, sau đó liền nhìn thấy Trác Thiệu đang đặt bữa sáng lên bàn.
Một màn này thoạt nhìn ấm áp mà lại tốt đẹp, Lương Thần cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh.
Trác Thiệu nhíu nhíu mày.
Lương Thần cậu... Chỉ mặc một cái quần lót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.