Kiếp Sau Chúng Ta Trùng Phùng

Chương 5: Anh ghen rồi

3 giờ sáng

08/01/2025

Cô thất thần bước đi trên đường. Lúc này, cô mới nhớ tới tờ giấy nhắn của bản thân kẹp trước cửa nhà bạn trai cô kia. Cô mới không liên lạc có một tháng thôi mà, tại sao lại đối xử với cô như thế. Còn cái gì mà quen nhau một năm? Anh và cô đã quen nhau bốn- năm năm rồi cơ mà. Hoá ra cô bị lừa, cô đem hết tấm chân tình cho người ta còn người ta đang vui vẻ bên người con gái khác. Họ còn chuẩn bị làm đám cưới nữa kia. Mắt cô đỏ hoe. Khi cô định thần trở lại, bản thân đã đứng trước cửa nhà bạn trai cô rồi. Cô đưa tay với lấy tờ giấy nhắn.

- Ơ, Nhi...

Tiếng gọi khiến cô quay đầu lại, ra là đôi nam nữ kia đã đi dạo về rồi. Nhìn thấy cô, bạn trai cô lúng túng. Cô gái đi bên cạnh ngơ ngác nhìn anh ta:

- Người quen của anh hả?

Gia Hào vội giải thích:

- À... đây là... đây là em họ của anh, chắc từ dưới quê lên đây chơi ấy mà. Em đợi anh chút nhé.

Nói rồi, anh ta bỏ lại cô gái mà chạy tới chỗ cô, kéo tay cô qua một chỗ khác. Họ giống như đang làm chuyện gì đó mờ ám mà sợ bị phát hiện vậy. Cô dừng lại, hất tay anh ta ra:

- Sao vậy, sao từ người yêu mà giờ tôi thành em họ của anh rồi?

Anh ta nắm lấy hai vai cô, giọng van lơn:

- Anh làm vậy cũng vì tương lai của hai đứa mình thôi. Em nghĩ mà xem, cô ta yêu anh như vậy, anh chỉ cần bòn rút tiền của cô ta là có thể lo cho em, lo cho chúng ta được rồi. Em yên tâm, khi cô ta hết giá trị lợi dụng, anh sẽ đá cô ta.

Nực cười, cô cười lạnh một tiếng. Chơi đùa mà cầu hôn nhau sao?

- Chát!?

Một cái tát dáng xuống mặt của Hào, má anh ta vẫn còn in dấu năm ngón tay đỏ ửng. Cô hét lên:

- Anh nghĩ tôi là con ngu nói gì cũng tin sao. Đồ đàn ông đê tiện.



Hắn ta ăn trọn cú tát cũng chỉ thẳng vào mặt cô mà nói:

- Cô... Cô dám đánh tôi. Được lắm, tôi cũng chán cái cảnh nghèo hèn lâu rồi. Chia tay đi.

Cô khựng lại mấy giây, sau khi trấn an bản thân, cô quay lại đằng sau, nói vọng sang:

- Cô nghe hết rồi chứ?

Bạn trai cũ của cô còn đang khó hiểu cô nói chuyện với ai thì cô gái đi cùng hắn bước tới. Cô ta giáng xuống mặt hắn thêm một cái tát vào bên mặt còn lại. Duyên rút chiếc nhẫn đang đeo ở tay vứt thẳng xuống đất:

- Đồ cặn bã. Chia tay đi

Hào vừa ôm mặt đau đớn, vừa nắm lấy tay Duyên xin cô ta nghĩ lại, nghe hắn ta giải thích. Trông hắn lúc này thật không đáng mặt đàn ông. Duyên phủi tay hắn ra, ném cho hắn ánh mắt sắc lẹm rồi bỏ đi. Cô cũng không còn tâm tư mà đứng lại xem kịch. Nhìn người đàn ông mà cô hằng nhớ mong, bây giờ lại trở thành bộ dạng này, cô chỉ cười nhẹ.

Cô mệt mỏi lê thân xác về tới nhà chồng, nhưng trước khi vào nhà, cô phải lau sạch nước mắt cũng như làm dáng vẻ ổn nhất để mẹ chồng cô không phải lo lắng. Trước mặt mẹ chồng, cô vẫn vui vẻ nấu nướng, dọn dẹp, đích thị là cô con dâu thảo mà mẹ chồng cô hằng mong ước. Nhưng đêm đến, những cảm xúc lẫn lộn bủa vây tâm trí cô. Tình cảm của cô, thanh xuân của cô trao cho nhần người. Cô bật khóc, bật khóc trước những món đồ kỉ niệm mà cô vẫn còn giữ.

- Sao vậy, nhớ người yêu quá nên khóc hả vợ của tôi ơi?

Anh xuất hiện trước mặt cô, cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh. Anh lúng túng:

- Xin lỗi em, tôi không có ý trêu chọc em đâu

Dừng lại một chút, anh nói tiếp:

- Nhưng... khi nghe em kể về anh ta, ánh mắt ấy, giọng điệu ấy... anh có chút ghen rồi

Cô nín khóc mà nhìn anh khó hiểu, vợ chồng trên danh nghĩa thôi mà? Sao anh lại ghen. Chắc anh cũng chưa biết anh ta đã làm chuyện gì với cô. Nhưng ghen sao? Đừng bảo là anh... anh yêu cô rồi đấy nhé!?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Sau Chúng Ta Trùng Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook