Chương 5
Dạ Minh Nguyệt
03/01/2017
"Đến ngã tư tiếp theo thì rẽ trái." Ngô Phong nói.
Khi cậu vừa tỉnh lại, cậu liền bị Tiêu Triệt bắt uống thuốc, sau đó liền bị anh bắt ép chuyển nhà.
"Tại sao tôi phải chuyển nhà trong khi tôi còn thiếu nợ tiền thuê nhà chứ?"
"Tôi sẽ trả tiền thuê nhà nên cậu không cần lo lắng chuyện đó."
"Không được, tôi không muốn lấy tiền của anh mà không trả."
"Tôi có nói cậu không cần trả tiền cho tôi sao? Tôi sẽ cho cậu làm thực tập ở công ty của tôi, dù sao cậu cũng là sinh viên năm thứ ba, có thể đi thực tập để cộng thêm điểm."
"Nhưng mà..."
"Không bài cãi về chuyện này nữa, nếu không tôi sẽ phạt cậu như lúc nãy. Tôi rất thích hương vị ở đây của cậu, rất ngọt và... rất là mê - người." Tiêu Triệt gian manh nói.
Ngô Phong không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận chuyển nhà, tuy cậu là đồng tính nhưng việc Tiêu Triệt hôn cậu, Ngô Phong vẫn chưa thể làm quen được, đây là lần đầu cậu thân mật với người khác.
"Tôi có thể hỏi tại sao cậu lại để tóc như vậy không?" Tiêu Triệt ngồi kế bên Ngô Phong hỏi.
Đối với anh, bất luận Phong có ngoại hình như thế nào, anh đều cảm thấy không quan trọng, nhưng kiểu tóc này khiến anh không thể nào hài lòng được. Mái tóc đen mượt tuy đẹp nhưng được cắt rất vụng về, cọng dài cọng ngắn. Vì cậu luôn cúi mặt cộng thêm mái tóc luộm thuộm kia khiến anh không thể nào nhìn rõ khuôn mặt cậu. Chỉ khi cậu nằm ngủ, anh mới có thể lén gạt mái tóc kia qua một bên, ngắm nhìn khuôn mặt bình yên của cậu.
"Chuyện này cũng nhiều nguyên do, tôi không phải lo tiền học phí nhưng về khoản tiền thuê nhà tôi cần phải đi làm thêm để trả. Nhưng riêng về khoản dành cho thuốc cũng khiến tôi xài gần hết, nên mỗi ngày tôi chỉ có thể ăn mì gói, tóc này cũng là do tôi tự cắt." Ngô Phong bình thản nói.
"Mỗi ngày cậu đều ăn mì gói?"
"Đành chịu thôi, tôi đã tiết kiệm đến như vậy nhưng vẫn không đủ tiền nhà để trả. Ngay cả quần áo tôi cũng không thể mua, chỉ có thể mặc lại những bộ cũ của ba tôi thôi."
Tiêu Triệt nghe cậu nói vậy càng thấy áy náy, nếu anh tìm thấy cậu sớm hơn, có lẽ cậu không phải chịu khổ đến mức này. Vương Tuấn Lâm, cậu không yên với tôi đâu!
Khi đến khu nhà nơi Ngô Phong thuê, vì đường đi rất nhỏ nên xe không thể chạy vào, nên hai người phải đi bộ vào. Nơi đây là một khu nhà cũ, những căn nhà bên ngoài nhìn rất đẹp mắt, nhưng riêng căn nhà của Ngô Phong thì không.
Căn nhà cậu thuê nằm ở cuối đường, là căn nhà nhỏ nhất cũng là căn tồi tàn nhất. Nơi đây chỉ nhỏ bằng một căn phòng dành cho một người ở, mái nhà nhiều chỗ bị bể, tường cũng bị đập phá rất nhiều. Lúc Tiêu Triệt bước vào nhà cậu, anh cảm thấy so rất tức giận.
Khắp nhà chỉ có một tấm nệm để nằm ngủ, chăn cũng nhiều chỗ bị lắp vá. Ở góc nhà có một cái bàn nhỏ, trên đó có một cây đèn cầy cùng một chồng sách. Nhìn một lượt, anh thấy nơi này không hề có điện, ngay cả chỗ để rửa mặt hay đi vệ sinh cũng không có.
