Chương 11
Tình Không Lam Hề
20/07/2020
Bao nhiêu năm trôi qua anh lại được nhìn thấy đôi mắt của
cô ấy, cũng nhìn thấy tâm tình của cô năm đó. Hóa ra là tuyệt vọng, là
thê lương, là nỗi tịch mịch trống rỗng và…trái tim chết lặng.
———
Trời tờ mờ sáng, dưới phòng khách đèn điện sáng trưng cả đêm. Mấy người đều không có ý định rời đi bèn mở tivi xem bóng đá. Tầng hai vẫn luôn tĩnh lặng.
Tiêu Xuyên đã tỉnh lại mấy lần do thuốc tê hết tác dụng, vết thương nhức nhối khiến giấc ngủ anh chập chờn không yên. Nhưng cho dù đau đớn thế nào, anh vẫn luôn cảm nhận được có người bên cạnh. Sự nhạy cảm ấy hình như sinh ra đã có, giống như việc anh có thể ngay lập tức cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm tàng.
Người bên giường hô hấp nhịp nhàng, dường như cũng đã ngủ say. Mấy lần trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh đều nhìn thấy một bóng hình mảnh mai yên tĩnh nằm phục bên mép giường, vai lưng phập phồng theo từng nhịp thở.
Tay trái của cô nằm trong tay anh.
Khi Tiêu Xuyên lại một lần nữa bị cơn đau làm tỉnh giấc, anh cử động ngón tay nhưng không mở mắt.
Đêm tĩnh mịch, tiếng côn trùng thấp thoáng trong những bụi cây.
Ngón tay anh không ngừng vuốt ve mu bàn tay sạch sẽ mịn màng ấy như đang tìm tòi một đáp án; lại tựa đang tìm kiếm một thứ gì đó đã từng quen biết.
Anh như một người mù chỉ dựa vào xúc giác cũng có thể nhận biết được bàn tay ấy nõn nà mềm mại, mười ngón tay thon dài trắng mịn. Còn chủ nhân của nó như đang say giấc nồng, không hề phát giác ra hành động “quấy rối” của anh.
Song Tiêu Xuyên đã tỉnh hẳn, anh nắm bàn tay ấy, trái tim co rút từng đợt đau đớn.
Cảm giác thân thuộc chỉ làm anh ngẩn ngơ trong tích tắc, ngón tay tiếp tục hướng về phía lòng bàn tay mềm nhũn.
Anh nghĩ, bản thân anh đã bao giờ làm chuyện mất lý trí như vậy? Có một khoảnh khắc anh ngỡ rằng sẽ sờ thấy vết sẹo quen thuộc trên bàn tay này.
Chính giữa lòng bàn tay trái của Tần Hoài có một vết sẹo ngắn do dao cắt. Lần đó cô chảy rất nhiều máu mà anh không ở nhà, khiến người giúp việc sợ tái mặt liền gấp rút gọi bác sĩ đến.
Cô vốn rất sợ đau, nhưng vết thương sâu, bác sĩ kiến nghị khâu mấy mũi, còn cô sống chết không chịu phối hợp. Ngược lại, vị bác sĩ đó rất hiểu cô, biết cô bình thường đến tiêm còn không chịu, chỉ còn cách khử trùng, bôi thuốc rồi băng lại giúp cô.
Tuy mỗi ngày đều bôi thuốc nhưng vết cắt khép miệng rất chậm, cuối cùng lưu lại một mết sẹo nho nhỏ trong lòng bàn tay. Vết sẹo ấy không sờ kỹ sẽ rất khó phát hiện, song mỗi một nơi trên cơ thể cô anh đều vô cùng quen thuộc, cho dù có nhắm mắt cũng tìm được vị trí chính xác.
Ngón tay Tiêu Xuyên dừng lại trong lòng bàn tay cô nhưng không tìm được thứ anh muốn.
Anh mở mắt, mượn ánh đèn dịu nhẹ ngắm nhìn gương mặt ngủ say đó.
Không thể không thừa nhận cô rất xinh đẹp, cho dù đã ngủ say nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn mang vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Nhưng đó không phải điều anh để tâm.
Từ khi gặp gỡ Nam Cẩn, sự lý trí anh vốn lấy làm kiêu ngạo bỗng như mất sạch.
Hành động hoang đường trong khu mộ vào buổi chạng vạng hôm đó có lẽ đã khiến tất cả mọi người phải kinh sợ.
Anh hoàn toàn có cơ hội thoát thân khỏi đợt mai phục, chỉ cần anh bỏ mặc Nam Cẩn.
Không có ai biết vì sao anh phải làm như vậy, cũng giống như không có ai biết khi đó anh đang nghĩ gì.
Một ngày nào đó của nhiều năm về trước, khi anh đuổi đến nơi xảy ra vụ việc, đập vào mắt chỉ còn bộ khung xe chìm trong biển lửa, người duy nhất trong xe đã không còn nhận ra được nữa.
Anh đứng ở nơi xa nhìn lưỡi lửa cuộn theo chiều gió, phừng phừng như nuốt cả đất trời.
Anh đến muộn mất rồi.
Tất cả đã không còn kịp nữa.
Tần Hoài biến thành làn khói trong biển lửa bay vào không trung.
Có làm gì cũng không kịp nữa.
Biến mất cùng Tần Hoài còn có những hồi ức về cô. Anh quen thuộc cô đến thế, quen thuộc mỗi cử động của cô, quen thuộc từng biểu cảm buồn vui của cô, nhưng ngày hôm đó, anh đứng nơi xa chứng kiến ngọn lửa hủy diệt đi tất cả, anh cố gắng hồi tưởng lại lần gặp cô cuối cùng nhưng chỉ là những kí ức mơ hồ.
Một vài thứ dường như cũng bị ngọn lửa cắn nuốt thành tro bụi.
Anh không nhớ được dáng vẻ của cô trong lần gặp cuối cùng.
Anh càng không dám tưởng tượng tâm trạng của cô khi bị đuổi giết, bị mắc kẹt trong đám lửa.
Cho đến thời khắc chạng vạng trong rừng tùng của mộ viên, Nam Cẩn cười lạnh: “Có điều tôi nghĩ, nếu như ban nãy tôi đen đủi bị người ta bắn chết, chắc anh cũng không có chút áy náy nào đâu.”
Cô nói từng câu từng chữ: “Sự sống chết của những người xung quanh với anh rốt cuộc là gì?”
Còn anh thừa nhận một cách qua loa: “Có lẽ cô nói phải.”
Cô im lặng nhìn anh, không còn lên tiếng nữa.
Chính giây phút đó, anh nhìn thấy ánh mắt của Nam Cẩn, ánh mắt trống rỗng mù mịt, lại tựa như mang theo nỗi bi thương và tuyệt vọng tột cùng. Đôi mắt ấy tĩnh lặng và chú mục vào anh.
Sương chiều âm u, tầm nhìn mờ mịt, cặp mắt cô như nhiễm cái ướt lạnh của không khí trong núi.
Đôi mắt ấy gần như giống hệt đôi mắt Tần Hoài, khi vui sẽ gợn lên sóng sáng sinh động lòng người, thế nhưng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà tưởng như vô tận, con ngươi màu nâu đậm dần trở nên u tối, từng chút từng chút một, như có thứ gì đó nguội lạnh rồi vụt tắt…..
Đôi mắt giống hết mắt Tần Hoài trầm mặc và tuyệt vọng nhìn anh.
Trái tim nhói đau, lồng ngực như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim anh.
Nỗi chấn động không thể hình dung khiến anh như ngộp thở.
Anh hiểu ra rồi.
Khi anh tức giận đẩy cô ngã nằm trên đất; khi cô bị mệnh lệnh của anh áp bức không thể không lấy xe chạy trốn; khi cô bị ngọn lửa cuồn cuộn bao vây rồi dần dần nuốt trọn tất cả mọi thứ…… Bao nhiêu năm trôi qua anh lại được nhìn thấy đôi mắt của cô ấy, cũng nhìn thấy tâm tình của cô năm đó. Hóa ra là tuyệt vọng, là thê lương, là nỗi tịch mịch trống rỗng và…trái tim chết lặng.
Cho nên vào thời khắc phát giác ra nguy hiểm, anh vô thức vươn tay ôm người con gái đó vào lòng.
Người anh phải cứu, là Tần Hoài.
Nam Cẩn tỉnh lại rồi.
Cô đã tỉnh giấc từ lâu, chính vào lúc Tiêu Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cô. Nhưng cô không biết vì sao lại lựa chọn tiếp tục giả vờ ngủ.
Cách biệt năm năm, bàn tay cô và anh lại một lần nữa đặt cạnh nhau. Thành thực nhất luôn là cơ thể, cô quen thuộc bàn tay anh, quen thuộc cảm giác hai bàn tay đan xen nắm chặt, cô tin anh cũng như vậy. Cho nên cô thấp thỏm lo âu, cô nằm gục bên mép giường cảm nhận động tác của anh đột ngột chững lại tựa như phát hiện điều gì, rồi lại tựa như khó tin nên sức tay càng thêm mạnh.
Tim cô đập điên cuồng. Sau tai nạn cháy xe, cô gần như thay da đổi thịt, chỉ có khung xương là không thể thay đổi mà thôi.
Quả nhiên, Tiêu Xuyên chạm vào lòng bàn tay cô, sau đó ngón tay anh bất động ở đó.
Vết tích ngày trước sớm đã biến mất hoàn toàn, nhịp tim của Nam Cẩn dần bình tĩnh lại. Cô chờ đợi một lát rồi mới cử động cơ thể, làm như không có chuyện gì thu tay lại, nói: “Muộn rồi, tôi về nhà đây.”
Không đợi Tiêu Xuyên hồi đáp cô liền đứng dậy, do dự rồi quay lại nói: “Dưỡng thương cho tốt, chúc anh sớm ngày hồi phục.”
Giọng cô có hơi cứng nhắc, tầm mắt chỉ khẽ lướt qua khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống rồi rời đi ngay. Tiêu Xuyên nằm bất động trên giường nhìn theo bóng dáng xa dần của cô.
Xuống nhà mới phát hiện tầng dưới vô cùng náo nhiệt.
Đèn điện trong phòng khách sáng trưng, khói thuốc vật vờ, chiếc màn hình ti vi tinh thể lỏng cực lớn đang phát sóng trận thi đấu bóng đá, ba người đàn ông ngồi quanh bàn trà hứng chí bừng bừng đánh bài poker.
Thấy cô đi xuống, ba người đồng loạt đứng dậy. Mãi cho đến hiện tại, Trình Phong mới được gặp Nam Cẩn, anh không khỏi ngẩn người.
Lo lắng cho tình trạng của Tiêu Xuyên, Dư Tư Thừa mở lời trước tiên: “Không sao chứ?”
Nam Cẩn mệt mỏi đáp lời: “Anh ta tỉnh rồi, nhìn qua thì không vấn đề gì.” Lại hỏi: “Các anh có ai rảnh không, có thể đưa tôi về ngủ không? Muộn vậy rồi, tôi sợ không gọi được xe.”
Cô hỏi lịch sự nhưng không khách sáo, hiển nhiên là đã rất mệt mỏi, hơn nữa cô biết rõ bản thân nhếch nhác nhường nào, cô phải lập tức quay về tắm rửa.
Cuối cùng là Dư Tư Thừa đích thân lái xe đưa cô về nhà.
Vừa lên xe Nam Cẩn đã nhắm chặt mắt nghỉ ngơi, Dư Tư Thừa cũng hiếm khi im lặng. Đường sá buổi sáng tinh mơ vắng vẻ, chiếc xe chẳng mấy đã tới nơi. Dư Tư Thừa mở miệng ngăn cô đúng vào lúc Nam Cẩn chuẩn bị xuống xe.
Ánh mắt của anh mang nét thăm dò không hề che giấu, anh nghiêng người trầm ngâm quan sát cô. Trời đã sắp sáng hẳn, Nam Cẩn vừa mệt vừa buồn ngủ, không còn hơi sức nói vòng vo. Cô thấy anh không lên tiếng bèn dứt khoát nói thẳng vào nỗi nghi hoặc của anh: “Tôi cũng không biết vì sao anh ta xả thân cứu tôi. Các người muốn biết nguyên nhân thì quay về hỏi chính anh ta đi.”
Tuy là nói vậy, nhưng khi cô về nhà cởi áo, nhìn thấy một mảng đỏ thẫm sau lưng áo thì không khỏi giật mình. Song vì quá mệt mỏi, cô không còn hơi sức để suy nghĩ quá nhiều, sau khi tắm xong liền vùi mình đi ngủ.
Vì là chủ nhật nên cô tắt nguồn điện thoại, gần như ngủ trọn cả một ngày mới hồi phục lại trạng thái bình thường.
Vừa mở nguồn điện thoại cô đã được Nam Dụ rủ đi xem phim.
“Chị không đi rạp chiếu phim lâu lắm rồi.”
“Em biết cuộc sống của chị nhàm chán mà.” Nam Dụ hứng chí phừng phừng, “Em mua vé rồi. Bom tấn thảm họa Hollywood, anh hùng nước Mỹ cứu thế giới, nghe nói kỹ xảo thuộc hàng đầu, rất đáng tiền.”
Nam Cẩn cười: “Gần đây em đổi sang làm nghề tuyên truyền quảng cáo hả?”
Cô đã thức dậy, lấy ra một cốc mì ăn liền từ trong tủ bếp, vừa kẹp điện thoại bên tai vừa xé lớp vỏ của cốc mì.
Không ngờ Nam Dụ tai rất thính, vừa nghe thấy liền hỏi: “Chị lại ăn mì ăn liền?”
“Ừ.” Nam Cẩn rót nước nóng pha mì, đậy nắp, ngồi bên bàn chờ đợi mới dò đoán: “Có phải tối nay Diệp Phi bận rộn nên em mới nhớ ra còn có chị không? E là vé xem phim vốn cũng không phải mua cho chị đúng chứ?”
Quả nhiên Nam Dụ tắc nghẹn, mất một lúc mới phản ứng lại: “Chị có cần phải vạch trần em như thế không? Tổn thương tình chị em biết bao nhiêu.”
