Kiều Hoa Của Bá Vương

Chương 8:

Cố Liễu Chi

29/05/2024

Lúc Thẩm Lệnh Trăn đang ở trong hành lang đi đi lại thì nhìn thấy Không Thanh bưng cái khay nhanh chóng đi ra khỏi phòng tắm.

Trên khay có đặt một bộ quần áo màu trắng. Nàng đã nhìn thấy từ xa bèn gọi hắn lại: “Ngươi đang làm gì đấy, Lang quân tắm xong rồi sao?”

Không Thanh quay lại hành lễ với nàng: “Bẩm Thiếu phu nhân, Lang quân vẫn ở trong phòng tắm, tiểu nhân đi đưa quần áo cho ngài. Ngài thấy đấy, lúc làm việc hạ nhân làm không chu đáo, cầm lấy áo khoác mà quên mất trung y.”

Thẩm Lệnh Trăn gật đầu: “Vậy ngươi mau đi đi.”

Không Thanh sững sờ, hai mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm dường như đang đợi nàng nói tiếp.

“Ta ở đây không có việc gì.” Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy kỳ lạ quay lại nhìn hắn, “Ngươi đừng để Lang quân đợi lâu.”

“Dạ. Vậy tiểu nhân đi luôn đây.” Không Thanh cong người. Thời điểm hắn cúi đầu lui xuống, nghiến răng kêu “ai ui” một tiếng, một tay run rẩy ráng bưng cái khay cho vững, một tay ôm bụng của mình.

“Ngươi làm sao thế?”

“Bẩm Thiếu phu nhân, tiểu nhân không sao cả, chỉ là có chút đau bụng, chiều hôm nay…”

Dường như hắn sợ làm bẩn tai của quý nhân, không nói hết cụm “đi vệ sinh”. Thẩm Lệnh Trăn nghe cũng hiểu, mặt lộ ra ít vẻ do dự, cuối cùng cắn răng, có vẻ như đã quyết tâm: “Vậy ngươi mau đi đi, chỗ quần áo này ta sẽ mang vào giúp ngươi.”

“Sao có thể như thế?” Thấy đau đến mức miệng cũng méo xệch rồi, hắn đang rất kiên trì, “Thân phận của Thiếu phu nhân cao quý sao có thể làm những việc của hạ nhân.”

“Chỉ là đưa chút quần áo mà thôi, còn phân cao thấp làm gì?” Thẩm Lệnh Trăn cầm lấy cái khay, “Được rồi, ngươi cứ yên tâm, chỗ này giao cho ta.”

“Vậy thì làm phiền Thiếu phu nhân rồi…” Không Thanh cong eo nghiến răng nói, chỉ cho nàng hướng đến phòng tắm rồi chạy một mạch mất hút, cho đến lúc đến nơi không có người mới dám đứng thẳng người, đấm đấm ngực an ủi.

Thẩm Lệnh Trăn thấp thỏm đi đến trước cửa phòng tắm, giơ tay ra gõ cửa.

Ở bên trong truyền ra một tiếng không rõ “Vào đi”.

Nàng đẩy cửa vào, một mùi hương thuốc nồng nặc nóng hầm hập xông thẳng vào mặt nàng. Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấy cánh tay và đôi vai trần của Hoắc Lưu Hành đặt ở trên cạnh thùng tắm.

Nàng chưa từng nhìn thấy thân thể của nam nhân, gặp phải cảnh này khiến cho tim nàng đập loạn xạ đến mức đầu cảm thấy lâng lâng, đôi chân không nghe lời muốn lùi bước. Song, nàng nghĩ đến tình hình chung lại ép bản thân mình tiến lên phía trước, đặt cái khay xuống.

Hoắc Lưu Hành đỡ trán nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn có vẻ hắn cũng không có ý quay đầu lại.

Song, nhìn từ đằng sau, Thẩm Lệnh Trăn chỉ nhìn thấy tay hắn bị rách một mảng da, những chỗ khác có vết thương hay không thì nàng không thấy.

Nàng khó xử cắn cắn môi, rón ra rón rén muốn vòng lên phía trước.

Lúc này dường như Hoắc Lưu Hành mới phát hiện ra có gì không đúng lắm. Hắn mở mắt, quay nửa người qua nhìn, sự kinh ngạc loé qua đáy mắt, có vẻ như đang ngạc nhiên người đến lại là nàng.

Thẩm Lệnh Trăn cứ như bị bắt gặp khi đang lén lút làm gì đó, vừa muốn mở miệng giải thích thì ánh mắt nàng lại khoá chặt trên người hắn.

Ở góc này vừa hay có thể nhìn thấy nửa ngựa trên của hắn. Ở nơi đó, dưới xương quai xanh của hắn khoảng hai tấc có một vết sẹo hung dữ lồi lõm không bằng phẳng hình vuông. Mặc dù hình như là vì ngâm nước nóng nên có chút hồng hồng, trông có vẻ mới hơn nhiều so với vết thương lâu năm trong trí nhớ của nàng nhưng vị trí, hình dạng đều trùng khớp.

Cho dù nàng đã chuẩn bị một ngày một đêm nhưng giây phút tận mắt nhìn thấy sự thật, Thẩm Lệnh Trăn vẫn có chút thất thần, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, những lời muốn nói đều quên sạch.

Hoắc Lưu Hành nhìn bản thân mình theo ánh mắt của nàng.

Lúc này nàng bất chợt tỉnh lại, loạng choạng lùi hai bước, nhắm chặt hai mắt của mình.

Đương nhiên, theo Hoắc Lưu Hành thì nàng che lại có chút chậm.

Thẩm Lệnh Trăn ngượng ngùng quay lưng lại, giải thích: “Lúc đưa quần áo đến cho Lang quân thì Không Thanh bị đau bụng, ta giúp hắn mang đến cho chàng.”

Giọng điệu của Hoắc Lưu Hành mang theo ý cười, chống khuỷu tay nhìn nàng: “Ồ, là thế sao?”

Nàng gật đầu, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, ấp úng một lúc mới vội vàng chạy ra ngoài: “Ta đợi Lang quân ở ngoài…”

Hoắc Lưu Hành xoay đầu, nhìn chằm chằm nàng vấp ở bậc cửa rồi dựa vào khung cửa đứng vững dậy, chán nản đỡ trán, rời khỏi phòng tắm.

Bộ dáng có tà tâm nhưng không có gan làm đúng là có chút thú vị.

Hoắc Lưu Hành nhìn bậc cửa kia, không tưởng tượng nổi cười một cái, nghĩ lại cúi đầu nhìn vết sẹo của chính mình, lại nhìn ngực mình, ánh mắt của hắn cứ nhìn đi nhìn lại hai chỗ này mấy lần, nhíu mày.

*

Lúc đợi Hoắc Lưu Hành, Thẩm Lệnh Tranh ngồi dựa vào ghế dựa Mỹ Nhân Kháo(3) bên cái giếng, nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều.

Nàng nghĩ, sở dĩ Hoắc lưu Hành không nhận ân tình với nàng có lẽ là vì hắn muốn giấu bí mật về đôi chân của mình, song suy cho cùng quan hệ lợi hại như thế nào mà lại khiến cho một người tứ chi bình thường lại cam tâm làm một người tàn phế suốt mười năm, từ một người anh hùng tinh nhuệ quét ngang sa trường lại cam tâm nhốt bản thân mình vào lồng, cả đời sống trong tầm thường?

Thẩm Lệnh Trăn không biết nhưng nàng biết rằng Hoắc Lưu Hành thật sự đã từng cứu mạng nàng.

Lúc đó đám người bắt cóc định bắt sống nàng nhưng về sau trong lúc đánh nhau tình thế hỗn loạn, đối phương dứt khoát muốn lấy mạng của nàng, cắt đứt sợi dây thừng nối ngựa với xe.

Chân tay của nàng bị trói, cửa sổ xe lại bị chặn bởi khúc gỗ, không còn cách nàng kêu cứu, chiếc xe lao theo con dốc về phía vách núi, lúc này chính Hoắc Lưu Hành đã dùng máu thịt của mình chặn xe ngựa lại.



Thời điểm mà cái xe cuối cùng cũng dừng lại hẳn, gót chân sau của hắn đã ở gần mép vực vô cùng, chỉ thiếu một bước là rơi xuống vực sâu.

Hoàn cảnh cửu tử nhất sinh này tuyệt đối không phải là mưu kế hay là diễn trò.

Dựa vào điểm này, ơn cứu mạng này hắn có thể không nhận nhưng nàng không thể biết mà không báo đáp.

Thẩm Lệnh Trăn nhíu chặt mày ngồi dựa vào ghế, không để ý rằng Hoắc Lưu Hành đã ra ngoài. Chỉ đến khi tiếng lộc cộc quen thuộc của xe lăn đến rất gần nàng mới đứng dậy quay người lại nhìn hắn.

Đối với Hoắc Lưu Hành, ánh mắt quan tâm này lại có chút lo lắng, khác hoàn toàn với ánh mắt luôn luôn nghi ngờ, thăm dò hắn lúc trước của nàng.

Dường như trong giờ phút này có sự thay đổi rồi.

Thẩm Lệnh Trăn nhanh chóng đi lên đón hắn, gọi một tiếng: “Lang quân.” Nàng gọi xong lại không biết nói gì nữa, bỗng dưng im bặt.

Cuối cùng vẫn là Hoắc Lưu Hành mở lời trước: “Lúc nãy ngươi vội vội vàng vàng, vấp vào đâu rồi?”

Nàng lắc đầu.

Hắn cười: “Về sau cẩn thận một chút, nếu như ngươi thật sự ngã rồi thì ta không thể đỡ ngươi lên được.”

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của Thẩm Lệnh Trăn nhìn hắn lại càng mềm mại, thậm chí còn mang chút ánh mắt của người làm mẹ đang đau lòng con trai.

Trong lòng Hoắc Lưu Hành khó hiểu song hắn cũng không lộ ra biểu cảm nào trên mặt: “Sao thế?”

Nàng lắc đầu: “Không, không có gì. Ta nhớ rồi.”

“Không Thanh nói ngươi đợi ta lâu rồi, có việc gì sao?”

“Vốn dĩ nghe Lang quân ở trong thư phòng, ta muốn đến đưa cho Lang quân ấm trà, giờ thì…” Nàng sờ mũi, “Giờ không có việc gì.”

Nói thì bảo là không có gì nhưng cũng không có ý là sẽ đi về.

Hoắc lưu Hành do dự một lúc, nhìn sắc trời: “Vậy thì đi ăn tối thôi, giờ cũng không còn sớm nữa.”

“Lang quân thì sao?”

“Ta vừa mới ngâm thuốc, không có cảm giác thèm ăn lăm, chút nữa ta tuỳ tiện ăn một chút trong thư phòng cũng được.”

“Vậy ta đợi Lang quân ăn cùng.”

Hoắc Lưu Hành có chút sững sờ song hắn lại cười: “Vậy thì vẫn nên bây giờ cùng ăn thôi.”

Thẩm Lệnh Trăn ăn tối trong viện của Hoắc Lưu Hành.

Từ trước đến nay Hoắc gia sống rất giản dị, chi tiêu ăn mặc đều là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm nhưng hiện giờ đón tiểu thư lá ngọc cành vàng vào cửa, thức ăn sao có thể tuỳ tiện được: thịt dê hầm, chim cút chiên, măng ngâm, canh tam thuý, canh xương, thịt rau không đầy đủ cũng không thể mang lên trên bàn được.

Thức ăn như vậy rồi mà Hoắc Lưu Hành vẫn còn khách khí nói: “Ở đây không ăn được tôm, gừng, cua xào, bào ngư, cá mè tươi ngon như ở Biện Kinh, có phải ngươi không quen không?”

Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu: “Ta không kén ăn, Lang quân ăn gì thì ta ăn đấy, về sau không cần bảo phòng bếp nấu bữa khác.” Nàng nói, cũng không cần Không Thanh và Kinh Mặc ở bên hầu hạ, tự tay bê bát canh lên đưa cho hắn.

Hoắc Lưu Hành nhận lấy bát canh, một lần nữa hắn lại cảm thấy sự không đúng ở đâu đó của Thẩm Lệnh Trăn nhưng nàng đã bắt đầu động đũa hắn cũng không hỏi nhiều gì nữa.

Thẩm gia dạy cô nương này vô cùng quy củ, ăn cơm không nói gì, đi ngủ cũng không nói gì, ngay từ ngày đầu tiên hắn đã phát hiện ra.

Thế nhưng thực tế là Thẩm Lệnh Trăn đầy một bụng muốn hỏi, đợi đến lúc ăn được một nửa, nàng nhìn thấy Hoắc Lưu Hành đã đặt đĩa xuống, cũng không ăn gì nữa, bèn cầm lấy khăn lau miệng, hỏi hắn: “Lang quân.”

“Ừ?”

“Lúc nãy ta nhìn thấy ngài…” Nàng chỉ vào vị trí trên người mình ví dụ, “Nhìn thấy chỗ này của ngài có một vết sẹo. Vết sẹo này đến từ đâu vậy?”

“Thật sự muốn biết?”

“Ừ.”

“Vậy ngươi đừng có bị doạ sợ.”

Thẩm Lệnh Trăn gật đầu, hai tay nắm chặt vào thành bàn.

Hoắc Lưu Hành bị hành động này của nàng chọc cười phá lên: “Không cần phải căng thẳng như thế, cũng không có gì, là ta tự dùng sao khoét ra.”

Nàng mở to mắt nhìn: “Sao chàng phải tự làm thương mình?”

“Trong trại tù binh ở Tây Khương bị khắc tên lên, lúc trở về thấy ghê tởm nên tự mình khoét đi.”

Hắn nói rất qua loa nhưng Thẩm Lệnh Trăn nghe thấy lại đổ mồ hôi lạnh. Lúc chịu hình phạt xăm mình có đau đớn dằn vặt bao nhiêu thì cũng là do người khác làm, thế nhưng tự mình khoét một chỗ da thịt đang lành lặn đi thì hắn phải kiên định biết bao nhiêu.

Theo như nàng biết lúc đó hắn cũng khoảng 17 tuổi mà thôi.



Hoắc Lưu Hành thấy nàng có vẻ sắp khóc, cười nói: “Đã nói với ngươi rằng đừng bị doạ sợ mà.”

“Ta không sợ, chỉ là đau lòng Lang quân mà thôi.” Nàng thật sự nhấn mạnh, “Ta…ta sẽ không vô dụng như trước nữa.”

Hoắc Lưu Hành sững sờ: “Như trước?”

Thấy hắn vẫn đang giả ngốc, Thẩm Lệnh Trăn chỉ có thể giữ lại thể diện cho hắn trước mặt hạ nhân mà không vạch trần hắn, lắc đầu ý bảo không có gì. Nàng lại hỏi: “Vậy hiện tại trên người Lang quân còn vết thương nào chưa lành không?”

“Đã lâu rồi, sớm đã lành lặn hết.”

Thẩm Lệnh Trăn có chút nghi ngờ thực giả của câu nói này. Hắn suýt mất mạng ở Biện Kinh, cho dù không chắc đến nội thương, chỉ dựa vào những gì nàng tận mắt nhìn thấy hắn bị đâm một cái rất sâu vào eo, không thể nàng dễ dàng lành lặn được.

Nàng nhíu mày bặm môi: “Chàng đừng để mất cảnh giác, bị thương thì nhất định phải chăm cho kĩ, nếu như để lại bệnh thì nguy rồi.”

Hắn cười gật gật đầu: “Ngươi yên tâm, lúc nào ta cũng châm cứu ngâm thuốc là vì dưỡng tốt cho hai cái chân này.”

Lông mày của Thẩm Lệnh Trăn cụp xuống, nhẹ thở dài một hơi.

Biết chân hắn vẫn lành lặn, rõ ràng đang nói vết thương khác, rõ ràng hỏi một đằng trả lời một nẻo mà.

“Lang quân, dù gì hiện giờ ta cũng đã là thê tử của chàng, chuyện gì ta cũng sẽ đứng về phía chàng. Nếu như chàng có chuyện gì, có thể đừng giấu ta được không?”

Hoắc Lưu Hành sững sờ, nhìn về phía Không Thanh và Kinh Mặc ở bên cạnh.

Hai người cũng ngạc nhiên nhưng biểu cảm nhanh chóng biến mất

Thẩm Lệnh Trăn tiếp tục nói: “Còn nữa, từ bé ta đã được phụ mẫu và thầy dạy, biết được có ơn phải báo. Lang quân đối tốt với ta, ta ghi nhớ tất cả, nên chàng phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối không vong ân phụ nghĩa bán đứng chàng.”

Hoắc Lưu Hành cười cười: “Làm sao vậy? Đang tốt lành tự dưng nói mấy chuyện này? Tất nhiên là ta tin ngươi, vốn dĩ phu thê nên đồng vợ đồng chồng. Nếu như ta có chuyện gì ta chắc chắn sẽ nói cho ngươi.”

“Được.” Nàng ngồi đoan trang, rửa tai lắng nghe hắn, “Vậy Lang quân nói đi.”

Biểu của Hoắc Lưu Hành có chút căng thẳng, hắn hoài nghi hỏi: “Nói cái gì?”

Lúc này Thẩm Lệnh Trăn thật sự tức giận, không vui đứng dậy, quay đầu muốn đi về, chưa đi được hai bước dường như nàng lại cảm thấy như thế vô cùng thất lê, ở chỗ đó đá đá chân, muốn làm dịu bớt cơn tức, sau đó quay về ngồi xuống, cúi đầu nhìn chỗ thức ăn ở trên bàn không nói gì.

“…”

Hoắc Lưu Hành nhìn Không Thanh: “Thế này là sao?”

Không Thanh lắc đầu, lại nhìn Kinh Mặc: “Sao nhỉ?”

Kinh Mặc giật giật miệng: “Sao mà ta biết được?"

"Ngươi…” Hoắc Lưu Hành đắn đo mở miệng, nói một chữ rồi lại dừng lại.

Thế nhưng Thẩm Lệnh Trăn lại tự hiểu bản thân mình, ủ rũ một lúc, cũng không biết trong lòng đã trải qua sự quanh co gì, đã tự mình gật đầu nói: “Được rồi, không có việc gì, ta không tức giận.”

“…”

Không Thanh nhìn đôi mắt đang nheo lại của Hoắc Lưu Hành: “Được rồi, không cần để ý tại sao tức giận nữa, dù sao cũng thật sự là tức giận rồi, vậy thì một chữ-- Dỗ”

Hoắc Lưu Hành im lặng, ho nhẹ một tiếng: “Ngươi có muốn tiêu cơm không?”

Thẩm Lệnh Trăn ngẩng đầu lên, giọng vẫn có chút buồn bực: “Tiêu cơm kiểu gì?”

“Ta mang ngươi ra ngoài phủ đi vài vòng?”

“Đi dạo phố vào thời gian này sao?” nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời cũng đen kịt, “Khánh Dương cũng có chợ đêm sao?”

Chợ đêm ở Biện Kinh phồn hoa như chợ ban ngày, ngoại trừ thời điểm có chiến tranh ra thì thường không có giờ giới nghiêm vào các ngày trong tuần, đây là một thành nổi tiếng không bao giờ ngủ. Song ở thành Khánh Dương, dân số thưa thớt, kinh tế thì lạc hậu, nhìn thế nào cũng không giống một nơi đèn màu rực rỡ về đêm.

“Không náo nhiệt bằng Biện Kinh, với ngươi sợ rằng sẽ là từ xa xỉ đến tiết kiệm sẽ khó khăn(5), nhưng mặc dù chim sẻ nhưng ngũ tạng cũng đầy đủ.

Thẩm Lệnh Trăn khịt khịt mũi, cũng không bớt tức giận được bao nhiêu, miễn cưỡng nói: “Vậy đi thôi.”

“Ngươi đi thay một bộ quần áo bình thường, ta ở tiền viện đợi ngươi.” Hoắc Lưu Hành cười, tự mình tiễn nàng về, đợi người đi rồi, mặt hắn không biểu cảm nheo nheo mắt nhìn KHông Thanh và Kinh Mặc.

Không Thanh gãi gãi đầu: “Lang quân, không phải chứ? Lần đầu tiên Thiếu phu nhân đến đây đã nhìn thấu chân của ngài rồi?”

Kinh Mặc cũng khó hiểu: “Mấy ngày này tiểu nhân đều nhìn Thiếu phu nhân, chỉ phát hiện thái độ của nàng hôm qua với bội kiếm của Lang quân, còn có hôm nay với vết thương của ngài có chút kỳ lạ, thế nhưng một chiếc kiếm phủ bụi mười năm với một vết thương đã lâu chẳng liên quan gì đến nhau cả ? Hay là.. hay là.. lúc ngủ ngài để lộ ra sơ hở?”

“Sao có thể!” Không Thanh gấp gáp, “Vì để qua mấy giờ ngủ, mấy ngày mấy đêm ta mạo hiểm châm cứu, phong bế khoá mạch, lúc ngủ mấy tiếng chân của Lang quân thật sự không thể sử dụng được. Thế nào, ngươi đang nghi ngờ chuyện ta châm cứu sao?”

Kinh Mặc liếc hắn một cái, lại quay sang nói với Hoắc Lưu Hành: “Nếu đã như thế, chẳng nhẽ Thiếu phu nhân có mắt trời, vậy thì chỉ có một khả năng- nàng chỉ đang thăm dò ngài.”

Hoắc Lưu Hành không bình luận gì, dùng ngón trỏ gõ vào tay vịn gỗ của xe lăn, một lúc sau mới cau mày nói: "Chuyện Đào Hoa Cốc ngươi nói lần trước, ngươi cho người đi điều tra. Yêu cầu bọn họ thảo luận." Mọi thông tin về vị phu nhân này của ta, cho dù không phải to tát cũng phải bẩm báo lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Hoa Của Bá Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook