Chương 33: Người chia theo bầy
Thiên Tập
09/07/2021
Ngày hôm sau, Tống Diên đi học từ sớm, vì cả đêm ngủ không ngon, trên mắt hắn vẫn còn hai cái quầng thâm to đùng.
Lúc vào lớp, hắn thật sự nhìn thấy Hạ Lâm ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vẫn cúi đầu chuyên chú chép từ đơn tiếng Anh giống như mọi ngày. Ngôn Tình Sắc
Tia nắng ban mai của mùa xuân xuyên qua song cửa sổ đan chằng chịt vào nhau tô điểm lên nửa mặt cậu, sáng tối lẫn lộn, độ cung viền mặt rõ ràng, càng khiến cho làn da trắng của cậu trở nên rõ ràng.
Tống Diên bỗng chốc hoảng hốt, hắn tự trách mình sao trước kia mình chưa từng liên tưởng Hạ Lâm với hai từ "xinh đẹp".
Từ nhỏ đến lớp, Hạ Lâm và hắn vẫn luôn như hình với bóng, bọn họ cùng nhau trốn học, cùng nhau đùa nghịch, thậm chí còn cùng nhau cởi truồng nghịch nước... Trong suy nghĩ của hắn, Hạ Lâm giống như một bản thân khác của mình, họ thân đến mức gần như không thể phân biệt được ai với ai.
Nhưng không biết từ lúc nào, Hạ Lâm bắt đầu lạnh nhạt với hắn? Là từ lúc hắn từ Úc về, hay là từ mấy năm trước Hạ Lâm không chịu tắm chung với hắn nữa?
Có lẽ khoảng cách sinh ra cái đẹp, khi Hạ Lâm đẩy hắn ra xa, hắn mới phát hiện, vẻ đẹp ban sơ của Hạ Lâm, đã không còn như trong suy nghĩ của hắn, cậu cao hơn trước kia một chút, gầy hơn, cũng có sức quyến rũ hơn.
Tống Diên chỉ đứng ở cửa lớp ngơ ngác nhìn Hạ Lâm, cho đến khi đối phương học xong một nhóm từ đơn, thở dài một hơi nhẹ nhõm ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tràn ra một tia lúng túng nhỏ bé.
Hạ Lâm yên lặng nhìn hắn một lúc, lại như nhìn thấy người lạ, cậu cúi đầu tiếp tục học từ mới.
Tống Diên chợt phục hồi tinh thần, nhớ tới mục đích của chuyến đi này, hít sâu một hơi, bước nhanh tới bên cạnh bàn học của Hạ Lâm, dùng giọng điệu không trôi chảy kiểu miệng cọp gan thỏ nói: "Hạ Lâm, chúng ta nói chuyện một chút."
Hạ Lâm lại ngẩng đầu nhìn hắn, không nói được, cũng không nói không được.
Chu Sóc tự giác đứng lên, đi tới trước mặt một nữ sinh đến sớm khác, mặt không cảm xúc nói: "Cậu có thể ra ngoài với tôi một lúc được không?"
Nữ sinh ngẩng đầu, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
Chu Sóc rất kì quái nhìn cô, lặp lại một lần nữa: "Bạn học, cậu có thể đi ra ngoài với tôi một chút được không?"
"Được... Được." Nữ sinh dường như có chút căng thẳng, luống cuống, theo bản năng kéo vạt áo đồng phục của mình, sau đó ngại ngùng theo Chu Sóc ra ngoài.
Chờ những người không liên quan ra khỏi lớp, Tống Diên mới lắp bắp mở miệng: "Liên quan tới chuyện... tối hôm trước, Chu Sóc nói... cho tôi, thật ra thì..."
"Tôi biết," Hạ Lâm lạnh lùng cắt ngang lời hắn, "Cậu uống say, tôi không tính toán với một con ma men."
Tống Diên sửng sốt một lát, đột nhiên cảm thấy đáng thương: "Nếu cậu không tính toán, vậy thì cậu kéo tôi vào black list làm gì?"
Hạ Lâm nhìn hắn: "Tôi không tính toán, không có nghĩa là tôi không thể kéo cậu vào black list."
"Cái đm, sao cậu có thể nói năng không có đạo lí."
"Tại sao tôi phải nói đạo lí với cậu?" Hạ Lâm nghiêng đầu, như đang khiêu khích nhìn hắn, "Điện thoại là của tôi, tôi thích block ai là quyền của tôi, không lẽ còn phải nhận được sự cho phép của cậu sao?"
Tống Diên bị hỏi đến trợn mắt, nghẹn họng, tạm thời không đáp lại được.
Hai người yên lặng giằng co một lúc, cuối cùng vẫn là Tống Diên xuống nước trước: "Hạ Lâm, chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc được không? Dù sao cậu cũng phải cho tôi một lí do chính đáng."
"Vì tôi là đồng tính, còn cậu thì không."
"Đồng tính thì sao? Tôi không ngại thì cậu còn..."
"Vật họp theo loài, người chia theo bầy. Chúng ta không cùng một loài người, không đi cùng một con đường."
Máu trong người Tống Diên sắp dồn lên não, bắt đầu nói năng lung tung: "Được, Hạ Lâm, nếu như cậu đã nói đến mức này, vậy được, bắt đầu từ hôm nay, tôi cũng là đồng tính luyến ái, tôi cũng thích đàn ông, cậu đã hài lòng chưa?!"
Hạ Lâm cười mà như không cười nhìn hắn, giống như đang nhìn một đứa trẻ cố tình gây rối, nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng: "Cậu cho đồng tính luyến ái là trò chơi của bọn trẻ con sao? Cậu hiểu như thế nào về giới này? Cậu nhận thức được khó khăn khi đi con đường này hay không? Cậu đã tưởng tượng đến việc sau khi cậu cho người nhà biết tình hướng của mình, sẽ nhận được tổn thương như thế nào chưa?"
"Không có người đồng tính nào muốn gây tổn thương cho người nhà của mình, bọn họ đều là bất đắc dĩ thôi, họ bị gạt ra ngoài lề của xã hội, họ muốn hoà hợp với xã hội này lắm chứ, nhưng lại không được phép, không được chấp nhận. Tống Diên, nếu như cậu vẫn là thẳng, vậy thì hãy quý trọng bản thân mình đi, không cần phải miễn cưỡng đẩy bản thân mình tới ngõ cụt, nếu không một ngày nào đó cậu sẽ cảm thấy hối hận."
Lúc vào lớp, hắn thật sự nhìn thấy Hạ Lâm ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vẫn cúi đầu chuyên chú chép từ đơn tiếng Anh giống như mọi ngày. Ngôn Tình Sắc
Tia nắng ban mai của mùa xuân xuyên qua song cửa sổ đan chằng chịt vào nhau tô điểm lên nửa mặt cậu, sáng tối lẫn lộn, độ cung viền mặt rõ ràng, càng khiến cho làn da trắng của cậu trở nên rõ ràng.
Tống Diên bỗng chốc hoảng hốt, hắn tự trách mình sao trước kia mình chưa từng liên tưởng Hạ Lâm với hai từ "xinh đẹp".
Từ nhỏ đến lớp, Hạ Lâm và hắn vẫn luôn như hình với bóng, bọn họ cùng nhau trốn học, cùng nhau đùa nghịch, thậm chí còn cùng nhau cởi truồng nghịch nước... Trong suy nghĩ của hắn, Hạ Lâm giống như một bản thân khác của mình, họ thân đến mức gần như không thể phân biệt được ai với ai.
Nhưng không biết từ lúc nào, Hạ Lâm bắt đầu lạnh nhạt với hắn? Là từ lúc hắn từ Úc về, hay là từ mấy năm trước Hạ Lâm không chịu tắm chung với hắn nữa?
Có lẽ khoảng cách sinh ra cái đẹp, khi Hạ Lâm đẩy hắn ra xa, hắn mới phát hiện, vẻ đẹp ban sơ của Hạ Lâm, đã không còn như trong suy nghĩ của hắn, cậu cao hơn trước kia một chút, gầy hơn, cũng có sức quyến rũ hơn.
Tống Diên chỉ đứng ở cửa lớp ngơ ngác nhìn Hạ Lâm, cho đến khi đối phương học xong một nhóm từ đơn, thở dài một hơi nhẹ nhõm ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tràn ra một tia lúng túng nhỏ bé.
Hạ Lâm yên lặng nhìn hắn một lúc, lại như nhìn thấy người lạ, cậu cúi đầu tiếp tục học từ mới.
Tống Diên chợt phục hồi tinh thần, nhớ tới mục đích của chuyến đi này, hít sâu một hơi, bước nhanh tới bên cạnh bàn học của Hạ Lâm, dùng giọng điệu không trôi chảy kiểu miệng cọp gan thỏ nói: "Hạ Lâm, chúng ta nói chuyện một chút."
Hạ Lâm lại ngẩng đầu nhìn hắn, không nói được, cũng không nói không được.
Chu Sóc tự giác đứng lên, đi tới trước mặt một nữ sinh đến sớm khác, mặt không cảm xúc nói: "Cậu có thể ra ngoài với tôi một lúc được không?"
Nữ sinh ngẩng đầu, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
Chu Sóc rất kì quái nhìn cô, lặp lại một lần nữa: "Bạn học, cậu có thể đi ra ngoài với tôi một chút được không?"
"Được... Được." Nữ sinh dường như có chút căng thẳng, luống cuống, theo bản năng kéo vạt áo đồng phục của mình, sau đó ngại ngùng theo Chu Sóc ra ngoài.
Chờ những người không liên quan ra khỏi lớp, Tống Diên mới lắp bắp mở miệng: "Liên quan tới chuyện... tối hôm trước, Chu Sóc nói... cho tôi, thật ra thì..."
"Tôi biết," Hạ Lâm lạnh lùng cắt ngang lời hắn, "Cậu uống say, tôi không tính toán với một con ma men."
Tống Diên sửng sốt một lát, đột nhiên cảm thấy đáng thương: "Nếu cậu không tính toán, vậy thì cậu kéo tôi vào black list làm gì?"
Hạ Lâm nhìn hắn: "Tôi không tính toán, không có nghĩa là tôi không thể kéo cậu vào black list."
"Cái đm, sao cậu có thể nói năng không có đạo lí."
"Tại sao tôi phải nói đạo lí với cậu?" Hạ Lâm nghiêng đầu, như đang khiêu khích nhìn hắn, "Điện thoại là của tôi, tôi thích block ai là quyền của tôi, không lẽ còn phải nhận được sự cho phép của cậu sao?"
Tống Diên bị hỏi đến trợn mắt, nghẹn họng, tạm thời không đáp lại được.
Hai người yên lặng giằng co một lúc, cuối cùng vẫn là Tống Diên xuống nước trước: "Hạ Lâm, chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc được không? Dù sao cậu cũng phải cho tôi một lí do chính đáng."
"Vì tôi là đồng tính, còn cậu thì không."
"Đồng tính thì sao? Tôi không ngại thì cậu còn..."
"Vật họp theo loài, người chia theo bầy. Chúng ta không cùng một loài người, không đi cùng một con đường."
Máu trong người Tống Diên sắp dồn lên não, bắt đầu nói năng lung tung: "Được, Hạ Lâm, nếu như cậu đã nói đến mức này, vậy được, bắt đầu từ hôm nay, tôi cũng là đồng tính luyến ái, tôi cũng thích đàn ông, cậu đã hài lòng chưa?!"
Hạ Lâm cười mà như không cười nhìn hắn, giống như đang nhìn một đứa trẻ cố tình gây rối, nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng: "Cậu cho đồng tính luyến ái là trò chơi của bọn trẻ con sao? Cậu hiểu như thế nào về giới này? Cậu nhận thức được khó khăn khi đi con đường này hay không? Cậu đã tưởng tượng đến việc sau khi cậu cho người nhà biết tình hướng của mình, sẽ nhận được tổn thương như thế nào chưa?"
"Không có người đồng tính nào muốn gây tổn thương cho người nhà của mình, bọn họ đều là bất đắc dĩ thôi, họ bị gạt ra ngoài lề của xã hội, họ muốn hoà hợp với xã hội này lắm chứ, nhưng lại không được phép, không được chấp nhận. Tống Diên, nếu như cậu vẫn là thẳng, vậy thì hãy quý trọng bản thân mình đi, không cần phải miễn cưỡng đẩy bản thân mình tới ngõ cụt, nếu không một ngày nào đó cậu sẽ cảm thấy hối hận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.