Chương 22
Đông trùng
10/10/2020
Edit: Yuuki Titan
Tiểu Trúc Tử đợi Đường Tự đi, lau khô nước mắt xong liền đi tìm người làm vườn bảo đến chỗ này gieo một giống hoa mới.
Chủ tử luôn luôn thích khi dễ y, lúc này Tiểu Trúc Tử đã thành thói quen, thân là nô tài hơn nữa là ký khế ước chung thân nên Tiểu Trúc Tử biết chính mình chỉ có thể trong lòng ủy khuất một chút, y căn bản là không có thân phận đi oán trách chủ tử nha.
Bên trong hoa viên đặc biệt có người làm vườn chăm sóc, chính mình cũng không thể đoạt bát cơm của người ta nha.Tiểu Trúc Tử trồng hoa xong, trở về phòng lau bàn ghế, làm xong theo thói quen đi tới thư phòng của Đường Tự.
“Chủ tử, trong phòng có gì cần dọn dẹp không?”
“Ta không phải nói thả ngươi một ngày sao? Lại trở về trước mặt ta lắc lư làm cái gì ?” ( chỗ này tui không chém nha, bản QT ghi thế đấy)
“Chủ tử, nô tài quên, hơn nữa cũng không có việc gì làm, ngài vẫn là phân cho nô tài làm việc đi.”
“Thực nhàn đi, vậy ngươi đi ra ngoài đem những bồn kia chuyển vào đây đi.”
Đường Tự chỉ ra hướng cửa sổ, không dưới một trăm bồn hoa đủ màu sắc ở hành lang bên kia.
“Ân.”
Tiểu Trúc Tử thích nhất là hoa, hơn nữa trước kia tại trong cung cũng thường xuyên đem rất nhiều hoa chuyển đến chuyển đi, cho nên đối với việc này là ngựa quen đường cũ.
Đường Tự nhìn Tiểu Trúc Tử chuyển vào chuyển ra thẳng đến khi trong thư phòng đặt đầy hoa đến không còn chỗ có thể đặt chân.
“Chủ tử, còn chỗ còn lại thì sao sao?”
“Được rồi, đi đem cắm lên cửa đi.”
Tiểu Trúc Tử cắm lên cửa phòng liền có dự cảm bất hảo, nhưng là muốn đi ra ngoài đã chậm. Trách thì chỉ trách chính mình tính cảnh giác quá kém, bởi vì hoa trên mông y, chủ tử hơn một tháng không có ép buộc y, hiện tại trên mông vừa không đến nơi đến chốn, y như thế nào lại quên giáo huấn?
Đường Tự duỗi tay đem hoa trên bàn kéo qua một bên, bảo Tiểu Trúc Tử nằm sắp xuống, Tiểu Trúc Tự cẩn thận xác nhận trong tay Đường Tự không có thứ gì dị thường lúc này mới dám nằm sấp xuống.
Đường Tự lột quần y xuống rồi sờ hoa trên mông Tiểu Trúc Tử (biến thái!), hồng sắc hoa mẫu đơn chính là tác phẩm mình tâm đắc nhất, những nếp nhăn trên của động vừa lúc làm tâm (nhị hoa) . Đường Tự kéo ra dây lưng lộ chính mình sớm đã trướng, một đường đâm thẳng vào tâm hoa.
Bốn phía hương hoa che đi khí tức dâm di kia. Khố hạ chính mình sớm không biết vì cái gì sớm đã quen thuộc với thân thể kia, xem ra hôm nay chính mình có thể kích khởi tính dục cùng tình dục, vì thế động tác lỗ mãng của hắn cũng mang theo một ít thương tiếc, ít nhất hắn bắt đầu chú ý thời điểm nào Tiểu Trúc tử sẽ thống khổ, thời khắc nào mà kích tình rên rỉ thở dốc.
Đường Tự dùng dịch thể chính mình giúp hoa mẫu đơn trên mông Tiểu Trúc Tử thêm một chút “Mật hoa”, kích tình qua đi, Đường Tự đầu tiên là đem Tiểu Trúc Tử ôm vào trong ngực.
Đường Tự cầm lấy bức tranh buổi sáng hắn vẽ nhét vào trong lòng Tiểu Trúc Tử.
“Cái này cho ngươi, buổi sáng chớp mắt đã làm hư hoa của ngươi , lúc này còn không vui sao?”
“Nô tài không dám, hơn nữa hoa đó nô tài đã gieo lại , tranh này…….”
Tiểu Trúc Tử biết một bức tranh của chủ tử mình rất có giá trị, thứ này quý như vậy tự nhiên sẽ không dám nhận.
“Cầm đi, không ta liền xé nó.”
“Không cần a chủ tử, nô tài trước thay ngài giữ dùm.”
Một bức họa, Tiểu Trúc Tử lần đầu tiên có vật phẩm quý giá của chính mình liền trở nên vui vẻ, trên mặt cười tươi như hoa.
Đường Tự lắc lắc đầu, hoài nghi chính mình bị bệnh, nếu không khuôn mặt tươi cười xấu xí của nô tài này, hắn vì cái gì lại nhìn chằm chằm vào lâu như thế lại còn cảm giác hắn như một đóa hoa.
Tiểu Trúc Tử đợi Đường Tự đi, lau khô nước mắt xong liền đi tìm người làm vườn bảo đến chỗ này gieo một giống hoa mới.
Chủ tử luôn luôn thích khi dễ y, lúc này Tiểu Trúc Tử đã thành thói quen, thân là nô tài hơn nữa là ký khế ước chung thân nên Tiểu Trúc Tử biết chính mình chỉ có thể trong lòng ủy khuất một chút, y căn bản là không có thân phận đi oán trách chủ tử nha.
Bên trong hoa viên đặc biệt có người làm vườn chăm sóc, chính mình cũng không thể đoạt bát cơm của người ta nha.Tiểu Trúc Tử trồng hoa xong, trở về phòng lau bàn ghế, làm xong theo thói quen đi tới thư phòng của Đường Tự.
“Chủ tử, trong phòng có gì cần dọn dẹp không?”
“Ta không phải nói thả ngươi một ngày sao? Lại trở về trước mặt ta lắc lư làm cái gì ?” ( chỗ này tui không chém nha, bản QT ghi thế đấy)
“Chủ tử, nô tài quên, hơn nữa cũng không có việc gì làm, ngài vẫn là phân cho nô tài làm việc đi.”
“Thực nhàn đi, vậy ngươi đi ra ngoài đem những bồn kia chuyển vào đây đi.”
Đường Tự chỉ ra hướng cửa sổ, không dưới một trăm bồn hoa đủ màu sắc ở hành lang bên kia.
“Ân.”
Tiểu Trúc Tử thích nhất là hoa, hơn nữa trước kia tại trong cung cũng thường xuyên đem rất nhiều hoa chuyển đến chuyển đi, cho nên đối với việc này là ngựa quen đường cũ.
Đường Tự nhìn Tiểu Trúc Tử chuyển vào chuyển ra thẳng đến khi trong thư phòng đặt đầy hoa đến không còn chỗ có thể đặt chân.
“Chủ tử, còn chỗ còn lại thì sao sao?”
“Được rồi, đi đem cắm lên cửa đi.”
Tiểu Trúc Tử cắm lên cửa phòng liền có dự cảm bất hảo, nhưng là muốn đi ra ngoài đã chậm. Trách thì chỉ trách chính mình tính cảnh giác quá kém, bởi vì hoa trên mông y, chủ tử hơn một tháng không có ép buộc y, hiện tại trên mông vừa không đến nơi đến chốn, y như thế nào lại quên giáo huấn?
Đường Tự duỗi tay đem hoa trên bàn kéo qua một bên, bảo Tiểu Trúc Tử nằm sắp xuống, Tiểu Trúc Tự cẩn thận xác nhận trong tay Đường Tự không có thứ gì dị thường lúc này mới dám nằm sấp xuống.
Đường Tự lột quần y xuống rồi sờ hoa trên mông Tiểu Trúc Tử (biến thái!), hồng sắc hoa mẫu đơn chính là tác phẩm mình tâm đắc nhất, những nếp nhăn trên của động vừa lúc làm tâm (nhị hoa) . Đường Tự kéo ra dây lưng lộ chính mình sớm đã trướng, một đường đâm thẳng vào tâm hoa.
Bốn phía hương hoa che đi khí tức dâm di kia. Khố hạ chính mình sớm không biết vì cái gì sớm đã quen thuộc với thân thể kia, xem ra hôm nay chính mình có thể kích khởi tính dục cùng tình dục, vì thế động tác lỗ mãng của hắn cũng mang theo một ít thương tiếc, ít nhất hắn bắt đầu chú ý thời điểm nào Tiểu Trúc tử sẽ thống khổ, thời khắc nào mà kích tình rên rỉ thở dốc.
Đường Tự dùng dịch thể chính mình giúp hoa mẫu đơn trên mông Tiểu Trúc Tử thêm một chút “Mật hoa”, kích tình qua đi, Đường Tự đầu tiên là đem Tiểu Trúc Tử ôm vào trong ngực.
Đường Tự cầm lấy bức tranh buổi sáng hắn vẽ nhét vào trong lòng Tiểu Trúc Tử.
“Cái này cho ngươi, buổi sáng chớp mắt đã làm hư hoa của ngươi , lúc này còn không vui sao?”
“Nô tài không dám, hơn nữa hoa đó nô tài đã gieo lại , tranh này…….”
Tiểu Trúc Tử biết một bức tranh của chủ tử mình rất có giá trị, thứ này quý như vậy tự nhiên sẽ không dám nhận.
“Cầm đi, không ta liền xé nó.”
“Không cần a chủ tử, nô tài trước thay ngài giữ dùm.”
Một bức họa, Tiểu Trúc Tử lần đầu tiên có vật phẩm quý giá của chính mình liền trở nên vui vẻ, trên mặt cười tươi như hoa.
Đường Tự lắc lắc đầu, hoài nghi chính mình bị bệnh, nếu không khuôn mặt tươi cười xấu xí của nô tài này, hắn vì cái gì lại nhìn chằm chằm vào lâu như thế lại còn cảm giác hắn như một đóa hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.