Kiếp Sau: Làm Sao Để Lại Được Bên Em?
Chương 13: Trước lúc định tội.
Kiều Uyển Ninh
08/12/2024
Tối đó Tống Tử Hàn không ngủ, anh cố gắng ngồi xử lý nốt số việc vẫn còn tồn động lại trong nước. Quả thật chuyến đi này đã quá mức gấp gáp, vì muốn biết được chân tướng càng sớm càng tốt nên người đàn ông đã không màng tất cả mà bỏ lại vô số công việc cho trợ lý. Thật ra một phần cũng là do Tống Tử Hàn muốn lẫn tráng. Nói trắng ra anh đang muốn dùng chút công lao này để bồi thường lại những tổn thất tinh thần mà mình đã gây ra. Chứ cái gọi là chân tướng kia chẳng phải sớm đã bị đào lên rồi sao? Cần gì phải điều tra nữa?
Nghĩ rồi Tống Tử Hàn khẽ thở dài, anh cầm lấy tách cà phê trên bàn uống một ngụm lớn. Sau khi đặt lại ly cà phê về chỗ cũ người đàn ông lại tiếp tục vùi đầu vào công việc. Anh cứ như thế miệt mài cho đến tận lúc sáng, chẳng biết đã qua bao lâu chỉ biết rằng Tống Tử Hàn đã làm việc đến lúc đồng hồ báo thức. Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, trời đã sáng tự bao giờ! Cứ như trong vô thứ anh đã làm việc đến quên cả thời gian, giờ giấc.
Thu gom lại đống sổ sách và giấy tờ trên bàn Tống Tử Hàn nhẹ nhàng vươn vai một cái. Dù làm việc suốt cả đêm nhưng dường như trên gương mặt anh không hề có chút mệt mỏi. Khác hẳn với thời gian vừa qua, hôm nay người đàn ông khá tỉnh táo. Anh đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến trước tủ quần áo rồi chọn ra một bộ vest thật đẹp. Anh muốn bản thân phải thật tươm tất để chứng kiến sự thật!
Thay vào bộ vest màu trắng với áo sơ mi đỏ và cà vạt nâu, Tống Tử Hàn đứng trước gương một hồi lâu rồi cầm lọ keo bắt đầu vuốt tóc. Sau khi xong xuôi mọi thứ anh liền đi vào đôi giày da mẫu mới nhất. Chiếc điện thoại nằm trên bàn nãy giờ cũng được đút vào túi, chỉnh trang lại một lần nữa cuối cùng người đàn ông mới ra khỏi cửa.
Theo lịch trình sáng nay anh sẽ ăn sáng tại nhà hàng của khách sạn, đây là một khách sạn sang trọng bậc nhất nên chất lượng dịch vụ cũng xem như là ổn. Tống Tử Hàn đi đến trước cửa nhà hàng, anh nói tên mình với nhân viên phục vụ sau đó cùng anh ta đi vào bàn đã được đặt trước.
Bàn của Tống Tử Hàn là một bàn riêng biệt nằm giữa nhà hàng, xung quanh anh được vố trí thức ăn vô cùng đầy đủ. Có thể nói đây là vị trí đặc biệt gần với tất cả các quầy thức ăn tự chọn. Cầm chiếc dĩa trên tay người đàn ông đi đên từng quầy thức ăn một, anh muốn tận hưởng khoảng thời gian yên bình ít ỏi này trước khi nó bị phá vỡ. Chỉ lát nữa thôi có lẽ sẽ có nhiều tiếng van xin, khóc lóc lần lượt vang lên nên chí ít lúc còn yên tĩnh này nên tận hưởng.
Tống Tử Hàn lấy vào bát thức ăn của mình một ít salad trái cây, thêm một ít đậu ngự. Một lát bánh mì bơ tỏi và thêm cả cá hồi áp chảo. Đi ngang qua quầy thức ăn tiếp theo, người đàn ông không ngừng nhìn chăm chăm vào món gà ủ thảo mộc trên đĩa. Đây là một món ăn mà khi còn sống Bạch Băng Thanh rất thích, cô nàng ấy đặc biệt thích những món ăn được làm từ gà. Chỉ cần là thịt gà thì dù cho có là bao nhiêu cô nàng cũng sẽ không nề hà mà ăn hết.
Gà ủ thảo mộc là món ăn đặc biệt thanh đạm, nó được chế biến từ thịt gà ta sau khi ướp các loại thảo mộc một khoảng thời gian nhất định rồi mang hấp. Món ăn này không chỉ mang hương thảo mộc dễ chịu mà còn giữ nguyên được vị ngọt của thịt gà. Những ký ức về vợ lại lần nữa làm Tống Tử Hàn khựng lại chốc lát, anh cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng sao sống mũi cứ cay xè. Lấy một ít thịt gà vào đĩa, cuối cùng là một ít súp rồi người đàn ông cũng nhanh chóng quay về chỗ.
Một lúc sau cuối cùng những món ăn trên bàn cũng được ăn hết, từ lúc Bạch Băng Thanh mất đến giờ hiếm khi thấy người đàn ông ăn ngon miệng như vậy. Tuy lúc nãy Tống Tử Hàn chỉ lấy mỗi món một ít, chung quy không nhiều nhưng vẫn nhiều hơn lượng thức ăn thời gian qua anh nạp vào cơ thể. Nhìn đồng hồ trên tay thấy vẫn còn dư tận 1 tiếng Tống Tử Hàn lại dạo một vòng qua các quầy món tráng miệng. Nhìn những món tráng miệng ấy thật bắt mắt nhưng chẳng hiểu sao người đàn ông lại chẳng hứng thú.
Đến cuối cùng Tống Tử Hàn chỉ lấy thêm một tách cà phê rồi lại quay về chỗ, anh ngồi đó. cứ thế vừa nhâm nhi ly cà phê vừa tận hưởng không khí. Khoảng 30 phút sau có một cuộc gọi đến, nhìn trên màn hình thấy đó là trợ lý Tống Tử Hàn liền bắt máy:
- Tôi nghe đây!
- Tống tổng, công việc trong nước tôi đã xử lý ổn thỏa. Ngoài ra đêm qua tôi cũng đã điều tra thêm được một vài manh mối mới. Tôi đang trên đường đến đón ngài, chắc khoảng tầm 10 phút nữa sẽ đến. Trên đường đi tôi sẽ đưa cho ngài phần thông tin tôi đã điều tra thêm được ạ!
- Được, vậy khoảng 10 phút nữa tôi sẽ đứng đợi sẵn ở cửa.
Nói rồi Tống Tử Hàn tắt máy, anh nhìn lên màn hình điện thoại nên có cô gái nào đó đang cười rồi lẩm bẩm:
- Băng Thanh, hôm nay anh sẽ đòi lại công đạo cho em. Những ai đã nợ em anh đều sẽ đòi cả gốc lẫn lãi. Nợ máu nhất định phải trả bằng máu!
Nghĩ rồi Tống Tử Hàn khẽ thở dài, anh cầm lấy tách cà phê trên bàn uống một ngụm lớn. Sau khi đặt lại ly cà phê về chỗ cũ người đàn ông lại tiếp tục vùi đầu vào công việc. Anh cứ như thế miệt mài cho đến tận lúc sáng, chẳng biết đã qua bao lâu chỉ biết rằng Tống Tử Hàn đã làm việc đến lúc đồng hồ báo thức. Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, trời đã sáng tự bao giờ! Cứ như trong vô thứ anh đã làm việc đến quên cả thời gian, giờ giấc.
Thu gom lại đống sổ sách và giấy tờ trên bàn Tống Tử Hàn nhẹ nhàng vươn vai một cái. Dù làm việc suốt cả đêm nhưng dường như trên gương mặt anh không hề có chút mệt mỏi. Khác hẳn với thời gian vừa qua, hôm nay người đàn ông khá tỉnh táo. Anh đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến trước tủ quần áo rồi chọn ra một bộ vest thật đẹp. Anh muốn bản thân phải thật tươm tất để chứng kiến sự thật!
Thay vào bộ vest màu trắng với áo sơ mi đỏ và cà vạt nâu, Tống Tử Hàn đứng trước gương một hồi lâu rồi cầm lọ keo bắt đầu vuốt tóc. Sau khi xong xuôi mọi thứ anh liền đi vào đôi giày da mẫu mới nhất. Chiếc điện thoại nằm trên bàn nãy giờ cũng được đút vào túi, chỉnh trang lại một lần nữa cuối cùng người đàn ông mới ra khỏi cửa.
Theo lịch trình sáng nay anh sẽ ăn sáng tại nhà hàng của khách sạn, đây là một khách sạn sang trọng bậc nhất nên chất lượng dịch vụ cũng xem như là ổn. Tống Tử Hàn đi đến trước cửa nhà hàng, anh nói tên mình với nhân viên phục vụ sau đó cùng anh ta đi vào bàn đã được đặt trước.
Bàn của Tống Tử Hàn là một bàn riêng biệt nằm giữa nhà hàng, xung quanh anh được vố trí thức ăn vô cùng đầy đủ. Có thể nói đây là vị trí đặc biệt gần với tất cả các quầy thức ăn tự chọn. Cầm chiếc dĩa trên tay người đàn ông đi đên từng quầy thức ăn một, anh muốn tận hưởng khoảng thời gian yên bình ít ỏi này trước khi nó bị phá vỡ. Chỉ lát nữa thôi có lẽ sẽ có nhiều tiếng van xin, khóc lóc lần lượt vang lên nên chí ít lúc còn yên tĩnh này nên tận hưởng.
Tống Tử Hàn lấy vào bát thức ăn của mình một ít salad trái cây, thêm một ít đậu ngự. Một lát bánh mì bơ tỏi và thêm cả cá hồi áp chảo. Đi ngang qua quầy thức ăn tiếp theo, người đàn ông không ngừng nhìn chăm chăm vào món gà ủ thảo mộc trên đĩa. Đây là một món ăn mà khi còn sống Bạch Băng Thanh rất thích, cô nàng ấy đặc biệt thích những món ăn được làm từ gà. Chỉ cần là thịt gà thì dù cho có là bao nhiêu cô nàng cũng sẽ không nề hà mà ăn hết.
Gà ủ thảo mộc là món ăn đặc biệt thanh đạm, nó được chế biến từ thịt gà ta sau khi ướp các loại thảo mộc một khoảng thời gian nhất định rồi mang hấp. Món ăn này không chỉ mang hương thảo mộc dễ chịu mà còn giữ nguyên được vị ngọt của thịt gà. Những ký ức về vợ lại lần nữa làm Tống Tử Hàn khựng lại chốc lát, anh cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng sao sống mũi cứ cay xè. Lấy một ít thịt gà vào đĩa, cuối cùng là một ít súp rồi người đàn ông cũng nhanh chóng quay về chỗ.
Một lúc sau cuối cùng những món ăn trên bàn cũng được ăn hết, từ lúc Bạch Băng Thanh mất đến giờ hiếm khi thấy người đàn ông ăn ngon miệng như vậy. Tuy lúc nãy Tống Tử Hàn chỉ lấy mỗi món một ít, chung quy không nhiều nhưng vẫn nhiều hơn lượng thức ăn thời gian qua anh nạp vào cơ thể. Nhìn đồng hồ trên tay thấy vẫn còn dư tận 1 tiếng Tống Tử Hàn lại dạo một vòng qua các quầy món tráng miệng. Nhìn những món tráng miệng ấy thật bắt mắt nhưng chẳng hiểu sao người đàn ông lại chẳng hứng thú.
Đến cuối cùng Tống Tử Hàn chỉ lấy thêm một tách cà phê rồi lại quay về chỗ, anh ngồi đó. cứ thế vừa nhâm nhi ly cà phê vừa tận hưởng không khí. Khoảng 30 phút sau có một cuộc gọi đến, nhìn trên màn hình thấy đó là trợ lý Tống Tử Hàn liền bắt máy:
- Tôi nghe đây!
- Tống tổng, công việc trong nước tôi đã xử lý ổn thỏa. Ngoài ra đêm qua tôi cũng đã điều tra thêm được một vài manh mối mới. Tôi đang trên đường đến đón ngài, chắc khoảng tầm 10 phút nữa sẽ đến. Trên đường đi tôi sẽ đưa cho ngài phần thông tin tôi đã điều tra thêm được ạ!
- Được, vậy khoảng 10 phút nữa tôi sẽ đứng đợi sẵn ở cửa.
Nói rồi Tống Tử Hàn tắt máy, anh nhìn lên màn hình điện thoại nên có cô gái nào đó đang cười rồi lẩm bẩm:
- Băng Thanh, hôm nay anh sẽ đòi lại công đạo cho em. Những ai đã nợ em anh đều sẽ đòi cả gốc lẫn lãi. Nợ máu nhất định phải trả bằng máu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.