Kiếp Sau: Làm Sao Để Lại Được Bên Em?
Chương 8: Nỗi oan năm ấy.
Kiều Uyển Ninh
08/12/2024
Sau khi quằn quại trong đau đớn suốt mấy giờ liền Tống Tử Hàn cuối cùng cũng có thể lấy lại được chút ít bình tĩnh. Anh bước từng bước nặng nhọc đến gần chiếc bàn trang điểm, cẩn thận cất cuốn sổ vào sâu trong học bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Trên bàn trang điểm vẫn còn vô vàng món đồ do Bạch Băng Thanh để lại. Từng lọ kem, hủ phấn hay thỏi son đều vẫn còn rất mới.
Đang tưởng nhớ đến người vợ quá cô của mình thì bỗng bên ngoài lại lần nữa tiếng gõ cửa vang lên. Vẫn là giọng nói của vị quản gia già ấy:
- Thiếu gia!
- Chú vào đi!
- Cậu vẫn chưa tỉnh táo lại sao? Nếu cậu cứ như vậy tôi biết phải làm sao? Tôi đã hứa với Thanh Thanh sẽ thay con bé chăm sóc cậu thật tốt. Cậu đừng khiến chú Trịnh nuốt lời!
Nghe chú Trịnh nói xong Tống Tử Hàn khẽ cười nhẹ, nụ cười và ánh mắt anh ánh lên sự chua xót tột cùng. Tiếng thở dài thường thượt phát ra từ người đàn ông đã làm vị quản gia già cảm thấy có chút xa lạ. Còn nhớ lúc trước, dù là có bất cứ khó khăn gì xảy ra cũng sẽ tuyệt nhiên không nghe Tống Tử Hàn thở dài lấy một cái. Ấy vậy mà chỉ sau sự ra đi của Bạch Băng Thanh có mấy ngày, dường như đã không còn nhận ra anh nữa.
Dạo gần đây Tống Tử Hàn rất hay uống rượu, quần áo xộc xệch lại hay thở dài. Thậm chí đến cả vẻ ngoài cũng dần trở nên xanh xao và ốm yếu. Tống Tử Hàn không ăn, chỉ uống rượu! Dường như khoảng thời gian này nó đã trở thành một tri kỷ của người đàn ông. Dù rất xót xa nhưng chú Trịnh cũng chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì khác.
Nói thật, cảm giác của Tống Tử Hàn bây giờ không ai có thể hiểu rõ hơn chú Trịnh. Vợ ông cũng mất năm ông chỉ vừa tròn 40 tuổi, tính đến bây giờ cũng đã hơn 20 năm. Khoảng thời gian dài như vậy mà chú Trịnh vẫn chưa thể quên đi hình bóng vợ. Thậm chí bóng hình ấy còn khắc sâu hơn! Tống Tử Hàn của bây giờ cũng giống như ông của hơn 20 năm về trước, buồn rầu, chán nản. Cơ mà con người không thể cứ sống như vậy hoài được, ai cũng cần phải vươn lên chứ không được tụt lùi về sau như thế.
Trong khoảng không im lặng bỗng Tống Tử Hàn cất giọng nói, chất giọng trầm nhưng lạnh ấy đã cắt ngang dòng suy nghĩ của chú Trịnh. Chỉ thấy người đàn ông nở nụ cười khổ, mắt anh vẫn dán lên tấm ảnh cưới trên tường nói:
- Tôi đang rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức nhận ra rằng Băng Thanh không còn ở cạnh mình nữa. Tôi cũng biết chính tôi là người đã đưa cục diện câu chuyện đến như hôm nay, cơ mà vẫn là không cách nào chấp nhận được. Nói ra cũng thật buồn cười, vốn dĩ tôi muốn cô ấy phải trả giá. Nhưng đến khi cô ấy tar xong rồi tôi lại không nỡ! Tại sao vậy?
Chú Trịnh đứng bên cạnh nghe những lời ấy chỉ biết thở dài, ông cúi mặt khẽ lắc nhẹ đầu mấy cái. Đôi mắt đã hằn lên vết chân chim hơi nheo lại, môi cũng hơi mím nặng nề nói ra từng chữ:
- Thiếu gia, cậu vốn dĩ biết rằng thiếu phu nhân không sai! Tại sao vẫn muốn trừng phạt con bé? Cậu biết gì không, vốn dĩ sự việc năm đó không hề liên quan gì đến con bé. Cậu vô duyên vô cớ trút hết tội lỗi lên đầu nó, đến cả một lời giải thích cũng chẳng nghe. Như vậy đối với Thanh Thanh thật sự công bằng sao? Cậu nói yêu nhưng lại không đủ tin tưởng. Thiếu gia, trong tình yêu cần thiết phải có sự tin tưởng. Nếu thiếu đi cái đó thì không còn gọi là tình yêu nữa!
- Tôi... năm đó tôi quả thật là do đã quá mất bình tĩnh. Nhưng... tôi cũng không ngờ cục diện lại trở thành như hiện tại.
- Thiếu gia, cậu có biết để che giấu bệnh tình của mình Thanh Thanh đã làm thế nào không?
Tống Tử Hàn ngước mắt nhìn chú Trịnh, chú Trịnh vẫn biểu cảm như vậy nhưng đáy mắt hiện rõ tia chua xót. Thấy vậy người đàn ông hỏi:
- Làm thế nào?
- Mỗi ngày con bé đều sẽ trang điểm, làm tóc thật xinh đẹp! Những lúc cậu không ở nhà còn đỡ, mỗi lúc cậu ở nhà đều phải đánh một lớp phấn thật dày, má hồng cũng như thế. Để cậu không phát hiện!
Nghe đến đây Tống Tử Hàn như muốn ngã gục lần nữa. Là một bác sĩ anh là người hiểu rõ nhất mỹ phẩm có hại thế nào cho sức khỏe của người bệnh. Bởi vì trong mỹ phẩm dù là cao cấp cũng đều sẽ có một lượng một số hóa chất nhất định. Chính vì điều ấy nên dù là người bị bệnh thông thường cũng đều sẽ được khuyên rằng nên hạn chế dùng mỹ phẩm. Huống hồ...
Nghĩ đến đây Tống Tử Hàn cười lớn mấy cái, tiếng cười đột ngột của anh thậm chí còn khiến chú Trịnh giật mình. Thì ra vì muốn anh không phải lo lắng mà Bạch Băng Thanh lại hi sinh nhiều như thế. Cả đời này của Tống Tử Hàn anh xem ra cũng trả không hết ân tình đã nợ. Một cô gái nhỏ yếu đuối lại có thể một mình chống chọi với bão giông như vậy. Tống Tử Hàn nghĩ nam nhi như anh càng cần phải mạnh mẽ.
Anh nhất định phải điều tra cho rõ sự việc năm đó, phải minh oan cho Băng Thanh. Sau đó... sau đó mở đường cho cô nơi hoàng tuyền xa vạn dặm. Nơi đó tối, vợ anh lại rất sợ tối! Vì vậy sau khi điều tra, giải quyết mọi việc xong xuôi, Tống Tử Hàn anh nhất định sẽ đến tìm cô.
Đang tưởng nhớ đến người vợ quá cô của mình thì bỗng bên ngoài lại lần nữa tiếng gõ cửa vang lên. Vẫn là giọng nói của vị quản gia già ấy:
- Thiếu gia!
- Chú vào đi!
- Cậu vẫn chưa tỉnh táo lại sao? Nếu cậu cứ như vậy tôi biết phải làm sao? Tôi đã hứa với Thanh Thanh sẽ thay con bé chăm sóc cậu thật tốt. Cậu đừng khiến chú Trịnh nuốt lời!
Nghe chú Trịnh nói xong Tống Tử Hàn khẽ cười nhẹ, nụ cười và ánh mắt anh ánh lên sự chua xót tột cùng. Tiếng thở dài thường thượt phát ra từ người đàn ông đã làm vị quản gia già cảm thấy có chút xa lạ. Còn nhớ lúc trước, dù là có bất cứ khó khăn gì xảy ra cũng sẽ tuyệt nhiên không nghe Tống Tử Hàn thở dài lấy một cái. Ấy vậy mà chỉ sau sự ra đi của Bạch Băng Thanh có mấy ngày, dường như đã không còn nhận ra anh nữa.
Dạo gần đây Tống Tử Hàn rất hay uống rượu, quần áo xộc xệch lại hay thở dài. Thậm chí đến cả vẻ ngoài cũng dần trở nên xanh xao và ốm yếu. Tống Tử Hàn không ăn, chỉ uống rượu! Dường như khoảng thời gian này nó đã trở thành một tri kỷ của người đàn ông. Dù rất xót xa nhưng chú Trịnh cũng chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì khác.