Nam Cẩn cười hỏi: “Phim mấy giờ chiếu?”
Kỹ xảo của phim Hollywood quả nhiên xếp hàng đầu thế giới, kết hợp cùng hiệu ứng 3D và dàn âm thanh vòm quả là rất xứng đáng với giá tiền mấy mươi tệ đã bỏ ra.
Chủ nghĩa anh hùng cá nhân kiểu Mỹ hình như luôn là đề tài kinh điển tồn tại lâu dài. Bộ phim kết thúc cũng là lúc đèn điện được bật sáng, người đến xem phần lớn đều là những người trẻ tuổi không ngớt lời khen ngợi rồi dần dần kéo nhau ra khỏi phòng chiếu.
Nam Dụ khoác tay Nam Cẩn kéo cô đến khu chợ đêm bên cạnh ăn đồ nướng.
Chợ đêm nằm trên vùng giao thoa giữa khu phố cổ và phố mới, đó là một vị trí tuyệt hảo, xung quanh vừa có khu thương mại rộng lớn vừa có khu dân cư, tối đến vô cùng tấp nập nhộn nhịp.
Chợ đêm phần lớn đều là dãy đồ nướng, bàn ghế được bày ngay bên ngoài, trong những ngày hè oi bức thì hình thức quán thế này thoải mái hơn rất nhiều so với việc ngồi trong nhà hàng ngột ngạt. Có những hàng nướng được bày bán trực tiếp bên lề đường, khói nghi ngút, dầu mỡ từ thức ăn kẹp trong vỉ nướng nhỏ giọt xuống lửa than tạo nên nhưng tiếng ‘xèo xèo’ bỏng rát.
Nam Dụ quen đường thuộc lối tìm tới một quầy nướng, không cần nhìn thực đơn đã trực tiếp gọi một loạt đồ ăn, thêm vào hai lon bia lạnh.
Nam Cẩn không có thói quen ăn đêm, cô cũng không có ý định uống bia cùng Nam Dụ. Cách một bàn ăn, cô nhếch mày ngồi nhìn chỗ xiên được chất đống trên bàn: “Sao Diệp Phi lại để em có loại khẩu vị quái đản thế này?”
Nam Dụ bĩu môi: “Bình thường Diệp Phi đâu để em ăn những món này. Lần này anh ấy đi công tác, em dại gì không nhân cơ hội đi ăn cho đỡ thèm chứ?”
“Chị không có hứng thú với những thứ đồ này.” Nam Cẩn đẩy mấy xiên khoai tây nướng và rau xanh nướng ra xa, “Nếu đã muốn giải thèm thì ăn nhiều chút.”
“Ăn nhiều sẽ đau bụng mất.”
“Chị thấy cho dù ngày mai có đau bụng Tào Tháo đuổi thì em cũng là cam tâm tình nguyện thôi.”
“Cái này thì đúng thật.” Nam Dụ vừa ăn lá khoai tây vừa uống bia, không khỏi cảm thán: “Haiz, em nhớ thời đại học quá. Bây giờ không được tự do làm gì cả.”
Nam Dụ tò mò: “Diệp Phi quản chặt em à?”
“Không.” Nam Dụ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cố gắng tìm kiếm cách miêu tả phù hợp, “Nhưng có những khi em thấy độc thân thoải mái tự tại hơn nhiều. Hai người có tình cảm cảm với nhau ngược lại sẽ trở thành mối vướng bận, có ngọt ngào nhưng cũng giống như bị dây thừng cột chặt, luôn phải suy nghĩ đến tâm trạng của đối phương, không thể muốn làm thế nào thì làm như khi còn độc thân được.”
“Đó là điều tất nhiên.” Nam Cẩn nhìn cô ấy, “Đến bây giờ em vẫn còn giống trẻ con, có thể mượn cơ hội này học cách để tâm đến cảm xúc của những người xung quanh.”
Nam Dụ làm mặt xấu: “Chị chỉ có dạy em là giỏi.” Sau đó cô lại vùi đầu chiến đấu cùng đồ ăn.
Thực ra cô nhớ tới An An, đứa bé đáng thương bị chị bỏ lại ở quê. Ban ngày Nam Dụ nhận được điện thoại của mẹ, bà nói An An hai ngày hôm nay liên tục ho khan, không rõ có phải do mải chơi ra nhiều mồ hôi rồi cảm gió hay không. Bà muốn tìm Nam Cẩn nhưng chị tắt máy cả ngày. Cuối cùng bà thở dài oán trách: “Thôi mẹ cũng chẳng tìm nó nữa, con cũng đừng nói gì cả, có nói cũng vô dụng! Bây giờ mẹ còn khỏe còn trông nom hộ nó thêm được mấy năm. Nhỡ may một ngày nào đấy mẹ không thể chăm sóc An An được nữa thì chúng mày đưa An An đến cô nhi viện luôn đi!” Nói xong bà liền cúp rụp điện thoại. Có thể thấy được bà tức giận nhường nào.
Nam Dụ tất nhiên không dám chuyển lời này cho chị, chỉ có thể hàm hồ nói: “Gần đây chị có gọi điện cho mẹ không?”
Nam Cẩn ngay lập tức đoán ra, bình thản hỏi lại: “Mẹ lại càu nhàu về chị à?”
“Không có, chỉ là em thấy chị nên quan tâm nhiều hơn đến mẹ và An An.”
“An An có mẹ chăm sóc, chị vô cùng yên tâm.” Nam Cẩn cười như tự giễu, “Ít nhất là tốt hơn khi để chị chăm nó.”
Nam Dụ mấp máy môi như muốn nói lại thôi, Nam Cẩn hất cằm đánh gãy lời cô: “Đồ nguội rồi, mau ăn đi.”
Nam Cẩn thể hiện rõ thái độ không muốn nói tiếp, Nam Dụ chỉ đành vùi đầu ăn đè nén tầm trạng buồn bực.
Quầy hàng phục vụ rất nhanh. Vì Nam Cẩn không chịu phối hợp nên Nam Dụ gần như một mình ăn hết chỗ đồ nướng vừa mặn vừa cay cùng hai lon bia, môi cô cay phồng. Cô vừa dùng tay quạt lấy quạt để vừa oán than: “Đi ăn cùng chị nhạt nhẽo quá, chẳng có chút tương tác nào cả.”
Nam Cẩn như không nghe thấy, không để ý đến cô mà nhíu mày nhìn gian quầy nướng bên cạnh.
Khu chợ đêm tấc đất tấc vàng, các quầy hàng san sát nhau, bàn ghế cũng tương tự nhau, chỉ dùng chiếc khăn trải bàn làm bằng chất liệu nilong phủ lên để phân biệt các quầy với nhau.
Người Nam Cẩn chú ý đến là nhân viên dọn dẹp của quầy bên cạnh. Người phụ nữ gầy guộc với sắc mặt tiều tụy đang cuộn khăn trải bàn cùng rác trên bàn ăn ném vào một chiếc thùng.
Trong lúc làm việc, gương mặt người đó vô cảm, động tác nhanh nhẹn gọn gàng, không còn đeo vòng tay trang sức, tựa như không để tâm đến việc bị dầu mỡ làm bẩn tay, chớp mắt đã dọn dẹp xong mấy chiếc bàn.
Nam Cẩn đứng dậy đi về phía cô ấy.
“Lưu Gia Mỹ?”
Người phụ nữ đang cúi người lau mặt bàn, thấy có người gọi mình, cô ấy quay người lại rồi tròn mắt ngạc nhiên: “Luật sư Nam? Ôi, sao em lại ở đây vậy?”
“Quả đúng là chị,” Nam Cẩn gật đầu, “Ban nãy em còn nghĩ mình nhận nhầm.”
“Luật sư Nam, em đến đây ăn đêm à?” Lưu Gia Mỹ vứt khăn lau xuống mặt bàn, tìm kiếm cho Nam Cẩn một chiếc bàn trống, chỉ tay vào đó, “Ôi, hay là em ngồi bên này đi. Chị dọn dẹp xong sẽ đến gọi món cho em.”
Xem ra chị ấy ngoài việc dọn dẹp bàn ghế còn kiêm cả làm nhân viên gọi món.
Nam Cẩn khéo léo từ chồi ý tốt của chị, nói: “Em đúng lúc đi qua đây, nhìn thấy chị nên đến chào hỏi một tiếng.” Cô ngừng một lát mới hỏi: “Gia đình vẫn khỏe cả chứ?”
Đây là việc Nam Cẩn quan tâm nhất, không ngờ viền mắt Lưu Gia Mỹ đỏ hồng, nụ cười trên mặt vô cùng miễn cưỡng: “Cũng… Cũng tạm ổn.”
Nửa năm ngắn ngủi không gặp, khí sắc của chị ấy kém hơn cả khi trước, nếp nhăn xuất hiện càng nhiều trên không mặt mộc, khi cố ép ra nụ cười, khuôn mặt ấy lại càng thêm già nua.
Năm nay chị ấy mới chỉ vừa ngoài bốn mươi mà thôi.
Nam Cẩn không kìm được quan sát kỹ lưỡng Lưu Gia Mỹ, thực ra cô đã đoán được bảy tám phần nên không khỏi nhíu mày: “Hiện tại ban ngày chị làm việc gì?”
Đôi tay Lưu Gia Mỹ dính đầy dầu mỡ vô thức đan chặt trước người, chị cụp mắt nói khẽ: “Chị làm thêm.”
“Làm thêm gì?”
“……À, chị đăng ký cho một công ty quản lý việc nội trợ, bọn họ thường giao cho chị những công việc giúp việc theo giờ. Thỉnh thoảng sẽ có những gia đình cần bảo mẫu tạm thời, chị cũng sẽ đi làm một hai lần, chỉ có quét dọn vệ sinh, nấu cơm chứ không ở lại qua đêm…” Giọng nói của Lưu Gia Mỹ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng gần như không nghe thấy nữa.
“Vẫn không tìm được những công việc chính thức sao?” Nam Cẩn ngừng một lúc mới hỏi.
“Khó lắm.” Lưu Gia Mỹ lắc đầu nhìn Nam Cẩn, “Luật sư Nam, em cũng biết đấy, chị không có bằng cấp cùng không có sở trường nào, ngoài làm những việc tay chân ra, bản thân chị cung không biết mình còn có thể làm được việc gì.”
“Trước kia chị làm việc trong công ty vật liệu xây dựng, ít nhiều gì cũng sẽ có kinh nghiệm quản lý, sao không thử tìm kiếm những công việc liên quan đến lĩnh vực này?”
Lưu Gia Mỹ cười bất lực đáp: “Haiz, từ sau khi chị bị Hồng Viễn sa thải thì không còn công ty nào muốn tuyển chị nữa.”
Nam Cẩn nhất thời im lặng, Lưu Gia Mỹ ngược lại an ủi cô: “Luật sư Nam, em không cần phải lo lắng thay chị đâu, rồi cũng sẽ qua thôi. Bây giờ tuy tiền kiếm được không nhiều những cũng có thể miễn cưỡng duy trì sinh hoạt, rất tốt mà, thật đấy! Hơn nữa, chị rất cảm kích khi đó em đã đứng ra biện hộ giúp chị nhưng vẫn chưa có cơ hội chính thức cảm ơn em. May thay hôm nay em đến đây, hay để chị mời em một bữa ăn đêm nhé?”
Ánh mắt chị nhìn Nam Cẩn rất chân thành, trong đó bao hàm cả nỗi cảm kích và kỳ vọng, càng khiến cõi lòng Nam Cẩn thêm chua xót.
Hai người đứng nói chuyện đã thu hút sự chú ý của ông chủ quầy hàng, ông ta đứng từ nơi xa hét lên: “Tiểu Lưu, còn không mau dọn dẹp bàn ghế, không nhìn thấy bao nhiêu khách đang chờ à?”
Nam Cẩn không muốn làm lỡ dở công việc của Lưu Gia Mỹ vội vỗ tay chị, nói: “Hôm nay em ăn no lắm rồi, để hôm khác nhé. Chị có số điện thoại của em, nếu như cần giúp đỡ có thể gọi cho em bất cứ lúc nào.” Cô vội vã nói xong liền gọi Nam Dụ cùng rời đi.
Về đến nhà, Nam Cẩn tìm lại tư liệu của gần nửa năm trước trong máy tính.
Khi đó, Lưu Gia Mỹ làm trong một công ty cung cấp vật liệu cho ngành bất động sản, còn chồng chị và bố chồng làm việc tại công trường xây dựng.
Sau này công trường xảy ra sự cố, chồng và bố chồng chị không may bỏ mạng, phía công ty chỉ xử lý qua loa, không chịu đưa ra lời giải thích xác đáng và bồi thường. Tuy rằng Lưu Gia Mỹ xuất thân từ nông thôn, không học nhiều nhưng không vì thế mà bị đè ép, chị kìm nén nỗi đau mất đi người thân, kiên trì đòi lại công lý từ công ty bất động sản, do vậy mà cũng mất đi công việc.
Sau này chị tìm đến văn phòng của Nam Cẩn, nhờ Nam Cẩn biện hộ giúp chị ấy. Tuy thái độ của công ty bất động sản rất cứng rắn, bọn chúng sử dụng mọi thủ đoạn và quan hệ, thậm chí không tiếc đe dọa hoặc dùng tiền dụ dỗ, mong họ từ bỏ khởi tổ, nhưng Lưu Gia Mỹ cứng mềm đều không chịu, nước lửa bất xâm, tựa như đang kìm nén và phải quyết chí minh oan cho chồng cùng bố chồng.
Cuối cùng công ty bất động sản thất bại đồng thời phải bồi thường cho chị một khoản tiền lớn.
Song như tình hình trước mắt, có lẽ khoản tiền bồi thường vẫn chưa được thanh toán cho nên Lưu Gia Mỹ mới phải đối mặt với cuộc sống vất vả cùng cực như hiện tại.
Do vậy, mấy ngày sau, khi đã tan làm cô cố ý đi đến khu này xem Lưu Gia Mỹ có cần giúp đỡ gì hay không.
Cô đặc biệt chuẩn bị chút ít tiền mặt, định đưa cho Lưu Gia Mỹ phòng trường hợp cấp bách.
Thời gian còn sớm, thành phố còn chưa chính thức bước vào cuộc sống về đêm. Những người bán hàng đang bận rộn bày biện bàn ghế trên lề đường, gần như chưa có một người khách nào ghé thăm hàng quán, chỉ có một vài người tập trung trước gian hàng Lưu Gia Mỹ làm việc. Nam Cẩn đứng ở phía đường đối diện mà vẫn thấp thoáng nghe được những tiếng mắng chửi, thỉnh thoảng có những người đi đường tụ tập góp vui.
Trong lòng Nam Cẩn trầm xuống, cô có một cảm giác kì lạ thôi thúc cô bước nhanh tới đó.
Đến gần mới thấy rõ có bốn, năm tên to lớn đang vây quanh Lưu Gia Mỹ nói ra những câu mắng chửi và châm chọc chói tai. Còn Lưu Gia Mỹ đờ đẫn ngồi dưới đất với gương mặt tái nhợt.
Một tên trong số đó cầm chiếc ghế nhựa bên cạnh đập mạnh xuống mặt bàn.
Chiếc ghế rơi ‘Bộp’ trên mặt bàn rồi lăn xuống đất phát ra những tiếng động ghê người.
Lưu Gia Mỹ co rụt người lại, đến đám đông đứng nhìn cũng sợ hãi lùi lại phía sau không dám đến gần.
Tên to con đó chỉ tay vào Lưu Gia Mỹ, hung ác cảnh cáo: “Tao nói cho mày biết, từ nay về sau không cho phép mày xuất hiện nữa, nếu không ông đây gặp mày lần nào đập mày lần đó.” Gã ta ngẩng đầu tìm kiếm chủ quầy hàng, trừng mắt thét hỏi: “Chủ hàng đâu? Thằng chủ ở nơi nào!”
Một người đàn ông trung niên nhỏ con hoang mang bước ra từ trong đám đông, gương mặt ông ta đầy vẻ sợ hãi nhưng vẫn phải miễn cưỡng nở nụ cười nịnh nọt: “Tôi chính là chủ hàng. Xin hỏi ngài có điều gì căn dặn?”
“Tôi khuyên ông đuổi con đàn bà này ngay lập tức! Nếu không sau này không kinh doanh được cũng đừng trách ông đây.”
Chủ hàng quay đầu nhìn Lưu Gia Mỹ, tuy ông ta không biết có chuyện gì xảy ra, càng không biết vì sao một người phụ nữ thật thà chất phác như vậy lại đụng phải đám côn đồ này, nhưng kẻ mù cũng biết đám người này không dễ dây vào.
Một người làm thêm sao có thể so được với việc làm ăn kiếm kế mưu sinh của bản thân?
Chủ hàng gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Hiểu rồi ạ.” Ông ta xua đuổi Lưu Gia Mỹ ngay trước mặt đám côn đồ: “Cô mau đi đi, đừng chuốc thêm họa cho tôi nữa.” Ông ta tránh chị như tránh dịch bệnh.
Cuộc ẩu đả dần kết thúc, đám quan chúng cũng dần tản đi, chỉ còn lại một mình Lưu Gia mỹ lủi thủi đứng nguyên tại chỗ mở to mắt hoang mang nhìn chủ quán. Bờ môi khô nứt của chị run rẩy không phát ra được thành tiếng.
Thấy đã đạt được mục đích, mấy kẻ đó thỏa mãn chuẩn bị bỏ đi. Vừa quay người bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi chặn đứng trước mặt chúng.
Gã cầm đầu huýt sáo đánh giá cô, cười ngả ngớn: “Này người đẹp, nhường đường cho anh nào.”
Nam Cẩn chặn đứng đường đi của gã ta như không hề có ý định nhường đường, hỏi ngược lại bọn chúng: “Vì sao chị ấy không thể làm việc ở đây?”
“Cô em nói cái gì cơ?”
“Tôi nói là, vì sao các người không để chị ấy làm việc ở đây?”
Gương mặt cô bình tĩnh khiến tên kia bất ngờ, hắn nhướng mày: “Người đẹp, cô em đang lo chuyện bao đồng đấy!”
Bấy giờ Lưu Gia Mỹ mới như định thần lại, không khỏi kinh ngạc: “Luật sư Nam?”
Ban nãy bị đám người này vây quanh và bị ông chủ đuổi việc chị đều không phản kháng, nhưng lúc này lại gấp gáp đi tới bên cạnh Nam Cẩn khẽ kéo góc áo cô, hạ giọng khuyên ngăn: “Luật sư Nam, em mau đi đi.”
Nam Cẩn nhìn sắc mặt lo lắng của chị, vô thức nắm lấy bàn tay chị, hỏi: “Những kẻ này là ai?”
Lưu Gia Mỹ cắn môi không đáp.
Tên to con cũng thấy Nam Cẩn thú vị, hiểm lắm mới gặp một người đẹp to gan thế này, gã không vội rời đi. Hắn lấy bao thuốc lá từ trong túi áo, phía sau ngay lập tức có người đưa bật lửa lên.
Châm thuốc, hắn hút hai hơi rồi nhả ra vòng khói trắng.
Hắn ta cố ý. Làn khói phả thẳng vào mặt Nam Cẩn.
Nam Cẩn khẽ nhíu mày nhưng không lùi bước, bình thản nhìn thẳng vào hắn ta.
Ánh mắt cô lạnh lẽo, phản ứng bĩnh tình không chút lo sợ, ngược lại trong ánh mắt xinh đẹp như mang theo ánh sáng khiến người ta khiếp đảm.
Bị cô nhìn chằm chằm, gã đàn ông to con sặc thuốc ho khan hai tiếng. Hắn ta ngượng quá hóa giận, dùng ngón tay kẹp thuốc chỉ vào Nam Cẩn: “Đây không phải việc của cô, cô ít vác vạ vào thân thì hơn.”
Nam Cẩn cười lạnh: “Nhưng mấy người đàn ông các người cũng ức hiếp một người phụ nữ giữa đường giữa chợ, ai nhìn thấy cũng sẽ phải nhúng tay thôi.”
Gã to con đuối lý hít một hơi sâu, đôi mắt quét khắp người cô: “Xinh đẹp như thế mà bị sứt xát thì quả là đáng tiếc.”
Nam Cẩn lúc này không lên tiếng vì điện thoại trong ví cô đang rung lên.
Gọi đến là một số lạ, cô trực tiếp ngắt cuộc gọi, song chẳng mấy sau đối phương đã gọi lại, như vậy nghĩa là không phải gọi nhầm số.
“Em đang làm gì thế?” Sau khi điện thoại được kết nối, một giọng nói thầm thấp vang lên bên tai cô.
Nam Cẩn sững người bởi cô đã nhận ra được thanh âm ấy, cô chỉ không ngờ anh sẽ gọi điện thoại cho mình.
“Tôi đang có việc gấp, không tiện nói chuyện.” Cô đáp một cách hàm hồ.
“Tôi biết. Tôi là đang hỏi em, em và mấy người đàn ông đó đang nói chuyện gì?”
Màu đen bao phủ bầu trời, ánh đèn hoa lệ đua nhau nở rộ.
Thành phố bắt đầu trở nên nhộn nhịp, người xe như nước. Nam Cẩn cầm điện thoại vô thức quay đầu tìm kiếm, con đường bên cạnh xe cộ đông nghìn nghịt, từng ngọn đèn đường như những viên ngọc minh châu phát ra những ánh sáng lấp lánh.
Xuyên qua dòng người đông đúc và xe cộ như nêm, cô cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc đang đỗ ở mé đường bên kia.
Xe của Tiêu Xuyên dừng ở phía đường đối diện, cách cô khoảng mấy mươi mét.
Cách một khoảng xa như thế, cửa sổ xe cũng đóng chặt, căn bản không thể nhìn được gì, nhưng cô nghe được giọng nói anh gần ngay bên cạnh tựa như cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang chăm chú nhìn cô.
Quả nhiên, không bao lâu cửa xe được mở ra. Người bước ra không phải Tiêu Xuyên mà là một chàng trai trẻ tuổi.
Người đó bước nhanh đến trước mặt Nam Cẩn, gật đầu chào cô rồi quay sang phía bốn, năm gã đàn ông to con.
Anh ta chưa mở miệng, mặt tên cầm đầu đã tái nhợt, nửa điếu thuốc ngậm trong miệng cũng rơi mất như bị ai đó dọa cho bay mất hồn vía.
“Hạo… Anh Hạo!” Tên đó như bị líu lưỡi, mãi mới thốt ra được cái tên.
Khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi vô cảm, chỉ hỏi: “Các người ở đây làm gì?”
“Không có gì,” gã liếc mắt hé cười, “Bọn em chỉ tùy tiện dạo quanh khu này. Lão nhân gia anh sao cũng đến đây vậy ạ?”
Anh ta không để gã vào trong mắt, quay người hạ giọng khách sáo lễ mạo nói với Nam Cẩn: “Xe đợi quý cô ở bên kia, nếu như bên này không còn chuyện gì nữa, chúng ta có thể qua bên đó rồi nói tiếp hay không?”
Hơn nữa anh ta dường như đã sớm chú ý tới tình hình bên này bèn nhìn Lưu Gia Mỹ, tiếp tục kiến nghị với Nam Cẩn: “Để cả người bạn này của cô cùng đi đi.”
Cô chưa từng gặp người đàn ông này, có lẽ anh ta mới ở bên cạnh Tiêu Xuyên được vài năm, nhưng hiển nhiên địa vị của anh ta rất cao nên mới có thể dẹp gọn đám côn đồ ban nãy.
Nếu như hôm nay không có anh ta, chẳng biết chuyện sẽ còn đi đến mức nào. Nam Cẩn chỉ muốn bảo vệ Lưu Gia Mỹ chứ chưa kịp nghĩ đến hậu quả. Bây giờ có người ra mặt quả thực đã giúp cô một việc lớn.
Cô lo sau khi mình đi, đám người kia sẽ tiếp tục làm khó Lưu Gia Mỹ, do vậy đành gật đầu, đưa Lưu Gia Mỹ cùng ngồi lên chiếc xe đang đỗ phía đường đối diện kia.
Anh ta lái xe, Lưu Gia Mỹ ngồi bên ghế lái phụ. Nam Cẩn ngập ngừng nhưng cũng chỉ còn cách ngồi vào băng ghế sau.
Tiêu Xuyên quả nhiên đang ngồi trong xe, thấy cô anh chỉ bình thản mở lời: “Gan em to thật đấy.”
Không nghe ra lời nói của anh là ý khen ngợi hay chế nhạo, cô vô thức quay đầu nhìn anh. Nhờ ánh đèn đường, cô nhận ra anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mi tâm có nét mệt mỏi, đến giọng nói cũng trầm khàn.
Từ ngày anh bị thương tới nay cũng mới chỉ có mấy ngày, e là vết thương cũng chưa đỡ được bao nhiêu, không biết anh ra ngoài làm gì.
Nam Cẩn làm như bình thản hỏi: “Anh đúng lúc đi qua đây?”
Anh liếc cô: “Nếu không thì sao?”
Cô nói: “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
Anh “Ừ” một tiếng như đang mất tập trung, lại tựa như không để tâm, chỉ là anh bỗng vươn tay ra.
Vượt qua tay vịn giữa và bảng điều khiển, bàn tay mở ra trước mặt cô.
Cô ngây người, nhìn anh bằng ánh mắt quái lạ, kết quả thấy cô không có phản ứng anh như mất hết kiên nhẫn dứt khoát nắm chặt lấy tay cô.
Đây đã không còn là lần đầu tiên nữa, lần trước là do anh bị thương, cô không tiện dùng hết sức hất ra nên chỉ còn cách thuận theo ý muốn của anh, ai ngời lần này hành động của anh lại tự nhiên như thế, thậm chí còn không thèm trưng cầu ý kiến của cô.
Anh coi cô là gì?
Nam Cẩn bực mình giật phắt tay ra. Tiêu Xuyên như đã đoán trước được hành động của cô, anh vừa lôi vừa kéo khiến cả cơ thể cô đổ nghiêng về phía anh.
May mà vẫn còn chiếc tay vịn to đùng ngăn cách ở giữa cô mới không đổ nhào lên người anh. Nhưng bàn tay cô cũng không giãy ra nổi, cứ bị anh nắm chặt như thế.
Khoang xe rất yên tĩnh, hiệu quả cách âm của cửa xe vô cùng tốt, chiếc xe đi trên con đường tấp nập nhộn nhịp mà không có bất cứ âm thanh nào lọt vào trong xe. Còn tất cả những gì đang xảy ra ở hàng ghế sau của chiếc xe, bao gồm hành động ngang ngược của anh, bao gồm sự giằng co giữa hai người cùng hành động trừng mắt nhìn anh của cô, mọi thứ đều chỉ diễn ra trong im lặng.
Không ai lên tiếng trong suốt quá trình. Về điểm này, hai người họ quả là vô cùng ăn ý.
Nam Cẩn còn chưa hết giận, thế nhưng bàn tay đối phương không hề nghiêm túc, ngón tay thon dài thỉnh thoảng vuốt xe làn da và lòng bàn tay cô, tạo nên một cảm giác tê tê như bị điện giật.
Hồi ức ập đến như thác lũ trong chớp mắt, cô chỉ thấy khó thở, nhịp hô hấp hỗn loạn… Bởi vì đây là thói quen của Tiêu Xuyên, hồi trước khi anh nắm tay cô cũng thích làm động tác này.
Vì phía trước còn có người ngoài, cô gắng sức nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn ‘hừ’ một tiếng phát bực. Giọng cô rất nhỏ, chỉ có người bên cạnh mới có thể nghe được, quả nhiên giây tiếp theo Tiêu Xuyên quay đầu nhìn cô.
Cô tưởng rằng anh cuối cùng cũng biết điều mà buông ra, ai ngờ anh ngày càng táo tợn, im lìm kéo cô về phía anh rồi tìm một tư thế thoải mái nhất cho bản thân mình.
Nam Cẩn trợn mắt câm nín không nói nên lời.
