Chương 44
Quỷ Sửu
28/11/2023
Chương 44:
Thời điểm tiệc đóng máy kết thúc đã là chuyện hơn mười hai đêm, dưới sự che chở của trợ lý Tống, Kiều Cầu chỉ uống no bụng nước trái cây, chứ không phải uống giọt rượu nào, nên đầu óc vẫn còn tỉnh táo như thường.
Trong túi quần của cậu nhét đầy kẹo, toàn là kẹo được người hâm mộ nhiệt tình đưa cho lúc ở ngoài cửa nhà hàng. Kiều Cầu lúc ấy cứ như đang nằm mơ, ai vươn tay đưa gì tới cậu cũng nhận, giờ ngồi ở trong xe, mới cảm thấy túi quần căng đầy, phát hiện xong thì liền phát sầu.
Có phải là không nên nhận quà của người hâm mộ không? Thật ra cậu không thích đồ ngọt lắm, cũng chẳng thiếu đồ ăn, sao người hâm mộ lại đưa cho cậu nhiều đồ ăn vặt vậy.
Kiều Cầu lấy một vốc kẹo trong túi ra cho trợ lý đang lái xe, còn mình chỉ giữ lại chừng mười viên. Là kẹo làm thủ công, đủ loại hình thù, màu sắc như dưa hấu, đào, táo, mở ra mấy viên, ngạc nhiên phát hiện, bên trong còn có viên kẹo hình cái cây, không biết ăn vào sẽ có mùi vị gì.
Kiều Cầu có chút hối hận rồi. Nếu mà biết là kẹo người hâm mộ tự tay làm thì đã không chia cho trợ lý Tống rồi. Cơ mà đồ đã cho rồi còn đòi lại thì không hay lắm, do dù trong lòng có muốn đòi về thì cũng đành im thôi.
Thời gian qua đóng phim quá bận rộn, Kiều Cầu gần như không có thời gian lên mạng, giờ nhàn rỗi rồi, đột nhiên nhớ tới mình có một cái weibo, vì vậy trên đường về nhà liền vào nhìn xem sao.
Cái weibo này do đoàn đội quan hệ công chúng quản lý, lúc trước thì Kiều Cầu vốn không quan tâm lắm nên cũng khá lạ lẫm với nó.
Tìm kiếm trên web, trời! Từ hồi nào mã đã có hơn một triệu người theo dõi rồi?
Sau khi ngạc nhiên qua đi, Kiều Cầu tranh thủ lướt weibo xem trên đó có gì. Đây là một cái weibo mang tính chất cá nhân rất rõ ràng, được đoàn đội xử lý ngay ngắn, nhưng Kiều Cầu càng xem càng thấy không đúng.
Sao ảnh đăng lên toàn là lúc mình chờ ăn cơm vậy?
Có lúc Kiều Cầu mặc trang phục đóng phim, xắn tay áo, cầm bánh bao, trên đó còn ghi mấy chữ 'thịt dê hành tây', chỉ sợ người ta không biết đó là nhân bánh vị gì. Có lúc Kiều Cầu ngồi chồm hổm trên mặt đất ăn cơm hộp, còn cố tình chụp cả ba bốn hợp cơm trống không đã ăn hết ở bên cạnh cậu nữa chứ.
Còn có một tấm Kiều Cầu chú ý thấy có người chụp ảnh cho mình, gò má phải nhô cao cao, còn mỉm cười ra dấu tay thắng lợi nữa chứ.
Kiều Cầu: "..."
Sao lại đăng mấy cái ảnh này chớ?
Kiều Cầu lo sợ bất an, lại xen chút nôn nóng, bởi vì cậu cảm thấy những tấm hình này trông rất ấu trĩ, còn hơi mất lịch sự nữa. Đặc biệt là cách đây không lâu, Lê Thượng còn chia sẻ weibo cậu, kèm biểu tượng cảm xúc, sau đó bình luận thế này:
[Bây giờ người mới nào cũng có thể ăn như vậy à? Hay là chỉ ở phòng làm việc của tôi mới thế? Kiều Thu, tháng sau tiền ăn của cậu tăng gấp đôi, không nộp đủ không được vào căn tin.]
Kiều Cầu kinh hồn bạt vía, bởi vì hình như đâu có ai báo cậu phải nộp tiền ăn đâu, tháng này phòng tài chính chỉ trừ của cậu có năm mươi longka, chứ có thu hơn đồng nào đâu.
Kiều Thu cực kỳ sầu não. Nhìn lại thì thấy rất nhiều người hâm mộ để lại bình luận, trong lòng như được an ủi rất nhiều.
Người hâm mộ dường như rất thích kiểu nghệ sĩ bình dị gần gũi, thân thiện như Kiều Cầu, dồn dập kêu lên:
"Wow~ tấm này đẹp trai quá đê~"
"Thu Thu, ông chủ anh bảo anh đóng tiền kìa, hổng đóng tiền hổng cho về nhà, hông đúng, hông cho ăn cơm đó."
"... Ăn nhiều thế mà vẫn gầy vậy à? Ha ha, tôi không tin đâu..."
"Thu Thu ăn nhiều, nhưng cậu ấy còn cao mà."
"Tui mặc kệ! Thu Thu! Nụ cười vô địch!"
Kiều Cầu đọc nhiều đến mức mắt cũng nhức lên. Lúc trợ lý Tống dừng xe, quay đầu lại nhìn Kiều Cầu, cười nói: "Em xem gì suốt vậy, nghỉ ngơi chút đi."
Hóa ra đã đến lối vào khu biệt thự rồi. Kiều Cầu tắt điện thoại: "Anh thả em ở chỗ này được rồi, em tự đi bộ vào."
Kiều Cầu đi mười mấy phút mới tới cửa, bởi vì hiếu kỳ, nên nãy giờ cậu đã ăn hết viên kẹo này đến viên kẹo khác. Mỗi viên mùi vị đều không giống nhau, Kiều Cầu dùng đầu lưỡi liếm nhẹ viên kẹo cứng trong miệng, suy đoán, cái kẹo này vị dưa hấu, kẹo này vị táo xanh...
Trước khi dùng chìa khóa mở cửa, Kiều Cầu còn bóc vỏ một viên kẹo thảy vô miệng. Cậu còn chưa kịp lấy chìa khóa, cửa đã bị người bên trong mở ra. Giang Triển Tâm nghe thấy có tiếng động bên ngoài, tiến lên giúp cậu mở cửa. Tiệc đóng máy Kiếm khách có mời nhà đầu tư là Giang Triển Tâm đến, chỉ là không mời được, Giang Triển Tâm vốn không ưa mấy trường hợp xã giao như thế.
Những cảm xúc phản cảm không thoải mái trong lòng, trong khoảnh khắc mở cửa đều bị gột rửa sạch sẽ, hắn nghe được hương vị thanh mát... còn có mùi vị thơm ngọt trên người Kiều Cầu.
"...Em uống rượu à?" Chờ Kiều Cầu đi vào bệ cửa, lúc cúi người đổi giày, Giang Triển Tâm đã hỏi như vậy.
Giọng nói Kiều Cầu có chút mơ hồ, trong miệng hình như đang ngậm cái gì đó, phủ nhận: "Không uống. Em toàn uống nước trái cây thôi."
Giang Triển Tâm gật đầu, chờ Kiều Cầu đứng thẳng, liền bước về phía cạnh cậu. Trên người Kiều Cầu còn mang chút hơi lạnh từ bên ngoài vào.
Kiều Cầu ăn mặc gọn gàng sáng sủa, rất có tinh thần, đứng ở đó thẳng tắp như một gốc cây cao ngất, lộ ra sức sống bừng bừng của một thanh niên mạnh mẽ.
Trẻ tuổi, tràn ngập sức mê hoặc.
Giang Triển Tâm đứng ở trước mặt Kiều Cầu, khi Kiều Cầu nghi hoặc hỏi "Sao vậy?", tay Giang Triển Tâm đột nhiên vươn về phía trước, đặt trên lồng ngực Kiều Cầu, Kiều Cầu sững sờ, lui về phía sau một bước, liền bị đặt ở trên tường bên bệ cửa.
Rõ ràng không phải lực đẩy mạnh gì, Kiều Cầu chỉ cần giãy giụa cái liền có thể tránh thoát nhưng cậu lại không nhúc nhích, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, sững sờ, ngay cả mấy câu muốn hỏi cũng ném ra sau đầu, sau đó liền bị Giang Triển Tâm dùng một tay đẩy đến không thể động đậy.
Kiều Cầu trơ mắt nhìn đôi bàn tay gầy trắng nõn của Giang Triển Tâm kéo lại cổ áo của mình. Kiều Cầu mở to mắt, không dám tin nhìn Giang Triển Tâm ngẩng đầu lên, một trận gió nhè nhẹ thổi qua, một giây sau, Giang Triển Tâm liền nghiêng người về phía trước, sấn tới hôn lên môi Kiều Cầu.
Là cảm xúc mềm mại, ấm áp mà Kiều Cầu quen thuộc. Người này từng không chỉ một lần hôn lên gò má của mình, an ủi mình, người ấy nói, Tiểu Kiều, đừng sợ, anh sẽ không rời xa em đâu.
Mà đôi môi Giang Triển Tâm giờ khắc này lại in trên bờ môi Kiều Cầu, không mang tính chất trấn an, mà là cái đụng chạm của đôi lứa yêu nhau, mang tính ám chỉ mãnh liệt.
Thân thể Kiều Cầu cứng đờ, cậu đưa tay ra nắm chặt vai Giang Triển Tâm, nỗ lực tách ra một kẽ hở, đồng thời khiến bản thân ngừng thở lại.
Mà Giang Triển Tâm cũng không tách ra, hắn ngước đầu, vẫn hôn Kiều Cầu, chiếc cằm tạo nên một độ cong tuyệt đẹp. Dù bề ngoài thoạt nhìn như gió êm sóng lặng, chứ thực tế giờ khắc này trái tim Giang Triển Tâm đang đập rất nhanh, thình thịch thình thịch, giống như muốn vỡ tới nơi rồi.
Đầu óc Kiều Cầu trở nên mơ màng, nghĩ thầm đây không phải là đùa giỡn chứ? Anh Giang sao lại hôn mình? Đây là có ý gì?
Theo lý thuyết, nếu có người đồng giới hôn Kiều Cầu, Kiều Cầu nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái. Nhưng Giang Triển Tâm thì khác, đây là người mà Kiều Cầu hoàn toàn tín nhiệm, thậm chí khi Giang Triển Tâm thò lưỡi ra cạy môi Kiều Cầu, liếm lên hàm răng cậu, cậu còn muốn mở miệng ra đáp lại.
Nhưng vừa mới hơi hé miệng ra, đầu lưỡi Kiều Cầu đột nhiên đụng phải cái gì đó, đột nhiên khiếp sợ mà rụt lại.
Trong... trong miệng cậu còn ngậm một viên kẹo...
Chuyện như vậy, Giang Triển Tâm chỉ cần duỗi lưỡi đưa vào, nhất định có thể phát hiện liền. Lỡ bị anh ấy phát hiện ra thì Kiều Cầu còn mặt mũi nào đây? Người đã lớn như vầy còn ăn kẹo vị hoa quả, chẳng phù hợp với hình tượng quyết chí độc lập, nhanh chóng trưởng thành Kiều Cầu đang ra sức xây dựng chút nào.
Kiều Cầu "ưm" một tiếng, nắm chặt sau gáy Giang Triển Tâm, hơi dùng sức, liền kéo Giang Triển Tâm ra.
Giang Triển Tâm hô hấp dồn dập, vừa thở vừa hỏi: "Hôm nay em làm gì thế? Trên người... thơm như vậy."
Kiều Cầu không biết mình bị sao, kích động đến khó có thể kiềm chế, tay phải nắm thật chặt gáy Giang Triển Tâm, muốn đẩy anh cậu về ngực mình, miễn cưỡng khống chế lại, ngơ ngác nghĩ, mùi gì? Rõ ràng cậu còn từng bị mắng là đàn ông thúi mà...
"Em quen bạn gái hả?" Giang Triển Tâm học động tác của Kiều Cầu, chặn gáy Kiều Cầu lại, khiến Kiều Cầu muốn làm lại không dám làm. Hắn kéo đầu Kiều Cầu về phía mình, sau đó ngẩng đầu lên, dùng trán mình cụng vào trán Kiều Cầu.
Khoảng cách giữa hai người quá gần rồi, gần đến độ Kiều Cầu cũng không dám thở, dường như nhận ra được Kiều Cầu đang căng thẳng, Giang Triển Tâm nheo mắt lại, phả hơi thở của mình lên mặt Kiều Cầu.
Kiều Cầu lập tức đỏ mặt, cậu cúi đầu, đảo mắt, không dám nhìn thẳng Giang Triển Tâm, trong miệng hàm hồ phủ nhận:
"... Không có."
Giang Triển Tâm hạ thấp giọng: "Em muốn chạm vào các cô ấy không?"
"..." Kiều Cầu không nói, đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm Giang Triển Tâm, trong ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Giang Triển Tâm hít sâu một hơi, lại rướn tới, hôn Kiều Cầu. Lần này, thừa dịp Kiều Cầu không chú ý, cuối cùng cạy liếm được viên kẹo đang đang ngậm trong miệng của Kiều Cầu ra.
Khoảnh khắc viên kẹo bị Giang Triển Tâm dùng đầu lưỡi câu đi, đáy lòng Kiều Cầu đột nhiên có một cảm giác bất an mãnh liệt, thật giống như bị thiếu mất cái gì đó, theo bản năng mà đuổi theo.
Kiều Cầu xác định chính mình không phải là đang để ý viên kẹo kia.
Khi cậu liếm phải đầu lưỡi của Giang Triển Tâm, cảm giác đầu tiên là ẩm ướt, thật là trơn. Trong ký ức mơ hồ của Kiều Cầu, trước đây dường như đã từng hôn Giang Triển Tâm, hoặc có thể nói là "cắn", từng cắn môi, cắn cổ của người ấy.
Có điều loại đụng chạm kịch liệt như này, lưỡi chạm lưỡi, là lần đầu tiên.
Hô hấp của Kiều Cầu đột nhiên trở nên dồn dập, cậu một tay nắm chặt gáy Giang Triển Tâm, một tay thò ra nắm lấy tay Giang Triển Tâm, sau đó dùng lực một cái vươn mình, xoay đặt Giang Triển Tâm dựa vào trên tường.
"..."
"..."
Đầu lưỡi mềm kịch liệt quấn lấy nhau, ở giữa còn kẹp một viên kẹo hoa quả, thật giống như viên cát bị trói chặt trong thân thể con trai sông. Nụ hôn tiếp tục, chẳng ai để ý viên kẹo kia nữa, "cộc" một tiếng rơi trên mặt đất, trên đó còn dính không ít nước bọt trong suốt.
Giang Triển Tâm bị Kiều Cầu áp chặt trên tường, thở không nổi, một tay bị Kiều Cầu đè không nhúc nhích được, không thể làm gì khác hơn là giơ lên một tay khác, dịu dàng âu yếm mái tóc đen nhánh của Kiều Cầu.
Kiều Cầu nhìn vào mắt Giang Triển Tâm, như bị choáng váng:
"Anh, tim em đập rất nhanh, có phải em bị bệnh gì rồi không..."
Giang Triển Tâm lẳng lặng mà nhìn Kiều Cầu, một lát sau kéo tay Kiều Cầu, để tay cậu đặt trước ngực mình. Lồng ngực người trẻ tuổi tràn trề sức sống, ngay khi tay Kiều Cầu đặt tới vị trí gần trái tim Giang Triển Tâm, cậu liền phát hiện ra, người đàn ông trước mặt này dưới biểu cảm trấn tĩnh, thật ra là đang che giấu sự căng thẳng, trái tim đang kích động của mình.
Cậu bị tiếng tim đập thình thịch của Giang Triển Tâm hấp dẫn, sững sờ đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy như có một dòng nước nóng từ cột sống tràn ra khắp lưng, ngón tay nhịn không được mà run rẩy.
"Tiểu Kiều..."
Giang Triển Tâm cúi đầu, dựa trán lên bả vai Kiều Cầu, dùng âm thanh tựa như than thở, kiên định nói:
"Em muốn cái gì, anh đều cho em hết cả."
Mặt Kiều Cầu lập tức đỏ lên, máu trong người sôi trào.
Là chuyện cậu nghĩ tới à...
Kiều Cầu lắp ba lắp bắp: "A, vậy. Vậy được."
Hết chương 44
Thời điểm tiệc đóng máy kết thúc đã là chuyện hơn mười hai đêm, dưới sự che chở của trợ lý Tống, Kiều Cầu chỉ uống no bụng nước trái cây, chứ không phải uống giọt rượu nào, nên đầu óc vẫn còn tỉnh táo như thường.
Trong túi quần của cậu nhét đầy kẹo, toàn là kẹo được người hâm mộ nhiệt tình đưa cho lúc ở ngoài cửa nhà hàng. Kiều Cầu lúc ấy cứ như đang nằm mơ, ai vươn tay đưa gì tới cậu cũng nhận, giờ ngồi ở trong xe, mới cảm thấy túi quần căng đầy, phát hiện xong thì liền phát sầu.
Có phải là không nên nhận quà của người hâm mộ không? Thật ra cậu không thích đồ ngọt lắm, cũng chẳng thiếu đồ ăn, sao người hâm mộ lại đưa cho cậu nhiều đồ ăn vặt vậy.
Kiều Cầu lấy một vốc kẹo trong túi ra cho trợ lý đang lái xe, còn mình chỉ giữ lại chừng mười viên. Là kẹo làm thủ công, đủ loại hình thù, màu sắc như dưa hấu, đào, táo, mở ra mấy viên, ngạc nhiên phát hiện, bên trong còn có viên kẹo hình cái cây, không biết ăn vào sẽ có mùi vị gì.
Kiều Cầu có chút hối hận rồi. Nếu mà biết là kẹo người hâm mộ tự tay làm thì đã không chia cho trợ lý Tống rồi. Cơ mà đồ đã cho rồi còn đòi lại thì không hay lắm, do dù trong lòng có muốn đòi về thì cũng đành im thôi.
Thời gian qua đóng phim quá bận rộn, Kiều Cầu gần như không có thời gian lên mạng, giờ nhàn rỗi rồi, đột nhiên nhớ tới mình có một cái weibo, vì vậy trên đường về nhà liền vào nhìn xem sao.
Cái weibo này do đoàn đội quan hệ công chúng quản lý, lúc trước thì Kiều Cầu vốn không quan tâm lắm nên cũng khá lạ lẫm với nó.
Tìm kiếm trên web, trời! Từ hồi nào mã đã có hơn một triệu người theo dõi rồi?
Sau khi ngạc nhiên qua đi, Kiều Cầu tranh thủ lướt weibo xem trên đó có gì. Đây là một cái weibo mang tính chất cá nhân rất rõ ràng, được đoàn đội xử lý ngay ngắn, nhưng Kiều Cầu càng xem càng thấy không đúng.
Sao ảnh đăng lên toàn là lúc mình chờ ăn cơm vậy?
Có lúc Kiều Cầu mặc trang phục đóng phim, xắn tay áo, cầm bánh bao, trên đó còn ghi mấy chữ 'thịt dê hành tây', chỉ sợ người ta không biết đó là nhân bánh vị gì. Có lúc Kiều Cầu ngồi chồm hổm trên mặt đất ăn cơm hộp, còn cố tình chụp cả ba bốn hợp cơm trống không đã ăn hết ở bên cạnh cậu nữa chứ.
Còn có một tấm Kiều Cầu chú ý thấy có người chụp ảnh cho mình, gò má phải nhô cao cao, còn mỉm cười ra dấu tay thắng lợi nữa chứ.
Kiều Cầu: "..."
Sao lại đăng mấy cái ảnh này chớ?
Kiều Cầu lo sợ bất an, lại xen chút nôn nóng, bởi vì cậu cảm thấy những tấm hình này trông rất ấu trĩ, còn hơi mất lịch sự nữa. Đặc biệt là cách đây không lâu, Lê Thượng còn chia sẻ weibo cậu, kèm biểu tượng cảm xúc, sau đó bình luận thế này:
[Bây giờ người mới nào cũng có thể ăn như vậy à? Hay là chỉ ở phòng làm việc của tôi mới thế? Kiều Thu, tháng sau tiền ăn của cậu tăng gấp đôi, không nộp đủ không được vào căn tin.]
Kiều Cầu kinh hồn bạt vía, bởi vì hình như đâu có ai báo cậu phải nộp tiền ăn đâu, tháng này phòng tài chính chỉ trừ của cậu có năm mươi longka, chứ có thu hơn đồng nào đâu.
Kiều Thu cực kỳ sầu não. Nhìn lại thì thấy rất nhiều người hâm mộ để lại bình luận, trong lòng như được an ủi rất nhiều.
Người hâm mộ dường như rất thích kiểu nghệ sĩ bình dị gần gũi, thân thiện như Kiều Cầu, dồn dập kêu lên:
"Wow~ tấm này đẹp trai quá đê~"
"Thu Thu, ông chủ anh bảo anh đóng tiền kìa, hổng đóng tiền hổng cho về nhà, hông đúng, hông cho ăn cơm đó."
"... Ăn nhiều thế mà vẫn gầy vậy à? Ha ha, tôi không tin đâu..."
"Thu Thu ăn nhiều, nhưng cậu ấy còn cao mà."
"Tui mặc kệ! Thu Thu! Nụ cười vô địch!"
Kiều Cầu đọc nhiều đến mức mắt cũng nhức lên. Lúc trợ lý Tống dừng xe, quay đầu lại nhìn Kiều Cầu, cười nói: "Em xem gì suốt vậy, nghỉ ngơi chút đi."
Hóa ra đã đến lối vào khu biệt thự rồi. Kiều Cầu tắt điện thoại: "Anh thả em ở chỗ này được rồi, em tự đi bộ vào."
Kiều Cầu đi mười mấy phút mới tới cửa, bởi vì hiếu kỳ, nên nãy giờ cậu đã ăn hết viên kẹo này đến viên kẹo khác. Mỗi viên mùi vị đều không giống nhau, Kiều Cầu dùng đầu lưỡi liếm nhẹ viên kẹo cứng trong miệng, suy đoán, cái kẹo này vị dưa hấu, kẹo này vị táo xanh...
Trước khi dùng chìa khóa mở cửa, Kiều Cầu còn bóc vỏ một viên kẹo thảy vô miệng. Cậu còn chưa kịp lấy chìa khóa, cửa đã bị người bên trong mở ra. Giang Triển Tâm nghe thấy có tiếng động bên ngoài, tiến lên giúp cậu mở cửa. Tiệc đóng máy Kiếm khách có mời nhà đầu tư là Giang Triển Tâm đến, chỉ là không mời được, Giang Triển Tâm vốn không ưa mấy trường hợp xã giao như thế.
Những cảm xúc phản cảm không thoải mái trong lòng, trong khoảnh khắc mở cửa đều bị gột rửa sạch sẽ, hắn nghe được hương vị thanh mát... còn có mùi vị thơm ngọt trên người Kiều Cầu.
"...Em uống rượu à?" Chờ Kiều Cầu đi vào bệ cửa, lúc cúi người đổi giày, Giang Triển Tâm đã hỏi như vậy.
Giọng nói Kiều Cầu có chút mơ hồ, trong miệng hình như đang ngậm cái gì đó, phủ nhận: "Không uống. Em toàn uống nước trái cây thôi."
Giang Triển Tâm gật đầu, chờ Kiều Cầu đứng thẳng, liền bước về phía cạnh cậu. Trên người Kiều Cầu còn mang chút hơi lạnh từ bên ngoài vào.
Kiều Cầu ăn mặc gọn gàng sáng sủa, rất có tinh thần, đứng ở đó thẳng tắp như một gốc cây cao ngất, lộ ra sức sống bừng bừng của một thanh niên mạnh mẽ.
Trẻ tuổi, tràn ngập sức mê hoặc.
Giang Triển Tâm đứng ở trước mặt Kiều Cầu, khi Kiều Cầu nghi hoặc hỏi "Sao vậy?", tay Giang Triển Tâm đột nhiên vươn về phía trước, đặt trên lồng ngực Kiều Cầu, Kiều Cầu sững sờ, lui về phía sau một bước, liền bị đặt ở trên tường bên bệ cửa.
Rõ ràng không phải lực đẩy mạnh gì, Kiều Cầu chỉ cần giãy giụa cái liền có thể tránh thoát nhưng cậu lại không nhúc nhích, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, sững sờ, ngay cả mấy câu muốn hỏi cũng ném ra sau đầu, sau đó liền bị Giang Triển Tâm dùng một tay đẩy đến không thể động đậy.
Kiều Cầu trơ mắt nhìn đôi bàn tay gầy trắng nõn của Giang Triển Tâm kéo lại cổ áo của mình. Kiều Cầu mở to mắt, không dám tin nhìn Giang Triển Tâm ngẩng đầu lên, một trận gió nhè nhẹ thổi qua, một giây sau, Giang Triển Tâm liền nghiêng người về phía trước, sấn tới hôn lên môi Kiều Cầu.
Là cảm xúc mềm mại, ấm áp mà Kiều Cầu quen thuộc. Người này từng không chỉ một lần hôn lên gò má của mình, an ủi mình, người ấy nói, Tiểu Kiều, đừng sợ, anh sẽ không rời xa em đâu.
Mà đôi môi Giang Triển Tâm giờ khắc này lại in trên bờ môi Kiều Cầu, không mang tính chất trấn an, mà là cái đụng chạm của đôi lứa yêu nhau, mang tính ám chỉ mãnh liệt.
Thân thể Kiều Cầu cứng đờ, cậu đưa tay ra nắm chặt vai Giang Triển Tâm, nỗ lực tách ra một kẽ hở, đồng thời khiến bản thân ngừng thở lại.
Mà Giang Triển Tâm cũng không tách ra, hắn ngước đầu, vẫn hôn Kiều Cầu, chiếc cằm tạo nên một độ cong tuyệt đẹp. Dù bề ngoài thoạt nhìn như gió êm sóng lặng, chứ thực tế giờ khắc này trái tim Giang Triển Tâm đang đập rất nhanh, thình thịch thình thịch, giống như muốn vỡ tới nơi rồi.
Đầu óc Kiều Cầu trở nên mơ màng, nghĩ thầm đây không phải là đùa giỡn chứ? Anh Giang sao lại hôn mình? Đây là có ý gì?
Theo lý thuyết, nếu có người đồng giới hôn Kiều Cầu, Kiều Cầu nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái. Nhưng Giang Triển Tâm thì khác, đây là người mà Kiều Cầu hoàn toàn tín nhiệm, thậm chí khi Giang Triển Tâm thò lưỡi ra cạy môi Kiều Cầu, liếm lên hàm răng cậu, cậu còn muốn mở miệng ra đáp lại.
Nhưng vừa mới hơi hé miệng ra, đầu lưỡi Kiều Cầu đột nhiên đụng phải cái gì đó, đột nhiên khiếp sợ mà rụt lại.
Trong... trong miệng cậu còn ngậm một viên kẹo...
Chuyện như vậy, Giang Triển Tâm chỉ cần duỗi lưỡi đưa vào, nhất định có thể phát hiện liền. Lỡ bị anh ấy phát hiện ra thì Kiều Cầu còn mặt mũi nào đây? Người đã lớn như vầy còn ăn kẹo vị hoa quả, chẳng phù hợp với hình tượng quyết chí độc lập, nhanh chóng trưởng thành Kiều Cầu đang ra sức xây dựng chút nào.
Kiều Cầu "ưm" một tiếng, nắm chặt sau gáy Giang Triển Tâm, hơi dùng sức, liền kéo Giang Triển Tâm ra.
Giang Triển Tâm hô hấp dồn dập, vừa thở vừa hỏi: "Hôm nay em làm gì thế? Trên người... thơm như vậy."
Kiều Cầu không biết mình bị sao, kích động đến khó có thể kiềm chế, tay phải nắm thật chặt gáy Giang Triển Tâm, muốn đẩy anh cậu về ngực mình, miễn cưỡng khống chế lại, ngơ ngác nghĩ, mùi gì? Rõ ràng cậu còn từng bị mắng là đàn ông thúi mà...
"Em quen bạn gái hả?" Giang Triển Tâm học động tác của Kiều Cầu, chặn gáy Kiều Cầu lại, khiến Kiều Cầu muốn làm lại không dám làm. Hắn kéo đầu Kiều Cầu về phía mình, sau đó ngẩng đầu lên, dùng trán mình cụng vào trán Kiều Cầu.
Khoảng cách giữa hai người quá gần rồi, gần đến độ Kiều Cầu cũng không dám thở, dường như nhận ra được Kiều Cầu đang căng thẳng, Giang Triển Tâm nheo mắt lại, phả hơi thở của mình lên mặt Kiều Cầu.
Kiều Cầu lập tức đỏ mặt, cậu cúi đầu, đảo mắt, không dám nhìn thẳng Giang Triển Tâm, trong miệng hàm hồ phủ nhận:
"... Không có."
Giang Triển Tâm hạ thấp giọng: "Em muốn chạm vào các cô ấy không?"
"..." Kiều Cầu không nói, đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm Giang Triển Tâm, trong ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Giang Triển Tâm hít sâu một hơi, lại rướn tới, hôn Kiều Cầu. Lần này, thừa dịp Kiều Cầu không chú ý, cuối cùng cạy liếm được viên kẹo đang đang ngậm trong miệng của Kiều Cầu ra.
Khoảnh khắc viên kẹo bị Giang Triển Tâm dùng đầu lưỡi câu đi, đáy lòng Kiều Cầu đột nhiên có một cảm giác bất an mãnh liệt, thật giống như bị thiếu mất cái gì đó, theo bản năng mà đuổi theo.
Kiều Cầu xác định chính mình không phải là đang để ý viên kẹo kia.
Khi cậu liếm phải đầu lưỡi của Giang Triển Tâm, cảm giác đầu tiên là ẩm ướt, thật là trơn. Trong ký ức mơ hồ của Kiều Cầu, trước đây dường như đã từng hôn Giang Triển Tâm, hoặc có thể nói là "cắn", từng cắn môi, cắn cổ của người ấy.
Có điều loại đụng chạm kịch liệt như này, lưỡi chạm lưỡi, là lần đầu tiên.
Hô hấp của Kiều Cầu đột nhiên trở nên dồn dập, cậu một tay nắm chặt gáy Giang Triển Tâm, một tay thò ra nắm lấy tay Giang Triển Tâm, sau đó dùng lực một cái vươn mình, xoay đặt Giang Triển Tâm dựa vào trên tường.
"..."
"..."
Đầu lưỡi mềm kịch liệt quấn lấy nhau, ở giữa còn kẹp một viên kẹo hoa quả, thật giống như viên cát bị trói chặt trong thân thể con trai sông. Nụ hôn tiếp tục, chẳng ai để ý viên kẹo kia nữa, "cộc" một tiếng rơi trên mặt đất, trên đó còn dính không ít nước bọt trong suốt.
Giang Triển Tâm bị Kiều Cầu áp chặt trên tường, thở không nổi, một tay bị Kiều Cầu đè không nhúc nhích được, không thể làm gì khác hơn là giơ lên một tay khác, dịu dàng âu yếm mái tóc đen nhánh của Kiều Cầu.
Kiều Cầu nhìn vào mắt Giang Triển Tâm, như bị choáng váng:
"Anh, tim em đập rất nhanh, có phải em bị bệnh gì rồi không..."
Giang Triển Tâm lẳng lặng mà nhìn Kiều Cầu, một lát sau kéo tay Kiều Cầu, để tay cậu đặt trước ngực mình. Lồng ngực người trẻ tuổi tràn trề sức sống, ngay khi tay Kiều Cầu đặt tới vị trí gần trái tim Giang Triển Tâm, cậu liền phát hiện ra, người đàn ông trước mặt này dưới biểu cảm trấn tĩnh, thật ra là đang che giấu sự căng thẳng, trái tim đang kích động của mình.
Cậu bị tiếng tim đập thình thịch của Giang Triển Tâm hấp dẫn, sững sờ đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy như có một dòng nước nóng từ cột sống tràn ra khắp lưng, ngón tay nhịn không được mà run rẩy.
"Tiểu Kiều..."
Giang Triển Tâm cúi đầu, dựa trán lên bả vai Kiều Cầu, dùng âm thanh tựa như than thở, kiên định nói:
"Em muốn cái gì, anh đều cho em hết cả."
Mặt Kiều Cầu lập tức đỏ lên, máu trong người sôi trào.
Là chuyện cậu nghĩ tới à...
Kiều Cầu lắp ba lắp bắp: "A, vậy. Vậy được."
Hết chương 44
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.