"Có thể anh cảm thấy tồi tàn nhưng đối với tôi đây chính là nơi tốt nhất để sống. Các bác hàng xóm cũng rất tốt, mỗi ngày đều cho tôi mượn phòng tắm để tắm rửa cùng giặt đồ. Anh chờ tôi một chút, đồ đạc của tôi cũng không nhiều lắm." Ngô Phong vừa nói vừa đi dọn đồ.
Thấy cậu muốn gắp tấm nệm cùng cái chăn rách rưới kia theo, Tiêu Triệt liền nói.
"Cậu không cần phải mang theo những thứ đó, chỉ mang theo những thứ cần thiết thôi, nếu còn thiếu thứ gì, tôi sẽ mua cho cậu."
"Tại sao anh phải tốt với tôi như vậy?"
"Từ giờ cậu là sinh viên thực tập của công ty tôi, đương nhiên cũng không thể bạc đãi cậu được."
Tiêu Triệt rất muốn nói rằng là vì anh yêu cậu nhưng lúc này chưa phải lúc. Ngô Phong sau khi soạn những thứ cần thiết vào một cái ba lô nhỏ, cậu liền đi đến tìm chủ nhà để trả tiền thuê nhà.
Trên đường trở về, không khí vô cùng ngột ngạt, mãi đến khi xe ngừng lại trước Tiêu gia, Ngô Phong mới giật mình hỏi.
"Chẳng phải anh nói đưa tôi đến nhà thuê mới sao, vậy tại sao lại dừng ở đây?"
"Kể từ phút này, cậu sẽ ở tại nhà của tôi, và cậu sẽ vào thực tập với tư cách là thư ký của tôi. Cậu chỉ nhận được một nửa số lương, nửa còn lại dùng để trả cho số tiền cậu thiếu tôi. Và một điều quan trọng hơn nữa..."
Tiêu Triệt nói đến đây liền dừng lại, sau đó liền vươn người đến trước mặt Ngô Phong. Ngô Phong lùi lại, Tiêu Triệt lại tiến đến ép sát cậu, cho đến khi cậu không còn đường lui, anh liền nắm lấy cằm của cậu, nói.
"Cậu cần phải được tân trang."
--- -------- Trường đại học A --- --------
"Hôm nay tên đó không đi học!?" Vương Tuấn Lâm nói.
"Đúng vậy, hôm nay em nghe nói có người gọi điện xin nghỉ học giúp hắn. Anh Tuấn Lâm, có khi nào tên đó thật sự quen với Tiêu tổng không?" Lưu Nhã Thi sợ hãi nói.
"Em đừng lo, dù cho tên đó quen với Tiêu tổng thì sao chứ? Anh không tin chỉ vì một tên "dân đen" mà anh ta lại hại chúng ta, em không tin phán đoán của anh sao?" Vương Tuấn Lâm vừa nói vừa kéo mặt Lưu Nhã Thi lại gần.
"Em... em..., đương nhiên là em tin anh." Cô đỏ mặt nói.
Đúng lúc này Lưu Nhân Vũ đi vào liền thấy cảnh này.
"Anh... anh hai!"
"Nhã Thi, em còn không mau lên lớp học, nơi đây không phải chỗ để em muốn làm gì thì làm." Lưu Nhân Vũ nghiêm túc nói.
Sau khi Lưu Nhã Thi luyến tiếc rời đi, Lưu Nhân Vũ đến ngồi bên cạnh Vương Tuấn Lâm, nói.
"Tuấn Lâm, dạo gần đây tôi có cảm giác rất kỳ lạ. Dường như sắp có chuyện gì xấu sắp xảy ra vậy."
"Cậu cũng quá lo lắng rồi, chuyện gì có thể xảy ra với chúng ta chứ."
"Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chuyện gì đó... ưm."
Lưu Nhân Vũ chưa kịp nói xong thì đã bị Vương Tuấn Lâm kéo đến hung hăng hôn. Cái hôn này của Vương Tuấn Lâm không hề có chút dịu dàng nào, anh chỉ dùng sức cắn xé đôi môi của Lưu Nhân Vũ.
"Có lẽ đã lâu rồi tôi chưa giáo huấn cậu."
Vương Tuấn Lâm nói xong liền rút dây lưng của mình ra, trói chặt hai tay Vương Tuấn Lâm đặt trên đỉnh đầu, sau đó lấy chiếc khăn tay nhét và miệng Lưu Nhân Vũ.
--- ------ Lượt bỏ một số cảnh... --- ------
"Sao vậy? Chẳng phải từ lâu cậu nói cậu thích tôi sao? Vậy tại sao vẻ mặt của cậu lại biểu hiện sự không hài lòng? Hay là... do tôi chưa dùng hết sức." Vương Tuấn Lâm vừa nói vừa ra sức cử động.
"Ưm... ưm... ưm."
Lưu Nhân Vũ không thể nói gì ngoài việc im lặng chịu đựng, cậu rất thích Vương Tuấn Lâm, vì thế tuy cậu luôn bị lấy ra như một chỗ để phát tiết, nhưng cậu lại không dám phản kháng.
Sau khi thỏa mãn "nhu cầu" bản thân, Vương Tuấn Lâm lạnh lùng cởi dây lưng khỏi tay Lưu Nhân Vũ, sau đó vứt chiếc khăn tay vào sọt rác.
"Cậu mau sửa sang lại mình đi, nên nhớ, tôi ghét nhất chính là đồng tính. Tôi chạm vào cậu chỉ vì hai gia đình chúng ta quan hệ rất thân, và cậu là người chủ động dâng mình cho tôi." Nói rồi anh lạnh lừng đóng cửa đi ra ngoài.
Lưu Nhân Vũ vẫn ngồi thẩn thờ trên giường, hai hàng nước mắt lại lần nữa chảy ra.
"Tôi biết cậu ghét đồng tính, nhưng... tôi lại không thể kìm lòng mình mà yêu cậu. Tuấn Lâm, có khi nào cậu nghĩ cho tôi, dù chỉ một chút không?"
--- -------- Tại Tiêu gia --- --------
"Cậu thích tên nhóc đó?" Mộc Tiểu Vũ nói qua điện thoại.
"Anh phản đối sao?" Tiêu Triệt lạnh lùng nói.
"Tôi nào dám, kế sinh nhai của tôi còn phải nhờ vào Tiêu tổng chiếu cố nữa. Cậu không sợ lão nhân gia nhà cậu sẽ phản đối sao?"
"Tôi tự có cách của mình, anh tốt nhất nên chú ý vào "mục tiêu" của mình, đừng có xen vào chuyện của tôi." Tiêu Triệt nói xong liền cúp máy.
"Phong đang ở đâu?" Tiêu Triệt hỏi quản gia Lý.
"Bẩm thiếu gia, Ngô thiếu gia đang ở trong phòng, có lẽ lúc này thiếu gia vừa tắm xong."
"Vậy sao?" Tiêu Triệt nở một nụ cười gian manh nói.
Khi cậu vừa tỉnh lại, cậu liền bị Tiêu Triệt bắt uống thuốc, sau đó liền bị anh bắt ép chuyển nhà.
"Tại sao tôi phải chuyển nhà trong khi tôi còn thiếu nợ tiền thuê nhà chứ?"
"Tôi sẽ trả tiền thuê nhà nên cậu không cần lo lắng chuyện đó."
"Không được, tôi không muốn lấy tiền của anh mà không trả."
"Tôi có nói cậu không cần trả tiền cho tôi sao? Tôi sẽ cho cậu làm thực tập ở công ty của tôi, dù sao cậu cũng là sinh viên năm thứ ba, có thể đi thực tập để cộng thêm điểm."
"Nhưng mà..."
"Không bài cãi về chuyện này nữa, nếu không tôi sẽ phạt cậu như lúc nãy. Tôi rất thích hương vị ở đây của cậu, rất ngọt và... rất là mê - người." Tiêu Triệt gian manh nói.
Ngô Phong không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận chuyển nhà, tuy cậu là đồng tính nhưng việc Tiêu Triệt hôn cậu, Ngô Phong vẫn chưa thể làm quen được, đây là lần đầu cậu thân mật với người khác.
"Tôi có thể hỏi tại sao cậu lại để tóc như vậy không?" Tiêu Triệt ngồi kế bên Ngô Phong hỏi.
Đối với anh, bất luận Phong có ngoại hình như thế nào, anh đều cảm thấy không quan trọng, nhưng kiểu tóc này khiến anh không thể nào hài lòng được. Mái tóc đen mượt tuy đẹp nhưng được cắt rất vụng về, cọng dài cọng ngắn. Vì cậu luôn cúi mặt cộng thêm mái tóc luộm thuộm kia khiến anh không thể nào nhìn rõ khuôn mặt cậu. Chỉ khi cậu nằm ngủ, anh mới có thể lén gạt mái tóc kia qua một bên, ngắm nhìn khuôn mặt bình yên của cậu.
"Chuyện này cũng nhiều nguyên do, tôi không phải lo tiền học phí nhưng về khoản tiền thuê nhà tôi cần phải đi làm thêm để trả. Nhưng riêng về khoản dành cho thuốc cũng khiến tôi xài gần hết, nên mỗi ngày tôi chỉ có thể ăn mì gói, tóc này cũng là do tôi tự cắt." Ngô Phong bình thản nói.
"Mỗi ngày cậu đều ăn mì gói?"
"Đành chịu thôi, tôi đã tiết kiệm đến như vậy nhưng vẫn không đủ tiền nhà để trả. Ngay cả quần áo tôi cũng không thể mua, chỉ có thể mặc lại những bộ cũ của ba tôi thôi."
Tiêu Triệt nghe cậu nói vậy càng thấy áy náy, nếu anh tìm thấy cậu sớm hơn, có lẽ cậu không phải chịu khổ đến mức này. Vương Tuấn Lâm, cậu không yên với tôi đâu!
Khi đến khu nhà nơi Ngô Phong thuê, vì đường đi rất nhỏ nên xe không thể chạy vào, nên hai người phải đi bộ vào. Nơi đây là một khu nhà cũ, những căn nhà bên ngoài nhìn rất đẹp mắt, nhưng riêng căn nhà của Ngô Phong thì không.
Căn nhà cậu thuê nằm ở cuối đường, là căn nhà nhỏ nhất cũng là căn tồi tàn nhất. Nơi đây chỉ nhỏ bằng một căn phòng dành cho một người ở, mái nhà nhiều chỗ bị bể, tường cũng bị đập phá rất nhiều. Lúc Tiêu Triệt bước vào nhà cậu, anh cảm thấy so rất tức giận.
Khắp nhà chỉ có một tấm nệm để nằm ngủ, chăn cũng nhiều chỗ bị lắp vá. Ở góc nhà có một cái bàn nhỏ, trên đó có một cây đèn cầy cùng một chồng sách. Nhìn một lượt, anh thấy nơi này không hề có điện, ngay cả chỗ để rửa mặt hay đi vệ sinh cũng không có.
"Có thể anh cảm thấy tồi tàn nhưng đối với tôi đây chính là nơi tốt nhất để sống. Các bác hàng xóm cũng rất tốt, mỗi ngày đều cho tôi mượn phòng tắm để tắm rửa cùng giặt đồ. Anh chờ tôi một chút, đồ đạc của tôi cũng không nhiều lắm." Ngô Phong vừa nói vừa đi dọn đồ.
Thấy cậu muốn gắp tấm nệm cùng cái chăn rách rưới kia theo, Tiêu Triệt liền nói.
"Cậu không cần phải mang theo những thứ đó, chỉ mang theo những thứ cần thiết thôi, nếu còn thiếu thứ gì, tôi sẽ mua cho cậu."
"Tại sao anh phải tốt với tôi như vậy?"
"Từ giờ cậu là sinh viên thực tập của công ty tôi, đương nhiên cũng không thể bạc đãi cậu được."
Tiêu Triệt rất muốn nói rằng là vì anh yêu cậu nhưng lúc này chưa phải lúc. Ngô Phong sau khi soạn những thứ cần thiết vào một cái ba lô nhỏ, cậu liền đi đến tìm chủ nhà để trả tiền thuê nhà.
Trên đường trở về, không khí vô cùng ngột ngạt, mãi đến khi xe ngừng lại trước Tiêu gia, Ngô Phong mới giật mình hỏi.
"Chẳng phải anh nói đưa tôi đến nhà thuê mới sao, vậy tại sao lại dừng ở đây?"
"Kể từ phút này, cậu sẽ ở tại nhà của tôi, và cậu sẽ vào thực tập với tư cách là thư ký của tôi. Cậu chỉ nhận được một nửa số lương, nửa còn lại dùng để trả cho số tiền cậu thiếu tôi. Và một điều quan trọng hơn nữa..."
Tiêu Triệt nói đến đây liền dừng lại, sau đó liền vươn người đến trước mặt Ngô Phong. Ngô Phong lùi lại, Tiêu Triệt lại tiến đến ép sát cậu, cho đến khi cậu không còn đường lui, anh liền nắm lấy cằm của cậu, nói.
"Cậu cần phải được tân trang."
--- -------- Trường đại học A --- --------
"Hôm nay tên đó không đi học!?" Vương Tuấn Lâm nói.
"Đúng vậy, hôm nay em nghe nói có người gọi điện xin nghỉ học giúp hắn. Anh Tuấn Lâm, có khi nào tên đó thật sự quen với Tiêu tổng không?" Lưu Nhã Thi sợ hãi nói.
"Em đừng lo, dù cho tên đó quen với Tiêu tổng thì sao chứ? Anh không tin chỉ vì một tên "dân đen" mà anh ta lại hại chúng ta, em không tin phán đoán của anh sao?" Vương Tuấn Lâm vừa nói vừa kéo mặt Lưu Nhã Thi lại gần.
"Em... em..., đương nhiên là em tin anh." Cô đỏ mặt nói.
Đúng lúc này Lưu Nhân Vũ đi vào liền thấy cảnh này.
"Anh... anh hai!"
"Nhã Thi, em còn không mau lên lớp học, nơi đây không phải chỗ để em muốn làm gì thì làm." Lưu Nhân Vũ nghiêm túc nói.
Sau khi Lưu Nhã Thi luyến tiếc rời đi, Lưu Nhân Vũ đến ngồi bên cạnh Vương Tuấn Lâm, nói.
"Tuấn Lâm, dạo gần đây tôi có cảm giác rất kỳ lạ. Dường như sắp có chuyện gì xấu sắp xảy ra vậy."
"Cậu cũng quá lo lắng rồi, chuyện gì có thể xảy ra với chúng ta chứ."
"Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chuyện gì đó... ưm."
Lưu Nhân Vũ chưa kịp nói xong thì đã bị Vương Tuấn Lâm kéo đến hung hăng hôn. Cái hôn này của Vương Tuấn Lâm không hề có chút dịu dàng nào, anh chỉ dùng sức cắn xé đôi môi của Lưu Nhân Vũ.
"Có lẽ đã lâu rồi tôi chưa giáo huấn cậu."
Vương Tuấn Lâm nói xong liền rút dây lưng của mình ra, trói chặt hai tay Vương Tuấn Lâm đặt trên đỉnh đầu, sau đó lấy chiếc khăn tay nhét và miệng Lưu Nhân Vũ.
--- ------ Lượt bỏ một số cảnh... --- ------
"Sao vậy? Chẳng phải từ lâu cậu nói cậu thích tôi sao? Vậy tại sao vẻ mặt của cậu lại biểu hiện sự không hài lòng? Hay là... do tôi chưa dùng hết sức." Vương Tuấn Lâm vừa nói vừa ra sức cử động.
"Ưm... ưm... ưm."
Lưu Nhân Vũ không thể nói gì ngoài việc im lặng chịu đựng, cậu rất thích Vương Tuấn Lâm, vì thế tuy cậu luôn bị lấy ra như một chỗ để phát tiết, nhưng cậu lại không dám phản kháng.
Sau khi thỏa mãn "nhu cầu" bản thân, Vương Tuấn Lâm lạnh lùng cởi dây lưng khỏi tay Lưu Nhân Vũ, sau đó vứt chiếc khăn tay vào sọt rác.
"Cậu mau sửa sang lại mình đi, nên nhớ, tôi ghét nhất chính là đồng tính. Tôi chạm vào cậu chỉ vì hai gia đình chúng ta quan hệ rất thân, và cậu là người chủ động dâng mình cho tôi." Nói rồi anh lạnh lừng đóng cửa đi ra ngoài.
Lưu Nhân Vũ vẫn ngồi thẩn thờ trên giường, hai hàng nước mắt lại lần nữa chảy ra.
"Tôi biết cậu ghét đồng tính, nhưng... tôi lại không thể kìm lòng mình mà yêu cậu. Tuấn Lâm, có khi nào cậu nghĩ cho tôi, dù chỉ một chút không?"
--- -------- Tại Tiêu gia --- --------
"Cậu thích tên nhóc đó?" Mộc Tiểu Vũ nói qua điện thoại.
"Anh phản đối sao?" Tiêu Triệt lạnh lùng nói.
"Tôi nào dám, kế sinh nhai của tôi còn phải nhờ vào Tiêu tổng chiếu cố nữa. Cậu không sợ lão nhân gia nhà cậu sẽ phản đối sao?"
"Tôi tự có cách của mình, anh tốt nhất nên chú ý vào "mục tiêu" của mình, đừng có xen vào chuyện của tôi." Tiêu Triệt nói xong liền cúp máy.
"Phong đang ở đâu?" Tiêu Triệt hỏi quản gia Lý.
"Bẩm thiếu gia, Ngô thiếu gia đang ở trong phòng, có lẽ lúc này thiếu gia vừa tắm xong."
"Vậy sao?" Tiêu Triệt nở một nụ cười gian manh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.