Kiếp Sau Chúng Ta Trùng Phùng

Chương 12: Thập Nhị thiếu gia

3 giờ sáng

08/01/2025

Qua một chốc, đột nhiên có một hàng người mặc áo trắng từ đâu hiện ra trước mắt cô. Cô dụi mắt, là đột nhiên hiện ra như vậy.

Họ cứ thế mà xuất hiện trước mắt cô, cũng chỉ cách cô xa đúng một cánh tay, nhưng trước đó cô không hề nhìn thấy họ, đợi đến khi cô nhìn thấy họ, họ đã đi qua trước mặt cô được một lúc rồi. Tiếng leng keng, là một dây xích sắt dài dài, xích tất cả họ lại với nhau, chắc chắn trên cổ mỗi người. Cô ngạc nhiên tột độ, người bình thường làm gì có chuyện xích cổ thế này? Lúc này hai bóng một đen một trắng lướt đến trước mặt cô, mặt của họ đeo mặt nạ, mặt nạ của họ đều là màu tuyền không hoa văn, nhưng trong cái tình huống quỷ dị này, tự dưng mang cảm giác âm u đến lạ. cô không giữ được một tia sợ hãi, nên bất giác lùi một bước. Nào hay vừa lùi một bước, người mang mặt nạ đen phất nhẹ tà áo, cô cảm thấy cổ mình lành lạnh, đã bị người đó xích cổ lại bằng dây xích đen xì! Lúc này cô cũng dường như đoán ra thân phận của mấy người này.

Chẳng nhẽ đây là quỷ môn quan, một đen một trắng chẳng có nhẽ là quỷ sai hắc bạch vô thường, hàng người kia có vẻ là những linh hồn mà họ bắt được?

Cô bây giờ đây bị quàng lên cổ xích sắt, chẳng lẽ...cô đã chết? Lúc này Hắc Bạch vô thường đứng trước mặt cô, lật sổ sinh tử:

- Lâm An Nhi, nữ, dương thọ sáu mươi tuổi. Sao linh hồn này lại ở đây, chẳng lẽ cô chết oan.

Cô sợ hãi gật đầu, Hắc Bạch vô thường phủi tay:

- Nhưng đã đến đây rồi, nếu để cô trở lại dương thế lâu dần sẽ trở thành cô hồn dã quỷ. Thôi, yên phận mà đầu thai đi.

Cô bị kéo đi. Khi chuẩn bị nhập vào đoàn người, cơ thể cô được nhấc bổng lên:

- Thập... Thập Nhị thiếu gia!?

Hắc Bạch vô thường hoảng hốt nhìn anh, không hiểu sao anh lại ở đây. Anh bế cô lên, dây xích sắt trên cổ cô biến mất:



- Ta sẽ đem linh hồn sống này đi

Anh trầm giọng thông báo. Hắc Bạch vô thường can ngăn:

- Thiếu gia, chuyện này không được... Đây là linh hồn đã chết... chuyện này... nhỡ đâu cơ thể của cô ta đã không còn

- Tên cô ấy có trong sổ sinh tử không?

Hắc Bạch vô thường nhìn nhau, nhỏ giọng:

- Dạ thưa, không...

- Không có, vậy là linh hồn sống rồi!

- Nhưng...

- Về chuyện thân xác, các ngươi không phải lo. Cô ấy là vợ ta, thân xác vợ ta còn hay không, ta lại không biết sao?

- Là... là thiếu phu nhân !??

Nói rồi anh bế cô lên, phủi tay áo. Không biết qua bao lâu nhưng khi cô tỉnh dậy đã thấy mình ở trong phòng. Anh cau mày hất tay, lá bùa trên tường bốc cháy:



- Đến người của ta mà cũng dám động tới.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, gõ đầu cô một cái:

- Ngốc, ai bảo em treo thứ đó trong phòng?

Cô ôm đầu kể lại tất cả mọi chuyện cho anh nghe. Anh nghe xong liền sang phòng mẹ, cái bóng đen không chiếm được thân xác của cô đã quay sang nhắm tới mẹ anh. Anh vừa bước tới, một tay khiến bóng đen ấy bị trói chặt, nó đau đớn gào thét. Lúc này, Hắc Bạch vô thường xuất hiện, lật sổ sinh tử:

- Đoàn Nhã Uyên, tuổi 20, dương thọ 20. Linh hồn chúng ta tra bắt bấy lâu nay đây rồi.

Đoàn Nhã Uyên gào thét một hồi vẫn bị Hắc Bạch vô thường lôi đi. Ở một nơi khá xa, người gốm trên mặt bàn vỡ tung, một bà lão quỳ xuống nhặt từng mảnh gốm, miệng mếu máo:

- Uyên Uyên, con sao vậy Uyên Uyên.

Lúc này, Ưng Khải đã ở sau bà lão kia, lệnh cho Hắc Bạch vô thường kéo bà ta vào âm phủ. Nguyên là một thầy cúng, biết số con gái mình đã tận, bà ta tìm cách lừa xuất hồn của một người khác để con gái bà ta trú ngụ ở đó. Khi vừa nhìn thấy Ưng Khải, bà ta đã run run:

- Thập Nhị thiếu gia... là Thập Nhị thiếu gia... con có mắt mà không thấy núi thái sơn, làm ơn tha cho mạng già của con đi mà...

Ưng Khải chỉ ném cho bà ta cái lườm sắc lạnh rồi biến mất, mặc cho bà ta bị Hắc Bạch vô thường kéo đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Sau Chúng Ta Trùng Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook