Chương 18: Tất cả là tại hắn
3 giờ sáng
08/01/2025
Tất cả những thứ đang hiện ra trước mắt cô là thứ gì chứ, chúng chạy như một thước phim quay chậm. Khi kẻ bị treo trên thòng lọng kia không còn giãy dụa nữa, quanh cảnh trở nên tối đen. Năm giây sau, căn phòng lại sáng trở lại. Nhưng lần này, trước mắt cô là cảnh người đàn ông đang đau đớn nằm trên giường. Bên giường, từng chậu máu tươi lan mùi tanh nồng nặc. Trong căn phòng u ám, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn đầu giường hắt lên hình dáng gầy gò của người người đàn ông. Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt trũng sâu và quầng thâm rõ rệt, ông nằm trên giường với đôi môi mím chặt, nén cơn đau như những đợt sóng không ngừng tấn công cơ thể. Đôi bàn tay gầy guộc bấu chặt vào mép chăn, những ngón tay trắng bệch, run rẩy như muốn nắm lấy chút hơi ấm mong manh còn sót lại. Tiếng thở nặng nhọc, đứt quãng vang lên trong không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng lại bị cắt ngang bởi cơn ho khan, dường như muốn xé toạc cả lồng ngực. Mỗi lần cơn đau bùng phát, cơ thể ông co lại, run lên từng đợt. Đôi mắt mở to, lộ rõ nỗi tuyệt vọng và mệt mỏi. Trên trán, những giọt mồ hôi lấm tấm chảy xuống, thấm vào gối như minh chứng cho trận chiến khốc liệt mà cơ thể ông đang phải chịu đựng. Thế rồi, cả cơ thể người đàn ông co lại. Tiếng thở trở nên nặng nề hơn. Ông bắt đầu ho. Cảm giác như không gì có thể khiến người đàn ông bình thường trở lại. Ông lấy chiếc khăn che trước miệng mình. Dường như chỉ cần hở chiếc khăn đó ra, vợ và con ông sẽ bị lây bệnh. Ông ho liền mấy tiếng, người vợ thấy vậy liền chạy đến bên giường kiểm tra tình hình. Bà không khỏi lo lắng khi nhìn thấy tình trạng của ông. Ông bỏ chiếc khăn ra, chiếc khăn ấy đã thấm đẫm máu từ bao giờ. Ông nhìn chiếc khăn đó, im lặng không nói gì, chỉ thở dài rồi nhìn người vợ, ánh mắt của ông như có ngàn điều muốn nói với bà. Ông nằm nặng nhọc xuống giường:
- Bà.... mau bảo Ái Kỷ đến đây... hình như.... tôi sắp không xong rồi...
Bà vợ cầm lấy tay ông, nấc nghẹn:
- Ông đừng có nói gở, thầy Hung nói bệnh của ông sẽ khỏi, sẽ khỏi mà...
Nói rồi bà chạy thật nhanh đi gọi con gái hai người, người chồng buông tay, ông nhìn lên trần nhà mà cười khổ, nói một mình:
- Tôi nghe thấy rồi... thầy Hung nói gì với bà, tôi đã nghe thấy hết rồi. Ôi bà nó à, chắc tôi phải đi trước, đi trước để gặp cái Di Di nhà mình thôi. Con bé tội nghiệp... Di Di của cha...
Bên cạnh ông, cái bóng trắng kia đứng im bất động. Chốc chốc lại quỳ xuống, lại vái lạy người đàn ông. Một lúc sau người vợ cũng đưa đứa con gái nhỏ của hai người đến. Người đàn ông ho rũ rượi, uể oải nắm lấy tay đứa con:
- Kỷ Kỷ à, con phải chăm sóc mẹ cho thật tốt. Nhớ, sau này hãy cùng mẹ đi khỏi nơi đây có biết chưa. Đừng bao giờ tin lời dân bản này nói về chị của con... chị con... chị con...
Mới nói tới đó, người đàn ông co giật giữ dội, người mẹ sợ hãi ôm lấy đứa con mà gọi:
- Ông nó à, ông nó à!
Bà mẹ chạy vội đi tìm thầy thuốc, tiếng gọi mếu máo của bà vang khắp tứ phương tám hướng. Cô nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng không cầm được nước mắt. Người đàn ông co giật một hồi, mắt trơn ngược lên trông rất quái dị, đứa con gái nhỏ không ngừng nấc lên gọi cha. Qua 1 - 2 phút, người đàn ông dừng lại, tay buông thõng xuống giường, một luồng ánh sáng chiếu xuống dẫn linh hồn người đàn ông đi. Cái bóng trắng kia vừa chạy theo vừa với tay muốn nắm lấy linh hồn người đàn ông. Cô bé gái lúc này cũng quá lao lực mà ngất đi, cô thấy vậy liền lao đến muốn đỡ lấy cô bé. Tay cô vừa chạm tới hiên nhà, cảnh vật trước mắt tối sầm đi, hiện lên một dòng chữ đỏ màu máu:
- Oan quá, oan ức quá. Tất cả là tại hắn!!!
- Bà.... mau bảo Ái Kỷ đến đây... hình như.... tôi sắp không xong rồi...
Bà vợ cầm lấy tay ông, nấc nghẹn:
- Ông đừng có nói gở, thầy Hung nói bệnh của ông sẽ khỏi, sẽ khỏi mà...
Nói rồi bà chạy thật nhanh đi gọi con gái hai người, người chồng buông tay, ông nhìn lên trần nhà mà cười khổ, nói một mình:
- Tôi nghe thấy rồi... thầy Hung nói gì với bà, tôi đã nghe thấy hết rồi. Ôi bà nó à, chắc tôi phải đi trước, đi trước để gặp cái Di Di nhà mình thôi. Con bé tội nghiệp... Di Di của cha...
Bên cạnh ông, cái bóng trắng kia đứng im bất động. Chốc chốc lại quỳ xuống, lại vái lạy người đàn ông. Một lúc sau người vợ cũng đưa đứa con gái nhỏ của hai người đến. Người đàn ông ho rũ rượi, uể oải nắm lấy tay đứa con:
- Kỷ Kỷ à, con phải chăm sóc mẹ cho thật tốt. Nhớ, sau này hãy cùng mẹ đi khỏi nơi đây có biết chưa. Đừng bao giờ tin lời dân bản này nói về chị của con... chị con... chị con...
Mới nói tới đó, người đàn ông co giật giữ dội, người mẹ sợ hãi ôm lấy đứa con mà gọi:
- Ông nó à, ông nó à!
Bà mẹ chạy vội đi tìm thầy thuốc, tiếng gọi mếu máo của bà vang khắp tứ phương tám hướng. Cô nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng không cầm được nước mắt. Người đàn ông co giật một hồi, mắt trơn ngược lên trông rất quái dị, đứa con gái nhỏ không ngừng nấc lên gọi cha. Qua 1 - 2 phút, người đàn ông dừng lại, tay buông thõng xuống giường, một luồng ánh sáng chiếu xuống dẫn linh hồn người đàn ông đi. Cái bóng trắng kia vừa chạy theo vừa với tay muốn nắm lấy linh hồn người đàn ông. Cô bé gái lúc này cũng quá lao lực mà ngất đi, cô thấy vậy liền lao đến muốn đỡ lấy cô bé. Tay cô vừa chạm tới hiên nhà, cảnh vật trước mắt tối sầm đi, hiện lên một dòng chữ đỏ màu máu:
- Oan quá, oan ức quá. Tất cả là tại hắn!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.