Tiêu Xuyên trong ký ức của cô tuy ngang ngược và thẳng thắn nhưng cũng sẽ không làm ra những hành động vô lễ trước một người phụ nữ. Cô và anh còn không được tính là bạn bè bình thường nhất mà anh thì hết lần này tới lần khác tự làm theo ý mình không qua ý kiến của cô.
Anh dường như rất yêu thích bàn tay cô, nắm chặt rồi không chịu buông ra. Đến tận khi xe dừng trước nhà Lưu Gia Mỹ, anh mới chủ động thả lỏng lực tay. Nhân lúc đó, Nam Cẩn hất tay anh ra, ngồi lại tư thế ngay ngắn trước khi Lưu Gia Mỹ kịp quay đầu nói tiếng cảm ơn. Sau đó cô nói: “Em đi cùng nữa, vừa hay có chuyện cần hỏi chị.”
Cô nghĩ cô không thể tiếp tục ngồi xe Tiêu Xuyên được nữa. Người đàn ông này quá mức nhanh nhạy, hoặc giả anh đã phát hiện ra điều gì đó với có thể chủ động tiếp cận một người xa lạ là cô một cách bất bình thường như thế.
Không ngờ, Tiêu Xuyên mở lời đúng vào lúc cô chuẩn bị xuống xe: “Tôi ở đây đợi em.”
“Lát nữa tôi đi taxi về.” Cô không muốn chịu ơn bèn nhanh chóng xuống xe rời đi.
Nơi Lưu Gia Mỹ thuê trọ nằm trong góc khuất, đến tối không có một bóng đèn xe. Hai người bước cao bước thấp đi vào hành lang tối om, Nam Cẩn chỉ đành bật đèn điện thoại soi đường, mấy lần suýt chút nữa thì va vào đống đồ phế thải nơi góc cầu thang.
Đi đến tầng trên cùng mới biết hóa ra Lưu Gia Mỹ sống trên sân phơi của tòa nhà được xây dựng bởi chủ sở hữu vi phạm quy định. Căn phòng lợp tôn bé xíu không rộng quá mười mét vuông nóng hầm hập vì ánh sáng mặt trời, đến buổi tối mà khí nóng còn chưa tan hết. Bước vào đó như đang ở trong lồng hấp vậy.
Lưu Gia Mỹ cũng rất gượng gạo, chị sợ Nam Cẩn ngột ngạt bèn lấy ra một chiếc ghế nhựa từ trong phòng đặt trước cửa cho Nam Cẩn, không để cô vào phòng.
“Phòng nhỏ lại nóng bức, ngồi ngoài cho mát.” Lưu Gia Mỹ cười chất phác.
Trên sân thượng thỉnh thoảng có một cơn gió mát mẻ thổi qua.
Tòa nhà này thấp, cao khoảng sáu tầng, đứng từ đây có thể nhìn thấy những tòa nhà sừng sững, đến đêm khuya còn có ánh đèn led lấp lánh nhấp nháy như những ngôi sao trên bầu trời xa không thể với.
Nam Cẩn không ngồi mà hỏi thẳng: “Có phải khoản tiền bồi thường phán định trên Tòa đến hiện tại vẫn chưa được thanh toán không?
Lưu Gia Mỹ gật đầu.
Quả nhiên là vậy. Nam Cẩn hỏi tiếp: “Vậy còn những kẻ kiếm chuyện hôm nay thì sao? Cũng là do công ty kia sai đến?”
“Chị không rõ, chắc là vậy.” Lưu Gia Mỹ cắn môi, một hồi sau mới lại nói: “Luật sư Nam, lần trước em hỏi vì sao chị không đi tìm một công việc ổn định, không phải vì chị không muốn tìm. Em cũng thấy đấy, chị làm thêm ở chợ đêm mà bọn chúng cũng tìm đến gây rắc rối thì làm gì còn công ty nào dám nhận chị vào làm?”
“Ý chị là nửa năm nay bọn chúng đều gây khó dễ cho chị?”
“Đã có mấy lần như vậy rồi. Chị cũng không biết vì sao họ tìm được chị, hay là vô ý gặp được? Chị thực sự không hiểu. Hình như chị có trốn đi đâu, bọn họ cũng sẽ tìm ra được. Luật sư Nam, chị không trách người chủ hàng, ông ấy đã khách sáo lắm rồi. Hai tháng trước chị làm công việc rửa chén bát cho một quán rượu, bỗng có một đám người kéo đến đập phá, chị còn phải mồi thường cho quán đó một khoản tiền, quản lý mới chịu bỏ qua cho chị.”
Nam Cẩn nhíu mày: “Vì sao không báo cảnh sát? Hoặc chị có thể nói cho em. Thời gian này không có tin tức của chị, em còn tưởng chị đã về quê rồi.”
“Ở quê đã không còn ai nữa rồi, huống hồ chồng chị mất rồi thì còn quay về đó làm gì? Dù ở lại đây có vất vả nhưng vẫn có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân. Còn về việc báo cảnh sát, chị không có chứng cứ, thậm chí bọn chúng là ai chị còn không biết thì sao có thể báo cảnh sát được đây?”
Nam Cẩn không biết đáp lời ra sao.
Cô biết chị không phải con người yếu đuối, nhưng có một vài chuyện quả thực chỉ có thể nghe theo số mệnh.
Không nghĩ được cách giải quyết nào tốt hơn, Nam Cẩn rút một chiếc phong bì đưa cho Lưu Gia Mỹ, nói: “Chị cầm lấy đề phòng lúc cấp bách, bước tiếp theo chúng ta từ từ tính vậy.”
Lưu Gia Mỹ vội vã từ chối: “Ôi, Luật sư Nam, chị không nhận chỗ tiền này được! Chị có tiền, đủ để sống qua ngày rồi.”
Nam Cẩn bỏ mặc lời từ chối, đặt phong bì lên chiếc ghế, ngăn lại động tác của Lưu Gia Mỹ, nói: “Em về đây, chị đợi điện thoại của em nhé.” Nói xong cô liền quay người đi luôn.
Cô đi rất nhanh, Lưu Gia Mỹ cũng đuổi theo ngay sau. Hai người một trước một sau đi xuống từ tầng thượng, lôi lôi kéo kéo đến mãi cầu thang. Một người trọ ở đó thấy tiếng nói ầm ầm bèn thò đầu ra quát: “Tối rồi còn ầm ầm cái gì?”
Nam Cẩn nhân cơ hội khuyên Lưu Gia Mỹ để chị nhận tiền, có chuyện gì hôm khác rồi nói sau.
Khóe mắt Lưu Gia Mỹ hồng hồng, chị cảm ơn không ngớt mới chịu quay trở về.
Lối đi của khu dân cư cũ vừa nhỏ vừa hẹp và toàn rác thải. Nam Cẩn không quen đường, mò mẫm từng bước theo ánh sáng đèn điện thoại.
Nhưng khi vừa xuống được một tầng, cô bỗng nghe thấy tiếng ‘phụt’ như cháy dây điện. Cả thế giới như bị bóng tối bao trùm theo sự vụt tắt của tia lửa điện.
Cái nóng nực của tiết trời mùa hạ còn chưa tan đi hết mà lại mất điện, không cần nghĩ cũng biết sẽ khiến con người ta khó chịu nhường nào.
Quả nhiên, ngay sau đó là một loạt tiếng oán thán và tiếng mắng chửi như gần như xa.
Nam Cẩn cầm điện thoại đứng ngập ngừng trên cầu thang vừa hẹp vừa dốc một lúc mới bước tiếp.
Trong ngoài tòa nhà đều là một màu tối đen như mực, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói phát ra từ điện thoại, đi hết một tầng rồi lại sang tầng khác tựa như đang bước trên con đường không có điểm dừng.
Nam Cẩn mò mẫm xuống được tầng tiếp theo, trái tim cô như nghẹn lại, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Cô từ nhỏ đã sợ bóng tối, đi ngủ còn không dám tắt đèn. Sau khi trưởng thành đã đỡ hơn nhiều nhưng chưa từng dám đi một mình trong bóng tối ở những nơi lạ lẫm.
Nam Cẩn bắt đầu thấy hối hận, sớm biết vậy thì cô đã nhờ Lưu Gia Mỹ đưa mình xuống.
Tòa nhà không đánh số tầng nên cô không biết hiện tại đang ở tầng mấy. Điện thoại bắt đầu nóng lên vì bật đèn quá lâu, chút pin còn lại tụt dốc vèo vèo vang lên hai tiếng ‘tít tít’ nhắc nhở hết pin.。
Nam Cẩn sợ còn chưa kịp xuống đến nơi điện thoại đã tắt nguồn. Cô hoang mang, vô thức tăng nhanh nhịp bước chân, một bước vượt liền mấy bậc cầu thang, suýt ngã vì không nhìn rõ.
Cô không khỏi hít ngụm hơi lạnh vì bước hẫng, chỉ có thể túm chặt lấy tay vịn đầy gỉ sắt, chiếc điện thoại rơi tuột khỏi tay đập xuống mặt đất tạo nên một tiếng vang vọng.
Nguồn sang duy nhất cũng lụi tàn.
Bên ngoài không có bất kỳ tia sáng nào, đống đồ thải che chắn mất phần lớn ánh sáng, mắt cô nhất thời không thích ứng được với bóng tối hoàn toàn, đôi tai trở nên vô cùng mẫn cảm.
Nam Cẩn yên lặng lắng nghe mấy phút, trái tim cô căng thẳng.
Bởi vì cô nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang phía dưới.
Khu vực này tập trung đủ loại người, trị an không tốt, thậm chí việc xông vào nhà cướp của hiếp dâm cũng có thể xảy ra. Nam Cẩn chỉ có thể hy vọng đối phương là một người lao động về nhà muộn.
Trái tim cô đập thình thịch, lắng tai nghe tiếng bước chân không nhanh không chậm ngừng lại. Mắt đã dần thích ứng với bóng tối, cô không còn nghĩ được gì, vội vã cúi người nhặt điện thoại rồi từng bước đi xuống theo trực giác. Vì căng thẳng nên cô đi nhanh hơn khi nãy nhiều. Đi được khoảng hai tầng liên tiếp, cô bỗng va phải một bóng đen đang đi lên ở khúc cua cầu thang.
Hai cơ thể vừa đụng vào nhau, Nam Cẩn thất thanh hét lên theo bản năng. Giây tiếp theo, miệng cô bị đối phương khẽ khàng che lại.
“Hét to thế làm gì?” Giọng nói trầm khàn của người đàn ông từ từ vang lên.
Cô vẫn chưa hết sợ hãi, nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực như sắp nhảy vọt lên cổ họng. Phản ứng của cơ thể vào lúc nguy hiểm nhanh hơn tất thảy, hai tay cô lập tức đẩy đối phương ra xa, mất một lúc sau cô mới nhận ra… là Tiêu Xuyên?!
Song nhận ra thì đã muộn, đòn đánh phòng thân của cô vừa nhanh vừa chuẩn, khuỷu tay huýt đúng vào vết thương khiến anh rên lên vì đau. Anh hít sâu, bàn tay thần tốc quay ngược lại khống chế hai tay cô.
“Sao lại là anh?” Trái tim cô còn đang loạn nhịp, hô hấp dần ổn định, nhìn anh một cách kinh ngạc.
“Em thế này có được tính là lấy oán báo ân không?” Môi Tiêu Xuyên mím chặt, anh cúi đầu nhìn cô trong bóng tối.
Vì tối nên dù có đứng sát cạnh nhau hai người đều không nhìn rõ ngũ quan của đối phương. Song giây phút này, cơ thể cô gần như hoàn toàn giữa vào anh, chỉ cần khẽ động đậy cũng sẽ ngửi được hương thơm đặc biệt trên cơ thể cô. Không biết cô sử dụng loại sữa tắm và dầu gội nhãn hiệu gì, mái tóc và cơ thể cô dần tỏa ra hương thơm ấm áp mà dịu dàng như mùi sữa, càng giống mùi dầu dừa hơn, ngọt ngào xen lẫn cả khí tức trong lành.
Bàn tay vốn nửa ôm nửa đỡ cô của Tiêu Xuyên cứng ngắc.
Cảm giác ôm ấp quá mức thân thuộc, giống hệt như cảm giác anh nắm lấy bàn tay cô hồi trước. Chỉ cần nhắm mắt, chỉ cần không nhìn khuôn mặt ấy anh sẽ tưởng rằng bàn tay đó là của Tần Hoài.
Cũng tựa như hiện tại.
Xung quanh u tối và tĩnh mịch, cơ thể mảnh mai của cô dựa trong ngực anh cũng giống hệt Tần Hoài.
Tiêu Xuyên thất thần, cánh tay buông ra thoáng chút ngập ngừng mới kéo ra một khoảng cách giữa hai người. Anh đỡ cô đứng vững lại.
“Xong việc rồi?” Anh hỏi.
“Ừm. Cảm ơn.”
“Trên đường tới đây em đã cảm ơn rồi.”
“Ý tôi là ban nãy.” Nam Cẩn bình tĩnh nói, “Cảm ơn anh tới đây đón tôi.”
“Nhưng ban nãy em tưởng tôi là người xấu.” Giọng nói của Tiêu Xuyên cũng rất bình thản. Anh lấy bật lửa ra khỏi túi áo khoác, bật lên soi sáng lối cầu thang.
Nam Cẩn nhất thời không biết nói gì hơn, cô nghĩ thầm, ai có thể ngờ được đường đường là Tiêu Xuyên lại có thể mang theo vết thương đích thân đến nơi hành lang tối đen như mực này để đón cô cơ chứ?
Nhớ tới vết thương của anh, cô không khỏi áy náy. Ban nãy trong lúc xúc động cô ra tay không nhẹ, nhưng cô không hiểu, dựa vào phản xạ và thân thủ của anh sao không lập tức ngăn lại.
“Anh không sao chứ?” Cô quy vấn đề này thành sự quan tâm, giọng điệu khó tránh khỏi chút gượng gạo miễn cưỡng.
“Không sao.” Tiêu Xuyên đưa gần bật lửa về phía cô.
Về sau Nam Cẩn mới ý thức được cô chạy liền một mạch mầy tầng lầu, khi gặp Tiêu Xuyên là lúc cô đã ở dưới sảnh.
Chẳng trách anh đợi ở đó, bởi vì anh không biết cô sẽ đi xuống từ tầng nào.
———
Trời tờ mờ sáng, dưới phòng khách đèn điện sáng trưng cả đêm. Mấy người đều không có ý định rời đi bèn mở tivi xem bóng đá. Tầng hai vẫn luôn tĩnh lặng.
Tiêu Xuyên đã tỉnh lại mấy lần do thuốc tê hết tác dụng, vết thương nhức nhối khiến giấc ngủ anh chập chờn không yên. Nhưng cho dù đau đớn thế nào, anh vẫn luôn cảm nhận được có người bên cạnh. Sự nhạy cảm ấy hình như sinh ra đã có, giống như việc anh có thể ngay lập tức cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm tàng.
Người bên giường hô hấp nhịp nhàng, dường như cũng đã ngủ say. Mấy lần trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh đều nhìn thấy một bóng hình mảnh mai yên tĩnh nằm phục bên mép giường, vai lưng phập phồng theo từng nhịp thở.
Tay trái của cô nằm trong tay anh.
Khi Tiêu Xuyên lại một lần nữa bị cơn đau làm tỉnh giấc, anh cử động ngón tay nhưng không mở mắt.
Đêm tĩnh mịch, tiếng côn trùng thấp thoáng trong những bụi cây.
Ngón tay anh không ngừng vuốt ve mu bàn tay sạch sẽ mịn màng ấy như đang tìm tòi một đáp án; lại tựa đang tìm kiếm một thứ gì đó đã từng quen biết.
Anh như một người mù chỉ dựa vào xúc giác cũng có thể nhận biết được bàn tay ấy nõn nà mềm mại, mười ngón tay thon dài trắng mịn. Còn chủ nhân của nó như đang say giấc nồng, không hề phát giác ra hành động “quấy rối” của anh.
Song Tiêu Xuyên đã tỉnh hẳn, anh nắm bàn tay ấy, trái tim co rút từng đợt đau đớn.
Cảm giác thân thuộc chỉ làm anh ngẩn ngơ trong tích tắc, ngón tay tiếp tục hướng về phía lòng bàn tay mềm nhũn.
Anh nghĩ, bản thân anh đã bao giờ làm chuyện mất lý trí như vậy? Có một khoảnh khắc anh ngỡ rằng sẽ sờ thấy vết sẹo quen thuộc trên bàn tay này.
Chính giữa lòng bàn tay trái của Tần Hoài có một vết sẹo ngắn do dao cắt. Lần đó cô chảy rất nhiều máu mà anh không ở nhà, khiến người giúp việc sợ tái mặt liền gấp rút gọi bác sĩ đến.
Cô vốn rất sợ đau, nhưng vết thương sâu, bác sĩ kiến nghị khâu mấy mũi, còn cô sống chết không chịu phối hợp. Ngược lại, vị bác sĩ đó rất hiểu cô, biết cô bình thường đến tiêm còn không chịu, chỉ còn cách khử trùng, bôi thuốc rồi băng lại giúp cô.
Tuy mỗi ngày đều bôi thuốc nhưng vết cắt khép miệng rất chậm, cuối cùng lưu lại một mết sẹo nho nhỏ trong lòng bàn tay. Vết sẹo ấy không sờ kỹ sẽ rất khó phát hiện, song mỗi một nơi trên cơ thể cô anh đều vô cùng quen thuộc, cho dù có nhắm mắt cũng tìm được vị trí chính xác.
Ngón tay Tiêu Xuyên dừng lại trong lòng bàn tay cô nhưng không tìm được thứ anh muốn.
Anh mở mắt, mượn ánh đèn dịu nhẹ ngắm nhìn gương mặt ngủ say đó.
Không thể không thừa nhận cô rất xinh đẹp, cho dù đã ngủ say nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn mang vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Nhưng đó không phải điều anh để tâm.
Từ khi gặp gỡ Nam Cẩn, sự lý trí anh vốn lấy làm kiêu ngạo bỗng như mất sạch.
Hành động hoang đường trong khu mộ vào buổi chạng vạng hôm đó có lẽ đã khiến tất cả mọi người phải kinh sợ.
Anh hoàn toàn có cơ hội thoát thân khỏi đợt mai phục, chỉ cần anh bỏ mặc Nam Cẩn.
Không có ai biết vì sao anh phải làm như vậy, cũng giống như không có ai biết khi đó anh đang nghĩ gì.
Một ngày nào đó của nhiều năm về trước, khi anh đuổi đến nơi xảy ra vụ việc, đập vào mắt chỉ còn bộ khung xe chìm trong biển lửa, người duy nhất trong xe đã không còn nhận ra được nữa.
Anh đứng ở nơi xa nhìn lưỡi lửa cuộn theo chiều gió, phừng phừng như nuốt cả đất trời.
Anh đến muộn mất rồi.
Tất cả đã không còn kịp nữa.
Tần Hoài biến thành làn khói trong biển lửa bay vào không trung.
Có làm gì cũng không kịp nữa.
Biến mất cùng Tần Hoài còn có những hồi ức về cô. Anh quen thuộc cô đến thế, quen thuộc mỗi cử động của cô, quen thuộc từng biểu cảm buồn vui của cô, nhưng ngày hôm đó, anh đứng nơi xa chứng kiến ngọn lửa hủy diệt đi tất cả, anh cố gắng hồi tưởng lại lần gặp cô cuối cùng nhưng chỉ là những kí ức mơ hồ.
Một vài thứ dường như cũng bị ngọn lửa cắn nuốt thành tro bụi.
Anh không nhớ được dáng vẻ của cô trong lần gặp cuối cùng.
Anh càng không dám tưởng tượng tâm trạng của cô khi bị đuổi giết, bị mắc kẹt trong đám lửa.
Cho đến thời khắc chạng vạng trong rừng tùng của mộ viên, Nam Cẩn cười lạnh: “Có điều tôi nghĩ, nếu như ban nãy tôi đen đủi bị người ta bắn chết, chắc anh cũng không có chút áy náy nào đâu.”
Cô nói từng câu từng chữ: “Sự sống chết của những người xung quanh với anh rốt cuộc là gì?”
Còn anh thừa nhận một cách qua loa: “Có lẽ cô nói phải.”
Cô im lặng nhìn anh, không còn lên tiếng nữa.
Chính giây phút đó, anh nhìn thấy ánh mắt của Nam Cẩn, ánh mắt trống rỗng mù mịt, lại tựa như mang theo nỗi bi thương và tuyệt vọng tột cùng. Đôi mắt ấy tĩnh lặng và chú mục vào anh.
Sương chiều âm u, tầm nhìn mờ mịt, cặp mắt cô như nhiễm cái ướt lạnh của không khí trong núi.
Đôi mắt ấy gần như giống hệt đôi mắt Tần Hoài, khi vui sẽ gợn lên sóng sáng sinh động lòng người, thế nhưng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà tưởng như vô tận, con ngươi màu nâu đậm dần trở nên u tối, từng chút từng chút một, như có thứ gì đó nguội lạnh rồi vụt tắt…..
Đôi mắt giống hết mắt Tần Hoài trầm mặc và tuyệt vọng nhìn anh.
Trái tim nhói đau, lồng ngực như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim anh.
Nỗi chấn động không thể hình dung khiến anh như ngộp thở.
Anh hiểu ra rồi.
Khi anh tức giận đẩy cô ngã nằm trên đất; khi cô bị mệnh lệnh của anh áp bức không thể không lấy xe chạy trốn; khi cô bị ngọn lửa cuồn cuộn bao vây rồi dần dần nuốt trọn tất cả mọi thứ…… Bao nhiêu năm trôi qua anh lại được nhìn thấy đôi mắt của cô ấy, cũng nhìn thấy tâm tình của cô năm đó. Hóa ra là tuyệt vọng, là thê lương, là nỗi tịch mịch trống rỗng và…trái tim chết lặng.
Cho nên vào thời khắc phát giác ra nguy hiểm, anh vô thức vươn tay ôm người con gái đó vào lòng.
Người anh phải cứu, là Tần Hoài.
Nam Cẩn tỉnh lại rồi.
Cô đã tỉnh giấc từ lâu, chính vào lúc Tiêu Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cô. Nhưng cô không biết vì sao lại lựa chọn tiếp tục giả vờ ngủ.
Cách biệt năm năm, bàn tay cô và anh lại một lần nữa đặt cạnh nhau. Thành thực nhất luôn là cơ thể, cô quen thuộc bàn tay anh, quen thuộc cảm giác hai bàn tay đan xen nắm chặt, cô tin anh cũng như vậy. Cho nên cô thấp thỏm lo âu, cô nằm gục bên mép giường cảm nhận động tác của anh đột ngột chững lại tựa như phát hiện điều gì, rồi lại tựa như khó tin nên sức tay càng thêm mạnh.
Tim cô đập điên cuồng. Sau tai nạn cháy xe, cô gần như thay da đổi thịt, chỉ có khung xương là không thể thay đổi mà thôi.
Quả nhiên, Tiêu Xuyên chạm vào lòng bàn tay cô, sau đó ngón tay anh bất động ở đó.
Vết tích ngày trước sớm đã biến mất hoàn toàn, nhịp tim của Nam Cẩn dần bình tĩnh lại. Cô chờ đợi một lát rồi mới cử động cơ thể, làm như không có chuyện gì thu tay lại, nói: “Muộn rồi, tôi về nhà đây.”
Không đợi Tiêu Xuyên hồi đáp cô liền đứng dậy, do dự rồi quay lại nói: “Dưỡng thương cho tốt, chúc anh sớm ngày hồi phục.”
Giọng cô có hơi cứng nhắc, tầm mắt chỉ khẽ lướt qua khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống rồi rời đi ngay. Tiêu Xuyên nằm bất động trên giường nhìn theo bóng dáng xa dần của cô.
Xuống nhà mới phát hiện tầng dưới vô cùng náo nhiệt.
Đèn điện trong phòng khách sáng trưng, khói thuốc vật vờ, chiếc màn hình ti vi tinh thể lỏng cực lớn đang phát sóng trận thi đấu bóng đá, ba người đàn ông ngồi quanh bàn trà hứng chí bừng bừng đánh bài poker.
Thấy cô đi xuống, ba người đồng loạt đứng dậy. Mãi cho đến hiện tại, Trình Phong mới được gặp Nam Cẩn, anh không khỏi ngẩn người.
Lo lắng cho tình trạng của Tiêu Xuyên, Dư Tư Thừa mở lời trước tiên: “Không sao chứ?”
Nam Cẩn mệt mỏi đáp lời: “Anh ta tỉnh rồi, nhìn qua thì không vấn đề gì.” Lại hỏi: “Các anh có ai rảnh không, có thể đưa tôi về ngủ không? Muộn vậy rồi, tôi sợ không gọi được xe.”
Cô hỏi lịch sự nhưng không khách sáo, hiển nhiên là đã rất mệt mỏi, hơn nữa cô biết rõ bản thân nhếch nhác nhường nào, cô phải lập tức quay về tắm rửa.
Cuối cùng là Dư Tư Thừa đích thân lái xe đưa cô về nhà.
Vừa lên xe Nam Cẩn đã nhắm chặt mắt nghỉ ngơi, Dư Tư Thừa cũng hiếm khi im lặng. Đường sá buổi sáng tinh mơ vắng vẻ, chiếc xe chẳng mấy đã tới nơi. Dư Tư Thừa mở miệng ngăn cô đúng vào lúc Nam Cẩn chuẩn bị xuống xe.
Ánh mắt của anh mang nét thăm dò không hề che giấu, anh nghiêng người trầm ngâm quan sát cô. Trời đã sắp sáng hẳn, Nam Cẩn vừa mệt vừa buồn ngủ, không còn hơi sức nói vòng vo. Cô thấy anh không lên tiếng bèn dứt khoát nói thẳng vào nỗi nghi hoặc của anh: “Tôi cũng không biết vì sao anh ta xả thân cứu tôi. Các người muốn biết nguyên nhân thì quay về hỏi chính anh ta đi.”
Tuy là nói vậy, nhưng khi cô về nhà cởi áo, nhìn thấy một mảng đỏ thẫm sau lưng áo thì không khỏi giật mình. Song vì quá mệt mỏi, cô không còn hơi sức để suy nghĩ quá nhiều, sau khi tắm xong liền vùi mình đi ngủ.
Vì là chủ nhật nên cô tắt nguồn điện thoại, gần như ngủ trọn cả một ngày mới hồi phục lại trạng thái bình thường.
Vừa mở nguồn điện thoại cô đã được Nam Dụ rủ đi xem phim.
“Chị không đi rạp chiếu phim lâu lắm rồi.”
“Em biết cuộc sống của chị nhàm chán mà.” Nam Dụ hứng chí phừng phừng, “Em mua vé rồi. Bom tấn thảm họa Hollywood, anh hùng nước Mỹ cứu thế giới, nghe nói kỹ xảo thuộc hàng đầu, rất đáng tiền.”
Nam Cẩn cười: “Gần đây em đổi sang làm nghề tuyên truyền quảng cáo hả?”
Cô đã thức dậy, lấy ra một cốc mì ăn liền từ trong tủ bếp, vừa kẹp điện thoại bên tai vừa xé lớp vỏ của cốc mì.
Không ngờ Nam Dụ tai rất thính, vừa nghe thấy liền hỏi: “Chị lại ăn mì ăn liền?”
“Ừ.” Nam Cẩn rót nước nóng pha mì, đậy nắp, ngồi bên bàn chờ đợi mới dò đoán: “Có phải tối nay Diệp Phi bận rộn nên em mới nhớ ra còn có chị không? E là vé xem phim vốn cũng không phải mua cho chị đúng chứ?”
Quả nhiên Nam Dụ tắc nghẹn, mất một lúc mới phản ứng lại: “Chị có cần phải vạch trần em như thế không? Tổn thương tình chị em biết bao nhiêu.”
Nam Cẩn cười hỏi: “Phim mấy giờ chiếu?”
Kỹ xảo của phim Hollywood quả nhiên xếp hàng đầu thế giới, kết hợp cùng hiệu ứng 3D và dàn âm thanh vòm quả là rất xứng đáng với giá tiền mấy mươi tệ đã bỏ ra.
Chủ nghĩa anh hùng cá nhân kiểu Mỹ hình như luôn là đề tài kinh điển tồn tại lâu dài. Bộ phim kết thúc cũng là lúc đèn điện được bật sáng, người đến xem phần lớn đều là những người trẻ tuổi không ngớt lời khen ngợi rồi dần dần kéo nhau ra khỏi phòng chiếu.
Nam Dụ khoác tay Nam Cẩn kéo cô đến khu chợ đêm bên cạnh ăn đồ nướng.
Chợ đêm nằm trên vùng giao thoa giữa khu phố cổ và phố mới, đó là một vị trí tuyệt hảo, xung quanh vừa có khu thương mại rộng lớn vừa có khu dân cư, tối đến vô cùng tấp nập nhộn nhịp.
Chợ đêm phần lớn đều là dãy đồ nướng, bàn ghế được bày ngay bên ngoài, trong những ngày hè oi bức thì hình thức quán thế này thoải mái hơn rất nhiều so với việc ngồi trong nhà hàng ngột ngạt. Có những hàng nướng được bày bán trực tiếp bên lề đường, khói nghi ngút, dầu mỡ từ thức ăn kẹp trong vỉ nướng nhỏ giọt xuống lửa than tạo nên nhưng tiếng ‘xèo xèo’ bỏng rát.
Nam Dụ quen đường thuộc lối tìm tới một quầy nướng, không cần nhìn thực đơn đã trực tiếp gọi một loạt đồ ăn, thêm vào hai lon bia lạnh.
Nam Cẩn không có thói quen ăn đêm, cô cũng không có ý định uống bia cùng Nam Dụ. Cách một bàn ăn, cô nhếch mày ngồi nhìn chỗ xiên được chất đống trên bàn: “Sao Diệp Phi lại để em có loại khẩu vị quái đản thế này?”
Nam Dụ bĩu môi: “Bình thường Diệp Phi đâu để em ăn những món này. Lần này anh ấy đi công tác, em dại gì không nhân cơ hội đi ăn cho đỡ thèm chứ?”
“Chị không có hứng thú với những thứ đồ này.” Nam Cẩn đẩy mấy xiên khoai tây nướng và rau xanh nướng ra xa, “Nếu đã muốn giải thèm thì ăn nhiều chút.”
“Ăn nhiều sẽ đau bụng mất.”
“Chị thấy cho dù ngày mai có đau bụng Tào Tháo đuổi thì em cũng là cam tâm tình nguyện thôi.”
“Cái này thì đúng thật.” Nam Dụ vừa ăn lá khoai tây vừa uống bia, không khỏi cảm thán: “Haiz, em nhớ thời đại học quá. Bây giờ không được tự do làm gì cả.”
Nam Dụ tò mò: “Diệp Phi quản chặt em à?”
“Không.” Nam Dụ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cố gắng tìm kiếm cách miêu tả phù hợp, “Nhưng có những khi em thấy độc thân thoải mái tự tại hơn nhiều. Hai người có tình cảm cảm với nhau ngược lại sẽ trở thành mối vướng bận, có ngọt ngào nhưng cũng giống như bị dây thừng cột chặt, luôn phải suy nghĩ đến tâm trạng của đối phương, không thể muốn làm thế nào thì làm như khi còn độc thân được.”
“Đó là điều tất nhiên.” Nam Cẩn nhìn cô ấy, “Đến bây giờ em vẫn còn giống trẻ con, có thể mượn cơ hội này học cách để tâm đến cảm xúc của những người xung quanh.”
Nam Dụ làm mặt xấu: “Chị chỉ có dạy em là giỏi.” Sau đó cô lại vùi đầu chiến đấu cùng đồ ăn.
Thực ra cô nhớ tới An An, đứa bé đáng thương bị chị bỏ lại ở quê. Ban ngày Nam Dụ nhận được điện thoại của mẹ, bà nói An An hai ngày hôm nay liên tục ho khan, không rõ có phải do mải chơi ra nhiều mồ hôi rồi cảm gió hay không. Bà muốn tìm Nam Cẩn nhưng chị tắt máy cả ngày. Cuối cùng bà thở dài oán trách: “Thôi mẹ cũng chẳng tìm nó nữa, con cũng đừng nói gì cả, có nói cũng vô dụng! Bây giờ mẹ còn khỏe còn trông nom hộ nó thêm được mấy năm. Nhỡ may một ngày nào đấy mẹ không thể chăm sóc An An được nữa thì chúng mày đưa An An đến cô nhi viện luôn đi!” Nói xong bà liền cúp rụp điện thoại. Có thể thấy được bà tức giận nhường nào.
Nam Dụ tất nhiên không dám chuyển lời này cho chị, chỉ có thể hàm hồ nói: “Gần đây chị có gọi điện cho mẹ không?”
Nam Cẩn ngay lập tức đoán ra, bình thản hỏi lại: “Mẹ lại càu nhàu về chị à?”
“Không có, chỉ là em thấy chị nên quan tâm nhiều hơn đến mẹ và An An.”
“An An có mẹ chăm sóc, chị vô cùng yên tâm.” Nam Cẩn cười như tự giễu, “Ít nhất là tốt hơn khi để chị chăm nó.”
Nam Dụ mấp máy môi như muốn nói lại thôi, Nam Cẩn hất cằm đánh gãy lời cô: “Đồ nguội rồi, mau ăn đi.”
Nam Cẩn thể hiện rõ thái độ không muốn nói tiếp, Nam Dụ chỉ đành vùi đầu ăn đè nén tầm trạng buồn bực.
Quầy hàng phục vụ rất nhanh. Vì Nam Cẩn không chịu phối hợp nên Nam Dụ gần như một mình ăn hết chỗ đồ nướng vừa mặn vừa cay cùng hai lon bia, môi cô cay phồng. Cô vừa dùng tay quạt lấy quạt để vừa oán than: “Đi ăn cùng chị nhạt nhẽo quá, chẳng có chút tương tác nào cả.”
Nam Cẩn như không nghe thấy, không để ý đến cô mà nhíu mày nhìn gian quầy nướng bên cạnh.
Khu chợ đêm tấc đất tấc vàng, các quầy hàng san sát nhau, bàn ghế cũng tương tự nhau, chỉ dùng chiếc khăn trải bàn làm bằng chất liệu nilong phủ lên để phân biệt các quầy với nhau.
Người Nam Cẩn chú ý đến là nhân viên dọn dẹp của quầy bên cạnh. Người phụ nữ gầy guộc với sắc mặt tiều tụy đang cuộn khăn trải bàn cùng rác trên bàn ăn ném vào một chiếc thùng.
Trong lúc làm việc, gương mặt người đó vô cảm, động tác nhanh nhẹn gọn gàng, không còn đeo vòng tay trang sức, tựa như không để tâm đến việc bị dầu mỡ làm bẩn tay, chớp mắt đã dọn dẹp xong mấy chiếc bàn.
Nam Cẩn đứng dậy đi về phía cô ấy.
“Lưu Gia Mỹ?”
Người phụ nữ đang cúi người lau mặt bàn, thấy có người gọi mình, cô ấy quay người lại rồi tròn mắt ngạc nhiên: “Luật sư Nam? Ôi, sao em lại ở đây vậy?”
“Quả đúng là chị,” Nam Cẩn gật đầu, “Ban nãy em còn nghĩ mình nhận nhầm.”
“Luật sư Nam, em đến đây ăn đêm à?” Lưu Gia Mỹ vứt khăn lau xuống mặt bàn, tìm kiếm cho Nam Cẩn một chiếc bàn trống, chỉ tay vào đó, “Ôi, hay là em ngồi bên này đi. Chị dọn dẹp xong sẽ đến gọi món cho em.”
Xem ra chị ấy ngoài việc dọn dẹp bàn ghế còn kiêm cả làm nhân viên gọi món.
Nam Cẩn khéo léo từ chồi ý tốt của chị, nói: “Em đúng lúc đi qua đây, nhìn thấy chị nên đến chào hỏi một tiếng.” Cô ngừng một lát mới hỏi: “Gia đình vẫn khỏe cả chứ?”
Đây là việc Nam Cẩn quan tâm nhất, không ngờ viền mắt Lưu Gia Mỹ đỏ hồng, nụ cười trên mặt vô cùng miễn cưỡng: “Cũng… Cũng tạm ổn.”
Nửa năm ngắn ngủi không gặp, khí sắc của chị ấy kém hơn cả khi trước, nếp nhăn xuất hiện càng nhiều trên không mặt mộc, khi cố ép ra nụ cười, khuôn mặt ấy lại càng thêm già nua.
Năm nay chị ấy mới chỉ vừa ngoài bốn mươi mà thôi.
Nam Cẩn không kìm được quan sát kỹ lưỡng Lưu Gia Mỹ, thực ra cô đã đoán được bảy tám phần nên không khỏi nhíu mày: “Hiện tại ban ngày chị làm việc gì?”
Đôi tay Lưu Gia Mỹ dính đầy dầu mỡ vô thức đan chặt trước người, chị cụp mắt nói khẽ: “Chị làm thêm.”
“Làm thêm gì?”
“……À, chị đăng ký cho một công ty quản lý việc nội trợ, bọn họ thường giao cho chị những công việc giúp việc theo giờ. Thỉnh thoảng sẽ có những gia đình cần bảo mẫu tạm thời, chị cũng sẽ đi làm một hai lần, chỉ có quét dọn vệ sinh, nấu cơm chứ không ở lại qua đêm…” Giọng nói của Lưu Gia Mỹ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng gần như không nghe thấy nữa.
“Vẫn không tìm được những công việc chính thức sao?” Nam Cẩn ngừng một lúc mới hỏi.
“Khó lắm.” Lưu Gia Mỹ lắc đầu nhìn Nam Cẩn, “Luật sư Nam, em cũng biết đấy, chị không có bằng cấp cùng không có sở trường nào, ngoài làm những việc tay chân ra, bản thân chị cung không biết mình còn có thể làm được việc gì.”
“Trước kia chị làm việc trong công ty vật liệu xây dựng, ít nhiều gì cũng sẽ có kinh nghiệm quản lý, sao không thử tìm kiếm những công việc liên quan đến lĩnh vực này?”
Lưu Gia Mỹ cười bất lực đáp: “Haiz, từ sau khi chị bị Hồng Viễn sa thải thì không còn công ty nào muốn tuyển chị nữa.”
Nam Cẩn nhất thời im lặng, Lưu Gia Mỹ ngược lại an ủi cô: “Luật sư Nam, em không cần phải lo lắng thay chị đâu, rồi cũng sẽ qua thôi. Bây giờ tuy tiền kiếm được không nhiều những cũng có thể miễn cưỡng duy trì sinh hoạt, rất tốt mà, thật đấy! Hơn nữa, chị rất cảm kích khi đó em đã đứng ra biện hộ giúp chị nhưng vẫn chưa có cơ hội chính thức cảm ơn em. May thay hôm nay em đến đây, hay để chị mời em một bữa ăn đêm nhé?”
Ánh mắt chị nhìn Nam Cẩn rất chân thành, trong đó bao hàm cả nỗi cảm kích và kỳ vọng, càng khiến cõi lòng Nam Cẩn thêm chua xót.
Hai người đứng nói chuyện đã thu hút sự chú ý của ông chủ quầy hàng, ông ta đứng từ nơi xa hét lên: “Tiểu Lưu, còn không mau dọn dẹp bàn ghế, không nhìn thấy bao nhiêu khách đang chờ à?”
Nam Cẩn không muốn làm lỡ dở công việc của Lưu Gia Mỹ vội vỗ tay chị, nói: “Hôm nay em ăn no lắm rồi, để hôm khác nhé. Chị có số điện thoại của em, nếu như cần giúp đỡ có thể gọi cho em bất cứ lúc nào.” Cô vội vã nói xong liền gọi Nam Dụ cùng rời đi.
Về đến nhà, Nam Cẩn tìm lại tư liệu của gần nửa năm trước trong máy tính.
Khi đó, Lưu Gia Mỹ làm trong một công ty cung cấp vật liệu cho ngành bất động sản, còn chồng chị và bố chồng làm việc tại công trường xây dựng.
Sau này công trường xảy ra sự cố, chồng và bố chồng chị không may bỏ mạng, phía công ty chỉ xử lý qua loa, không chịu đưa ra lời giải thích xác đáng và bồi thường. Tuy rằng Lưu Gia Mỹ xuất thân từ nông thôn, không học nhiều nhưng không vì thế mà bị đè ép, chị kìm nén nỗi đau mất đi người thân, kiên trì đòi lại công lý từ công ty bất động sản, do vậy mà cũng mất đi công việc.
Sau này chị tìm đến văn phòng của Nam Cẩn, nhờ Nam Cẩn biện hộ giúp chị ấy. Tuy thái độ của công ty bất động sản rất cứng rắn, bọn chúng sử dụng mọi thủ đoạn và quan hệ, thậm chí không tiếc đe dọa hoặc dùng tiền dụ dỗ, mong họ từ bỏ khởi tổ, nhưng Lưu Gia Mỹ cứng mềm đều không chịu, nước lửa bất xâm, tựa như đang kìm nén và phải quyết chí minh oan cho chồng cùng bố chồng.
Cuối cùng công ty bất động sản thất bại đồng thời phải bồi thường cho chị một khoản tiền lớn.
Song như tình hình trước mắt, có lẽ khoản tiền bồi thường vẫn chưa được thanh toán cho nên Lưu Gia Mỹ mới phải đối mặt với cuộc sống vất vả cùng cực như hiện tại.
Do vậy, mấy ngày sau, khi đã tan làm cô cố ý đi đến khu này xem Lưu Gia Mỹ có cần giúp đỡ gì hay không.
Cô đặc biệt chuẩn bị chút ít tiền mặt, định đưa cho Lưu Gia Mỹ phòng trường hợp cấp bách.
Thời gian còn sớm, thành phố còn chưa chính thức bước vào cuộc sống về đêm. Những người bán hàng đang bận rộn bày biện bàn ghế trên lề đường, gần như chưa có một người khách nào ghé thăm hàng quán, chỉ có một vài người tập trung trước gian hàng Lưu Gia Mỹ làm việc. Nam Cẩn đứng ở phía đường đối diện mà vẫn thấp thoáng nghe được những tiếng mắng chửi, thỉnh thoảng có những người đi đường tụ tập góp vui.
Trong lòng Nam Cẩn trầm xuống, cô có một cảm giác kì lạ thôi thúc cô bước nhanh tới đó.
Đến gần mới thấy rõ có bốn, năm tên to lớn đang vây quanh Lưu Gia Mỹ nói ra những câu mắng chửi và châm chọc chói tai. Còn Lưu Gia Mỹ đờ đẫn ngồi dưới đất với gương mặt tái nhợt.
Một tên trong số đó cầm chiếc ghế nhựa bên cạnh đập mạnh xuống mặt bàn.
Chiếc ghế rơi ‘Bộp’ trên mặt bàn rồi lăn xuống đất phát ra những tiếng động ghê người.
Lưu Gia Mỹ co rụt người lại, đến đám đông đứng nhìn cũng sợ hãi lùi lại phía sau không dám đến gần.
Tên to con đó chỉ tay vào Lưu Gia Mỹ, hung ác cảnh cáo: “Tao nói cho mày biết, từ nay về sau không cho phép mày xuất hiện nữa, nếu không ông đây gặp mày lần nào đập mày lần đó.” Gã ta ngẩng đầu tìm kiếm chủ quầy hàng, trừng mắt thét hỏi: “Chủ hàng đâu? Thằng chủ ở nơi nào!”
Một người đàn ông trung niên nhỏ con hoang mang bước ra từ trong đám đông, gương mặt ông ta đầy vẻ sợ hãi nhưng vẫn phải miễn cưỡng nở nụ cười nịnh nọt: “Tôi chính là chủ hàng. Xin hỏi ngài có điều gì căn dặn?”
“Tôi khuyên ông đuổi con đàn bà này ngay lập tức! Nếu không sau này không kinh doanh được cũng đừng trách ông đây.”
Chủ hàng quay đầu nhìn Lưu Gia Mỹ, tuy ông ta không biết có chuyện gì xảy ra, càng không biết vì sao một người phụ nữ thật thà chất phác như vậy lại đụng phải đám côn đồ này, nhưng kẻ mù cũng biết đám người này không dễ dây vào.
Một người làm thêm sao có thể so được với việc làm ăn kiếm kế mưu sinh của bản thân?
Chủ hàng gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Hiểu rồi ạ.” Ông ta xua đuổi Lưu Gia Mỹ ngay trước mặt đám côn đồ: “Cô mau đi đi, đừng chuốc thêm họa cho tôi nữa.” Ông ta tránh chị như tránh dịch bệnh.
Cuộc ẩu đả dần kết thúc, đám quan chúng cũng dần tản đi, chỉ còn lại một mình Lưu Gia mỹ lủi thủi đứng nguyên tại chỗ mở to mắt hoang mang nhìn chủ quán. Bờ môi khô nứt của chị run rẩy không phát ra được thành tiếng.
Thấy đã đạt được mục đích, mấy kẻ đó thỏa mãn chuẩn bị bỏ đi. Vừa quay người bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi chặn đứng trước mặt chúng.
Gã cầm đầu huýt sáo đánh giá cô, cười ngả ngớn: “Này người đẹp, nhường đường cho anh nào.”
Nam Cẩn chặn đứng đường đi của gã ta như không hề có ý định nhường đường, hỏi ngược lại bọn chúng: “Vì sao chị ấy không thể làm việc ở đây?”
“Cô em nói cái gì cơ?”
“Tôi nói là, vì sao các người không để chị ấy làm việc ở đây?”
Gương mặt cô bình tĩnh khiến tên kia bất ngờ, hắn nhướng mày: “Người đẹp, cô em đang lo chuyện bao đồng đấy!”
Bấy giờ Lưu Gia Mỹ mới như định thần lại, không khỏi kinh ngạc: “Luật sư Nam?”
Ban nãy bị đám người này vây quanh và bị ông chủ đuổi việc chị đều không phản kháng, nhưng lúc này lại gấp gáp đi tới bên cạnh Nam Cẩn khẽ kéo góc áo cô, hạ giọng khuyên ngăn: “Luật sư Nam, em mau đi đi.”
Nam Cẩn nhìn sắc mặt lo lắng của chị, vô thức nắm lấy bàn tay chị, hỏi: “Những kẻ này là ai?”
Lưu Gia Mỹ cắn môi không đáp.
Tên to con cũng thấy Nam Cẩn thú vị, hiểm lắm mới gặp một người đẹp to gan thế này, gã không vội rời đi. Hắn lấy bao thuốc lá từ trong túi áo, phía sau ngay lập tức có người đưa bật lửa lên.
Châm thuốc, hắn hút hai hơi rồi nhả ra vòng khói trắng.
Hắn ta cố ý. Làn khói phả thẳng vào mặt Nam Cẩn.
Nam Cẩn khẽ nhíu mày nhưng không lùi bước, bình thản nhìn thẳng vào hắn ta.
Ánh mắt cô lạnh lẽo, phản ứng bĩnh tình không chút lo sợ, ngược lại trong ánh mắt xinh đẹp như mang theo ánh sáng khiến người ta khiếp đảm.
Bị cô nhìn chằm chằm, gã đàn ông to con sặc thuốc ho khan hai tiếng. Hắn ta ngượng quá hóa giận, dùng ngón tay kẹp thuốc chỉ vào Nam Cẩn: “Đây không phải việc của cô, cô ít vác vạ vào thân thì hơn.”
Nam Cẩn cười lạnh: “Nhưng mấy người đàn ông các người cũng ức hiếp một người phụ nữ giữa đường giữa chợ, ai nhìn thấy cũng sẽ phải nhúng tay thôi.”
Gã to con đuối lý hít một hơi sâu, đôi mắt quét khắp người cô: “Xinh đẹp như thế mà bị sứt xát thì quả là đáng tiếc.”
Nam Cẩn lúc này không lên tiếng vì điện thoại trong ví cô đang rung lên.
Gọi đến là một số lạ, cô trực tiếp ngắt cuộc gọi, song chẳng mấy sau đối phương đã gọi lại, như vậy nghĩa là không phải gọi nhầm số.
“Em đang làm gì thế?” Sau khi điện thoại được kết nối, một giọng nói thầm thấp vang lên bên tai cô.
Nam Cẩn sững người bởi cô đã nhận ra được thanh âm ấy, cô chỉ không ngờ anh sẽ gọi điện thoại cho mình.
“Tôi đang có việc gấp, không tiện nói chuyện.” Cô đáp một cách hàm hồ.
“Tôi biết. Tôi là đang hỏi em, em và mấy người đàn ông đó đang nói chuyện gì?”
Màu đen bao phủ bầu trời, ánh đèn hoa lệ đua nhau nở rộ.
Thành phố bắt đầu trở nên nhộn nhịp, người xe như nước. Nam Cẩn cầm điện thoại vô thức quay đầu tìm kiếm, con đường bên cạnh xe cộ đông nghìn nghịt, từng ngọn đèn đường như những viên ngọc minh châu phát ra những ánh sáng lấp lánh.
Xuyên qua dòng người đông đúc và xe cộ như nêm, cô cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc đang đỗ ở mé đường bên kia.
Xe của Tiêu Xuyên dừng ở phía đường đối diện, cách cô khoảng mấy mươi mét.
Cách một khoảng xa như thế, cửa sổ xe cũng đóng chặt, căn bản không thể nhìn được gì, nhưng cô nghe được giọng nói anh gần ngay bên cạnh tựa như cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang chăm chú nhìn cô.
Quả nhiên, không bao lâu cửa xe được mở ra. Người bước ra không phải Tiêu Xuyên mà là một chàng trai trẻ tuổi.
Người đó bước nhanh đến trước mặt Nam Cẩn, gật đầu chào cô rồi quay sang phía bốn, năm gã đàn ông to con.
Anh ta chưa mở miệng, mặt tên cầm đầu đã tái nhợt, nửa điếu thuốc ngậm trong miệng cũng rơi mất như bị ai đó dọa cho bay mất hồn vía.
“Hạo… Anh Hạo!” Tên đó như bị líu lưỡi, mãi mới thốt ra được cái tên.
Khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi vô cảm, chỉ hỏi: “Các người ở đây làm gì?”
“Không có gì,” gã liếc mắt hé cười, “Bọn em chỉ tùy tiện dạo quanh khu này. Lão nhân gia anh sao cũng đến đây vậy ạ?”
Anh ta không để gã vào trong mắt, quay người hạ giọng khách sáo lễ mạo nói với Nam Cẩn: “Xe đợi quý cô ở bên kia, nếu như bên này không còn chuyện gì nữa, chúng ta có thể qua bên đó rồi nói tiếp hay không?”
Hơn nữa anh ta dường như đã sớm chú ý tới tình hình bên này bèn nhìn Lưu Gia Mỹ, tiếp tục kiến nghị với Nam Cẩn: “Để cả người bạn này của cô cùng đi đi.”
Cô chưa từng gặp người đàn ông này, có lẽ anh ta mới ở bên cạnh Tiêu Xuyên được vài năm, nhưng hiển nhiên địa vị của anh ta rất cao nên mới có thể dẹp gọn đám côn đồ ban nãy.
Nếu như hôm nay không có anh ta, chẳng biết chuyện sẽ còn đi đến mức nào. Nam Cẩn chỉ muốn bảo vệ Lưu Gia Mỹ chứ chưa kịp nghĩ đến hậu quả. Bây giờ có người ra mặt quả thực đã giúp cô một việc lớn.
Cô lo sau khi mình đi, đám người kia sẽ tiếp tục làm khó Lưu Gia Mỹ, do vậy đành gật đầu, đưa Lưu Gia Mỹ cùng ngồi lên chiếc xe đang đỗ phía đường đối diện kia.
Anh ta lái xe, Lưu Gia Mỹ ngồi bên ghế lái phụ. Nam Cẩn ngập ngừng nhưng cũng chỉ còn cách ngồi vào băng ghế sau.
Tiêu Xuyên quả nhiên đang ngồi trong xe, thấy cô anh chỉ bình thản mở lời: “Gan em to thật đấy.”
Không nghe ra lời nói của anh là ý khen ngợi hay chế nhạo, cô vô thức quay đầu nhìn anh. Nhờ ánh đèn đường, cô nhận ra anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mi tâm có nét mệt mỏi, đến giọng nói cũng trầm khàn.
Từ ngày anh bị thương tới nay cũng mới chỉ có mấy ngày, e là vết thương cũng chưa đỡ được bao nhiêu, không biết anh ra ngoài làm gì.
Nam Cẩn làm như bình thản hỏi: “Anh đúng lúc đi qua đây?”
Anh liếc cô: “Nếu không thì sao?”
Cô nói: “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
Anh “Ừ” một tiếng như đang mất tập trung, lại tựa như không để tâm, chỉ là anh bỗng vươn tay ra.
Vượt qua tay vịn giữa và bảng điều khiển, bàn tay mở ra trước mặt cô.
Cô ngây người, nhìn anh bằng ánh mắt quái lạ, kết quả thấy cô không có phản ứng anh như mất hết kiên nhẫn dứt khoát nắm chặt lấy tay cô.
Đây đã không còn là lần đầu tiên nữa, lần trước là do anh bị thương, cô không tiện dùng hết sức hất ra nên chỉ còn cách thuận theo ý muốn của anh, ai ngời lần này hành động của anh lại tự nhiên như thế, thậm chí còn không thèm trưng cầu ý kiến của cô.
Anh coi cô là gì?
Nam Cẩn bực mình giật phắt tay ra. Tiêu Xuyên như đã đoán trước được hành động của cô, anh vừa lôi vừa kéo khiến cả cơ thể cô đổ nghiêng về phía anh.
May mà vẫn còn chiếc tay vịn to đùng ngăn cách ở giữa cô mới không đổ nhào lên người anh. Nhưng bàn tay cô cũng không giãy ra nổi, cứ bị anh nắm chặt như thế.
Khoang xe rất yên tĩnh, hiệu quả cách âm của cửa xe vô cùng tốt, chiếc xe đi trên con đường tấp nập nhộn nhịp mà không có bất cứ âm thanh nào lọt vào trong xe. Còn tất cả những gì đang xảy ra ở hàng ghế sau của chiếc xe, bao gồm hành động ngang ngược của anh, bao gồm sự giằng co giữa hai người cùng hành động trừng mắt nhìn anh của cô, mọi thứ đều chỉ diễn ra trong im lặng.
Không ai lên tiếng trong suốt quá trình. Về điểm này, hai người họ quả là vô cùng ăn ý.
Nam Cẩn còn chưa hết giận, thế nhưng bàn tay đối phương không hề nghiêm túc, ngón tay thon dài thỉnh thoảng vuốt xe làn da và lòng bàn tay cô, tạo nên một cảm giác tê tê như bị điện giật.
Hồi ức ập đến như thác lũ trong chớp mắt, cô chỉ thấy khó thở, nhịp hô hấp hỗn loạn… Bởi vì đây là thói quen của Tiêu Xuyên, hồi trước khi anh nắm tay cô cũng thích làm động tác này.
Vì phía trước còn có người ngoài, cô gắng sức nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn ‘hừ’ một tiếng phát bực. Giọng cô rất nhỏ, chỉ có người bên cạnh mới có thể nghe được, quả nhiên giây tiếp theo Tiêu Xuyên quay đầu nhìn cô.
Cô tưởng rằng anh cuối cùng cũng biết điều mà buông ra, ai ngờ anh ngày càng táo tợn, im lìm kéo cô về phía anh rồi tìm một tư thế thoải mái nhất cho bản thân mình.
Nam Cẩn trợn mắt câm nín không nói nên lời.
Tiêu Xuyên trong ký ức của cô tuy ngang ngược và thẳng thắn nhưng cũng sẽ không làm ra những hành động vô lễ trước một người phụ nữ. Cô và anh còn không được tính là bạn bè bình thường nhất mà anh thì hết lần này tới lần khác tự làm theo ý mình không qua ý kiến của cô.
Anh dường như rất yêu thích bàn tay cô, nắm chặt rồi không chịu buông ra. Đến tận khi xe dừng trước nhà Lưu Gia Mỹ, anh mới chủ động thả lỏng lực tay. Nhân lúc đó, Nam Cẩn hất tay anh ra, ngồi lại tư thế ngay ngắn trước khi Lưu Gia Mỹ kịp quay đầu nói tiếng cảm ơn. Sau đó cô nói: “Em đi cùng nữa, vừa hay có chuyện cần hỏi chị.”
Cô nghĩ cô không thể tiếp tục ngồi xe Tiêu Xuyên được nữa. Người đàn ông này quá mức nhanh nhạy, hoặc giả anh đã phát hiện ra điều gì đó với có thể chủ động tiếp cận một người xa lạ là cô một cách bất bình thường như thế.
Không ngờ, Tiêu Xuyên mở lời đúng vào lúc cô chuẩn bị xuống xe: “Tôi ở đây đợi em.”
“Lát nữa tôi đi taxi về.” Cô không muốn chịu ơn bèn nhanh chóng xuống xe rời đi.
Nơi Lưu Gia Mỹ thuê trọ nằm trong góc khuất, đến tối không có một bóng đèn xe. Hai người bước cao bước thấp đi vào hành lang tối om, Nam Cẩn chỉ đành bật đèn điện thoại soi đường, mấy lần suýt chút nữa thì va vào đống đồ phế thải nơi góc cầu thang.
Đi đến tầng trên cùng mới biết hóa ra Lưu Gia Mỹ sống trên sân phơi của tòa nhà được xây dựng bởi chủ sở hữu vi phạm quy định. Căn phòng lợp tôn bé xíu không rộng quá mười mét vuông nóng hầm hập vì ánh sáng mặt trời, đến buổi tối mà khí nóng còn chưa tan hết. Bước vào đó như đang ở trong lồng hấp vậy.
Lưu Gia Mỹ cũng rất gượng gạo, chị sợ Nam Cẩn ngột ngạt bèn lấy ra một chiếc ghế nhựa từ trong phòng đặt trước cửa cho Nam Cẩn, không để cô vào phòng.
“Phòng nhỏ lại nóng bức, ngồi ngoài cho mát.” Lưu Gia Mỹ cười chất phác.
Trên sân thượng thỉnh thoảng có một cơn gió mát mẻ thổi qua.
Tòa nhà này thấp, cao khoảng sáu tầng, đứng từ đây có thể nhìn thấy những tòa nhà sừng sững, đến đêm khuya còn có ánh đèn led lấp lánh nhấp nháy như những ngôi sao trên bầu trời xa không thể với.
Nam Cẩn không ngồi mà hỏi thẳng: “Có phải khoản tiền bồi thường phán định trên Tòa đến hiện tại vẫn chưa được thanh toán không?
Lưu Gia Mỹ gật đầu.
Quả nhiên là vậy. Nam Cẩn hỏi tiếp: “Vậy còn những kẻ kiếm chuyện hôm nay thì sao? Cũng là do công ty kia sai đến?”
“Chị không rõ, chắc là vậy.” Lưu Gia Mỹ cắn môi, một hồi sau mới lại nói: “Luật sư Nam, lần trước em hỏi vì sao chị không đi tìm một công việc ổn định, không phải vì chị không muốn tìm. Em cũng thấy đấy, chị làm thêm ở chợ đêm mà bọn chúng cũng tìm đến gây rắc rối thì làm gì còn công ty nào dám nhận chị vào làm?”
“Ý chị là nửa năm nay bọn chúng đều gây khó dễ cho chị?”
“Đã có mấy lần như vậy rồi. Chị cũng không biết vì sao họ tìm được chị, hay là vô ý gặp được? Chị thực sự không hiểu. Hình như chị có trốn đi đâu, bọn họ cũng sẽ tìm ra được. Luật sư Nam, chị không trách người chủ hàng, ông ấy đã khách sáo lắm rồi. Hai tháng trước chị làm công việc rửa chén bát cho một quán rượu, bỗng có một đám người kéo đến đập phá, chị còn phải mồi thường cho quán đó một khoản tiền, quản lý mới chịu bỏ qua cho chị.”
Nam Cẩn nhíu mày: “Vì sao không báo cảnh sát? Hoặc chị có thể nói cho em. Thời gian này không có tin tức của chị, em còn tưởng chị đã về quê rồi.”
“Ở quê đã không còn ai nữa rồi, huống hồ chồng chị mất rồi thì còn quay về đó làm gì? Dù ở lại đây có vất vả nhưng vẫn có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân. Còn về việc báo cảnh sát, chị không có chứng cứ, thậm chí bọn chúng là ai chị còn không biết thì sao có thể báo cảnh sát được đây?”
Nam Cẩn không biết đáp lời ra sao.
Cô biết chị không phải con người yếu đuối, nhưng có một vài chuyện quả thực chỉ có thể nghe theo số mệnh.
Không nghĩ được cách giải quyết nào tốt hơn, Nam Cẩn rút một chiếc phong bì đưa cho Lưu Gia Mỹ, nói: “Chị cầm lấy đề phòng lúc cấp bách, bước tiếp theo chúng ta từ từ tính vậy.”
Lưu Gia Mỹ vội vã từ chối: “Ôi, Luật sư Nam, chị không nhận chỗ tiền này được! Chị có tiền, đủ để sống qua ngày rồi.”
Nam Cẩn bỏ mặc lời từ chối, đặt phong bì lên chiếc ghế, ngăn lại động tác của Lưu Gia Mỹ, nói: “Em về đây, chị đợi điện thoại của em nhé.” Nói xong cô liền quay người đi luôn.
Cô đi rất nhanh, Lưu Gia Mỹ cũng đuổi theo ngay sau. Hai người một trước một sau đi xuống từ tầng thượng, lôi lôi kéo kéo đến mãi cầu thang. Một người trọ ở đó thấy tiếng nói ầm ầm bèn thò đầu ra quát: “Tối rồi còn ầm ầm cái gì?”
Nam Cẩn nhân cơ hội khuyên Lưu Gia Mỹ để chị nhận tiền, có chuyện gì hôm khác rồi nói sau.
Khóe mắt Lưu Gia Mỹ hồng hồng, chị cảm ơn không ngớt mới chịu quay trở về.
Lối đi của khu dân cư cũ vừa nhỏ vừa hẹp và toàn rác thải. Nam Cẩn không quen đường, mò mẫm từng bước theo ánh sáng đèn điện thoại.
Nhưng khi vừa xuống được một tầng, cô bỗng nghe thấy tiếng ‘phụt’ như cháy dây điện. Cả thế giới như bị bóng tối bao trùm theo sự vụt tắt của tia lửa điện.
Cái nóng nực của tiết trời mùa hạ còn chưa tan đi hết mà lại mất điện, không cần nghĩ cũng biết sẽ khiến con người ta khó chịu nhường nào.
Quả nhiên, ngay sau đó là một loạt tiếng oán thán và tiếng mắng chửi như gần như xa.
Nam Cẩn cầm điện thoại đứng ngập ngừng trên cầu thang vừa hẹp vừa dốc một lúc mới bước tiếp.
Trong ngoài tòa nhà đều là một màu tối đen như mực, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói phát ra từ điện thoại, đi hết một tầng rồi lại sang tầng khác tựa như đang bước trên con đường không có điểm dừng.
Nam Cẩn mò mẫm xuống được tầng tiếp theo, trái tim cô như nghẹn lại, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Cô từ nhỏ đã sợ bóng tối, đi ngủ còn không dám tắt đèn. Sau khi trưởng thành đã đỡ hơn nhiều nhưng chưa từng dám đi một mình trong bóng tối ở những nơi lạ lẫm.
Nam Cẩn bắt đầu thấy hối hận, sớm biết vậy thì cô đã nhờ Lưu Gia Mỹ đưa mình xuống.
Tòa nhà không đánh số tầng nên cô không biết hiện tại đang ở tầng mấy. Điện thoại bắt đầu nóng lên vì bật đèn quá lâu, chút pin còn lại tụt dốc vèo vèo vang lên hai tiếng ‘tít tít’ nhắc nhở hết pin.。
Nam Cẩn sợ còn chưa kịp xuống đến nơi điện thoại đã tắt nguồn. Cô hoang mang, vô thức tăng nhanh nhịp bước chân, một bước vượt liền mấy bậc cầu thang, suýt ngã vì không nhìn rõ.
Cô không khỏi hít ngụm hơi lạnh vì bước hẫng, chỉ có thể túm chặt lấy tay vịn đầy gỉ sắt, chiếc điện thoại rơi tuột khỏi tay đập xuống mặt đất tạo nên một tiếng vang vọng.
Nguồn sang duy nhất cũng lụi tàn.
Bên ngoài không có bất kỳ tia sáng nào, đống đồ thải che chắn mất phần lớn ánh sáng, mắt cô nhất thời không thích ứng được với bóng tối hoàn toàn, đôi tai trở nên vô cùng mẫn cảm.
Nam Cẩn yên lặng lắng nghe mấy phút, trái tim cô căng thẳng.
Bởi vì cô nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang phía dưới.
Khu vực này tập trung đủ loại người, trị an không tốt, thậm chí việc xông vào nhà cướp của hiếp dâm cũng có thể xảy ra. Nam Cẩn chỉ có thể hy vọng đối phương là một người lao động về nhà muộn.
Trái tim cô đập thình thịch, lắng tai nghe tiếng bước chân không nhanh không chậm ngừng lại. Mắt đã dần thích ứng với bóng tối, cô không còn nghĩ được gì, vội vã cúi người nhặt điện thoại rồi từng bước đi xuống theo trực giác. Vì căng thẳng nên cô đi nhanh hơn khi nãy nhiều. Đi được khoảng hai tầng liên tiếp, cô bỗng va phải một bóng đen đang đi lên ở khúc cua cầu thang.
Hai cơ thể vừa đụng vào nhau, Nam Cẩn thất thanh hét lên theo bản năng. Giây tiếp theo, miệng cô bị đối phương khẽ khàng che lại.
“Hét to thế làm gì?” Giọng nói trầm khàn của người đàn ông từ từ vang lên.
Cô vẫn chưa hết sợ hãi, nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực như sắp nhảy vọt lên cổ họng. Phản ứng của cơ thể vào lúc nguy hiểm nhanh hơn tất thảy, hai tay cô lập tức đẩy đối phương ra xa, mất một lúc sau cô mới nhận ra… là Tiêu Xuyên?!
Song nhận ra thì đã muộn, đòn đánh phòng thân của cô vừa nhanh vừa chuẩn, khuỷu tay huýt đúng vào vết thương khiến anh rên lên vì đau. Anh hít sâu, bàn tay thần tốc quay ngược lại khống chế hai tay cô.
“Sao lại là anh?” Trái tim cô còn đang loạn nhịp, hô hấp dần ổn định, nhìn anh một cách kinh ngạc.
“Em thế này có được tính là lấy oán báo ân không?” Môi Tiêu Xuyên mím chặt, anh cúi đầu nhìn cô trong bóng tối.
Vì tối nên dù có đứng sát cạnh nhau hai người đều không nhìn rõ ngũ quan của đối phương. Song giây phút này, cơ thể cô gần như hoàn toàn giữa vào anh, chỉ cần khẽ động đậy cũng sẽ ngửi được hương thơm đặc biệt trên cơ thể cô. Không biết cô sử dụng loại sữa tắm và dầu gội nhãn hiệu gì, mái tóc và cơ thể cô dần tỏa ra hương thơm ấm áp mà dịu dàng như mùi sữa, càng giống mùi dầu dừa hơn, ngọt ngào xen lẫn cả khí tức trong lành.
Bàn tay vốn nửa ôm nửa đỡ cô của Tiêu Xuyên cứng ngắc.
Cảm giác ôm ấp quá mức thân thuộc, giống hệt như cảm giác anh nắm lấy bàn tay cô hồi trước. Chỉ cần nhắm mắt, chỉ cần không nhìn khuôn mặt ấy anh sẽ tưởng rằng bàn tay đó là của Tần Hoài.
Cũng tựa như hiện tại.
Xung quanh u tối và tĩnh mịch, cơ thể mảnh mai của cô dựa trong ngực anh cũng giống hệt Tần Hoài.
Tiêu Xuyên thất thần, cánh tay buông ra thoáng chút ngập ngừng mới kéo ra một khoảng cách giữa hai người. Anh đỡ cô đứng vững lại.
“Xong việc rồi?” Anh hỏi.
“Ừm. Cảm ơn.”
“Trên đường tới đây em đã cảm ơn rồi.”
“Ý tôi là ban nãy.” Nam Cẩn bình tĩnh nói, “Cảm ơn anh tới đây đón tôi.”
“Nhưng ban nãy em tưởng tôi là người xấu.” Giọng nói của Tiêu Xuyên cũng rất bình thản. Anh lấy bật lửa ra khỏi túi áo khoác, bật lên soi sáng lối cầu thang.
Nam Cẩn nhất thời không biết nói gì hơn, cô nghĩ thầm, ai có thể ngờ được đường đường là Tiêu Xuyên lại có thể mang theo vết thương đích thân đến nơi hành lang tối đen như mực này để đón cô cơ chứ?
Nhớ tới vết thương của anh, cô không khỏi áy náy. Ban nãy trong lúc xúc động cô ra tay không nhẹ, nhưng cô không hiểu, dựa vào phản xạ và thân thủ của anh sao không lập tức ngăn lại.
“Anh không sao chứ?” Cô quy vấn đề này thành sự quan tâm, giọng điệu khó tránh khỏi chút gượng gạo miễn cưỡng.
“Không sao.” Tiêu Xuyên đưa gần bật lửa về phía cô.
Về sau Nam Cẩn mới ý thức được cô chạy liền một mạch mầy tầng lầu, khi gặp Tiêu Xuyên là lúc cô đã ở dưới sảnh.
Chẳng trách anh đợi ở đó, bởi vì anh không biết cô sẽ đi xuống từ tầng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.