Nói thật, cảm giác của Tống Tử Hàn bây giờ không ai có thể hiểu rõ hơn chú Trịnh. Vợ ông cũng mất năm ông chỉ vừa tròn 40 tuổi, tính đến bây giờ cũng đã hơn 20 năm. Khoảng thời gian dài như vậy mà chú Trịnh vẫn chưa thể quên đi hình bóng vợ. Thậm chí bóng hình ấy còn khắc sâu hơn! Tống Tử Hàn của bây giờ cũng giống như ông của hơn 20 năm về trước, buồn rầu, chán nản. Cơ mà con người không thể cứ sống như vậy hoài được, ai cũng cần phải vươn lên chứ không được tụt lùi về sau như thế.
Trong khoảng không im lặng bỗng Tống Tử Hàn cất giọng nói, chất giọng trầm nhưng lạnh ấy đã cắt ngang dòng suy nghĩ của chú Trịnh. Chỉ thấy người đàn ông nở nụ cười khổ, mắt anh vẫn dán lên tấm ảnh cưới trên tường nói:
- Tôi đang rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức nhận ra rằng Băng Thanh không còn ở cạnh mình nữa. Tôi cũng biết chính tôi là người đã đưa cục diện câu chuyện đến như hôm nay, cơ mà vẫn là không cách nào chấp nhận được. Nói ra cũng thật buồn cười, vốn dĩ tôi muốn cô ấy phải trả giá. Nhưng đến khi cô ấy tar xong rồi tôi lại không nỡ! Tại sao vậy?
Chú Trịnh đứng bên cạnh nghe những lời ấy chỉ biết thở dài, ông cúi mặt khẽ lắc nhẹ đầu mấy cái. Đôi mắt đã hằn lên vết chân chim hơi nheo lại, môi cũng hơi mím nặng nề nói ra từng chữ:
- Thiếu gia, cậu vốn dĩ biết rằng thiếu phu nhân không sai! Tại sao vẫn muốn trừng phạt con bé? Cậu biết gì không, vốn dĩ sự việc năm đó không hề liên quan gì đến con bé. Cậu vô duyên vô cớ trút hết tội lỗi lên đầu nó, đến cả một lời giải thích cũng chẳng nghe. Như vậy đối với Thanh Thanh thật sự công bằng sao? Cậu nói yêu nhưng lại không đủ tin tưởng. Thiếu gia, trong tình yêu cần thiết phải có sự tin tưởng. Nếu thiếu đi cái đó thì không còn gọi là tình yêu nữa!
- Tôi... năm đó tôi quả thật là do đã quá mất bình tĩnh. Nhưng... tôi cũng không ngờ cục diện lại trở thành như hiện tại.
- Thiếu gia, cậu có biết để che giấu bệnh tình của mình Thanh Thanh đã làm thế nào không?
Tống Tử Hàn ngước mắt nhìn chú Trịnh, chú Trịnh vẫn biểu cảm như vậy nhưng đáy mắt hiện rõ tia chua xót. Thấy vậy người đàn ông hỏi:
- Làm thế nào?
- Mỗi ngày con bé đều sẽ trang điểm, làm tóc thật xinh đẹp! Những lúc cậu không ở nhà còn đỡ, mỗi lúc cậu ở nhà đều phải đánh một lớp phấn thật dày, má hồng cũng như thế. Để cậu không phát hiện!
Nghe đến đây Tống Tử Hàn như muốn ngã gục lần nữa. Là một bác sĩ anh là người hiểu rõ nhất mỹ phẩm có hại thế nào cho sức khỏe của người bệnh. Bởi vì trong mỹ phẩm dù là cao cấp cũng đều sẽ có một lượng một số hóa chất nhất định. Chính vì điều ấy nên dù là người bị bệnh thông thường cũng đều sẽ được khuyên rằng nên hạn chế dùng mỹ phẩm. Huống hồ...
Nghĩ đến đây Tống Tử Hàn cười lớn mấy cái, tiếng cười đột ngột của anh thậm chí còn khiến chú Trịnh giật mình. Thì ra vì muốn anh không phải lo lắng mà Bạch Băng Thanh lại hi sinh nhiều như thế. Cả đời này của Tống Tử Hàn anh xem ra cũng trả không hết ân tình đã nợ. Một cô gái nhỏ yếu đuối lại có thể một mình chống chọi với bão giông như vậy. Tống Tử Hàn nghĩ nam nhi như anh càng cần phải mạnh mẽ.
Anh nhất định phải điều tra cho rõ sự việc năm đó, phải minh oan cho Băng Thanh. Sau đó... sau đó mở đường cho cô nơi hoàng tuyền xa vạn dặm. Nơi đó tối, vợ anh lại rất sợ tối! Vì vậy sau khi điều tra, giải quyết mọi việc xong xuôi, Tống Tử Hàn anh nhất định sẽ đến tìm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.