Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau
Chương 64: Chuyện cũ của anh
Thanh Thanh
02/04/2024
Anh và cô đi dạo vòng quanh hòn đảo, đến khi hai người định trở về thì có một sự cố xảy ra. Thủy triều lên sớm hơn mọi khi nên con đường duy nhất để trở về đất liền đã bị nước bao phủ toàn bộ, trên đảo hiện giờ cũng chỉ còn lại anh và cô. Thời gian thủy triều rút là sáng sớm mai, vì thế anh đã gọi cho cứu hộ, nhưng bên bộ phận cứu hộ lại gặp một số trục trặc nên không thể đến đây ngay.
Anh an ủi cô: “Em đừng lo lắng, họ sẽ đến đây nhanh thôi”
“Có anh ở đây, em không sợ”
Đúng lúc này bụng cô phát ra tiếng, anh nghe thấy thế nên nói: “Em đói rồi sao? Hay là chúng ta thử tìm xung quanh xem có thứ gì có thể ăn được không?”
Cô gật đầu. Anh và cô bắt đầu tìm kiếm xung quanh, nhưng trên đảo lại không có bất kì thứ gì có thể ăn được. Cả hai người định chờ đội cứu hộ đến, nhưng chờ một lúc lâu vẫn không có động tĩnh nào, anh nhìn những con cá bơi lội gần hòn đảo nên đã nảy ra ý định bắt nó.
Nghĩ là làm, anh bắt tay vào chế tạo dụng cụ bắt cá, còn cô phụ trách việc tạo lửa để nướng cá. Cô nhặt cành cây và lá cây khô gom lại một chỗ, sau đó cô dùng hai đoạn tre khô ma sát chúng với nhau. Sau khi loay hoay một lúc thì anh cũng đã bắt được một con cá, lúc này cô cũng đã thành công tạo được lửa, anh và cô mỉm cười nhìn nhau.
Anh nhanh chóng lấy con cá vừa bắt được xiên vào một cành cây, đặt nó trước ngọn lửa. Một lúc sau cá chín, mùi thơm lan tỏa khắp hòn đảo. Mặc dù trước đây anh đã từng ăn rất nhiều sơn hào hải vị, nhưng đối với anh món cá nướng nơi hoang vu này mới chính là món ngon nhất mà anh đã từng ăn.
Sắc trời dần dần tối, gió cũng trở nên lạnh dần. Lửa sắp tắt, cô đi tìm thêm lá cây khô để duy trì ngọn lửa, khi cô quay lại thì thấy anh ngồi thu mình lại một góc, cả người anh run lên vì lạnh, cô hốt hoảng đi đến bên anh.
“Thiếu Văn, anh bị sao vậy?”
“Hạ Lạc, xin lỗi, thật ra từ trước đến giờ anh vẫn luôn gạt em. Anh vốn rất sợ lạnh, vì sợ em lo lắng nên anh mới không nói cho em biết”
Cô ôm chặt anh với hy vọng có thể truyền hơi ấm từ người mình sang cơ thể anh, nhưng bất kể cô có làm gì thì cơ thể anh vẫn lạnh toát. Cô vội đốt thêm lửa, sau đó hơ tay mình trước ngọn lửa để sưởi ấm cho anh.
“Anh vốn không nên nói dối em, không phải anh đã từng nói sau này sẽ không gạt em nữa sao?”
“Phải, lần này anh sai rồi, có lẽ vì vậy nên ông trời mới trừng phạt anh”
“Đúng vậy, cho nên sau này anh không được gạt em nữa”
“Anh xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu”
Anh vừa nói vừa đưa tay lên lau nước mắt cho cô, anh hiểu được sự lo lắng của cô, vì vậy anh đã tự nhủ với mình là sẽ chăm sóc bản thân thật tốt để cô không phải lo lắng nữa.
Nhờ có lửa sưởi ấm nên anh đã đỡ lạnh được đôi chút, nhưng bệnh cũ của anh lại tái phát đúng lúc này, tay anh siết chặt bụng, mồ hôi chảy đầy trên trán, anh cau mày lại, có lẽ lần phát bệnh này đau hơn những lần trước rất nhiều.
“Thiếu Văn” Cô lo lắng gọi tên anh
Cô nhìn dáng vẻ đau đớn của anh mà đau lòng, tại sao những chuyện không may lại liên tục xảy ra với anh, cô hy vọng mình có thể thay anh chịu những đau đớn này.
Anh lấy từ trong túi áo ra một hộp thuốc nhỏ, sau đó đưa nó cho cô.
“Hạ Lạc, em giúp anh lấy hai viên thuốc ra” Anh thều thào
Cô nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc đưa cho anh, anh miễn cưỡng nuốt xuống, vị đắng lan tỏa khắp khoang miệng. Một lúc sau bụng của anh mới hết đau, anh tựa đầu vào vai cô, kể cho cô nghe chuyện anh đã từng trải qua lúc nhỏ.
“Vào năm tám tuổi, anh đã từng bị người khác bắt cóc, mà người bắt cóc lại chính là chú ruột của anh. Ông ta và ba anh xảy ra mâu thuẫn, kết quả là ông ta đã bắt cóc anh để trả thù ba anh. Ông ta nhốt anh vào kho đông lạnh, mãi đến ngày hôm sau anh mới được thả ra ngoài”
Anh nói tiếp: “Kể từ ngày hôm đó anh bắt đầu sợ lạnh. Anh bị bỏ đói trong suốt quãng thời gian bị nhốt ở đó, bệnh đau dạ dày của anh cũng từ đó mà ra”
Một đứa bé tám tuổi bị nhốt trong kho đông lạnh, bất luận có kêu cứu hay gào khóc thế nào cũng không có ai mở cửa, đứa bé đó sẽ bất lực và sợ hãi đến nhường nào, nghĩ đến đây trái tim cô lại cảm thấy nhói đau.
Trước đây anh đã từng là một cậu bé vui vẻ hoạt bát. Vào mùa đông, anh có thể nghịch tuyết hàng giờ ở bên ngoài mà không hề cảm thấy lạnh lẽo, nhưng giờ đây chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua anh cũng cảm thấy rùng mình.
Trước đây sức khỏe của anh cũng luôn rất tốt, nhưng từ sau ngày đó anh lại thường xuyên ốm vặt, đã có một thời gian dài anh thường mơ thấy ác mộng.
Anh an ủi cô: “Em đừng lo lắng, họ sẽ đến đây nhanh thôi”
“Có anh ở đây, em không sợ”
Đúng lúc này bụng cô phát ra tiếng, anh nghe thấy thế nên nói: “Em đói rồi sao? Hay là chúng ta thử tìm xung quanh xem có thứ gì có thể ăn được không?”
Cô gật đầu. Anh và cô bắt đầu tìm kiếm xung quanh, nhưng trên đảo lại không có bất kì thứ gì có thể ăn được. Cả hai người định chờ đội cứu hộ đến, nhưng chờ một lúc lâu vẫn không có động tĩnh nào, anh nhìn những con cá bơi lội gần hòn đảo nên đã nảy ra ý định bắt nó.
Nghĩ là làm, anh bắt tay vào chế tạo dụng cụ bắt cá, còn cô phụ trách việc tạo lửa để nướng cá. Cô nhặt cành cây và lá cây khô gom lại một chỗ, sau đó cô dùng hai đoạn tre khô ma sát chúng với nhau. Sau khi loay hoay một lúc thì anh cũng đã bắt được một con cá, lúc này cô cũng đã thành công tạo được lửa, anh và cô mỉm cười nhìn nhau.
Anh nhanh chóng lấy con cá vừa bắt được xiên vào một cành cây, đặt nó trước ngọn lửa. Một lúc sau cá chín, mùi thơm lan tỏa khắp hòn đảo. Mặc dù trước đây anh đã từng ăn rất nhiều sơn hào hải vị, nhưng đối với anh món cá nướng nơi hoang vu này mới chính là món ngon nhất mà anh đã từng ăn.
Sắc trời dần dần tối, gió cũng trở nên lạnh dần. Lửa sắp tắt, cô đi tìm thêm lá cây khô để duy trì ngọn lửa, khi cô quay lại thì thấy anh ngồi thu mình lại một góc, cả người anh run lên vì lạnh, cô hốt hoảng đi đến bên anh.
“Thiếu Văn, anh bị sao vậy?”
“Hạ Lạc, xin lỗi, thật ra từ trước đến giờ anh vẫn luôn gạt em. Anh vốn rất sợ lạnh, vì sợ em lo lắng nên anh mới không nói cho em biết”
Cô ôm chặt anh với hy vọng có thể truyền hơi ấm từ người mình sang cơ thể anh, nhưng bất kể cô có làm gì thì cơ thể anh vẫn lạnh toát. Cô vội đốt thêm lửa, sau đó hơ tay mình trước ngọn lửa để sưởi ấm cho anh.
“Anh vốn không nên nói dối em, không phải anh đã từng nói sau này sẽ không gạt em nữa sao?”
“Phải, lần này anh sai rồi, có lẽ vì vậy nên ông trời mới trừng phạt anh”
“Đúng vậy, cho nên sau này anh không được gạt em nữa”
“Anh xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu”
Anh vừa nói vừa đưa tay lên lau nước mắt cho cô, anh hiểu được sự lo lắng của cô, vì vậy anh đã tự nhủ với mình là sẽ chăm sóc bản thân thật tốt để cô không phải lo lắng nữa.
Nhờ có lửa sưởi ấm nên anh đã đỡ lạnh được đôi chút, nhưng bệnh cũ của anh lại tái phát đúng lúc này, tay anh siết chặt bụng, mồ hôi chảy đầy trên trán, anh cau mày lại, có lẽ lần phát bệnh này đau hơn những lần trước rất nhiều.
“Thiếu Văn” Cô lo lắng gọi tên anh
Cô nhìn dáng vẻ đau đớn của anh mà đau lòng, tại sao những chuyện không may lại liên tục xảy ra với anh, cô hy vọng mình có thể thay anh chịu những đau đớn này.
Anh lấy từ trong túi áo ra một hộp thuốc nhỏ, sau đó đưa nó cho cô.
“Hạ Lạc, em giúp anh lấy hai viên thuốc ra” Anh thều thào
Cô nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc đưa cho anh, anh miễn cưỡng nuốt xuống, vị đắng lan tỏa khắp khoang miệng. Một lúc sau bụng của anh mới hết đau, anh tựa đầu vào vai cô, kể cho cô nghe chuyện anh đã từng trải qua lúc nhỏ.
“Vào năm tám tuổi, anh đã từng bị người khác bắt cóc, mà người bắt cóc lại chính là chú ruột của anh. Ông ta và ba anh xảy ra mâu thuẫn, kết quả là ông ta đã bắt cóc anh để trả thù ba anh. Ông ta nhốt anh vào kho đông lạnh, mãi đến ngày hôm sau anh mới được thả ra ngoài”
Anh nói tiếp: “Kể từ ngày hôm đó anh bắt đầu sợ lạnh. Anh bị bỏ đói trong suốt quãng thời gian bị nhốt ở đó, bệnh đau dạ dày của anh cũng từ đó mà ra”
Một đứa bé tám tuổi bị nhốt trong kho đông lạnh, bất luận có kêu cứu hay gào khóc thế nào cũng không có ai mở cửa, đứa bé đó sẽ bất lực và sợ hãi đến nhường nào, nghĩ đến đây trái tim cô lại cảm thấy nhói đau.
Trước đây anh đã từng là một cậu bé vui vẻ hoạt bát. Vào mùa đông, anh có thể nghịch tuyết hàng giờ ở bên ngoài mà không hề cảm thấy lạnh lẽo, nhưng giờ đây chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua anh cũng cảm thấy rùng mình.
Trước đây sức khỏe của anh cũng luôn rất tốt, nhưng từ sau ngày đó anh lại thường xuyên ốm vặt, đã có một thời gian dài anh thường mơ thấy ác mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.