Chương 10: Anh sẽ sống cả phần của em
3 giờ sáng
08/01/2025
Ưng Khanh từ ngày hôm đó trở đi thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngày qua ngày cứ như người mất hồn. Gia đình thím anh lo lắng lắm, tìm thầy về chạy chữa khắp nơi nhưng bệnh tình của thằng bé càng nặng. Mãi cho tới khi anh bị tai nạn, anh mới có thể nhìn thấy linh hồn của Bích Ngọc. Em ấy lúc nào cũng ở bên em họ của anh không rời đi nửa bước. Ban đầu anh cũng như em, nghi ngờ rằng Bích Ngọc muốn đưa Ưng Khanh theo. Nhưng anh đã lầm, anh đã trách lầm em ấy. Em ấy chỉ muốn ở bên em trai anh, còn em trai anh vì đau khổ quá độ mà thành ra như vậy. Ưng Khanh không chấp nhận sự thật rằng Bích Ngọc đã chết, ngày đêm đắm chìm trong kí ức đẹp đẽ của hai người.
Bích Ngọc cũng kể với anh rằng, từ ngày Khanh dắt em ấy về ra mắt rồi xảy ra cơ sự kia, em ấy khóc nhiều lắm. Tối hôm đó em ấy tham gia vào buổi liên hoan của xóm, đang trong tâm trạng buồn rầu nên em ấy cũng nhấp môi một chút rượu. Nhưng điều em ấy không ngờ rằng rượu em ấy uống thực chất đã bị người ta bỏ thuốc. Trong xóm ấy có một thanh niên hơn em ấy 1 tuổi vẫn thường tán tỉnh, theo đuổi em ấy. Ngọc nói vì trong lòng chỉ có mình Ưng Khanh nên luôn từ chối khiến hắn ta đem lòng oán hận, định rằng sẽ nhân bữa tiệc này để vấy bẩn thanh danh của Ngọc. Vì nhấp môi đã thấy mặt nóng bừng nên Ngọc xin phép về trước, tên kia vì bị mọi người giữ lại chúc rượu nên chỉ đành tiếc nuối nhìn Ngọc rời đi. Ngọc đi con đường đê trở về nhà thì đầu óc quay cuồng rồi mắt tối sầm lại, cả người cả xe lao xuống dốc đê. Tới khi tỉnh lại thì đã thấy bản thân nằm trên bãi cỏ, người ướt từ trên xuống dưới nên em ấy nghĩ có lẽ mình bị đánh trôi vào bờ rồi. Cho tới khi em của Khanh nói ra cơ sự như thế. Em ấy mới biết mình đã chết. Em ấy sợ phải gặp anh vì anh sẽ bắt em ấy đi đầu thai, sẽ không còn được ở bên cạnh Khanh nữa.
Mắt cô đỏ hoe, cô tựa đầu vào ngực anh hỏi nhỏ:
- Bích Ngọc, cô ấy có giận em không anh? Em đã cản Ưng Khanh tới với cô ấy.
Anh cười lắc đầu:
- Trái lại, em ấy gửi lời cảm ơn tới em. Lúc đó em ấy không có cách nào khiến Khanh dừng lại được. Em ấy muốn ở bên Khanh nhưng em ấy cũng không nỡ nhìn thấy em anh đau khổ. Sau lúc em cản Khanh, em ấy có tới gặp anh, nói em ấy nghĩ thông rồi. Em ấy càng ở bên Khanh lâu thì dương khí của Khanh đều bị hút đi hết, không lâu sau sẽ khó bảo toàn tính mạng. Nhưng trước khi rời đi, em ấy xin anh cho em ấy được gặp Khanh lần cuối...
Anh nói tới đây thì dừng lại, cô đã gục đầu vào ngực anh khóc từ bao giờ. Thấy cô khóc, anh lấy tay lau nước mắt cho cô:
- Vợ anh mít ướt vậy sao?
Cô vừa nức nở vừa ôm chặt lấy anh:
- Vậy mà... vậy mà lúc đầu em còn hiểu lầm cô ấy.
Cô ngước lên nhìn anh:
- Ưng Khải... anh... anh sẽ không bỏ em đi như vậy đâu, phải không?
Anh hôn lên trán cô:
- Ngoan, chồng em là ai chứ. Anh là Thập Nhị thiếu gia đó, anh sẽ không rời xa em đâu.
Cô yên tâm ngủ trong vòng tay anh, anh cúi xuống ngắm khuôm mặt xinh đẹp của cô, cảm nhận nhịp thở đều đều của cô. Anh muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Trời vừa ló dạng, anh đã nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô và không quên gửi cô một nụ hôn vào má.
Sáng sớm hôm sau, cô choàng dậy, thấy bên cạnh mình trống không cô có chút hụt hẫng, cô muốn ôm anh nhiều hơn nữa kia. Mẹ chồng cô nhờ cô đem đồ ăn sáng tới cho Ưng Khanh. Khi cô vừa mở cửa phòng, Ưng Khanh đã dậy từ lúc nào. Cậu ta ngồi tựa lưng vào giường, ngước mắt nhìn cô, khuôn mặt cậu ta khác với ngày thường:
- Chị dâu, cảm ơn chị.
Tông giọng cũng khác, không còn ngờ ngờ nghệch nghệch như lúc mới gặp nữa. Cô đặt đồ ăn sáng xuống:
- Cậu dậy rồi à, ăn sáng đi kẻo nguội
Ưng Khanh trầm tư một lúc:
- Hôm qua em mơ thấy Ngọc Ngọc, cô ấy nhắn nhủ với em nhiều lắm. Cô ấy kể chuyện chị giúp em, nhờ chị thì cô ấy mới có thể gặp em. Nhưng cô ấy phải đi rồi. Chị, em sẽ phải sống thật tốt.
Nói rồi Ưng Khanh cầm lấy tấm ảnh:
- Anh sẽ sống, sống cả phần của em nữa. Em yên tâm mà đi nhé, Ngọc Ngọc của anh.
Bích Ngọc cũng kể với anh rằng, từ ngày Khanh dắt em ấy về ra mắt rồi xảy ra cơ sự kia, em ấy khóc nhiều lắm. Tối hôm đó em ấy tham gia vào buổi liên hoan của xóm, đang trong tâm trạng buồn rầu nên em ấy cũng nhấp môi một chút rượu. Nhưng điều em ấy không ngờ rằng rượu em ấy uống thực chất đã bị người ta bỏ thuốc. Trong xóm ấy có một thanh niên hơn em ấy 1 tuổi vẫn thường tán tỉnh, theo đuổi em ấy. Ngọc nói vì trong lòng chỉ có mình Ưng Khanh nên luôn từ chối khiến hắn ta đem lòng oán hận, định rằng sẽ nhân bữa tiệc này để vấy bẩn thanh danh của Ngọc. Vì nhấp môi đã thấy mặt nóng bừng nên Ngọc xin phép về trước, tên kia vì bị mọi người giữ lại chúc rượu nên chỉ đành tiếc nuối nhìn Ngọc rời đi. Ngọc đi con đường đê trở về nhà thì đầu óc quay cuồng rồi mắt tối sầm lại, cả người cả xe lao xuống dốc đê. Tới khi tỉnh lại thì đã thấy bản thân nằm trên bãi cỏ, người ướt từ trên xuống dưới nên em ấy nghĩ có lẽ mình bị đánh trôi vào bờ rồi. Cho tới khi em của Khanh nói ra cơ sự như thế. Em ấy mới biết mình đã chết. Em ấy sợ phải gặp anh vì anh sẽ bắt em ấy đi đầu thai, sẽ không còn được ở bên cạnh Khanh nữa.
Mắt cô đỏ hoe, cô tựa đầu vào ngực anh hỏi nhỏ:
- Bích Ngọc, cô ấy có giận em không anh? Em đã cản Ưng Khanh tới với cô ấy.
Anh cười lắc đầu:
- Trái lại, em ấy gửi lời cảm ơn tới em. Lúc đó em ấy không có cách nào khiến Khanh dừng lại được. Em ấy muốn ở bên Khanh nhưng em ấy cũng không nỡ nhìn thấy em anh đau khổ. Sau lúc em cản Khanh, em ấy có tới gặp anh, nói em ấy nghĩ thông rồi. Em ấy càng ở bên Khanh lâu thì dương khí của Khanh đều bị hút đi hết, không lâu sau sẽ khó bảo toàn tính mạng. Nhưng trước khi rời đi, em ấy xin anh cho em ấy được gặp Khanh lần cuối...
Anh nói tới đây thì dừng lại, cô đã gục đầu vào ngực anh khóc từ bao giờ. Thấy cô khóc, anh lấy tay lau nước mắt cho cô:
- Vợ anh mít ướt vậy sao?
Cô vừa nức nở vừa ôm chặt lấy anh:
- Vậy mà... vậy mà lúc đầu em còn hiểu lầm cô ấy.
Cô ngước lên nhìn anh:
- Ưng Khải... anh... anh sẽ không bỏ em đi như vậy đâu, phải không?
Anh hôn lên trán cô:
- Ngoan, chồng em là ai chứ. Anh là Thập Nhị thiếu gia đó, anh sẽ không rời xa em đâu.
Cô yên tâm ngủ trong vòng tay anh, anh cúi xuống ngắm khuôm mặt xinh đẹp của cô, cảm nhận nhịp thở đều đều của cô. Anh muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Trời vừa ló dạng, anh đã nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô và không quên gửi cô một nụ hôn vào má.
Sáng sớm hôm sau, cô choàng dậy, thấy bên cạnh mình trống không cô có chút hụt hẫng, cô muốn ôm anh nhiều hơn nữa kia. Mẹ chồng cô nhờ cô đem đồ ăn sáng tới cho Ưng Khanh. Khi cô vừa mở cửa phòng, Ưng Khanh đã dậy từ lúc nào. Cậu ta ngồi tựa lưng vào giường, ngước mắt nhìn cô, khuôn mặt cậu ta khác với ngày thường:
- Chị dâu, cảm ơn chị.
Tông giọng cũng khác, không còn ngờ ngờ nghệch nghệch như lúc mới gặp nữa. Cô đặt đồ ăn sáng xuống:
- Cậu dậy rồi à, ăn sáng đi kẻo nguội
Ưng Khanh trầm tư một lúc:
- Hôm qua em mơ thấy Ngọc Ngọc, cô ấy nhắn nhủ với em nhiều lắm. Cô ấy kể chuyện chị giúp em, nhờ chị thì cô ấy mới có thể gặp em. Nhưng cô ấy phải đi rồi. Chị, em sẽ phải sống thật tốt.
Nói rồi Ưng Khanh cầm lấy tấm ảnh:
- Anh sẽ sống, sống cả phần của em nữa. Em yên tâm mà đi nhé, Ngọc Ngọc của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.