Kiếp Sau Chúng Ta Trùng Phùng

Chương 22: Anh lại đi rồi

3 giờ sáng

10/01/2025

Cô bám chặt lấy vai anh mà la hét, anh đưa ngón tay về phía môi cô:

- Suyt, yên lặng nào. Em hét lên vậy mẹ nghe thấy đó.

Anh vẫn cúi đầu, hai tay nắn nắn bóp bóp chân cô, khuôn mặt càng khó khăn hỏi:

Chân em bị thương từ bao giờ?Mặc Di... Cô ấy vô tình làm chân em bị thương. Nhưng anh yên tâm - cô ôm cổ anh cười - Vết thương ngoài da thôi, em bôi chút thuốc sẽ lành.Tay anh vẫn nắn chân cô, anh nhẹ nhàng đặt chân cô xuống, tặc lưỡi một cái rồi chồm dậy hôn môi cô. Nụ hôn chưa lâu cô liền cảm thấy lạnh buốt một chút, khuôn mặt thanh tú nhăn lại, không kêu được chỉ ư ư trong miệng.

Anh luyến tiếc rời môi cô, còn không quên liếm một cái:

- Vợ, em đỡ đau chưa.

Khuôn mặt cô dãn ra, ngạc nhiên:

- O... Đỡ đau thiệt rồi nè

Anh khẽ cười, đứng lên giơ hai tay ra nhấc bổng cô lên. Đặt cô nằm ngay ngắn trên giường. Anh lặng lẽ nằm phía sau lưng cô, đầu gác lên đầu cô. Tay anh không quên kéo chiếc chăn đắp lên cho cả hai, tay còn lại vòng qua ôm cô từ phía sau, chầm chậm nhắm mắt lại. Cô chớp chớp mắt khuôn mặt khó hiểu, anh đã lột hết tất cả rồi, chỉ còn một chút nữa thôi. Cô xoay người đối mặt với anh, vùi đầu vào ngực anh. Cả hai ôm nhau quấn quýt trong chiếc chăn kia. Cô hỏi nhỏ:

- Không...không làm gì nữa sao

Anh từ từ mở mắt, ôn nhu nhìn cô:



- Làm gì? Em muốn làm gì nữa?

Cô đỏ mặt ấp úng:

Đã... Đã cởi hết như vậy rồi, mà chỉ ôm nhau ngủ thôi sao...anh...anh có phải là có vấn đề khó nói không?Em... Em đúng là. Chẳng qua là anh kiềm chế thôi. Chân em vẫn còn đang đau như vậy, anh không có tâm trạng.Cô ngước mắt lên nhìn anh:

- Thế... Thế khi nào chân hết đau, mình tiếp tục được không?

Anh đưa tay búng trán cô một cái póc. Cô nhăn mặt đưa tay xoa trán:

- Bớt suy nghĩ đen tối lại đi cô nương. Ngủ ngon.

Anh kéo tay cô xuống, đặt tay cô lên ngực mình. Tay anh vòng qua ôm cô chặt hơn, cằm vẫn gác lên đầu cô. Cô vùi đầu vào ngực anh, tinh nghịch xoa ngực anh mấy cái rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, anh thay đồ cho cô. Còn không quên kéo rèm cửa lại để ánh sáng không làm cô thức giấc.

Xong xuôi, anh hôn lên trán cô, luyến tiếc vuốt ve khuôn mặt cô:

- Vợ yêu ngủ ngoan, xong việc anh sẽ lại về với em.



Nói rồi anh biến mất trong làn khói đen. Cô bất giác mấp máy mí mắt, nở một nụ cười mãn nguyện. Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân của mẹ chồng cô đầu dãy phòng, cô mới thức giấc. Nhìn khoảng trống bên cạnh mình, cô có chút hụt hẫng. Cô xoa xoa chân mình, hình như anh đã chữa lành vết thương cho cô, không còn cảm thấy đau nữa. Trong đầu cô lúc này ngập tràn hình ảnh cơ thể của anh, cảnh thân mật của cả hai. Cô ngại ngùng lắc đầu, vỗ trán mình than thở:

- Đầu mình bị gì vậy nè.

Nói là vậy nhưng tâm trạng cô vui vẻ lên rất nhiều. Từ sau khi biết câu chuyện của Mạc Di, cô cứ suy nghĩ mãi.

Anh đúng là người mà cô có thể tin tưởng mà trao tất cả cho anh. Có lẽ cô may mắn hơn cô gái Mạc Di kia khi có anh bên cạnh. Nhắc đến Mạc Di, cô lại một lần nữa sang khu bên tìm hiểu. Chút thông tin ít ỏi cô có được không thể nào giúp được anh. Anh càng xong công việc sớm, cô càng có thế ở bên cạnh anh nhiều hơn. Nghĩ tới đó cô kiên trì đi tới từng căn nhà để hỏi. Nhưng hầu hết người trong thôn này đều không biết đến cái tên Mạc Di, họ không hề biết đến vụ án năm xưa cùng gia đình của cô. Lúc cô đang thở dài nghĩ cách thì một người phụ nữ trung niên tới cô bắt chuyện:

- Cô...cô là ai? Sao cô...lại biết Mạc Di....

Cô quay đầu nhìn lại, bà ta đang nhìn chằm chằm vào cô. Dù trong lòng có chút sợ, cô vẫn bình tĩnh trả lời:

- Cháu... Cháu là họ hàng xa của cô ấy ạ. Nhưng lâu rồi không thấy cô ấy nên cháu đến đây hỏi thăm cô ấy ạ.

Người phụ nữ nhíu mày:

- Họ hàng? Kể từ ngày bà Tư đưa cái Bé đi khỏi xứ này đến Bắc Hải, có thấy họ hàng hang hốc gì nhà bà ấy đến thăm nom đâu?

Cô nhìn người phụ nữ như bắt được núi vàng, có lẽ bà ấy biết chút ít thông tin gì về Mặc Di:

- Cho cháu hỏi, bà là ai thế ạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Sau Chúng Ta Trùng Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook