Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau
Chương 45: Cô chưa từng quên anh
Thanh Thanh
17/01/2024
Khi vừa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của anh, cô liền vội vàng đi xuống. Cô mặc áo trễ vai cùng một chiếc váy ngắn và mang giày cao gót, tóc xõa dài. Vừa nhìn thấy anh, cô liền nở một nụ cười thật tươi.
“Anh Từ, anh đến rồi”
Vừa nói xong cô chợt nhớ lại lời anh nói trước đó, cô liền sửa lời lại:
“Anh Thiếu Văn”
Nghe vậy anh liền mỉm cười.
“Cô Hạ, hôm nay cô rất đẹp”
“Anh cũng chỉ cần gọi tên em là được rồi”
“Được, Hạ Lạc, mời em lên xe”
Anh vừa nói vừa mở cửa xe ra giúp cô, sau đó làm động tác mời, cô vui vẻ bước lên xe. Anh còn giúp cô thắt dây an toàn, khoảng cách khá gần khiến cô có chút căng thẳng, bàn tay cô vô thức siết chặt lại.
Anh chở cô đi ăn tối tại một quán lẩu, anh biết cô không ăn cay được nên anh đã gọi món lẩu không cay, cô cảm thấy bất ngờ vì không nghĩ anh lại có thể nhớ những điều nhỏ nhặt về cô.
Sau khi ăn tối xong cả hai lại đi dạo.
“Không biết đã bao lâu rồi em không có cơ hội đi dạo như thế này, cũng không biết đã bao lâu rồi em không có thời gian dành cho chính mình”
“Công việc của em thật sự rất bận sao?”
“Đúng vậy. Không những thế, vì để tiếp cận tội phạm, tụi em còn phải giả dạng thành nhiều loại người khác nhau, có đôi khi còn thức cả đêm để điều tra vụ án”
Anh nhớ lần đầu tiên gặp lại cô là ở trong hộp đêm, có lẽ lần đó cũng là vì công việc nên cô mới đến nơi đó.
“Vậy tại sao em lại muốn làm cảnh sát?”
“Bởi vì em rất thích công việc này, mặc dù vất vả nhưng em lại cảm thấy rất vui. Từ nhỏ em đã được nghe ba kể rất nhiều về công việc này, em cảm thấy truy bắt tội phạm là một việc rất có ý nghĩa nên em đã lựa chọn công việc này”
Cô nói tiếp: “Anh biết không, lúc nhỏ em còn từng cứu một cậu bé khỏi tay bọn bắt cóc, nếu lúc đó em không có mặt kịp thời thì không biết cậu bé đó sẽ ra sao?”
Nghe vậy ánh mắt anh có chút sáng lên. Thì ra cô vẫn chưa quên anh, mặc dù anh không thể nói cho cô biết cậu bé mà cô từng cứu chính là mình, nhưng như vậy cũng đủ làm anh cảm thấy vui.
Do cô ít đi giày cao gót nên chân đã bắt đầu cảm thấy đau, anh cũng nhìn ra điểm khác thường ở cô.
“Em sao vậy? Cảm thấy đau chân sao?”
“Đúng là có một chút, nhưng không sao, em có thể…”
Cô chưa nói hết câu thì anh đã đi đến cõng cô lên, cô khá bất ngờ trước hành động này của anh nhưng cũng không phản kháng. Suốt một đường cả hai đều im lặng, đến khi lên xe anh mới lên tiếng trước:
“Nếu như em cảm thấy không thoải mái thì sau này đi với anh em không cần phải mang giày cao gót nữa, em xem chân của em bị chảy máu rồi kìa”
Vừa nói xong anh liền cúi người xuống dán miếng băng cá nhân vào chân cô. Những hành động ân cần của anh khiến trái tim cô rung động.
“Em biết rồi”
_______
Tô Di Yến vừa về đến nhà, lúc cô ấy đi ngang qua phòng của Tô Gia Viễn thì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện điện thoại của ông ta.
“Cậu làm tốt lắm, phía bên cảnh sát tôi đã lo liệu ổn thỏa rồi nên cậu cứ yên tâm”
Lúc Tô Gia Viễn vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Tô Di Yến, ông ta liền sửng sốt.
“Tiểu Yến, con về từ lúc nào vậy?”
“Ba lại làm chuyện xấu gì nữa rồi đúng không? Tại sao ba lại không chịu nghe lời con khuyên…”
“Tiểu Yến, con đã rời khỏi tập đoàn rồi, con cứ quản lý tốt công ty của con đi, chuyện này con không cần xen vào”
“Ba là ba của con, con không thể trơ mắt đứng nhìn ba tiếp tục sai được”
Ông ta thở dài, sau đó xoa đầu cô ấy.
“Tiểu Yến à, có nhiều chuyện con không hiểu đâu, làm ăn trên thương trường đôi khi cần phải dùng một chút thủ đoạn”
“Con đúng là không thể hiểu được lý lẽ đó của ba, làm ăn trên thương trường quan trọng nhất là uy tín và danh dự, chứ không phải là dùng những thủ đoạn dơ bẩn đó”
“Ba không muốn nói đến chuyện này nữa, mỗi lần nhắc đến chuyện này là hai cha con ta lại bất hòa”
Trước đây Tô Di Yến từng làm việc ở tập đoàn Vĩnh Nguyên, nhưng sau khi cô ấy phát hiện ra những chuyện xấu mà Tô Gia Viễn đã làm, cô ấy cố gắng khuyên ông ta nhưng vô dụng. Vì không chấp nhận những việc làm của ông ta nên Tô Di Yến đã rời khỏi tập đoàn, cùng Trương Chí Hào thành lập công ty riêng. Lúc đầu mối quan hệ của cô ấy và Tô Gia Viễn khá căng thẳng, cô ấy thậm chí còn muốn dọn ra ở riêng, nhưng vì mẹ mình nên cô ấy cố gắng chung sống hòa bình với ông ta.
“Anh Từ, anh đến rồi”
Vừa nói xong cô chợt nhớ lại lời anh nói trước đó, cô liền sửa lời lại:
“Anh Thiếu Văn”
Nghe vậy anh liền mỉm cười.
“Cô Hạ, hôm nay cô rất đẹp”
“Anh cũng chỉ cần gọi tên em là được rồi”
“Được, Hạ Lạc, mời em lên xe”
Anh vừa nói vừa mở cửa xe ra giúp cô, sau đó làm động tác mời, cô vui vẻ bước lên xe. Anh còn giúp cô thắt dây an toàn, khoảng cách khá gần khiến cô có chút căng thẳng, bàn tay cô vô thức siết chặt lại.
Anh chở cô đi ăn tối tại một quán lẩu, anh biết cô không ăn cay được nên anh đã gọi món lẩu không cay, cô cảm thấy bất ngờ vì không nghĩ anh lại có thể nhớ những điều nhỏ nhặt về cô.
Sau khi ăn tối xong cả hai lại đi dạo.
“Không biết đã bao lâu rồi em không có cơ hội đi dạo như thế này, cũng không biết đã bao lâu rồi em không có thời gian dành cho chính mình”
“Công việc của em thật sự rất bận sao?”
“Đúng vậy. Không những thế, vì để tiếp cận tội phạm, tụi em còn phải giả dạng thành nhiều loại người khác nhau, có đôi khi còn thức cả đêm để điều tra vụ án”
Anh nhớ lần đầu tiên gặp lại cô là ở trong hộp đêm, có lẽ lần đó cũng là vì công việc nên cô mới đến nơi đó.
“Vậy tại sao em lại muốn làm cảnh sát?”
“Bởi vì em rất thích công việc này, mặc dù vất vả nhưng em lại cảm thấy rất vui. Từ nhỏ em đã được nghe ba kể rất nhiều về công việc này, em cảm thấy truy bắt tội phạm là một việc rất có ý nghĩa nên em đã lựa chọn công việc này”
Cô nói tiếp: “Anh biết không, lúc nhỏ em còn từng cứu một cậu bé khỏi tay bọn bắt cóc, nếu lúc đó em không có mặt kịp thời thì không biết cậu bé đó sẽ ra sao?”
Nghe vậy ánh mắt anh có chút sáng lên. Thì ra cô vẫn chưa quên anh, mặc dù anh không thể nói cho cô biết cậu bé mà cô từng cứu chính là mình, nhưng như vậy cũng đủ làm anh cảm thấy vui.
Do cô ít đi giày cao gót nên chân đã bắt đầu cảm thấy đau, anh cũng nhìn ra điểm khác thường ở cô.
“Em sao vậy? Cảm thấy đau chân sao?”
“Đúng là có một chút, nhưng không sao, em có thể…”
Cô chưa nói hết câu thì anh đã đi đến cõng cô lên, cô khá bất ngờ trước hành động này của anh nhưng cũng không phản kháng. Suốt một đường cả hai đều im lặng, đến khi lên xe anh mới lên tiếng trước:
“Nếu như em cảm thấy không thoải mái thì sau này đi với anh em không cần phải mang giày cao gót nữa, em xem chân của em bị chảy máu rồi kìa”
Vừa nói xong anh liền cúi người xuống dán miếng băng cá nhân vào chân cô. Những hành động ân cần của anh khiến trái tim cô rung động.
“Em biết rồi”
_______
Tô Di Yến vừa về đến nhà, lúc cô ấy đi ngang qua phòng của Tô Gia Viễn thì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện điện thoại của ông ta.
“Cậu làm tốt lắm, phía bên cảnh sát tôi đã lo liệu ổn thỏa rồi nên cậu cứ yên tâm”
Lúc Tô Gia Viễn vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Tô Di Yến, ông ta liền sửng sốt.
“Tiểu Yến, con về từ lúc nào vậy?”
“Ba lại làm chuyện xấu gì nữa rồi đúng không? Tại sao ba lại không chịu nghe lời con khuyên…”
“Tiểu Yến, con đã rời khỏi tập đoàn rồi, con cứ quản lý tốt công ty của con đi, chuyện này con không cần xen vào”
“Ba là ba của con, con không thể trơ mắt đứng nhìn ba tiếp tục sai được”
Ông ta thở dài, sau đó xoa đầu cô ấy.
“Tiểu Yến à, có nhiều chuyện con không hiểu đâu, làm ăn trên thương trường đôi khi cần phải dùng một chút thủ đoạn”
“Con đúng là không thể hiểu được lý lẽ đó của ba, làm ăn trên thương trường quan trọng nhất là uy tín và danh dự, chứ không phải là dùng những thủ đoạn dơ bẩn đó”
“Ba không muốn nói đến chuyện này nữa, mỗi lần nhắc đến chuyện này là hai cha con ta lại bất hòa”
Trước đây Tô Di Yến từng làm việc ở tập đoàn Vĩnh Nguyên, nhưng sau khi cô ấy phát hiện ra những chuyện xấu mà Tô Gia Viễn đã làm, cô ấy cố gắng khuyên ông ta nhưng vô dụng. Vì không chấp nhận những việc làm của ông ta nên Tô Di Yến đã rời khỏi tập đoàn, cùng Trương Chí Hào thành lập công ty riêng. Lúc đầu mối quan hệ của cô ấy và Tô Gia Viễn khá căng thẳng, cô ấy thậm chí còn muốn dọn ra ở riêng, nhưng vì mẹ mình nên cô ấy cố gắng chung sống hòa bình với ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.